Bakugan Fanfic Mai La Cua Nhau
Năm năm trước,cũng chính là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của Klaus,bởi vì đó là năm anh kì vọng nhất,đồng thời cũng là năm anh tuyệt vọng nhất.
Là một học sinh ưu tú nhất trường Đại học X ở Tokyo lúc bấy giờ,Klaus là niềm tự hào của cả trường,và tất nhiên,không ai cảm thấy ngạc nhiên khi suất học bổng quý giá du học ở Úc lại nằm trong tay Klaus.Trong trường,có rất nhiều người ngưỡng mộ lẫn ghen tị và thậm chí là ghen ghét anh,nhưng Klaus vẫn không quan tâm,anh nghĩ,ai cũng có cách suy nghĩ của riêng mình,anh không thể khiến mọi người thôi không ghét anh được.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ,ai ngờ chỉ còn 3 ngày trước khi đi,Klaus lại nhận được một tin,gia đình anh bị tai nạn giao thông và đã chết ngay lúc đó.
Đau đớn,tuyệt vọng,anh không còn tâm tư đâu nữa mà nghĩ đến chuyện du học.Ngay hôm ấy,anh đến trường và xin nhà trường nhường lại suất du học này cho người khác.Mặc dù rất tiếc nhưng biết được chuyện nhà Klaus,nhà trường cũng đồng ý.
Sau đám tang của cha mẹ,Klaus sang Anh và tiếp tục chương trình học của mình.Phải nói rằng,những ngày đầu ở đây đối với anh không phải là chuyện dễ dàng gì.Dù tiếng Anh của Klaus khá tốt nhưng đối với nơi đất khách quê người này,anh không khỏi có chút khó khăn.Đầu tiên là vấn đề nơi ở,vì là người Châu Á nên việc này cũng có chút trở ngại.Lang thang hơn 2 ngày,anh rốt cuộc cũng tìm được một nơi trọ thích hợp.Hóa ra,bà chủ nhà này cũng là người Nhật,sau theo chồng sang nhập cư nên khi thấy Kluas,bà rất vui mừng và đồng ý cho anh thuê nhà với mức giá vô cùng hợp lí.Chuyện ăn ở coi như xong.Ngay sau đó,Klaus bắt đầu con đường học vấn của mình.Với anh,đó là một vấn đề vô cùng khó khăn.Môi trường học xa lạ,bài vở nặng nề lại thêm nhiều của bạn bè,Klaus đâm ra chán nản.Nhưng mỗi lần muốn gục ngã,hình ảnh cha mẹ anh nằm thoi thóp trong vũng máu lại hiện lên tâm trí anh,nó lại khiến anh cảm thấy mình có thêm ý chí để tiếp tục bước đi.
Không lâu sau đó,có một công ty lớn đến trường đại học của Klaus.Biết rằng thời cơ của mình đã tới nên sau buổi tiệc gặp gỡ với họ,Klaus tha thiết xin Chủ nhiệm cho mình gặp người đại diện bên công ty ấy.Chủ nhiệm thấy anh như vậy nên cũng không đành lòng,bèn sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Người đại diện bên công ty kia là một người đàn ông trung niên,ước chừng khoảng 40 mà thôi.Ông ta niềm nở chào hỏi Klaus.Không vòng vo dông dài,Klaus vào ngay vấn đề chính.Anh đem hết toàn bộ ý tưởng về phần mềm máy tính của mình đã nghiên cứu khi còn ở trong nước và khi đã ra nước ngoài cho ông ta nghe.Anh trình bày ngắn gọn,đơn giản nhưng dễ hiểu,còn thêm những ví dụ rất cụ thể và phù hợp với nhu của của thị trường ngày nay.Người đàn ông ngạc nhiên nhìn anh,đôi mắt khẽ đánh giá.Và sau buổi gặp mặt đó,quả nhiên,đúng như lời người đàn ông kia hứa với anh,liền có người bên công ty ấy đến gặp anh và mời anh về công ty họ làm.Nhưng Klaus không thể bỏ lỡ chương trình học của mình,anh nói với họ,sau khi tốt nghệp sẽ sang làm.
