Bach Yeu Pho 2
Chương 3.5
Edit: SaSáng sớm trong rừng trúc, Đinh Tam Tứ véo ngón tay, thấp thỏm đứng đó, bên cạnh có tảng đá nhưng không ngồi, bồn chồn đi qua đi lại, thỉnh thoảng siết chặt cổ họng, thử phát ra âm thanh mà trước kia đến cả nghĩ thôi cũng không dám.Giờ phút này, Đào Yêu ngồi trước cửa Ty phủ, đó là con đường phải đi qua nếu muốn tới rừng trúc.Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu trong vòng một canh giờ mà Ty Cuồng Lan không xuất hiện, nàng sẽ đi "mời" y, dẫu rằng nàng chẳng muốn dính tới chuyện này tí nào.Hôm nay thời tiết không được đẹp lắm, tuy không mưa nhưng trời cứ âm u, tựa như biểu hiện cho tâm trạng của ai đó.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Đào Yêu cũng càng lúc càng thất vọng. Thiếu gia đúng là thiếu gia, có lẽ ngay cả mặt mũi Đinh Tam Tứ ra sao y cũng không biết, bảo y hạ mình hoàn thành mong ước của một cô gái bé nhỏ có lẽ chỉ là ảo tưởng.Thôi, đi bắt người vậy.Nàng phủi mông đứng dậy, đang định đẩy cửa đi vào trong thì cửa thình lình mở ra, nàng lảo đảo, suýt ngã vào kẻ đang đi ra.Hôm nay dường như Ty Cuồng Lan không quá chú trọng trang phục, tùy tiện mặc cái áo màu xanh nhạt, không bó tóc, chỉ cột hờ sau lưng, song, tuy bộ dạng lôi thôi lếch thếch là thế nhưng y vẫn không giống công tử phóng đãng ngoài phố, có lẽ là do phần lưng áo quá mức thẳng thớm, có lẽ là do ánh mắt quá lạnh, có lẽ là do quá điển trai, quá cao ráo, tóm lại bất kể y xuất hiện với dáng vẻ thế nào, trên trán cũng tựa như viết rõ hàng chữ "Người lạ chớ lại gần".Y không nhìn Đào Yêu lấy một cái, đi thẳng về phía rừng trúc.Vui giận lẫn lộn chính là tâm trạng lúc này của Đào Yêu.Về phần Đinh Tam Tứ, tâm trạng bây giờ của cô ấy cũng chỉ còn là vui mừng tột độ vì người ấy đang thong thả hướng về phía cô."Nhị... nhị thiếu gia!" Cô ấy vừa mở miệng, mặt càng đỏ hơn, tim đập thình thịch.Y dừng lại trước mặt cô, nhìn cô nương thấp hơn mình một cái đầu, nói: "Hóa ra ngươi nói được."Không biết giọng nói của y vốn dĩ là thế hay vì cố ý nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác xa với sự lạnh nhạt của bản thân.Giọng điệu dịu dàng ấy đã là khích lệ lớn nhất dành với cô."Thật ra em..." Trong thoáng chốc cô không biết mình nên làm gì, mắt nhìn lung tung."Không cần giải thích, không quan trọng." Y ngồi xuống, "Ngươi cũng ngồi đi."Cô ngồi xuống, đến cả đầu cũng không dám nhúc nhích."Ngày mai đi à?" Y hỏi.Cô gật đầu."Về quê cưới chồng?"Cô gật đầu."Nhà chồng có đáng tin không?"Cô gật đầu, nói: "Là hàng xóm chơi với em hồi nhỏ, chất phác lắm. Năm ngoái cha em về thăm quê, nhà huynh ấy sang hỏi cưới, người hai nhà đều hợp ý nhau.""Không bị ép chứ?" Y hỏi tiếp, "Nếu bị ép, ta sẽ giải quyết thay ngươi."Cô vội vàng lắc đầu: "Không có, làm vợ huynh ấy, em không hề bị thiệt thòi.""Tốt. Về nhà ta sẽ bảo Miêu quản gia chuẩn bị một phần lễ mọn, chủ tớ bao năm, coi như đồ cưới do Ty gia tặng ngươi." Gương mặt y giãn ra thành nụ cười.Cô hoảng hốt: "Sao... sao được ạ? Nhị thiếu gia không cần...""Ngươi biết ta nói rồi sẽ không thay đổi mà." Y nhìn cô, không giận tự uy.Cô siết ngón tay, vội đứng lên nói tạ ơn."Là ngươi hẹn ta ra đây, việc gì phải căng thẳng." Y cười, đứng dậy nhìn xung quanh, "Cùng tản bộ nào, tuy sắc thu không đẹp bằng cảnh xuân nhưng sông Thanh Mộng vẫn đẹp lắm."Cô sửng sốt."Không muốn đi với ta?" Y ngoái đầu."