Bach Hop Tu Viet Loan The Hong Nhan Chi Hong Nhan Le
Ân Giai vương vô phúc không có hoàng tử, lại là kẻ ham mê sắc dục, từ đâu đã đánh mất lòng tin của bách tính. Sau đại chiến, Nhiếp Dương công cao cái chủ*, biết cách thu phục nhân tâm, rất được quần thần tán dương khen ngợi. Hoàng đế nhất thời lo lắng, kiêng dè Nhiếp Dương quyền uy che trời sẽ nảy sinh ý nghĩ không an phận. Huống hồ Nhiếp Dương tuy là dưỡng nữ của tiên hoàng, nhưng có công khai quốc, khiến hắn muốn động cũng không dám động. (*công cao hơn chủ)Nhân lúc nơi nơi nổi dậy, lần nữa bắt Nhiếp Dương xuất thủ trấn áp.Từ đại mạc quay về chưa lâu lại phải tiếp tục trấn áp phản quân. Nhiếp Dương không dám trái lệnh, chuẩn bị mọi thứ, chờ ngày lên đường. Lo lắng Châu Cẩm Ngôn biết chuyện sẽ đi theo, Nhiếp Dương tận lực che giấu, đến ngày lên đường Châu Cẩm Ngôn mới ngỡ ngàng.Châu Cẩm Ngôn bồng bế Thiên nhi được quấn kĩ trong bọc vải, buồn bã ngước mắt nhìn Nhiếp Dương, lẽ nào nàng không đáng để tin như vậy? Tại sao một mực muốn giấu nàng?Nhiếp Dương xuống ngựa, dang tay ôm Châu Cẩm Ngôn lẫn Thiên nhi vào lòng, ôn nhu thì thầm bên tai nàng: "Xin lỗi vì đã giấu nàng, nhưng bệnh nàng chưa khỏi, huống hồ Thiên nhi còn quá nhỏ cần nàng tự tay chăm sóc, nên ta không thể để nàng cùng đi được.""Nhưng sao quân gia không nói một lời? Sao ta có thể đành lòng để người một mình mạo hiểm?""Ta đã quen chiến trường khốc liệt, trận này đối với ta chỉ như một duyệt binh bình thường. Ngoan, thay ta hảo hảo chăm sóc Thiên nhi, chiếu cố cha nương. Cha nương tuổi tác đã lớn không chịu được mệt nhọc dày vò, có nàng ở đây ta rất yên tâm, cho nên, nàng nghe lời ta được chứ?""Nhưng..."Nhiếp Dương si mê hôn lên khoé mắt nàng: "Ta sẽ sớm trở về."Nhiếp Dương đã nói đến mức này, Châu Cẩm Ngôn không thể không thuận theo, nén nước mắt dặn dò nàng: "Quân gia phải nhớ rằng không chỉ cha nương, mà còn có ta và Thiên nhi ngóng trông người trở về, người nhất định không được bỏ rơi bọn ta."Nhiếp Dương dịu dàng nhoẻn miệng cười, không rõ vui hay buồn, nàng không dây dưa nhiều, xoay người lên ngựa rời đi. Châu Cẩm Ngôn dõi mắt nhìn theo, lệ nóng doanh doanh, không dám cầu mong quá nhiều, chỉ hẹn cùng người trùng phùng. Đáng tiếc, Nhiếp Dương lẫn Châu Cẩm Ngôn đều không biết, sau lần chia tay này thì mãi đến khi sinh tử phân ly mới lại tương phùng...Từ ngày Nhiếp Dương ly kinh, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do một tay Châu Cẩm Ngôn quán xuyến, một đêm trở thành đương gia chủ mẫu của Nhiếp phủ. Chiếu cố cha nương, giáo dưỡng nhi nữ. Sau tảo thiện, Châu Cẩm Ngôn thường dạy Nhiếp Thiên viết chữ, vẽ tranh. Nhiếp Thiên rất thông minh, dạy một biết mười, thi kinh người khác học mất ba ngày nhưng nàng