Bach Hop Vo Han Luu Thoat Xac
Tô Mộc Doanh choàng tỉnh, cô gắng mở mắt nhưng vẫn tối đen. Giác quan dần hồi phục, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng vòng ra phía sau, càng cố gắng cựa quậy cổ tay liền hằng lên vết đỏ thậm chí trầy xước rát da nhưng nút thắt chẳng hề nới lỏng, ngay cả miệng cũng bị dán băng dính, và ai đó đã bịt mắt cô lại!Chuyện gì đang xảy ra?Đúng lúc, âm thanh của chiếc đèn pha sáng bừng lên tứ phía, động tác Tô Mộc Doanh đình chỉ."Người cuối cùng cũng tỉnh rồi! Làm các bạn đợi rất lâu phải không? Đừng lo, tôi sẽ công bố đáp án ngay thôi!! Mà trong lòng của mọi người có sẵn đáp án rồi đấy! Nhưng nó không phải là vụ bắt cóc tống tiền hay gì cả. Đôi khi nghĩ nhiều quá cũng không tốt, mà nhạy cảm quá thì lại càng không tốt, hãy dừng lại suy nghĩ muốn trốn khỏi đây nhé! Nên nhớ, con đường duy nhất có thể thoát ra và cũng là con đường chiến thắng, chỉ có một. Hẹn gặp lại mọi người vào vòng hai nhé! À, chắc gì mọi người sẽ qua khỏi nhỉ." Giọng nói gã lên lên xuống xuống, rất to rõ và giàu biểu cảm. Đến đây gã chợt khựng lại, phảng phất điệu cười khúc khích. Tô Mộc Doanh hít vào ngụm khí lạnh. "Thôi, chúc may mắn! Cơ mà vì đây là lần đầu tiên của tất cả mọi người nên tôi sẽ cho các bạn thêm một số gợi ý, hãy lắng nghe thật kỹ nhé! Có kẻ đang lẫn trốn trong số các bạn hãy cẩn thận lũ cáo rất thích những con gà béo núc mặc dù bọn sói rất thích bầy cừu nhưng chúng lại cùng---"Tô Mộc Doanh cảm thấy người nọ đang làm động tác cúi người kính chào, thân ảnh lùi ra xa, tiếng nói vọng về nhỏ dần rồi mất hút. Tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại, cô triệt để ngất đi.Lần thứ hai Tô Mộc Doanh tỉnh dậy, cả người nằm trên bãi cỏ, cứ ngỡ là một cơn ác mộng nhưng vết hằn ở cổ tay cho cô thấy tất cả không phải là mơ. Mọi chuyện không đơn giản như thế. Thảm cỏ xơ xác xước vào da mấy vệt đỏ vừa ngứa vừa rát, Tô Mộc Doanh xoa xoa hai cánh tay vừa quan sát xung quanh. Xung quanh sương mù dày đặc, tầm nhìn rõ chỉ đặt trong bán kính ba mét. Cô nghe thấy tiếng tim đang đập dồn dập, sợ hãi, thấp thỏm, hoảng loạn. Cây cối thẳng đuột chọc thẳng trời, nhìn lên chẳng thấy ngọn. Thân cây ốm nhom gầy guộc từng dãy nối nhau trong đám sương mù như dài đến vô hạn. Lớp lớp lá khô phủ đầy trên đất, không khí ẩm thấp, chẳng có tiếng côn trùng hay tiếng gió thổi càng toát lên vẻ hoang vu, vắng vẻ.Tô Mộc Doanh không dám rời khỏi chỗ này, nhưng ở mãi cũng chẳng cách hay. Hoặc là làm mồi cho lũ sói hoặc là chúng tự tìm đến hay bị đói đến chết. Mặc dù cô tận lực không để phát ra âm thanh nhưng khi giẫm lên đống lá vẫn phát ra tiếng động "sột soạt". Chỉ có thể vừa kìm nén run sợ, vừa cầu nguyện và tiến về phía trước. Dây thần kinh căng hết cỡ, Tô Mộc Doanh nghĩ chắc cô phát điên mất. Dù cô cố gắng nhìn đến mấy, tầm nhìn vẫn ở trong bán kính ba mét đảo lại. Rừng cây sương mù vòng vòng bao quanh, hệt như đang luẩn quẩn một chỗ. Đi hồi lâu khắp nơi vẫn là cây nối hàng, sương mù như khói trắng trùng trùng. Cảm giác sợ hãi rút đi bớt thay vào đó là lo lắng khẩn thiết, nắm tay lạnh run siết chặt, liệu cô có thoát ra được không? Nếu bây giờ gặp phải bầy sói, cô sẽ trốn không thoát! May thay