Đi, đi, em đi!" Cô gật mạnh đầu, đuổi theo sát y.Tới Ty phủ mười năm nhưng không có ngày nào ngắm con sông Thanh Mộng này một cách kỹ lưỡng, rừng trúc rộng bao nhiêu, cây cầu dài mấy thước, nước sông xanh cỡ nào, cô đều không rõ.Y dẫn cô chầm chậm đi theo đường mòn quanh co trong rừng trúc, dọc đường hết sức tùy ý nói chuyện phiếm, ví như quê cô ở đâu, mấy năm qua ở Ty phủ có quen không, lúc chăm sóc ngựa gặp phải chuyện thú vị gì, vân vân...Y càng nói nhiều, lòng cô càng bình tĩnh, không khí lúng túng giữa hai người cũng dần giảm đi.Cô cũng tự nhiên hơn, hệt như mình chưa bao giờ là người câm, nói chuyện cũng rành mạch hơn nhiều.Cô nói với y về tính cách của từng con ngựa, phì cười khi kể con nào thích ăn trộm cỏ của con khác, con nào đẹp nhất, mập nhất, khó tính nhất. Cô nói rất hào hứng, dường như muốn kể hết toàn bộ những chuyện trong mười năm qua cho y nghe.Thỉnh thoảng y sẽ ngạc nhiên hoặc buồn cười, hoàn toàn không có điểm gì là nghe qua loa.Buổi trưa, cô nhắc nhở y nên về ăn cơm. Y lại dẫn cô ra bờ sông, cầm gậy trúc xiên hai con cá, lại bắt mấy con cua, sau đó bảo cô về lấy hộp quẹt ra, nhóm lửa nướng cả ngay trên bờ sông.Cô ngạc nhiên trước hành động của y, thân là Nhị thiếu gia Ty gia mà lại tự tay mổ cá.Y lại như không có gì, còn hỏi cá ngon không.Tuy rất nóng nhưng cô vẫn hớn hở ăn hết thức ăn mà y cho cô."Say rồi chẳng biết trời trong nước. Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà."(1) Y nhìn nước sông, nói: "Không biết người viết câu thơ này đã ngắm con sông này mới viết ra hai câu thơ ấy hay viết ở chính nơi đây."(1) Tạm dịch từ 2 câu thơ trong bài thơ Đề Long Dương Huyện Thanh Thảo Hồ (tạm dịch: Đề hồ Thanh Thảo ở huyện Long Dương) của nhà thơ Đường Ôn Như. Bản Hán Việt của 2 câu đó là: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy. Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà."Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà." Cô đọc theo, cười: "Nhị thiếu gia, tuy em không hiểu thi từ ca phú nhưng câu này hay quá.""Ngươi thích?" Y nhìn cô, "Vậy trong đồ cưới của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một quyển tuyển tập thơ.""Dạ!Sau giờ ngọ, rốt cuộc mặt trời cũng giành được chỗ, ló ra một nửa sau rặng mây, rừng trúc được chiếu rọi bỗng xanh biếc lạ thường, mặt sông lăn tăn gợn sóng.Vốn đang lặng gió, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lớn, lá trúc reo xào xạc, dưới mặt sông, lá trúc xanh rơi xuống như tuyết rồi lượn vòng, đẹp vô ngần.Cô kích động gần như nhảy lên, không dằn được lòng mà níu tay áo y, nói: "Nhị thiếu gia, người nhìn kìa, em biết lá trúc rơi chắc chắn sẽ rất đẹp mà!"Y cười, đưa tay đón lấy một chiếc lá trúc, nói: "Đúng là rất đẹp."Cô hứng khởi ngân nga, tuy hát không hay nhưng cô vẫn muốn hát.Hôm nay còn đẹp hơn cả giấc mộng.Trong rừng trúc cách đó không xa, Đào Yêu rụt tay lại, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cây trúc bên cạnh, bất mãn nói: "Lá trúc gì mà vừa to vừa chắc, ta phải phí nhiều sức mới thổi bay được, đáng ghét!"Sau đó nàng nhìn thoáng qua hai người bên bờ sông, bĩu môi, xoay người bỏ đi.Bờ sông Thanh Mộng xinh đẹp hôm nay chỉ thuộc về Đinh Tam Tứ.Cuối cùng vẫn tới lúc chia ly.