Tập 7
- Thế à ? Vậy mà nhiều người thích mới lạ ... (Ngọc Ánh, cô ấy đã quên là hắn ta có rất nhiều bom)- Thôi thôi, tôi đi đây.Nói xong tôi chạy vù đi ngay, nói chuyện với gã này chỉ cần năm giây là có thể xảy ra chiến tranh vùng vịnh ngay lập tức.- Tới nơi rồi, mà đông người thế này ??? Làm sao tìm thấy hắn ta đây ? Soledad ........ Tiếng nhạc chuông điện thoại.- Alo ! - Sao trễ thế ? - Xin lỗi, tôi tới rồi nhưng đông quá nên không thấy bạn, mà cũng không biết bạn là ai nữa....- Cứ nhìn về phía có cái ghế đá gần căn tin, nhanh lên.- Đồ vô phép tắc ! Để xem, ghế đá gần căn tin, à à, thấy rồi!!! Ngọc Ánh nhanh chân chạy lại ! Bốp.........Chậc ! Cô ấy lại va vào người ta rồi.(Ngọc Ánh, cô ấy định bụng ngẩng lên xin lỗi nhưng chưa kịp mở miệng thì người ta đã bỏ đi)- Mà sao cái dáng đi đó trông quen vậy nhỉ ???- Đến nơi rồi ! Một dáng người cao, tóc chởm, hai tay đút vào túi quần đang đứng đó, hình như đang nhìn về một phía nào đó vô định.- Này bạn gì ơi ! Hắn ta quay lại. - Ồ, cũng ra dáng phết, lại còn đeo kính nữa. Nhìn có vẻ thư sinh mà nói năng mất cảm tình. Phí quá !- Điện thoại của tôi đâu ? - À... Đây ! Tôi đưa nhanh cho hắn.Hắn ta móc một tay ra khỏi túi quần thủng thỉnh nhận lấy rồi...quay lưng đi thẳng. (Ôi ! ôi ! làm sao lại có hạng người này nhỉ? Không thèm cảm ơn người ta lấy một câu. Nước này thì không thể nhịn được nữa rồi.)- Này ! đứng lại ...... Hắn ta dừng bước... - Nói thật là khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hạng người bất lịch sự như bạn ! Bạn làm rơi điện thoại, tôi nhặt dùm rồi lại còn đem trả nữa, thế thì bạn tiếc gì một câu cảm ơn nhỉ ? Bộ ngần ấy năm đi học người ta không dạy bạn cái phép tắc tối thiểu đó sao ?- Giờ muốn gì đây ? - Muốn gì à ? Đúng là không tôn trọng người ta mà ! - Xin lỗi ! Tôi đây không quen cảm ơn khi không đáng cảm ơn, nếu đó không nhặt thì cũng có người khác nhặt thôi. Có cần phải quan trọng thế không ?- Người khác nhặt ư ? Ngây thơ đến thế là cùng ! Bạn nghĩ sẽ có bao nhiêu người rảnh rang và trung thực như tôi đem nó đi trả lại cho bạn hay chăng họ sẽ lấy luôn mà không cần ái ngại ? Bạn nói thế mà cũng nói được à ? Hắn ta mỉm cười một cái rồi chậm rãi :- Đằng nào thì đó cũng nhặt rồi và cũng đem trả lại rồi, cần gì phải đặt ra tình huống này nọ. (Thật hết chỗ nói ! Sao cái cô Ngọc Ánh này phải tốn nước bọt với hạng người này nhỉ ?)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com