TruyenHHH.com

Ban Dich Dam My St Bi Truc Ma Doi Thu Chen Ep

20. Dẫn về phòng riêng/ Trừng phạt bằng đồ chơi tình dục

An Tông chợt cứng đờ.

Bạn cùng bàn cũ nghe thấy tiếng động quay người chào Phó Tông Châu, Phó Tông Châu gật đầu đáp lại, sau đó kéo An Tông vào lòng.

Bạn cùng bàn cũ thấy vậy liền nói đùa: "Mới ở bên nhau có mấy ngày mà hai người coi nhau thành anh em rồi."

Vì bất đồng ý kiến, An Tông và Phó Tông Châu đều không tiết lộ cho người khác biết sự thật rằng họ đã quen nhau từ lâu. Nghe vậy, Phó Tông Châu chỉ thản nhiên nói: "Có lẽ là duyên phận, vừa nhìn đã cảm thấy như bạn cũ."

Lúc này, người bạn cùng bàn cũ của cậu được rủ đi đá bóng vội vàng biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại An Tông và Phó Tông Châu dưới bóng cây.

Phó Tông Châu cúi người, tóc trước trán cọ vào tai An Tông, cười hỏi:

"Ai đẹp hơn hả, cô ấy hay anh?"

Trong sự im lặng chết chóc, Phó Tông Châu lại hỏi: "Sao không trả lời? Cô ấy có đẹp hơn anh không?"

"......KHÔNG."

An Tông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói run run miễn cưỡng đáp: "Anh đẹp hơn." Hài lòng với câu trả lời, Phó Tông Châu giữ cằm An Tông hôn cậu, An Tông ngoan ngoãn nhắm mắt lại để anh hôn mình, lông mi run rẩy như bươm bướm bị mắc kẹt trong mạng nhện vùng vẫy bất lực.

Người bạn cùng bàn cũ phát hiện ra tình cảm của An Tông dành cho con gái lại một lần nữa phai nhạt. "Không phải cậu nói muốn yêu đương sao?" Cậu chàng dùng ánh mắt nóng rực hỏi An Tông.

An Tông bất đắc dĩ cười: "Quên đi, hiện tại tôi cảm thấy việc học quan trọng hơn."

"Đúng là học tập quan trọng hơn." Bạn cùng bàn cũ nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: "Nhưng cậu cũng đâu có chịu học."

An Tông: "..."

Phó Tông Châu: "Phì."

Sau khi bạn cùng bàn cũ rời đi, Phó Tông Châu chậm rãi hỏi: "Có muốn anh dạy kèm cho em không?"

An Tông chưa kịp từ chối, anh đã bồi thêm: "Hai ngày trước anh có gặp dì, dì nói rất lo lắng về điểm số của em."

"Mẹ tôi sẽ không lo lắng về thành tích của tôi đâu." An Tông bĩu môi: "Nếu tôi không đỗ vào trường tốt, bà nhất định sẽ gửi tôi ra nước ngoài."

"Nhưng anh lo lắng về thành tích của em." Phó Tông Châu đổi giọng điệu, ánh mắt nặng trĩu nhìn cậu: "Anh muốn học cùng trường đại học với em."

An Tông bị nghẹn ở cổ họng.

Với điểm số của Phó Tông Châu, anh ấy có thể đi bất cứ đâu, nhưng điều đó sẽ không xảy ra với cậu.

Phó Tông Châu từ chối bàn tiếp: "Em chọn thành phố, anh chọn trường đại học."

Phản ứng đầu tiên của An Tông là chống cự. Nếu như bị ràng buộc với Phó Tông Châu thêm bốn năm đại học, cậu nhất định sẽ phát điên. Nhưng An Tông cũng biết mình không có năng lực làm trái ý đối phương, cũng không thể lại thay đổi lựa chọn như kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

...Đợi đã, có thật là không thể không?