Đinh lão đầu dặn dò Đào Yêu lần cuối về đủ loại chú ý khi chăm sóc ngựa, Đào Yêu gật đầu không ngừng, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm ơn.Lần này về quê, họ không ngồi xe lừa nữa, Miêu quản gia nói Nhị thiếu gia cho họ chọn một con ngựa để về, cộng thêm đồ cưới y tặng. Đinh lão đầu tạ ơn cả ngàn vạn lần, cười không khép được miệng.Bên ngoài chuồng ngựa, Đinh Tam Tứ ôm Đào Yêu.Hôm nay, và cả sau này, cô lại là Đinh Tam Tứ không thể nói chuyện, nhưng không sao, bởi vì từng có một ngày, cô đã nói hết những lời mà mình muốn nói nhất trong đời, đều đã nói cho người ấy nghe.Đào Yêu vỗ lưng cô ấy, nói: "Sau này hãy sống thật tốt nhé, trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống!"Cô cười, trừng mắt nhìn Đào Yêu, kéo tay nàng, viết: Cảm ơn thuốc của cô.Đào Yêu cười, không nói gì. Xin lỗi vì đã nói dối cô, ta không thể cho cô loại thuốc có thể nói chuyện trong một ngày.Cô rất giỏi. Cô ấy viết.Đào Yêu cười thành tiếng, chợt nhìn Đinh lão đầu đang khuân đồ lên xe ngựa, nói: "Nghe nói ở quê cô có ngọn núi lớn lắm."Cô ấy gật đầu, ánh mắt đong đầy hoài niệm, viết tiếp vào lòng bàn tay Đào Yêu: Đẹp lắm."Núi to có khi có yêu quái đó." Đào Yêu nháy mắt, "Không biết cô có cơ hội gặp trúng không."Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó thành thật viết: Tôi đã gặp một con vào một ngày mưa. Đi bái tế bạn tôi.Đào Yêu cười: "Thật à? Cô không sợ à?"Cô ấy cũng cười, viết: Tròn, nhỏ, bị bệnh, đáng yêu, không sợ."Được rồi, ta tin cô từng gặp một con yêu quái đáng yêu rồi." Đào Yêu ôm cô ấy, "Bảo trọng nhé."Chăm sóc nơi này thật tốt nhé. Đây là câu cuối cùng Đinh Tam Tứ nói với nàng.Ty Cuồng Lan không xuất hiện, giống như Đinh Tam Tứ trở lại với cuộc sống thuộc về cô ấy, y cũng trở lại là người không thích gặp người khác. Nhị thiếu gia biết cười, biết nướng cá chỉ thuộc về cô nương chăm sóc ngựa vào ngày hôm ấy, từ đó biến thành món quà trong ký ức.Đối với hai người không thuộc về cùng một thế giới mà nói, sự chia ly như vậy rất viên mãn.Chờ cho tiếng vó ngựa đưa cha con Đinh gia đi xa, Đào Yêu về lại dưới gốc cây. Một tiểu yêu quái có cánh và lông trắng đang nằm trên cây đó. Điểm khác biệt duy nhất là thân thể của nó nhỏ hơn trước rất nhiều, hiện giờ chỉ to bằng đầu ngón tay cái của người trưởng thành. Giờ phút này nó đang ngủ, ngáy nhè nhẹ.Hôm đó, nó nói với Đào Yêu, không sao cả, tu hành mất, ta có thể tiếp tục tu hành, ta là yêu quái, có rất nhiều thời gian, nhưng cô ấy không được, chỉ muốn trò chuyện cùng một người thôi mà, sao phải khiến cô ấy tiếc nuối chứ.Trăm năm tu hành, đổi lại một ngày vui vẻ cho cô ấy.Ừm, cô ấy vui thật là tốt.***"Cô nói là Vân Dương hả?" Liễu công tử vừa ăn vừa nói, "Là tiểu yêu quái nấp trên cây, bắt chước người ta nói chuyện làm người ta tưởng cây biết nói ấy hả?"Đào Yêu gật đầu: "Nói đúng hơn là bản thân loài tiểu yêu quái này được sinh ra từ những cây lâu đời hấp thụ được linh khí đất trời, tuy thành yêu quái thì có thể du tẩu nhưng chúng vẫn quen sống trên cây. Trước kia có một kẻ tu đạo từng viết một cuốn sách, nói đại thụ trong núi, có cây biết nói tiếng người, có cây không, tên là Vân Dương, gặp được sẽ may mắn. Có điều Vân Dương nấp trên cây nói chuyện là để hù dọa kẻ mà chúng cho là kẻ địch mà thôi, loại tiểu yêu quái bọn chúng cũng chỉ biết cách đó để phòng