Bach Quy Do Hanh
Chương 30:Toà tháp đồng hồ cát 1
“Ta nói là không phải a, chắc ngươi có hiểu lầm rồi đó.” Tinh Thiên cười khổ, một thân mình bị tên này trấn cho một trận bây giờ không đi được nữa. Lúc vài giờ trước Tinh Thiên không biết làm cách nào mà thoát được khỏi tên đó, y chạy nhanh kêu cứu mà vẫn không có ai trả lời, liền chửi thầm một tiếng dùng sức cùng cực liệt chạy trốn. Tên lạ mặc đó mặc hắc y, đuổi theo y như hình với bóng, chưa từng dừng lại. Vốn là chạy gần nữa đường, định tắc đường tên lạ mặc đó không ngờ như cắt bắt được y, ấn chủ động làm y không còn cử động được nữa, cả người như tê hết một lượt rồi sau đó bị đưa về lại một nơi khác hay vì chỗ cũ.Tinh Thiên:”................” Lúc này y thấy tên lạ đeo khăn vải trên mặt này đang ngồi nghịch cái đao phi, nhìn thôi y đã thấy rợn cả người. Bây giờ đến cả chính bản thân mình không còn biết mình đã bị lạc chỗ nào, y nghĩ thầm nếu bây giờ mình bắt chuyện với hắn để giữ thời gian còn lại cái mạng của mình, chờ cho A Vu đến cứu...nghĩ cái gì vậy a, thật là điên mà.Lúc này Tinh Thiên không còn cách nào liền giật cong khoé miệng nói: ”Aha—nói sao đây, ngươi là gì vậy ta mới gặp ngươi nên bắt chuyện nói một chút nha.”Thấy tên này vẫn im lặng y thoáng nghĩ ngươi bị câm luôn rồi hả, ta nói ngươi không đáp. Lúc này y nói tiếp: ”Đúng rồi ta họ Trần tên Tinh Thiên, ngươi có thể gọi ta là Tinh Thiên cũng được...ân đúng đúng ngươi có thể, mà ngươi như vậy mà đi làm người xấu thì không được, nam tử Hán đại trường phu không nhất thiết phải đi...”
Lạ mặt:”Câm miệng”Sau đó lạ mặt nói tiếp mang theo uy hiếp:”Ngươi đừng tưởng ta ngu, ngươi nghĩ làm ta phân tâm thì có thể giữ được cái mạng của ngươi sao...nói mau ai sẽ đến cứu ngươi?”Tinh Thiên tức bị đánh gãy cả kế hoạch liền run giọng:”Làm gì có ai đến cứu ta chứ, ngươi đưa ta vô cái chỗ như phòng chứa củi này không thấy ngột ngạt chỉ có...”“Ta đến cứu a——-“ Liền lúc này từ đâu ra xuất hiện thân ảnh của Song Vu...sao y lại trên mái nhà vậy??? Tức khắc Song Vu bay xuống hướng tên lạ mặt, giờ này chưa kịp định hình liền bị Song Vu một thân rớt xuống đè cả người mình.Tinh Thiên thấy vậy tức khắc hô to, sau đó một thân bị Song Vu kéo đi chạy một mạch ra khỏi cửa kho củi.Giờ này chạy nhanh ra, dọc qua một dãy hành lang dài, một mạch như vậy xuống dọc bậc thang dài. Tinh Thiên giờ này phát hiện mình bị bắt đi không phải chỗ trong hoàng cung mà là giống một cái tháp hơn, cái tháp này rất lớn cũng đồng thời nhìn lại có tổng một lượt là 98 tầng của toà. Song Vu cùng y chạy đi xuống bậc thang, đi vào một đạo đường dẫn tới một toà phòng lớn như cái cung điện,được bày bố xa hoa. Lúc này bước vào trên bức tường chính đối diện có hai cây kim lớn bằng vàng như kim chỉ đồng hồ, xung quanh là số là mã thứ tự, hai người từ cửa vào bắt đầu đầu xoay chuyển đạo ốc trong đồng hồ tạo thành tiếng vang khắp nơi.Mới vừa bước vào hai người tức