Back To You Chaennie Vietnamese
Chúng tôi nhắm mắt lại trong chốc lát trước khi Lisa rời ra khỏi cái ôm và hỏi em ấy thế nào. Tôi cảm thấy như Jisoo bên cạnh đang liếc trộm để đảm bảo rằng tôi không sắp xảy ra chuyện bất bình thường nào. Và tôi thì không như thế đâu, bởi vì tôi hoàn toàn mát lòng khi nhìn thấy tình yêu của đời mình đang đứng trước mặt mình sau hơn một năm không gặp. Tôi hoàn toàn hạnh phúc đến mức không thể thốt ra một lời nào vì bản thân tôi thậm chí còn không biết cô ấy là ai nữa. Vâng, mọi thứ đều tốt đấy.Được rồi, không phải là không đâu. Thần kinh tôi dường như bị rớt đâu mất trên sàn nhảy khi vừa trở lại và dường như có thể cảm thấy được rằng tay tôi đang run run hết cả lên đây nè. Tôi không gặp phải vấn đề gì cả đâu, nhưng đó là cảm giác dường như đang ở bên trong ấy. Tim tôi đập thình thịch thình thịch và đầu óc quay tròn loạn cả nhịp lên, ngay lập tức tôi thấy mình phải chạy trốn ngay thôi. Nhưng tôi lại không làm thế, vì đó không phải là những gì mà một con người trưởng thành như tôi nên làm. Nhưng có lẽ tôi không cần phải là một người trưởng thành vào lúc này rồi. Có lẽ chạy vào phòng tắm trốn một chút đỉnh trong đấy điều tốt nhất đối với tôi lúc này rồi.Lisa tiếp tục nói với Rosie về một vài điều nho nhỏ trước khi cùng con bé quay lại và kéo ẻm vào để chào tất cả chúng tôi ở đây. Tôi biết Lisa sẽ làm như vậy nên tôi không thể thô lỗ với Rosie được, nhưng tôi cảm thấy tim mình dường như đập muốn bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Tôi đã không hề nói một lời nào với ẻm trong hơn một năm nay. Tôi nên phải nói gì với ẻm đây?"Chào cưng, Cheangie a," Jisoo là người đầu tiên hét lên theo điệu nhạc đang vang. "Thật vui khi được gặp em đấy", Chị ấy nói với nụ cười rạng ngời trên môi, "Tụi chị nhớ em quá tời quá đất. Em đã quá bận rộn với việc chạy ì den vòng quanh thế giới, chị hầu như không thể theo kịp được luôn á", Chị bật cười vang lên."Vâng, bận thiệt đó, nhưng giờ thì tốt rồi unnie ạ," Rosie cười. "Nhưng cũng không quá bận vì em đã phải giấu kín về vai trò mới của chị đấy. Nhân tiện đây, xin chúc mừng chị luôn. Có vẻ như nó đã được làm rất tốt.""Chính là thế đấy, cảm ơn cưng nha," Jisoo lịch sự đáp lại.Và rồi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi đứng."Ch-Chào Jennie, rất vui được gặp lại chị", Rosie nở một nụ cười nửa miệng yếu đuối, nhưng tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Sau cả một thời gian tôi dành cho con bé thì giờ tôi biết từng chi tiết nhỏ về con bé. Con bé là đang lo lắng đây này."Thật vui khi được gặp em," tôi cũng nở một nụ cười giả tạo, mặc dù tôi cảm thấy mình sắp nôn.Con bé chỉ gật gật cái đầu và quay qua với Lisa, dường như là đang bào chữa cho chính bản thân mình, vì chỉ trong vài giây ngắn ngủi con bé đã bị lạc giữa đám đông rồi."