thân." Nàng dừng một chút, nghiêm túc nói, "Cây già trong núi, sinh Vân Dương, lông trắng có cánh, biết tiếng người, tính tình hiền lành, xuân thịnh thu yếu. Lấy chi làm thuốc, trị chứng câm. Đấy là trong thứ đó nói.""Tiểu yêu quái mà lại tình nguyện từ bỏ trăm năm tu hành chỉ vì giúp Đinh cô nương, dùng yêu lực để giúp cô ấy thoát khỏi số mệnh, tuy chỉ là một ngày nhưng cũng khiến ta khâm phục." Lắm Lời cảm thán, "Đào Yêu, cô nhất định phải chữa bệnh cho nó, ta muốn tới trước mặt nó thể hiện lòng kính nể của ta trước tấm lòng lương thiện của nó, ta tình nguyện tụng kinh cho nó ba ngày!""Thôi khỏi!" Đào Yêu quả quyết từ chối, "Cậu niệm kinh mới làm nó chết vì phiền ấy. Cứ mặc nó thôi, chỉ cần để yên cho nó ở trên cây trăm năm là được. Có điều loại yêu quái ngớ ngẩn đó có tu luyện ngàn năm chăng nữa, ai biết ngày nào đó có người che ô cho nó rồi nó lại tự hủy tu hành chứ. Thôi thôi, đừng nói tới nó nữa, tối nay ăn gì?""Cô chả mang gì về còn không biết xấu hổ mà ăn cơm cơ đấy!" Liễu công tử hừ lạnh, "Hôm bữa cô nói cơm Ty phủ ngon đến mức phát khóc cơ mà! Cơm nhà ta không hợp với cô đâu.""Thắt cổ cũng phải cho lấy hơi chứ! Mười ngày ta mới được nghỉ một ngày về thăm mấy người đó!" Đào Yêu trừng hắn, "Với cả còn chưa phát tiền công mà. Huynh có biết ta đi chăn ngựa để nuôi mấy người mệt lắm không hả?"Đang nói, ngoài sân vang lên tiếng hỗn loạn, Lắm Lời nhảy bắn lên, vội la: "Cút Xéo lại bắt gà rồi!", dứt lời liền xông ra ngoài như một cơn gió để xử lý con cáo của cậu."Tiểu hòa thượng vẫn hoạt bát quá chớ! Ta không có ở đây, coi bộ mấy người sống rất vui vẻ nhỉ." Đào Yêu cười tít mắt nhìn cảnh tượng hòa thượng đuổi theo gà bay cáo nhảy."Bớt bớt, rõ ràng là cô phải chăn nuôi tiểu hòa thượng, bây giờ lại vứt cho ta. Ngại quá, chuyện này ta đã ghi sổ." Liễu công tử cười lạnh, "Cách một trăm việc không còn xa đâu.""Được rồi, để huynh mau chóng hoàn thành một trăm việc, ta có chuyện này muốn nhờ huynh." Đào Yêu ghé sát, nói nhỏ, "Điều tra giúp ta lai lịch Ty phủ, bao gồm thân phận, tin đồn, tai tiếng, nói chung là tất cả, đừng bỏ qua gì hết."Liễu công tử ung dung nói: "Ha ha, cô ở ngay trong nhà mà cũng không biết sao?""Bớt nói nhảm, bảo huynh làm thì huynh làm đi!" Nàng cầm mấy cọng rau đánh hắn, sau đó chống cằm tương tư, "Hiếm lắm mới gặp được tuyệt sắc nhân gian vai rộng eo nhỏ chân dài, không điều tra rõ ràng sao dễ ra tay!"Liễu công tử ném cho nàng bản mặt lạnh lùng: "Mới đó đã đổi mục tiêu rồi? Không cần Lôi Thần đại nhân của cô nữa à?""Lôi Thần đại nhân đang ở trên trời, thiếu gia Ty gia ở trên mặt đất, không xung đột.""Không biết xấu hổ!""Này! Huynh gọi ta là tướng công, bây giờ tướng công ta đây khổ cực làm lụng kiếm tiền nuôi huynh và tiểu hòa thượng, không nói chuyện nể nang nhau chút được hả?""Dạ, tướng công, ta sẽ đi nấu bữa tối cho tướng công, tranh thủ một bữa giết chết cô luôn!""Ta chết rồi huynh thủ tiết tội nghiệp lắm đấy!""A di đà Phật, hai người đang nói gì vậy? Nhã nhặn một chút không được hả?""Bảo con cáo của cậu nhã nhặn trước đi đã!""Đào Yêu, cô..."Trong gian phòng đơn sơ, nháy mắt lại nồng nặc mùi thuốc súng, có điều đây là không khí bình thường của tổ hợp ba người đến từ Đào Đô. Về phần cuộc sống mới ở đế đô, hẳn là càng ngày càng náo nhiệt, cứ chờ xem.Hết chương 3