Cậu nghe nói chuyển trường ở đại học khác rất phiền phức, gần như là không có khả năng, trong trường hợp này, chỉ cần cậu không điền nguyện vọng vào cùng một trường thì có thể rời xa Phó Tông Châu rồi, tuyệt đối sẽ không có chuyện chuyển trường khác nửa chừng đâu.

Ánh mắt cậu sáng bừng, trong lòng thầm gõ bàn tính, Phó Tông Châu nhìn thấy vẻ mặt này của cậu không khỏi mỉm cười.

Khả năng che giấu của An Tông thật sự quá tệ. Vừa nhìn là anh biết ngay người kia đang nghĩ gì. Chỉ là lần này Phó Tông Châu không trực tiếp vạch trần, anh mỉm cười nhìn An Tông trợn mắt, trên mặt hiện lên tám trăm biểu cảm, mới nói: "Từ tuần này trở đi, em sẽ đến nhà anh vào cuối tuần."

"A?" An Tông sửng sốt, sau đó nghe thấy Phó Tông Châu bày tỏ ý định dạy kèm cho cậu.

"Dì đã đồng ý rồi." Phó Tông Châu lấy điện thoại ra, cho An Tông xem lịch sử trò chuyện giữa anh và mẹ An. Ánh mắt An Tông tối sầm lại, tại sao mẹ lại bán đứng con trai mình như vậy?

"Phải học kèm đến bao giờ?" An Tông cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Phó Tông Châu cười nói: "Cho đến khi hai người chúng ta vào đại học."

Năng lực hành động của Phó Tông Châu rất mạnh, dù không muốn nhưng An Tông vẫn bị Phó Tông Châu bắt cóc về nhà sau giờ học vào thứ Sáu.

Phó Tông Châu không mang An Tông đến thư phòng mà quay về phòng ngủ.

Tuy là phòng ngủ nhưng lại đầy đủ bàn ghế, An Tông nhìn thấy Phó Tông Châu dẫn mình vào phòng riêng, trong tâm tư còn nảy ra vài việc không trong sáng.

Ai ngờ hóa ra thực sự chỉ để học.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà, Phó Tông Châu ngồi xuống bắt đầu chỉ dạy An Tông. Nhờ thầy dạy giỏi, giảng đơn giản, dễ hiểu, An Tông chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình sáng suốt đến thế.

Thật không may, đây rõ ràng là sự tự tin sai lầm. Sau khi Phó Tông Châu nói xong, An Tông tự mình hoàn thành bài tập đạt được thành tích vẻ vang là sai hết một nửa.

"...Mấy bài Vật lý này, cũng thường thôi." An Tông cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào.

"Thì nó đơn giản thật mà." Phó Tông Châu tàn nhẫn đè bẹp sự giãy dụa của cậu.

Sau khi làm xong đề Vật lý này, Phó Tông Châu tìm một đề tiếng Anh khác cho An Tông làm, lần này anh không chấp nhận kết quả kém cỏi của An Tông: "Ảo thật đấy, sao tiếng Anh mà cũng thấp như vậy".

"Cái này, cái này, còn có đây nữa, đều là những từ vựng cuối tiết học."

Đối mặt với ánh mắt của Phó Tông Châu, An Tông thành thật nói: "Em thật sự không nhớ kỹ."

"Vậy thì học thuộc nó ngay."

Tuy nhiên, đọc thuộc lòng là việc cần có thói quen tập trung, An Tông đã lâu không nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì trong đầu, nửa tiếng sau, cậu chỉ có thể ghi nhớ được mười từ. Và tất nhiên chuyện này không đáp ứng được yêu cầu của Phó Tông Châu.

An Tông nhìn thấy Phó Tông Châu đột nhiên đứng dậy, từ dưới gầm giường lấy ra một cái hộp. Cậu vô cớ có linh cảm xấu.

Sau đó, cậu nhìn Phó Tông Châu di chuyển chiếc hộp lên bàn rồi mở ra, bên trong là một đống đồ vật kỳ quái.

Khi An Tông nhìn kỹ hơn, suýt chút nữa nhảy dựng lên. "Anh anh anh ......!"

