Bach Thoai Phat Phap
Tập 31. GIỮ VỮNG CHÁNH NIỆM RỜI XA LỪA DỐI 1/4/2020
Quý vị quá chấp vào những gì bản thân mình đang có và những gì mình đã làm nên, một khi mất đi, quý vị sẽ trở nên rất yếu đuối. Quý vị quá chấp vào những gì mình đã làm sai, "Tại sao cho đến hôm nay tôi vẫn chưa sửa được tật xấu của mình", một khi quý vị đã không sửa đổi tốt, thì sẽ làm tăng năng lượng tiêu cực của bản thân và khiến cho nội tâm của quý vị trở nên rất yếu đuối. Hy vọng rằng tất cả mọi người có thể tiêu trừ nghiệp chướng, tăng Phước Huệ, và học Phật bất kể thuận cảnh hay nghịch cảnh. Quý vị là người quang minh, trong tâm quý vị là cả một bầu trời, cho dù đó là phiền não trong xã hội, nhân gian, gia đình, hay bị người khác phỉ báng, bị đối xử tệ, bị đố kị với quý vị đi chăng nữa, thì những điều đó cũng giống như một ngọn lửa bùng cháy trong không trung mà thôi, ngọn lửa rất nhanh đã lụi tàn rồi.Ở nhân gian muốn có nhân duyên, có phước, có quý nhân, thì phải quảng kết thiện duyên. Muốn tu tâm tu đạo, tu thoát lục đạo thì phải giữ vững Chánh niệm. Chánh niệm là gì? Chánh niệm là Bồ-đề tâm và từ bi tâm của quý vị. Vì vậy, phải tuân theo lời dạy của Đức Phật, tôn trọng lòng từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát, tích phước tích đức, quảng kết thiện duyên và cứu độ tất cả chúng sinh ở nhân gian. Như vậy quý vị mới có thể 1 kiếp tu thành, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi.Một người ở nhân gian, thiện căn là quan trọng nhất, phước đức là gốc rễ của sự tu tâm, nhân duyên và phước đức là mối liên hệ gắn kết với nhau. Nếu quý vị có phước đức thì quý vị mới có được thiện duyên. Nếu quý vị có ác niệm và ác ý trong đời trước vậy thì quý vị sẽ có ác duyên trong đời này. Nếu chúng ta muốn về thế giới Tây Phương Cực Lạc thì phải tu thoát Lục Đạo, trong "Kinh A Di Đà" có nói "không thể thiếu thiện căn, phước đức, nhân duyên", chúng ta phải có thiện căn thì mới có được phước đức, nhân duyên, và trước hết phải trở thành một người có phước ở nhân gian. Hiện nay có rất nhiều đệ tử được nghe thấy Phật Pháp, người nào cũng tu tâm niệm kinh, quý vị là những người có phước. Người có phước thì ít bệnh tật, ít phiền não, cộng thêm sự từ bi phù hộ độ trì của Quán Thế Âm Bồ Tát, thì quý vị mới có thể tu thành - nhân thành tức Phật thành. Mọi người hãy nhớ, làm sao có được phước duyên, làm sao có được Phật duyên, tất cả đều là duyên phận. Nguyện lực càng mạnh, thì thiện duyên của quý vị tự nhiên quy tụ. Người có thể giữ giới thì thân tâm an định, không sợ hãi,
