Ban Hoc Noi Chuyen Mot Chut
Thanh Thiên Dương đang lén lút cúi đầu chơi điện thoại thì một giọng nói trầm lạnh gọi cậu ta."Thanh Thiên Dương."
Chết bị phát hiện chơi điện thoại trong lớp à, Thanh Thiên Dương tưởng là ông thầy nào đó, trời sắp chuyển sang đông mà mồ hôi lại xuất hiện trên trán cậu ta. Cả lớp quay ra nhìn nơi phát ra âm thanh rồi lại quay ra nhìn người đang đơ cứng vì sợ bị phát hiện là đang nghịch điện thoại kia.
Lớp phó kỷ luật nhìn hai người, có vấn đề gì à. Cả lớp đang xôn xao thì bỗng chốc đều im lặng giống như đang vào tiết học chính thức vậy, đến khi nhận ra không phải thầy giáo Thanh Thiên Dương mới thở phào nhẹ nhõm quay ra nhìn người vừa mới gọi.
Thấy đối phương có phản ứng quay lại nhìn mình Phùng Huyên Thạch không lặp lại câu nói mà dứt khoát hỏi:"Mộc Vân Ngôn đâu rồi?"
Cái gì chứ quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến mức độ thế à, hôm qua Mộc Vân Ngôn nói cậu cứ tưởng Mộc Vân Ngôn chỉ đang nói xạo chơi chơi thôi thế mà tên là thật sự hỏi thật, chết thật đó. Vốn dĩ chẳng phải người giỏi nói dối, Thanh Thiên Dương tự mình sợ mình lo lắng nói:" Liên quan gì đến cậu không lẽ Mộc Vân Ngôn đi đâu về đâu cũng phải báo cáo với cậu chắc." Đoạn cậu rất không tự nhiên quay ra nhìn ở bàn đầu tiên ngay cạnh cửa chính cầu mong Đoan Lộ Hinh không nói gì.
Nhưng chính vì cái ánh mắt đấy mà cả lớp lại chuyển hướng ánh mắt về phía Đoan Lộ Hinh, Thanh Thiên Dương phát hiện mình lố quá chẳng biết nói thế nào, tự cậu ta làm lộ chuyện mà thôi.
Người đang cặm cụi làm bài có thể biết hoặc không biết rằng mình đã trở thành tâm điểm của mọi người nhưng ánh mắt cậu ta vẫn không rời cái quyển bài tập yêu quý của mình, dường như chỉ rời một phút hoặc một giây nào đó thôi cậu ta liền sẽ chết ngay, vậy nên không thể nào dừng mà ngó nghiêng xem mọi người đang nhìn mình.
Cửa hàng bán nước được trang trí phía bên ngoài có sắc hồng vàng nhạt nhẹ nhàng như hoàng hôn phía trên có để chữ Trà- Nước- Café được in đậm bằng màu vàng nhạt phía bên dưới là địa chỉ nhà như các cửa hàng khác. Giờ này vừa mới 9 giờ là thời điểm học sinh lẫn những người lớn không có rảnh tay chân nên không có khách nào cả. Ở phía bên ngoài hiên rộng được kê sáu cái bàn mỗi bàn bốn ghế tròn được đan bằng tre có chỗ dựa, Mộc Vân Ngôn ngồi trong góc cùng lắng nghe người phụ nữ trung niên mặc áo xanh thẫm trách móc và cằn nhằn:"Cô đã nói với cháu rồi bị đánh mà không phản kháng là phải chạy, nói ra cháu có thể cảm thấy cô hơi quá đáng một chút nhưng mẹ mà như thế thì cũng quá không phải với cháu rồi, còn nữa đang ở trong viện mà đã chuồn ra rồi làm thủ tục xuất viện chưa."
Mộc Vân Ngôn nằm dài lên bàn trắng sứ chu môi ra vô cùng dễ thương:" Con làm rồi ạ. Con nói con cần đi học nên bác sĩ cho." Bộ dáng này của cậu trông vô cùng đáng yêu làm người ta không nỡ trách móc, mái tóc màu nâu óng mượt che đi một nửa phần băng gạc màu trắng đang quấn trên đầu cùng với nốt ruồi mỹ lệ ở phía bên gò má càng tô lên nét đẹp của cậu.
Chủ cửa hàng thật không nỡ trách móc:" Dì nói rồi lần sau tốt nhất là con nên tránh mặt nghe chưa"đoạn cô để ý đến nốt ruồi trên gò má trái cậu kinh ngạc:"Hả mới có hai ngày mà nốt ruồi của con đã đậm lên thế rồi à."
Theo phản ứng tự nhiên Mộc Vân Ngôn đưa tay chạm ra phía bên gò má trái:"Cháu cũng không biết nữa, sáng nay soi gương mới để ý nó đậm hơn thật."
Lạc Tả Yên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu giọng điệu cũng thay đổi trở nên nghiêm túc hơn:"Tiểu Ngôn à.""Dạ"
Cậu khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tả Yên.
"Câu nói nếu như mẹ cháu mà có đánh cháu không phản kháng thì phải chạy cô đã là đi lặp lại suốt hơn 1 năm rồi, nhưng dường như không có tác dụng được con, bây giờ cô muốn nói với con một câu khác, có thể bản tính bị đánh không tránh né đã được rèn sẵn nên con khó mà sửa được nhưng cô chắc chắn rằng, sau này chỉ cần con gặp được người con muốn bảo vệ hoặc người con yêu thương khi đó cô chắc chắn rằng con sẽ có thể sửa được con sẽ thay đổi con sẽ mạnh mẽ hơn, sức mạnh của con đang ẩn giấu trong người chỉ là con chưa tự mình khám phá ra mà thôi."
