2.
Cửa hàng tiện lợi buổi tối hôm nay vắng hơn mọi ngày. Izuku lấy một hộp pocky dâu, hai hộp sữa, cơm nắm cá ngừ và mua thêm chút đồ lặt vặt. Rồi thì em bước ra ngoài với một túi đồ ú ụ trên tay, Izuku thầm nghĩ, có lẽ về nhà Kacchan sẽ càu nhàu tiếp mất, hắn cấm em ăn vặt vì sợ thiếu chất gì gì đó, cứ như bảo mẫu dặn đi dặn lại răn dạy mỗi ngày phải ăn uống đầy đủ đúng giờ, và chăm tập thể dục giữ gìn sức khỏe. Nhớ đến nét mặt cáu kỉnh cằn nhằn nhưng lời nói thì quan tâm vô bờ ấy làm em thấy mọi thứ xung quanh cái gì cũng dễ thương cả. Em đi sang quán đối diện mua một phần unadon, yakitori, takoyaki và... vài ba chiếc mochi anh đào.Đáng lẽ sẽ không mua mochi đâu, nhưng thấy nó liền làm em nhớ lại mùa xuân ngày đầu nhập học vào vài tháng trước.Cũng tại thời điểm anh đào nở rộ, lúc em và Kacchan cãi một trận thật to đầu tiên trong năm.____"À, trò Midoriya cũng có nguyện vọng vào cao trung UA nhỉ."Em vội úp mặt xuống bàn.Chỉ sau một câu nói của thầy giáo, cả lớp quay sang đổ dồn ánh mắt lên người em rồi cười cợt bêu rếu bàn tán náo nhiệt. Em không quan tâm. Vì chuyện một omega vô năng xét tuyển trường cao trung UA là bất khả thi mà. Nhưng khi hé mắt len lén nhìn lên Katsuki đang đứng trên bàn, thì thấy hắn đơ ra. Điều đó,... chắc hẳn hắn đang bất ngờ vô cùng. Vì trước đấy em đã hứa rằng sẽ học cao trung bình thường. Việc nộp lên nguyện vọng cũng chưa hề bàn trước với hắn.Lúc Bakugou lao tới làm cái bàn phát nổ, và cả lúc hắn chửi bới em ở góc lớp. Izuku đều đảo mắt liên tục, cố đọc ra những lời giải thích không muốn cạnh tranh hay làm anh hùng số một này nọ. Nhưng thực chất, em đang tránh né đôi mắt tức giận của hắn, đôi mắt đỏ pha lẫn thất vọng và buồn lo. Lời Kacchan nói là diễn cho đám người ấy xem, em biết, nhưng đâu đó trong những lời nói ấy lại quá chân thật khiến em cảm thấy mình vô năng vô tích sự.Midoriya lắp bắp: "Với lại... Không thử thì làm sao mình biết..." Katsuki gào lên: "Cái gì mà 'không thử' hả? Mày thi cho vui à?!" Hắn gào thét và tay thì bốc lên khói xám ngùn ngụt. Chửi bới liên hồi rồi bỏ về chỗ.Lúc vào tiết học, em thấy hắn liếc nhìn mình, nét mặt ẩn nhẫn một nỗi buồn khó tả, rồi quay đi, từ đó đến cuối giờ hắn không nhìn em thêm lần nào nữa.Lòng em cũng ngổn ngang, Midoriya biết Kacchan vì em, muốn em sống êm ấm ở nhà để mọi việc hắn lo. Kể cả lúc hắn nói mình muốn làm anh hùng để có thu nhập cao thì cũng đủ hiểu, tất cả là để em được sống thoải mái và hạnh phúc với mái ấm nhỏ sau này. Nhưng điều đó làm Izuku thấy không đáng, em không muốn khiến Kacchan thấy gánh nặng, và thật xấu tính làm sao khi em lại chọn ước mơ thay vì nghe lời hắn.Tan học."Chuyện của tao với mày chưa xong đâu." Cuốn sổ bị hắn cầm trong tay ngoe nguẩy lắc lư, khuôn mặt cao ngạo với sóng mũi thẳng tắp cùng hàng mày