Hai năm sau khi tốt nghiệp,đúng như lời hẹn,không cần phải qua đợt xét tuyển,Klaus chính thức trở thành nhân viên của công ty.Với tài năng của mình,dần dà,anh trở thành một con người được bao người ngưỡng mộ,chức vụ Phó Tổng Giám Đốc rất thích hợp với anh.
Nhưng dường như,Klaus đã đánh mất đi một thứ gì đó mà anh không tài nào biết được.Ngày ngày,anh đều lao vào công việc như một con thiêu thân,bỏ ngoài tai những lời yêu thương bên ngoài.Và chắc có lẽ,anh cũng không tài nào tìm lại được những điều ấy nếu anh không gặp Alice.
Lần đầu tiên anh gặp cô,đó là vào một ngày đông giá buốt.Ngoài trời,tuyết rơi mỗi lúc một dày và nhiều,mọi người ai ai cũng hối hả về nhà,không ai để ý đến bên đường,có một thân ảnh bé nhỏ đang ngồi co ro lại vì lạnh.May mắn sao,hình ảnh ấy lại vừa vặn lọt vào tầm mắt của Klaus.Và như một kì tích,lần đầu tiên trong cuộc đời,Klaus cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua người mình.Không ngần ngại,anh dừng xe,bước xuống và tiến về cô gái ấy.Bằng một giọng nói ấm áp,anh khẽ hỏi:
_Này,cô không sao chứ?
Nghe có tiếng nói,cô gái ấy ngước lên,đôi mắt nâu to tròn trong veo ngâng ngấng nước mắt nhìn anh,Klaus cảm thấy lòng mình xốn xao lạ thường.
_Tôi...tôi bị...
Nhưng lời còn chưa kịp nói,cô ấy đã ngất đi.Klaus nhẹ nhàng bế cô ấy vào xe,lấy chiếc áo khoác của mình mà đắp cho cô ấy.Trên đường về nhà,thi thoảng anh lại ngoái đầu nhìn về băng ghế sau xe,miệng không khỏi nở một nụ cười.Nụ cười,từ lâu lắm rồi,anh chưa hề cười lần nào.
Nhà anh rộng,có hai tầng,bình thường không có ai,Klaus ở tầng một còn tầng trên thì để trống.Anh bế cô gái nhỏ đặt trên giường,đắp chăn dày cho cô.Dường như cảm nhận được sự ấm áp của cái giường,gương mặt cô gái có vẻ thỏa mãn,cô vùi mình sâu hơn và ngủ ngon lành,Klaus bật cười trước hành động trẻ con của cô.Đây là lần thứ hai anh cười rồi,trong cùng một ngày.
Ước chừng đến nửa đêm,cô gái trên giường bỗng bật dậy,gương mắt ngơ ngác nhìn xung quanh,vừa lúc đó,anh cũng mở cửa đi vào
_Cô tỉnh rồi à?
_Vâng,nhưng mà đây là đâu ạ?-cô gái e dè hỏi
_Đây là nhà tôi-Klaus thoải mái đáp-cô bất tỉnh giữa đường nên tôi đưa cô về đây đấy,chắc cô đói rồi phải không,ăn chút soup đi,tôi vừa nấu đó.
_Cảm... cảm ơn anh
Cô gái bối rối nhìn anh rồi nhìn sang chén soup bên cạnh,Klaus ngồi đối diện với cô.Cô gái ăn từng chút một,thi thoảng lại khe khẽ thổi cho bớt nóng.Không hiểu sao hành động này của cô gái lại khiến anh cảm thấy vô cùng thân thương.
_Cô là người Nhật à?
_Dạ vâng,thế anh cũng...
_Tôi cũng là người Nhật,mấy năm trước tôi sang Anh đi học,còn cô?
_Tôi...-cô gái cắn cắn môi,trông có vẻ khó xử
Klaus biết cô gái đang dè dặt,anh cười
_Cô không muốn nói cũng chẳng sao.Tôi là Klaus Von Hertzon,còn cô?
