Bakudeku Exit
"Chia tay đi thằng mọt sách khốn nạn""Khoan đã Kacchan à, tại sao vậy""Không vì điều gì cả".Katsuki luôn mắc kẹt trong cảm xúc của chính mình. Bắt đầu từ thời sơ trung, lúc nó nhận thức được được mọi thứ. Izuku luôn bám lấy nó từ lúc hai đứa chỉ là hai đứa nhóc vô tư. Nó ghét em.Izuku là một thằng mọt sách vô dụng.Em vô năng, và phiền phức.Lẽo đèo theo sau nó như một cái đuôi vướng víu. Nó cũng luôn cọc cằn với từng thứ liên quan tới em"Kacchan!"Từ khi nào mà, cái cảm giác bị bỏ lại phía sau dần chen vào tâm trí Katsuki. Từ khi nào mà thằng Deku yếu đuối lại có được thứ sức mạnh vĩ đại từ người anh hùng mà cả hai cùng ngưỡng mộ. Từ khi nào mà thằng mọt sách ấy lại có thể đánh bại nó như vậy? Từ khi nào, từ khi nào. Từ khi nào mà người phải đuổi theo sau lại là nó. Không biết từ bao giờ cả. Thất vọng về bản thân. Nó bị bắt đi, được Izuku cứu, và cũng chính nó là nguyên nhân khiến All Might phải về hưu. Từng lớp cảm xúc đè nén tích tụ. Và rồi, khi lời nói không còn tác dụng, em và nó quyết định bằng phương pháp thuần túy nhất của loài người, bạo lực. Bao thứ cảm giác vùng vẫy, muốn được giải thoát.Không biết lúc ấy, mọi nấm đấm nó tung ra có giúp nó thoải mái hay không, Nhưng nó chiến thắng. Đúng vậy, Izuku mới là người phải chạy theo sau ánh hòa quang chói lòa của Katsuki. Chiến thắng, thế sao lòng nó không hân hoan bài ca vang dội? Mà lại thêm vào tận đáy lòng một cái đe mang tên "thương hại". Nó biết được em đã phải cố gắng thế nào.Cái đe thương hại, đè bẹp hết tất cả những cảm xúc trước kia. Nó vẫn thốt ra những câu chửi rủa độc miệng. Nhưng ánh mắt đó sẽ không nhìn em theo cách ghét bỏ. Thi thoảng sẽ liếc nhìn em, chỉ mong vô tình bắt được nụ cười mang cái rực rỡ hơn cả ánh mặt trời tháng Sáu. Rồi sẽ bất giác cười, như thằng dở hơi.Nó cũng dần khám phá ra một thứ cảm xúc rất mơ hồ, chôn vùi sâu rất sâu. Đôi mày bất chợt nhíu lại khi thấy bạn bè vây quanh Izuku và cười nói. Cả cái tặc lưỡi vô tình khi thấy Uraraka đi bên cạnh Izuku. Nó thấy khó chịu với bất kì ai thân thiết với em, trừ nó."Mày với nửa nạc nửa mỡ kết hợp ăn ý quá nhể?"Đôi khi có cả những hành động trẻ con. Cái cảm xúc mới mẻ kì lạ này làm nó suy nghĩ không thôi. Và nó lên mạng tìm kiếm, mọi kết quả đều chỉ về "tình yêu"Nó không chấp nhận là bản thân đi yêu lấy thằng "mọt sách khốn nạn"mà bản thân luôn ghét bỏ. Không thể tưởng tượng ra tương lai nó sẽ chung sống hạnh phúc với em. Nhưng cũng thuyết phục rằng, mớ hỗn độn rắc rối luôn làm nó cáu lên là một loại cảm xúc duy nhất. Chỉ để nói với đứa trẻ bên trong rằng "tao ổn".Cuối cùng, nó cho rằng cái cảm xúc hỗn loạn chồng chéo bên trong là tình yêu, áp đặt nó vào một khuôn khổ méo mó."Deku, tao thích mày"Đó là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời nó.Em thì thương nó bằng cả tấm chân tình, một tình yêu thật sự, từ tận đáy lòng.Izuku cứ tưởng mình sẽ hạnh phúc với người mà em hằng ao ước, sẽ cùng tay đan tay dạo trên một con phố vào một chiều nọ. Sẽ cùng uống một tách cacao ngọt ngào lúc trời rét buốt.Nhưng mong chờ bao nhiêu, đặt kỳ vong đến nhường nào thì đổi lại chỉ là đắng cay. Những lúc hai đứa có khoảng thời gian riêng tư, thì nó chỉ đứng im không nói gì hoặc đi ngủ, bỏ mặc em với những dòng suy nghĩ mông lung.