TruyenHHH.com

Bach Hop Tu Viet Loan The Hong Nhan Chi Hong Nhan Le

Mao nhung nguyệt quang sắc đoản tụ y, khoác khăn lông bạch chồn vô tạp chất, bọc vớ lông thỏ ấm áp và đeo găng tay dương mao nhuyễn mềm. Anh nhi thoạt nhìn linh động khả ái, khum gối chổng mông nắn cầu tuyết, lưỡng hắc mâu trong vắt như mặt hồ thu, môi hồng căng mọng, đã nhìn chỉ muốn ôm một cái.

Ánh dương ngày đông ôn hoà, như những sợi tơ vàng vắt trên cành lá đọng sương tuyết, hơi lạnh thấm trong đất len lỏi qua tầng tầng vải vóc. Châu Cẩm Ngôn dùng ánh mắt trìu mến quan sát Thiên nhi nghịch tuyết, dùng tám chữ lương thần mỹ cảnh, nhân gian chi lạc miêu tả quả không ngoa.

Dõi theo bóng hình nho nhỏ vui đùa bên trước sân, nàng bỗng thấy lòng bình yên đến lạ thường, dẫu gió lạnh vần vũ, dẫu tóc xanh hoá bạc, ánh mắt nàng chưa từng rời đi một phút giây.

"Thiên nhi!"

Nghe tiếng nương gọi, Thiên nhi vỗ hai bàn tay dính đầy tuyết, dang rộng cánh tay vừa chạy vừa hô: "Nương thân~"

Châu Cẩm Ngôn chiều chuộng mỉm cười, cũng dang tay đón Thiên nhi ôm vào lòng.

Bỗng, bóng dáng nhỏ vụt qua thân thể nàng, nhanh chóng biến mất sau làn tuyết trắng xóa mờ mịt.

Có thứ gì vỡ tung ra trong đáy mắt, Châu Cẩm Ngôn hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, vô thức lao vào bóng đêm thăm thẳm tìm kiếm tung tích nhi nữ: "Thiên nhi! Thiên nhi!"

Nàng đuổi không kịp, nàng vấp ngã.

Nàng trượt dài trên lớp tuyết xốp, toàn thân máu me bê bết, tư chi lạnh toát như băng, ngay cả Thiên nhi cũng không còn nữa...

"Thiên nhi đừng đi! Thiên nhi!"

Từ trong mộng mị bật dậy, gối đầu đã ướt đẫm từ lúc nào. Có thứ gì đó từ trong trái tim nàng phá một lỗ chui ra, lở loét, máu tươi đầm đìa.

Hoá ra tất cả chỉ là một giất mộng, mộng tàn người tan...

Phát giác động tĩnh bên giường, Nhiếp Dương chủ động lấy khăn lau mồ hôi cho nàng: "Lại gặp ác mộng?"

Nghiêng đầu né tránh đụng chạm từ đối phương, chậm chạp dịch chăn sang một bên, Châu Cẩm Ngôn lần nữa muốn đi tìm Thiên nhi. Là nhi nữ của nàng thì dù có chết cũng phải chết trong lòng của nàng, chôn cùng một chỗ với nàng.

"Nàng muốn đi đâu?"

Châu Cẩm Ngôn đứng ngược nắng, gương mặt xám xịt càng thêm tối tăm: "Thiên nhi đâu? Ngươi đưa nha đầu đi đâu rồi?"

Bộ dạng bán sống bán chết của Châu Cẩm Ngôn khiến Nhiếp Dương càng thêm chột dạ, nàng muốn nhìn lại không nỡ nhìn, hổ thẹn cúi đầu nhìn mũi giày sạch sẽ tươm tất: "Nàng hôn mê đã hơn bảy ngày, Thiên nhi cũng đã..."

Trái ngược với suy nghĩ của Nhiếp Dương, Châu Cẩm Ngôn không những không kích động, ngược lại còn bình tĩnh lặp lại câu hỏi: "Nhi nữ của ta ở đâu?"

"Nàng bình tĩnh, ta không phải không cho nàng gặp mà là..."

"Nhi nữ của ta ở đâu."

Vẫn thanh âm đó, độ cao đó, lạnh nhạt khiến Nhiếp Dương phải rùng mình một trận.

