TruyenHHH.com

Bach Hop Tu Viet Loan The Hong Nhan Chi Hong Nhan Le

Đi mất ba ngày đường rốt cuộc cũng bình an đặt chân đến Vĩnh quốc. So với Ân Giai, Vĩnh quốc phồn thịnh và náo nhiệt hơn hẳn, đường phố tấp nập người buôn kẻ bán, do vị trí địa lí thiên về phương Bắc nên dễ dàng bắt gặp những đoàn thương buôn Tây Vực và Nội Mông, hàng hoá chất đầy xe muôn màu muôn vẻ. Cũng bởi cận kề phương Bắc, mùa đông ở Vĩnh quốc lạnh và kéo dài hơn những nơi khác, ngoại trừ Bắc Phàm, bách tính ra đường đều phải mặc hai ba lớp áo lông dày dặn mới chịu đựng nổi cái lạnh cắt da cặt thịt của nơi đây.

Cứ một năm một lần, kinh thành sẽ mở rộng cửa đón tiếp hàng trăm ngàn đội buôn từ Tây Vực, Nội Mông và những thương nhân mắt xanh tóc vàng đến từ phương Tây nhập kinh buôn bán, đây cũng là những ngày náo nhiệt nhất trong năm. Các đoàn buôn sẽ thuê đất, dựng sạp buôn bán hàng hoá trong thị tập, hàng hoá nhiều vô số kể, không thiếu kì trân dị bảo, cổ mộc quái thạch, thu hút vô số bách tính vây xem mua sắm.

Năm nay cũng vậy, các nàng may mắn đến đúc lúc thị tập của đoàn thương buôn ngoại quốc tiến kinh mua bán, phố sá đông đúc, không khí náo nhiệt và cảnh tượng xa hoa đến cực điểm.

Thị tập Vĩnh quốc xa hoa náo nhiệt gấp trăm lần Liên Hạ, cũng là lần đầu Tô Tiểu Tuyết nhìn thấy nhiều người chen chúc trên đường như vậy, không khỏi hưng phấn kéo tay Chu Túc Nhi chạy đông chạy tây, nhìn trái liếc phải. Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình lẽo đẽo theo sát phía sau, người đông phức tạp, vạn nhất đi lạc sẽ rất khó tìm thấy nhau.

Bốn người đi ngang qua một sạp hàng, Tô Tiểu Tuyết nhanh mắt phát hiện một cặp ngọc bội quen mắt.

"Túc nhi mau xem, mảnh ngọc kia có phải rất giống mảnh ngọc mẫu thân và nương thân hay đeo?"

"Thấu tựa thuỷ, thanh tựa thiên. Quả đúng là ngọc quý mà hai vị lão nhân ưa thích."

Chủ sạp là một nam tử Tây Vực không rành tiếng Trung Nguyên, khẩu âm không chuẩn nhưng rất nỗ lực nói thật chậm thật rõ từng chữ, dù khiến người nghe mất nhiều thời gian nghe hắn nói bất quá lại càng tăng thêm vài phần chân thành đáng tin: "Các vị cô nương thật khéo nhìn hàng! Ngọc này thấu tựa thuỷ, thanh tựa thiên, là Liên Hạ quốc bảo, vốn có một đôi nhưng chẳng may bị người khác mua mất một cái rồi."

Thập tam quốc xưng tụng Liên Hạ là quốc gia chi ngọc, ngọc cũng chính là quốc bảo của Liên Hạ, nhưng để tìm được một mảnh ngọc tuyệt đẹp như thế cũng không phải dễ dàng. Vốn tưởng có thể cùng Thái tử đeo một đôi đồng tâm ngọc, giống như mẫu hoàng và mẫu hậu, bách niên hảo hợp, nào ngờ một đôi ngọc lại bị người mua mất một chiếc. Tiểu Tuyết không khỏi mất hứng, giọng điệu cũng không còn hoà nhã như ban đâu.

"Vốn là một đôi sao lại có người chỉ mua một chiếc? Đây là cố ý gây sự sao?"

"Người mua trả giá gấp mười lần để mua một chiếc, còn nói sớm thôi sẽ có người hữu duyên xuất hiện mua chiếc còn lại."

"Xem ra ta không có duyên với mảnh ngọc này rồi."