Edit: SaSáng sớm trong rừng trúc, Đinh Tam Tứ véo ngón tay, thấp thỏm đứng đó, bên cạnh có tảng đá nhưng không ngồi, bồn chồn đi qua đi lại, thỉnh thoảng siết chặt cổ họng, thử phát ra âm thanh mà trước kia đến cả nghĩ thôi cũng không dám.Giờ phút này, Đào Yêu ngồi trước cửa Ty phủ, đó là con đường phải đi qua nếu muốn tới rừng trúc.Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu trong vòng một canh giờ mà Ty Cuồng Lan không xuất hiện, nàng sẽ đi "mời" y, dẫu rằng nàng chẳng muốn dính tới chuyện này tí nào.Hôm nay thời tiết không được đẹp lắm, tuy không mưa nhưng trời cứ âm u, tựa như biểu hiện cho tâm trạng của ai đó.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Đào Yêu cũng càng lúc càng thất vọng. Thiếu gia đúng là thiếu gia, có lẽ ngay cả mặt mũi Đinh Tam Tứ ra sao y cũng không biết, bảo y hạ mình hoàn thành mong ước của một cô gái bé nhỏ có lẽ chỉ là ảo tưởng.Thôi, đi bắt người vậy.Nàng phủi mông đứng dậy, đang định đẩy cửa đi vào trong thì cửa thình lình mở ra, nàng lảo đảo, suýt ngã vào kẻ đang đi ra.Hôm nay dường như Ty Cuồng Lan không quá chú trọng trang phục, tùy tiện mặc cái áo màu xanh nhạt, không bó tóc, chỉ cột hờ sau lưng, song, tuy bộ dạng lôi thôi lếch thếch là thế nhưng y vẫn không giống công tử phóng đãng ngoài phố, có lẽ là do phần lưng áo quá mức thẳng thớm, có lẽ là do ánh mắt quá lạnh, có lẽ là do quá điển trai, quá cao ráo, tóm lại bất kể y xuất hiện với dáng vẻ thế nào, trên trán cũng tựa như viết rõ hàng chữ "Người lạ chớ lại gần".Y không nhìn Đào Yêu lấy một cái, đi thẳng về phía rừng trúc.Vui giận lẫn lộn chính là tâm trạng lúc này của Đào Yêu.Về phần Đinh Tam Tứ, tâm trạng bây giờ của cô ấy cũng chỉ còn là vui mừng tột độ vì người ấy đang thong thả hướng về phía cô."Nhị... nhị thiếu gia!" Cô ấy vừa mở miệng, mặt càng đỏ hơn, tim đập thình thịch.Y dừng lại trước mặt cô, nhìn cô nương thấp hơn mình một cái đầu, nói: "Hóa ra ngươi nói được."Không biết giọng nói của y vốn dĩ là thế hay vì cố ý nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác xa với sự lạnh nhạt của bản thân.Giọng điệu dịu dàng ấy đã là khích lệ lớn nhất dành với cô."Thật ra em..." Trong thoáng chốc cô không biết mình nên làm gì, mắt nhìn lung tung."Không cần giải thích, không quan trọng." Y ngồi xuống, "Ngươi cũng ngồi đi."Cô ngồi xuống, đến cả đầu cũng không dám nhúc nhích."Ngày mai đi à?" Y hỏi.Cô gật đầu."Về quê cưới chồng?"Cô gật đầu."Nhà chồng có đáng tin không?"Cô gật đầu, nói: "Là hàng xóm chơi với em hồi nhỏ, chất phác lắm. Năm ngoái cha em về thăm quê, nhà huynh ấy sang hỏi cưới, người hai nhà đều hợp ý nhau.""Không bị ép chứ?" Y hỏi tiếp, "Nếu bị ép, ta sẽ giải quyết thay ngươi."Cô vội vàng lắc đầu: "Không có, làm vợ huynh ấy, em không hề bị thiệt thòi.""Tốt. Về nhà ta sẽ bảo Miêu quản gia chuẩn bị một phần lễ mọn, chủ tớ bao năm, coi như đồ cưới do Ty gia tặng ngươi." Gương mặt y giãn ra thành nụ cười.Cô hoảng hốt: "Sao... sao được ạ? Nhị thiếu gia không cần...""Ngươi biết ta nói rồi sẽ không thay đổi mà." Y nhìn cô, không giận tự uy.Cô siết ngón tay, vội đứng lên nói tạ ơn."Là ngươi hẹn ta ra đây, việc gì phải căng thẳng." Y cười, đứng dậy nhìn xung quanh, "Cùng tản bộ nào, tuy sắc thu không đẹp bằng cảnh xuân nhưng sông Thanh Mộng vẫn đẹp lắm."Cô sửng sốt."Không muốn đi với ta?" Y ngoái đầu."