TruyenHHH.com

Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi

"???"

Khóe miệng Du Đường giật giật, kéo tay Thẩm Dục ra rồi lắc đầu: "Anh đã tắm trước rồi, không tắm nữa đâu, em tự tắm một mình đi."

" Nhưng mà, nhưng mà em......"

"Không có nhưng mà." Du Đường nghiêm túc dạy dỗ hắn: "Em đã lớn rồi, nên học cách tự mình tắm rửa."

Nói xong, cũng không cho Thẩm Dục có cơ hội nói thêm gì nữa, mở cửa bước vội ra ngoài.

"...... Chậc." Thẩm Dục bĩu môi, thu lại dáng vẻ tủi thân ban nãy, cúi đầu nhìn "thằng em" đang phấn khởi chào cờ vì tiếp xúc da thịt với cơ thể Du Đường, hắn lùi về phía sau, dựa vào vách tường phòng tắm, mở khóa vòi sen, vừa tưởng tượng gương mặt Du Đường vừa chậm rãi tự " an ủi" bản thân.

Chờ đến khi bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Dục cố ý mặc kệ bản thân ướt dầm dề, đầu tóc thấm đẫm nước, nhỏ giọt tí tách xuống quần áo cũng không thèm lau, chỉ đứng nhìn Du Đường, rầu rĩ nói: "Anh ơi, em tắm xong rồi."

Du Đường thấy hắn không vui, vội vàng chạy qua, lấy máy sấy khô tóc cho hắn, chờ Thẩm Dục cảm thấy thoải mái mới thở ra một hơi.

Tối hôm đó nằm ở trên giường, Thẩm Dục chui vào lồng ngực của Du Đường, cẩn thận dò hỏi:

"Anh ơi, anh ghét em rồi à?"

"Hửm? Sao em lại nghĩ thế?"

"Em nghe hắn kể lại rằng hắn đã đối xử với anh rất tệ, làm chuyện rất xấu....." Thẩm Dục dán mặt vào ngực Du Đường, không cho y thấy mặt của hắn: "Hắn nói hắn biết sai rồi, hắn nhờ em hỏi anh, anh tha thứ cho hắn được không?"

"......" Du Đường trầm mặc.

Trong lòng cũng có hơi xúc động.

Từ trước đến giờ, Thẩm Dục chưa từng thốt ra một câu xin lỗi nào, bây giờ lại đột nhiên nói mình sai rồi.

Khó tránh khiến cho y cảm thấy bất ngờ.

"Em nói với hắn, bảo hắn tự tới mà xin lỗi."

"Vâng, để em nói với hắn."

Vừa nói xong câu này, Thẩm Dục lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở to mắt, duỗi tay ôm chầm lấy Du Đường.

"Xin lỗi anh." Giọng hắn hơi ngập ngừng nhưng rất nghiêm túc: "Hôm đó là em sai rồi, em không nên đối xử với anh như vậy, anh có thể tha thứ cho em không?"

Sợ Du Đường không chịu tha lỗi, hắn lại nói thêm: "Cho em một cơ hội hối cải được không anh?

"......"

Du Đường vô cùng hoài nghi từ nãy đến giờ hắn đều đang giả vờ!

Làm gì có chuyện thay đổi nhân cách xoành xoạch như vậy!

Nhưng mà khi thấy Thẩm Dục thành khẩn thế này, y lại mềm lòng.

"Được." Du Đường trả lời: "Tha thứ cho cậu lần này."

"Mau buông tay ra, tôi phải về phòng ngủ."

"Không được!" Thẩm Dục lập tức cự tuyệt, bắt chước gấu Koala, đu bám lên người Du Đường, vứt liêm sỉ ra sau đầu, lẩm bẩm: "Em vất vả lắm mới trở về, chỉ muốn ôm anh ngủ một lát, sao anh lại nhẫn tâm thế, còn đòi đuổi em đi?"

"Nói chuyện có lý một tí được không, tôi đuổi cậu khi nào? Tôi định về phòng mình .. khụ khụ khụ......"

Du Đường đột nhiên đẩy Thẩm Dục ra, vội vàng xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh, dù cho có bịt thật chặt miệng cũng không thể ngăn nổi trận ho khan dữ dội

"Du Đường?!"

Thẩm Dục ngơ ngác sững người trong chốc lát, khi chợt phát giác ra Du Đường thực sự không ổn, hắn vội vàng bò dậy, bước nhanh tới cửa nhà vệ sinh, mới nhận ra cửa đã bị khóa từ bên trong.

"Sao anh lại khóa cửa?" Thẩm Dục sốt ruột gõ cửa: "Anh vẫn chưa hết bệnh sao? Tại sao đến giờ này vẫn còn ho nhiều như vậy?"

Lúc này, Du Đường thật sự không biết làm thế nào để giải thích cho Thẩm Dục, chống tay lên bồn rửa, cong lưng ho tới khi nôn ra máu, trong đầu cảm thấy hối hận đến phát điên.

Mẹ nó, sớm biết thế đã quyết tâm không chiều theo ý Thẩm Dục, đồng ý ngủ chung với hắn.

Du Đường kiên trì đòi ngủ riêng, thật ra nguyên nhân lớn là do tình trạng căn bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.

Mấy ngày qua, ban ngày thoạt nhìn Du Đường vẫn ổn, nhưng cho đến đêm khuya thì các cơn ho càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dữ dội, bởi vì biết khắp nhà đều gắn cameras giám sát, sợ Thẩm Dục hoài nghi, cho nên y thường xuyên trốn trong nhà vệ sinh riêng trong phòng ngủ của mình, ho hết cơn rồi mới bước ra ngoài.