"Ta lại cảm thấy cô nương và người mua trước rất có duyên nha." Chủ sạp cẩn thận nâng mảnh ngọc, chìa ra trước mặt Tô Tiểu Tuyết để nàng có thể nhìn ngắm thật kĩ: "Ta thường đến Liên Hạ săn tìm ngọc quý, nhưng thường không phân loại chúng mà đặt chung một chỗ hòng thử thách mắt nhìn của khách hàng. Đôi ngọc này đặt lẫn trong số ngọc tầm thường đã vài năm, mãi vẫn không tìm thấy chủ nhân phù hợp, ấy vậy mà chỉ trong một ngày lại có tận hai người cùng phát hiện sự tinh diệu của nó, há chẳng phải cô nương và người kia rất có duyên sao?"

Tô Tiểu Tuyết cười cười, không phủ định cũng không thừa nhận.

"Hừ, ngươi muốn lừa ai?" Duỗi tay kéo ái phi ra sau lưng, Chu Túc Nhi cười lạnh đánh gãy mấy câu huyên thuyên vô nghĩa của chủ sạp: "Ngọc quý chính là ngọc quý, lẫn trong cát đá vẫn không mất phong thái và bản chất, người tinh ý liếc mắt sơ một cái liền nhận ra. Dựa vào mấy lời hoa ngôn xảo ngữ để câu chuyết kinh* nhà người khác có phải quá nực cười rồi không?"

(*Cách gọi vợ thời xưa)

Cô nương trước mặt bộ dáng đường hoàng, phong thái đĩnh đạc, nâng tay nhấc chân đều toát ra quý khí không gì sánh được, chưa kể đến y phục đắt tiền đang được nàng khoác trên người, nhất định phi phú tức quý, không thể đắc tội. Huống hồ, cách gọi chuyết kinh này xuất phát từ miệng một nữ tử, mười phần hết chín là người của Liên Hạ. Mặc dù luật pháp Liên Hạ không quy định cách phân phu thê trong mối quan hệ giữa hai nữ tử, nhưng hắn ở Liên Hạ mua ngọc, nghe được thấy được không ít chuyện, dần dần nhìn thấu một vài điều. Tỷ như giữa hai nữ tử sau khi thành hôn không phân phu thê nhưng nữ tử có địa vị thấp hơn sẽ 'làm dâu' tại nhà nữ tử có địa vị cao hơn, cụ thể hơn chính là, nữ tử Liên Hạ lấy địa vị để phân định 'phu' và 'thê'. Cho nên cô nương kia gọi nữ tử khác là chuyết kinh, đồng nghĩa địa vị của nàng cao hơn người kia.

Người Liên Hạ không thể đắc tội, nữ tử Liên Hạ càng không được phép đắc tội, chủ sạp vội xua tay cầu hoà: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, sớm biết vị cô nương này đã thành gia ta đã không nói linh tinh rồi!!"

Tô Tiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo tay áo Chu Túc Nhi: "Lão bản gia nói đùa thôi, chuyết kinh chớ tự rước bực vào người."

Chủ sạp ngẩn người, cô nương còn lại cũng kêu chuyết kinh??!

"Phương Ngạo."

Nhận được lệnh từ Mộ Dung Ly Tranh, Phương Ngạo sải bước đến chỗ sạp hàng, tự nhiên cầm lấy mảnh ngọc bội và ném cho chủ sạp một ném bạc: "Ta mua nó, coi như người có duyên với người kia là ta, đúng chứ?"

"Tất nhiên! Tất nhiên!!"

Lúc này Chu Túc Nhi mới chịu buông tha cho hắn, lạnh lùng phất tay áo, tiếp tục cùng mọi người tham quan thị tập.

Người bên cạnh suốt đường đi mặt nhăn mày nhó, thái độ lãnh đạm, cũng không chịu nắm tay nàng, rõ ràng là vẫn còn tức giận chuyện ban nãy. Tô Tiểu Tuyết trộm cười, thử kéo ngón út Chu Túc Nhi, bị gạt ra, lại nắm tiếp, đến này thứ hai mới miễn cưỡng cho nàng nắm.

Đều đã là nhất quốc Thái tử, dưới một người trên vạn người, sao còn ấu trĩ như vậy chứ?

Tranh thủ Chu Túc Nhi không chú ý, Tô Tiểu Tuyết tích cực áp sát, nghiêng đầu thổi một hơi lên dái tai đối phương. Chu Túc Nhi lập tức rụt cổ, hoảng hốt che đậy lỗ tai, đỏ mặt nhìn chằm chằm chằm nàng, giống như muốn hỏi nàng muốn làm gì? Không sợ người khác nhìn thấy hay sao?

Tô Tiểu Tuyết cười cười, sờ soạng vành tai của Chu Túc Nhi, nàng đặc biệt thích dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ của đối phương.

"Ta biết sai rồi, chuyết kinh đừng tức giận nữa, được không?"