Đi, đi, em đi!" Cô gật mạnh đầu, đuổi theo sát y.Tới Ty phủ mười năm nhưng không có ngày nào ngắm con sông Thanh Mộng này một cách kỹ lưỡng, rừng trúc rộng bao nhiêu, cây cầu dài mấy thước, nước sông xanh cỡ nào, cô đều không rõ.Y dẫn cô chầm chậm đi theo đường mòn quanh co trong rừng trúc, dọc đường hết sức tùy ý nói chuyện phiếm, ví như quê cô ở đâu, mấy năm qua ở Ty phủ có quen không, lúc chăm sóc ngựa gặp phải chuyện thú vị gì, vân vân...Y càng nói nhiều, lòng cô càng bình tĩnh, không khí lúng túng giữa hai người cũng dần giảm đi.Cô cũng tự nhiên hơn, hệt như mình chưa bao giờ là người câm, nói chuyện cũng rành mạch hơn nhiều.Cô nói với y về tính cách của từng con ngựa, phì cười khi kể con nào thích ăn trộm cỏ của con khác, con nào đẹp nhất, mập nhất, khó tính nhất. Cô nói rất hào hứng, dường như muốn kể hết toàn bộ những chuyện trong mười năm qua cho y nghe.Thỉnh thoảng y sẽ ngạc nhiên hoặc buồn cười, hoàn toàn không có điểm gì là nghe qua loa.Buổi trưa, cô nhắc nhở y nên về ăn cơm. Y lại dẫn cô ra bờ sông, cầm gậy trúc xiên hai con cá, lại bắt mấy con cua, sau đó bảo cô về lấy hộp quẹt ra, nhóm lửa nướng cả ngay trên bờ sông.Cô ngạc nhiên trước hành động của y, thân là Nhị thiếu gia Ty gia mà lại tự tay mổ cá.Y lại như không có gì, còn hỏi cá ngon không.Tuy rất nóng nhưng cô vẫn hớn hở ăn hết thức ăn mà y cho cô."Say rồi chẳng biết trời trong nước. Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà."(1) Y nhìn nước sông, nói: "Không biết người viết câu thơ này đã ngắm con sông này mới viết ra hai câu thơ ấy hay viết ở chính nơi đây."(1) Tạm dịch từ 2 câu thơ trong bài thơ Đề Long Dương Huyện Thanh Thảo Hồ (tạm dịch: Đề hồ Thanh Thảo ở huyện Long Dương) của nhà thơ Đường Ôn Như. Bản Hán Việt của 2 câu đó là: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy. Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà."Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà." Cô đọc theo, cười: "Nhị thiếu gia, tuy em không hiểu thi từ ca phú nhưng câu này hay quá.""Ngươi thích?" Y nhìn cô, "Vậy trong đồ cưới của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một quyển tuyển tập thơ.""Dạ!Sau giờ ngọ, rốt cuộc mặt trời cũng giành được chỗ, ló ra một nửa sau rặng mây, rừng trúc được chiếu rọi bỗng xanh biếc lạ thường, mặt sông lăn tăn gợn sóng.Vốn đang lặng gió, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lớn, lá trúc reo xào xạc, dưới mặt sông, lá trúc xanh rơi xuống như tuyết rồi lượn vòng, đẹp vô ngần.Cô kích động gần như nhảy lên, không dằn được lòng mà níu tay áo y, nói: "Nhị thiếu gia, người nhìn kìa, em biết lá trúc rơi chắc chắn sẽ rất đẹp mà!"Y cười, đưa tay đón lấy một chiếc lá trúc, nói: "Đúng là rất đẹp."Cô hứng khởi ngân nga, tuy hát không hay nhưng cô vẫn muốn hát.Hôm nay còn đẹp hơn cả giấc mộng.Trong rừng trúc cách đó không xa, Đào Yêu rụt tay lại, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cây trúc bên cạnh, bất mãn nói: "Lá trúc gì mà vừa to vừa chắc, ta phải phí nhiều sức mới thổi bay được, đáng ghét!"Sau đó nàng nhìn thoáng qua hai người bên bờ sông, bĩu môi, xoay người bỏ đi.Bờ sông Thanh Mộng xinh đẹp hôm nay chỉ thuộc về Đinh Tam Tứ.Cuối cùng vẫn tới lúc chia ly.