đằng xa lóe lên đốm vàng nhạt sau lớp sương trông như ánh đèn mờ, Tô Mộc Doanh như tìm được cọng rơm ngọn cỏ cứu mạng, bỏ qua hết thảy cố sức chạy đến. Vừa hy vọng nhưng cũng vừa sợ hãi.Túp liều đơn bạc phía trước dần dần hiện rõ, có người sống! Lòng cô vui mừng khôn xiết. Đèn dầu đang cháy treo lơ lửng, hương thơm canh chín bốc lên nghi ngút, đứng bên nêm nếm là một ông chú trung niên. Phát hiện có tiếng động, ông ta nhìn ra ngoài bắt gặp Tô Mộc Doanh.Tìm được người, Tô Mộc Doanh lại e dè. "Đi lạc?" Hiển nhiên ông đoán được cô không phải người ở đây.Cô gật đầu."Vào đi." Ông ta xoay người, tiếp tục nấu canh. Còn Tô Mộc Danh chỉ dám ngồi một góc trong túp lều.Dây thần kinh căng thẳng bây giờ mới được thả lỏng một chút. Nhìn người đàn ông trung niên không giống người xấu. Chốc chốc cơn mệt mỏi kéo đến, cô muốn nghỉ ngơi nhưng chẳng thể lơ là. Mùi canh nấm cứ luẩn quẩn quanh mũi tiến về càng gần... Tô Mộc Doanh mở to mắt, người đàn ông đưa cô một chén canh nấm hương. Tô Mộc Doanh đón nhận, hồi lâu cô vẫn chưa uống, ánh mắt phức tạp nhìn nó trong tay. Thấy thế ông ta cũng lười quản, tiếp tục dùng cơm của mình.Nhìn không ra hỷ, nộ, ái, ố, vẫn là gương mặt vô cảm của người đàn ông ngược lại làm Tô Mộc Doanh cảm thấy áy náy. Cô nuốt nước miếng đánh liều một hơi uống cạn. Bên ngoài trời đã nhá nhem, tiếng của đám côn trùng vang lên làm an tâm phần nào. Thoáng chốc Tô Mộc Doanh nghĩ mình như còn ở nhà, mọi thứ trở lại bình thường nhưng khi cô mở mắt, vẫn là khu rừng đó. Sáng sớm sương mù dày đặc khiến tầm nhìn thu hẹp. Không khí mát lạnh âm ẩm hệt như vừa xảy ra trận mưa lớn làm tinh thần tỉnh táo hơn hẳn. Tô Mộc Doanh thở phào nhẹ nhõm, một đêm an ổn.Thấy Tô Mộc Doanh tỉnh, người đàn ông trung niên bước đến đưa cô một giỏ mây, bảo. "Trong vòng hai ngày hái đầy giỏ nấm, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi khu rừng.""Trong rừng, có, có nguy hiểm không?"Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn cô thật sâu, không trả lời. Nhìn con dao và chai nước trong giỏ, Tô Mộc Doanh thầm nghĩ, xem ra cô phải xem may mắn của mình. Dứt khoát rời đi. Cô lần vào rừng sương mù, đánh số thứ tự trên thân cây, cứ đi thẳng một mạch. Nhưng Tô Mộc Doanh nào biết hái nấm, hễ không có màu sắc rực rỡ, cô liền nhổ.Sương mù tan đi ít nhiều, đoán thời điểm bây giờ chắc là giữa trưa ấy vậy mà hơi ấm của mặt trời vẫn rất mong manh. Đoạn đường đi được khá xa, hai chân đã mỏi nhừ, bụng cô bắt đầu kêu đói mà số nấm hái chẳng được bấy nhiêu. Tô Mộc Doanh thở dài, chọn gốc cây tương đối sạch sẽ để nghỉ ngơi. Vốn hay mang theo vài đồ ăn vặt và nước uống nên trong balo cô hiện giờ vẫn còn vài thứ tạm giúp chống đỡ. Nhưng với tiến độ này, e sẽ không kịp hái đầy giỏ nấm trong vòng hai ngày. Cô bật điện thoại, ngoài dự đoán ở đây vẫn có sóng mặc dù rất yếu ớt. Ngón tay lướt trên màn hình gọi cho một người trong danh bạ, ngoài ý muốn vừa ấn nút liền nghe thấy giọng nói máy móc phát ra: "Số máy này không tồn tại." Tô Mộc Doanh trắng mặt, gọi cho vài người nữa mà kết quả vẫn như cũ. Mạng internet cũng chẳng bật được, hệt như mọi thứ hoàn toàn bị xóa sổ! Không thể để lãng phí thời giờ thêm nữa, Tô Mộc Doanh đẩy nhanh tốc độ, nỗi sợ hãi dần hòa vào sự trầm lặng xung quanh. Thậm chí cô từng nghĩ, ở đây ngay cả một con mồi cũng không có, động vật ăn thịt sao có thể tồn tại..."Sột soạt."Tô Mộc Doanh dừng động tác, tiếng động này không phải cô làm! Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, nhìn rõ mới thấy một cái bóng mờ phía xa. Tim đập mạnh dần. Hồi lâu vẫn không có động tĩnh nào, Tô Mộc Doanh nghi ngờ nhưng vẫn chẳng dám di chuyển, cô sợ nó sẽ lập tức nhào tới ngoạm lấy cô. Sau đó lại không có chuyện gì xảy ra, Tô Mộc Doanh bạo gan, nhổ hết số nấm còn dang dở rồi nhích xa một chút. Vẫn không có gì, cô thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng nâng lên một chút. Đến khi cô đi được ba mét, đằng ấy mới "sột soạt" di chuyển, về phía cô!Tô Mộc Doanh run sợ siết chặt giỏ nấm, nhưng vẫn không thấy động tĩnh nào nữa. Cô khó hiểu. Thử di chuyển, đến ba mét đằng ấy lại đi về này! Cô hiểu rồi! Nhưng Tô Mộc Doanh không phát giác "cái bóng mờ kia" đang cách cô ngày càng gần. Đến khi cô nhận ra, nó chỉ còn cách cô khoảng ba mét!Một con chó sói đang thoi thóp hiện rõ trong tầm nhìn. Tô Mộc Doanh nhớ đến con dao trong giỏ, ngay lập tức lý trí nảy lên ý nghĩ, giết hay giữ lại? Cô sửng sốt trước suy nghĩ đó, nhưng bấy lâu nó vẫn chưa tấn công cô, không! Nó đang chờ thời cơ! Cảm xúc trong lòng hiện lên mâu thuẫn, Tô Mộc Doanh vừa sợ vừa phủ nhận. Có lẽ nó chưa muốn tấn công cô nhưng cô đã có ý nghĩ muốn giết nó, rốt cuộc nó là sói hay cô mới là sói? Con sói thoi thóp nhìn cô, có lẽ nó đã chẳng còn sức lực. Tô Mộc Doanh không còn cách nào đành lựa chọn bỏ qua nó. Nó vẫn lẳng lặng đi theo cô, duy trì khoảng cách ba mét. Tô Mộc Doanh biết, nếu nó dùng hết sức lực xông tới ngoạm cổ cô, cô sẽ trốn không thoát.Trời sụp tối. Biết cô sẽ dừng chân, con sói nằm xuống híp mắt nhìn cô, Tô Mộc Doanh không để ý tới nó. Việc nhóm lửa khiến cô mất khá nhiều thời gian. Nơi này lạnh lẽo âm ẩm nào có củi khô rất khó để làm mồi. Tô Mộc Doanh lấy số rác của đồ ăn vặt khi trưa mà cô vẫn còn giữ lại đem ra nhóm, dùng cục pin trong quạt máy mini và lớp vỏ kẹo cao su thành công tạo lửa. Quá trình giữ cho nó không tắt trên đống củi ẩm khá cực nhọc. Thấy lửa đã cháy ổn, cô bất đắc dĩ chọn vài cây nấm quen mắt đem ra nướng.Ngửi được mùi thơm, con sói khịt khịt mũi. Tô Mộc Doanh thầm nghĩ, hóa ra nó biết ăn chay. Nhưng khi nó có sức rồi, lỡ nó tấn công cô thì sao? Tô Mộc Doanh vẫn quăng mấy cây nấm nguội về phía nó. Thấy nó cặm cụi ăn không khác gì con husky lông xám, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu nó ăn no chắc sẽ không ăn cô đâu nhỉ, mà chút thức ăn ít ỏi đó có đủ để nó đầy bụng không? Cô nghe nói chó sói thường sống theo bầy đàn, nhưng nó lại là một con sói cô độc, một con sói ăn chay cô độc.Cơn buồn ngủ chốc chốc kéo đến, chuyến đi hơn ngày đường giờ đã thấm mệt, tiếng kêu của đám côn trùng như thôi miên, cái ấm áp của đống lửa giữa trời sương giá rét càng thêm dụ hoặc. Nhưng Tô Mộc Doanh không thể ngủ, bên cạnh cô còn có một con sói! Mặc dù nó... đã ngủ rồi........... Cuộn tròn mình, nó ngủ trước cô rồi. Tô Mộc Doanh co người thẩn thở nhìn đống lửa đang bập bùng, lâu lâu thì tiếp thêm củi. Dần dà cô ngủ đi lúc nào mà chẳng hay. Sáng sớm tỉnh dậy, lửa cháy hết, con sói đã đi rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, lại ngây ngốc nhìn giỏ nấm trong tay, hôm qua nấm mới nửa giỏ, sao hôm nay đã đầy rồi? Nghĩ đến việc con sói kia muốn trả ơn như trong truyện cổ tích liền nhanh chống bác bỏ, nếu nó biết thì cần gì phải cọ cơm nhà cô? Hơn hết, đây không phải là chuyện cổ tích, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.Sau đó Tô Mộc Doanh không nghĩ nhiều thêm nữa, mục tiêu hoàn thành, cô nên quay về. Dọc đường lần theo thân cây có đánh số thứ tự mà đi, đến một đoạn giữa chừng đột nhiên bị mất dấu, cô phải tốn khá nhiều thời gian mới tìm được. Đoạn đường đó chính là lúc cô gặp con sói đó vào hôm trước. Cảnh sắc nơi đây chỉ mang một tông màu xanh khói, cái vắng vẻ hoang vu không hề có sức sống. Thân cây nào cũng thẳng đuột, nhẵn bóng, trơn trượt hệt như bôi mỡ. Kích cỡ tương tự lại cao khều khào, nhìn lên chẳng thấy màu xanh của ngọn. Dưới đất là một mảnh lá khô trải dài chả khác gì tấm thảm lớn. Ngay cả thú ăn cỏ cũng khó mà sống sót, đừng nói chi đến động vật ăn thịt. Lòng vòng đến giữa trưa cô mới tìm thấy túp lều nọ, từ xa nhìn thấy bên trong bốc khói ngút, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Tô Mộc Doanh tăng thêm tốc độ. "Cháu hái nấm xong rồi!"Tô Mộc Doanh đứng trước lối vào, ông chú trung niên quay đầu lại nhìn. Vẫn là đôi mắt điềm tĩnh, không có cảm xúc nhưng nó lại làm cô rét run. Vẫn là chén canh nấm hương vị không đổi, Tô Mộc Doanh bình tĩnh uống cạn. Đợi ông ta xử lý xong bữa ăn, thật sự dẫn cô rời đi. Dọc đường Tô Mộc Doanh bám sát theo sau, chẳng dám lơ là. Trải qua mấy tiếng sau, phía trước bắt đầu xuất hiện từng dãy nhà ẩn hiện trong đám sương dày đặc. Lão ta dẫn cô đến đại lộ, Tô Mộc Doanh khó hiểu, quay đầu định hỏi, thấy bóng dáng của lão biến mất trong đám sương mù, đi rồi. Cô nắm chặt balo nhìn biển gỗ đề ba chữ nguệch ngoạc "Làng Sương Mù", đôi mắt phức tạp, lưỡng lự."Thịch!"Tiếng tim bất chợt đập mạnh, khóe mắt Tô Mộc Doanh liếc thấy một cái bóng xa tít trong rừng sương! Con ngươi lạnh lẽo, an tĩnh nhìn về phía này chẳng biết đã được bao lâu tựa như đang lẳng lặng theo dõi. Thấy nó chỉ vẫn ở đó, tâm trạng Tô Mộc Doanh dần bình ổn nhưng cũng còn cảm thấy rợn gáy. Cô đành một mình bước vào cổng, trong người đột nhiên hiện lên cảm giác khang khác. Hai bên là dãy nhà xập xệ rũ xuống, rèm cửa màu hồng rách rưới treo bên cửa sở phảng phất đu đưa. Không một bóng người, khung cảnh tan hoang, nhưng lại chẳng giống nơi không có hơi người sống.Đột nhiên có ánh đèn pin lóe lên rọi thẳng vào mặt, Tô Mộc Doanh chói mắt tránh đi."Lại thêm một người nữa?"Đồng tử điều chỉnh tiêu cự, hình ảnh phía trước dần rõ. Đối diện là một chàng trai và một cô gái. Anh ta thần sắc ảm đạm. Nét mặt cô gái phức tạp, có hơi trắng bệch nhìn như mới vừa trải qua cơn hoảng loạn run sợ. Tô Mộc Doanh ngộ ra, lời nói của kẻ nọ thoáng chạy qua đầu, hai người này cũng giống như cô!*Đôi lời của tác giả: Sửa lại chút chút , cơ mà không có nhân thú đâu haha. )≧▽≦) giờ vẫn chưa tìm được cái tên nào cho truyện nó hợp lý cả. (T⌓T)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com