Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi
"!!!"Du Đường kinh ngạc! Không thể không nói rằng, tình cảnh hiện tại sẽ khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải động tâm. Kể cả dung mạo kinh diễm, khí chất mê hoặc lòng người lẫn từng câu từng lời trau chuốt của Tiêu Lẫm, dù là đặt ở nơi nào đi chăng nữa, cũng chưa đến lượt y có quyền lựa chọn.Hơn nữa, bây giờ tư thế của hai người lại ái muội biết bao, mái tóc đen dài của đối phương khẽ lướt qua cần cổ, hắn mỉm cười dịu dàng, nhìn sâu vào mắt Du Đường.Quả thật là nam hồ yêu thịnh thế mỹ nhan, diễm lệ tuyệt trần!Nhưng khi Du Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào của Tiêu Lẫm, chợt bình tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.Y hỏi hệ thống: Thống Thống, độ hảo cảm Tiêu Lẫm hiện giờ là bao nhiêu?【 50 điểm ạ? 】 hệ thống nghi hoặc: 【 chỉ có 50 điểm thôi sao? Với thái độ bây giờ của hắn, rõ ràng là thích ngài rồi mà, rõ là muốn cùng ngài hôn hít thân cận các thứ, làm sao mới chỉ 50 điểm được nhỉ?】Du Đường: Hóa ra là như vậy.Du Đường: Đây có lẽ là nhân cách cực đoan của hắn.【!! Đúng rồi! Có khả năng là như vậy!】 hệ thống bừng tỉnh, bắt đầu phân tích: 【 ký chủ, em hoài nghi là hắn đang diễn kịch cho ngài xem! Muốn câu dẫn ngài! Muốn có quan hệ nhập nhằng với ngài! Sau đó lợi dụng ngài hòng đạt được mục đích khác!】Hệ thống bổ sung: 【 trong tiểu thuyết đều viết như vậy á! 】【 Xấu tính quá đi mất! 】Du Đường: Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.Du Đường: Nhân cách đáng yêu kia sẽ không phóng túng như vậy.Nghĩ đến đây, Du Đường bỗng dưng thấy hơi bực bội.Nếu đối phương muốn chơi, muốn giả vờ diễn tuồng trước mặt y, vậy thì cũng là diễn quá diễn nghiện luôn rồi."Điện hạ......" Du Đường vươn tay, nắm lấy cổ tay Tiêu Lẫm, dùng sức một chút, nháy mắt đảo khách thành chủ.Chống hai tay ở hai bên, vây kín Tiêu Lẫm vào trong lồng ngực mình, cười hỏi lại hắn: "Nếu như ta nói ngươi có đủ tư cách, chẳng lẽ ngươi sẽ cam nguyện ủy thân cho ta sao?"Một bàn tay khẽ vuốt ve vành tai Tiêu Lẫm, rồi lướt lên trên, nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên gương mặt mê hoặc lòng người kia, thoạt nhìn cảnh tượng có vẻ cực kỳ ái muội mập mờ, khiến cho người nằm bên dưới phải tim đập chân run.Tiêu Lẫm chợt ngẩn ngơ.Hắn ngơ ngác nhìn nam nhân đang đè ở trên người mình. Đôi mắt màu nâu sáng trong như gương, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy mọi suy nghĩ chôn giấu sâu trong linh hồn của hắn.Độ ấm của đầu ngón tay, thẩm thấu qua làn da, truyền vào trong lòng.Tiêu Lẫm bỗng dưng cảm thấy nóng nực.Cả người nóng rực hẳn lên.Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại vô thức trả lời Du Đường: "Nếu ta nói rằng ta nguyện ý.....""Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi." Du Đường kịp thời chặn lời hắn, vươn bàn tay to lớn xuống phủ lên đỉnh đầu Tiêu Lẫm, xoa xoa mái tóc của thiếu niên: "Điện hạ chớ coi là thật, ta chưa có cái lá gan lớn đến mức dám xuống tay với ngươi."Y xoay người nằm thật sát ra mép giường, kéo giãn khoảng cách với Tiêu Lẫm: "Về phương diện tình yêu, ta chưa bao giờ suy nghĩ đến. Bởi vì giai đoạn hiện nay, tình hình chiến sự căng thẳng ở Bắc Cửu thành cũng không có phép ta nghĩ đến những chuyện này.""Dù sao cũng chẳng biết lúc nào thì sẽ chôn thây nơi chiến trường, nếu yêu thích người nào đó, rồi cố chấp ở bên cạnh người đó, chẳng phải sẽ khiến người đó gặp họa rồi sao?""Không có vướng bận, mới có thể yên tâm rời đi, không lưu lại tiếc nuối."Tuy lời Du Đường nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng Tiêu Lẫm dần chìm xuống.Chung quy hắn cũng đã bình tĩnh trở lại. Hơn nữa còn đang ảo não vì sự thất thố của mình.Vốn là định câu dẫn Du Đường, kết quả bản thân lại suýt nữa luân hãm.Nếu mà vừa rồi thật sự đáp ứng ủy thân cho tướng quân, thì mọi chuyện đều sẽ hỏng bét.Hắn bình ổn cảm xúc rồi hỏi Du Đường: "Vì sao tướng quân lại cảm thấy ngươi nhất định sẽ mất mạng trên chiến trường?""Lại nói, nếu có người mình yêu thích, có vướng bận, có ý chí cầu sinh, thì mới có thể càng mạnh mẽ, có khi điều đó còn có thể cứu ngươi một mạng khi ở trên chiến trận."Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật Tiêu Lẫm khinh bỉ nhất chính là loại tình yêu khiến cho con người ta mụ mị đầu óc này.Nếu như ngày xưa mẫu phi của hắn không bị hoa ngôn xảo ngữ của Tiêu Thịnh Đế lừa, thì cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm thiết như vậy.Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi đó ở trong lãnh cung, nữ nhân phát điên không ngừng dùng mảnh sứ vỡ làm tổn thương chính mình, máu chảy nhuộm đỏ cả người, bà quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.Bà nói rằng tại bà tin lầm người, hại người nhà chết thảm. Tận đến khi chết đi, bà vẫn không thể tha thứ cho bản thân.Tiêu Lẫm chán ghét tình yêu, không tin tình yêu, nhưng cũng biết rằng thứ này lại cũng chính là thứ vũ khí sắc bén đê tiện nhất.Cho nên vừa rồi hắn mới đưa ra hạ sách câu dẫn Du Đường, nhằm mục đích muốn y luân hãm vào tình yêu với mình.Chỉ là kế hoạch không thành công, đã thế còn bị nam nhân đè lên người, suýt chút nữa thì bị đối phương nắm mũi dắt đi. Du Đường nhớ đến cái chết của mình mà hệ thống đã miêu tả, không nhịn được sờ lên cổ, lắc đầu nói: "Có lẽ vậy.""Nhưng có đôi khi, không phải người ta cứ muốn sống là có thể sống."Tiêu Lẫm nhíu mày, dường như hắn không thích Du Đường nói ra những lời như vậy."Du tướng quân." Hắn nói: "Dù cho trên chiến trường mọi sự thay đổi thất thường, không có cách nào biết trước tương lai. Nhưng ta mong rằng, mỗi một trận chiến ngươi đều có thể hóa nguy thành an, khải hoàn trở về."Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở: 【 ký chủ, độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +5, độ hảo cảm hiện tại là 55 điểm, tên tiểu tử này hay thật đấy, đã lâu như vậy rồi, độ hảo cảm mới chịu rục rịch chút đỉnh!】Du Đường giật mình, nỗi lòng khẽ nhúc nhích.Y nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lẫm đang nằm xoay lưng về phía bên kia, chỉ nhìn thấy tấm lưng gầy của thiếu niên, thoạt nhìn có vẻ hơi cô quạnh.Dẫu cho không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt, nên không cách nào nghiền ngẫm tâm trạng đối phương lúc này.Nhưng Du Đường cảm thấy những lời vừa rồi của Tiêu Lẫm đều là chân tình thật ý.Y kéo cao chăn lên đắp kín, khẽ cười nói: "Vậy ta mượn cát ngôn của điện hạ."