TruyenHHH.com

Bạch y độ ngã [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]

Chương 18

nhaminh2012

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, theo bản năng nói: "Làm sao có thể?"

Ôn Ninh nói: "Nhưng, nhưng ta cảm thấy Hàm Quang Quân quả thực giống như lời tỷ tỷ nói, đối, đối xử với Ngụy công tử khác với những người khác."

Ngụy Vô Tiện nhếch khóe miệng: "Là có khác, có lẽ là đặc biệt ghét bỏ ta như một kẻ xa lạ chăng."

Ôn Ninh tựa hồ có chút kinh ngạc: "Ngụy, Nguỵ công tử vì sao cảm thấy như vậy?"

Ngụy Vô Tiện thở dài: "Từ nhỏ đã như thế rồi mà, lúc đó đi Bích Linh Hồ ở Thải Y trấn xử lý thuỷ tuý, kêu y kéo ta một cái y còn không chịu, chỉ nắm cổ áo ta thôi. Khi hai chúng ta cùng bị mắc kẹt trong động Huyền Vũ, cũng tính là có giao tình vượt qua cửa tử rồi, vậy mà vẫn đối xử với ta rất hung dữ, còn cắn ta!"

Ngụy Vô Tiện càng nói càng rất là bất bình, chỉ cảm thấy mình rõ ràng được hoan nghênh như vậy, các đệ tử thế gia không ai không thích hắn, tại sao Lam Vong Cơ lại không ưa hắn chứ?

"Sau này trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, rõ ràng mỗi ngày vì chiến tranh mà lệ khí của mọi người đều rất nhiều, y vẫn phải nói với ta những lời ta không thích nghe, không tránh khỏi đủ loại cãi vã. Rồi đến cuối cùng ......"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, đếm kỹ những chuyện ở kiếp trước, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Lam Vong Cơ rất là ghét bỏ hắn.

Ôn Ninh làm như muốn nói gì đó, nhưng động tác của y luôn có chút chậm chạp, còn chưa mở miệng, lại nghe Ngụy Vô Tiện tự mình tiếp tục lẩm bẩm: "Nói ra cũng kỳ quái, không biết vì sao sống lại một đời này, ta lại cảm thấy Lam Trạm dường như đặc biệt khoan dung với những người tu quỷ đạo, thậm chí còn đề nghị muốn giúp thân thể có linh lực tu vi thấp này của ta kết đan, nói là làm như vậy có thể giúp ta trấn áp được âm tà sát khí ứ đọng trong cơ thể do tu luyện quỷ đạo. Nói như thế, Lam Trạm ngược lại cũng không phải ghét bỏ ta vì tu luyện quỷ đạo, mà chỉ là vì ghét bỏ ta ư?"

Ôn Ninh xưa nay đều là một người ôn thuận, người khác nói cái gì cũng gật đầu phụ hoạ, tuyệt nhiên không phản đối, nhưng lúc này y lại cảm thấy suy nghĩ của Ngụy công tử dường như khác biệt khá lớn so với sự thật mà y biết, nhịn không được nói: "Nguỵ, Nguỵ công tử, ta cảm thấy sự việc không giống như vậy ......"

Ngụy Vô Tiện nhấc mí mắt lên nhìn y: "Không như vậy thì thế nào?"

Ôn Ninh suy nghĩ một chút, thận trọng nói: "Cũng, cũng có thể, Lam nhị công tử thật sự là có quan tâm đến ngươi, chỉ, chỉ là y không quá giỏi biểu đạt mà thôi."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, cảm thấy y nói hình như cũng có lý: "Lam Trạm người này, quả thực là ít nói, có thể dùng một chữ để trả lời thì tuyệt đối sẽ không nói thêm chữ thứ hai. Nhưng những lời y nói với ta đó, nào có thấy được sự quan tâm gì, hơn nữa lúc đó ở thành Bất Dạ Thiên, y ...."

