Baesull Muon Cham Vao Em
bae jinsol's povtôi không biết mình đã trải qua mùa hè đó thế nào, không có sullyoon, mùa hè với tôi không còn ý nghĩa. những ngày sau đó tôi chỉ có thể tìm chị trong hư không. tôi nhớ sullyoon, nhớ giọng nói của chị ấy, nhớ nụ cười mỉm ngọt ngào và bóng lưng gầy gò của chị, nhớ đến mức đêm nào tôi cũng tìm chị trong mơ.sullyoon, chí ít chị cũng đến tìm em dù chỉ là ảo mộng thôi được không.ôm nỗi nhớ dai dẳng trôi qua mùa hè, tôi trở lại guồng quay cuộc sống, xa nhà chân ướt chân ráo lên seoul học tập. cũng tốt, bây giờ được tự do, cuối tuần nếu nhớ chị quá tôi có thể bắt tàu điện đến daejeon một chuyến. dù không gặp chị nhưng nơi đó hiện hữu hình bóng của chị.hôm nay là ngày hội tân sinh viên, sau mấy tiếng đeo bộ mặt tươi cười với mọi người thì tôi thấm mệt. tôi hướng ngoại là thật nhưng những tháng ngày gần đây tôi lười giao tiếp với người khác, có lẽ bắt đầu từ khi sullyoon rời xa tôi, tôi chỉ mãi nhớ chị ấy mà không bận tâm những chuyện xung quanh. sullyoon, chị đang trách em đúng không. em xin lỗi nhưng em cần thời gian, em không thể dối lòng bảo ổn được sullyoon à.đột nhiên có một bóng hình lướt qua làm tôi giật mình, cuống cuồng quay lại, giữa dòng người đông đúc, tôi thấy bóng lưng thân quen ấy. tôi biết thật hoang đường nhưng vẫn vô thức bước theo, cũng chẳng dám đưa tay gọi người ta, sợ phải chăng là sullyoon thật, chị ấy sẽ tan biến.người kia phát hiện thì xoay người lại, khoảnh khắc ấy tôi không thể ngăn bản thân mình kinh ngạc. người trước mặt tôi so với sullyoon phải nói là giống như đúc. có lẽ cậu ấy tưởng tôi là biến thái nên nghiêm mặt nhìn tôi, hỏi tôi sao lại bám theo nhưng tôi chỉ đứng yên như pho tượng, đến khoé mắt cũng ươn ướt không kìm nén được xúc động nói nhỏ tên của sullyoon.tôi biết người này không phải, sullyoon không tồn tại nữa, chẳng qua là giống người. nhưng nhìn cậu ấy, tôi cảm tưởng mình đã được gặp lại sullyoon sau tháng ngày xa cách, thậm chí muốn nhào đến ôm như cách tôi muốn níu giữ hình bóng của chị. tôi cắn chặt răng nén tiếng khóc của mình, bàn tay siết lấy ghim vào da thịt để tỉnh táo bản thân không làm người khác sợ."xin lỗi cậu...tớ nhận lầm người" không đợi cậu ấy nói gì, tôi liền xoay người rời đi, tìm đến nói vắng người giải phóng những giọt nước mắt đã cố giữ chặt. mọi thứ về sullyoon đều làm tôi nhạy cảm, dù đã khóc không biết bao nhiêu lần nhưng chứng kiến một người giống hệt chị trước mặt, tôi lại lần nữa bùng nổ.ngày đi học đầu tiên, tôi nhàm chán nằm dài trên bàn ngó ra cửa sổ, dù đã làm quen với bạn bè trong lớp nhưng đến mức thân thiết trò chuyện tâm sự thì không. ngay cả bạn thân của tôi, oh haewon, cũng chẳng biết chuyện tôi và sullyoon, haewon chỉ biết ở daejeon có gì đó quan trọng với tôi."cậu ơi, tớ có thể ngồi cùng không?"giọng nói trong trẻo ấy làm tim tôi nảy giật, tôi biết ai là chủ nhân của nó. tôi e dè xoay đầu, đó là người hôm trước, cậu ấy cũng nhận ra tôi mà đơ người. tôi gật đầu bảo cứ tự nhiên, cậu ấy đáp tôi bằng cái mỉm cười rồi ngồi cạnh."tớ là seol yoona"cậu ấy chủ động giới thiệu, seol yoona, cái tên rất đẹp."tớ là bae jinsol"seol yoona là người thân thiện, xinh đẹp và đằm thắm nên rất nhanh được nhiều cậu trai xung quanh làm quen, còn tôi chẳng quan tâm lắm vẫn quay đầu hướng ra bầu trời xa xăm.seol yoona chủ động trò chuyện với tôi nhưng tôi không dám nhìn vào mặt cậu ấy. tôi sợ mình lại nhớ tới sullyoon, thậm chí xúc động gọi nhầm tên người ta thì rất kì quặc. không ngờ môn học này phải lập nhóm, hai người ngồi cùng làm thành một nhóm, tôi lo ngại, ở cạnh seol yoona thế này liệu có tốt không khi tôi còn quá nhớ sullyoon. tôi muốn đổi nhưng