Được rồi nào, ít nhất thì chúng ta đã không xảy ra Thế chiến III đó," Lisa cố nói đùa, nhưng tôi chỉ trừng mắt với em ấy. "Không sao? Được rồi, vậy thì quay lại nhảy đi chứ!" Và cùng với đó, cô gái trẻ nhất đã tung ta tung tăng trở lại sàn nhảy.Tôi cảm thấy cuối cùng thì Jisoo cũng đã buông tay tôi ra và tôi nhìn chị với ánh mắt thầm "cảm ơn" và chị gật đầu duyệt.Tất cả chúng tôi phải mất tới vài phút mới có thể hồi phục lại được, tôi thì lại lâu hơn những người khác, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng làm được và cùng trở lại vui vẻ trên sàn nhảy. Nhưng ánh mắt tôi thì không thể không đảo quanh khu vực này được, phải liên tục lướt vòng vòng để kiếm con bé Rosie đó. Cho dù đó có là chạy trốn lúc tôi nhìn thấy ẻm hay cố gắng bắt gặp lại em đi nữa nhưng tâm trí tôi vẫn chưa thể quyết định được gì cả.Chúng tôi nhảy thêm một lúc nữa, nhưng quay lại quầy bar khi Lisa thề là em ấy cần thêm một vài ly rượu nữa. Lúc chúng tôi đến quầy bar, em ấy gọi tới sáu cốc ly rượu và cả một nước cho tôi nữa, sử dụng bàn tay to của em ấy để làm tóc tôi rối tung cả lên trước khi cúi đầu xuống hướng về phía trước."Em thực sự tự hào về chị đấy, cô gái ạ. Em không biết chị mắc phải nó đấy, nhưng chị luôn là người mạnh mẽ mà," Em ấy nói trước khi rút và vòng tay qua vai tôi như em vẫn rất thích làm.Khi đồ uống được mang ra, tôi lấy ly nước và nhấp một ngụm qua cái ống hút khi nhìn các cô gái khác nâng ly rượu lên.Chúng tôi tiếp tục đứng đó khi các cô gái uống một lượt những món đồ uống khác. Trong khi chúng tôi vẫn đang chờ đợi, Lisa lang thang xuống quầy bar để nói chuyện với những người xuất hiện tại đây chỉ dành cho riêng em ấy.Chỉ cần xuống một chút, cô tìm thấy một số đồng nghiệp cũ đã từng làm việc với trong chuyến lưu diễn cuối cùng của tụi tôi, bao gồm cả ban nhạc trong chuyến lưu diễn "In your area". Ở giữa nhóm các cô gái đang đứng là cái con bé Rosé đó đó, mọi người ở đó đều mỉm cười và kể những câu chuyện cười như thể con bé đã thực sự trải qua thời gian trước của cuộc đời mình vậy. Con bé nhìn qua ngay khi tôi bắt gặp mình đang nhìn chằm chằm em và cả tụi tôi đều nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Tôi không thể không nhìn lại mình, với nụ cười của ẻm dường như hơi chùn lại khi ẻm để một trong số các cô gái tiếp tục nói trước khi ẻm quay lại và nói điều gì đó khiến các cô gái khác lại bật cười tiếp.Rosie luôn thích chọc cho mọi người phải bật cười phá lên. Mặc dù thời gian trước kia tôi bật cười rất nhiều vì những trò đùa ngu ngốc của ẻm.Tôi nghe Lisa nói rằng tất cả chúng tôi nên đi ngồi bàn trên lầu và mời mọi người xung quanh em ấy đều đi cùng. Và thật không may xíu nào, vì nó không bao gồm cả cái tên Rosie.Tôi dẫn đầu bước lên cầu thang cùng với Jisoo và những người khác đi theo sau khi mọi người đứng dậy, xuyên qua đám đông người đến khi chúng tôi tìm thấy hai chiếc ghế dài lớn mà có thể vừa vặn nếu chúng tôi ngồi tách nhau ra.Khi tôi ngồi ở chiếc ghế sofa đầu tiên, tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mặt tôi ở trên bàn như thể đó là thú vị nhất thế giới, nhưng thực sự thì tôi đang cố gắng để ý Rosie bằng cái bộ xử lí của mình. Khi tôi nhìn thấy ẻm rời khỏi cái tụ đó, hướng đến chiếc ghế sofa này và bước liên tục, tôi đã thở phào nhẹ nhõm ra.Bàn của tôi thì có hai cô gái của tôi nè với một vài quản lý cũ nữa, một vài người make-up mà bọn tôi thân thiết nhiều năm qua và một số ít những người mà Lisa đã giới thiệu như một phần của nhóm mới của em ấy."Vậy, Jennie, chị nghe nói rằng album đầu tay của em sắp ra mắt rồi. Em có thấy hào hứng không hửm?" Một trong số họ hỏi từ phía bên kia bàn."Hứng thú? Có á. Sẵn sàng? Không à" Tôi cười khúc khích. "Em đã luôn quá quen với việc tạo ra những bài hát hấp dẫn được viết cho chúng em rồi, đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới khi thực hiện một album do chính tay em viết nên, chị biết không? Nhưng em cũng rất vui vì các fan sẽ được nhìn thấy khía cạnh mới này của em đấy.""