Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Vì vai ác chết lần thứ hai ( 31 )
Cơ thể Thẩm Dục hoàn toàn cứng còng, hắn xoay người lại, đôi mắt vẫn đỏ hồng, ngơ ngác nhìn Du Đường."Anh nói, anh nói thật à?""Ừ, là thật." Du Đường trả lời: "Nhưng có một điều kiện.""Điều kiện gì?""Chờ đến khi anh đi rồi, em bắt buộc phải để sinh hoạt và công việc của em quay trở lại quỹ đạo trước kia, sau đó hãy quên anh đi, lại tìm một người thích hợp với em hơn, ở bên em quãng đời còn lại."Nói xong câu này, đột nhiên Du Đường có cảm giác quen thuộc rất kỳ quái.Tựa như từ rất lâu trước đây, vào một thời điểm nào đó, y cũng đã từng nói qua câu tương tự như vậy với một người nào đó."Được." Không để cho Du Đường kịp nghĩ ngợi miên man xem người kia là ai, Thẩm Dục đã lập tức trả lời.Chàng trai trẻ ấp ủ bàn tay y, trong con ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện chút ánh sáng mờ nhạt: "Chúng ta hẹn hò thử xem đi."Đây là lần đầu tiên Du Đường cho hắn cơ hội.Hắn tuyệt đối không thể buông tay.Lúc này Thẩm Dục giống như người sắp chết đuối níu được một sợi rơm rạ mỏng manh, tuy rằng biết rõ nó sẽ đứt gãy chỉ trong chốc lát, lại vẫn muốn thử một lần.Chẳng sợ kết cục sẽ càng thêm thống khổ, nhưng ít ra hiện tại, hắn có thể dùng thân phận người yêu để ở bên Du Đường, dùng quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, để mối quan hệ của hai người họ có thể tiến thêm một bước.Du Đường đưa ra yêu cầu này, chẳng qua chỉ hy vọng Thẩm Dục có thể tuân thủ lời hứa, chờ đến khi y đi rồi, hắn có thể dần lãng quên đi, trở về với cuộc sống bình thường như trước kia, trở lại làm một Thẩm gia ngạo nghễ của thuở ban đầu.Hiện giờ nghe thấy đối phương đồng ý, Du Đường cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.*Tuy đã nói là thử hẹn hò, thế nhưng Thẩm Dục cũng không hề làm chuyện gì khác bình thường, vẫn luôn bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc Du Đường, nấu cơm bắt ăn, đưa thuốc bắt uống.Đến ban đêm, hắn hỏi thử xem Du Đường có muốn ngủ chung giường không, có được sự đồng ý mới dám bò lên nằm cùng.Đêm nay, Du Đường chủ động nghiêng người, đặt bàn tay lên cánh tay Thẩm Dục, nhẹ nhàng vỗ về: "Ngủ đi, đừng trằn trọc nữa.""Quầng thâm mắt của em sắp tràn xuống tận mũi rồi, giống hệt gấu trúc, xấu không tả được." Y nói giỡn: "Tiêu chuẩn tìm bạn đời của anh đối với yêu cầu bề ngoài rất cao, nếu như em xấu đi thì anh sẽ đòi chia tay.""Không thể chia tay được." Thẩm Dục biết Du Đường đang đùa, thế nhưng trong lòng vẫn căng thẳng hẳn lên, hắn nằm nghiêng người, đối diện với Du Đường, ấp ủ bàn tay của y đặt lên trán hắn: "Nào có chuyện mới thử hẹn hò chưa hết ngày đầu tiên đã đòi chia tay, chúng ta còn cả quãng đời còn lại để bước chung đường cơ mà."Du Đường búng trán hắn một cái, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nếu không muốn chia tay thì nhanh ngủ đi, đừng để cho anh phải sốt ruột."Trong căn phòng tối tăm, Thẩm Dục ngóng nhìn Du Đường thật sâu, lưu luyến dụi má vào mu bàn tay y, nhắm mắt lại, nói: "Vậy anh hôn em một cái, hôn em một cái, em sẽ ngủ ngay.""......"Du Đường thấy hắn như vậy, trong lòng có hơi buồn cười.Thẩm Dục chờ đợi một lát mà không thấy gì, thấp thỏm trong lòng, bèn ngang ngược soạn lại trò cũ, giở giọng nũng nịu."Anh ơi, chúng ta chơi trò sắm vai nhân vật được không?""Em là nàng công chúa ngủ trong rừng, anh sẽ chàng hoàng tử, anh sẽ hôn em, giải thoát em khỏi giấc ngủ say!""