Chẳng biết từ bao giờ, giữa hai người trở nên xa lạ đến vậy. Ba năm đồng sàn cộng chẩm, đồng sinh cộng tử, ấy vậy mà giờ đây chẳng khác nào người dưng qua đường. Luận tôn ti bối phận, một người là tỷ tỷ, một người là muội phu, còn muốn thân mật đến mức nào mới cam lòng?

Nhiếp Dương dẫn Châu Cẩm Ngôn đến từ đường Nhiếp gia.

Trong từ đường bày rất nhiều bài vị, đều là tổ tiên của Nhiếp gia đời đời kế tục, hương hoả thịnh vượng, phù hộ gia tộc vạn đại hưng thịnh. Lẻ loi, lại nổi bật nhất là một tấm bài vị hãy còn ướt đẫm màu nước, thơm nồng mùi gỗ.

Danh, tự, sinh thần bát tự và một bình sứ thanh hoa.

Sững sờ nhìn tấm bài vị nho nhỏ kia thật lâu, mặt đỏ hoen nhập nhèm, cay đến mức phải siết chặt hai bàn tay mới có thể mở mắt ra nhìn thật rõ. Thất hồn lác phách bước về phía trước, dùng hai tay nhấc lên chiếc bình sứ thanh hoa tinh xảo, rõ ràng đã lớn đến mức nàng bồng không nổi vậy mà giờ đây không cần dùng sức vẫn ôm lên được...

"Lạnh lắm đúng không Thiên nhi? Đã nói đừng đi lung tung, đã nói đứng yên ở đó đợi a nương, tại sao lại cứ không nghe lời? Chẳng phải bảo bối nói muốn ăn canh gà hầm sao? Nương bắt gà cho ngươi, cho ngươi cả hai cái đùi, ngoan ngoãn về nhà với nương nhé?"

Mấy lần mở miệng muốn nói nhưng vì nỗi hổ thẹn trong lòng mà không thốt nên lời, mãi đến khi nhìn thấy nước mắt làm nhoè đi chữ viết trên bài vị, Nhiếp Dương mới lấy đủ dũng khí đặt tay lên vai nàng: "Ta biết trong lòng nàng khó chịu nhưng..."

"Đừng chạm vào ta!"

Nhìn đối phương né tránh mình như né tránh ôn dịch, Nhiếp Dương không khỏi khổ sở: "Ta biết nàng hận ta, ta cũng không dám yêu cầu nàng tha thứ, nhưng nàng cũng phải nghĩ đến bản thân..."

"Ta có thể tha thứ cho ngươi..." Châu Cẩm Ngôn cười dài trong nước mắt: "Chỉ cần ngươi trả Thiên nhi lại cho ta, trả nhi nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện lại cho ta, bất kể ngươi giết người phóng hoả, tội ác tày trời, ta đều sẽ tha thứ cho ngươi."

"Chẳng thà nàng cứ oán hận ta chứ đừng dày vò bản thân thành như vậy."

Nhiếp Dương bất lực nhắm nghiền mắt, ai cũng có tư cách khuyên nhủ Châu Cẩm Ngôn, chỉ có nàng là không.

"Ngươi không giết nàng, nhưng ngươi tiếp tay cho kẻ khác hãm hại nàng. Nhiếp Dương, quan hệ giữa ta với ngươi chính là kẻ thù, đừng cùng ta nói những lời ghê tởm đó nữa."

Châu Cẩm Ngôn nhấc lên bài vị của Thiên nhi, cẩn cẩn dực dực dùng y phục bọc lại, giữ thật kĩ trong lồng ngực: "Thiên nhi của ta họ Châu, không xứng đặt trong từ đường Nhiếp gia các người."

Mắt thấy Châu Cẩm Ngôn muốn đi, Nhiếp Dương hoảng loạn, ba bước biến hai chạy đến ngăn cản: "Bài vị Thiên nhi đã được đặt trong từ đường Nhiếp gia, được người tế bái hương hoả đã hai hôm, linh hồn nàng sớm đã nương náu tại đây, ngươi mang nàng đi sẽ khiến nàng lạc đường."

