Bach Hop Tieu Thuyet Dong Nhan Tan Nu Pho Ma
Chương 10 (đổi mới xong )Nói đến hoa đăng đương nhiên phải có đố đèn. Với trí tuệ của Phùng Tố Trinh, những đáp án này không quá khó khăn, chẳng qua là chơi đùa với mọi người một chút thôi. Việc giải đề giống như quá quan trảm tướng, cùng Thiên Hương hưng phấn đoán đến đề mục cuối cùng, nàng cũng chỉ ở một bên im lặng cười.Đối với công chúa kia quen việc cái khó ló cái khôn mà nói, trên thực tế đố đèn không làm khó nàng. Nhưng đạo đề cuối cùng là đoán tên thuốc, cái này hoàn toàn không can hệ gì đến năng lực. Thiên Hương nhìn Phùng Thiệu Dân bên cạnh, nhớ tới người lúc trước làm thầy thuốc, nhất định sẽ biết.Nhận thấy được bên cạnh phao tới xin giúp đỡ bằng ánh mắt, Phùng Tố Trinh có chút xấu hổ mà nhẹ giọng nói: "Ta xem nàng vẫn nên buông tha cho đề khó này.""Vì sao? Ngươi biết đáp án đúng không? Mau nói cho ta biết đi, chỉ chút nữa là có thể trúng thưởng rồi!""Bộ ngực thơm ngát hương ── cô nương, nàng nhất quyết muốn trả lời sao?" Ra đề mục là một nam tử gầy tuổi chừng bốn mươi, khi nói chuyện cố ý nhìn áo của Thiên Hương bằng ánh mắt không chút hảo ý.Tầm mắt của nam tử cùng câu đố đều làm Thiên Hương vừa tức vừa thẹn, theo bản năng giấu nửa thân sau lưng phò mã, trừng mắt tức giận tận trời nhìn người ra đề. "Ngươi xem lão kia không ngừng ra mấy cái đề quỷ quái?! Hôm nay không đem giải nhất về, làm cho hắn hết vốn liếng ta không mang họ Phùng!"Phùng Tố Trinh ngây ra một lúc, kinh ngạc một lúc rồi quay đầu nhìn nàng. Thiên Hương tựa hồ không phát hiện mình nói gì sai, chỉ dùng ánh mắt to chống đối nam tử kia. Trong lòng ấm áp, nhưng lắc đầu mạnh, muốn dứt đi niềm vui hão huyền này. Nàng hơi xoay người, ghé vào tai Thiên Hương nói đáp án.Mặt Thiên Hương nhanh chóng ửng đỏ. Phùng Tố Trinh hơi hơi cười khổ, mấp máy khẩu hình "Ta không phải khuyên nàng bỏ qua rồi sao." Lão này thật sự là ăn thịt người ăn hết cả xương, Thiên Hương nhếch môi, hít một hơi: "Ta có đáp án ── chính là nhũ..." Đỏ từ cổ đến mang tai. "Nhũ hương! (Cây hương trầm)" Nam tử cười ha ha, không vì mất đi giải nhất mà ảo não, với hắn mà nói, có thể nhìn cô nương đang mắc cỡ vẫn hô to đáp án mới chính là lạc thú."Trúng giải. Cô nương, trâm cài này thuộc về cô." Khác với thái độ cà lơ phất phơ lúc nãy, hắn thở dài hành lễ với Thiên Hương. "Cây trâm này từng được Vân Quan đại sư ở Tướng Quốc Tự tụng kinh và rửa qua nước thánh ba năm, bề ngoài có lẽ không mấy thu hút nhưng giá trị tuyệt đối không kém châu báu ── huống chi cô nương cùng với tình lang cùng nhau thắng được vật, càng nên hảo hảo quý trọng."Phùng Tố Trinh cười thành tiếng. Người bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ mỹ nam tử kia vì đạt được tâm của người đẹp mà đắc ý, nhưng trên thực tế, nàng là vì châm chọc người kia mới không nhịn được mà bật cười. Vân Quan đại sư của Tướng Quốc Tự kia không phải đang tuyển chọn ngày hoàng đạo cho Hoàng thượng, rồi bị mình mua chuộc sao?"Đương nhiên, tại hạ cùng vợ sẽ bảo quản cẩn thận vật này." Xuyên trâm lên rất hợp với đầu thịt kho ngốc. Phùng Tố Trinh vẫn là cười."A, thì ra là vợ chồng !"Nam tử cười hiếp mắt có vẻ thật thà. Nhà gái thanh tú động lòng người, nhà trai thận trọng nội liễm, bất luận nhìn góc độ nào cũng đều là người đẹp khó gặp. Bất quá vị cô nương kia đã là vợ còn thẳng tính như thế, hẳn phải "đổ lỗi" cho nam tử đang tươi cười kia quá sủng ái nàng. Hoàng đế ngày mai lên Tiếp Tiên Đài tu trường sinh bất tử gì đó, tối nay nhìn thấy thần tiên mỹ quyến chính là điềm tốt từ trời cao."Trai tài gái sắc càng khiến trâm cài sáng chói, tại hạ phúc khí, tặng lễ cũng đúng người.""Hừ, ai nói ngươi là tặng hả? Trâm cài này chính là bản công... Ách, ngô, bản chất là do ngươi thua cho ta!"Thiên Hương thiếu chút nữa lỡ lời mà cà lăm nhìn rất đáng yêu, Phùng Tố Trinh chú ý nghĩ, đúng là phảng phất tính hài tử, ngốc nghếch lẫn ngây thơ đầy mị lực. Cùng nàng ở một chỗ rất vui sướng ── tuy rằng bận rộn lại có rất nhiều phiền não ── nhưng dù thế nào cũng khiến người ta muốn giữ may mắn này trong tay, tuyệt đối không biến mất theo Phùng Thiệu Dân, đây là lời nói trong lòng của Phùng Tố Trinh. Kiếp sau hẳn là có thể dựa vào độc đáo này mà tìm được nàng.Khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ kỳ lạ, Thiên Hương đã kéo tay nàng tiếp tục đi về phía trước. "Phò mã, trâm cài cho ngươi.""Một nam tử mang theo trang sức của nữ tử, thật sự không ổn." Phùng Tố Trinh khéo léo từ chối, dịu dàng hỏi: "Tại sao vừa mới thắng được đã tặng người khác, chẳng lẽ trâm cài không hợp ý nàng?""Vốn muốn tỏ chút nhuệ khí với tên kia thôi." Thiên Hương nhún nhún vai không có gì cả, rồi nàng cười có chút thần bí, nếm trải vui sướng chỉ một mình nàng hiểu được. "Hơn nữa, nếu ta đã có được trâm cài tốt nhất thế gian thì không cần cái khác." "Cũng đúng. Vật phẩm công chúa có được đương nhiên là tốt nhất. Chỉ là ta hình như chưa bao giờ thấy nàng mang theo?""