*Sau chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, Du Đường phát hiện thái độ của Tiêu Lẫm đang dần thay đổi.Tuy rằng độ hảo cảm không tăng nhiều như trước, nhưng thường ngày khi hai người ở cạnh nhau, tiểu tử này chân thật hơn xưa kia rất nhiều. Không còn loại cảm giác tiếu lý tàng đao (*) như trước nữa.(*)Tiếu lý tàng đao :Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và phương thức xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác.Nhưng mà, thật ra, điều này cũng khiến cho Du Đường khá phiền não. Là bởi vì Tiêu Lẫm trở nên......nói thế nào nhỉ, nguyện ý thân cận với y quá rồi.Hắn sẽ thường xuyên đột nhiên dựa sát vào người Du Đường, hỏi nhỏ: "Tướng quân, ngày sau nếu ngươi thay đổi tâm ý, nguyện ý muốn tìm vướng bận, có thể nghĩ đến ta được không?"Du Đường còn chưa kịp trả lời, hắn đã tự bổ sung thêm: "Tại vì ta cảm thấy, nếu lương nhân của tướng quân mà không có được dung mạo như của ta, thì sẽ không xứng với tướng quân."Khóe miệng Du Đường run rẩy.Y nghĩ trong đầu, nếu lấy dung mạo của Tiêu Lẫm ra để làm chuẩn mực, sợ rằng toàn bộ cả nam lẫn nữ ở phương bắc đứng ra xếp hàng cũng không kiếm được người nào đẹp như hắn.Nếu mà nghe theo lời của hắn thì chẳng lẽ cả đời này của mình phải FA rồi sao?Đến ban đêm, Tiêu Lẫm lại còn làm bộ tự nhiên như không, lăn vào nằm thật sát gần người Du Đường, bức cho y phải đu ở mép giường, không còn đường lui nữa, đành phải nhắm mắt ngủ đại.Hắn thì ngủ ngon lắm, chỉ Du Đường là khổ thôi.Dây thần kinh trong đầu căng thẳng hết cả đêm, chỉ sợ nhỡ ngủ say quá mà rớt phịch xuống giường một cái là bầm dập hết mặt mũi.Sau khi sống lê lết được đâu đó khoảng mấy ngày như vậy, Du Đường quyết định đưa ra ý kiến:"Điện hạ, ban đêm ngủ, người có thể đừng....."Còn mấy chữ chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Lẫm chen lời: "Ta cũng đang muốn nói chuyện này với ngươi."Du Đường: "?""Gần đây tư thế ngủ của ta có hơi xấu, hình như làm ảnh hưởng đến ngươi." Tiêu Lẫm tỏ vẻ buồn rầu suy tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Du Đường, mỉm cười: "Cho nên ta nghĩ rằng, sau này hai ta nên đổi vị trí ngủ cho nhau.""Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài, như vậy thì ngươi sẽ không phải sợ rớt xuống giường nữa.""......" Du Đường cảm thấy đề nghị này không hề có ý tốt, lập tức phản bác: "Điện ha, thật ra gần đây ta đã dặn người ta đóng thêm một cái giường nữa, có thể đặt ở trong phòng, như thế ta vừa có thể bảo đảm cho sự an toàn của điện hạ, vừa không bị ảnh hưởng bởi tư thế ngủ của ngươi, một công đôi việc.""......" Tiêu Lẫm bỗng dưng nheo mắt, ngón tay đang cầm quân cờ siết chặt lại, khiến cho quân cờ bỗng nhiên rạn nứt.Hắn hỏi: "Tướng quân đang sợ hãi sao?"Du Đường ngạc nhiên hỏi lại: "Sợ hãi? Ta sợ hãi cái gì cơ?"Tiêu Lẫm rũ mắt, hạ một nước cờ xuống bàn cờ, sau đó nâng mắt lên, trả lời Du Đường."Sợ sẽ động tâm với ta."Du Đường:?????--Editor Anh Quan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com