chỉ mất nửa canh giờ. Châu Cẩm Ngôn dồn hết tâm sức lên người Nhiếp Thiên, đây là hài tử duy nhất của nàng và Nhiếp Dương, là sợi dây ràng buộc cuối cùng. Nhỡ chẳng may Nhiếp Dương có mệnh hệ gì, ít nhất Nhiếp gia vẫn còn Nhiếp Thiên là chỗ dựa. Nhưng Châu Cẩm Ngôn vẫn không từ bỏ chờ mong Nhiếp Dương, nguyện ý đem chuyện giả mạo Châu Cẩm Tú kể lại cho Nhiếp Dương. Nàng tin, sau bao năm qua phu thê đồng sàn cộng chẩm, đồng sinh cộng tử, Nhiếp Dương khẳng định sẽ tha thứ cho nàng. Vì chuẩn bị cho điều này, Châu Cẩm Ngôn ở trước mặt Nhiếp Thiên sẽ không đeo diện cụ. Nhưng người tính không bằng trời tính, điều Châu Cẩm Ngôn không ngờ tới chính là Châu Cẩm Tú trở về.Ngày ấy, Châu Cẩm Tú xiêm y dơ bẩn rách rưới, ôm một đứa bé ba tuổi, quỳ trước phủ cầu xin giúp đỡ. Châu Cẩm Ngôn niệm tình tỷ muội, nguyện ý để Châu Cẩm Tú lưu lại. Châu Cẩm Ngôn an bài Châu Cẩm Tú ở tiểu viện không xa chính phòng để tiện cùng muội muội thăm hỏi lẫn nhau. Thời điểm cứu vớt Châu Cẩm Tú, Châu Cẩm Ngôn cũng không nghĩ quá nhiều, bản chất nàng lương thiện không đoán được sẽ có một ngày chính muội muội lại hại bản thân không còn đường lui.Ngày Nhiếp Dương khải hoàn hồi kinh, khắp thành kèn trống inh ỏi, ngợi ca nàng là Hoa Mộc Lan tái thế, tuổi trẻ tài cao. Cách đó nửa tháng, cha nương cùng nhau du ngoạn giang hồ, họ tuổi đã cao, muốn dành năm tháng còn lại cho đối phương. Châu Cẩm Ngôn cũng không có ý kiến gì, để họ thoải mái rời đi, chỉ mong đa nương luôn được bình an hạnh phúc.Ngày ấy, Châu Cẩm Ngôn không mang nhân bì diện cụ, lấy thân phận Châu Cẩm Ngôn dắt tay Thiên nhi ra cổng đợi Nhiếp Dương về. Nhác Thấy bóng người quen thuộc ngoài cửa, Châu Cẩm Ngôn vừa mừng vừa sợ, bàn tay rịn ướt mồ hôi.Nhiếp Dương bước vào cổng, dang rộng hai tay, mỉm cười nói: "Ta đã về."Hốc mắt đau xót, hoá ra Nhiếp Dương nhận ra nàng, Châu Cẩm Ngôn vui mừng bật khóc.Lúc Châu Cẩm Ngôn định chạy đến, vùi sâu vào cái ôm ấm áp đó, lắng nghe hơi thở thân quen phả nhẹ nhè bên gáy, bỗng một bóng người nhanh nhẹn lướt qua."Quân gia!"Châu Cẩm Tú ôm lấy Nhiếp Dương, thân mật gọi một tiếng quân gia.Nhiếp Dương hào hứng đón nhận cái ôm của Châu Cẩm Tú, ôn nhu tri kỉ an ủi: "Tú nhi, khổ cực cho nàng."Đất trời quang đãng lại nghe thấy ngũ lôi oanh đỉnh, Châu Cẩm Ngôn sững sờ đứng yên tại chỗ, nước mắt lẳng lặng chảy trên đôi má phờ phạc. Nàng không cam tâm, ba bước thành hai đem Châu Cẩm Tú kéo ra khỏi Nhiếp Dương, lần đầu tiên trong đời nổi trận lôi đình. "Cẩm Tú ta đối ngươi không tệ, sao ngươi có thể đối xử như thế với ta?"Châu Cẩm Tú hoảng hốt vụt chạy trốn sau lưng Nhiếp Dương: "Ta không hiểu tỷ tỷ nói gì hết. Quân gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Nhiếp Dương nheo mắt