Nhưng mà hôm nay ở chung phòng với Thẩm Dục, có muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.

"Du Đường, mở cửa." Thẩm Dục nghe thấy tiếng ho càng lúc càng dữ dội, nỗi bất an chợt trào dâng trong lòng, hắn đứng trước cửa, uy hiếp Du Đường: "Nếu anh không mở chịu mở cửa, chờ đến khi em tìm được chìa khóa mở cửa, nhất định sẽ không tha cho anh."

Du Đường lại ho thêm một trận, đến khi bồn rửa trắng tinh đều đã bị máu nhuộm thành màu đỏ hồng, thì rốt cuộc y mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mở vòi nước, xối sạch sẽ máu xuống cống, Du Đường mới mở cửa.

Đôi mắt đã chuyển sang đỏ ngầu vì ho.

Giọng nói khản đặc, cổ họng đau rát như thiêu như đốt.

Du Đường ngước mắt nhìn Thẩm Dục, nhấp môi, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

"Anh nói thật cho em biết." Thẩm Dục siết chặt nắm tay, sắc mặt hắn lúc này còn khó coi hơn cả Du Đường: "Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy?"

Thời điểm mới vừa quen biết Du Đường, mặc dù tra tấn người đàn ông trước mắt như thế nào, hắn cũng không cảm thấy đau lòng, thậm chí còn cảm thấy thú vị, sảng khoái.

Nhưng hiện giờ, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt tái nhợt của người này, trái tim hắn bỗng nhiên nhói lên, tựa như bị dao nhọn đâm trúng, cực kỳ đau đớn.

"Tôi...... Không có việc gì."

Du Đường còn đang định giấu giếm, chợt nghe thấy Thẩm Dục nói: "Hỏi anh, chẳng bằng đi hỏi Tống Thành."

Nói là làm, Thẩm Dục cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, vừa bấm số của Tống Thành, vừa nói với Du Đường: "Anh đi thay quần áo đi, em đưa anh qua chỗ Tống Thành kiểm tra tổng quát một lần, dù cho anh không có bệnh thì nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khỏe em mới yên tâm được."

"......" Biết lần này hoàn toàn không giấu nổi nữa.

Du Đường giật lấy di động của Thẩm Dục, nhấn tắt điện thoại.

Thở dài một câu: "Đêm đã khuya rồi, đừng làm phiền bác sĩ Tống nữa."

"Tôi bị ung thư phổi." Du Đường cười, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể để nói cho Thẩm Dục biết: "Vốn dĩ tôi không định nói cho cậu biết, rốt cuộc thì căn bệnh này không thể chữa được, hiện giờ tôi chỉ mong muốn có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày đó, chỉ cần vui vẻ là được rồi."

"......"

Thẩm Dục sững sờ, mở to đôi mắt, cực kỳ hoảng sợ nhìn Du Đường.

Phản ứng chậm nửa nhịp mới phân tích ra ý tứ trong lời nói của Du Đường.

Hắn há miệng thở dốc, thử mấp máy môi vài lần, mới phát ra âm thanh: "Anh lại nói giỡn với em đúng không?"

Giọng hắn nức nở, lại lặp lại một lần: "Chắc chắn là đang nói giỡn thôi, đúng không?"

Du Đường không muốn nói cho hắn biết, là bởi vì không muốn nhìn thấy phản ứng lúc này của hắn.

Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến nước này, y cũng chỉ có thể thừa nhận.

"Tôi không có nói giỡn." Y nói: "Thẩm Dục, tôi đã biết bản thân mắc bệnh từ lâu, vẫn luôn giấu giếm cậu, trộm uống thuốc kháng ung thư, hiện giờ lọ thuốc kia vẫn đang đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường ở trong phòng ngủ của tôi."

"Bởi vì tôi không thích cảnh sinh ly tử biệt, cho nên tôi vẫn luôn lừa gạt cậu, luôn muốn tìm một cơ hội để rời xa cậu, sau đó im hơi lặng tiếng chết đi, như vậy thì cậu cũng sẽ không phải thương tâm lâu lắm."

Du Đường cúi đầu, gãi gãi tóc: "Có lẽ tôi nói như vậy có chút tự mình đa tình, nhưng tôi thật sự không muốn cậu bị tổn thương."

Du Đường nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói hết toàn bộ những lời thật lòng cho Thẩm Dục biết.

"Tôi nghĩ rằng, tính cách của cậu hẳn là cầm lên được thì cũng buông xuống được, sau khi tôi đi rồi, chắc chắn cậu sẽ có thể tìm được người thích hợp hơn tôi, ở bên cậu quãng đời còn lại, đến nỗi tôi......"

Nói đến đây, Du Đường giương mắt nhìn Thẩm Dục, đột nhiên, những lời còn lại đều nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì, Du Đường nhìn thấy chàng trai đã từng kiêu ngạo biết bao của trước kia, lúc này đang đứng sững ra, ngơ ngác mở to đôi mắt nhìn y chằm chằm.

Tựa như người bị đánh cho choáng váng, đôi mắt dần đỏ hồng lên.

Nước mắt không cách nào kìm nén trào ra khỏi hốc mắt, lăn dài trên má, lã chã rơi xuống như châu như ngọc.

Du Đường thở dài, cầm khăn giấy lau nước mắt cho hắn: "Haiz, em đừng khóc nữa......"

-----

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com