Để rồi khi màn đêm buông xuống, nó thản nhiên chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng đâu hay gối em đã thấm đầy nước mắt. Izuku chỉ muốn níu giữ một chút hy vọng, hy vọng rằng nó đang yêu em theo cách của riêng nó. Tin rằng Katsuki đang âm thầm theo sau và lo lắng, tin rằng Katsuki yêu em. Không biết bao lần Izuku dõi theo bờ vai ấy và thầm mong sẽ được ngả đầu lên. Không biết bao lần Izuku thầm mong nó sẽ ôm em vào lòng và vỗ về.Nhưng chỉ là ước muốn. Thà rằng Katsuki đừng nói yêu em thì hơn, đừng trói buộc cả hai vào mối quan hệ một chiều, chỉ có một ngươi thật sự đặt tình cảm của chính mình vào. Chính Izuku cũng không biết, đối với nó thì em là gì.Đối thủ? Kẻ thù? Bạn bè? Người yêu? Tất cả đều không phải.Vậy thì cách giải thoát là gì? Chia tay.Nhưng em không đủ can đảm, em vẫn tin Kacchan. Sợ sẽ đánh mất tình yêu với người em thích. Không chỉ Izuku, mà cả nó cũng thấy khó chịu với mối quan hệ này. Lúc nào cũng bị đám bạn thúc giục làm đủ thứ, toàn mấy việc thừa thãi."Izuku, đi theo tao"Cũng đến lúc phải giải thoát cho cả hai thôi.Izuku nắm chặt gấu áo, theo sau."Kacchan à, có chuyện gì vậy""Tao muốn chia tay""Khoan đã, tớ thấy chúng ta đâu có vấn đề gì đâu, chỉ là-""Mày điên à?"- Nó gầm gừ "Não của mày tàn đến vậy sao? Tao cảm thấy cực kỳ khó chịu khi ở bên mày đấy, hiểu không?""Nhưng mà không phải cậu nói yêu tớ sao?"- Giọng em run lên"Tao không biết, chắc là tao thương hại một thằng thảm hại thôi, thấy tao nhân hậu chứ"- Tiếng cười khẩy như ngọn giáo đâm thẳng vào trái tim Izuku vốn còn đang rỉ máu Thế là sao, chẳng phải Kacchan nói yêu em mà? Sao lại thành thế này chứ? Không muốn đâu, Kacchan yêu em mà, đúng không"Vậy nên là""Chia tay đi thằng mọt sách khốn nạn"- Nó buông câu nói nhẹ như chiếc lá khô rụng"Khoan đã Kacchan à, tại sao vậy, nói cho tớ biết đi""Không vì điều gì cả"Nói rồi, nó bỏ đi. Vẫn không hề cảm thấy đau lòng, tiếc nuối hay bất kì cảm xúc gì. Khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi dường như chỉ là một khoảnh khắc nhơ nhuốc trong cuộc đời đầy oai hùng của Bakugo Katsuki.Còn về phần Izuku, có lẽ đó sẽ là đoạn kí ức khó phai, giữ kín trong lòng mãi. Yêu một người không yêu mình, có lẽ chính là cái loại cảm giác đau đớn hơn mọi loại cảm giác. Cuối cùng, chia tay, cắt đứt mới là giải pháp tốt nhất cho một mối quan hệ đơn phương.=================================22:2829.05.25Cảm ơn cậu đã đọc đến đây
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com