nhờ giữ giới mà được định, nhờ định mà mở được tuệ, thì tâm mới có thể chứa đựng hư không (Tâm bao thái hư).Thầy kể cho mọi người nghe một câu chuyện Phật giáo, từ đó có thể nhận được rất nhiều sự giác ngộ của đạo Phật rằng "Nhân thành tức Phật thành". Ngày xửa ngày xưa, tại thành Ba-la-nại thuộc đất nước Kashi (伽尸Jiā shī), có một vị Bà-la-môn tên là Phất-Lô-Hê (弗卢醯Fú lú xī) (Bà-la-môn là bậc quý tộc), dưới quyền của ông có 500 đệ tử và là một quốc sư được mọi người kính trọng. Một ngày nọ, một người hầu trong gia đình Phất-Lô-Hê sinh được một cậu con trai tên là Ca-La-Ha (迦罗呵Jiā luō hē). Ca-La-Ha từ nhỏ đã có thiên phú, thông minh lanh lợi, trí nhớ đặc biệt tốt, phàm là nghe qua được những gì cũng đều ghi nhớ. Cậu ta ở trong nhà Quốc sư làm người hầu cho con cái của các bậc quý tộc. Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, cho đến một hôm, đứa trẻ này mâu thuẫn với một trong những đứa con của các bậc quý tộc khác trong nhà, trong cơn tức giận đã bỏ trốn khỏi thành Ba-la-nại và đi đến các nước khác.Khi Ca-La-Ha đến nước láng giềng, cậu ta nghĩ: "Mình phải làm sao đây? Mình là thân phận gì đây?" Vì vậy, cậu ta nói dối rằng mình là Da-Nhược-Đạt-Đa (耶若达多Yé ruò dá duō/Yajn~adatta) - con trai của người Bà-la-môn, cậu là người đã rời xa quê hương và đặc biệt đến đây để học Pháp Bà-la-môn từ vị quốc sư này. Quốc sư nước láng giềng vô cùng cảm động, nghĩ "con nhà quyền quý như vậy đến để học hỏi mình", nên ông đồng ý ngay lập tức. Không ngờ chàng Ca-La-Ha thông minh lanh lợi đã từng nghe pháp Bà La Môn khi còn ở Ba-la-nại, nay còn được nhận thêm sự dạy dỗ của Quốc sư, tất nhiên cậu ta đã hiểu hết và biểu hiện rất xuất sắc. Thành tích của cậu ta đều tốt, cậu nhỏ hiểu chuyện lại rất thông minh, quốc sư rất vui mừng, không chỉ giao cho cậu ta dạy dỗ 500 đệ tử, mà còn hứa gả đứa con gái duy nhất của ông cho cậu ta. Kể từ đó, cuộc sống của Ca-La-Ha dần trở nên sung túc, đủ đầy và hạnh phúc. Nhưng Ca-La-Ha, người đang ở trong phúc, nhưng không những không biết đủ mà còn thường xuyên chê bai những bữa ăn do vợ nấu không hợp khẩu vị của mình. Người vợ tốt bụng không một lời phàn nàn, thậm chí còn sẵn sàng học hỏi chế độ ăn uống ở quê hương Ba-la-nại của cậu ta, để làm hài lòng chồng.Sau đó, Phất-Lô-Hê biết được tung tích người hầu Ca-La-Ha của mình, nên đã lên kế hoạch ra nước ngoài để bắt cậu ta. Vào ngày này, Ca-La-Ha tình cờ đang đi du lịch cùng các đệ tử của mình thì từ xa nhìn thấy Phất-Lô-Hê và nhóm của ông ta đang tiến về phía mình, "Ai da, còn gì tệ hơn nữa" cậu ta hớt hãi không
thôi, vội vàng xua đuổi các đệ tử đi cùng: "Tất cả mọi người mau rời đi, nhanh chóng rời đi". Ngay sau đó, chính cậu ta đã đến trước mặt Phất-Lô-Hê, đảnh lễ cúi lạy và van xin một cách cay đắng: "Tôi đến đây nói dối rằng ông là cha tôi, để tôi dựa vào quốc sư của đất nước này để học kinh điển, tôi đã cưới con gái của ông ấy, xin đừng tiết lộ bí mật của tôi, tôi nhất định sẽ phụng dưỡng ông trong tương lai". Phất-Lô-Hê là người chính nghĩa, ông ta cho rằng Ca-La-Ha đã ăn năn nên sẽ không truy xét nữa và còn nói an ủi cậu ta: "Con đúng là con trai của ta!" rồi cùng Ca-La-Ha về nhà. Ngay khi bước vào nhà, Ca-La-Ha đã nói với gia đình rằng họ hàng của cậu đã đến thăm mọi người. Vợ của Ca-La-Ha vui mừng khôn xiết và chuẩn bị đủ loại cao lương mỹ vị để chiêu đãi Phất-Lô-Hê.Sau