Ban An Oan Ket Duyen Pondphuwin F6 Chuyen Ver
Pond bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt cậu, sống sờ sờ và rất lành lạnh. Vẫn là đôi mắt thâm sâu, lạnh lùng quen thuộc ấy. Vẫn là gương mặt anh tuấn ngày đêm cậu mong ngóng ấy. Giờ đây tất cả đều hiện diện ngay trước mắt cậu khiến cậu không tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ. -Em quả thật không thể ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ được mà.Giọng nói trầm thấp lại mang theo âm khí, ẩn nhẫn một chút khó chịu vang lên càng chứng minh cho Phuwin thấy đây không phải mơ, đây chính là sự thật!-Phuwin, cậu trúng đạn rồi!Tiếng nói của Zo vang lên từ ghế phụ lái làm Phuwin sực tỉnh. Đúng rồi, cậu vừa bị trúng đạn ngay bả vai mà. Còn Title, anh ấy vẫn ở trong đấy! Nghĩ đến đây Phuwin liền trở nên kích động, muốn ngồi dậy nhưng cơn đau từ hai phía ập tới làm Phuwin không khỏi nhăn mặt khó chịu.-Cậu ấy sẽ an toàn thôi. Tôi đảm bảo.Nghe được câu này, Phuwin như bị một thế lực vô hình thôi miên, tâm trí tháo bỏ được căng thẳng, cả cơ thể thả lỏng ngã phịch vào lòng anh, cậu cũng chẳng màng thắc mắc tại sao anh lại biết về người đã giúp cậu.-J, cắt đuôi bọn chúng.J ngồi bên ghế lái nhận được lệnh nhanh chóng bấm nút đóng lại mui xe rồi giậm ga phóng với tốc độ kinh người. Zo ngồi kế bên vì sợ hãi mà nắm chặt lấy đai an toàn, hai mắt nhắm tịt. Ban nãy có lẽ do đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết nên Phuwin không nghe thấy được tiếng thét thảm thiết của Zo. Làm sao Phuwin biết được ban nãy vì để cứu cậu mà J, dưới sự chỉ huy của Pond, đã điên cuồng lao xe vào địa phận phía ngoài của trại giam, mặc kệ phía trước có người mà phóng thẳng để bọn họ tự né ra khỏi đường chạy của xe, hắn lấy đà từ hàng rào gỗ phía ngoài để làm nghiêng xe, mở mui xe rồi trong giây phút hệ trọng liền cho xe chạy thẳng lên bức tường, thành công lật chiếc xe tạo với mặt đất một góc vuông vức 90 độ như đang diễn xiếc khiến Zo một phen khiếp đảm. Pond ngồi đằng sau một tay bám vào thành xe giữ thăng bằng, một tay canh đúng thời điểm bắt lấy Phuwin ôm trọn vào người rồi cả chiếc xe tiếp đất thành công chưa tới một giây sau đó. Zo có được trải nghiệm kinh hồn bạt vía, hai mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, mãi sau mới lấy lại được bình tĩnh mà quay về phía sau kiểm tra Phuwin.Trong khi J đang chú tâm cắt đuôi mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau thì Pond mở điện thoại lên gọi cho ai đó:-Đã đón được người. Rút.Gemini bên đây nhận lệnh liền nổ máy chiếc xe Bugatti xanh tím bắt đầu lăn bánh đi ra khỏi khu rừng thông, ngược đường với chiếc xe của Pond. Một bên khác, hắn thông qua bộ đàm truyền tin cho đàn em đang đứng ở bờ biển nơi Joong đặt chiếc tua-bin phát điện ra lệnh cho bọn họ dọn dẹp chứng cứ. -Về tới nhà sẽ xử tội hai người sau.Gemini hằn học nói với hai người ngồi phía sau. Dunk ngồi bên ghế phụ lái một tay chống cằm, im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lùng trước kia giờ đây lại hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp. Joong và Fourth ngồi phía sau không dám nhúc nhích, cúi gằm mặt trong suốt quãng đường đi, hệt những đứa trẻ làm sai bị mẹ bắt gặp.Bên phía Pond và Phuwin, vừa gọi điện cho Gemini xong Pond liền quay qua cởi chiếc áo tù nhân trên người Phuwin cốt là để xem xét vết thương ở bả vai. -Po...Pond...Cậu thều thào gọi tên anh, cơn đau đã khiến cậu bắt đầu trở nên không tỉnh táo.