cau chặt lộ rõ nét khó chịu."Có chuyện gì vậy Katsuki" Người bạn nào đó của hắn sấn tới hỏi.Bakugou không nói một lời đưa bìa cuốn sổ về sau cho người đó xem. Khiến cậu ta thốt lên:"Ể? Phân tích anh hùng cho tương lai? Nghiêm túc à Midoriya?"Cuốn sổ bị hắn cho nổ bùm rồi quăng ra ngoài cửa sổ. Cũng không khó đoán là mấy, trong lòng em biết Kacchan đang siêu cấp tức giận, chưa mang em ra ngoài giáo huấn đã là nhẫn nhịn lắm rồi. Nhưng Izuku không tài nào nghĩ đây chỉ là diễn được nữa."Nếu mà nghĩ có thể trở thành anh hùng thì tao có cách này hay lắm nè! Hãy tin rằng sau khi đầu thai thì có thể làm anh hùng, rồi cứ thể lao đầu xuống dưới luôn đi!" Hắn nạt nộ rồi dứt khoát xoay đi để cho hai người bạn nọ chạy tò tò theo sau lưng.Izuku nổi giận, dù có diễn cái vai nực cười mà chính hắn tự tung tự tác kéo em theo thì hắn cũng chẳng có quyền gì để nói em như thế cả. Bảo em chết đi thì mới có được năng lực... Izuku không muốn nói chuyện với con người độc tài ngang ngược đó nữa.Em đã nghĩ thế đấy, nhưng khi về nhà với cuốn sổ ướt sũng trên tay, hắn đang đứng bên dưới lối vào khu dân cư em ở. Gương mặt cau có như thể cả thế giới đang nợ tiền hắn vậy.Bakugou chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh đến đối diện em. Với khoảng cách ngắn ngủi, Izuku dễ dàng nhận thấy mùi pheromone nồng nặc gay mũi, rõ ràng hắn đang rất tức giận. Katsuki túm cổ áo em kéo lên, mặt đối mặt, hắn nhìn sâu vào mắt Izuku như thể đang muốn xuyên thấu qua mọi ý nghĩ trong đầu em hiện tại."Sao mày không nghe lời gì hết vậy? Tao đã bảo là tao sẽ học UA, kể cả đánh bại Allmight ngồi lên vị trí anh hùng mạnh nhất kia mà? Thu nhập cũng sẽ cao ngất ngưỡng. Còn mày thì chỉ việc ở nhà chờ tao về thôi, bộ khó lắm hả?""Cậu... Kacchan, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ. Nhưng không phải vừa rồi cậu rất quá đáng sao?""Vì mày làm tao giận. Nộp đơn mà chẳng bàn trước, sao bốc đồng quá vậy hả?" Hắn buông cổ áo ra, hai tay buông thõng rồi chợt đưa tay phải lên gảy gảy chiếc móc khóa hình Allmight treo trên balo Izuku. Ánh mắt chăm chú nhìn món đồ chơi, em nhìn hắn, cảm giác như một đứa trẻ to xác giận dữ cố chấp với lỗi lầm của mình vậy. Midoriya nhíu mày đổi bên đeo cặp, lớn giọng nói:"Rồi cậu kêu tớ nhảy lầu đầu thai đi. Hay tớ nhảy thật nhé?" Em ném cuốn sổ ướt vào người hắn, Bakugou chụp lấy rồi đơ ra."Tao..." Katsuki bần thần, như thể hắn không thể chối cãi thêm chi nữa."Thôi, giờ tớ không muốn nói chuyện." Nhìn nắm tay lúc co lúc duỗi của hắn làm em cũng bực theo. Bộ xin lỗi thôi mà khó vậy hả?Em đi thẳng, bỏ lại sau lưng con người quá đáng kia. Cùng với cánh tay cứng đờ giữa không trung ngập ngừng đành thu về.Nhưng ngay sáng hôm sau hắn vẫn đứng dưới nhà chờ em đi học.Vào lớp không nói chuyện hay bắt nạt gì kia nữa. Midoriya