nhìn Châu Cẩm Ngôn: "Tỷ tỷ, chuyện gì từ từ nói, sao lại lớn tiếng với Tú nhi như thế?""Dương, sao có thể như vậy? Ngươi, ngươi sao có thể làm như vậy với ta? Ta mới là người cùng ngươi bái cao đường, ẩm hợp cẩn!""Bái cao đường, ẩm hợp cẩn? Đại tỷ có điều nhầm lẫn, người cùng ta động phòng hoa chúc, hẳn là Cẩm Tú mới phải chứ. Ta không ngốc cũng không mù, sao có thể nhầm lẫn hai người?""Ngươi tin ta, chuyện không phải như thế! Nhất thời ta không thể giải thích rõ ràng nhưng ta mới thật sự là người cùng ngươi bái đường thành thân!""Ta không có hồ đồ đến mức nhận không ra nương tử của mình!"Châu Cẩm Ngôn quẫn bách nhìn xung quanh, vừa vặn chạm phải đôi mắt thấu suốt của Thiên nhi liền mừng rỡ bồng nha đầu lên cho Nhiếp Dương xem: "Đây là Thiên nhi! Là Thiên nhi đó, quân gia có nhận ra chưa? Nàng là nhi nữ của chúng ta, ngươi xem ngọc bội trên cổ nàng đi, có phải là món đồ ngươi tặng nàng lúc mãn nguyệt không?"Nhiếp Dương nhìn thử ngọc bội trên cổ Thiên nhi, chau mày, đúng là ngọc bội của nàng."Tỷ tỷ sao lại lấy trộm ngọc bội của Thiên nhi?"Châu Cẩm Ngôn nhẹ tay đặt Thiên nhi xuống, vung tay tát Châu Cẩm Tú: "Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, ngươi không được vu khống ta!"Bất ngờ, Nhiếp Dương vung tay đẩy Châu Cẩm Ngôn, dịu dàng lại ấm áp ôm Châu Cẩm Tú vào lòng: "Tú nhi có đau không?""Quân gia chớ tin lời tỷ tỷ, đó là ngọc bội của Thiên nhi, nàng đã trộm đi từ chỗ của ta! Trước đây tỷ tỷ cùng hoàn khố lưu manh làm chuyện bại hoại gia phong sinh ra dã loại, sau đó xin thiếp cho tá túc vài hôm, đợi gom đủ ngân lượng sẽ rời đi. Ta niệm tình tỷ muội nên đồng ý thu nhận mẫu tử nàng, nào ngờ tỷ tỷ không những ăn cắp quen tay còn đổ oan cho ta!"Một cái tát giáng xuống, Châu Cẩm Ngôn ôm gò má bỏng rát lùi lại, tầm mắt mơ hồ nhìn chằm chằm hai đôi giày một đen một hồng. Hoá ra, người đến sau không phải tiểu tam, mà người không được yêu mới là tiểu tam."Nể tình ngươi là tỷ tỷ Tú nhi, lần này ta tạm tha cho ngươi, lần sau còn động tay động chân đừng trách sao ta vô tình."Châu Cẩm Ngôn thuỷ chung cúi đầu, mím chặt môi, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: "Ngươi, hứa với ta những gì, còn nhớ chứ?""Ta chưa từng hứa gì với ngươi."Người đi trà lạnh...Chưa từng nghĩ kết cục sẽ là thế này, âu cũng là tội nghiệt của nàng. Trách nàng si tâm vọng tưởng, ngu ngốc si tình, một lòng một dạ hướng với người không yêu mình, tự mình đẩy mình ngã xuống vực sâu, cũng đáng lắm...Bầu trời của nàng, sinh mạng của nàng, thê tử của nàng... bỏ nàng đi rồi...Như cá mắc cạn, chim trời gãy cánh, vô lực giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử. Hơi thở từng chút bị tước đoạt, ngàn mũi tên đâm xuyên da thịt cũng không