-Tôi đây.-Con...chúng ta...đau... Phuwin nhăn nhó nói ra từng chữ, tay vẫn khư khư ôm lấy bụng từ nãy đến giờ. Lúc này Pond mới nhận thấy phía dưới Phuwin đang không ngừng chảy nước.-Vỡ ối rồi, cậu ấy đang chuyển dạ đấy. - Zo ngồi đằng trước quan sát thấy liền thốt lên.Nghe đến đây khuôn mặt Pond xuất hiện một tia lo lắng, cúi xuống nhìn người con trai đang đau đến thở không thông trong lòng mình. -Zo, xuống đây. Zo theo lệnh của Pond, gỡ đai an toàn ra, mặc cho chiếc xe đang di chuyển với vận tốc chóng mặt cùng đoàn xe rượt đuổi phía sau, anh lấy hết can đảm để leo ra hàng ghế phía sau. J thấy đám người phía sau không dễ để cắt đuôi, liền liên lạc vào bộ đàm báo cho bên cánh binh nhì hỗ trợ. Rất nhanh từ trong rừng lao ra ba chiếc xe khác đón đầu đoàn xe đang rượt đuổi bọn họ, chắn ngang con đường khiến đoàn xe cảnh sát phải phanh gấp rồi dừng lại để tránh va chạm.Nhìn từ kính chiếu hậu, J ngưỡng tưởng đã xử lý xong đám người kia, đang tính giảm tốc độ lại liền phát hiện vẫn còn hai chiếc xe màu đen khác đã lách vào đường rừng để vượt qua vật cản, tiếp tục rượt đuổi theo xe hắn. Tặc lưỡi một cái, J giậm ga đẩy nhanh tốc độ lên gần mức tối đa khiến Zo đang kiểm tra cho Phuwin vì quán tính mà suýt ngã nhào. Hai chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc đuổi theo. Trong khi đó ở hàng ghế sau lưng J lúc này, Pond một chân làm gối đỡ lấy đầu của Phuwin cho cậu nằm lên, hai tay đang cẩn thận gắp lấy viên đạn từ bả vai của cậu ra. Zo - một bác sĩ đa khoa nhưng chưa từng có kinh nghiệm đỡ đẻ đang cố gắng giúp Phuwin giảm đau phần hạ bộ, kéo dài thời gian cho tới khi đến được bệnh viện. Nhờ lường trước được sẽ có thương tích nên Pond đã đưa Zo theo, Zo cũng rất kỹ lưỡng đem theo đầy đủ bộ dụng cụ y tế. Nhưng dù đầy đủ đến đâu, những đồ dùng và thiết bị cần thiết cho việc sinh nở Zo lấy đâu ra mà chuẩn bị? Anh vốn đâu phải bác sĩ khoa sản!-Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?!Zo với tông giọng khẩn thiết hỏi J.-Nơi đây là ngoại ô, cách bệnh viện đến cả trăm cây số. Nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ. Zo nghe thấy lời này mặt tái xanh. -Không kịp đâu. Cậu ấy sắp sinh rồi!-Anh là bác sĩ mà, đỡ đẻ cho cậu ấy đi.Tai Zo như ù đi. J có đang bị điên không? Muốn anh đỡ đẻ cho Phuwin trong tình trạng vai cậu ấy vừa mới bị bắn, dụng cụ và thiết bị thì không có, phía sau lưng lại còn có hai chiếc xe rượt theo họ. Zo như phát điên với cái tình huống này, đang tính lên tiếng chửi J thì một câu nói phát ra khiến anh đứng hình:-Tôi giúp cậu.Lời vừa nói là của Pond. Như ngầm khẳng định rằng việc anh đỡ đẻ trực tiếp cho Phuwin là giải pháp tốt nhất lúc này và Zo bắt buộc phải làm điều đó vì anh là người duy nhất có đủ kiến thức chuyên ngành ở đây. Pond chấp nhận và sẵn sàng giúp sức cho anh. Nhìn thấy đôi mắt thâm sâu không chút lung lay của người kia, đắn đo một hồi, Zo cũng đành cắn răng vào việc. Thế là một người phía trên một người phía dưới, Pond và Zo tập trung toàn bộ công lực để cứu lấy Phuwin và đứa con trong bụng trong khi J vẫn đang lao trên con đường vắng với tốc độ không dưới 100km/h.