_Tôi là Alice Gehanich
_Tên cô rất đẹp
_Cảm ơn
Thế rồi lại im lặng,trong phòng lúc ấy cũng chỉ có tiếng muỗng thìa chén bát chạm vào nhau mà thôi,dù âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ để nghe được.Đợi Alice ăn xong xuôi,Klaus dọn chén rồi nói với cô
_Đợi tôi một chút,tôi lấy đồ cho cô thay
_A,cảm ơn anh,mà...soup anh nấu ngon lắm
_Ừ,cô là người đầu tiên khen tôi đấy-anh hài hước.
Alice biết anh đang trêu mình nên đỏ mặt,cúi đầu không đáp.Lâu sau,anh quay lại,trên tay là quần áo.Anh đưa cho Alice
_Tôi mới mua đấy,cô mặc thử xem
Alice nhận lấy quần áo từ tay anh rồi đi thay.Bất chợt,Klaus cảm thấy như mình đang đợi bạn gái thay đồ vậy,anh cười cười,tự nhiên sao lại nghĩ vớ vẩn thế chứ.Lúc sau,Alice đi ra,trông cô đã khá hơn trước rất nhiều.Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn,đôi mắt nâu to tròn dù trông hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất đáng yêu.Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay lở,viền tay áo và mép áo có một dải đăng-ten nhỏ tịp màu uốn lượn theo từng đường may,bên ngoài,cô mặc thêm một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt,còn có cả hai quả cầu nhỏ rất dễ thương phía trước.Chiếc váy màu xanh lam nhạt xếp li ngắn trên gối mà Klaus chọn cho cô cũng rất hợp với Alice.Trông cô chẳng khác nào một tiểu Loli đáng yêu khiến người khác không kìm lòng được mà phải ôm vào lòng che chở.Tất nhiên,Klaus cũng không phải là ngoại lệ,anh ngẩng người ra nhìn Alice,nhưng khi thấy đôi mắt như ngọc lưu ly ấy nhìn mình thì anh hắng giọng,quay sang nơi khác
_Ờ,trông cô đẹp lắm đấy
_Cảm ơn anh.
Vì Alice không có chỗ ở nên cô đành phải ở tạm nhà Klaus một thời gian,cô áy náy vô cùng nên nói với anh rằng vì cô không có tiền nên nếu ở lại đây,cô sẽ làm phiền Klaus rất nhiều nên Alice quyết định cô sẽ ở nhà quét dọn,nấu cơm cho anh xem như thay cho tiền.Klaus không nói gì nhưng trong lòng rất vui.Và cứ thế,ngày nào anh cũng về thật đúng giờ để đợi được ăn cơm của cô.Tiệc tùng bên phía công ty,nếu từ chối được anh đều từ chối tất,bởi vì anh biết,còn có một thân ảnh bé nhỏ đang đợi anh trở về nhà.Người ngoài nhìn vào,cứ tưởng họ là một cặp vợ chồng trẻ.
Thi thoảng cuối tuần,Alice kéo anh đi siêu thị với mình trước bao con mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ của bao cô gái xung quanh,nhưng Alice ngây thơ không biết điều đó,cô vẫn cười với anh,vẫn vô tư nói chuyện với anh,lâu lâu lại để anh xoa xoa đầu mình,bẹo má mình.Nhưng chỉ có vậy,không có gì hơn,bởi trong mắt Alice anh chẳng khác nào một người anh trai.Điều này làm Klaus sốt ruột vô cùng
Và điều sốt ruột ấy đã trở thành không chịu đựng nổi khi anh bắt gặp Alice đang khóc trước màn hình TV,ngỡ rằng cô đang khóc vì xem một bộ phim tình cảm nào đó nhưng khi Klaus tiến lên để xem,hóa ra đó là một chương trình nói về người nổi tiếng.Trước mặt anh,một người đàn ông chững trạc,gương mắt lạnh như sắt đá với ngũ quan tuyệt hảo như điêu khắc đang từ tốn trả lời phỏng vấn.
Shun Kazami
Đây là lần đầu tiên anh biết đến cái tên này.
Đôi mắt anh không nhịn được khẽ đảo qua Alice.
Đau lòng!!
Cô đang đau lòng sao?
Với một người từng trải như Klaus,anh biết đôi mắt ấy đang nói gì,rõ ràng cô và người đàn ông kia đã từng có một "quá khứ" với nhau.Tại sao anh không biết điều này?Klaus chán nản về phòng.Đêm đó,anh không ngủ được.