Ánh mắt đó thật sâu thẳm làm sao. Không nhìn rõ được bên trong rốt cuộc người này đã chứa bao nhiêu muộn phiền nên mới có thể thốt ra được những câu như vậy. Kiếp trước chính vì tính cách cậu quá kỳ cục vậy nên ngoại trừ đến đây làm thêm vào những lúc không học cậu gần như là không có bất kỳ một lần giao tiếp nào ngoài nói về công việc với Lạc Tả Yên, khi đó cậu không biết cô là người như thế nào nhưng đến bây giờ thì cậu biết rồi, dì có giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ấm áp hệt như mọi người mẹ mà cậu ao ước vậy dì trách cậu mắng Cậu cũng đều là những từ vô cùng nhẹ nhàng, dì sẽ mỉm cười với cậu khi cậu đói dì cũng sẽ mang thức ăn cho cậu, dì luôn nhẹ nhàng khuyên cậu vì không muốn cậu bị đánh nữa đây là những điều cậu đã nhận ra rằng kiếp trước mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cậu muốn thật nhiều hơn nữa, nếu như kiếp trước cậu hiểu mọi chuyện hơn trở nên hoạt bát hơn thân thiện với dì hơn, thì khoảng thời gian cậu ở với dì sẽ nhiều hơn nữa bây giờ cậu sợ rằng mình sẽ chết đi một ngày nào đó không xa vào vài năm sau dì không có chồng cũng không có bố mẹ nữa khi đó dì sẽ cô đơn lắm, một mình lặng lẽ dọn hàng rồi lại đóng cửa, ngoài những vị khách đến thì không ai thành thật muốn nói chuyện tâm sự với dì thật cô đơn làm sao, cảm giác có phải rất giống cậu không.
" Trên đời này có rất nhiều chuyện rất phức tạp nữa, thật không biết được đâu là tốt đâu mà xấu dì chỉ hi vọng con gặp được người thật lòng yêu thương và chăm sóc bảo vệ con, bởi vì con quá lương thiện nên con cần phải tìm một người đủ khả năng chăm sóc bảo vệ con bất kể đó là con trai hay con gái không cần quan tâm, và đặc biệt dì hi vọng rằng con ngày càng phải mạnh mẽ lên tự chủ hơn trong việc đấu tranh bảo vệ chính mình và những người xung quanh, không được để lời của người khác chi phối cảm xúc của mình phải đi theo con tim, đi theo cảm xúc của mình làm chính mình con nghe không?"
Mộc Vân Ngôn lấy hết sức gật đầu nhắm mắt hưởng thụ cái xoa đầu dịu dàng từ Lạc Tả Yên, nếu như thời gian dừng lại ở đây thì tốt, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu vui đùa riêng cùng em gái, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu trò chuyện vui vẻ cùng Thanh Thiên Dương trước cửa phòng thư viện, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu đi trên hành lang nói chuyện với thầy Phong Thành, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu đứng trước cửa lớp 12A cùng Hỷ Noãn mặt bí xị, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu cùng với Diệp Trấn Khang và Luư Hoài ngồi uống nước cam nhạt phèo, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu cúi đầu chào chú tài xế, người luôn mỉm cười với cậu.
suy nghĩ hơi nhiều khóe mắt liền có chút cay Mộc Vân Ngôn không dám mở mắt cậu sợ chỉ cần mở mắt ra nước mắt sẽ trào, chỉ cố gắng mỉm cười nương theo cái xoa đầu của Lạc Tả Yên.
Học sinh ở trong diễn đàn trường thảo luận sôi nổi sau khi kết quả thi giữa kì kết hợp luôn thi cuối tháng được công bố.
[ Mẹ nó tổng điểm của tôi còn chưa đến 400 điểm về nhà ăn roi là cái chắc.]
[Hihihi 500 điểm không biết có thưởng gì không. ]
[Vãi đái nhìn thấy chưa Phùng Huyên Thạch học sinh giỏi lớp 11 đó cậu ta lại đặt điểm tuyệt đối kìa. ] [Cái này còn gì bất ngờ nữa cậu ta lúc nào chả đặt điểm tuyệt đối có bao giờ thiếu một điểm nào đâu người ta là hack .]
[ Cậu ấy lúc nào điểm thi cũng cao ha, mình cũng muốn cố gắng để mà có thể đạt điểm cao như cậu ấy bước ngay cạnh cậu ấy.] [@manhan tôi xem điểm của cậu rồi 600 điểm đấy rồi còn gì não cậu là con gái bớt ảo tưởng này đi. ]
[ Này con gái bọn tôi thì sao chứ, bọn tôi cũng có cố gắng mà hơn nữa người ta chỉ đơn giản là mến mộ nên mới nói lời thật lòng thôi như ai đó đâu.]
Mọi người trong diễn đàn bắt đầu sôi nổi tránh cãi. Mộc Vân Ngôn lướt lướt chán chê thì quay lại xem lại điểm. Kỳ này cậu đã lọt vào top 2 toàn khối rồi nhưng vẫn giữ vững ở top 5 và trường vì thiếu mất 5 điểm phải cố gắng hơn nữa.
Hứa Khang Hy xen vào diễn đàn trường [ Hôm nay Phùng thiếu của các em gái đang mơ mộng đến ai đó.]
