Baehwi Wanna One Couple Nhoc Khong Di Anh Vac Nhoc Di
- Anh đừng nói thế!... Anh luôn là người quan trọng nhất của em. WooJin hài lòng, cơ mặt dần giãn ra, ôm lấy đứa nhỏ đang sụt sịt trong lòng, khoé mắt lấp lánh đầy ý cười. Anh vuốt nhẹ sống lưng em, hướng ánh mắt lên trời, chợt phát hiện thứ gì đó trắng trắng nhỏ nhỏ đang lơ lửng chơi đùa với gió.
- Tuyết?
DaeHwi vẫn sụt sịt, len lén đưa đôi mắt nhìn theo. Đúng là tuyết thật. Tuyết đầu mùa của Nhật Bản. Thật đẹp quá.
- Đẹp nhỉ?
WooJin đưa tay ra hứng những bông hoa tuyết trắng tinh. Bông hoa trắng rơi chầm chậm xuống, chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh rồi tan ra. DaeHwi ngước lên nhìn khuôn mặt của anh, cố gắng tìm điểm lỗi nhưng thất bại. Park WooJin càng ngày càng đẹp tựa đại nam thần, từ gò má, đôi môi, mi mắt, sóng mũi đến chiếc răng khểnh... tất cả mọi thứ đều hoàn mĩ. DaeHwi ngắm anh đến thất thần rồi chợt nhận ra những người trong công viên cũng đang nhìn hai người. Cũng đúng, làm gì có hai thằng con trai nào tự nhiên kéo nhau ra công viên ngồi ôm nhau tâm sự như họ, lại còn cùng nhau ngắm tuyết rơi, rồi đứa này ngồi ngắm đứa kia nghịch tuyết đến ngẩn người như thế kia? DaeHwi nghĩ đến đâu mặt đỏ bừng tới đó, dần dần thu nhỏ người lại tới nỗi lọt thỏm trong áo anh.
- Đỡ hơn chưa? Quay lại hay về khách sạn?
DaeHwi nghĩ ngợi một lúc rồi quả quyết.
- Em muốn quay lại cùng mọi người. Có phải lúc nào cũng được đến Nhật Bản đâu!
Em nói rồi cười, nắm tay anh cùng anh hướng tới cổng công viên. WooJin mỉm cười hài lòng, vậy là em đã thông suốt rồi nhỉ.
- DaeHwi này... em chỉ cần tự tin bước lên phía trước, khi nào khó khăn quá... cứ quay lại là sẽ nắm được tay anh...
Woojin nhẹ nhàng nói, mắt ánh lên sự dịu dàng. DaeHwi ngẩn người, rồi bĩu môi trêu anh.
- EoOi, tự dưng anh sến súa thế?
- Cái thằng này, còn không cảm ơn anh mày đi hả?
- Ai thèm cảm ơn anh? Xí!
DaeHwi nói rồi nhìn anh, khoé mắt cong cong. Anh cũng cười, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười. Dưới cơn mưa tuyết, hai hình bóng một lớn một nhỏ cùng nhau tiến về phía trước, đến nơi có mười hình bóng khác đang đứng đợi.
Wanna One là nhà.
Từ xa, DaeHwi và WooJin có thể nghe thấy tiếng JiSung cằn nhằn vì lo lắng.
- Này, hai đứa có biết mọi người lo lắng lắm không hả? Tự ý bỏ đi đâu không biết nữa. Lần sau đi đâu nhớ báo cho anh biết chưa?
- Em biết rồi!
- EoOi nhìn kìa, hai đứa nó mọi khi như chó với mèo mà bây giờ lại nắm tay nhau tình tứ thế kia...
- Có biến bây ơi.
- Ai thính sầu. (I think so)
- Ủa? Thằng UChin lấy thước kẻ làm gì thế?
- Bọn bây im hết coi, thấy DaeHwi đen mặt rồi không?
- Á! DANIEL, SEONGWOO, JIHOON CHẠY NGAY ĐI! HAI ĐỨA NÓ ĐUỔI KÌA BÂY ƠI!!
- ỦA? ANH CÓ LÀM GÌ ĐÂU MÀ ĐÁNH ANH? AAAA, DAEHWI BỎ RA COI!!
- CHẠY NGAY ĐI TRƯỚC KHI THẰNG WOOJIN NÓ BẮT ĐƯỢC!
- Muộn rồi!
- Á Á Á Á Á!!
Vâng, Wanna One luôn ồn ào và "anh em cây khế" như thế đó.
————————
20/01/2018
Cày Energetic đến đâu rồi mấy nàng?❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com