"Ta là nương thân của nàng, lúc sống ở bên cạnh ta, chết cũng sẽ tìm ta. Chẳng qua là một tấm bài vị, một cái lồng giam sơn son thiếp vàng, ngươi nghĩ nàng sẽ ở lại đây thay vì đi cùng ta?"

"..." Nhiếp Dương xấu hổ cúi đầu: "Ta không có ý đó, chỉ là người sống có nhà, người chết cũng nên có nơi quay về..."

"Ta mới là nơi quay về của Thiên nhi."

Châu Cẩm Ngôn nhẹ nhàng gạt đi cánh tay đang đặt trên vai mình: "Thiên trường địa cửu hữu thì tận, Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ*. Nhiếp Dương, ngươi huỷ hoại cuộc đời ta, tiếp tay hung thủ lấy mạng nhi nữ của ta, đời này kiếp này, Châu Cẩm Ngôn ta cùng Nhiếp Dương ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, gặp nhau đao kiếm tương hướng." (Trời đất có điểm tận cùng, nhưng nỗi hận này kéo dài không hồi kết - Trích Trường hận ca của Bạch Cư Dị)

"Nàng trách ta rất đúng, là ta khốn khiếp, là ta không phân biệt thị phi đã nghe lời kẻ ác xúi giục. Nhưng nàng đã bao giờ nghĩ đến, năm đó, là ta chính tay ta đã bồng Thiên nhi khỏi xe ngựa của đội buôn người, tự tay tắm rửa cho đứa trẻ hãy còn đỏ hỏn, từng chút từng chút chăm bẵm, phí hết tâm sức dạy dỗ nha đầu. Ngoại trừ nàng, ta là người yêu thương Thiên nhi nhất, làm sao ta có thể nhẫn tâm đến mức hại chết nhi nữ của mình chứ?"

"Giờ phút này nói những lời xảo biện này còn có ý nghĩa gì? Người đi trà lạnh, Nhiếp tướng quân chớ diễn bi sầu, kẻo người ngoài cho rằng mẫu tử ta nợ ân nghĩa của Nhiếp gia."

"Làm ơn, làm ơn đừng nói những lời như vậy, ta thật sự hối hận rồi, hối hận đến mức chỉ muốn chết thay cho Thiên nhi hòng giải nỗi uất hận trong lòng nàng!"

"Giải nỗi uất hận trong lòng ta? Ngươi nói làm cách nào để giải hết nỗi uất hận trong lòng ta?!"

Hình ảnh trong quá khứ tua đi tua lại trong đầu óc, nhắc nhở bản thân từng hèn mọn thế nào, từng ti tiện ra sao. Lại nhìn người kia một lần lại một lần chà đạp lên tấm chân tình của nàng, huỷ hoại sinh mệnh của nàng, tiếp tay kẻ khác giết chết cốt nhục của nàng.

Quá nhiều, giữa hai người tồn tại quá nhiều ân oán và khúc mắc, đời này kiếp này vô pháp tháo gỡ.

"Nhiếp Dương ta hối hận rồi..."

"Hối hận vì đã yêu ngươi, hối hận vì đã gả cho ngươi, hối hận vì khi ở Tuyết Linh sơn cứu ngươi... Chẳng thà ngươi chết đi, hoặc là ta chết đi, thì có lẽ Dương tỷ tỷ trong lòng ta đã không biến chất méo mó đến nhường này..."

Một tiếng nứt vỡ, trái tim như vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Thật may, thật may vì Châu Cẩm Ngôn hận nàng, vẫn tốt hơn lạnh lùng lãng quên nàng. Bất quá, nàng tưởng niệm, tưởng niệm một đôi mắt trong veo tràn ngập tình ý dành cho nàng, môi cái ôm thoang thoảng trà hương, cả nụ hôn vụng dại chỉ còn trong ảo mộng.

"Đi thôi Thiên nhi, nương đưa ngươi về nhà."

Nhiếp Dương thấp giọng nỉ non: "Nương tử xin nàng đừng đi."

"Đương gia nhìn nhầm người gọi nhầm tên."

Châu Cẩm Tú yểu điệu lả lướt bước vào trong từ đường, đưa tay vén lọn tóc dài trước ngực, thích thú nhìn dáng vẻ nhếch nhác bệnh tật của Châu Cẩm Ngôn. Là của nàng, vĩnh viễn là của nàng, ai cũng đừng hòng giành mất.