Đó không phải là sự thật đâu," Lisa cười và nâng ly rượu của mình trong sự cổ vũ chế nhạo trước khi nhấp một ngụm."Lisa ya, em đã viết bài hát nào của em chưa hửm?" Jisoo cười tinh quái với em ấy, nhưng Lisa chỉ đảo mắt để đáp lại."Em có thể không viết nhiều bài hát nhưng em đã góp ý kiến vào một số lời bài hát chớ bộ. Đó vẫn là một bước tiến lớn so với những ngày ở Blackpink rồi còn gì," em ấy tự bảo vệ mình."Yeah. Chị chắc rằng lời bài hát 'Give you all of this baby, Call me pretty and nasty' thật sự rất khó để nghĩ ra nhỉ," Jisoo nói."Unnie, dừng lại đi mà." Lisa bĩu môi.
"Chị biết em yêu em mà đúng không, cô gái," Jisoo nói với một nụ cười mãn nguyện khi tiếng cười của chị tắt ngấm."Em cũng yêu chị nữa, Chichu ya," Lisa nở một nụ cười hất tóc sang một bên trước khi ngồi xuống ghế sofa.Cuộc trò chuyện xung quanh bàn rất sôi nổi, mọi người cùng nhau nói về khoảng thời gian đã qua và hoạt động cá nhân mới của chúng tôi. Nhóm của Lisa thì cho tôi biết em ấy là một thành phần cực kỳ chăm chỉ và điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào. Em ấy luôn là một trong những người giỏi nhất, nếu không muốn nói là tận tâm nhất trong nhóm. Em ấy luôn là người có năng khiếu nhất trong nhóm dù chỉ là người nhỏ tuổi nhất. Em ấy sinh ra đã có sẵn tài năng đó trong máu rồi.Lisa kể cho tôi nghe về nững nơi em ấy đến làm người mẫu và những nghệ sĩ mà em ấy đang làm vũ đạo cho. Jisoo cũng hào hứng nói về vai chính đầu tiên của mình trong bộ phim truyền hình mới nữa.Ở bên cạnh những cô gái này khiến tôi thực sự hạnh phúc và nhận ra rằng mặc dù tôi đã đẩy họ ra xa mình, nhưng tôi thực sự nhớ họ trong cuộc sống hằng ngày của mình. Ngay cả với tất cả những bộ phim truyền hình và chuyến bay đi cùng với nhóm, tôi không muốn đánh đổi nó cho cả thế giới này đâu.Chúng tôi ngồi trên bàn hơn một tiếng đồng hồ chỉ để cùng nhau nói chuyện, nhưng Lisa chưa bao giờ được biết đến là một con người mệt mỏi cả, vì vậy sau một khoảng thời gian, em ấy quyết định đã đến lúc đi chụp tiếp và trở lại khiêu vũ. Tôi duyên dáng cúi chào, hài lòng với việc ngồi nói chuyện với người quản lý mới của Lisa về một số mánh khóe trong thương mại mà anh ấy đã có dịp học được trong nhiều năm qua.Chỉ còn hai chúng tôi ngồi một mình trên chiếc bàn, trao đổi dăm ba câu chuyện và dạy cho nhau những điều mới về công việc kinh doanh đã làm tiêu tốn đi ít nhiều cuộc sống của chúng tôi. Cuối cùng, một ai đó từ bàn khác đến và giữ lấy anh ấy, khăng khăng là anh ta cần phải gặp một người quan trọng ở tầng dưới.Tôi ngồi trên chiếc bàn và nhâm nhi ly nước, cuối cùng quyết định có lẽ đã đến lúc gọi về vào lúc trời tối thôi. Tôi rút điện thoại ra khỏi ví để coi giờ và gửi đi nhanh một tin nhắn cho tài xế của mình mặc dù nửa đêm có thể là sớm đối với tôi vài năm trước, tôi biết đã đến lúc mình phải về rồi.Rồi tôi đặt điện thoại trở lại trong ví của mình, nhưng khi tôi cầm lấy nước và nhìn lại một vòng thì thấy Rosie đang đứng ở phía cuối bàn và tôi như lên cơn đau tim mất thôi, chỉ vì ẻm lẻn lại đây với tôi."Này, xin