Các bạn nữ tiếp nhận thông tin rất nhanh bắt đầu tra hỏi. [Ai mà được Phùng Huyên Thạch để mắt thế.] [Không thể nào thông tin chắc chắn là không chính xác, Phùng Huyên Thạch không thể có chuyện để mắt đến người nào khác được.] [Cái gì vậy là mị thất tình rồi à.] [A, đau thấu tâm can.] [Đàn Anh Phùng Huyên Thạch lúc nào cũng chăm chú học hành hết nếu không thì là đi xử lý công việc lấy đâu ra thời gian mọi người đừng để bị anh ấy lừa.] [Này anh là ai thế thích phá rối tình cảm người khác đang ấp ủ à.]
[Mị thất tình rồi huhu]
[Ai được Phùng thiếu để mắt mà không thèm ngoáy nhìn thế.]
[Là ai vậy, học sinh lớp 11A không ai ở trong diễn đàn trường à.]
[Chắc chết hết rồi]
[@Khangkhang cậu có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ lần trước cũng nói với tôi Phùng Huyên Thạch có người mình thích cuối cùng thì cũng đâu có phải, giờ lại lên nói linh tinh cậu rất biết cách chọc trái tim mong manh của chị em chúng tôi.]
[Cậu ta đâu rồi.]
[Sợ quá trốn rồi à.]
[Đám con gái mấy cô nói nhiều thế.]
[Ai vừa nói học sinh lớp 11A chết đấy.]
[Học sinh lớp 11A này, rất thích nghe chúng tôi chứ gì, nói cho đám con gái các cô biết luôn Phùng Huyên Thạch đúng là đang nhớ nhung người thương vậy nên là từ bỏ vọng tưởng đi.]
Hứa Kháng Hy [ Thấy chưa ông đây không đùa dưa từ ông đây chưa bao giờ là dưa bở cả.]
Đám con gái nhận được thông tin xác thực từ người của lớp 11A thật thì lập tức bùng nổ. [Là đứa nào thế ra đây cho tao mau.] [Rốt cuộc ai có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành có thể khiến cho Phùng thiếu nhớ nhung vậy.]
[Nghiêng nước nghiêng thành à thế thì chỉ có hoa khôi trường mình.]
[Nhưng tôi chưa từng thấy hoa khôi nói chuyện với Phùng thiếu mà.]
[Là hoa khôi trường mình thật à.]
[Không thể nào nếu như để mắt đến hoa khôi trường mình sao lại không để mắt đến bản cô nương đấy chứ.]
[Không chắc đã là người trường mình đâu có khi là tiểu thư danh giá ở đâu đó.]
[@ hoahoa Mị đồng ý nha, hoa khôi trường mình làm gì mà xứng với Phùng thiếu, cậu ấy vừa tài giỏi vừa đẹp trai lại thông minh tất cả các môn thể thao đều giỏi hết người xứng danh với cậu ấy chắc chắn phải là tiểu thư danh giá nào đó.]
. [Đúng rồi hoa khôi trường mình chỉ được mỗi cái mặt cô ta học lớp 11 AD mà đủ để biết thành tích kém thế nào, lúc nào cũng xếp hạng nhất từ dưới lên trên không thể nào xứng danh với Phùng thiếu được.]
[Học sinh lớp 11A lại biến đâu hết rồi.] [Cho thông tin chuẩn xác đi nào. Con gái lớp 11A cũng không ai hóng hớt chuyện luôn à.]
[Cái đám đó chít hết rồi, con gái lớp 11A toàn mấy đứa mọt sách kính dày đến độ đạn có bắn vào thì cũng không vỡ được rồi nào còn não yêu đương đâu chứ.]
[Cái này bổn đại gia tán thành bổn thiếu gia đây thích kiểu nữ cường như con lớp 11A hơn.]
[Ông đây cũng tán thành nè nhưng tôi thấy con gái lớp 11A xinh hơn mấy đứa đang bàn chuyện mấy cô đấy] .
[Không biết mấy người đeo kính dày đến độ đạn có bắn vào cũng không vỡ là mấy cô đang thảo luận hay là mấy bạn nữ sinh lớp 11A nữa, tôi thấy con gái lớp 11A đâu có ai đeo kính đâu.] [Xí đám con trai các cậu tốt nhất là câm luôn đi.] [Không thích câm đấy.]
Trận xôn xao đang chuẩn bị bùng nổ thì một tin nhắn từ học sinh lớp 11A [Hình như là Mộc Vân Ngôn, học sinh kỳ quái hồi trước mọi người thảo luận dạo này đột nhiên trở nên hoạt bát á. Cậu ấy còn bất ngờ lọt thẳng vào top 2 của khối nữa rồi.] [Cái gì cậu ta mà cũng xứng .] [Hahaha đùa cũng đùa vừa phải thôi chứ anh bạn, Phùng Thiếu không thể nào để mắt đến loại người như thế được.] [Tin hay không tùy mấy cô.] Thanh Thiên Dương cáp màn hình gửi vào wechat cho Mộc Vân Ngôn. [Tôi đã bịt miệng nhưng không biết khứa nào vẫn làm lộ tin.]
Mộc Vân ngôn [Kệ đi cậu quan tâm làm gì dù sao đám con gái đó cũng không tin đâu. ]
Thanh Thiên Dương [ Toàn cái bọn não yêu đương có khi chúng nó tin sái cổ thì có, biết đâu ngày mai cậu đi học lại chặn cậu rồi đánh như trong tiểu thuyết Hồng Ngọc Lâu hôm qua cậu đọc thì sao.] Mộc Vân Ngôn gửi icon cái móc khóa. Thanh Thiên Dương [Cậu gửi cái mẹ gì đây trông như đang nhắc tôi không khóa quần á. ] Mộc Vân Ngôn [Cậu thấy cúi xuống nhìn đi tôi có linh cảm là thế. ] Thanh Thiên Dương trong lớp đảo mắt một vòng thấy không ai chú ý đến mình thì cúi đầu xuống nhìn. Ngay lập tức khép chân lại căng thẳng đứng thẳng người lên đặt cặp sách lên đùi nhanh gọn lẹ và dứt khoát.
