Ban Dich Dam My St Bi Truc Ma Doi Thu Chen Ep
11. Ve vãn xoa vú trong lớp học/ Sắp cao trào thì suýt bị bắt quả tangBệnh viện tư của Phó gia rất sang trọng và cao cấp, ngay cả phòng khám cũng được trang bị phòng tắm riêng.Phó Tông Châu vệ sinh đơn giản giúp An Tông, quần áo quá bẩn không thể mặc nữa nên anh lấy một bộ đồ bệnh nhân đưa cho An Tông. An Tông nhìn bộ quần áo sọc xanh sọc trắng, cậu lại thấy đau đầu nhưng cũng không thể khỏa thân đành cầm lấy, mặc vào.Sau khi bị chơi quá lâu, phần dưới luôn có cảm giác đau nhức và sưng tấy, An Tông có thể cảm nhận được hai môi lồn cọ sát vào nhau lúc đi lại. Cậu ngại ngùng không nói nhưng trên mặt hiện rõ sự khó chịu.Phó Tông Châu nhận ra, hỏi cậu có chuyện gì, nhưng An Tông chỉ trừng mắt nhìn anh. "Anh còn dám hỏi." An Tông vừa tức giận vừa ủy khuất: "Đều là lỗi của anh."Phó Tông Châu lập tức hiểu ra tại sao An Tông tức giận, anh ít nói hẳn, sờ mũi một cái, lương tâm cắn rứt. Hôm nay anh thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.Cô gái kia đã sớm biến mất khỏi cuộc đời anh, Phó Tông Châu không ngờ hôm nay lại nghe được tên Tô Nhân từ miệng An Tông. An Tông vẫn còn nhớ đến cô ta. Phó Tông Châu không hiểu người kia có gì tốt đến vậy.Sau khi nhận ra An Tông có tình cảm với Tô Nhân, Phó Tông Châu bắt đầu cố tình liên lạc với cô, tìm mọi cách để ngăn cản Tô Nhân xuất hiện trước mặt An Tông. Nhưng dù đã rất cố gắng chia cắt, An Tông vẫn quyết định tỏ tình với Tô Nhân, điều này khiến Phó Tông Châu tức giận tới giẫy đành đạch, cả đêm không ngủ được. May mắn thay, Tô Nhân không chấp nhận.Ngày hôm sau, Tô Nhân hẹn anh đi chơi, Phó Tông Châu suy nghĩ một chút liền tình cách xuất hiện trước mặt An Tông, sau khi nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt thất vọng, anh hài lòng rời đi. Chỉ là không ngờ rằng sau hai năm... An Tông vẫn nhớ đến cô ấy. Phó Tông Châu mím chặt môi, những đường nét trên quai hàm căng chặt.Một người không còn sức để nói, một người cũng không có tâm trạng để mở lời, hai người im lặng trở về nhà họ Phó.Buổi tối, Phó Tông Châu đột nhiên tới phòng cậu hỏi: "Em muốn chuyển trường không?"An Tông ngơ ngác nhìn anh: "Hả? Tại sao phải chuyển trường? Hiện tại tôi vẫn rất tốt." Nói xong, cậu mới ý thức được điều gì đó, lập tức dùng tay làm dấu thánh giá lớn trước ngực: "Tôi không muốn đến trường anh đâu!"Phó Tông Châu nghiêm túc nhìn cậu rồi rời đi không nói lời nào.An Tông cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bất an không thể giải thích được, nhưng lại không biết cảm giác bất an đó đến từ đâu.Mãi cho đến thứ hai tuần sau đến trường phát hiện đồ đạc của bàn bên cạnh trống trơn, cảm giác lo lắng đột nhiên càn quét qua người An Tông."Bạn cùng bàn của tôi đâu đâu?" An Tông chọt chọt bàn trước.Bạn học chỉ về phía sau: "Chuyển chỗ rồi! Giờ ngồi cùng bàn với lớp trưởng kìa."Vậy thì bạn cùng bàn của mình sẽ là ai? Rất nhanh, An Tông đã có được đáp án."Đây bạn mới chuyển đến lớp chúng ta." Hiệu trưởng đứng trên bục nói: "Nào, bạn học mới, giới thiệu về mình đi."Phó Tông Châu đút một tay vào túi, mặc đồng phục gọn gàng, đợi hiệu trưởng nói xong mới nhếch môi nói: "Phó Tông Châu."An Tông ngồi trên ghế nhìn Phó Tông Châu đi về phía mình. "Bạn cùng bàn mới của tôi, mong hãy giúp đỡ lẫn nhau." Giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười tươi tắn cuốn một luồng khí thổi vào tai An Tông. Da đầu An Công muốn nổ tung.Mặc dù rất tò mò về bạn học mới nhưng cuộc thảo luận dần dần lắng xuống khi chuông vào tiết đầu tiên vang lên. Cả lớp chỉ còn lại An Tông ngồi trên bàn châm."Anh đang