bữa ăn, nhân lúc Ca-La-Ha đi vắng, vợ Ca-La-Ha đợi đúng thời điểm, hỏi riêng Phất-Lô-Hê rằng: "Con lo cơm nước ba bữa, phục vụ chồng nhưng anh ấy không hài lòng, mong lão nhân có thể chỉ bảo cho con. Trước đây Da-Nhược-Đạt-Đa thích ăn món gì ở nhà, con sẵn sàng học và nấu cho anh ấy ăn". Phất-Lô-Hê nhìn thấy tấm lòng chân thành của vợ Ca-La-Ha, khổ sở vì Ca-La-Ha quá kén chọn - ông nghĩ, làm sao một người hầu có thể đối xử với người khác như vậy? Ông ta rất tức giận nên nói với vợ của Ca-La-Ha: "Ta dạy con một phương pháp, nếu như cậu ta còn chê bai thức ăn không ngon, con có thể ở bên cạnh cậu ta thì thầm bài kệ này, con hãy nghe cho rõ:Vô thân du tha phương Khi cuống thiên hạ nhân Thô thực thị thường thực Tế thực phục hà hiềm Bài kệ này rất đơn giản:Một đứa trẻ không có người thân đi đến một nơi khác (nước khác) và lừa dối người trong thiên hạ, nói rằng nó là con của ai, là quý tộc, và ngũ cốc thô anh ăn cũng là thức ăn, vậy thức ăn tinh thì có làm sao? Thức ăn tinh và thức ăn thô có gì khác nhau? Chúng đều là thức ăn cho anh dùng".Sau khi tiễn Phất-Lô-Hê, Ca-La-Ha vẫn chứng nào tật nấy và nói với vợ: "Anh không muốn ăn món này, không ngon...". Cậu ta vẫn kén ăn và tức giận khi dùng bữa. Người vợ không còn lựa chọn nào khác, vì vậy cô ấy đã đọc bài kệ
này một cách bình tĩnh theo phương pháp Phất-Lô-Hê đã dạy. Ngay khi đọc bài kệ, Ca-La-Ha nhận ra rằng vợ đã biết lai lịch của mình, và khuôn mặt cậu ta đầy tức giận, nhưng cậu ta không dám nói nhiều hơn, vì cậu ta sợ vợ sẽ vạch trần danh tính của mình. Kể từ đó, Ca-La-Ha ăn nói khép nép tùy thuận trăm chiều theo vợ mình, không bao giờ dám nổi giận hay chê bai. Câu chuyện này được trích từ "Pháp Uyển Châu Lâm".Câu chuyện này muốn nói với mọi người rằng, dùng cách lừa dối để tìm kiếm phú quý tiền đồ cho bản thân, kết quả là lời nói dối bị vạch trần và họ bị những lời nói dối đó kìm hãm suốt đời. Có tin thời sự báo rằng có người đã từng giết người, và ông ta đã xuất gia, để che giấu thân phận của mình, đến khi làm trụ trì rồi, cuối cùng ông ta vẫn không thoát khỏi lưới pháp luật và bị bắt. Trong mấy mươi năm, ông ta bị sự gian dối và những lời nói dối trá kìm hãm lại tâm mình, và không nhận được thanh thản.Tại sao chúng ta phải học theo Quán Thế Âm Bồ Tát? Quán Thế Âm Bồ Tát có tự tại không? Tự tại, rất an nhàn. Tại sao chúng ta làm người lại phải nói dối lừa gạt người khác, để rồi luôn bị sự dối trá ấy kìm hãm chính bản thân mình? Ngược lại, người vợ của Ca-La-Ha, cô ấy không màng đến sự đối xử vô lý của chồng mà sẵn sàng học hỏi, thay đổi và tiến bộ. Người thứ nhất, Ca-La-Ha tự cho mình là trung tâm, "tôi" muốn đạt được một mục đích nào đó, lừa dối và tạo nghiệp, không biết nhìn lại bản thân và hay chỉ trích vợ mình. Người thứ hai là vợ của Ca-La-Ha bắt đầu từ việc thay đổi bản thân và chân thành với người khác. Xét về bề mặt, Ca-La-Ha, người nói dối về việc sinh ra trong một gia đình quý tộc, dường như đã