Đứa ngốc, không phải giá trị liên thành mới gọi là tốt nhất thế gian. Chẳng lẽ ngươi không có vật như thế sao? Mặc kệ ngươi đã sống bao nhiêu năm, nếu có được nó, nó nhất định là vận mệnh mà trời cao đã giao cho ngươi ── với ta mà nói, trâm cài của ta chính là vật như thế! Cho nên ngươi nói có phải nó có giá trị hơn bất kỳ vật nào đúng không?"Nàng có sao? Phùng Tố Trinh nghiêng mặt suy tư nhìn mặt Thiên Hương ửng đỏ. Nàng có thể có, nếu đúng như lời của Thiên Hương? Quả thật, những vật Lý Triệu Đình tặng đều rất trọng yếu, đàn, thơ từ, bức tranh, vân vân.. Cho dù là hiện tại nàng vẫn quý trọng bảo quản. Nhưng đối với nàng mà nói, những thứ kia trân quý đủ để gọi là vận mệnh trời ban cho sao?"Ta không biết, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này." Phùng Tố Trinh cảm thấy thất vọng, nàng cũng đoán được vẻ mặt của Thiên Hương như thế nào. Lễ vật tốt nhất thế gian chỉ thuộc về một người. "Theo nàng trâm cài đó là người nào?""Chính là ngươi ──" ở Thanh Nhã Viên thắng được dùm ta! Thiên Hương thoáng chốc im lặng. Không biết vì cái gì, nàng muốn vĩnh viễn bảo vệ bí mật này, không chia sẻ nó cho bất kỳ ai. Vận mệnh ấm áp này là độc nhất vô nhị, tuyệt không muốn người khác dò xét. (Thanh Nhã Viên là chỗ của Lưu Trường Doanh mở ra để kết bạn với mọi người. Ở đây, Phùng Tố Trinh đã giành lại cây trâm của Thiên Thương từ tay Đông Phương Thắng – tập 6 trong phim.)Cho dù đối phương là Phùng Thiệu Dân... Không, càng là Phùng Thiệu Dân nên càng không thể nói. Bởi vì một mạng này là từ tay hắn đưa cho nàng, hiện tại Thiên Hương phải dựa vào chính mình để bảo vệ nó. Chẳng hiểu tại sao lại có chí khí cao ngất trời này, tạm thời gọi nó là tự ái của nữ nhân đi.Thiên Hương nở nụ cười "Không thể nói", thoải mái trả lời: "Chính là ngươi, hoàn toàn sẽ không biết trâm cài kia."Phùng Tố Trinh hết cách đành bĩu môi, tỏ vẻ trẻ con hiếm có. "Công chúa thật là xấu tính, khơi lên lòng hiếu kỳ của người khác sau lại không chịu trả lời, rất giảo hoạt.""Ngoan, về sau ngươi sẽ biết." Thiên Hương đưa tay sờ đầu Phùng Thiệu Dân, người phía sau mở to hai mắt nhìn chằm chằm, lúc này nàng mới biết chính mình đang làm gì, ngượng ngùng thu tay lại. "Thật có lỗi a, người vừa rồi làm nũng giống như tiểu hoàng tử nên ta theo thói quen liền..." "Ta nào có làm nũng." Phùng Tố Trinh nhỏ giọng phản bác, gương mặt cũng ửng hồng."Đúng vậy, bộ dạng bĩu môi không gọi là bất mãn." Không thể nào chuyên tâm an ủi phò mã nhà nàng, Thiên Hương nhìn sang hai bên trái phải tìm ai đó.Rốt cuộc, nàng đặt trâm cài vào trong bát của lão ăn mày gầy yếu bên đường. Đối phương kinh ngạc mà há hốc mồm, không ngừng nhìn chằm chằm Thiên Hương từ trên xuống dưới. Người này tuổi nhỏ ăn mặc tao nhã đáng yêu, hắn mới tỉnh mộng, dập đầu liên tục nói lời cảm tạ.Phùng Tố Trinh đứng một bên nhìn, thấp giọng thở dài. "Dưới chân thiên tử, kinh thành trọng địa, vốn nên là đào nguyên phồn vinh giàu có, lại có người trước ăn không no sau mặc không ấm."Thiên Hương nghe thế, vẻ mặt nháy mắt lộ ra sự hổ thẹn và bối rối. Nhưng khi nàng trở về bên Phùng Thiệu Dân, gương mặt tươi cười như lúc trước. Chỉ có một ít ánh sáng biến mất trong đáy mắt, phảng phất mây đen bao phủ, u ám ảm đạm."Phò mã, nơi đó bán mứt quả, ngươi nhanh mua cho ta."Một ngón tay nhỏ và dài của công chúa như mệnh lệnh. Phùng Tố Trinh chút dò xét mà đáp lời "được". Một lát sau, nàng mang theo mứt quả thong thả trở về, giao cho Thiên Hương – người không chút sức chống cự với đồ ngọt. "Ngươi không ăn sao?" Giống như chó con, đầu lưỡi thỏa mãn liếm vỏ bọc đường. "Ta thích đồ nhẹ, không thích đồ ngọt cho lắm."Hai người lại tiếp tục thả bước, nhàn nhã vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đèn lồng lưu ly ngũ sắc tỏa sáng giữa đám đông, pháo hoa trên bầu trời đêm không ngừng chớp nháy, tranh giành cùng trăng sáng. Nói người kinh thành tiêu xài không hào phóng là giả nhưng cũng tồn tại người như lão ăn mày kia, một quốc gia giàu có không nên có sự chênh lệch giàu nghèo rõ ràng như thế.Lúc này, triều đình nên trợ cấp lương thực, giảm thuế má, chấn chỉnh cuộc sống của người dân. Nhưng quốc khố thiếu thốn đa phần vì xây Tiếp Tiên Đài, hiện giờ ngay cả bản thân cũng không lo được, làm sao có khả năng lo cho dân? Hơn nữa, hoàng thượng không đồng ý, cho dù là thừa tướng cũng không thể trực tiếp mở kho lúa, vận chuyển ngũ cốc, hay thông thương buôn bán giúp đỡ bách tính,... Lại nói tiếp, mặc dù vì đủ mọi nguyên nhân nên hoàng đế mới tịnh thân tu hành, nhưng quả thực ngai vàng một ngày không có vua bách tính tiêu điều, chính sự trì trệ, trị an thấp, trộm cướp hoành hành. Có biện pháp nào thay đổi tình huống này không? Hoàng đế xem ra đã không còn thuốc chữa, chỉ có cách cho thái tử kế vị mới miễn cưỡng có hi vọng. Nhưng thái tử này cả ngày chỉ ôm chim gỗ, trong mắt đã từng có dân chúng chưa vẫn còn là nghi vấn lớn. Nếu mong chờ thái tử đăng cơ chăm lo cho nước, mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân thì không khác gì là nằm mộng."Ngươi nhăn mày sâu như vậy, lại suy nghĩ chuyện triều đình sao?"Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Hương truyền đến, Phùng Tố Trinh bất chợt bối rối. Khóe môi nàng không tự chủ mà mỉm cười, ý muốn xin lỗi: "Đúng vậy ta thất lễ. Bắt đầu từ bây giờ, trừ nàng ra, ta sẽ không quan tâm bất kỳ chuyện nào nữa." "Thật sao?" Không thể tin vào mắt mình. Thiên Hương hiểu ý trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng cảm giác không thể không vì người mà kính nể. "Thật vậy.""Nếu vậy, để chứng minh lời ngươi nói, giờ mau ăn mứt quả này, để ta có thể tin tưởng!" Nàng vui vẻ cười, ánh mắt tràn đầy mị lực vì quỷ kể được thực hiện.