Sau khi ngủ với Phó Tông Châu nhiều lần như vậy, An Tông không còn là kẻ ngơ ngác mới vào ngành như trước nữa, chỉ cần liếc mắt cậu đã nhận ra thứ trước mặt chính là hộp sextoy.

Phía trên có một cây gậy massage to dài với kích thước khác thường, chỉ nhìn thôi mà chân An Tông đã mềm nhũn.

"Không phải nói là học bài sao?"

"Vì hiệu quả học tập quá tệ, thêm chút thưởng phạt cũng không phải là ý kiến tồi đúng không?"

Phó Tông Châu đẩy con cu giả rất bắt mắt sang một bên, lấy ra một chiếc máy rung nhỏ hơn đặt trước mặt An Tông. "Mười lăm phút, mười từ tiếng Anh."

Phó Tông Châu mỉm cười nhấn công tắc máy rung, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tiếng ong ong tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho An Tông.

"Nếu em không thể ghi nhớ hết thì phải thử món đồ chơi mới này của anh."

An Tông toát mồ hôi lạnh. Cậu buộc mình phải tập trung ghi nhớ từ vựng, nhưng dường như càng sợ điều gì đó thì nó càng dễ xảy ra, dù đã ráng hết sức nhưng cuối cùng vẫn sai một từ.

"Chỉ sai có một từ!" An Tông phản bác.

Phó Tông Châu thản nhiên nói: "Vì vậy chỉ phạt năm phút."

An Tông cố gắng phản kháng nhưng Phó Tông Châu dễ dàng hạ gục cậu, quần cậu bị kéo xuống, hai ngón tay điêu luyện thọc vào lỗ nhỏ của An Tông, thuần thục đào móc cái lỗ mềm mại của cậu. Khi tinh dịch chảy ra làm ướt lồn non, Phó Tông Châu trực tiếp nhét trứng rung vào đó.

"Ưm!"

So với nhiệt độ cơ thể con người, nhiệt độ trứng rung lạnh hơn rất nhiều, chất liệu nhựa nhanh chóng được cơ thể sưởi ấm, nhưng phần thân dưới của An Tông vẫn cảm giác được vật thể lạ này. Quả trứng rung lấp đầy lỗ nhỏ, nhưng vì hình bầu dục nên không thể chạm vào nơi sâu nhất làm tăng độ ngứa ngáy trong hang động.

Phó Tông Châu nhấn nút. Vì là máy rung nhỏ nên anh không cho An Tông thời gian chuẩn bị lập tức chuyển sang mức cao nhất.

"Ah!" An Tông mất cảnh giác hét lên. Máy rung chen chút trong bé sò non đột ngột rung lên, An Tông vô thức siết chặt thành thịt đẩy máy rung vào sâu hơn.

Đồ vật cứng rắn hoàn toàn khác với da người mang lại cho An Tông khoái cảm hoàn toàn xa lạ. Các huyệt đạo không khó có thể giãn ra đang siết chặt đến mức gần như co thắt, khiến cho những rung động của máy rung trong cơ thể trở nên sống động hơn.

Khi máy rung tiếp tục đẩy vào, âm thanh vo ve dần lắng xuống, nhưng An Tông lại bắt đầu thở hổn hển. Cậu run rẩy nói: "Ưmm, sẽ bị phát hiện..."

"Anh khóa cửa rồi." Phó Tông Châu nói: "Hơn nữa, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta."

Mọi người đều biết An Tông đến Phó gia học bài nên cả nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều nhất trí không làm phiền hai vị thiếu gia.

Hết năm phút, Phó Tông Châu tắt công tắc, eo An Tông cuối cùng cũng ngừng run rẩy. Chỉ mới năm phút mà cậu đã đổ mồ hôi nhiều đến vậy.

Phó Tông Châu nhẹ nhàng bế cậu từ trên giường đặt xuống trước bàn.

"Còn nhiều từ phải ghi nhớ lắm." Anh cao giọng nói: "Mới chín giờ thôi, chúng ta có thể học thêm hai tiếng nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com