thành công trong mọi việc, cuối cùng, Phất-Lô-Hê đã tha thứ cho cậu ta và nhận cậu ta là con ruột của mình, cậu ta còn được quốc sư tôn trọng cùng người vợ biết vâng lời, kỳ thật sau lưng cái giá phải trả chính là vĩnh viễn không thể tự do quyết định, không có cái tâm tự tại, bởi vì cậu ta là một người giả dối.Vì sao Bồ Tát bảo chúng ta học Phật tu tâm đối đãi với người một cách chân thành, những lời chúng ta nói ra đều là chân thật, phải xứng đáng với trời đất. Nếu quý vị giấu những điều dối trá bẩn thỉu, vọng ngữ, đố kỵ và những điều xấu xa khác trong lòng, quý vị sẽ trở thành kẻ tạo ra những lời dối trá bên trong, làm nô lệ cho sự tức giận và sự dối trá suốt đời. Tại sao Sư phụ bảo quý vị học Phật phải chân thành, người học Phật không giống những người khác, người học Phật là phải biết thay đổi chính mình. Bất kể nghịch cảnh hay thuận cảnh, thì
chúng ta phải bình tâm, cho dù làm người hay làm việc gì cũng phải thực sự cầu thị (biết lắng nghe góp ý và thay đổi). Cuộc đời là một quá trình, khi chúng ta kết thúc quá trình này, những người tu thành sẽ gặp nhau ở trên trời, những người không tu thành có thể vẫn ở trong nhân gian, và những người không tu tốt nữa có thể bị đọa xuống làm ngạ quỷ, súc sinh. Hy vọng mọi Phật tử trong thế giới hư vô này - ở giữa cái thế giới mà ý niệm quyết định sau này quý vị là Phật, là Ma hay Tịnh Thổ - tìm được điểm đến tốt nhất cho tương lai, đồng thời đạt đến cảnh giới chinh phục đỉnh cao của Tứ Thánh Đạo.
Quý vị quá chấp vào những gì bản thân mình đang có và những gì mình đã làm nên, một khi mất đi, quý vị sẽ trở nên rất yếu đuối. Quý vị quá chấp vào những gì mình đã làm sai, "Tại sao cho đến hôm nay tôi vẫn chưa sửa được tật xấu của mình", một khi quý vị đã không sửa đổi tốt, thì sẽ làm tăng năng lượng tiêu cực của bản thân và khiến cho nội tâm của quý vị trở nên rất yếu đuối. Hy vọng rằng tất cả mọi người có thể tiêu trừ nghiệp chướng, tăng Phước Huệ, và học Phật bất kể thuận cảnh hay nghịch cảnh. Quý vị là người quang minh, trong tâm quý vị là cả một bầu trời, cho dù đó là phiền não trong xã hội, nhân gian, gia đình, hay bị người khác phỉ báng, bị đối xử tệ, bị đố kị với quý vị đi chăng nữa, thì những điều đó cũng giống như một ngọn lửa bùng cháy trong không trung mà thôi, ngọn lửa rất nhanh đã lụi tàn rồi.Ở nhân gian muốn có nhân duyên, có phước, có quý nhân, thì phải quảng kết thiện duyên. Muốn tu tâm tu đạo, tu thoát lục đạo thì phải giữ vững Chánh niệm. Chánh niệm là gì? Chánh niệm là Bồ-đề tâm và từ bi tâm của quý vị. Vì vậy, phải tuân theo lời dạy của Đức Phật, tôn trọng lòng từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát, tích phước tích đức, quảng kết thiện duyên và cứu độ tất cả chúng sinh ở nhân gian. Như vậy quý vị mới có thể 1 kiếp tu thành, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi.Một người ở nhân gian, thiện căn là quan trọng nhất, phước đức là gốc rễ của sự tu tâm, nhân duyên và