Bakudeku Mot Manh Ky Uc
Bối cảnh: Thế giới tồn tại các hiện tượng và sinh vật siêu nhiên. Loài người sinh tồn ngày càng khó khăn hơn.
Bakugou Katsuki là một sát thủ hết thời, để trốn tránh thế lực trả thù đang tìm cách thanh toán mình, nên hắn đã đồng ý thoả thuận cùng với một tên bán ma cà rồng bí ẩn khát khao máu của hắn.
---
Cho đến khi một tiếng động nhỏ xé toạc sự yên tĩnh.Bước chân khẽ khàng, gần như không thể nghe thấy, tiến lại từ phía sau. Bakugou không quay đầu lại, nhưng ngón tay đã vô thức đặt lên chuôi con dao. Bản năng sát thủ cảnh giác, nhưng hắn không có ý định chiến đấu. Chỉ là thói quen."Katsuki..." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khẽ khàng nhưng chứa đựng sự nguy hiểm. Hắn không cần nhìn cũng biết kẻ đứng sau là ai. Cả thành phố này đều biết về những sinh vật như cậu ta, nửa người, nửa quái vật, tồn tại giữa bóng tối.Hắn quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt xanh lá ẩn chứa cả màu đỏ kì dị khó diễn giải đang sáng rực của một chàng trai trẻ. Hắn đã nghe đồn về kẻ này, một bán ma cà rồng, bỏ rơi chính gia đình mình, sống sót nhờ vào bản năng tàn nhẫn."Định hút máu tao à?" Bakugou hỏi, giọng khàn khàn và trống rỗng. Hắn đã quá quen với cái chết và bạo lực, đến mức chẳng còn tha thiết quan tâm đến việc sống còn. "Cứ làm đi. Tao không còn gì để mất."Izuku bước lại gần, đôi mắt lạnh như băng nhưng ẩn chứa nỗi khao khát sâu thẳm. "Không sợ à?"Bakugou cười nhạt. "Sợ gì? Chết ư? Hay là mày?"Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giữa hai kẻ lạc lối, một sự đồng cảm kỳ lạ hình thành. Cả hai đều đã bị thế giới này vứt bỏ, và cả hai đều khát khao thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống bên trong."Có lẽ," Izuku nói, đôi mắt rực lên vẻ khát máu, " Chúng ta có thể thỏa thuận. Cậu chẳng còn gì để mất, nhưng tôi cần thứ mà cậu có."Bakugou nhíu mày. "Thứ gì?"Izuku cúi đầu, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai Bakugou. "Máu."Không ai khác ngoài cậu. Tôi đã chán ngấy thế giới nhàm chán này rồi.Sự im lặng bao trùm bãi rác, chỉ có âm thanh nhỏ giọt của nước từ ống cống gần đó. Bakugou không đáp ngay. Hắn biết rằng từ chối cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn đã quá mệt mỏi để quan tâm."Được thôi." hắn nói, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía chân trời đen ngòm. Khoé miệng nhếch lên vì cũng đã suy tính xong: "Nhưng phải đổi lại cho tao điều gì đó."Izuku cười mỉm, một nụ cười có phần nào nhẹ nhõm. "Đổi lại việc chăm sóc, bảo vệ và an ủi kẻ thất thế hết thời như cậu, hãy trở thành thức ăn của tôi..."Bakugou cười nhạt: " Nhìn tao giống cần không?""..." Izuku đứng yên đó nhìn theo bóng lúng rời đi của hắn.Chợt hắn đứng lại: " Còn chờ tao thỉnh mày về nữa à?"Cậu cười nhẹ, vội phi thân nhanh chóng đến bên cạnh người đó. Izuku nhìn góc mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng ấy, như chợt giật mình rồi tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Cậu kín kẽ bảo toàn khoảng cách lẳng lặng theo sát Bakugou trên đoạn đường tăm tối.
Cùng nhau lê bước băng qua các con hẻm ẩm thấp. Giữa thành phố hỗn loạn đầy cạm bẫy rình rập.Một thỏa thuận giữa hai kẻ tuyệt vọng bắt đầu hình thành, cả hai đều chìm đắm trong sự trống rỗng và ấp ủ cho riêng mình một khát khao. Họ không biết rằng, từ đây, sự cô độc mà họ từng quen thuộc sẽ dần tan biến trong mối quan hệ kỳ lạ này. Mở ra một chương mới thay đổi cả cuộc đời sắp tới.Một thế giới tàn khốc, nhưng giữa nó, hai tâm hồn lạc lối có lẽ sẽ tìm thấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com