đau bằng ánh mắt người kia. Trong tim người đã không có nàng, thì dù sự thật bày ra trước mắt vẫn sẽ liều mạng phủ nhận.Hà tất chịu nỗi đau này?Có lẽ đây là số phận của nàng.Sau ngày ấy, Châu Cẩm Ngôn luôn cố tìm cách giải thích cho Nhiếp Dương, nhưng nàng nói thế nào nàng ấy cũng không tin, nàng có đem bằng chứng gì ra cũng bị Châu Cẩm Tú vu oan nàng trộm cắpDần dần Châu Cẩm Ngôn mất hết hy vọng, cũng chẳng còn muốn biện bạch gì nữa, có lẽ, tình yêu nàng dành cho Nhiếp Dương đã bị chính sự tàn nhẫn của đối phương bóp chết rồi.Vài hôm sau, Châu Cẩm Tú hẹn Châu Cẩm Ngôn ra hồ gặp mặt.Tất cả mọi thứ thay đổi chỉ sau một câu nói, Châu Cẩm Tú mặc y phục của nàng, trang sức của nàng, có được nữ nhân của nàng. Còn Châu Cẩm Ngôn, trở về với hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có."Tỷ tỷ sao vẫn không chịu hiểu thời thế đã thay đổi rồi? Ngươi nghĩ Nhiếp Dương sẽ tin lời ngươi sao?""Ta tin lầm ngươi nên mới thu lưu mẫu tử ngươi, không ngờ ngươi là hạng người ăn cháo đá bát, xem như ta mắt mù, không hiểu nhân tâm lãnh bạc.""Ngươi nhận ra cũng đã quá muộn rồi, ta gọi ngươi đến đây, chính là muốn có cái cớ để đuổi ngươi đi."Châu Cẩm Ngôn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Châu Cẩm Tú từ trên bờ nhảy xuống hồ.Tiểu Hoa liền hét lên: "Đại tiểu thư đẩy phu nhân xuống hồ rồi!"Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Châu Cẩm Ngôn chưa kịp hiểu gì thì đã bị gia đinh trong phủ bắt giữa, trừng to hai mắt đăm đăm nhìn Châu Cẩm Tú.Nhiếp Dương nhanh chóng xuất hiện, cởi ra ngoại bào, nhảy xuống hồ đưa Châu Cẩm Tú ngất liệm đi lên bờ."Là đại tiểu thư đẩy phu nhân xuống hồ! Đại tiểu thư muốn giết chết phu nhân!!"Nhiếp Dương giận run người, đem tất cả oán khí trút lên người Châu Cẩm Ngôn."Tại sao ngươi năm lần bảy lượt muốn hại nàng?"Châu Cẩm Ngôn che gò má, cảm giác đau đớn không còn rõ ràng như lúc trước, hoặc có lẽ bởi nỗi đau trong lòng quá lớn, vượt qua cả nỗi đau thể xác. "Ngươi đã không tin ta, giải thích còn có ý nghĩa gì?""Ngươi muốn thế nào mới buông tha cho nàng?"Châu Cẩm Ngôn không đáp, an an tĩnh tĩnh quan sát Nhiếp Dương thật lâu. Bốn năm đồng sàn cộng chẩm, sóng gió nào chưa từng trải qua, đau đớn thế nào đều không nỡ buông tay nhau, bây giờ hai bên đối mặt lại xem nhau như kẻ thù, đúng là oan nghiệt.Oan của nàng, nghiệt của người."