phước đức là mối liên hệ gắn kết với nhau. Nếu quý vị có phước đức thì quý vị mới có được thiện duyên. Nếu quý vị có ác niệm và ác ý trong đời trước vậy thì quý vị sẽ có ác duyên trong đời này. Nếu chúng ta muốn về thế giới Tây Phương Cực Lạc thì phải tu thoát Lục Đạo, trong "Kinh A Di Đà" có nói "không thể thiếu thiện căn, phước đức, nhân duyên", chúng ta phải có thiện căn thì mới có được phước đức, nhân duyên, và trước hết phải trở thành một người có phước ở nhân gian. Hiện nay có rất nhiều đệ tử được nghe thấy Phật Pháp, người nào cũng tu tâm niệm kinh, quý vị là những người có phước. Người có phước thì ít bệnh tật, ít phiền não, cộng thêm sự từ bi phù hộ độ trì của Quán Thế Âm Bồ Tát, thì quý vị mới có thể tu thành - nhân thành tức Phật thành. Mọi người hãy nhớ, làm sao có được phước duyên, làm sao có được Phật duyên, tất cả đều là duyên phận. Nguyện lực càng mạnh, thì thiện duyên của quý vị tự nhiên quy tụ. Người có thể giữ giới thì thân tâm an định, không sợ hãi,
nhờ giữ giới mà được định, nhờ định mà mở được tuệ, thì tâm mới có thể chứa đựng hư không (Tâm bao thái hư).Thầy kể cho mọi người nghe một câu chuyện Phật giáo, từ đó có thể nhận được rất nhiều sự giác ngộ của đạo Phật rằng "Nhân thành tức Phật thành". Ngày xửa ngày xưa, tại thành Ba-la-nại thuộc đất nước Kashi (伽尸Jiā shī), có một vị Bà-la-môn tên là Phất-Lô-Hê (弗卢醯Fú lú xī) (Bà-la-môn là bậc quý tộc), dưới quyền của ông có 500 đệ tử và là một quốc sư được mọi người kính trọng. Một ngày nọ, một người hầu trong gia đình Phất-Lô-Hê sinh được một cậu con trai tên là Ca-La-Ha (迦罗呵Jiā luō hē). Ca-La-Ha từ nhỏ đã có thiên phú, thông minh lanh lợi, trí nhớ đặc biệt tốt, phàm là nghe qua được những gì cũng đều ghi nhớ. Cậu ta ở trong nhà Quốc sư làm người hầu cho con cái của các bậc quý tộc. Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, cho đến một hôm, đứa trẻ này mâu thuẫn với một trong những đứa con của các bậc quý tộc khác trong nhà, trong cơn tức giận đã bỏ trốn khỏi thành Ba-la-nại và đi đến các nước khác.Khi Ca-La-Ha đến nước láng giềng, cậu ta nghĩ: "Mình phải làm sao đây? Mình là thân phận gì đây?" Vì vậy, cậu ta nói dối rằng mình là Da-Nhược-Đạt-Đa (耶若达多Yé ruò dá duō/Yajn~adatta) - con trai của người Bà-la-môn, cậu là người đã rời xa quê hương và đặc biệt đến đây để học Pháp Bà-la-môn từ vị quốc sư này. Quốc sư nước láng giềng vô cùng cảm động, nghĩ "con nhà quyền quý như vậy đến để học hỏi mình", nên ông đồng ý ngay lập tức. Không ngờ chàng Ca-La-Ha thông minh lanh lợi đã từng nghe pháp Bà La Môn khi còn ở Ba-la-nại, nay còn được nhận thêm sự dạy dỗ của Quốc sư, tất nhiên cậu ta đã hiểu hết và biểu hiện rất xuất sắc. Thành tích của cậu ta đều tốt, cậu nhỏ hiểu chuyện lại rất thông minh, quốc sư rất vui mừng, không chỉ giao cho cậu ta dạy dỗ 500 đệ tử, mà còn hứa gả đứa con gái duy nhất của ông cho cậu ta. Kể từ đó, cuộc sống của Ca-La-Ha dần trở nên sung túc, đủ đầy và hạnh