lỗi nhưng em không có ý định làm chị sợ đâu," Rosie trông thực sự lo lắng rồi. "Em chỉ muốn chúc mừng chị thôi. Em đã thấy album của chị sẽ sớm bị phát hành."Tôi nhìn chằm chằm vào ẻm trong sững sờ. Tại sao ẻm lại quan tâm rằng album của tôi sắp được ra mắt chứ? Ẻm không có nói chuyện với tôi trong khoảng một năm nay rồi, không phải sau khi ẻm hoàn toàn phá vỡ mọi thứ mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng nên."Uhm, cảm ơn nhé," Tôi lắp bắp nhưng cố gắng giữ một nụ cười thật lịch sự trên khuôn mặt. "Chúc mừng tất cả những gì mà em đã đạt đượctừ trước cho đến nay.""Cảm ơn ạ," Ẻm cười. "Nhưng thực sự thì bạn xứng đáng với tất cả những thành công trên thế giới này. Em đã không bao giờ ngừng tin tưởng chị, ngay cả sau tất cả mọi chuyện."Một lần nữa tâm trí tôi lại hiện lên một nỗi mất mát. Con bé đã thực sự nghĩ như thế sao? Mặc dù có lẽ đó là những gì mà một người trưởng thành nên làm. Họ bỏ qua những chuyện của quá khứ. Nhưng làm thế nào tôi muốn - đã muốn - dành phần đời còn lại của mình với con bé chứ?"Cảm ơn," Tôi lại nói như một đứa ngốc, nhưng tâm trí tôi đang trống rỗng. "Em, hừm, em mới là người xứng đáng với tất cả những gì em đã đạt được từ trước cho đến nay đấy. Em luôn là người tài năng kia mà.""Chà chà, vì em luôn có một đội ngũ hỗ trợ tốt đó thôi," Con bé mỉm cười trước khi nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau đặt ở gần bụng. Con bé nhìn lại sau vài giây. "Chị đã sẵn sàng để trở lại con đường này một lần nữa chưa? Em cho là chị sẽ hoàn thành tất cả để bắt đầu đi quảng bá sắp tới và tiếp sau đó là một tour diễn.""Đó là điều mà chị không mong đợi, em biết đấy, một trong những điều mà chị ghét nhất," Tôi cười khúc khích và rồi tôi nhận ra mình đã nói gì đó. Luôn nhắc về quá khứ. "Xin lỗi," Tôi lẩm bẩm.
"Không sao đâu, Jennie. Nhưng ya, em nhớ mà" Con bé gật đầu.Cả hai chúng tôi đều nhấn chìm mình trong sự im lặng - nếu bạn có thể gọi một cái club gần như đang bùng nổ thì ở tầng dưới này là một sự im lặng. Nhưng cả hai chúng tôi dường như đã hết chuyện để nói cùng với nhau."Vâng, em đã rất vui khi được gặp chị hôm nay," Ẻm nói, dường như nhận ra rằng mình chẳng có gì để tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. "Em thực sự chúc chị sẽ đạt được những điều tốt nhất.""Cảm ơn em," Tôi nói khi ngước nhìn đôi mắt nâu đã từng khiến trái tim tôi rung động loạn nhịp khi nhìn chằm chằm vào chúng mỗi đêm. Tôi đã phải nhìn đi chỗ khác trước khi để mình lún quá sâu vào nó. "Chúc may mắn trong mọi việc em sẽ làm."Rosie gật đầu một cái và lịch sự mỉm cười trước khi đi về phía cầu thang và đi xuống để bị lưu lạc giữa dòng người ở đó. Tôi hít thở sâu vài lần để đảm bảo rằng mình có đủ bình tĩnh trước khi đứng dậy và hướng mình xuống cầu thang và bước ra cửa.Người lái xe đang đợi bên lề đường và tôi tiến về phía chiếc xe đang đậu, những ánh đèn flash phía các tay săn ảnh mà tôi sẽ không bao giờ quen để làm tôi mù mờ trên đường di chuyển.Tôi được giúp đỡ để nhanh chóng vào băng ghế sau và đèn tiếp tục nhấp nháy bên ngoài cửa sổ cho đến khi người lái xe lùi lại. Sự xâm phạm quyền riêng tư này là một trong những điều tôi nhớ nhất của lối sống này. Và tôi đây, đã sẵn sàng để đắm mình vào nó một lần nữa.Trước khi tôi biết điều đó, chúng tôi đang