Đuổi mẫu tử Cẩm Ngôn ra khỏi phủ!"Gia nhân trong phủ thi lệnh đuổi đánh Châu Cẩm Ngôn và Thiên nhi, không đồ đạc không tiền của, bốn năm phí bao tâm sức chỉ nhận lại sự ghẻ lạnh. Nơi này đã không còn là nhà của nàng nữa rồi.Thứ không đáng tin nhất trên đời, chính là lời hứa...Mưa tầm tã, Châu Cẩm Ngôn gục bên hiên nhà, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt đọng lại trên đôi mi. Thiên nhi thể trạng yếu, chịu không được đổ bệnh, phát sốt, nằm trong lòng Châu Cẩm Ngôn rên rỉ. Trong người không có tiền, cắn răng muối mặt ôm Thiên nhi đến tìm đại phu cứu chữa. Nhưng ai cũng lắc đầu từ chối, còn mắng nhiếc đuổi xua, nàng đành ôm Thiên nhi lang bạt khắp nơi. Đau đớn nhìn Thiên nhi thở từng hơi nặng nhọc, rúc đầu vào ngực nàng như thể đang hấp hối."Thiên nhi, đừng dọa nương, Thiên nhi...""Nương chỉ còn ngươi thôi, ngươi có mệnh hề gì, nương cũng không sống nữa."May mắn, trong đêm đó, Châu Cẩm Ngôn được một viên ngoại họ Mạc thu lưu mẫu tử nàng.Mạc phu nhân có một đứa con gái trạc tuổi Châu Cẩm Ngôn nhưng không may bệnh nặng, đang thoi thóp, vì cứu con Mạc phu nhân đã làm không ít việc thiện cũng đã cứu không ít người. Châu Cẩm Ngôn lưu lại trong Mạc phủ, Thiên nhi được lang trung giỏi nhất cứu chữa, tiền thuốc đều do Mạc gia chi trả. Bản thân Châu Cẩm Ngôn biết chút y thuật, muốn thử khám cho Mạc tiểu thư, Mạc phu nhân liền đồng ý. Sau khi khám xong, Châu Cẩm Ngôn nghi ngờ người này mắc bệnh suyển rất nặng nhưng người nhà không hay biết. Báo bệnh cho lang y, quả nhiên Mạc tiểu thư thật sự mắc bệnh suyển, từ đó trở thành thiếp thân nha hoàn săn sóc cho Mạc tiểu thư. Qua hơn nửa năm điều trị, bệnh tình của Mạc tiểu thư dần thuyên giảm, đối Châu Cẩm Ngôn có rất ưu ái. Mạc tiểu thư Mạc Tiên am hiểu thi phú, biết Châu Cẩm Ngôn đọc qua sách, thường cùng nàng luận thơ, đánh đàn, vẽ vài bức tranh. Dần dần Mạc Tiên đối nàng nảy sinh tình cảm, liên tục đề nghị muốn nàng ở lại cùng mình bầu bạn.Châu Cẩm Ngôn nghe xong không những không vui mừng ngược lại quỳ xuống thưa: "Mạc tiểu thư đối Cẩm Ngôn ơn sâu như núi, rộng tựa hoàng hà, bản thân Cẩm Ngôn ngu dốt nào dám vọng tưởng. Nếu được, xin tiểu thư cho phép Cẩm Ngôn cùng nhi nữ được trở về quê cũ, mẫu tử nương tựa lẫn nhau là đủ."Mạc Tiên tiếc nuối, nhưng biết tính khí Châu Cẩm Ngôn, nàng một khi đã quyết thì dù trời có sập xuống cũng không thay đổi. Châu Cẩm Ngôn dành dụm đủ bạc mua một mảnh đất nhỏ, thuê người giúp nàng dựng nhà, trồng một vườn cải nhỏ, nuôi một bầy thỏ con. Mạc Tiên thường hay đến giúp đỡ nàng, nhưng nàng cũng chỉ xem đối phương là tỷ muội, chung quy không có vượt qua bức tường đó.Những tưởng cuộc sống cứ như thế bình dị trôi qua, nhưng không ngờ, Thiên nhi bị người vu hại, bỏ mạng oan uổng trong đêm. Đối với Châu Cẩm Ngôn mà nói chẳng khác nào một đạo thiên lôi trực tiếp giáng lên người nàng, da thịt lở loét, đau đớn khắp người. Đời này nàng chỉ có Thiên nhi, Thiên nhi mất rồi, nàng cũng chẳng sống làm gì nữa.Nàng hối hận, hối hận đến mức muốn cùng Nhiếp Dương đồng quy vu tận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com