làm cái gì vậy?" An Tông âm thầm trừng mắt nhìn anh.Phó Tông Châu không nhìn hắn: "Đang trong lớp, đừng nói chuyện."An Tông lặng lẽ trợn mắt. Cậu đành im lặng bắt đầu chăm chú lắng nghe bài giảng, nhưng chưa kịp nghe được bao lâu, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay lặng lẽ chạm vào đùi mình. An Tông đang đắm chìm trong biển tri thức, thình lình bị bị cắt ngang suýt chút nữa hét lên.Sau đó cậu phát hiện bạn cùng bàn đã biến thành Phó Tông Châu, trong lòng thầm nhẹ nhõm một chút, sau đó đột nhiên lại nâng lên.Bạn cùng bàn đã được thay thế bởi Phó Tông Châu... có vẻ còn tệ hơn.Ánh mắt của giáo viên trên bục giảng thầy sáng như đuốc, An Tông không dám manh động, lặng lẽ viết một tờ giấy rồi đẩy về phía Phó Tông Châu. Chẳng mấy chốc, tờ giấy đã được cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ lăn trở lại.An Tông mở ra, nhìn thấy bên dưới câu [Đừng nghịch] của mình, Phó Tông Châu viết "Ok, tập trung nghe giảng".An Tông nhìn thấy mấy chữ này còn tưởng Phó Tông Châu sẽ thay đổi chủ ý bắt đầu làm lại cuộc đời, không ngờ bàn tay Phó Tông Châu đặt trên đùi cậu không hề rời đi mà dần dần đưa xuống vạt áo đồng phục của cậu.Tay còn lại của Phó Tông Châu vẫn ở trên bàn cầm bút, nhanh chóng viết thêm một câu khác vào giấy: [Em tập trung nghe lớp, tôi tập trung chăm sóc em︿_︿]Tay Phó Tông Châu kéo mở vạt áo cậu ra, vuốt ve vòng eo mềm mại như rắn, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ vào da thịt non nớt hình thành cảm giác tê dại ngứa ngáy ập vào đầu cậu. An Tông không dám cử động, chỉ sợ giáo viên sẽ chú ý tới, như vậy danh tiếng của cậu sẽ bị Phó Tông Châu hủy hoại hoàn toàn. Nhưng cậu càng ngồi im, Phó Tông Châu càng được nước lấn tới.Hai tay anh dọc theo đường eo của cậu từng chút một hướng lên trên, đồng phục rộng rãi kín đáo che đậy toàn bộ động tác của Phó Tông Châu, chỉ có bản thân An Tông mới hiểu bây giờ mình đang đau khổ đến mức nào.Phó Tông Châu biết rõ điểm nhạy cảm của cậu ở đâu, nhưng anh cố ý không trực tiếp chạm vào, chỉ sờ vùng da xung quanh An Tòng khiến khoái cảm lơ lửng trong không khí, vừa khó chịu vừa khó làm ngơ.Ngay khi vú trái của cậu bị véo, giáo viên trên bục nói: "Một bạn trong lớp giúp tôi trả lời câu hỏi này nào".Vấn đề là gì?An Tông ép mình tập trung nhìn vào bảng đen, giữa không trung lại vô tình bắt gặp ánh mắt của giáo viên."À... vậy thì-"Một cảm giác hoảng sợ đột nhiên lan tràn khắp cơ thể, trước mắt An Tông tối sầm như sắp ngất đi, sự căng thẳng xen lẫn những cảm xúc không thể giải thích được nhấn chìm cậu, sự kích thích yếu ớt đang theo máu truyền đến tứ chi: Có phải cậu sắp bị phát hiện không? Liệu giáo viên và bạn học trong lớp có nghĩ mình là kẻ biến thái không? Đừng gọi mình, làm ơn đừng gọi mình... hồi hộp quá... căng thẳng quá.Sau đó liền nghe thấy giáo viên nói: "--Mời Phó Tông Châu trả lời."Bàn tay đặt trên ngực trái đột nhiên rời đi như thể xiềng xích trên người cậu đã được tháo bỏ. An Tông dựa lưng vào ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân mềm nhũn. Nếu nhìn kỹ, thậm chí còn có thể nhận ra eo và bắp chân của cậu đang khẽ run rẩy.Sau khi Phó Tông Châu trả lời trôi chảy xong ngồi xuống, chiếc ghế bên cạnh hơi nghiêng về phía An Tông. Tay phải của anh đột nhiên đút vào quần đồng phục chạm vào phần dưới của cậu, dù cách một lớp vải, Phó Tông Châu vẫn cảm giác được mảnh vải gần gũi nhất với An Tông đã ướt đẫm nước. Anh kề tai cậu dùng chất giọng trầm nói nhỏ:"Quần lót của em ướt hết rồi. Lén lút vụng trộm trong lớp thú vị lắm à?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com