Mẹ nó cậu không khóa cửa sổ thật mà bằng một cách thần kỳ nào đó Mộc Vân Ngôn lại thật sự có thể cảm nhận được thông qua cái màn hình điện thoại trong khi ngay cả cáp màn hình nói chuyện với nhau cũng không có mà chỉ nhắn tin thôi tiểu Ngôn của cậu lợi hại thật, nhưng thừa nhận rằng mình quên khóa quần thật thì quá xấu hổ Thanh Thiên Dương vẫn hùng hổ nhắn lại.
[Cậu dọa sư tổ ít thôi ông đây khóa rồi đấy nhé]
Mộc Vân Ngôn lại gửi icon búp bê màu trắng nén cười. Quả nhiên là vẫn không giấu được. ____________________
Vừa mới sáng sớm nên học sinh đến chưa nhiều lắm Hứa Khang Hy đi phía sau lải nhải liên tục:" Cậu vào trong diễn đàn trường xem chưa thấy không sôi nổi không, cảm giác như thế nào. Cái kiểu học bá được nâng lên một tầng cao mới cuối cùng cũng biết yêu biết thế nào là thế giới tình yêu màu...." Lời chưa nói hết thì đã phải ngừng lại Phùng Huyên Thạch đứng trước cửa lớp học không đi tiếp nữa. Hứa Kháng Hy suýt nữa đã đập đầu mình vô đầu cậu ta:"Sao tự nhiên lại dừng lại thế." Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa mái được cắt theo kiểu Pháp có khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn và đôi mắt to tròn, từ áo đồng phục đến váy và giày đều gọn gàng sạch sẽ tinh tươm tay cô cầm bức thư đang lén nhìn Phùng Huyên Thành run rẩy. Trong lòng đã nơm lớp lo sợ bây giờ lại chịu áp lực từ người đang đứng trước mặt mình đến nỗi một câu cũng không còn trong đầu, cô lại còn càng cảm thấy sợ hãi hơn nhưng vẫn can đảm:" Đàn anh, em... Thực ra em đã thích anh... Từ hai tháng trước.... Khi mới nhập học rồi hôm qua em có nhìn thấy tin.... Trên diễn đàn trường nhưng mà em không tin.... Nên là..." Hứa Khang Hy ngó nhìn phong bì màu hồng vô cùng tỉ mỉ chắc cũng phải đắt đấy, giờ ông bạn của mình mà từ chối thì quả thật là một đả kích lớn cho tiểu cô nương ngày nha. Quả nhiên không ngoài dự đoán Phùng Huyên Thạch không để bạn học nữ nói hết lạnh lùng lên tiếng:" Tôi không có phủ nhận tôi có người mình thích cũng không có nhu cầu tìm bạn gái, cũng không cần cô tin tôi."
Một tiếng nứt giòn tan vang lên. Trái tim tiểu cô nương này chắc giờ đang vỡ vụn rồi, sao lại có thể từ chối thẳng thừng thế sao lại nỡ độc mồm độc miệng thế. Cô gái bối rối vội vàng xin lỗi:"Em xin lỗi nhưng mà em thật sự... Hoặc anh cũng có thể cho em cơ hội..."
"Tôi không có nhu cầu, tránh ra tôi phải đi vào lớp."
Cô gái nhỏ bối rối né sang có vài người hóng hớt đều lén lút nuốt nước bọt.
Hứa Khang Hỷ nhìn thằng bạn của mình tuyệt tình bước vào lớp cũng bước theo nhưng cũng vội vàng ngoáy đầu lại an ủi cô bé vừa tỏ tình thất bại thảm hại:"Em đừng buồn tính cách của bạn anh chính là như thế cố lên sau này em sẽ tìm được người tốt hơn, cậu ta không xứng với em vậy nên đừng đau lòng."
Thành Thiên Dương ngồi vào ghế của bạn học chưa đến giang rộng hai chân quay người về phía bàn Mộc Vân Ngôn nhìn cậu đang tích cực làm bài tập bỏ sót do nghỉ hôm qua cằn nhằn.
" Tay thì chưa khỏi vết thương ở trên đầu cũng chưa lành nốt bảo không bỏ băng đặt ra mà vẫn cứ bỏ để tóc che hết, nhỡ lát nữa mà toát mồ hôi dính vào lúc đấy cậu có mà khóc phương trời, cứ viết tiếp đi viết đi hết di chứng này đến di chứng khác tự mình chuốc lấy hết, cứ nghĩ á tuổi còn trẻ dư sức liền tha hồ mà phá hoại cơ thể sau này già rồi sẽ hối hận cho mà xem."
Tay vẫn thoan thoát làm bài Mộc Vân Ngôn đáp qua loa:" Còn chưa chắc tôi đã sống hết năm nay hay không đâu. "
Đuổi theo thằng bạn của mình về chỗ ngồi Hứa Khang Hỷ bất mãn thay cô bé nói:" Cậu từ chối thì cũng phải khéo léo một chút chứ làm người ta tổn thương có biết không, mấy ngàn chữ cậu cho vào đầu bay đâu hết rồi."
" Không thích, hơn nữa tôi cũng đâu có kêu người ta đến trước mặt tôi tỏ tình đâu." Không biết rằng phía sau đang có người lén lút dơ nắm đấm lên đầu mình Phùng Huyên Thạch vẫn ung dung bước đến chỗ ngồi, nhưng khựng lại khi nước mắt cái bàn trống trải hôm qua hôm nay đã được lấp.