Liếc nhìn bài vị Nhiếp Thiên trong lòng Châu Cẩm Ngôn, Châu Cẩm Tú càng đắc ý mỉa mai: "Tiện chủng mãi mãi là tiện chủng, làm sao xứng đặt tại từ đường Tướng Quân Phủ?"

Những lời chua ngoa này đưa Châu Cẩm Ngôn về cái ngày của nhiều nằm về trước, cũng là một ngày tuyết rơi vần vũ, nàng và Thiên nhi bị đuổi đánh ra khỏi Tướng Quân Phủ. Đói, rét, bệnh tật dày vò, nhưng Thiên nhi của nàng vẫn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi. Như một bức tượng vô tri vô giác, đỏ mắt nhìn bài vị Nhiếp Thiên, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệt gì, tại sao không trút lên đầu nàng mà lại cướp mất nhi nữ bảo bối của nàng?

"Đương gia cứ để nàng đi. Vốn, đả thương Tướng Quân đã đáng tội chết, người còn lưu lại ả không sợ lại bị đâm tiếp một đao sao? Thứ nữ nhân lẳng lơ ti tiện cùng dã nam nhân sinh ra nghiệt chủng làm gì có tư cách bước vào từ đường Nhiếp gia, còn dám bày khổ nhục kế, đương gia người chớ có trúng kế!"

Châu Cẩm Ngôn vuốt vuốt bài vị, khí định thần nhàn, từng bước đến trước mặt Châu Cẩm Tú.

Chát!

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có tư cách đàm luận ta? Chẳng qua là dã loại không biết xấu hổ ăn bám Châu gia, vì niệm tình ngươi tuổi nhỏ vô tri nên chỉ cần ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi, ngay cả ta thê tử cũng chấp tay nhường cho ngươi, tất cả những thứ ngươi có bây giờ có thứ nào không phải đoạt từ tay ta? Chẳng biết Châu gia nhị tiểu thư lấy đâu ra tự tin đến cười nhạo ta?"

"Ta đoạt ngươi hay ngươi không có bản lĩnh? Nói chuyện phải có bằng chứng, bằng không chính là ngậm máu phun người."

"Muốn bằng chứng, ta có bằng chứng!"

Tiếng nói lanh lảnh, dáng người dong dỏng cao đứng ngược nắng.

Chu Túc Nhi khép quạt giấy, ung dung tiêu sái bước vào, thuận tay ném cho Nhiếp Dương một chiếc bình nhỏ: "Thứ này gọi Đoạn Thanh, là một loại cấm dược đến từ phương Bắc, dĩ nhiên sẽ tìm không thấy ở kinh thành nhưng không biết tại sao lại tìm được trong phòng của Cẩm Tú tiểu thư."

Nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, Châu Cẩm Tú hùng hổ xông lên: "Đường đường là nhất quốc Thái tử lại làm trò bới móc phòng người khác, lẽ nào Thái tử gia không thấy xấu hổ sao?"

"Nói gì chứ Cẩm Tú tiểu thư? Đây nào phải phòng ngươi, rõ ràng là phòng của Cẩm Ngôn tiểu thư, ngươi chẳng qua chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi."

"Ngươi..." Không nghĩ tới Thái tử gia mồm miệng lại chua ngoa như vậy, Châu Cẩm Tú bị mắng đến cẩu huyết đầy đầu, tức giận trừng mắt nhìn sang Nhiếp Dương: "Ngươi mặc kệ bọn họ mắng chửi ta vậy sao? Dẫu sao ta cũng là nương tử được ngươi dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào phủ!"

Châu Cẩm Ngôn cười lạnh đánh gãy mơ mộng của Châu Cẩm Tú: "Ngồi kiệu hoa đến Nhiếp phủ là ta, cùng nàng bái đường là ta, cùng nàng uống rượu hợp cẩn cũng là ta, chỗ nào là của ngươi?"

"Là ngươi giả dạng ta, chiếm đoạt hạnh phúc vốn dĩ là của ta!"

"Chẳng phải ta đã hoàn trả cho ngươi cả, sao ngươi vẫn không chịu buông tha ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com