phúc. Nhưng Ca-La-Ha, người đang ở trong phúc, nhưng không những không biết đủ mà còn thường xuyên chê bai những bữa ăn do vợ nấu không hợp khẩu vị của mình. Người vợ tốt bụng không một lời phàn nàn, thậm chí còn sẵn sàng học hỏi chế độ ăn uống ở quê hương Ba-la-nại của cậu ta, để làm hài lòng chồng.Sau đó, Phất-Lô-Hê biết được tung tích người hầu Ca-La-Ha của mình, nên đã lên kế hoạch ra nước ngoài để bắt cậu ta. Vào ngày này, Ca-La-Ha tình cờ đang đi du lịch cùng các đệ tử của mình thì từ xa nhìn thấy Phất-Lô-Hê và nhóm của ông ta đang tiến về phía mình, "Ai da, còn gì tệ hơn nữa" cậu ta hớt hãi không
thôi, vội vàng xua đuổi các đệ tử đi cùng: "Tất cả mọi người mau rời đi, nhanh chóng rời đi". Ngay sau đó, chính cậu ta đã đến trước mặt Phất-Lô-Hê, đảnh lễ cúi lạy và van xin một cách cay đắng: "Tôi đến đây nói dối rằng ông là cha tôi, để tôi dựa vào quốc sư của đất nước này để học kinh điển, tôi đã cưới con gái của ông ấy, xin đừng tiết lộ bí mật của tôi, tôi nhất định sẽ phụng dưỡng ông trong tương lai". Phất-Lô-Hê là người chính nghĩa, ông ta cho rằng Ca-La-Ha đã ăn năn nên sẽ không truy xét nữa và còn nói an ủi cậu ta: "Con đúng là con trai của ta!" rồi cùng Ca-La-Ha về nhà. Ngay khi bước vào nhà, Ca-La-Ha đã nói với gia đình rằng họ hàng của cậu đã đến thăm mọi người. Vợ của Ca-La-Ha vui mừng khôn xiết và chuẩn bị đủ loại cao lương mỹ vị để chiêu đãi Phất-Lô-Hê.Sau bữa ăn, nhân lúc Ca-La-Ha đi vắng, vợ Ca-La-Ha đợi đúng thời điểm, hỏi riêng Phất-Lô-Hê rằng: "Con lo cơm nước ba bữa, phục vụ chồng nhưng anh ấy không hài lòng, mong lão nhân có thể chỉ bảo cho con. Trước đây Da-Nhược-Đạt-Đa thích ăn món gì ở nhà, con sẵn sàng học và nấu cho anh ấy ăn". Phất-Lô-Hê nhìn thấy tấm lòng chân thành của vợ Ca-La-Ha, khổ sở vì Ca-La-Ha quá kén chọn - ông nghĩ, làm sao một người hầu có thể đối xử với người khác như vậy? Ông ta rất tức giận nên nói với vợ của Ca-La-Ha: "Ta dạy con một phương pháp, nếu như cậu ta còn chê bai thức ăn không ngon, con có thể ở bên cạnh cậu ta thì thầm bài kệ này, con hãy nghe cho rõ:Vô thân du tha phương Khi cuống thiên hạ nhân Thô thực thị thường thực Tế thực phục hà hiềm Bài kệ này rất đơn giản:Một đứa trẻ không có người thân đi đến một nơi khác (nước khác) và lừa dối người trong thiên hạ, nói rằng nó là con của ai, là quý tộc, và ngũ cốc thô anh ăn cũng là thức ăn, vậy thức ăn tinh thì có làm sao? Thức ăn tinh và thức ăn thô có gì khác nhau? Chúng đều là thức ăn cho anh dùng".Sau khi tiễn Phất-Lô-Hê, Ca-La-Ha vẫn chứng nào tật nấy và nói với vợ: "Anh không muốn ăn món này, không ngon...". Cậu ta vẫn kén ăn và tức giận khi dùng bữa. Người vợ không còn lựa chọn nào khác, vì vậy cô ấy đã đọc bài kệ