Đinh lão đầu dặn dò Đào Yêu lần cuối về đủ loại chú ý khi chăm sóc ngựa, Đào Yêu gật đầu không ngừng, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm ơn.Lần này về quê, họ không ngồi xe lừa nữa, Miêu quản gia nói Nhị thiếu gia cho họ chọn một con ngựa để về, cộng thêm đồ cưới y tặng. Đinh lão đầu tạ ơn cả ngàn vạn lần, cười không khép được miệng.Bên ngoài chuồng ngựa, Đinh Tam Tứ ôm Đào Yêu.Hôm nay, và cả sau này, cô lại là Đinh Tam Tứ không thể nói chuyện, nhưng không sao, bởi vì từng có một ngày, cô đã nói hết những lời mà mình muốn nói nhất trong đời, đều đã nói cho người ấy nghe.Đào Yêu vỗ lưng cô ấy, nói: "Sau này hãy sống thật tốt nhé, trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống!"Cô cười, trừng mắt nhìn Đào Yêu, kéo tay nàng, viết: Cảm ơn thuốc của cô.Đào Yêu cười, không nói gì. Xin lỗi vì đã nói dối cô, ta không thể cho cô loại thuốc có thể nói chuyện trong một ngày.Cô rất giỏi. Cô ấy viết.Đào Yêu cười thành tiếng, chợt nhìn Đinh lão đầu đang khuân đồ lên xe ngựa, nói: "Nghe nói ở quê cô có ngọn núi lớn lắm."Cô ấy gật đầu, ánh mắt đong đầy hoài niệm, viết tiếp vào lòng bàn tay Đào Yêu: Đẹp lắm."Núi to có khi có yêu quái đó." Đào Yêu nháy mắt, "Không biết cô có cơ hội gặp trúng không."Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó thành thật viết: Tôi đã gặp một con vào một ngày mưa. Đi bái tế bạn tôi.Đào Yêu cười: "Thật à? Cô không sợ à?"Cô ấy cũng cười, viết: Tròn, nhỏ, bị bệnh, đáng yêu, không sợ."Được rồi, ta tin cô từng gặp một con yêu quái đáng yêu rồi." Đào Yêu ôm cô ấy, "Bảo trọng nhé."Chăm sóc nơi này thật tốt nhé. Đây là câu cuối cùng Đinh Tam Tứ nói với nàng.Ty Cuồng Lan không xuất hiện, giống như Đinh Tam Tứ trở lại với cuộc sống thuộc về cô ấy, y cũng trở lại là người không thích gặp người khác. Nhị thiếu gia biết cười, biết nướng cá chỉ thuộc về cô nương chăm sóc ngựa vào ngày hôm ấy, từ đó biến thành món quà trong ký ức.Đối với hai người không thuộc về cùng một thế giới mà nói, sự chia ly như vậy rất viên mãn.Chờ cho tiếng vó ngựa đưa cha con Đinh gia đi xa, Đào Yêu về lại dưới gốc cây. Một tiểu yêu quái có cánh và lông trắng đang nằm trên cây đó. Điểm khác biệt duy nhất là thân thể của nó nhỏ hơn trước rất nhiều, hiện giờ chỉ to bằng đầu ngón tay cái của người trưởng thành. Giờ phút này nó đang ngủ, ngáy nhè nhẹ.Hôm đó, nó nói với Đào Yêu, không sao cả, tu hành mất, ta có thể tiếp tục tu hành, ta là yêu quái, có rất nhiều thời gian, nhưng cô ấy không được, chỉ muốn trò chuyện cùng một người thôi mà, sao phải khiến cô ấy tiếc nuối chứ.Trăm năm tu hành, đổi lại một ngày vui vẻ cho cô ấy.Ừm, cô ấy vui thật là tốt.***"Cô nói là Vân Dương hả?" Liễu công tử vừa ăn vừa nói, "Là tiểu yêu quái nấp trên cây, bắt chước người ta nói chuyện làm người ta tưởng cây biết nói ấy hả?"Đào Yêu gật đầu: "Nói đúng hơn là bản thân loài tiểu yêu quái này được sinh ra từ những cây lâu đời hấp thụ được linh khí đất trời, tuy thành yêu quái thì có thể du tẩu nhưng chúng vẫn quen sống trên cây. Trước kia có một kẻ tu đạo từng viết một cuốn sách, nói đại thụ trong núi, có cây biết nói tiếng người, có cây không, tên là Vân Dương, gặp được sẽ may mắn. Có điều Vân Dương nấp trên cây nói chuyện là để hù dọa kẻ mà chúng cho là kẻ địch mà thôi, loại tiểu yêu quái bọn chúng cũng chỉ biết cách đó để phòng thân." Nàng dừng một chút, nghiêm