"Hừ."

"Làm sao? Chuyết kinh không muốn tha thứ cho ta sao?" Tô Tiểu Tuyết ý vị thâm trường liếc mắt, nghiêng đầu thì thầm vào tai Chu Túc Nhi: "Đêm nay đều nghe theo ý người, tha thứ cho ta, nhé?"

Ánh mắt Chu Túc Nhi khẽ chuyển, sáng lấp lánh, che miệng ho khan hai tiếng, chủ động nắm tay Tô Tiểu Tuyết đi dạo.

Hai người mải mê chìm đắm trong thế giới của mình không để ý Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh đang đi phía sau. Chu Bình nhất thời bị hành vi ái muội của hai người làm cho buồn nôn, phủi tay xua xua mùi, đầy mặt ghét bỏ tố cáo với 'ái phi' nhà mình.

"Mùi gì vậy chứ? Là mùi toan xú* của tình yêu sao?" (*chua và thối)

Mộ Dung Ly Tranh xoa đầu nàng dỗ dành: "Người khác ái tình thì toan xú, còn nàng thì sao?"

"Tất nhiên là ngọt rồi, ngươi muốn nếm thử không?"

Nói xong liền dính cứng ngắt lên người Mộ Dung Ly Tranh, lắc qua lắc lại...

Hai đôi tình nhân chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, không biết sau lưng còn có một con cẩu độc thân. Phương Ngạo bất lực ngước mắt nhìn trời, không thể đắc tội, không thể đắc tội a~

Dạo chơi thị tập thoả thuê, năm người hồi khách điếm tắm rửa chải đầu, thu thập ổn thoả xong thì lên xe tiến cung diện kiến Tương vương. Phương Ngạo thong thả đi bên cạnh mã xa, ôm kiếm trước ngực, mắt không đảo nhưng luôn là người nhanh chóng phát hiện điều bất thường xảy ra xung quanh, một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể lọt qua mắt nàng.

Mặt trời lên cao, mã xa dừng trước nội cung.

Liên Hạ sớm đã phái người gửi thư đến Vĩnh quốc, Thái tử xuất tuần là chuyện hệ trọng, Vĩnh quốc cùng Liên Hạ giao hảo nhiều năm, dĩ nhiên Tương vương phải đích thân nghênh đón, bày tỏ hảo ý lễ nghi của Vĩnh quốc. Bá quan văn võ đứng thành hàng hai bên, cung kính khom lưng cúi đầu, kèn trống inh ỏi, náo nhiệt không gì bằng.

Tương vương một thân cẩm bào hắc sắc, ung dung uy vũ bước đến mã xa cung kính chấp tay: "Liên Hạ Thái tử và Thái tử phi đại giá quang lâm, Vĩnh quốc vô cùng hân hạnh."

Trong mã xa truyền ra âm thanh nhu lãnh nhưng không kém phần sắc bén: "Tương vương chớ khách khí, bản Thái tử có thể được mời đến dự lễ đăng cơ của ngài cũng chính là vinh hạnh của bản Thái tử và Liên Hạ."

Thông qua tiếng nói chậm rãi đánh giá người trong mã xa, vị Liên Hạ Thái tử này tuổi tác không lớn, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Thanh âm đặc trưng của nữ tử phương Nam, ấm áp mềm mại đặc biệt dễ nghe, còn có một chút ấu trĩ do thanh tuyến chưa hoàn toàn phát triển hết. Từng nghe Liên Hạ nữ tử vi chủ, Thái tử điện hạ tất nhiên cũng là một nữ tử, còn còn một vị Thái tử phi, trong lòng nhất thời có chút chua xót. Đồng mang thân nữ tử, vì để bảo vệ những thứ thuộc về mình, hơn hai mươi năm qua Hà Tử Đình luôn phải giả trang thành nam nhân, chưa từng sống vì bản thân một giây phút nào. Nếu nàng có thể sinh tại Liên Hạ, có phải đã không chịu nhiều bất công như ở Vĩnh quốc?

"Bình nhi mau che mặt đi."

"Che mặt?"

Tô Tiểu Tuyết gật đầu, dúi khăn che mặt vào tay Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh: "Thân phận các ngươi chưa tiện công khai, vạn nhất Mộ Dung Ly Tranh muốn xuất thủ hành động sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện thân phận, cho nên tạm thời uỷ khuất các ngươi che giấu dung mạo. Ngay cả Phương Ngạo cũng vậy, không nhiều người biết diện mạo các ngươi thì càng dễ hành động."