- - - - - - ------------------------
Trùi ui,....
Chết bị phát hiện chơi điện thoại trong lớp à, Thanh Thiên Dương tưởng là ông thầy nào đó, trời sắp chuyển sang đông mà mồ hôi lại xuất hiện trên trán cậu ta. Cả lớp quay ra nhìn nơi phát ra âm thanh rồi lại quay ra nhìn người đang đơ cứng vì sợ bị phát hiện là đang nghịch điện thoại kia.
Lớp phó kỷ luật nhìn hai người, có vấn đề gì à. Cả lớp đang xôn xao thì bỗng chốc đều im lặng giống như đang vào tiết học chính thức vậy, đến khi nhận ra không phải thầy giáo Thanh Thiên Dương mới thở phào nhẹ nhõm quay ra nhìn người vừa mới gọi.
Thấy đối phương có phản ứng quay lại nhìn mình Phùng Huyên Thạch không lặp lại câu nói mà dứt khoát hỏi:"Mộc Vân Ngôn đâu rồi?"
Cái gì chứ quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến mức độ thế à, hôm qua Mộc Vân Ngôn nói cậu cứ tưởng Mộc Vân Ngôn chỉ đang nói xạo chơi chơi thôi thế mà tên là thật sự hỏi thật, chết thật đó. Vốn dĩ chẳng phải người giỏi nói dối, Thanh Thiên Dương tự mình sợ mình lo lắng nói:" Liên quan gì đến cậu không lẽ Mộc Vân Ngôn đi đâu về đâu cũng phải báo cáo với cậu chắc." Đoạn cậu rất không tự nhiên quay ra nhìn ở bàn đầu tiên ngay cạnh cửa chính cầu mong Đoan Lộ Hinh không nói gì.
Nhưng chính vì cái ánh mắt đấy mà cả lớp lại chuyển hướng ánh mắt về phía Đoan Lộ Hinh, Thanh Thiên Dương phát hiện mình lố quá chẳng biết nói thế nào, tự cậu ta làm lộ chuyện mà thôi.
Người đang cặm cụi làm bài có thể biết hoặc không biết rằng mình đã trở thành tâm điểm của mọi người nhưng ánh mắt cậu ta vẫn không rời cái quyển bài tập yêu quý của mình, dường như chỉ rời một phút hoặc một giây nào đó thôi cậu ta liền sẽ chết ngay, vậy nên không thể nào dừng mà ngó nghiêng xem mọi người đang nhìn mình.
Cửa hàng bán nước được trang trí phía bên ngoài có sắc hồng vàng nhạt nhẹ nhàng như hoàng hôn phía trên có để chữ Trà- Nước- Café được in đậm bằng màu vàng nhạt phía bên dưới là địa chỉ nhà như các cửa hàng khác. Giờ này vừa mới 9 giờ là thời điểm học sinh lẫn những người lớn không có rảnh tay chân nên không có khách nào cả. Ở phía bên ngoài hiên rộng được kê sáu cái bàn mỗi bàn bốn ghế tròn được đan bằng tre có chỗ dựa, Mộc Vân Ngôn ngồi trong góc cùng lắng nghe người phụ nữ trung niên mặc áo xanh thẫm trách móc và cằn nhằn:"Cô đã nói với cháu rồi bị đánh mà không phản kháng là phải chạy, nói ra cháu có thể cảm thấy cô hơi quá đáng một chút nhưng mẹ mà như thế thì cũng quá không phải với cháu rồi, còn nữa đang ở trong viện mà đã chuồn ra rồi làm thủ tục xuất viện chưa."
Mộc Vân Ngôn nằm dài lên bàn trắng sứ chu môi ra vô cùng dễ thương:" Con làm rồi ạ. Con nói con cần đi học nên bác sĩ cho." Bộ dáng này của cậu trông vô cùng đáng yêu làm người ta không nỡ trách móc, mái tóc màu nâu óng mượt che đi một nửa phần băng gạc màu trắng đang quấn trên đầu cùng với nốt ruồi mỹ lệ ở phía bên gò má càng tô lên nét đẹp của cậu.
Chủ cửa hàng thật không nỡ trách móc:" Dì nói rồi lần sau tốt nhất là con nên tránh mặt nghe chưa"đoạn cô để ý đến nốt ruồi trên gò má trái cậu kinh ngạc:"Hả mới có hai ngày mà nốt ruồi của con đã đậm lên thế rồi à."
Theo phản ứng tự nhiên Mộc Vân Ngôn đưa tay chạm ra phía bên gò má trái:"Cháu cũng không biết nữa, sáng nay soi gương mới để ý nó đậm hơn thật."
Lạc Tả Yên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu giọng điệu cũng thay đổi trở nên nghiêm túc hơn:"Tiểu Ngôn à.""Dạ"
Cậu khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tả Yên.
"Câu nói nếu như mẹ cháu mà có đánh cháu không phản kháng thì phải chạy cô đã là đi lặp lại suốt hơn 1 năm rồi, nhưng dường như không có tác dụng được con, bây giờ cô muốn nói với con một câu khác, có thể bản tính bị đánh không tránh né đã được rèn sẵn nên con khó mà sửa được nhưng cô chắc chắn rằng, sau này chỉ cần con gặp được người con muốn bảo vệ hoặc người con yêu thương khi đó cô chắc chắn rằng con sẽ có thể sửa được con sẽ thay đổi con sẽ mạnh mẽ hơn, sức mạnh của con đang ẩn giấu trong người chỉ là con chưa tự mình khám phá ra mà thôi."