đi trên một tuyến đường cao tốc và tâm trí tôi thì tiếp tục cố gắng quay trở lại với bé Rosie. Cách con bé trông trong chiếc váy da đen đó, niềm hạnh phúc thực sự rạng ngời trên khuôn mặt ẻm, cách con bé nói với tôi như thể không có chuyện gì tồi tệ xảy ra giữa chúng tôi.Tại sao chỉ trong một năm mà trông con bé lại khác quá nhiều so với tôi như vậy?Mặc dù tôi cảm thấy cuộc trò chuyện khi nãy của chúng tôi rất khó xử, nhưng con bé có vẻ thành thật trong những điều mà con bé nói, chúc tôi may mắn với sự nghiệp tương lai của mình. Nhưng nó khiến tôi hồi tưởng về quá khứ và cách chúng tôi đã từng có thể kể cho nhau nghe mọi thứ ra sao. Chúng tôi sẽ thức cả đêm để nói chuyện cùng nhau. Ngay cả khi chúng tôi đang đi lưu diễn. Tôi nhớ Rosie và tôi cũng đã chạy ra ngoài để ăn cho no cái bụng nhỏ và tưởng tượng điều gì sẽ khiến cho cả hai tôi hạnh phúc nhất trong 10 năm nữa. Chúng tôi luôn đi đến một kết luận bất kể điều gì là: "ở bên em/chị."Nhưng chúng tôi không ở bên nhau, và điều đó thật rất đau. Gặp lại con bé tối nay khiến tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ gặp lại ẻm nữa không. Chắc chắn cuối cùng chúng tôi sẽ cùng có mặt ở một số chương trình trao giải tương tự vậy, nhưng biết tôi, tôi có thể sẽ cố gắng hết sức để tránh con bé bằng mọi giá.Nhưng tại sao sâu thẳm trong tôi lại ước rằng tôi sẽ gặp lại con bé?Như thể con bé có thể đọc được suy nghĩ của tôi, tôi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ bên trong ví và tôi kéo nó ra để xem là tên của Rosie hiện lên ngay trên màn hình khóa. Tôi nhắm mắt lại và hít vào một hơi bằng mũi và thở ra bằng miệng, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì nó có thể xảy ra.Rosie: Em rất vui vì em đã gặp được chị vào tối nay. Chị có vẻ như chị đang làm tốt. Ý em là khi em nói rằng chị xứng đáng với tất cả những thành công mà chị chắc chắn sẽ đạt được. Em biết lịch trình của chị có lẽ rất bận rộn, nhưng em đã tự hỏi liệu chị có muốn ăn trưa vào lúc nào đó trong vòng vài ngày tới cùng em không?
"Chị biết em yêu em mà đúng không, cô gái," Jisoo nói với một nụ cười mãn nguyện khi tiếng cười của chị tắt ngấm."Em cũng yêu chị nữa, Chichu ya," Lisa nở một nụ cười hất tóc sang một bên trước khi ngồi xuống ghế sofa.Cuộc trò chuyện xung quanh bàn rất sôi nổi, mọi người cùng nhau nói về khoảng thời gian đã qua và hoạt động cá nhân mới của chúng tôi. Nhóm của Lisa thì cho tôi biết em ấy là một thành phần cực kỳ chăm chỉ và điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào. Em ấy luôn là một trong những người giỏi nhất, nếu không muốn nói là tận tâm nhất trong nhóm. Em ấy luôn là người có năng khiếu nhất trong nhóm dù chỉ là người nhỏ tuổi nhất. Em ấy sinh ra đã có sẵn tài năng đó trong máu rồi.Lisa kể cho tôi nghe về nững nơi em ấy đến làm người mẫu và những nghệ sĩ mà em ấy đang làm vũ đạo cho. Jisoo cũng hào hứng nói về vai chính đầu tiên của mình trong bộ phim truyền hình mới nữa.