mở balo ra thì thấy cuốn sổ cũ đã được hong khô ép thẳng thướp cho đỡ nhăn nheo bèo nhèo, kèm theo một cuốn sổ mới toanh cùng loại, hộp mô hình và hai tấm card có chữ ký Allmight - bản đặc biệt hôm qua đã bán hết tại những cửa hàng lân cận. Không biết Kacchan đã lén bỏ vào từ lúc nào nữa.Em ngước lên, bắt quả tang hắn đang lén nhìn mình. Katsuki liền quay đi ngọt xớt như thể ta đây chẳng chơi cái trò nhìn lén.Izuku cười thầm bất lực. Ánh mắt nhu hòa nhìn vào balo một lúc lâu.Thật ra em biết mình không tranh nổi nên đã đặt trước trên các website, và chỉ được mỗi một bản không kèm card. Đằng này hắn mua luôn cho em bản giới hạn, sao mà nỡ đem bóc ra ngắm đây chứ?Có chồng tương lai tâm lí sướng thật đấy, đồ mình săn không có thì người ta đã nhét qua cho mình rồi.Chuông reo vào học.Cơ mà vui gì thì vui nhưng em vẫn giận đấy nhé, không phải vài ba tấm card bản giới hạn là dỗ được đâu.Tan học Bakugou đứng xa xa cách cổng trường đợi em cùng về.Midoriya dỗi hờn lơ hắn, im lặng bước đi mặc kệ hắn có đi theo hay không.Trên đường đi chỉ có tiếng gió xào xạc và âm thanh linh tinh thỉnh thoảng ồn ào. Cuối cùng hắn vẫn mở miệng trước:"Tao không có sai đâu.""..." Bộ cái này là cái cần nói hả?Bakugou dừng bước, làm Midoriya lỡ đi xa hơn một quãng, phải quay lại nhìn. Bóng em đổ dài xuống mặt đường chứa chan ánh nắng màu mật đặc quánh. Katsuki đứng đó, phủ lên người cả sắc trời ảm đạm nặng nề, hắn nhìn em, giọng như lạc theo làn gió mà nhẹ bay lửng lờ:"Rút đơn đi. Chọn cao trung bình thường, tan học về nhà chờ tao cùng ăn cơm. Nhà cũng để cho mày chọn, ở đâu cũng được hết không cần gần chỗ tao học." Izuku mím môi, bực bội hậm hực đi nhanh tiến tới chỗ tên alpha cố chấp ấy.Bụp.Em dùng sức đập mạnh đầu mình vào lồng ngực rắn chắc vừa tầm đó:"Cậu còn nhắc nữa là tớ giận tiếp đấy." Em đứng im, trán vẫn dán trên lồng ngực rắn rỏi của Katsuki.Ấy thế mà hắn không những không đẩy ra mà còn giơ vuốt vò rối tóc em loạn cào cào như đang trút giận và bảo:"Thì mày giận, tao giận. Tụi mình đứa nào cũng giận.""..." Izuku mím môi, trái tim như có một sợi lông vũ mềm mại cọ qua. Dù giọng hắn có khó chịu đến đâu nhưng chẳng phải là đáng yêu quá mức cho phép rồi sao. Còn để em dựa vào lòng như này nữa chứ, và cả mùi của hắn cứ thoang thoảng len vào cánh mũi làm Izuku nhộn nhạo khó tả.Midoriya đang nhìn chằm chằm mũi giày của cả hai thì bàn tay Kacchan vươn tới áp lên má em. Nâng mặt em lên, còn hắn thì hơi cúi xuống nhìn:"Đâu xem nào." Tay trái Bakugou xoa xoa lên vầng trán nhỏ đã hơi ửng đỏ"Đau không? Mày bị ngu hả? Tao da dày thịt béo bị đập không đau, lỡ cái trán này u một cục rồi sao?"Izuku đỏ mặt không biết nói gì, như rô bốt chết máy đứng nhìn hắn với vẻ mặt đần thối hết sức."Chắc đánh đòn mày quá..."Katsuki vỗ vỗ hai má mềm phúng