Hắn không tự chủ được nhắm mắt lại, hơi nhíu đầu lông mày, hình ảnh hai người trong kiếp trước đối đầu nhau trên mái nhà hiện lên trong đầu.

Lưỡi kiếm mang màu xanh lam lạnh giá đó đâm về phía hắn trong ký ức, Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở bừng mắt ra, chợt nhớ tới điều gì đó.

Khi đó hắn đã trong trạng thái nửa điên cuồng nửa thần trí không rõ, gần như mất đi năng lực phán đoán bình thường, chỉ cảm thấy một kiếm này đâm đến là muốn giết mình, nhưng bây giờ hắn cố gắng nghĩ lại một hồi, lại mơ hồ nhớ ra được điều gì đó.

Khi đó, thanh kiếm Tị Trần, dường như không phải hướng về phía ngực hắn, mà là nhắm đến Trần Tình!

Ngụy Vô Tiện hơi hơi mở to mắt.

Chẳng lẽ lúc đó Lam Vong Cơ không phải muốn lấy mạng hắn, chỉ là muốn chém đứt cây sáo mà hắn dùng để điều khiển đám tẩu thi sao?

Ngụy Vô Tiện mấp máy đôi môi, nhưng nửa ngày không nói ra được một từ, ngơ ngẩn nhìn Ôn Ninh, lẩm bẩm trong miệng nói: "Cho nên lúc đó, Lam Trạm không phải là ......"

Ôn Ninh nghe không rõ, lại cảm thấy thái độ của hắn lúc này có gì đó không đúng, thử hỏi dò: "Ngụy, Nguỵ công tử?"

Nhưng Ngụy Vô Tiện không rảnh trả lời y, cố gắng nhớ lại từng chút một sau khi gặp lại Lam Vong Cơ ở Mạc Gia Trang, dần dần kết nối được tất cả manh mối.

Tuy rằng kiếp trước Lam Vong Cơ luôn thích nói với hắn mấy lời hắn không thích nghe kia, khi tất cả mọi người đều kính hắn sợ hắn thì chỉ có Lam Vong Cơ lên án hắn kịch liệt, nhưng kỳ thực những lời y nói lúc đó cũng có lý, mặc dù cách nói của y khiến người ta khó có thể tiếp thu, đặc biệt là dưới tâm tình năm đó của hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đó chẳng phải là một kiểu quan tâm lo lắng hay sao. Nếu Lam Vong Cơ thật sự không chịu nổi tên tà ma ngoại đạo là hắn đây, thì cứ trực tiếp đưa hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ để xử lý là được, cần gì phải hết lần này đến lần khác thuyết phục hắn nhiều như vậy.

Trước đây rất lâu Lam Vong Cơ đã nghiên cứu chuyện chữa trị linh mạch, những năm gần đây giúp đỡ rất nhiều người tu luyện quỷ đạo không có kim đan, nghĩ như vậy mọi chuyện ngược lại đều trở nên thông suốt.

Nhưng mà, tại sao Lam Vong Cơ lại phải đối xử với hắn tốt như vậy chứ?

Lúc đầu chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè cùng lớp, theo hắn thấy còn là quan hệ bạn hè cùng lớp không tốt lắm.

Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn cũng không thể vì những nghi hoặc này mà trực tiếp chạy đến trước mặt Lam Vong Cơ để tìm hiểu đến cùng, dù sao đối phương vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn. Hơn nữa tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của hắn, nếu như sự thật không như hắn đoán, Lam Vong Cơ sau khi biết được thân phận thật sự của hắn lại muốn giam cầm hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì làm sao đây?

Hắn trầm mặc rất lâu, trông khác hẳn so với bộ dạng ồn ào thường ngày, Ôn Ninh không khỏi có chút lo lắng, nhịn không được lại thấp giọng gọi hắn một tiếng: "Công, công tử?"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại: "Sao vậy?"