Ý cười trên mặt Phùng Tố Trinh giống như đang nói "Thực hết cách với nàng". Không cầm lấy mứt quả, ngược lại nàng trực tiếp dùng miệng ngậm một viên. "... Công chúa thiên tuế vạn tuế, tiểu nhân hoàn thành sứ mệnh.""Ăn thật chẳng ra sao, giống như tiểu hài tử." Thiên Hương lấy khăn tay lau nước đường bên môi Phò mã. "Ngươi biết không vị mứt quả được nói là "hương vị tình yêu" đó." "Bởi vì mứt quả rất dính ư?"Vẫn là thanh âm mơ hồ nan giải, nhưng Thiên Hương hiểu ý của Phùng Thiệu Dân, sức mạnh của ái tình quả nhiên đáng sợ."Bởi vì nó vừa ngọt vừa chua. Nhìn vỏ bọc đường này không phải đang bao lấy lớp mận cứng cáp bên trong sao? Từ xưa tới nay, tình yêu đẹp như thơ thường rất kiên cường và chua xót." Nàng vừa nghĩ vừa giải thích: "Trước đây, ta ăn xong vỏ đường lập tức vứt bỏ, bởi vì mận rất cứng và chua, căn bản không thể ăn. Không biết từ khi nào ta có thể ăn được mận bên trong. Chợt hiểu được, so với vỏ bọc đường, mận cũng có tư vị riêng.""Đây là hương vị tình yêu mà nàng cảm thụ sao?" Nguyên bản muốn ăn cả quả táo nhưng nghe Thiên Hương nói như vậy, Phùng Tố Trinh từ từ thưởng thức cái gọi là "tư vị của tình yêu." "Ta từng nghe qua, tình yêu cũng đắng.""Không phải chỉ cắn trúng mận thì rất chua sao?"Khi trả lời, Thiên Hương mỉm cười, khí chất khoan thai, cử chỉ hào phóng khiến Phùng Tố Trinh kinh ngạc mà chớp mắt. Nghiêm chỉnh mà nói, dáng vẻ kỳ thật không còn cao cao tại thượng, nhưng ánh mắt tự nhiên lại toái lên nét cao quý, có thể làm mọi người biết nữ tử này không tầm thường. Nàng thật sự đã trưởng thành rồi, Thiên Hương.Phùng Tố Trinh bất giác dâng lên nỗi cô đơn như đứa nhỏ bị bỏ xa, chỉ có thể chạy về phía trước để trốn tránh, không thể quay đầu lại. Nàng xúc động nói nhỏ: "Càng đắm chìm trong tình yêu càng khổ sở không thể tả... Sau khi lớp đường ngọt tan đi, bao nhiêu người hiểu được sự chua chát của tình yêu đẹp? Bao nhiêu người chỉ muốn thưởng thức vỏ đường ngọt ngào mà bỏ qua vị chua của mận? Công chúa, lời nói này thật sự thức tỉnh nhân sinh. Là vị tiên bối nào lại đem tình yêu so với mứt quả vậy?""Chính là ta a." Thiên Hương không chút suy nghĩ nói: "Bất quá ngươi cũng có thể gọi ta là tiền bối."A... Phùng Tố Trinh nhìn thần thái nàng tự nhiên có chút bội phục với cô công chúa ham chơi lại có lập luận sắc bén này. Người ta nói người tài vẻ ngoài đần độn có lẽ hoàn toàn phù hợp với Thiên Hương nhưng nàng lại thích tiêu dao tự tại, đó mới là cuộc sống nàng muốn. Một nữ tử như vậy lại bị nhốt trong hoàng cung lạnh lẽo, thật sự là tra tấn nàng.Công chúa, nàng vì Phùng Thiệu Dân ở lại trong cung, có phải rất giống vị chua của quả mận?Nàng áy náy mà dời tầm mắt, không có dũng khí nhìn những thống khổ và bi thương mà mình đã lưu lại trên người Thiên Hương. Chỉ sợ rằng dù Phùng Thiệu Dân biến mất khỏi thế gian, những vết thương lòng kia cũng không xóa được. Có lẽ, nàng sớm đã hủy đi toàn bộ hạnh phúc của Thiên Hương, không có khả năng đền bù.Đột nhiên, Thiên Hương nắm chặt tay nàng. "Phò mã, chúng ta đi chỗ khác nha." Thanh âm lo lắng và vội vàng.Phùng Tố Trinh nghi hoặc nhìn bộ dáng muốn trốn tránh ai đó của Thiên Hương. "Nàng không phải nói muốn đến hồ thả hoa đăng sao? Chỉ có con đường này thôi ──""Vậy không cần thả! Chúng ta không cần thả, nhanh rời khỏi đây đi!""Công chúa, nàng làm sao vậy?"Không cần Thiên Hương mở miệng, một thanh âm nam tử quen thuộc liền trả lời thay."── Phùng huynh!"Phùng Tố Trinh nhìn về phía âm thanh truyền đến, lúc sau mới khẽ thở dài. Thiên Hương không coi nhẹ tiếng thở dài này, chỉ thấy thần sắc của nàng do nam tử và thê tử đến gần mà ngưng đọng. Phùng Tố Trinh nắm chặt tay phải của Thiên Hương, đầu ngón tay và da thịt trong nháy mắt lạnh đến tê tái cõi lòng.Phùng Tố Trinh nghi ngờ nhìn nàng, nhưng cũng không có thời gian hỏi đối phương thì chuyện thình lình xảy đến, Lý Triệu Đình vui vẻ đến trước mặt các nàng. Đêm nay sợ là không thể không thể vô ưu vô lo mà chấm dứt ── mặc kệ là nàng hay công chúa, tất cả đều giống nhau."Công ── ""Cung cái gì cung? Bây giờ mới nói cung chúc tân niên đúng là muộn màng." [chữ cung và công âm giống nhau]Lý Triệu Đình liền nói: "Thiên ── ""Thiên cái gì thiên? Thiên hạ thái bình cũng không phải chuyện của ngươi."Lý Triệu Đình không biết làm sao cho phải, Phùng Tố Trinh cũng không hiểu, liếc nhìn nàng một cái. Lưu Thính im lặng đứng bên chồng, ánh mắt dường như đã hiểu được."Thiên Hương!" Phùng Tố Trinh nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vì sao đột nhiên vô lễ với Lý huynh như thế?" "Tại sao vô lễ? Ta bình thường chính là người như vậy." Thiên Hương vẫn cố chấp trừng mắt nhìn thanh y nam tử đang đổ mồ hôi. "Chịu không nổi thì mau đi đi, chưa nghe câu chó khôn không cản đường sao?""Thiên Hương, đủ rồi! Càng nói càng thái quá, còn tưởng rằng nàng đã trưởng thành, không ngờ nàng vẫn không hiểu chuyện!""Phùng Thiệu Dân, ngươi giáo huấn ta trước mặt người khác rất đắc ý sao?" Thiên Hương lạnh lùng nói: "Được, coi như ngươi có uy! "Tướng công" vĩ đại, đợi lát nữa gương mặt thối của và tiếng thở dài của ai đó xuất hiện! Xem ta có để ý ngươi không, không có nghe tên ngươi tâm liền tốt hơn!""Công chúa này..." Thở một hơi thật dài, nàng ôm