phính trên gương mặt muốn búng ra sữa của em, nặn tới nắn lui đến vui tay, rồi cười nhếch mép nói:"Sao vậy, đầu đập đến ngu ngơ luôn à?"Bùm! Trong đầu Izuku vừa xảy ra một vụ nổ có sức công phá 10 megaton, tương đương 10 triệu tấn thuốc nổ TNT càn quét mọi thứ trên diện rộng khiến đầu óc trống rỗng, còn mặt thì đỏ lừ. Mọi thứ là hệ quả tất yếu sinh ra từ nụ cười nam tính từ gương mặt yêu nghiệt của người mang mái tóc vàng tro nào đó. Nét cười trên mặt hắn chưa phai, thì chút lí trí tàn tạ kiên cường chống đỡ của Izuku đã tỉnh táo trở lại bác bỏ ý nghĩ muốn hôn Katsuki một cái.Não đã hoạt động trở lại, điều khiển ý thức giúp em phục hồi để lui binh bảo toàn thanh máu sắp về không của con tim yếu đuối:"Giận rồi, về đây!" Izuku xốc lại quai balo rồi đi trước. Thấy em như thỏ nhỏ hoảng loạn bỏ trốn thì Katsuki khó hiểu cau mày lại nói:"Ờ... sao nữa vậy? Đi từ từ nghe chưa?" Hắn vội bước theo sau, vừa đi vừa hét lên dặn dò. Vừa dặn xong thì tên ngốc trước mắt đã để cặp giò loạng choạng quấn vào nhau muốn ngã.Lúc cậu đang lúi húi lấy lại thăng bằng thì nghe tiếng hắn đã rất gần rồi:"Nè! Té là tao giết mày đó thằng ngu này!"Izuku tháo chạy lần nữa, cứ thế một trước một sau nối bước nhau trong buổi chiều đẹp đẽ với con tim nhộn nhịp âm ỉ.____"Em ơi, đơn của em đây ạ." Tiếng của chị nhân viên cắt ngang dòng hồi tưởng.Midoriya bước tới lễ phép nhận lấy phần ăn đã thanh toán từ trước. Hai tay em xách hai túi đồ bước đi, chợt đôi chân dừng lại trước một đôi chân khác đang đứng xa xa.Chủ nhân của đôi chân ấy xoay qua nhìn em và nói:"Nằm đường hay gì mà lâu vậy?" Hắn cất điện thoại vào túi quần, bước đến chỗ cậu. Trên người chỉ mặc một cái áo tank top đen hơi bó làm cơ bắp cuồn cuộn lộ thiên hấp dẫn ánh nhìn của Izuku. Rời mắt khỏi cơ ngực và yết hầu nam tính em dặn lòng mình phải bình tĩnh:"Ể Kacchan, sao cậu ở đây? Hẹn tám giờ ở nhà cậu mà?" Em lạch bạch chạy đến trước mặt hắn, háo hức lấp lánh hướng đôi mắt nhìn Bakugou."Tại bố mày rảnh, ở nhà ngột ngạt cũng chán nên đi dạo phố được không?" Hắn gõ lên chóp mũi em rồi tiện tay giật lấy hai túi đồ đem xách bằng một tay. Tay kia thì rất tự nhiên mà tóm lấy tay em cùng bước đi sóng bước mà về."Có loại này nữa à?" Izuku nhíu mày, nhìn lên người đang cau có như ông cụ non:"Rồi liên quan đéo gì mày? Lắm chuyện!"Em lảm nhảm: "... Nhưng mà không phải hơi vô lí sao Kacchan? Đoạn đường này có gì đâu mà dạo, cậu đi ngắm cửa hàng tiện lợi à? Đường thì vắng tanh lại được cái tối thui ý, tớ không ngờ gu thẩm mỹ của cậu lại theo trường phái young boy u sầu đấy..."Hắn sừng cộ lên quát lớn: "Bớt nhảm đi, tao vả cho lật mỏ thì đừng có trách.""Chứ...""Tại đường này tối, vắng người qua, lại có nhiều hẻm nhỏ. Đi vòng vòng tìm thằng omega ngu si nào đó dũng cảm đi một mình rồi túm vào góc tối làm chuyện gì đó vui vui không được hả?" Katsuki nhởn nhơ bông đùa, lời nói nửa đùa nửa thật làm Izuku hoang mang."