khắc sợ hãi khi thấy một màng này. Kim đồng hồ bắt đầu di chuyển chỉ về hướng số tam la mã, lúc này thấy vậy hai người liền bước vào xem trên cái đồng hồ ngơ ngác. Lúc này Tinh Thiên nhíu mày nói:”Sau tới giờ ngươi mới cứu ta.”Song Vu:”Ta bận ăn trong phòng, sao ngươi bị lôi tới đây vậy?”Tức khắc Tinh Thiên quay mặt qua y tức giận nói:”Ngươi còn hỏi ta, ta xuýt chút nữa không còn về gặp cha mẹ rồi đó ngươi có biết không?"Song Vu tức khắc cau mày: ”Ngươi lại sinh khí cái gì, ta đã cứu ngươi rồi.”Tinh Thiên:”Thực là không bóp chết ngươi thì không được.”Song Vu:”Được thôi tới đi.” nói xong y lè lưỡi trêu chọc Tinh ThiênTinh Thiên:”Ngươi...cái đồ.”“Các ngươi cãi nhau đủ chưa!!!!!” Lúc này chịu không nổi nữa Trích Tiêu lên tiếng, tức khắc y cùng Song Vu hô lên giật mình. Lúc này y thấy biểu tình Song Vu vui vẻ nắm tay Trích Tiêu nói: ”May quá,Trích Tiêu sư tỷ, ngươi luôn theo bọn ta từ lúc tới chỗ đây.”Trích Tiêu trào phúng:”Hứ—ai kéo ta tới đây, ngươi còn hỏi đừng có mà ngây thơ, nếu ta không bắt ngươi vì cái tội dám mạo phạm ta thì bệ hạ không tha cho ngươi.”Song Vu:”Khoan đã, đừng nhắc hắn nữa, một đường tới đây ngươi cứ nói tới bệ hạ không vậy.”
Tinh Thiên:”Cái gì vậy, dừng lại hết đi ta không hiểu??”Trích Tiêu lúc này kiêu nói: ”Không hiểu thì liên quan gì đến ngươi, bây giờ ta muốn về nhà.”
Tinh Thiên nghĩ thầm sao cô ta kiêu ngạo vậy, Song Vu ngươi cũng né né y ra một chút.
“Ta nói là không phải a, chắc ngươi có hiểu lầm rồi đó.” Tinh Thiên cười khổ, một thân mình bị tên này trấn cho một trận bây giờ không đi được nữa. Lúc vài giờ trước Tinh Thiên không biết làm cách nào mà thoát được khỏi tên đó, y chạy nhanh kêu cứu mà vẫn không có ai trả lời, liền chửi thầm một tiếng dùng sức cùng cực liệt chạy trốn. Tên lạ mặc đó mặc hắc y, đuổi theo y như hình với bóng, chưa từng dừng lại. Vốn là chạy gần nữa đường, định tắc đường tên lạ mặc đó không ngờ như cắt bắt được y, ấn chủ động làm y không còn cử động được nữa, cả người như tê hết một lượt rồi sau đó bị đưa về lại một nơi khác hay vì chỗ cũ.Tinh Thiên:”................” Lúc này y thấy tên lạ đeo khăn vải trên mặt này đang ngồi nghịch cái đao phi, nhìn thôi y đã thấy rợn cả người. Bây giờ đến cả chính bản thân mình không còn biết mình đã bị lạc chỗ nào, y nghĩ thầm nếu bây giờ mình bắt chuyện với hắn để giữ thời gian còn lại cái mạng của mình, chờ cho A Vu đến cứu...nghĩ cái gì vậy a, thật là điên mà.Lúc này Tinh Thiên không còn cách nào liền giật cong khoé miệng nói: ”Aha—nói sao đây, ngươi là gì vậy ta mới gặp ngươi nên bắt chuyện nói một chút nha.”Thấy tên này vẫn im lặng y thoáng nghĩ ngươi bị câm luôn rồi hả, ta nói ngươi không đáp. Lúc này y nói tiếp: ”Đúng rồi ta họ Trần tên Tinh Thiên, ngươi có thể gọi ta là Tinh Thiên cũng được...ân đúng đúng ngươi có thể, mà ngươi như vậy mà đi làm người xấu thì không được, nam tử Hán đại trường phu không nhất thiết phải đi...”