Ở bên cạnh những cô gái này khiến tôi thực sự hạnh phúc và nhận ra rằng mặc dù tôi đã đẩy họ ra xa mình, nhưng tôi thực sự nhớ họ trong cuộc sống hằng ngày của mình. Ngay cả với tất cả những bộ phim truyền hình và chuyến bay đi cùng với nhóm, tôi không muốn đánh đổi nó cho cả thế giới này đâu.Chúng tôi ngồi trên bàn hơn một tiếng đồng hồ chỉ để cùng nhau nói chuyện, nhưng Lisa chưa bao giờ được biết đến là một con người mệt mỏi cả, vì vậy sau một khoảng thời gian, em ấy quyết định đã đến lúc đi chụp tiếp và trở lại khiêu vũ. Tôi duyên dáng cúi chào, hài lòng với việc ngồi nói chuyện với người quản lý mới của Lisa về một số mánh khóe trong thương mại mà anh ấy đã có dịp học được trong nhiều năm qua.Chỉ còn hai chúng tôi ngồi một mình trên chiếc bàn, trao đổi dăm ba câu chuyện và dạy cho nhau những điều mới về công việc kinh doanh đã làm tiêu tốn đi ít nhiều cuộc sống của chúng tôi. Cuối cùng, một ai đó từ bàn khác đến và giữ lấy anh ấy, khăng khăng là anh ta cần phải gặp một người quan trọng ở tầng dưới.Tôi ngồi trên chiếc bàn và nhâm nhi ly nước, cuối cùng quyết định có lẽ đã đến lúc gọi về vào lúc trời tối thôi. Tôi rút điện thoại ra khỏi ví để coi giờ và gửi đi nhanh một tin nhắn cho tài xế của mình mặc dù nửa đêm có thể là sớm đối với tôi vài năm trước, tôi biết đã đến lúc mình phải về rồi.Rồi tôi đặt điện thoại trở lại trong ví của mình, nhưng khi tôi cầm lấy nước và nhìn lại một vòng thì thấy Rosie đang đứng ở phía cuối bàn và tôi như lên cơn đau tim mất thôi, chỉ vì ẻm lẻn lại đây với tôi."Này, xin lỗi nhưng em không có ý định làm chị sợ đâu," Rosie trông thực sự lo lắng rồi. "Em chỉ muốn chúc mừng chị thôi. Em đã thấy album của chị sẽ sớm bị phát hành."Tôi nhìn chằm chằm vào ẻm trong sững sờ. Tại sao ẻm lại quan tâm rằng album của tôi sắp được ra mắt chứ? Ẻm không có nói chuyện với tôi trong khoảng một năm nay rồi, không phải sau khi ẻm hoàn toàn phá vỡ mọi thứ mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng nên."Uhm, cảm ơn nhé," Tôi lắp bắp nhưng cố gắng giữ một nụ cười thật lịch sự trên khuôn mặt. "Chúc mừng tất cả những gì mà em đã đạt đượctừ trước cho đến nay.""Cảm ơn ạ," Ẻm cười. "Nhưng thực sự thì bạn xứng đáng với tất cả những thành công trên thế giới này. Em đã không bao giờ ngừng tin tưởng chị, ngay cả sau tất cả mọi chuyện."Một lần nữa tâm trí tôi lại hiện lên một nỗi mất mát. Con bé đã thực sự nghĩ như thế sao? Mặc dù có lẽ đó là những gì mà một người trưởng thành nên làm. Họ bỏ qua những chuyện của quá khứ. Nhưng làm thế nào tôi muốn - đã muốn - dành phần đời còn lại của mình với con bé chứ?"Cảm ơn," Tôi lại nói như một đứa ngốc, nhưng tâm trí tôi đang trống rỗng. "Em, hừm, em mới là người xứng đáng với tất cả những gì em đã đạt được từ trước cho đến nay đấy. Em luôn là người tài năng kia mà.""Chà chà, vì em luôn có một đội ngũ hỗ trợ tốt đó thôi," Con bé mỉm cười trước khi nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau đặt ở gần bụng. Con bé nhìn lại sau vài giây. "Chị đã sẵn sàng để trở lại con đường này một lần nữa chưa? Em cho là chị sẽ hoàn thành tất cả để bắt đầu đi quảng bá sắp tới và tiếp sau đó là một tour diễn.""Đó là điều mà chị không mong đợi, em biết đấy, một trong những điều mà chị ghét nhất," Tôi cười khúc khích và rồi tôi nhận ra mình đã nói gì đó. Luôn nhắc về quá khứ. "Xin lỗi," Tôi lẩm bẩm.