này một cách bình tĩnh theo phương pháp Phất-Lô-Hê đã dạy. Ngay khi đọc bài kệ, Ca-La-Ha nhận ra rằng vợ đã biết lai lịch của mình, và khuôn mặt cậu ta đầy tức giận, nhưng cậu ta không dám nói nhiều hơn, vì cậu ta sợ vợ sẽ vạch trần danh tính của mình. Kể từ đó, Ca-La-Ha ăn nói khép nép tùy thuận trăm chiều theo vợ mình, không bao giờ dám nổi giận hay chê bai. Câu chuyện này được trích từ "Pháp Uyển Châu Lâm".Câu chuyện này muốn nói với mọi người rằng, dùng cách lừa dối để tìm kiếm phú quý tiền đồ cho bản thân, kết quả là lời nói dối bị vạch trần và họ bị những lời nói dối đó kìm hãm suốt đời. Có tin thời sự báo rằng có người đã từng giết người, và ông ta đã xuất gia, để che giấu thân phận của mình, đến khi làm trụ trì rồi, cuối cùng ông ta vẫn không thoát khỏi lưới pháp luật và bị bắt. Trong mấy mươi năm, ông ta bị sự gian dối và những lời nói dối trá kìm hãm lại tâm mình, và không nhận được thanh thản.Tại sao chúng ta phải học theo Quán Thế Âm Bồ Tát? Quán Thế Âm Bồ Tát có tự tại không? Tự tại, rất an nhàn. Tại sao chúng ta làm người lại phải nói dối lừa gạt người khác, để rồi luôn bị sự dối trá ấy kìm hãm chính bản thân mình? Ngược lại, người vợ của Ca-La-Ha, cô ấy không màng đến sự đối xử vô lý của chồng mà sẵn sàng học hỏi, thay đổi và tiến bộ. Người thứ nhất, Ca-La-Ha tự cho mình là trung tâm, "tôi" muốn đạt được một mục đích nào đó, lừa dối và tạo nghiệp, không biết nhìn lại bản thân và hay chỉ trích vợ mình. Người thứ hai là vợ của Ca-La-Ha bắt đầu từ việc thay đổi bản thân và chân thành với người khác. Xét về bề mặt, Ca-La-Ha, người nói dối về việc sinh ra trong một gia đình quý tộc, dường như đã thành công trong mọi việc, cuối cùng, Phất-Lô-Hê đã tha thứ cho cậu ta và nhận cậu ta là con ruột của mình, cậu ta còn được quốc sư tôn trọng cùng người vợ biết vâng lời, kỳ thật sau lưng cái giá phải trả chính là vĩnh viễn không thể tự do quyết định, không có cái tâm tự tại, bởi vì cậu ta là một người giả dối.Vì sao Bồ Tát bảo chúng ta học Phật tu tâm đối đãi với người một cách chân thành, những lời chúng ta nói ra đều là chân thật, phải xứng đáng với trời đất. Nếu quý vị giấu những điều dối trá bẩn thỉu, vọng ngữ, đố kỵ và những điều xấu xa khác trong lòng, quý vị sẽ trở thành kẻ tạo ra những lời dối trá bên trong, làm nô lệ cho sự tức giận và sự dối trá suốt đời. Tại sao Sư phụ bảo quý vị học Phật phải chân thành, người học Phật không giống những người khác, người học Phật là phải biết thay đổi chính mình. Bất kể nghịch cảnh hay thuận cảnh, thì
chúng ta phải bình tâm, cho dù làm người hay làm việc gì cũng phải thực sự cầu thị (biết lắng nghe góp ý và thay đổi). Cuộc đời là một quá trình, khi chúng ta kết thúc quá trình này, những người tu thành sẽ gặp nhau ở trên trời, những người không tu thành có thể vẫn ở trong nhân gian, và những người không tu tốt nữa có thể bị đọa xuống làm ngạ quỷ, súc sinh. Hy vọng mọi Phật tử trong thế giới hư vô này - ở giữa cái thế giới mà ý niệm quyết định sau này quý vị là Phật, là Ma hay Tịnh Thổ - tìm được điểm đến tốt nhất cho tương lai, đồng thời đạt đến cảnh giới chinh phục đỉnh cao của Tứ Thánh Đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com