Ôn Ninh nói: "Không, không có gì ...... Công tử, ngươi không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta có thể có chuyện gì?"

Ôn Ninh ngắc ngứ nói: "Không, không có gì thì tốt ......"

Ngụy Vô Tiện một mình nghĩ không ra, vừa khéo Ôn Ninh đứng bên cạnh, nhịn không được hỏi y: "Ôn Ninh ngươi nói xem tại sao Lam Trạm ..... Thôi bỏ đi, hỏi ngươi ngươi cũng không biết, ngươi đói không, muốn ta đi tìm chút gì đó cho ngươi ăn không."

Ôn Ninh ngẩn người ra, rồi mới nói: "Công, công tử, ta là hung thi, không cần phải ăn đồ ăn."

Ngụy Vô Tiện: "......"

Ngụy Vô Tiện không biết mình đã gắn sai cọng gân nào mà lại quên chuyện này, chẳng qua mặt hắn dày, cũng lười giải thích: "Vậy ta ra ngoài mua chút đồ ăn, ngươi ...... cứ ở đây đi."

Nơi ở Lam Tư Truy tìm giúp hắn cách Thải Y trấn không xa, Ngụy Vô Tiện đi bộ chẳng bao lâu đã đến thị trấn. Đến Thải Y trấn rồi, vậy tất nhiên là phải đi mua rượu trước, tiền trên người hắn không nhiều, nhưng vẫn đủ để mua một ít rượu, cho dù đói không có cơm ăn cũng không thể không có rượu uống.

Đến quán rượu bán Thiên Tử Tiếu, Ngụy Vô Tiện nhận lấy rượu, theo thói quen trò chuyện cả buổi với ông chủ, không tiếc lời khen ngợi, nói rằng hắn từng uống nhiều loại rượu cũng không vượt qua được một vò rượu Cô Tô này.

Ông chủ được khen tất nhiên mặt mày rạng rỡ: "Cảm ơn công tử khen ngợi, ta cũng không khiêm tốn, rượu của quán ta thực sự rất ngon, người của Cô Tô Lam thị cũng đến mua mà."

Chủ quán nhắc đến chuyện này, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới lần trước hắn dẫn Lam Tư Truy đi mua rượu, tình cờ cũng nhìn thấy Lam Vong Cơ tới đây mua rượu, vô thức hỏi: "Ngươi nói là người của Cô Tô Lam thị từng đến đây mua rượu, có phải là hai ngày trước vừa mới đến mua không?"

Chủ quán gật gật đầu: "Đúng vậy, chẳng qua nói tới cũng kỳ lạ, trước đây y cũng không đến vào thời điểm này, nhưng không biết vì sao hai ngày nay lại đột nhiên đến đây."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt: "Trước đây á? Y đã mua rất nhiều lần sao?"

Chủ quán nói: "Phải a, năm nào cũng đến. Ta nghe nói Lam gia cấm rượu, cho nên nhớ khá rõ việc y đến mua rượu".

Ngụy Vô Tiện truy hỏi: "Y bắt đầu mua rượu từ khi nào?"

Chủ quán cẩn thận suy nghĩ: "Khoảng chừng mười ba năm trước nhỉ? Lúc đó ta còn nhỏ, là cha ta bán rượu, nhưng lúc đó ông có ấn tượng sâu sắc đối với việc này, sau đó còn kể lại chuyện này cho ta nghe mà."

"Mười ba năm trước ....." Ngụy Vô Tiện khẽ nhắc lại khoảng thời gian này, sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao ấn tượng sâu sắc vậy, bộ lúc đó còn có chuyện gì xảy ra hay sao?"

Chủ quánvừa bày các vò rượu, vừa nhớ lại kể: "Lần đầu tiên y đến mua rượu, bộ bạch y trên người hình như có vết máu mờ nhạt, trên tay còn ẵm một đứa bé hôn mê bất tỉnh".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com