Đêm nay sẽ là một đêm rất rất dài đây...Kỹ thuật lái xe của J rất tốt, hắn đang dần kéo dài khoảng cách với hai chiếc xe phía sau. Bên phía Pond cũng tiến triển rất tốt, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng anh đã tìm thấy vị trí của viên đạn và đang từ từ gắp viên đạn ra ngoài. Zo vẫn đang loay hoay kiểm tra vị trí của đứa bé trong bụng để xác định được đường cắt cho phù hợp, dự là sẽ sinh mổ ngay tại xe vì nam nhân không thể sinh thường như nữ giới.Có lẽ hai chiếc xe đằng sau nhận ra không thể đuổi kịp xe của J, một tên trong chiếc xe đi đầu ló mặt qua cửa xe rồi dùng súng bắn về phía xe hắn. J nghe thấy tiếng súng nhanh chóng bẻ lái né đường đạn khiến ba người đằng sau không kịp trở tay, chịu một phen rung lắc dữ dội. Viên đạn gần được lôi ra khỏi vùng da thịt của Phuwin vì cú bẻ lái này mà rơi vào lại bên trong khiến Pond không khỏi nhăn mày, anh là đang mất dần trạng thái lãnh đạm thường nhật.-Bọn chúng dùng súng, không phải cảnh sát. - J vừa lái vừa nhìn về phía gương chiếu hậu mà nói.Pond cũng đã nhận ra điều này. Cảnh sát hay quân đội đều được huấn luyện với quy tắc không được nổ súng trừ trường hợp khẩn cấp. Và trường hợp này chưa đến mức phải gọi là khẩn cấp để nổ súng, vì nếu không cẩn thận sẽ có thể tước đi mạng người dễ như chơi. Hai chiếc xe đằng sau là của một thế lực khác.Pond vội đưa chiếc dao gắp vào lại da thịt của Phuwin, may mắn viên đạn không vào quá sâu nên anh nhanh chóng gắp được viên đạn ra một cách dễ dàng. Anh đổ lên vết thương một ít thuốc trị thương rồi dùng băng gạc quấn quanh bả vai cho cậu. Nhờ tác dụng của thuốc tê mà quá trình này của anh diễn ra rất dễ dàng, Phuwin cũng không còn thấy đau ở vai nữa. Nhưng phía dưới thì không như thế, cơn đau âm ỉ rồi cứ trướng lên từng cơn hành hạ Phuwin sống dở chết dở, cậu liên tục rên lên những tiếng than đầy khổ sở. -Còn bao lâu nữa Zo? - Pond hỏi anh.Zo đúng lúc xác định được đường mổ, ngay lập tức trả lời:-Tìm thấy rồi, sắp mổ ngay đây.Pond khẽ đặt đầu Phuwin lên chiếc áo tù nhân được gấp gọn. Anh rút khẩu súng từ trong hộc tủ của xe, mở cửa sổ rồi vươn người ra ngoài mà nã súng. Anh bắn hai phát, một phát trúng thái dương tên cầm lái, một phát trúng một bên bánh xe khiến chiếc xe tức thì mất lái đâm sầm vào bìa rừng. Chiếc xe còn lại thấy thế vẫn không bỏ cuộc mà tiến lên phía trước, người trong đó bỗng rút ra một khẩu tiểu liên, hắn mở nóc xe ra rồi điên cuồng xả đạn về phía trước. -Chết tiệt! - J không nhịn được mà chửi một câu.Súng tiểu liên không dễ đối phó, nhất là trong tình trạng bị rượt đuổi thế này. Pond dù bắn giỏi đến đâu nhưng chỉ cần mò mặt ra ngoài cũng sẽ không tránh khỏi việc bị dính đạn. Một vài viên đạn bắn vào lớp kính phía sau xe, tuy rằng xe được trang bị lớp kính chống đạn nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc lớp kính ấy sẽ bị xuyên thủng mà thôi.-J, tôi sắp phẫu thuật cho Phuwin. Cậu có thể nào giữ cho xe chạy ổn định được không?-Tôi đang cố đây. - J nghiến răng đáp.Hắn đang rất cố gắng để xe có thể di chuyển ổn định nhất có thể. Nhưng đạn phía sau bay tới khiến hắn không thể không cho xe né đạn. Pond nhìn thấy Phuwin đau đến mức chịu không nổi, mồ hôi đầm đìa, gần như rơi vào mê sảng, đột nhiên đôi mắt anh đanh lại, hắc khí tỏa ra khiến người khác phải khiếp sợ. Anh sẵng giọng ra lệnh cho J:-Cho xe đi song song với bọn chúng.J ngạc nhiên không hiểu ý định của anh. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy âm khí đáng sợ kia, J không muốn hiểu nữa, lặng lẽ cho xe giảm tốc độ. Chiếc xe kia vừa đuổi kịp, hai xe đi ngang nhau, Pond liền hạ cửa kính, nhắm vào phần bánh xe trước của bọn chúng thẳng tay ném ra một quả lựu đạn. Bùm!Một vụ nổ khiến cả chiếc xe lật ngược lại, lửa bùng lên sáng cả một góc trời đêm. Thành công xử lý vật cản, Pond nhanh chóng xoay người lại khi nghe thấy tiếng kêu lớn của Phuwin.-Sao vậy? - Anh vừa hỏi vừa nắm lấy bàn tay quơ quào trong không trung của cậu.-Đau...á! Đau quá!Bỗng dưng trong bụng truyền đến cảm giác lạ, cơn đau không còn âm ỉ nữa mà từng đợt từng đợt quặn thắt đổ dồn về như bão lũ khiến Phuwin gồng mình căng cứng người, dường như cơ thể đã quá yếu ớt để tiếp nhận màn tra tấn đánh úp này.-Không hay rồi. Đứa bé đang giãy giụa, có vẻ tắc đường rốn do mất máu quá nhiều, nếu không nhanh phẫu thuật, đứa bé có thể bị ngạt chết.Lời của Zo như phán quyết của thần chết. Phuwin dù có đang mơ màng trong cơn đau vẫn nghe rõ, cậu lắc đầu nguầy nguậy.-Cứu...cứu con tôi...làm ơn...Mặt Phuwin lúc này đã đầm đìa nước mắt và mồ hôi. Từ lúc chuyển dạ đến giờ chỉ chưa tới một tiếng cậu đã cảm giác cả thế kỷ vừa trôi qua vậy.-Được rồi, bây giờ tôi sẽ dùng thuốc tê, sẽ ngấm nhanh thôi, ráng chịu một chút.Phuwin tiếp tục lắc đầu.-Không...không cần...Phuwin vì sợ thuốc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nên không muốn sử dụng thuốc tê.-Nhưng...sẽ rất đau đấy.-Tôi...chịu được...Phuwin thều thào cất lời, tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Pond.Zo e dè nhìn lên anh. Sau khi nhận được cái gật đầu chấp thuận, Zo thở dài, đặt con dao phẫu thuật lên da bụng Phuwin, bắt đầu quá trình đỡ đẻ cho Phuwin mà không dùng đến bất kì chất gây tê nào.Không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là cả quá trình Phuwin đau đến điên loạn, đau đến mức sống đi chết lại, cảm tưởng bản thân đã chuyển hóa qua bảy kiếp người với bảy lần trải qua cái chết đau chạm tới đỉnh óc. Hai tay cậu được Pond ở phía trên giữ chặt lấy, hai chân bị cột cố định vào thành xe nhằm không cho cậu cựa quậy. Trong suốt quá trình, chỉ có thể nghe thấy tiếng la thét thảm khiết của Phuwin vang xa đến tận trời khuya. Pond vì sợ cậu cắn trúng lưỡi mà đưa tay vào miệng cho cậu cắn. Máu từ tay anh chảy ra nhỏ xuống miệng cậu nhưng cậu không còn đủ tỉnh táo để nhận ra nữa, mặc cho máu loang khắp khoang miệng của mình. Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên như một phát súng báo hiệu kết thúc cả quá trình đằng đẵng đấu tranh của đôi "phu phu" và vị bác sĩ đa khoa vừa tự hứa với lòng sẽ không đỡ đẻ thêm lần nào nữa. Vừa hay sao đứa bé ra đời đúng lúc chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Phuwin kiệt quệ toàn bộ sức lực, ngất lịm ngay sau đó. Zo bủn rủn hai chân, tay run run tìm cách cầm máu cho Phuwin để chờ các ý tá đưa cậu vào trong khâu lại vết mổ. Zo anh hết nổi rồi, đầu ong ong, không còn sức để làm bất cứ thứ gì nữa, trải nghiệm vừa rồi quả thật là cơn ác mộng kinh hoàng đối với cuộc đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com