...... Phì." Du Đường chung quy không nén nổi nữa bèn bật cười thật to.Lần trước khi Thẩm Dục giả vờ thành đứa trẻ, Du Đường không có bằng chứng buộc tội hắn, thế nhưng lần này thật sự quá rõ ràng, là phạm tội ngay phía dưới mi mắt của y, vừa vặn bắt được quả tang ngay tại trận.Nghe thấy tiếng cười rũ rượi của Du Đường, mặt Thẩm Dục xấu hổ đỏ đến tận mang tai.Đời này hắn chưa từng cảm thấy mất mặt đến mức này.Nhưng hiện giờ không giả vờ tiếp sẽ càng xấu hổ thêm, đâm lao thì phải theo lao, lúc này mà mở mắt ra sẽ chẳng khác nào như bị công khai xử tội.Khiến cho trong lúc nhất thời, Thẩm Dục tiến không được mà lùi cũng không xong."Được thôi." Ngoài dự đoán, sau khi cười đã đời, Du Đường cũng không từ chối yêu cầu của hắn.Trên đôi môi đột nhiên cảm thấy mềm mại, trái tim trong lồng ngực đột ngột nhảy nhót thật nhanh, tiếng tim đập thình thịch ở trong bóng đêm yên tĩnh bị phóng đại lên thật rõ ràng.Du Đường vốn dĩ định hôn nhẹ một cái rồi thôi, thế nhưng lại bị Thẩm Dục giữ chặt lấy eo.Hắn vươn một bàn tay ghì chặt lấy cổ Du Đường, ấn xuống nụ hôn sâu.Nóng bỏng, điên cuồng, lại nhuốm đầy nỗi tuyệt vọng mịt mờ.Thẩm Dục ôm siết Du Đường, rồi lại sợ sệt khiến y bị đau, chỉ dám dừng lại ở mức độ làm cho Du Đường không cảm thấy khó chịu, hôn môi triền miên.Chờ đến lúc rốt cuộc hắn cũng chịu buông tay ra, Du Đường đã thở không ra hơi."Khụ khụ......"Nghe thấy tiếng ho khan của Du Đường, Thẩm Dục tức khắc tái xanh mặt mày: "Xin lỗi anh, Du Đường, là tại em không kiềm chế được, là tại em không tốt, em......"Du Đường che miệng hắn lại: "Được rồi, anh không yếu ớt như em nghĩ đâu."Y nhoẻn miệng cười với Thẩm Dục, tuy rằng giọng có hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi hắn: "Hiện giờ tiểu công chúa đã được chàng hoàng tử hôn, có thể nghe lời hoàng tử, nhắm mắt lại ngủ thật ngon chưa?"Trong lòng Thẩm Dục chua xót, khẽ gật đầu: "Vâng, em nghe lời."Hắn nhắm mắt lại, ấp ủ bàn tay Du Đường, đặt lên ngực mình, nắm thật nhẹ: "Ngủ ngon, Du Đường.""Ừ." Du Đường duỗi bàn tay còn lại mân mê lọn tóc mềm mại của Thẩm Dục, khẽ nói: "Chúc em ngủ ngon, mộng đẹp."*Thẩm Dục ngủ rất say, ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.Khi mở to mắt, nhìn sang bên cạnh không thấy Du Đường đâu, chỉ trong nháy mắt hắn đã bật dậy.Vội vàng bước xuống giường, vừa gọi to tên Du Đường vừa đi ra ngoài.Thẳng tới khi nghe được tiếng trả lời, nhìn xuống phòng khách thấy Du Đường đang đút thức ăn cho mèo con, thì tâm trạng hoảng loạn sợ hãi mới dần dần bình tĩnh lại."Gọi anh có chuyện gì thế?" Du Đường thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nhíu mày hỏi: "Em đừng hoảng hốt thế, anh có chạy đi đâu đâu nào, em gấp cái gì?"Thẩm Dục ôm chầm lấy y, vùi đầu vào cần cổ Du Đường, buồn rầu nói: "Lần sau anh dậy rồi thì nhất định phải gọi em, em không muốn lúc mở mắt ra không nhìn thấy anh."Du Đường ngẩn người, cảm nhận được cảm xúc nặng nề lúc này của Thẩm Dục, bèn thở dài một hơi.Sau đó thì duỗi tay vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Ừ, sau này anh nhất định sẽ gọi em dậy.""Được rồi, buông tay đi." Du Đường đẩy Thẩm Dục ra: "Bây giờ cũng đã quá trưa, em ngủ lâu như vậy, chắc cũng đói bụng rồi.""Trong bếp có thức ăn đấy, em hâm nóng lại rồi ăn.""Vâng."Có được câu trả lời chắc chắn của Du Đường, cảm xúc của Thẩm Dục cũng dần thả lỏng, bèn ngoan ngoãn đi vào trong bếp.*