Lạ mặt:”Câm miệng”Sau đó lạ mặt nói tiếp mang theo uy hiếp:”Ngươi đừng tưởng ta ngu, ngươi nghĩ làm ta phân tâm thì có thể giữ được cái mạng của ngươi sao...nói mau ai sẽ đến cứu ngươi?”Tinh Thiên tức bị đánh gãy cả kế hoạch liền run giọng:”Làm gì có ai đến cứu ta chứ, ngươi đưa ta vô cái chỗ như phòng chứa củi này không thấy ngột ngạt chỉ có...”“Ta đến cứu a——-“ Liền lúc này từ đâu ra xuất hiện thân ảnh của Song Vu...sao y lại trên mái nhà vậy??? Tức khắc Song Vu bay xuống hướng tên lạ mặt, giờ này chưa kịp định hình liền bị Song Vu một thân rớt xuống đè cả người mình.Tinh Thiên thấy vậy tức khắc hô to, sau đó một thân bị Song Vu kéo đi chạy một mạch ra khỏi cửa kho củi.Giờ này chạy nhanh ra, dọc qua một dãy hành lang dài, một mạch như vậy xuống dọc bậc thang dài. Tinh Thiên giờ này phát hiện mình bị bắt đi không phải chỗ trong hoàng cung mà là giống một cái tháp hơn, cái tháp này rất lớn cũng đồng thời nhìn lại có tổng một lượt là 98 tầng của toà. Song Vu cùng y chạy đi xuống bậc thang, đi vào một đạo đường dẫn tới một toà phòng lớn như cái cung điện,được bày bố xa hoa. Lúc này bước vào trên bức tường chính đối diện có hai cây kim lớn bằng vàng như kim chỉ đồng hồ, xung quanh là số là mã thứ tự, hai người từ cửa vào bắt đầu đầu xoay chuyển đạo ốc trong đồng hồ tạo thành tiếng vang khắp nơi.Mới vừa bước vào hai người tức khắc sợ hãi khi thấy một màng này. Kim đồng hồ bắt đầu di chuyển chỉ về hướng số tam la mã, lúc này thấy vậy hai người liền bước vào xem trên cái đồng hồ ngơ ngác. Lúc này Tinh Thiên nhíu mày nói:”Sau tới giờ ngươi mới cứu ta.”Song Vu:”Ta bận ăn trong phòng, sao ngươi bị lôi tới đây vậy?”Tức khắc Tinh Thiên quay mặt qua y tức giận nói:”Ngươi còn hỏi ta, ta xuýt chút nữa không còn về gặp cha mẹ rồi đó ngươi có biết không?"Song Vu tức khắc cau mày: ”Ngươi lại sinh khí cái gì, ta đã cứu ngươi rồi.”Tinh Thiên:”Thực là không bóp chết ngươi thì không được.”Song Vu:”Được thôi tới đi.” nói xong y lè lưỡi trêu chọc Tinh ThiênTinh Thiên:”Ngươi...cái đồ.”“Các ngươi cãi nhau đủ chưa!!!!!” Lúc này chịu không nổi nữa Trích Tiêu lên tiếng, tức khắc y cùng Song Vu hô lên giật mình. Lúc này y thấy biểu tình Song Vu vui vẻ nắm tay Trích Tiêu nói: ”May quá,Trích Tiêu sư tỷ, ngươi luôn theo bọn ta từ lúc tới chỗ đây.”Trích Tiêu trào phúng:”Hứ—ai kéo ta tới đây, ngươi còn hỏi đừng có mà ngây thơ, nếu ta không bắt ngươi vì cái tội dám mạo phạm ta thì bệ hạ không tha cho ngươi.”Song Vu:”Khoan đã, đừng nhắc hắn nữa, một đường tới đây ngươi cứ nói tới bệ hạ không vậy.”
Tinh Thiên:”Cái gì vậy, dừng lại hết đi ta không hiểu??”Trích Tiêu lúc này kiêu nói: ”Không hiểu thì liên quan gì đến ngươi, bây giờ ta muốn về nhà.”
Tinh Thiên nghĩ thầm sao cô ta kiêu ngạo vậy, Song Vu ngươi cũng né né y ra một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com