Rồi cũng bắt đầu từ đó,cái tên Sun Kazami xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của anh.
Khi vui,cô ấy gọi Shun
Khi buồn,cô ấy cũng gọi như vậy.
_Anh Klaus này,anh đã từng yêu chưa?-vào một ngày cuối tháng 8,Alice bâng quơ hỏi anh
_Yêu sao?Anh chưa từng có cảm giác này
_Ừm,vậy anh thiệt rồi đấy-Alice xoay xoay chiếc cốc sữa nóng trong tay-anh cũng nên thử một lần đi
_Nói vậy,em đã yêu rồi sao?-anh biết,nhưng vẫn cố tình hỏi
Alice không trả lời ngay,mắt cô nhìn mông lung,đâu đó trong vô tận.Đã có bao lần,anh ước mình được biết đôi mắt ấy đang nghĩ gì nhưng Alice tuy vô tư,ngây thơ nhưng lại rất giỏi che đậy cảm xúc
_Em sao?Em đã yêu rồi.Đau lắm,thực sự rất đau lắm,rất nghẹt thở nữa,thậm chí trái tim như muốn vỡ tung ra-giọng Alice nhỏ dần,cô ngủ rồi.
Klaus im lặng không nói,khẽ ôm cô vào lòng,anh ước gì,đêm nay cứ kéo dài mãi thôi.
Dần dần,Klaus cảm thấy dường như có một bức tường vô hình ngăn cản sự thâm tình giữa anh và Alice.Klaus là một người bình thường,trước người con gái mình yêu ,anh đã không kiềm chế nỗi,tối đó,anh uống rất say,Alice phải chăm sóc anh cả đêm.
Trước khi kịp biết mình đang làm gì,anh đã nằm đè lên người Alice....
Khi hoàn hồn,đã thấy gương mắt trắng nõn ấy hoảng sợ,rơm rớm nước mắt.
Đau lòng,anh ôm chặt cô ấy vào lòng mình như khỏa lấp bao nhiêu trống trải trong lòng bấy lâu nay,Alice để yên cho anh ôm mình,không nói gì.Cô đã quyết định.
_Klaus,em muốn về nước-vài ngày sau,cô trực tiếp nói với anh
_Alice à,nếu em về nước vì sự việc lần trước thì anh thực sự rất xin lỗi em,anh...
_Không phải đâu,anh Klaus à.-Alice cắt ngang lời nói của anh-cũng chính vì sự việc đó mà em đã nhận ra một điều,em không thể nào làm một con đà điểu mãi được,em phải đối mặt,anh Klaus à
_Em thực sự đã quyết định-giọng Klaus có chút mất mác
_Vâng
_Được rồi,anh sẽ book vé và chuẩn bị mọi thứ giúp em
_Cảm ơn anh
Sau đó,Klaus tận mắt chứng kiến chiếc máy bay to mang người con gái anh yêu đầu tiên xuyên qua màng mây dày xôm xốp.
Alice,cho dù em có làm gì anh đều ủng hộ em
Em quay về đó đi
Nếu nơi đó dịu dàng ấm áp thì em hãy ở lại
Còn nếu nơi đó âm u mây mù thì em hãy trở về bên anh
Quên hẳn nơi đó đi,quên hẳn người đó đi,có được không em?
Có lẽ,anh còn cơ hội mà,phải không?
Chuyện cả một đời người vậy mà chỉ mất vài tiếng đồng hồ để nói ra.