quyền tạ lỗi với Lý Triệu Đình. "Ta muốn giải thích với hai người. Lý huynh, tẩu phu nhân, tính tình công chúa tựa như sấm mùa xuân không biết phương nào, ta cũng không rõ nàng vì sao đột nhiên tức giận nữa.""Không sao, không sao, nói thật là ta cũng đã quen với tính thẳng thắn của công chúa." Lý Triệu Đình không chút để ý mà cười cười. "Có lẽ do chúng ta phá hỏng thế giới của hai người thôi."Phùng Tố Trinh cũng mỉm cười, nhưng mặt lại cứng ngắc như băng thanh khiết. Lúc này, Lưu Thính mở miệng: "Phò mã, ngươi không đuổi theo công chúa sao?"Nàng lo lắng một chút, bất đắc dĩ trả lời: "Ta đại khái biết được nàng đi nơi nào, nhiều người như vậy không đến mức phát sinh nguy hiểm. Còn nữa, công chúa đang nổi nóng, tìm nàng không bằng tìm trái cây. Tẩu phu nhân không biết, quyền cước của công chúa lợi hại hơn khúc mía nhiều."Lưu Thính vẫn mỉm cười, Phùng Tố Trinh cảm thấy một chút bất an, nữ tử này thường xuyên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, dường như muốn nhìn rõ thực hư không người biết đến dưới lớp mặt nạ "Phùng Thiệu Dân" kia. Có thể là lúc trước Lý Triệu Đình uống say đã đả kích nghiêm trọng đến thân phận hiền thê của Lưu Thính?Triệu Đình a Triệu Đình, tại sao ngay cả uống rượu ngươi cũng cho ta thêm phiền toái? ── Phùng Tố Trinh trong lòng sửng sốt. Sao lại thế này?Đây là lần đầu tiên, nàng đối với Lý Triệu Đình cảm thấy khó chịu. Không đúng, có chỗ nào bất đồng, trong lòng Phùng Tố Trinh ngổn ngang không giống nhau. Không phải tha thứ, mà là khó có thể tha thứ, nàng vốn nghĩ mặc kệ ở bao nhiêu năm, chính mình vẫn toàn tâm toàn ý với nam tử kia. Dù sao hai chuyện này cũng cách nhau khá xa làm sao có thể giống như hoàng hôn sớm tối đều ngả về một hướng.Nhưng mà, tình yêu không chỉ là như thế mà thôi.Trước đó nàng không hiểu, nghĩ là không gì có thể thay thế được mối tình lưỡng tình tương duyệt khi xưa. Mỗi ngày làm bạn bên mình, cùng mình trải qua đau khổ và sung sướng, hóa ra là ma lực thật lớn ── vì "người kia" mà nàng quên đi lời thề từng lập. (lưỡng tình tương duyệt: tình trong như đã , mặt ngoài còn e)Phùng Tố Trinh đột nhiên muốn đi tìm nàng."Phùng huynh, tuy rằng ngẫu hứng vô tình gặp được, nhưng xin tha thứ chúng ta thất lễ." Lý Triệu Đình khó được một lần phát ra ngữ khí làm người ta tức giận. "Ta và Thính nhi muốn hồi phủ trước, cáo từ.""Sớm như vậy đã hồi phủ?" Mặc dù trong lòng khó chịu, Phùng Tố Trinh bên ngoài vẫn bất động thanh sắc."Đúng vậy, Thính nhi thân thể không thoải mái. . .""Thì ra là thế." Quả thật, sắc mặt của Lưu Thính tái nhợt, môi hơi khô nứt, dù nàng tập võ nhưng hơi thở có chút loạn."Tẩu phu nhân, có thể cho tại hạ bắt mạch tẩu phu nhân không?""Làm phiền Phùng huynh!" Lưu Thính bộ dạng muốn từ chối nhẹ nhàng, nhưng Lý Triệu Đình lại mở lời trước nàng. Không còn biện pháp, Lưu Thính cười khổ, nhẹ giọng nói: "Làm phiền phò mã."Phùng Tố Trinh bình tĩnh bắt mạch cho nàng, không lâu, đôi mày giãn ra, cười nhạt trả lời: "Tẩu phu nhân đang có thai, thể chất hư hàn, đi về uống canh gà bổ huyết sẽ khỏe lại."Lý Triệu Đình há hốc mồm từ câu đầu tiên của nàng, không hiểu có thai là ý gì. Mà Lưu Thính cũng lộ ra vẻ không thể tin, thì thào nói: ". . . Ta, mang thai. . .?" "Hai người làm sao vậy?" Đối với thần thái quái dị của vợ chồng họ khiến nàng quên cả chua xót trong lòng, lo lắng hỏi: "Tẩu phu nhân có phải không thoải mái do ta chẩn bệnh không?""Không phải, không phải." Lưu Thính là người khôi phục nhanh nhất. "Phò mã, cám ơn ngươi. Triệu Đình, chúng ta mau trở về thôi."Nói xong, Lý Triệu Đình bị lôi kéo đi, Lưu Thính hoàn toàn không giống biểu hiện phụ nữ mang thai, thần thái bàng hoàng rời đi cùng trượng phu. Phùng Tố Trinh đứng tại chỗ, hồ nghi nhìn bộ dáng đang che dấu của bọn họ. Không phải chưa từng nghe Lưu Thính mang thai, sao hai người họ lại như lần đầu tiên nghe tin này? Bất quá, quả nhiên là như thế mà.Nàng nắm chặt tay phải, muốn bỏ đi xúc cảm trên đầu ngón tay. Nhớ lại những lời của Lý Triệu Đình nói, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý... Không, phải nói là từ lúc hắn theo ngự chỉ thành thân với Lưu Thính, lúc ấy Phùng Tố Trinh đã muốn quên đi kỷ niệm xưa. Nhưng biết là một chuyện, chính miệng nói ra, tự mình làm người ta quên đi hoài niệm lưu luyến đó lại là một chuyện khác."Đợi lát nữa nhân huynh sẽ không lộ ra gương mặt bi ai thở dài nữa!"Thiên Hương tức giận quá mà nói như vậy, lời nói quẩn quanh khiến đầu nóc nàng choáng váng thiếu chút nữa không cảm thấy tim đập.Vì sao công chúa nói như vậy?Nếu vào lúc này suy nghĩ sẽ thấy được chỗ không thích hợp, nhưng nàng dùng sức lắc đầu, muốn bỏ ý hoài nghi ra khỏi đầu. Chỉ còn lại đêm nay thôi, quan hệ vợ chồng giữa nàng và Thiên Hương chỉ duy trì đến đêm nay thôi, cho nên...Cho nên, nàng phải nhớ kĩ niềm vui nhỏ này mà ngày thường trong lòng luôn áy náy, chẳng lẽ không được sao? Chẳng lẽ không tham lam sao?Một bên, vài gánh hàng rong chào bán đèn Khổng Minh đang lóe sáng mang theo hào quang của tâm nguyện. Phùng Tố Trinh tựa như đứng lặng giữa phố hồi lâu, mỗi bước tiếp theo đều là mê võng mờ mịt. ※※※Khi tìm được Thiên Hương, nữ tử kia đang nhàm chán chơi đùa với bong bóng trên hồ nước. Hoa đăng phản chiếu mặt hồ, hòn đá nhỏ tạo thành hình vòng cung lớn, sau đó từ từ chìm xuống nước."Công chúa..." Phùng Tố Trinh cầm theo đèn Khổng Minh đi đến cạnh nàng, đối phương liền công kích bằng một cơn mưa đá. "Ai ── công chúa ──"Tuy dễ dàng né tránh nhưng như thế chỉ khiến Thiên Hương càng tức giận thêm, nàng vẫn hiểu rõ chuyện này. Dù sao mấy hòn đá đó cũng không gây đau đớn gì. Không, phải nói là, Thiên Hương không dùng lực ném, bằng không với nội lực của nàng, cho dù là hòn đá cũng có thể giết người."Công chúa, trước đừng nóng giận. . .""Ngươi còn tới đây làm gì? Cút đi, ta không muốn gặp kẻ thối tha không có lương tâm!"Thêm vài cục đá rơi trúng bạch y của Phùng Tố Trinh, lây dính một chút chỗ bẩn."Công chúa, ta là đến chịu tội với nàng. Đều là lỗi của ta, đừng tức giận.""Hừ, ngươi không phải mới vừa rồi rất có khí khái nam tử, trước mặt người ngoài giáo huấn thê tử sao? Vừa thấy hiện tại bốn bề vắng lặng sẽ ăn nói khép nép?"Thiên Hương cuối cùng cũng dừng lại, khoanh tay trước ngực, hờn giận không thèm nhìn Phùng Tố Trinh. Nên nàng đành đứng nép một bên, tiếp tục dỗ dành cười nói: "Đúng vậy, công chúa giáo huấn chí phải, ta thật sự là miệng hùm gan thỏ, xú nam nhân chỉ biết giả bộ, đều là lỗi của ta."Bởi vì còn phẫn nộ nên cắn chặt môi, hay do áp lực suy nghĩ nên cười thế nào? Phùng Tố Trinh thừa thắng truy kích, đi ra phía sau Thiên Hương, một tay đặt lên tay nàng... Không bị đẩy ra, đây mãi mãi là chuyện tốt."Công chúa, nếu nàng tức ta như vậy, không bằng viết nguyện vọng lên đèn Khổng Minh "Để Phùng Thiệu Dân ngũ mã phanh thây, để cho hắn chết không tử tế" đi.""Bậy bạ...!" Thiên Hương cuối cùng cũng nhìn nàng. "Vì sao động chút là ngươi lại nói sống chết hả? Ta không thích nghe, đừng nói vậy nữa.""Đúng, sẽ không nói nữa." Phùng Tố Trinh cười khổ, nghĩ tới Thiên Hương đối với nàng luôn khoan dung tha thứ, nhưng chẳng phải hai năm trước mình cũng nghĩ dành trọn tâm ý cho Lý Triệu Đình sao? Thiên Hương thật sự rất yêu Phùng Thiệu Dân. "Công chúa, nàng gần đây không hài lòng với Lý huynh sao?""... Không phải. Ta với "miệng quạ đen" không cãi nhau không thoải mái." Thiên Hương cúi đầu, gương mặt áy náy muốn xin lỗi, nói: "Ta... Ta biết là ta không đúng, biết rõ hắn với ngươi là bằng hữu, còn đối với hắn quá đáng. Nhưng... nhưng mỗi lần nói chuyện với "miệng quạ đen" xong, ngươi đều trở nên ưu sầu, ta không muốn ngươi không vui vẻ ── "Ngẩng đầu, sự chân thành của Thiên Hương hiện lên trong ánh mắt trong suốt gợn chút đạm quang của nàng."── Phò mã, ta không muốn nhìn ngươi không vui sướng, cho nên ta phải bảo vệ ngươi. Chỉ cần ta ở cạnh ngươi một ngày, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc khoái hoạt, tuyệt đối không cho người khác làm ngươi giận dữ khổ sở."Chuyện này, ngay cả Lý Triệu Đình cũng chưa từng hứa với nàng.Phùng Tố Trinh buông tay Thiên Hương, che mặt mình lại. Nàng cắn chặt môi dưới, nếu vào thời khắc này rơi lệ thì mọi chuyện đều chấm hết. Nhưng mà, nàng là một nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, nghe những lời này có thể không đổ lệ sao? Đối mặt với tâm ý chân thật như vậy, nàng làm sao không cảm động?Không, không thể tiếp tục lừa gạt Thiên Hương, nàng phải nói cho nàng ấy, nàng hiện tại sẽ ──"Phò mã. . . ?"── Tiếng kêu giúp nàng bừng tỉnh trong mê loạn.Đúng rồi, là như vậy.Lời hứa này không phải dành cho nữ nhân kia, mà là cho nam nhân Phùng Thiệu Dân. Cho nên sự xúc động này là không được phép, nhưng vì cảm tình không thuộc về mình mà động tâm, quả thực là buồn cười mà. Phùng Tố Trinh, ngươi thật là ngu ngốc, đến bây giờ vẫn sai lầm nhận lấy tâm ý của Thiên Hương sao?"Công chúa..." Nàng thở dài, nâng một cánh tay, nhẹ nhàng ôm Thiên Hương vào lòng. Cảm giác ấm áp như vậy không biết khi nào đã thành rét lạnh trong tâm, chỉ có cách này mới có thể chuộc lại tội lỗi trong thời gian ngắn nhất. "Phùng Thiệu Dân có tài đức gì, có tài đức gì a..." (Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi. Truyện có đề cập đến từ này nên mình dịch là thời gian ngắn nhất cho dễ hiểu.)Phùng Thiệu Dân chính là ta – Phùng Tố Trinh ── nàng nhắm mắt lại, chôn mặt vào cổ của Thiên Hương ── đây là ghen tị nữ nhân của mình a.Mặc dù rất muốn nói cho nàng biết nhưng hiện giờ đã không còn ý nghĩa gì.Cho dù hai năm trước nàng đoán được chuyện này, nàng vẫn làm thế, không có khả năng quay đầu lại.Vui sướng, cảm động, ghen tị cùng rung động, mười tám năm nhạt nhẽo vô vị, chỉ vì chờ đợi Lý Triệu Đình mà sống những năm tháng hư không, cho tới hai năm nay, nàng trải qua hết thảy mưa gió. Chính là không hối hận ── Phùng Tố Trinh rốt cuộc thừa nhận ── lấy cái chết đổi lấy giờ khắc này, đủ để cho nàng suốt đời không hối hận."Phò mã, ngươi có khỏe không?" Thiên Hương quay người ôm lấy, hai tay mềm nhẹ xoa lưng để phò mã thuận lợi hô hấp. Cho tới bây giờ cũng chưa thấy Phùng Thiệu Dân lạnh nhạt bình tĩnh lại kích động như vậy, khiến tim sợ hãi đập liên hồi, quả thực giống như tình hình người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch hỗn loạn mà người ta thường nói. Hắn hỏi nàng Phùng Thiệu Dân có tài đức gì, nàng lại muốn hỏi hắn, Thiên Hương nàng có tài đức gì? Phùng Thiệu Dân cưng chiều nàng hết thảy, Thiên Hương không phải không phát hiện ra, ngay cả khi nàng cố tình gây sự, nam tử đang ôm nàng đây vẫn cố trấn an mà không hề giận hờn. Báo đáp cũng tốt, bồi thường cũng thế, dùng thân phận thê tử để chia sẻ tâm sự với hắn, lấy thân phận bạn hữu cùng hắn khoái hoạt vô tư, đây mới là nguyện vọng của nàng.Nhưng... Nguyện vọng không chỉ có một, mà nàng chỉ có thể chọn ra một trong rất nhiều nhiều nguyện vọng. Tối nay, nàng đã chọn. Để thực hiện nguyện vọng đêm nay, dù mất đi bất cứ gì kể cả tình cảm trọng yếu, Thiên Hương cũng cam lòng."Ta không sao, công chúa." Phùng Tố Trinh buông ra, cười yếu ớt. "Cũng không còn sớm, chúng ta đi thả đèn Khổng Minh nha?""