Ánh mắt đó thật sâu thẳm làm sao. Không nhìn rõ được bên trong rốt cuộc người này đã chứa bao nhiêu muộn phiền nên mới có thể thốt ra được những câu như vậy. Kiếp trước chính vì tính cách cậu quá kỳ cục vậy nên ngoại trừ đến đây làm thêm vào những lúc không học cậu gần như là không có bất kỳ một lần giao tiếp nào ngoài nói về công việc với Lạc Tả Yên, khi đó cậu không biết cô là người như thế nào nhưng đến bây giờ thì cậu biết rồi, dì có giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ấm áp hệt như mọi người mẹ mà cậu ao ước vậy dì trách cậu mắng Cậu cũng đều là những từ vô cùng nhẹ nhàng, dì sẽ mỉm cười với cậu khi cậu đói dì cũng sẽ mang thức ăn cho cậu, dì luôn nhẹ nhàng khuyên cậu vì không muốn cậu bị đánh nữa đây là những điều cậu đã nhận ra rằng kiếp trước mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cậu muốn thật nhiều hơn nữa, nếu như kiếp trước cậu hiểu mọi chuyện hơn trở nên hoạt bát hơn thân thiện với dì hơn, thì khoảng thời gian cậu ở với dì sẽ nhiều hơn nữa bây giờ cậu sợ rằng mình sẽ chết đi một ngày nào đó không xa vào vài năm sau dì không có chồng cũng không có bố mẹ nữa khi đó dì sẽ cô đơn lắm, một mình lặng lẽ dọn hàng rồi lại đóng cửa, ngoài những vị khách đến thì không ai thành thật muốn nói chuyện tâm sự với dì thật cô đơn làm sao, cảm giác có phải rất giống cậu không.
" Trên đời này có rất nhiều chuyện rất phức tạp nữa, thật không biết được đâu là tốt đâu mà xấu dì chỉ hi vọng con gặp được người thật lòng yêu thương và chăm sóc bảo vệ con, bởi vì con quá lương thiện nên con cần phải tìm một người đủ khả năng chăm sóc bảo vệ con bất kể đó là con trai hay con gái không cần quan tâm, và đặc biệt dì hi vọng rằng con ngày càng phải mạnh mẽ lên tự chủ hơn trong việc đấu tranh bảo vệ chính mình và những người xung quanh, không được để lời của người khác chi phối cảm xúc của mình phải đi theo con tim, đi theo cảm xúc của mình làm chính mình con nghe không?"
Mộc Vân Ngôn lấy hết sức gật đầu nhắm mắt hưởng thụ cái xoa đầu dịu dàng từ Lạc Tả Yên, nếu như thời gian dừng lại ở đây thì tốt, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu vui đùa riêng cùng em gái, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu trò chuyện vui vẻ cùng Thanh Thiên Dương trước cửa phòng thư viện, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu đi trên hành lang nói chuyện với thầy Phong Thành, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu đứng trước cửa lớp 12A cùng Hỷ Noãn mặt bí xị, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc cậu cùng với Diệp Trấn Khang và Luư Hoài ngồi uống nước cam nhạt phèo, nếu như thời gian dừng lại ở khoảng khác cậu cúi đầu chào chú tài xế, người luôn mỉm cười với cậu.
suy nghĩ hơi nhiều khóe mắt liền có chút cay Mộc Vân Ngôn không dám mở mắt cậu sợ chỉ cần mở mắt ra nước mắt sẽ trào, chỉ cố gắng mỉm cười nương theo cái xoa đầu của Lạc Tả Yên.
Học sinh ở trong diễn đàn trường thảo luận sôi nổi sau khi kết quả thi giữa kì kết hợp luôn thi cuối tháng được công bố.
[ Mẹ nó tổng điểm của tôi còn chưa đến 400 điểm về nhà ăn roi là cái chắc.]
[Hihihi 500 điểm không biết có thưởng gì không. ]
[Vãi đái nhìn thấy chưa Phùng Huyên Thạch học sinh giỏi lớp 11 đó cậu ta lại đặt điểm tuyệt đối kìa. ] [Cái này còn gì bất ngờ nữa cậu ta lúc nào chả đặt điểm tuyệt đối có bao giờ thiếu một điểm nào đâu người ta là hack .]
[ Cậu ấy lúc nào điểm thi cũng cao ha, mình cũng muốn cố gắng để mà có thể đạt điểm cao như cậu ấy bước ngay cạnh cậu ấy.] [@manhan tôi xem điểm của cậu rồi 600 điểm đấy rồi còn gì não cậu là con gái bớt ảo tưởng này đi. ]
[ Này con gái bọn tôi thì sao chứ, bọn tôi cũng có cố gắng mà hơn nữa người ta chỉ đơn giản là mến mộ nên mới nói lời thật lòng thôi như ai đó đâu.]
Mọi người trong diễn đàn bắt đầu sôi nổi tránh cãi. Mộc Vân Ngôn lướt lướt chán chê thì quay lại xem lại điểm. Kỳ này cậu đã lọt vào top 2 toàn khối rồi nhưng vẫn giữ vững ở top 5 và trường vì thiếu mất 5 điểm phải cố gắng hơn nữa.
Hứa Khang Hy xen vào diễn đàn trường [ Hôm nay Phùng thiếu của các em gái đang mơ mộng đến ai đó.]
Các bạn nữ tiếp nhận thông tin rất nhanh bắt đầu tra hỏi. [Ai mà được Phùng Huyên Thạch để mắt thế.] [Không thể nào thông tin chắc chắn là không chính xác, Phùng Huyên Thạch không thể có chuyện để mắt đến người nào khác được.] [Cái gì vậy là mị thất tình rồi à.] [A, đau thấu tâm can.] [Đàn Anh Phùng Huyên Thạch lúc nào cũng chăm chú học hành hết nếu không thì là đi xử lý công việc lấy đâu ra thời gian mọi người đừng để bị anh ấy lừa.] [Này anh là ai thế thích phá rối tình cảm người khác đang ấp ủ à.]
[Mị thất tình rồi huhu]
[Ai được Phùng thiếu để mắt mà không thèm ngoáy nhìn thế.]
[Là ai vậy, học sinh lớp 11A không ai ở trong diễn đàn trường à.]
[Chắc chết hết rồi]
[@Khangkhang cậu có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ lần trước cũng nói với tôi Phùng Huyên Thạch có người mình thích cuối cùng thì cũng đâu có phải, giờ lại lên nói linh tinh cậu rất biết cách chọc trái tim mong manh của chị em chúng tôi.]
[Cậu ta đâu rồi.]
[Sợ quá trốn rồi à.]
[Đám con gái mấy cô nói nhiều thế.]
[Ai vừa nói học sinh lớp 11A chết đấy.]
[Học sinh lớp 11A này, rất thích nghe chúng tôi chứ gì, nói cho đám con gái các cô biết luôn Phùng Huyên Thạch đúng là đang nhớ nhung người thương vậy nên là từ bỏ vọng tưởng đi.]
Hứa Kháng Hy [ Thấy chưa ông đây không đùa dưa từ ông đây chưa bao giờ là dưa bở cả.]
Đám con gái nhận được thông tin xác thực từ người của lớp 11A thật thì lập tức bùng nổ. [Là đứa nào thế ra đây cho tao mau.] [Rốt cuộc ai có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành có thể khiến cho Phùng thiếu nhớ nhung vậy.]
[Nghiêng nước nghiêng thành à thế thì chỉ có hoa khôi trường mình.]
[Nhưng tôi chưa từng thấy hoa khôi nói chuyện với Phùng thiếu mà.]
[Là hoa khôi trường mình thật à.]
[Không thể nào nếu như để mắt đến hoa khôi trường mình sao lại không để mắt đến bản cô nương đấy chứ.]
[Không chắc đã là người trường mình đâu có khi là tiểu thư danh giá ở đâu đó.]
[@ hoahoa Mị đồng ý nha, hoa khôi trường mình làm gì mà xứng với Phùng thiếu, cậu ấy vừa tài giỏi vừa đẹp trai lại thông minh tất cả các môn thể thao đều giỏi hết người xứng danh với cậu ấy chắc chắn phải là tiểu thư danh giá nào đó.]
. [Đúng rồi hoa khôi trường mình chỉ được mỗi cái mặt cô ta học lớp 11 AD mà đủ để biết thành tích kém thế nào, lúc nào cũng xếp hạng nhất từ dưới lên trên không thể nào xứng danh với Phùng thiếu được.]
[Học sinh lớp 11A lại biến đâu hết rồi.] [Cho thông tin chuẩn xác đi nào. Con gái lớp 11A cũng không ai hóng hớt chuyện luôn à.]
[Cái đám đó chít hết rồi, con gái lớp 11A toàn mấy đứa mọt sách kính dày đến độ đạn có bắn vào thì cũng không vỡ được rồi nào còn não yêu đương đâu chứ.]
[Cái này bổn đại gia tán thành bổn thiếu gia đây thích kiểu nữ cường như con lớp 11A hơn.]
[Ông đây cũng tán thành nè nhưng tôi thấy con gái lớp 11A xinh hơn mấy đứa đang bàn chuyện mấy cô đấy] .
[Không biết mấy người đeo kính dày đến độ đạn có bắn vào cũng không vỡ là mấy cô đang thảo luận hay là mấy bạn nữ sinh lớp 11A nữa, tôi thấy con gái lớp 11A đâu có ai đeo kính đâu.] [Xí đám con trai các cậu tốt nhất là câm luôn đi.] [Không thích câm đấy.]
Trận xôn xao đang chuẩn bị bùng nổ thì một tin nhắn từ học sinh lớp 11A [Hình như là Mộc Vân Ngôn, học sinh kỳ quái hồi trước mọi người thảo luận dạo này đột nhiên trở nên hoạt bát á. Cậu ấy còn bất ngờ lọt thẳng vào top 2 của khối nữa rồi.] [Cái gì cậu ta mà cũng xứng .] [Hahaha đùa cũng đùa vừa phải thôi chứ anh bạn, Phùng Thiếu không thể nào để mắt đến loại người như thế được.] [Tin hay không tùy mấy cô.] Thanh Thiên Dương cáp màn hình gửi vào wechat cho Mộc Vân Ngôn. [Tôi đã bịt miệng nhưng không biết khứa nào vẫn làm lộ tin.]
Mộc Vân ngôn [Kệ đi cậu quan tâm làm gì dù sao đám con gái đó cũng không tin đâu. ]
Thanh Thiên Dương [ Toàn cái bọn não yêu đương có khi chúng nó tin sái cổ thì có, biết đâu ngày mai cậu đi học lại chặn cậu rồi đánh như trong tiểu thuyết Hồng Ngọc Lâu hôm qua cậu đọc thì sao.] Mộc Vân Ngôn gửi icon cái móc khóa. Thanh Thiên Dương [Cậu gửi cái mẹ gì đây trông như đang nhắc tôi không khóa quần á. ] Mộc Vân Ngôn [Cậu thấy cúi xuống nhìn đi tôi có linh cảm là thế. ] Thanh Thiên Dương trong lớp đảo mắt một vòng thấy không ai chú ý đến mình thì cúi đầu xuống nhìn. Ngay lập tức khép chân lại căng thẳng đứng thẳng người lên đặt cặp sách lên đùi nhanh gọn lẹ và dứt khoát.