_Tôi hiểu rồi-Shun nói-muộn rồi,tôi phải về nhà
_Anh không ở lại thêm chút nữa được sao
_Alice đang say rượu,tôi không an tâm
Klaus bật cười chua chát
_Anh đừng khoe thắng lợi trước kẻ bại trận này chứ
Shun nhìn anh,đôi mắt sắc sảo khẽ nhíu lại
_Tình duyên không phải là trò chơi mà có người thắng kẻ bại,chỉ đơn giản là có thuộc về nhau hay không mà thôi
Nói rồi,anh bỏ đi.Còn lại mình Klaus,anh khẽ cười nheo mắt nhìn qua khung cửa mờ đi do khói trà nghi ngút
_Shun kazami,rốt cuộc,tôi vẫn thua anh hoàn toàn
Là một học sinh ưu tú nhất trường Đại học X ở Tokyo lúc bấy giờ,Klaus là niềm tự hào của cả trường,và tất nhiên,không ai cảm thấy ngạc nhiên khi suất học bổng quý giá du học ở Úc lại nằm trong tay Klaus.Trong trường,có rất nhiều người ngưỡng mộ lẫn ghen tị và thậm chí là ghen ghét anh,nhưng Klaus vẫn không quan tâm,anh nghĩ,ai cũng có cách suy nghĩ của riêng mình,anh không thể khiến mọi người thôi không ghét anh được.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ,ai ngờ chỉ còn 3 ngày trước khi đi,Klaus lại nhận được một tin,gia đình anh bị tai nạn giao thông và đã chết ngay lúc đó.
Đau đớn,tuyệt vọng,anh không còn tâm tư đâu nữa mà nghĩ đến chuyện du học.Ngay hôm ấy,anh đến trường và xin nhà trường nhường lại suất du học này cho người khác.Mặc dù rất tiếc nhưng biết được chuyện nhà Klaus,nhà trường cũng đồng ý.
Sau đám tang của cha mẹ,Klaus sang Anh và tiếp tục chương trình học của mình.Phải nói rằng,những ngày đầu ở đây đối với anh không phải là chuyện dễ dàng gì.Dù tiếng Anh của Klaus khá tốt nhưng đối với nơi đất khách quê người này,anh không khỏi có chút khó khăn.Đầu tiên là vấn đề nơi ở,vì là người Châu Á nên việc này cũng có chút trở ngại.Lang thang hơn 2 ngày,anh rốt cuộc cũng tìm được một nơi trọ thích hợp.Hóa ra,bà chủ nhà này cũng là người Nhật,sau theo chồng sang nhập cư nên khi thấy Kluas,bà rất vui mừng và đồng ý cho anh thuê nhà với mức giá vô cùng hợp lí.Chuyện ăn ở coi như xong.Ngay sau đó,Klaus bắt đầu con đường học vấn của mình.Với anh,đó là một vấn đề vô cùng khó khăn.Môi trường học xa lạ,bài vở nặng nề lại thêm nhiều của bạn bè,Klaus đâm ra chán nản.Nhưng mỗi lần muốn gục ngã,hình ảnh cha mẹ anh nằm thoi thóp trong vũng máu lại hiện lên tâm trí anh,nó lại khiến anh cảm thấy mình có thêm ý chí để tiếp tục bước đi.
Không lâu sau đó,có một công ty lớn đến trường đại học của Klaus.Biết rằng thời cơ của mình đã tới nên sau buổi tiệc gặp gỡ với họ,Klaus tha thiết xin Chủ nhiệm cho mình gặp người đại diện bên công ty ấy.Chủ nhiệm thấy anh như vậy nên cũng không đành lòng,bèn sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Người đại diện bên công ty kia là một người đàn ông trung niên,ước chừng khoảng 40 mà thôi.Ông ta niềm nở chào hỏi Klaus.Không vòng vo dông dài,Klaus vào ngay vấn đề chính.Anh đem hết toàn bộ ý tưởng về phần mềm máy tính của mình đã nghiên cứu khi còn ở trong nước và khi đã ra nước ngoài cho ông ta nghe.Anh trình bày ngắn gọn,đơn giản nhưng dễ hiểu,còn thêm những ví dụ rất cụ thể và phù hợp với nhu của của thị trường ngày nay.Người đàn ông ngạc nhiên nhìn anh,đôi mắt khẽ đánh giá.Và sau buổi gặp mặt đó,quả nhiên,đúng như lời người đàn ông kia hứa với anh,liền có người bên công ty ấy đến gặp anh và mời anh về công ty họ làm.Nhưng Klaus không thể bỏ lỡ chương trình học của mình,anh nói với họ,sau khi tốt nghệp sẽ sang làm.
Hai năm sau khi tốt nghiệp,đúng như lời hẹn,không cần phải qua đợt xét tuyển,Klaus chính thức trở thành nhân viên của công ty.Với tài năng của mình,dần dà,anh trở thành một con người được bao người ngưỡng mộ,chức vụ Phó Tổng Giám Đốc rất thích hợp với anh.