Được." Thiên Hương viết tâm nguyện ra tờ giấy nhỏ đưa cho nàng. "Giúp ta thả đi, phò mã."Phùng Tố Trinh không hiểu dụng ý của nàng nhưng vẫn gật đầu tiếp nhận tờ giấy, vừa dán lên đèn vừa chú tâm nội dung ── nguyện phụ hoàng bình an vô sự ── lúc sau, thả đèn Khổng Minh xuôi theo dòng nước chảy về phía xa.Trong tất cả nguyện vọng, nàng chọn phụ thân của mình, huyết tương liên còn quan trọng hơn bản thân và trượng phu Phùng Thiệu Dân. Ngày mai trên Tiếp Tiên Đài, nàng muốn cả hoàng đế và Phùng Thiệu Dân đều phải bình an, nhưng nếu trong hai người chỉ có thể lưu lại một, nàng chọn phụ thân. Đây là nhiệm vụ nàng giao cho Phùng Thiệu Dân. Ngày mai vô luận như thế nào đều phải bảo vệ phụ hoàng của nàng ── mặc kệ chuyện gì, thậm chí hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ hoàng đế. Nhưng Thiên Hương không thể nói ra lời lạnh lùng như thế, vì thế chỉ có thể viết ra nhắn nhủ."Phò mã, cái này cho ngươi." Phùng Tố Trinh còn chưa đứng lên, Thiên Hương liền cởi sợi dây nhỏ trên cổ nàng. Đây là mặt Quan Âm xanh biếc, to bằng ngón tay út.Phùng Tố Trinh giật mình ngẩng đầu nhìn Thiên Hương. Pháo hoa nổ toang trên bầu trời đêm khói lửa cùng nứt ra, nước mắt không ngừng rơi xuống."Chúng ta trở về đi. . . Ta có chút mệt mỏi."Lúc này, Thiên Hương lảng tránh, giấu kín những lời muốn trong lòng, mà Phùng Tố Trinh vẫn đứng ngây ngốc đứng phía sau như trước, ngỡ ngàng nhìn theo bóng trắng thuần khiết hao gầy. ※※※Sự trầm mặc bao trùm không khí, những lời từ đáy con tim sớm không thể nói ra, một mặt lo lắng liên tục, một mặt ưu sầu vô tận, hai người dần dần đi khỏi ngã tư đường huyên náo, trở về phủ."Phò mã, ngươi vừa rồi hình như không thả đèn Khổng Minh." Thiên Hương vẻ mặt hoảng hốt, giống như vừa tỉnh mộng.Phùng Tố Trinh ôn nhu trả lời: "Như vậy là tốt rồi, bởi vì nguyện vọng của ta là thực hiện nguyện vọng của nàng."Thiên Hương im lặng nhìn nàng, ánh mắt truyền đi thứ tình cảm khó có thể nói rõ được. Nàng muốn gì đó lại không thể mở lời, không muốn để người phát hiện nhưng lại muốn được thấu hiểu, loại mâu thuẫn này Phùng Tố Trinh hiểu hơn ai khác."Như vậy, hội đèn lồng sang năm, ta sẽ dẫn ngươi đi xem?" Thiên Hương nở nụ cười yếu ớt, mờ ảo như có như không. "Chúng ta đi Diệu Châu không?"Sang năm, chúng ta không thể ở cùng nhau. Kiềm nén bi thương, Phùng Tố Trinh mỉm cười đáp ứng. "Được, hết thảy đều giao cho công chúa an bài.""Quân tử nhất ngôn." Thiên Hương nhìn về phía trước, nói một cách chắc chắn: "Ân, cứ như vậy đi."Khi Thiên Hương đang trầm mình trong suy tư, Phùng Tố Trinh thổi ấm lòng bàn tay của nàng. Bị người khác nắm tay công chúa cũng không phát giác nhưng thời tiết tháng giêng vẫn cứ rét lạnh như cũ. Lời thổ lộ từ trong miệng giống như sương mù khó có thể bảo tồn trong lòng bàn tay tựa như băng, hơi ấm rất ít lại không ngừng bay hơi, vô tình biến mất ở đầu ngón tay. "Công chúa cho ta cái này thật sao..." Khi công chúa đi vào cửa lớn của phủ, giống như muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng để nói chuyện cùng nhau, Phùng Tố Trinh một bên hỏi, một tay như đang xoa mặt Quan Âm trong cổ áo.Thiên Hương vươn hai tay, thành thục sửa lại sợi dây nhỏ trên cổ đối phương. "Vật này cho ngươi để làm vật bảo mệnh, không được làm mất.""Nếu là lễ vật nàng tặng thì ta sao dám làm mất?"Không rõ là lời trấn an hay nét cười cảm khái hiện trên gương mặt Thiên Hương. "Đêm nay ngươi về phủ phò mã đi, vì ngày mai, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt."Phùng Tố Trinh gật đầu đáp nhẹ: "Liền theo ý nàng."Xoay người chia tay trong chớp mắt, đáy mắt Thiên Hương hiện lên nhiều loại tình cảm phức tạp, bỗng chốc mông lung như sương mù. Vừa đi qua cửa lớn, bước vào phủ đệ, phía sau không khắc chế được mà hô to: "Công chúa, nguyện vọng của nàng ── ngày mai, cho dù trả giá tính mạng của ta cũng sẽ thay nàng đạt thành! Vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng vì nàng bảo vệ phụ hoàng chu toàn, cho nên..." Cho nên không cần bi thương, không cần rơi lệ, không cần để bản thân phải bù lại cái gì.Phùng Tố Trinh thấp giọng nói: "...Cho nên, "Ngủ ngon", công chúa."