túc nói, "Cây già trong núi, sinh Vân Dương, lông trắng có cánh, biết tiếng người, tính tình hiền lành, xuân thịnh thu yếu. Lấy chi làm thuốc, trị chứng câm. Đấy là trong thứ đó nói.""Tiểu yêu quái mà lại tình nguyện từ bỏ trăm năm tu hành chỉ vì giúp Đinh cô nương, dùng yêu lực để giúp cô ấy thoát khỏi số mệnh, tuy chỉ là một ngày nhưng cũng khiến ta khâm phục." Lắm Lời cảm thán, "Đào Yêu, cô nhất định phải chữa bệnh cho nó, ta muốn tới trước mặt nó thể hiện lòng kính nể của ta trước tấm lòng lương thiện của nó, ta tình nguyện tụng kinh cho nó ba ngày!""Thôi khỏi!" Đào Yêu quả quyết từ chối, "Cậu niệm kinh mới làm nó chết vì phiền ấy. Cứ mặc nó thôi, chỉ cần để yên cho nó ở trên cây trăm năm là được. Có điều loại yêu quái ngớ ngẩn đó có tu luyện ngàn năm chăng nữa, ai biết ngày nào đó có người che ô cho nó rồi nó lại tự hủy tu hành chứ. Thôi thôi, đừng nói tới nó nữa, tối nay ăn gì?""Cô chả mang gì về còn không biết xấu hổ mà ăn cơm cơ đấy!" Liễu công tử hừ lạnh, "Hôm bữa cô nói cơm Ty phủ ngon đến mức phát khóc cơ mà! Cơm nhà ta không hợp với cô đâu.""Thắt cổ cũng phải cho lấy hơi chứ! Mười ngày ta mới được nghỉ một ngày về thăm mấy người đó!" Đào Yêu trừng hắn, "Với cả còn chưa phát tiền công mà. Huynh có biết ta đi chăn ngựa để nuôi mấy người mệt lắm không hả?"Đang nói, ngoài sân vang lên tiếng hỗn loạn, Lắm Lời nhảy bắn lên, vội la: "Cút Xéo lại bắt gà rồi!", dứt lời liền xông ra ngoài như một cơn gió để xử lý con cáo của cậu."Tiểu hòa thượng vẫn hoạt bát quá chớ! Ta không có ở đây, coi bộ mấy người sống rất vui vẻ nhỉ." Đào Yêu cười tít mắt nhìn cảnh tượng hòa thượng đuổi theo gà bay cáo nhảy."Bớt bớt, rõ ràng là cô phải chăn nuôi tiểu hòa thượng, bây giờ lại vứt cho ta. Ngại quá, chuyện này ta đã ghi sổ." Liễu công tử cười lạnh, "Cách một trăm việc không còn xa đâu.""Được rồi, để huynh mau chóng hoàn thành một trăm việc, ta có chuyện này muốn nhờ huynh." Đào Yêu ghé sát, nói nhỏ, "Điều tra giúp ta lai lịch Ty phủ, bao gồm thân phận, tin đồn, tai tiếng, nói chung là tất cả, đừng bỏ qua gì hết."Liễu công tử ung dung nói: "Ha ha, cô ở ngay trong nhà mà cũng không biết sao?""Bớt nói nhảm, bảo huynh làm thì huynh làm đi!" Nàng cầm mấy cọng rau đánh hắn, sau đó chống cằm tương tư, "Hiếm lắm mới gặp được tuyệt sắc nhân gian vai rộng eo nhỏ chân dài, không điều tra rõ ràng sao dễ ra tay!"Liễu công tử ném cho nàng bản mặt lạnh lùng: "Mới đó đã đổi mục tiêu rồi? Không cần Lôi Thần đại nhân của cô nữa à?""Lôi Thần đại nhân đang ở trên trời, thiếu gia Ty gia ở trên mặt đất, không xung đột.""Không biết xấu hổ!""Này! Huynh gọi ta là tướng công, bây giờ tướng công ta đây khổ cực làm lụng kiếm tiền nuôi huynh và tiểu hòa thượng, không nói chuyện nể nang nhau chút được hả?""Dạ, tướng công, ta sẽ đi nấu bữa tối cho tướng công, tranh thủ một bữa giết chết cô luôn!""Ta chết rồi huynh thủ tiết tội nghiệp lắm đấy!""A di đà Phật, hai người đang nói gì vậy? Nhã nhặn một chút không được hả?""Bảo con cáo của cậu nhã nhặn trước đi đã!""Đào Yêu, cô..."Trong gian phòng đơn sơ, nháy mắt lại nồng nặc mùi thuốc súng, có điều đây là không khí bình thường của tổ hợp ba người đến từ Đào Đô. Về phần cuộc sống mới ở đế đô, hẳn là càng ngày càng náo nhiệt, cứ chờ xem.Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com