Nhưng dường như,Klaus đã đánh mất đi một thứ gì đó mà anh không tài nào biết được.Ngày ngày,anh đều lao vào công việc như một con thiêu thân,bỏ ngoài tai những lời yêu thương bên ngoài.Và chắc có lẽ,anh cũng không tài nào tìm lại được những điều ấy nếu anh không gặp Alice.
Lần đầu tiên anh gặp cô,đó là vào một ngày đông giá buốt.Ngoài trời,tuyết rơi mỗi lúc một dày và nhiều,mọi người ai ai cũng hối hả về nhà,không ai để ý đến bên đường,có một thân ảnh bé nhỏ đang ngồi co ro lại vì lạnh.May mắn sao,hình ảnh ấy lại vừa vặn lọt vào tầm mắt của Klaus.Và như một kì tích,lần đầu tiên trong cuộc đời,Klaus cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua người mình.Không ngần ngại,anh dừng xe,bước xuống và tiến về cô gái ấy.Bằng một giọng nói ấm áp,anh khẽ hỏi:
_Này,cô không sao chứ?
Nghe có tiếng nói,cô gái ấy ngước lên,đôi mắt nâu to tròn trong veo ngâng ngấng nước mắt nhìn anh,Klaus cảm thấy lòng mình xốn xao lạ thường.
_Tôi...tôi bị...
Nhưng lời còn chưa kịp nói,cô ấy đã ngất đi.Klaus nhẹ nhàng bế cô ấy vào xe,lấy chiếc áo khoác của mình mà đắp cho cô ấy.Trên đường về nhà,thi thoảng anh lại ngoái đầu nhìn về băng ghế sau xe,miệng không khỏi nở một nụ cười.Nụ cười,từ lâu lắm rồi,anh chưa hề cười lần nào.
Nhà anh rộng,có hai tầng,bình thường không có ai,Klaus ở tầng một còn tầng trên thì để trống.Anh bế cô gái nhỏ đặt trên giường,đắp chăn dày cho cô.Dường như cảm nhận được sự ấm áp của cái giường,gương mặt cô gái có vẻ thỏa mãn,cô vùi mình sâu hơn và ngủ ngon lành,Klaus bật cười trước hành động trẻ con của cô.Đây là lần thứ hai anh cười rồi,trong cùng một ngày.
Ước chừng đến nửa đêm,cô gái trên giường bỗng bật dậy,gương mắt ngơ ngác nhìn xung quanh,vừa lúc đó,anh cũng mở cửa đi vào
_Cô tỉnh rồi à?
_Vâng,nhưng mà đây là đâu ạ?-cô gái e dè hỏi
_Đây là nhà tôi-Klaus thoải mái đáp-cô bất tỉnh giữa đường nên tôi đưa cô về đây đấy,chắc cô đói rồi phải không,ăn chút soup đi,tôi vừa nấu đó.
_Cảm... cảm ơn anh
Cô gái bối rối nhìn anh rồi nhìn sang chén soup bên cạnh,Klaus ngồi đối diện với cô.Cô gái ăn từng chút một,thi thoảng lại khe khẽ thổi cho bớt nóng.Không hiểu sao hành động này của cô gái lại khiến anh cảm thấy vô cùng thân thương.
_Cô là người Nhật à?
_Dạ vâng,thế anh cũng...
_Tôi cũng là người Nhật,mấy năm trước tôi sang Anh đi học,còn cô?
_Tôi...-cô gái cắn cắn môi,trông có vẻ khó xử
Klaus biết cô gái đang dè dặt,anh cười
_Cô không muốn nói cũng chẳng sao.Tôi là Klaus Von Hertzon,còn cô?
_Tôi là Alice Gehanich
_Tên cô rất đẹp
_Cảm ơn
Thế rồi lại im lặng,trong phòng lúc ấy cũng chỉ có tiếng muỗng thìa chén bát chạm vào nhau mà thôi,dù âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ để nghe được.Đợi Alice ăn xong xuôi,Klaus dọn chén rồi nói với cô
_Đợi tôi một chút,tôi lấy đồ cho cô thay
_A,cảm ơn anh,mà...soup anh nấu ngon lắm
_Ừ,cô là người đầu tiên khen tôi đấy-anh hài hước.