Chu Bình cảm thấy lời của tẩu tẩu rất có lý, nhanh chóng đeo khăn che mặt, nghiêm túc ngồi chờ biểu tỷ phân phó.

"Tương vương chớ khách khí, bất quá đường từ Liên Hạ đến Vĩnh quốc xa xôi diệu vợi, liên tục phải thay đổi từ thuyền đến xe ngựa, bản cung nhất thời cảm thấy không khỏe, không biết..."

Hà Tử Đình không hề nghĩ ngợi cười đáp: "Chỗ nghỉ ngơi cho các vị quý nhân của Liên Hạ đã chuẩn bị xong từ lâu, nếu Thái tử điện hạ không ngại có thể đến đó nghỉ ngơi tắm rửa."

Mã xa lúc này mới từ tốn hạ xuống, cung nữ hai bên lần lượt bước lên dìu các vị chủ tử bên trong bước xuống.

Trong bốn người chỉ hai người lộ dung, Hà Tử Đình nhìn lướt qua một lượt, nữ tử mặc cẩm bào nguyệt nha bạch, đội phát quan, anh khí lẫm lẫm hẳn chính là Liên Hạ Thái tử. Thái tử tuổi trẻ mỹ mạo, sánh cùng Thái tử phi dung nhan tú lệ, hoa nhường nguyệt thẹn, thập phần xứng đôi vừa lứa. Không nói không biết, Thái tử và Thái tử phi tuổi tác đều không lớn nhưng khí chất toát ra không thua kém bất kì vương công quý tộc nào, thậm chí còn muốn chèn ép lên người nàng. Phía sau còn có hai nữ tử, cùng đội phượng quan, cùng mặc thiển thanh sắc cẩm y. Một đôi mắt vàng như lưu ly và một mái tóc bạch kim thấu suốt như ánh trăng, tướng mạo bất phàm cộng với đặc điểm cơ thể khác biệt, liếc mắt một cái Hà Tử Đình đã nhận ra thân phận các nàng.

Chu Túc Nhi tiến lên trước, chấp tay: "Tương vương vạn an."

Hà Tử Đình vội chấp tay đáp lễ: "Thái tử không cần đa lễ."

Đứng cách hai người vài bước chân, Chu Bình dễ dàng thu hết hình ảnh của Tương vương vào mắt, phe phẩy quạt lông khổng tước, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Mộ Dung Ly Tranh: "Thiên hạ đồn đãi Tương vương thân cao tám thước, lưng hùm hàm yến, văn võ toàn tài, khí thế uy vũ, hôm nay xem ra người không giống miêu tả cho lắm? Vai thon eo nhỏ, môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao, còn toả ra mùi hương thanh nhã, thiên hạ này còn có nam tử như vậy sao?"

"Nam tử nữ mạo không thiếu, ở Liên Hạ đi một vòng đã tìm được bảy tám người."

"Nam tử nếu như vậy chín phần là đoạn tụ."

Ở phía sau, Phương Ngạo nghe các nàng trao đổi đánh giá Tương vương, trong lòng cũng không nhịn được cảm khái. Tương vương thiên sinh nữ mạo, dáng dấp yểu điệu, nếu nói là nữ tử cũng không ai nghi ngờ.

Hà Tử Đình đảo mắt, phát hiện ánh mắt của Phương Ngạo, hai chân mày liền nhíu chặt.

Phương Ngạo cảnh giác nhìn chằm chằm Hà Tử Đình, xác định đối phương không có ác ý, liền tùy tiện dời mắt sang nơi khác.

Hà Tử Đình không thích ánh nhìn của Phương Ngạo: "Không biết các vị đây là..." lời nói bao hàm cả Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh.

"Yên Thuyên Quận chúa và Tranh phi."

Hà Tử Đình đã biết nhưng vẫn giả vờ tỏ ra kinh ngạc: "Tranh phi? Ngài là phi tần của Liên Hạ đế?"

"Có lẽ do Vĩnh quốc cách Liên Hạ xa xôi nên Tương vương không biết, Liên Hạ nữ nhân vi chủ vi tôn, có thể thú thê nạp thiếp, Yên Thuyên Quận chúa cũng không ngoại lệ, Tranh phi chính là chuyết kinh của Yên Thuyên Quận chúa."

"Nguyên lai như vậy, thất lễ, thất lễ." Hà Tử Đình đảo mắt nhìn sang Phương Ngạo: "Còn vị cô nương này?"

"Nàng là Phương Ngạo, là cung nữ của Tranh phi."

Chỉ là một cung nữ lại dám thẳng mặt đánh giá nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com