seol yoona nhận ra, cậu ấy buồn bã nói với tôi."hình như jinsol ghét tớ?""k-không phải đâu" tôi ấp úng, không phải ghét, chỉ là nhìn cậu tôi không có can đảm đối mặt với nỗi đau của mình."tôi...tôi ngại vì hôm trước nhận lầm cậu. tôi sợ cậu hiểu lầm tôi là biến thái" thấy seol yoona không tin, tôi tìm thêm một lý do thuyết phục hơn."không có đâu. tớ không nghĩ vậy đâu, nên jinsol vẫn chung nhóm với tớ nhé" tuy tôi không nhìn nhưng vẫn nghe được tiếng cười giòn giã của seol yoona, và cảm nhận được cậu ấy đang nhìn tôi dù tôi không đáp lại cậu ấy.càng trùng hợp đến đáng kinh ngạc, tôi và seol yoona học chung tất cả các môn và cùng một nhóm. seol yoona nói xem ra chúng tôi có duyên, tôi không biết duyên này tốt hay xấu.vì học cùng lớp, cùng nhóm nên tần suất tôi và seol yoona gặp nhau như cơm bữa. có những hôm cuối tuần, tôi và seol yoona còn đến quán nước để thảo luận bài tập nhóm. qua một học kì, dù thời gian chúng tôi ở cùng nhau nhiều hơn bất kì ai nhưng chẳng cải thiện được mấy. vấn đề không phải ở cậu ấy mà là ở tôi, tôi thấy gượng gạo, không phải tôi không có khả năng giao tiếp nhưng seol yoona đặc biệt thế nào mọi người cũng biết, tôi thậm chí không dám nhìn mặt cậu ấy. seol yoona xem điều ấy quen thuộc cũng không trách móc tôi, tôi tự thấy chính mình bất lịch sự, cũng thấy có lỗi với seol yoona. seol yoona rất tốt, học giỏi, hoà nhã và thường xấu hổ, đó là những gì tôi biết. seol yoona cũng rất kiên nhẫn với tôi, tôi không hiểu tại sao, trong khi thái độ tôi đối với cậu ấy rất xa cách thì seol yoona vẫn chầm chậm đến bên tôi.seol yoona's povtôi gặp cậu ấy vào ngày hội tân sinh viên, khi cảm nhận được ai đó đang theo sau mình. tôi không lạ lẫm chuyện người khác đi theo tán tỉnh nhưng cũng không thoải mái nên khó chịu xoay người lại chất vấn cậu ấy.nhưng người này rất kì lạ, tôi thấy cậu ấy run run, giọng nói nghe thật yếu ớt nói nhận lầm người. chiêu này tán tỉnh xưa như trái đất nhưng tôi biết người này không có ý đấy, dường như cậu ấy sốc và xúc động, chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người rất nhanh bỏ đi làm tôi sững sờ. từ đó tôi có ấn tượng với người này dù chúng tôi tiếp xúc chưa đến 1 phút.tôi và cậu ấy rất có duyên, học cùng tất cả các môn và chung nhóm nên hầu như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, cậu ấy tên bae jinsol.bae jinsol là người kì lạ, không phải với mọi người mà chỉ với tôi. cậu ấy có thể cười nói vui vẻ với bất kì ai nhưng gặp tôi lại ngượng ngùng, đến nhìn mặt cũng không dám, nụ cười thì gượng gạo. chưa hết, cậu ấy sợ đụng chạm cơ thể chỉ với mỗi tôi làm tôi không hiểu nổi. dù ngày nào cũng gặp mặt nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn xa cách dù tôi rất nỗ lực muốn đến gần cậu ấy.vì sao tôi lại làm thế ư, vì bộ dạng của bae jinsol hôm đó làm tôi tò mò. bạn bè tôi nói có lẽ bae jinsol thích tôi nên mới thẹn thùng nhưng tôi thấy không phải, bae jinsol không thích tôi mà còn cố né tránh tôi, dường như ở tôi có gì đó làm cậu ấy rối bời. bae jinsol che giấu quá kĩ càng thôi thúc tôi mong muốn bước vào nội tâm của cậu ấy.sang học kì hai, có lẽ duyên phận rất thích gán ghép tôi và bae jinsol khi chúng tôi lại học chung nhiều môn và cùng một nhóm. tất nhiên bae jinsol muốn trốn nhưng tôi không cho để chuyện đó xảy ra.nỗ lực của tôi dần được đền đáp, bae jinsol không bài xích tôi như trước. thật ra cậu ấy không hẳn là người vô tâm, ngoại trừ việc không nhìn, không chạm vào tôi thì cũng rất chu đáo.nhưng tôi không ngờ, cái ngày mà tôi phát hiện ra nội tâm của bae jinsol vụn vỡ cũng là ngày tôi nhận ra mình thích cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com