"Không sao đâu, Jennie. Nhưng ya, em nhớ mà" Con bé gật đầu.Cả hai chúng tôi đều nhấn chìm mình trong sự im lặng - nếu bạn có thể gọi một cái club gần như đang bùng nổ thì ở tầng dưới này là một sự im lặng. Nhưng cả hai chúng tôi dường như đã hết chuyện để nói cùng với nhau."Vâng, em đã rất vui khi được gặp chị hôm nay," Ẻm nói, dường như nhận ra rằng mình chẳng có gì để tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. "Em thực sự chúc chị sẽ đạt được những điều tốt nhất.""Cảm ơn em," Tôi nói khi ngước nhìn đôi mắt nâu đã từng khiến trái tim tôi rung động loạn nhịp khi nhìn chằm chằm vào chúng mỗi đêm. Tôi đã phải nhìn đi chỗ khác trước khi để mình lún quá sâu vào nó. "Chúc may mắn trong mọi việc em sẽ làm."Rosie gật đầu một cái và lịch sự mỉm cười trước khi đi về phía cầu thang và đi xuống để bị lưu lạc giữa dòng người ở đó. Tôi hít thở sâu vài lần để đảm bảo rằng mình có đủ bình tĩnh trước khi đứng dậy và hướng mình xuống cầu thang và bước ra cửa.Người lái xe đang đợi bên lề đường và tôi tiến về phía chiếc xe đang đậu, những ánh đèn flash phía các tay săn ảnh mà tôi sẽ không bao giờ quen để làm tôi mù mờ trên đường di chuyển.Tôi được giúp đỡ để nhanh chóng vào băng ghế sau và đèn tiếp tục nhấp nháy bên ngoài cửa sổ cho đến khi người lái xe lùi lại. Sự xâm phạm quyền riêng tư này là một trong những điều tôi nhớ nhất của lối sống này. Và tôi đây, đã sẵn sàng để đắm mình vào nó một lần nữa.Trước khi tôi biết điều đó, chúng tôi đang đi trên một tuyến đường cao tốc và tâm trí tôi thì tiếp tục cố gắng quay trở lại với bé Rosie. Cách con bé trông trong chiếc váy da đen đó, niềm hạnh phúc thực sự rạng ngời trên khuôn mặt ẻm, cách con bé nói với tôi như thể không có chuyện gì tồi tệ xảy ra giữa chúng tôi.Tại sao chỉ trong một năm mà trông con bé lại khác quá nhiều so với tôi như vậy?Mặc dù tôi cảm thấy cuộc trò chuyện khi nãy của chúng tôi rất khó xử, nhưng con bé có vẻ thành thật trong những điều mà con bé nói, chúc tôi may mắn với sự nghiệp tương lai của mình. Nhưng nó khiến tôi hồi tưởng về quá khứ và cách chúng tôi đã từng có thể kể cho nhau nghe mọi thứ ra sao. Chúng tôi sẽ thức cả đêm để nói chuyện cùng nhau. Ngay cả khi chúng tôi đang đi lưu diễn. Tôi nhớ Rosie và tôi cũng đã chạy ra ngoài để ăn cho no cái bụng nhỏ và tưởng tượng điều gì sẽ khiến cho cả hai tôi hạnh phúc nhất trong 10 năm nữa. Chúng tôi luôn đi đến một kết luận bất kể điều gì là: "ở bên em/chị."Nhưng chúng tôi không ở bên nhau, và điều đó thật rất đau. Gặp lại con bé tối nay khiến tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ gặp lại ẻm nữa không. Chắc chắn cuối cùng chúng tôi sẽ cùng có mặt ở một số chương trình trao giải tương tự vậy, nhưng biết tôi, tôi có thể sẽ cố gắng hết sức để tránh con bé bằng mọi giá.Nhưng tại sao sâu thẳm trong tôi lại ước rằng tôi sẽ gặp lại con bé?Như thể con bé có thể đọc được suy nghĩ của tôi, tôi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ bên trong ví và tôi kéo nó ra để xem là tên của Rosie hiện lên ngay trên màn hình khóa. Tôi nhắm mắt lại và hít vào một hơi bằng mũi và thở ra bằng miệng, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì nó có thể xảy ra.Rosie: Em rất vui vì em đã gặp được chị vào tối nay. Chị có vẻ như chị đang làm tốt. Ý em là khi em nói rằng chị xứng đáng với tất cả những thành công mà chị chắc chắn sẽ đạt được. Em biết lịch trình của chị có lẽ rất bận rộn, nhưng em đã tự hỏi liệu chị có muốn ăn trưa vào lúc nào đó trong vòng vài ngày tới cùng em không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com