Ước định chỉ có lợi vô hại với mình khiến nàng không khỏi dừng bước. Sau khi chuyện ở Tiếp Tiên Đài kết thúc, Phùng Thiệu Dân chết đi mới là kết cục tốt nhất, Thiên Hương không cần với nữ phò mã, hoàng đế cũng không vì chuyện chiêu nữ nhân làm con rể mà sợ thế nhân cười mỉa, triều đình cũng không nghi ngờ ý đồ và chiến tích của nữ Thừa tướng ── trong kết cục này nếu bị trách cứ thì chính là nữ nhân Phùng Tố Trinh khiến phụ thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Nhưng mà, dù lựa chọn được mất ra sao thì đều phải trả cái giá tương xứng. Nàng cho tới nay đều đã sai, muốn những người mình xem trọng đều hạnh phúc, bản thân thật sự quá tham lam rồi. Vì sao phải hy sinh, vì sao lại mang theo thống khổ, truy tới cùng đều do nàng không có dũng khí gánh lấy trách nhiệm mà trốn tránh. Nếu thật sự không muốn tổn thương Thiên Hương, đêm nay đã có nhiều cơ hội để cho nàng biết được thân phân, cần gì phải kéo dài tới thời điểm cuối cùng để giấu diếm sự thật?Thậm chí, tình nguyện chết cũng không nói muốn nói ra."Thiên Hương, kỳ thật ta đối với nàng..." Phùng Tố Trinh dừng bước, gió lạnh ào ào, thổi mạnh thân ảnh màu trắng đơn bạc. Tình cảm này tột cùng là cái gì, nàng rốt cuộc không hiểu rõ.Nếu là nam tử, bất cứ ai cũng có thể khẳng định nói đây chính là "Yêu", nhưng đối phương là Thiên Hương, là nữ tử, vì vậy chắc không ai có thể lý giải tình cảm hiện tại của nàng bây giờ là gì. Nữ tử ràng buộc lẫn nhau, vì đối phương mà trả giá, mà động tâm... Có lẽ với bản thân mà nói đây là tình yêu chân thật nhất, nhưng Thiên Hương lại hoàn toàn không biết chuyện này. Nàng bật cười tới khàn giọng. Những người đang trên đường trở về nhà đều bị vẻ mặt quái dị của nàng thu hút. Đây chính là gặp phải kẻ điên, Phùng Tố Trinh trong tâm tự giễu, vừa cất bước rời đi, chợt một lực đạo mềm mại nhanh như chớp chiếm cứ phía sau. Vòng tay ôm chặt quen thuộc, đằng sau lưng có cảm giác ướt đẫm, lặng lẽ thấm dần qua từng lớp y phục. "Công chúa. . ." Phùng Tố Trinh cứng ngắc mà đứng ở tại chỗ, hơi hơi quay đầu nhìn chăm chú từ phía sau lưng ôm lấy người của chính mình. Mặt Thiên Hương dính sát vào lưng của nàng, nhìn không tới khuôn mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nghẹn ngào."Phụ hoàng yêu thương ta nhiều năm như vậy, ta cuối cùng lại không thể bảo hộ hắn, cho nên ít nhất, ít nhất phải chọn người trong hàng vạn người trên thế gian, như thế mới có thể bù lại sự bất hiếu của ta ── "Cổ họng đặc khản, chỉ sợ là lúc đuổi theo đã khóc hồi lâu. Rõ ràng hy vọng nàng có thể không khóc... Lòng bàn tay của Phùng Tố Trinh ôm lấy hai tay trụ ở thắt lưng, lúc nãy còn cảm thấy lạnh như băng mà bây giờ lại ấm áp vô cùng."── Nhưng mà, ta cũng muốn ngươi bình an trở về a! Bởi vì tham lam như vậy ta nhất định không thể nói ra, nếu không thần linh sẽ rất chán ghét! Như vậy nguyện vọng không thể thực hiện, cho nên ta, cho nên ta ── "Đây là chuyện nàng ấy muốn nói với nàng? Trong tất cả mong ước, lại phải chọn một mong ước trái với lòng mình sao? "Nàng không tham lam, Thiên Hương... dù sao nàng cũng không phải là người duy nhất tham lam." Phùng Tố Trinh bình tĩnh mà nói: "Nếu đây là nguyện vọng của nàng, liền như thế đi ── ta sẽ không chết, ngày mai vì nàng nhất định bình an trở về."Sau đó, liền nói ra sự thật so với cái chết của trượng phu còn tàn khốc hơn bội lần.Màn đêm xâm lấn ánh trăng nhuộm lên bóng áo trắng của các nàng, hình ảnh hai người thân tình gắn bó nhau, vài người qua đường thấy, ai cũng lộ vẻ mặt yêu thích, ngưỡng mộ cười cười. Hiện tại, mặc kệ cho người ta nghĩ cái gì, Phùng Tố Trinh và Thiên Hương đều là đôi tình nhân tình sâu như bể.Nhiều năm sau hồi tưởng lại tối nay, Phùng Tố Trinh mới phát hiện nàng và Thiên Hương cuối cùng cũng có cái ôm thân thiết như vợ chồng thật sự.※※※── Kết quả, kỳ tích quả thật đã xảy ra trên Tiếp Tiên Đài.Sau ngày đó, việc Phùng Thiệu Dân lật đổ quốc sư truyền lưu không ngừng khắp nhân gian. Vài quan viên thấy võ công của thừa tướng hôm đó phải cảm thán thốt lên: "Nếu không phải là nhân trung long phượng phi tiên thần tử thì không thể làm thế được." Đối với dân chúng, Phò mã gia từ lúc làm quan đã càn quét bọn loạn thần tặc tử, hiện giờ xứng đáng là hộ quốc anh hùng. Kỳ tích là hoàng đế cùng mọi người đều bình an vô sự, đồng thời cũng là lúc mở ra bi kịch trong đời Thiên Hương.Ngay đêm khi chuyện của Tiếp Tiên Đài kết thúc, Phùng Thiệu Dân mặc thường y mà ngày thường nàng hiếm khi mặc, áo xanh thẳm thuê kỳ lân, từ trang sức vàng ngọc quý giá trên dây buộc tóc, cùng dung nhan tuyệt trần chiếu rọi."Tối nay, chúng ta chúc mừng một chút đi?" Nàng chính thanh nhã nhẹ nhàng nói, một cỗ mị hoặc tràn ngập khắp phòng của Thiên Hương, lại thêm hương rượu thêm ngát làm say lòng người khiến Thiên Hương ngơ ngẩn mặc Phùng Thiệu Dân kéo mình ngồi xuống bàn."Phò mã, ngươi đây là..." Trên bàn là bình rượu màu trắng, hai chén rượu, trừ lần đó ra cũng không khác bao nhiêu. Trực giác của Thiên Hương không ngừng mách bảo có chuyện gì đó đã xảy ra, nàng thật sự rất chán ghét chuyện đó. "Ngươi không phải không thích uống rượu sao?"Phùng Thiệu Dân mỉm cười, hai chén rượu đầy dán chữ bát phân. "Sao lại không thích? Nên uống thì vẫn uống.""Nên uống...?""