Alice biết anh đang trêu mình nên đỏ mặt,cúi đầu không đáp.Lâu sau,anh quay lại,trên tay là quần áo.Anh đưa cho Alice
_Tôi mới mua đấy,cô mặc thử xem
Alice nhận lấy quần áo từ tay anh rồi đi thay.Bất chợt,Klaus cảm thấy như mình đang đợi bạn gái thay đồ vậy,anh cười cười,tự nhiên sao lại nghĩ vớ vẩn thế chứ.Lúc sau,Alice đi ra,trông cô đã khá hơn trước rất nhiều.Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn,đôi mắt nâu to tròn dù trông hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất đáng yêu.Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay lở,viền tay áo và mép áo có một dải đăng-ten nhỏ tịp màu uốn lượn theo từng đường may,bên ngoài,cô mặc thêm một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt,còn có cả hai quả cầu nhỏ rất dễ thương phía trước.Chiếc váy màu xanh lam nhạt xếp li ngắn trên gối mà Klaus chọn cho cô cũng rất hợp với Alice.Trông cô chẳng khác nào một tiểu Loli đáng yêu khiến người khác không kìm lòng được mà phải ôm vào lòng che chở.Tất nhiên,Klaus cũng không phải là ngoại lệ,anh ngẩng người ra nhìn Alice,nhưng khi thấy đôi mắt như ngọc lưu ly ấy nhìn mình thì anh hắng giọng,quay sang nơi khác
_Ờ,trông cô đẹp lắm đấy
_Cảm ơn anh.
Vì Alice không có chỗ ở nên cô đành phải ở tạm nhà Klaus một thời gian,cô áy náy vô cùng nên nói với anh rằng vì cô không có tiền nên nếu ở lại đây,cô sẽ làm phiền Klaus rất nhiều nên Alice quyết định cô sẽ ở nhà quét dọn,nấu cơm cho anh xem như thay cho tiền.Klaus không nói gì nhưng trong lòng rất vui.Và cứ thế,ngày nào anh cũng về thật đúng giờ để đợi được ăn cơm của cô.Tiệc tùng bên phía công ty,nếu từ chối được anh đều từ chối tất,bởi vì anh biết,còn có một thân ảnh bé nhỏ đang đợi anh trở về nhà.Người ngoài nhìn vào,cứ tưởng họ là một cặp vợ chồng trẻ.
Thi thoảng cuối tuần,Alice kéo anh đi siêu thị với mình trước bao con mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ của bao cô gái xung quanh,nhưng Alice ngây thơ không biết điều đó,cô vẫn cười với anh,vẫn vô tư nói chuyện với anh,lâu lâu lại để anh xoa xoa đầu mình,bẹo má mình.Nhưng chỉ có vậy,không có gì hơn,bởi trong mắt Alice anh chẳng khác nào một người anh trai.Điều này làm Klaus sốt ruột vô cùng
Và điều sốt ruột ấy đã trở thành không chịu đựng nổi khi anh bắt gặp Alice đang khóc trước màn hình TV,ngỡ rằng cô đang khóc vì xem một bộ phim tình cảm nào đó nhưng khi Klaus tiến lên để xem,hóa ra đó là một chương trình nói về người nổi tiếng.Trước mặt anh,một người đàn ông chững trạc,gương mắt lạnh như sắt đá với ngũ quan tuyệt hảo như điêu khắc đang từ tốn trả lời phỏng vấn.
Shun Kazami
Đây là lần đầu tiên anh biết đến cái tên này.
Đôi mắt anh không nhịn được khẽ đảo qua Alice.
Đau lòng!!
Cô đang đau lòng sao?
Với một người từng trải như Klaus,anh biết đôi mắt ấy đang nói gì,rõ ràng cô và người đàn ông kia đã từng có một "quá khứ" với nhau.Tại sao anh không biết điều này?Klaus chán nản về phòng.Đêm đó,anh không ngủ được.
Rồi cũng bắt đầu từ đó,cái tên Sun Kazami xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của anh.