..."Hắn húych vai em, cái tay cầm hai túi đồ chỉ sang con hẻm tối tăm ẩm thấp, rồi đem chất giọng như sát nhân biến thái ra nói:"Mày nhìn xem, cái hẻm đó cũng không tệ, vừa tối vừa vắng. Nếu tao là một thằng alpha xấu tính, kéo mày vào rồi giã nát mày trong đó, lắp đầy khoang sinh sản thì có phải mày sẽ mang thai không? Còn tao sẽ vứt mày chuồn lẹ, vừa sướng vừa khỏi chịu trách nhiệm đúng không Deku?""Cậu làm tớ sợ đó Kacchan." Izuku nổi hết da gà da vịt rùng mình. Như có ai vừa đổ nitơ lỏng lên người em vậy.Midoriya rụt vai lại, tưởng tượng tiếp cũng không dám, vô thức nép lại gần hơn với Bakugou. Dù đã hài lòng với biểu hiện thành thật ngoan ngoãn này nhưng hắn vẫn giở giọng gắt gỏng:"Biết sợ ha? Mày sợ hả? Sợ còn không đến thẳng nhà tao mà còn la cà mua quà mua bánh! Điếc không sợ súng! Chó dại có mùa, người dại quanh năm! Ngu đéo thể tả!""Ơ hơ vậy ra cậu đến đây trông tớ à? Cảm ơn nha Kacchan~" Hết cách, em đành chuyển trọng tâm vấn đề đổ hết lên người hắn. Nhất thời thấy Katsuki khựng lại một lúc, hắn quay phắt đi hướng khác rồi thấp giọng làu bàu:"Ơ hờ? Chắc bố mày rảnh." Hắn cứng miệng.Izuku kiên quyết với câu hỏi: "Mà sao cậu biết tớ ở đây?!""...""Kacchan?""..."Thấy hắn bảo toàn im lặng. Midoriya gần như đã hiểu ra mọi chuyện. Em vờ tức giận lắc lắc cái tay đòi dứt ra:"Cậu cài định vị nữa à? Buông tay ra! Buông ra coi cái đồ quá đáng này!"Nhưng nào dễ dàng thế, hắn càng nắm chặt tay em và quay sang cau mày lại bất mãn:"Mà tao cài thì đã sao? Tốt cho mày chứ tao có lợi lộc gì đâu?! Còn thái độ nữa hả?!!""Ôi chắc tôi cần quá cơ!" Em cười nhếch mép học theo giọng điệu lỗ mãng tự cao của người xấu tính nào đó.Hắn chậc lưỡi, tiếp tục bật mode giáo huấn:"Giờ thì không đấy, đụng trúng cô hồn các đảng thì gào cũng đéo ai cứu.""..." Midoriya gật đầu như gà mổ thóc, cảm khái nói "Ừ thì cậu đúng, tớ sai, cậu đúng hết được chưa?""Chứ chẳng lẽ tao sai? Ngu mà cứ cãi cùn cãi cố." Katsuki nhíu chặt mày làm tụi nó như muốn dính vào nhau. Hắn giơ đống đồ đang xách lên xem xét rồi tiếp tục cằn nhằn:"Lại còn mua đủ thứ đồ ăn linh ta linh tinh, đến lúc ngã bệnh thì đừng đó nằm gào khóc trách tại sao tao bỏ phế không quan tâm.""Cậu bỏ được thì cứ bỏ đi." Izuku nheo mũi làm mặt quỷ trêu hắn.Bakugou hôn cái chóc lên môi em rồi bảo: "Xấu xí."Cứ thế cả hai cứ sóng vai nhau cười nói đùa giỡn đi trên con đường vắng. Nhưng dù đoạn đường có ảm đạm đến đâu thì giờ đây cũng sinh động hơn hẳn.Izuku ngước nhìn bầu trời thấp thoáng vài vì sao lấp lánh.Đoạn đường về nhà Kacchan không dài như mọi khi nữa, chắc là tại đi một mình và đi cùng người yêu nó lại khác xa như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com