Đến, công chúa."Nhận chén rượu của đối phương, ánh mắt vẫn mờ mịt nhìn đôi mắt mang ý cười kia."Chúng ta thành thân hơn hai năm, vẫn chưa uống qua rượu giao bôi mà."Thiên Hương đảo mắt vài lần. Rượu giao bôi? Hắn đang nói cái gì a?Phùng Thiệu Dân nắm cổ tay nàng, khoảng cách cả hai gần tới nỗi có thể thấy được chính mình trong mắt đối phương. Thiên Hương nhìn người kia một hơi uống hết chén rượu, trong chốc lát, chính mình cũng uống theo, hoàn thành xong nghi thức giao bôi.Có chỗ rất kỳ quái, hoàn toàn không phù hợp. Thiên Hương lo lắng hỏi: "Phò mã, ngươi làm sao vậy?"Còn tưởng rằng sau khi giải quyết xong chuyện Tiếp Tiên Đài mọi phiền não hết thảy đều tan biến, nhưng bộ dạng này của Phùng Thiệu Dân so với lúc lo lắng đại sự quốc gia khi đó càng khiến người trong lòng không yên, không khí trầm mặc ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. "Không có gì, chỉ là muốn làm vậy cùng nàng thôi." Phùng Thiệu Dân vẫn là cười nhạt, đôi môi đỏ thấm hương vị rượu, khuôn mặt luôn nghiêm nghị hiện giờ lại mang theo mị lực yêu dị.Vô luận thế nào ánh mắt của Thiên Hương không dứt ra được, cho dù biết hắn thật sự rất kỳ quái, nhưng...Giống như bị thôi miên, khi Phùng Thiệu Dân dần tiếp cận nàng, lông mi có chút run rẩy khép lại. Môi chạm môi mang đến nhiều tư vị khó hình dung được, khi tiếp xúc đầu lưỡi của Phùng Thiệu Dân, nàng không biết chính mình hay hắn đem theo hương rượu cay độc kích thích. "Ngô..." Hai người còn chưa rời ra, Thiên Hương dựa vào chút lý trí cuối cùng đẩy hắn ra, giãy giụa, muốn mở miệng nói gì đó, ngăn cản chuyện sắp phát sinh, nhưng Phùng Thiệu Dân chế trụ cổ tay của nàng, đem tất cả lời nói quyện vào nụ hôn."Ta đã muốn, muốn làm như vậy rất lâu rồi..." Phùng Thiệu Dân thở dài, hôn lên gương mặt, mi mắt, chóp mũi của Thiên Hương. "Thiên Hương, ta kể cho nàng một chuyện xưa nha?"Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn, hơi thở ấm áp nơi vành tai. Thiên Hương đã quên hai tay mình đang bị Phùng Thiệu Dân giữ lấy, tùy ý lướt nhẹ trên da thịt tuy hời hợt nhưng vô cùng thân thiết, mặc dù mềm mại như tơ nhưng nóng bỏng như lửa.Phong vị khiến người mê say."Chuyện xưa gì..." "Ta trước khi biết được một cô nương rất thú vị nha." Phùng Thiệu Dân đôi mắt yêu mị, cười ngây thơ. "Võ công của nàng tốt lắm, nhưng tính tình càn quấy, không làm gì lại chạy tham gia kén rể của thiên kim quan gia, cũng bởi vì tò mò nên ban đêm đột nhật khuê phòng của tiểu thư kia, như chú chuột trốn trên xà nhà."Tay Thiên Hương lạnh hơn băng, mắt trợn tròn hoảng sợ, nam tử trước mắt dường như không phải người mà là quỷ ở âm phủ địa ngục đến đòi mạng. "Ta bắt được nàng... Khi đó ta chỉ biết nàng nhất định sẽ giúp ta, nàng thiện lương như vậy, chỉ cần gặp người bị nạn nhất định sẽ giúp." Phùng Thiệu Dân xúc động thở dài, vẻ mặt như đã từng gặp ở đâu vài năm trước đây. "Nàng vì ta lên võ đài, vì ta giáo huấn những kẻ tham gia không đứng đắn, còn vì ta mà để người khác đánh mạnh vào đầu mình!" (tập 2 - để Lý Triệu Đình thắng đấu võ đài, Thiên Hương kêu hắn đánh nàng, không ngờ hắn lỡ tay lấy đàn đánh mạnh vào đầu Thiên Hương.)Nàng xoa đầu Thiên Hương, đau đớn không thôi.Thân mình Thiên Hương không ngừng run rẩy, cổ tay như trước vẫn bị nắm chặt, máu không lưu thông nên màu da tái nhợt như khuôn mặt. "Không cần nói, ta không muốn ── ""Vị cô nương kia còn nói với ta, nếu nàng là vương tử liền lấy ta làm Vương phi, nếu nàng là công chúa..." Phùng Thiệu Dân cầm tay Thiên Hương, đặt lên dây buộc tóc của mình."Phò mã... Không cần..." Nước mắt Thiên Hương rơi xuống cùng lời cầu xin yếu ớt khiến người ta nát cõi lòng, nhưng không thể ngăn được vận mệnh phía trước. Phùng Thiệu Dân cương quyết nắm chặt ngón tay nàng từ từ tháo dây buộc, mái tóc đen mướt xõa xuống thắt lưng."Nàng nói ta sẽ làm phò mã... Nữ phò mã.""Không cần ─────! !"Tiếng thét lớn như khúc dạo đầu thê lương, tựa hồ rơi khỏi tầng mây xuống tận địa ngục.Hạnh Nhi, Đào Nhi ở ngoài nghe tiếng thét chói tai liền khẩn trương mở cửa, chuẩn bị vật lộn với đạo tặc có ý định hại công chúa, nhưng vừa bước vào gặp phải một màn rung động mà nói không nên lời.Công chúa ngã xuống đất, người như đứa trẻ yếu ớt co rùm run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng mờ mịt nhìn chăm chăm vào một chỗ. Trong phòng còn có một nữ tử tóc dài, dung nhan lãnh ngạo nhưng sắc mặt của nàng mờ mịt không sức sống, hiện tại không khác gì pho tượng tinh xảo không có sinh mệnh.Nữ tử mặc trường bào thêu kỳ lân tứ trảo thánh thú đại diện cho hoàng thân quốc thích, trông rất sống động."Phò mã gia. . ."Hai tỳ nữ không thể tin vào mắt mình, theo thói quen xưng hô, nữ tử nghe vậy rốt cục quay đầu, hướng các nàng cười yếu ớt. Đó là phò mã Phùng Thiệu Dân, tuyệt nhiên không sai, trên đời không thể có ai nho nhã tràn đầy khí chất như vậy.Vệ binh của phủ công chúa từng người một tiến vào nhưng cũng phản ứng như Hạnh Nhi, Đào Nhi, mọi người nhìn nhau, không nói nên lời. "Các ngươi chăm sóc cẩn thận công chúa, ta phải đi gặp phụ hoàng một chuyến."Người nói chuyện là Phò mã... Cũng không phải phò mã. Bình sinh chưa từng thấy chuyện ly kỳ như vậy, nữ tử tóc dài khoan thai rời khỏi, toàn bộ kiệm buộc lại tóc, biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt chỉ còn mỹ công tử ── quay trở lại?Phò mã bước qua đám đông chen chúc trước cửa, biến mất trong yên lặng. Nếu lúc này có người nói cho Hạnh Nhi, Đào Nhi biết đây là lần cuối cùng gặp phò mã, các nàng nhất định sẽ không tin tưởng.Nhưng bi kịch là mắc xích nối tiếp nhau, lần lượt diễn ra không có chút khe hở nào cắt ngang. Chuyện trái luân thường giữa Phùng Tố Trinh và Thiên Hương bây giờ mới chính thức bắt đầu, không ai có thể lên kế hoạch tốt hơn, không biết khi nào mới kết thúc.Thiên Hương khóc nức nở, lúc này mới vô lực từ trong chạy ra.p/s: thanks Vũ Hàn đã giúp mình chỉnh lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com