Khi vui,cô ấy gọi Shun
Khi buồn,cô ấy cũng gọi như vậy.
_Anh Klaus này,anh đã từng yêu chưa?-vào một ngày cuối tháng 8,Alice bâng quơ hỏi anh
_Yêu sao?Anh chưa từng có cảm giác này
_Ừm,vậy anh thiệt rồi đấy-Alice xoay xoay chiếc cốc sữa nóng trong tay-anh cũng nên thử một lần đi
_Nói vậy,em đã yêu rồi sao?-anh biết,nhưng vẫn cố tình hỏi
Alice không trả lời ngay,mắt cô nhìn mông lung,đâu đó trong vô tận.Đã có bao lần,anh ước mình được biết đôi mắt ấy đang nghĩ gì nhưng Alice tuy vô tư,ngây thơ nhưng lại rất giỏi che đậy cảm xúc
_Em sao?Em đã yêu rồi.Đau lắm,thực sự rất đau lắm,rất nghẹt thở nữa,thậm chí trái tim như muốn vỡ tung ra-giọng Alice nhỏ dần,cô ngủ rồi.
Klaus im lặng không nói,khẽ ôm cô vào lòng,anh ước gì,đêm nay cứ kéo dài mãi thôi.
Dần dần,Klaus cảm thấy dường như có một bức tường vô hình ngăn cản sự thâm tình giữa anh và Alice.Klaus là một người bình thường,trước người con gái mình yêu ,anh đã không kiềm chế nỗi,tối đó,anh uống rất say,Alice phải chăm sóc anh cả đêm.
Trước khi kịp biết mình đang làm gì,anh đã nằm đè lên người Alice....
Khi hoàn hồn,đã thấy gương mắt trắng nõn ấy hoảng sợ,rơm rớm nước mắt.
Đau lòng,anh ôm chặt cô ấy vào lòng mình như khỏa lấp bao nhiêu trống trải trong lòng bấy lâu nay,Alice để yên cho anh ôm mình,không nói gì.Cô đã quyết định.
_Klaus,em muốn về nước-vài ngày sau,cô trực tiếp nói với anh
_Alice à,nếu em về nước vì sự việc lần trước thì anh thực sự rất xin lỗi em,anh...
_Không phải đâu,anh Klaus à.-Alice cắt ngang lời nói của anh-cũng chính vì sự việc đó mà em đã nhận ra một điều,em không thể nào làm một con đà điểu mãi được,em phải đối mặt,anh Klaus à
_Em thực sự đã quyết định-giọng Klaus có chút mất mác
_Vâng
_Được rồi,anh sẽ book vé và chuẩn bị mọi thứ giúp em
_Cảm ơn anh
Sau đó,Klaus tận mắt chứng kiến chiếc máy bay to mang người con gái anh yêu đầu tiên xuyên qua màng mây dày xôm xốp.
Alice,cho dù em có làm gì anh đều ủng hộ em
Em quay về đó đi
Nếu nơi đó dịu dàng ấm áp thì em hãy ở lại
Còn nếu nơi đó âm u mây mù thì em hãy trở về bên anh
Quên hẳn nơi đó đi,quên hẳn người đó đi,có được không em?
Có lẽ,anh còn cơ hội mà,phải không?
Chuyện cả một đời người vậy mà chỉ mất vài tiếng đồng hồ để nói ra.
_Tôi hiểu rồi-Shun nói-muộn rồi,tôi phải về nhà
_Anh không ở lại thêm chút nữa được sao
_Alice đang say rượu,tôi không an tâm
Klaus bật cười chua chát
_Anh đừng khoe thắng lợi trước kẻ bại trận này chứ
Shun nhìn anh,đôi mắt sắc sảo khẽ nhíu lại
_Tình duyên không phải là trò chơi mà có người thắng kẻ bại,chỉ đơn giản là có thuộc về nhau hay không mà thôi
Nói rồi,anh bỏ đi.Còn lại mình Klaus,anh khẽ cười nheo mắt nhìn qua khung cửa mờ đi do khói trà nghi ngút
_Shun kazami,rốt cuộc,tôi vẫn thua anh hoàn toàn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com