Từng ngày từng ngày êm đềm trôi qua, hai người luôn sinh hoạt ở trong biệt thự.Mỗi ngày trải qua đều là chơi game chán thì xem phim điện ảnh, rồi tới phim truyền hình dài tập, cùng nhau chăm sóc tiểu công chúa.Thoạt nhìn có vẻ cực kỳ giống với những cặp đôi yêu nhau bình thường.Thế nhưng dù cho có cố gắng biểu hiện bình thường đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể tránh né được chuyện bệnh tình của Du Đường ngày một chuyển biến xấu.Tuy rằng có hệ thống mở cho chế độ "miễn đau", thế nhưng tình trạng ho khan dữ dội, nôn ra máu và rụng tóc vẫn là vấn đề rất lớn.Sau khi thấy tóc ngày càng rụng nhiều, Du Đường bèn nhờ Thẩm Dục cạo đầu hộ, rồi đeo tóc giả lên.Trong đôi con ngươi của Thẩm Dục nhìn y lúc ấy tràn đầy khổ sở.Du Đường nói hết lời an ủi hắn rằng mình không có việc gì, hoàn toàn không để bụng đến dáng vẻ bên ngoài.Nhưng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đập vào mắt Du Đường là cái đầu trơn bóng của Thẩm Dục.Cả một mái tóc dài đen nhánh mềm mại mà Du Đường luôn nâng niu từng li từng tí, mỗi khi lau khô chải tóc cho hắn đều cảm thấy vô cùng hâm mộ, đã bị Thẩm Dục không hề do dự cạo sạch trơn.Điều này khiến cho trong lòng Du Đường cực kỳ suy sụp, bèn trách cứ Thẩm Dục: "Sao em lại làm thế?"Thẩm Dục nhoẻn miệng cười trừ.Hắn ấp ủ những ngón tay đã trở nên khô gầy, nhỏ nhẹ nói giỡn: "Những cặp đôi yêu nhau thường sẽ mặc đồ đôi mà, hai chúng ta còn sành điệu hơn cả bọn họ.""Chúng ta có cả "kiểu tóc đôi", ai nấy đều phải hâm mộ."Nói đến đây, Thẩm Dục ngập ngừng chốc lát, khó xử nhìn Du Đường: "Nhưng mà trước kia anh từng nói rằng tiêu chuẩn tìm bạn đời của anh đối với dáng vẻ bề ngoài rất cao, không xinh đẹp là không được, bây giờ em đã biến thành thế này......""Em không xấu." Du Đường chặn lời hắn, trong lòng đã ngập tràn cảm động.Y vươn tay chạm lên gương mặt Thẩm Dục, nhẹ nhàng vuốt ve, trả lời hắn: "Em có biến thành như thế nào, thì vẫn luôn luôn rất xinh đẹp."-----Editor Anh Quan
Từng ngày từng ngày êm đềm trôi qua, hai người luôn sinh hoạt ở trong biệt thự.Mỗi ngày trải qua đều là chơi game chán thì xem phim điện ảnh, rồi tới phim truyền hình dài tập, cùng nhau chăm sóc tiểu công chúa.Thoạt nhìn có vẻ cực kỳ giống với những cặp đôi yêu nhau bình thường.Thế nhưng dù cho có cố gắng biểu hiện bình thường đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể tránh né được chuyện bệnh tình của Du Đường ngày một chuyển biến xấu.Tuy rằng có hệ thống mở cho chế độ "miễn đau", thế nhưng tình trạng ho khan dữ dội, nôn ra máu và rụng tóc vẫn là vấn đề rất lớn.Sau khi thấy tóc ngày càng rụng nhiều, Du Đường bèn nhờ Thẩm Dục cạo đầu hộ, rồi đeo tóc giả lên.Trong đôi con ngươi của Thẩm Dục nhìn y lúc ấy tràn đầy khổ sở.Du Đường nói hết lời an ủi hắn rằng mình không có việc gì, hoàn toàn không để bụng đến dáng vẻ bên ngoài.Nhưng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đập vào mắt Du Đường là cái đầu trơn bóng của Thẩm Dục.Cả một mái tóc dài đen nhánh mềm mại mà Du Đường luôn nâng niu từng li từng tí, mỗi khi lau khô chải tóc cho hắn đều cảm thấy vô cùng hâm mộ, đã bị Thẩm Dục không hề do dự cạo sạch trơn.Điều này khiến cho trong lòng Du Đường cực kỳ suy sụp, bèn trách cứ Thẩm Dục: "Sao em lại làm thế?"Thẩm Dục nhoẻn miệng cười trừ.Hắn ấp ủ những ngón tay đã trở nên khô gầy, nhỏ nhẹ nói giỡn: "Những cặp đôi yêu nhau thường sẽ mặc đồ đôi mà, hai chúng ta còn sành điệu hơn cả bọn họ.""Chúng ta có cả "kiểu tóc đôi", ai nấy đều phải hâm mộ."Nói đến đây, Thẩm Dục ngập ngừng chốc lát, khó xử nhìn Du Đường: "Nhưng mà trước kia anh từng nói rằng tiêu chuẩn tìm bạn đời của anh đối với dáng vẻ bề ngoài rất cao, không xinh đẹp là không được, bây giờ em đã biến thành thế này......""Em không xấu." Du Đường chặn lời hắn, trong lòng đã ngập tràn cảm động.Y vươn tay chạm lên gương mặt Thẩm Dục, nhẹ nhàng vuốt ve, trả lời hắn: "Em có biến thành như thế nào, thì vẫn luôn luôn rất xinh đẹp."-----Editor Anh Quan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com