Mẹ nó cậu không khóa cửa sổ thật mà bằng một cách thần kỳ nào đó Mộc Vân Ngôn lại thật sự có thể cảm nhận được thông qua cái màn hình điện thoại trong khi ngay cả cáp màn hình nói chuyện với nhau cũng không có mà chỉ nhắn tin thôi tiểu Ngôn của cậu lợi hại thật, nhưng thừa nhận rằng mình quên khóa quần thật thì quá xấu hổ Thanh Thiên Dương vẫn hùng hổ nhắn lại.
[Cậu dọa sư tổ ít thôi ông đây khóa rồi đấy nhé]
Mộc Vân Ngôn lại gửi icon búp bê màu trắng nén cười. Quả nhiên là vẫn không giấu được. ____________________
Vừa mới sáng sớm nên học sinh đến chưa nhiều lắm Hứa Khang Hy đi phía sau lải nhải liên tục:" Cậu vào trong diễn đàn trường xem chưa thấy không sôi nổi không, cảm giác như thế nào. Cái kiểu học bá được nâng lên một tầng cao mới cuối cùng cũng biết yêu biết thế nào là thế giới tình yêu màu...." Lời chưa nói hết thì đã phải ngừng lại Phùng Huyên Thạch đứng trước cửa lớp học không đi tiếp nữa. Hứa Kháng Hy suýt nữa đã đập đầu mình vô đầu cậu ta:"Sao tự nhiên lại dừng lại thế." Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa mái được cắt theo kiểu Pháp có khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn và đôi mắt to tròn, từ áo đồng phục đến váy và giày đều gọn gàng sạch sẽ tinh tươm tay cô cầm bức thư đang lén nhìn Phùng Huyên Thành run rẩy. Trong lòng đã nơm lớp lo sợ bây giờ lại chịu áp lực từ người đang đứng trước mặt mình đến nỗi một câu cũng không còn trong đầu, cô lại còn càng cảm thấy sợ hãi hơn nhưng vẫn can đảm:" Đàn anh, em... Thực ra em đã thích anh... Từ hai tháng trước.... Khi mới nhập học rồi hôm qua em có nhìn thấy tin.... Trên diễn đàn trường nhưng mà em không tin.... Nên là..." Hứa Khang Hy ngó nhìn phong bì màu hồng vô cùng tỉ mỉ chắc cũng phải đắt đấy, giờ ông bạn của mình mà từ chối thì quả thật là một đả kích lớn cho tiểu cô nương ngày nha. Quả nhiên không ngoài dự đoán Phùng Huyên Thạch không để bạn học nữ nói hết lạnh lùng lên tiếng:" Tôi không có phủ nhận tôi có người mình thích cũng không có nhu cầu tìm bạn gái, cũng không cần cô tin tôi."
Một tiếng nứt giòn tan vang lên. Trái tim tiểu cô nương này chắc giờ đang vỡ vụn rồi, sao lại có thể từ chối thẳng thừng thế sao lại nỡ độc mồm độc miệng thế. Cô gái bối rối vội vàng xin lỗi:"Em xin lỗi nhưng mà em thật sự... Hoặc anh cũng có thể cho em cơ hội..."
"Tôi không có nhu cầu, tránh ra tôi phải đi vào lớp."
Cô gái nhỏ bối rối né sang có vài người hóng hớt đều lén lút nuốt nước bọt.
Hứa Khang Hỷ nhìn thằng bạn của mình tuyệt tình bước vào lớp cũng bước theo nhưng cũng vội vàng ngoáy đầu lại an ủi cô bé vừa tỏ tình thất bại thảm hại:"Em đừng buồn tính cách của bạn anh chính là như thế cố lên sau này em sẽ tìm được người tốt hơn, cậu ta không xứng với em vậy nên đừng đau lòng."
Thành Thiên Dương ngồi vào ghế của bạn học chưa đến giang rộng hai chân quay người về phía bàn Mộc Vân Ngôn nhìn cậu đang tích cực làm bài tập bỏ sót do nghỉ hôm qua cằn nhằn.
" Tay thì chưa khỏi vết thương ở trên đầu cũng chưa lành nốt bảo không bỏ băng đặt ra mà vẫn cứ bỏ để tóc che hết, nhỡ lát nữa mà toát mồ hôi dính vào lúc đấy cậu có mà khóc phương trời, cứ viết tiếp đi viết đi hết di chứng này đến di chứng khác tự mình chuốc lấy hết, cứ nghĩ á tuổi còn trẻ dư sức liền tha hồ mà phá hoại cơ thể sau này già rồi sẽ hối hận cho mà xem."
Tay vẫn thoan thoát làm bài Mộc Vân Ngôn đáp qua loa:" Còn chưa chắc tôi đã sống hết năm nay hay không đâu. "
Đuổi theo thằng bạn của mình về chỗ ngồi Hứa Khang Hỷ bất mãn thay cô bé nói:" Cậu từ chối thì cũng phải khéo léo một chút chứ làm người ta tổn thương có biết không, mấy ngàn chữ cậu cho vào đầu bay đâu hết rồi."
" Không thích, hơn nữa tôi cũng đâu có kêu người ta đến trước mặt tôi tỏ tình đâu." Không biết rằng phía sau đang có người lén lút dơ nắm đấm lên đầu mình Phùng Huyên Thạch vẫn ung dung bước đến chỗ ngồi, nhưng khựng lại khi nước mắt cái bàn trống trải hôm qua hôm nay đã được lấp.
- - - - - - ------------------------
Trùi ui,....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com