Bach Hop Pho Ma Cong Chua Den
Yến Vân sớm tìm ra căn phòng giam giữ Tú Nương nhưng trước khi tiếng về phía căn phòng nàng cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, biết trước Hoa Xuân viện rộng lớn có nhiều giang phòng nhưng Yến Vân không ngờ phía sau hậu viện cũng không phải nhỏ. Ở đây có ba giang phòng, giang phòng ở giữa rộng nhất kích thước không thua một ngôi nhà, Yến Vân đoán đây là nhà kho của Hoa Xuân viện vì xung quanh có rất nhiều bồ câu và chim chóc tìm thức ăn thường thì bồ câu chỉ xuất hiện nơi có nhiều lúa gạo để kiếm ăn."Ngươi là ai đến đây làm gì""Ta là mẫu đơn đến đưa cơm cho vị cô nương bị nhốt ở đây"Yến Vân chưa đi tìm Tú Nương bị tiếng của tên gia nô làm giật mình, nàng chỉ còn cách ở lại nói chuyện, tên gia nô thấy người lạ mặt xuất hiện đương nhiên không bỏ qua"Công việc này hình như không phải ngươi làm""Cúc tỷ bận dưới bếp nên nhờ ta đi một chuyến""Vậy nhanh lên đừng có lãng vãng ở đây, ma ma mấy ngày nay ra lệnh cấm nếu không có phận sự không được đặt chân đến khu vực này biết chưa""Mẫu đơn mới đến nên không biết mong huynh bỏ qua, đưa cơm xong ta sẽ đi liền"Yến Vân không muốn gây thêm phiền phức liền đi tìm Tú Nương nhưng nhìn đám bồ câu đang ăn nàng cảm thấy hiếu kỳ"Vị đại ca cho hỏi, Hoa Xuân viện chúng ta nuôi nhiều bồ câu chim chóc như thế để làm gì""Ngươi tưởng người ở đây rảnh lắm sao, không biết tại sao mấy ngày nay chúng lại bay đến đây nhiều như thế, vài ngày nữa rồi cũng bay đi thôi, ngươi mau đi đưa cơm đừng có ở đây nhiều chuyện""À, cho hỏi cô nương kia nhốt ở gian phòng nào, ta mới đến nên không biết, sợ đi nhằm phòng mất thời gian""Tiểu Cúc không nói với ngươi sao, bên trái đó đừng đi nhằm"Tên gia nô nói xong liền bỏ lại Yến Vân, bây giờ Yến Vân mới nhìn lại xung quanh có nhiều thứ làm nàng phải suy nghĩ, cỏ ở xung quanh chỗ nào cũng tươi tốt duy nhất chỉ có cỏ dẫn đến căn phòng to ở giữa bị dẫm nát hình hành cả một đường đi, đám cỏ này vẫn còn xanh e là mới bị dẫm quaBồ câu chỉ bay tới bay lui trên đám cỏ bị dẫm tìm thức ăn càng khiến nghi ngờ của Yến Vân thêm cũng cố "nhà kho chứa gạo nhưng Hoa Xuân viện có cần nhiều lương thực đến vậy", hiện giờ muốn biết mấy ngày qua nơi đây xảy ra chuyện gì chỉ có Tú Nương mới biết.Vừa đẩy cửa bước vào Yến Vân hiểu vì sao căn phòng giam người không được khóa, nhìn hai sợi dây xích to lớn, một đầu được kiên cố trong tường, một đầu có vòng tròn đã yên vị trên đôi chân cô nương ngồi đó Yến Vân cảm thấy xót xa, nhìn gương mặt tái nhợt, đôi môi khô gáp, càng làm người nhìn thêm thương hại, bây giờ có tháo dây xích chưa chắc người ta còn sức để chạy trốn."Ta không ăn...có chết cũng không ăn""Tú Nương nghe lời ta ăn một ít đi nếu cô nương có chuyện gì thì chồng con còn có mẹ già sẽ ra sao""Ngươi không cần thuyết phục ta thà chết chứ không ăn, không tiếp khách""Ta chỉ mời cô nương ăn, không nói cô nương phải tiếp khách"Tú Nương kinh ngạc nhìn Yến Vân lúc nảy khi cửa mở nàng biết người đến không phải Tiểu Cúc định đuổi đi người nhưng tận tai nghe người ta gọi mình Tú Nương thì giật mình, nàng chưa bao giờ nói tên cho ai biết tuy bất ngờ nhưng nhanh chóng bỏ qua có thể tên nàng do tú bà nói ra, không có gì phải ngạc nhiên"Các ngươi vừa đánh vừa xoa, bà ta sai ngươi đến gài bẫy ta sao, muốn ăn cơm phải tiếp khách, cơm của các ngươi ta nuốt không trôi""Tú Nương nghe ta nói, ta cần cô nương giúp một số việc"Yến Vân từ từ nói hết mọi chuyện cho Tú Nương, hiện tại đã tìm được người nàng có thể cứu bắt ngay tú bà ra hỏi chuyện nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn nó nằm ở căn phòng kế bên, Tú Nương nghe Yến Vân kể hết mọi chuyện mà cả kinh, nước mắt cũng rơi vì thương mẹ già bệnh tật vẫn một mình khó nhọc đi báo quan, hiện tại có sự bảo đảm của Yến Vân, Tú Nương đành ở lại Hoa Xuân viện sẵn tiện kể chuyện bất thường nàng nghe được mấy ngày qua khi bị giam.Mặc dù chưa chắc với phán đoán của bản thân nhưng Yến Vân cũng yên tâm phần nào khi số lương thực bị mất có tin tức, rất có thể số lương thực đó được giấu ở ngay Hoa Xuân viện, chuyện còn lại phải làm rõ tìm ra tên chủ mưu.Yến Vân trên đường đi tìm tú bà để thông báo chuyện Tú Nương đồng ý tiếp khách, nàng muốn sắp xếp mọi chuyện để bảo vệ Tú Nương nhưng chưa gì đã thấy Tiểu Cẩn hối hả chạy đến"Công tử...ma ma bà ấy...bà ấy...""Tiểu Cẩn coi chừng cái miệng, ta hiện tại là tiểu thư, ngươi nói ma ma làm sao""Bà ấy đang chuẩn bị để tối nay bán đêm đầu tiên của người""Cái gì...sao nhanh vậy...để ta tìm bà ấy nói chuyện"Yến Vân không ngờ người thanh lâu nhanh lẹ đến vậy, nàng cứ tưởng vừa mới vào đây ít nhất cũng hai ba ngày mới bàn đến chuyện tiếp khách hoặc ít nhất cũng phải có thời gian dạy nàng làm những chuyện kia"Mẫu đơn, sao không nghỉ ngơi, con ra đây làm gì""Ma ma, nghe nói người tối nay định đấu giá mẫu đơn""Ngươi không đồng ý""Ma ma người không thấy quá sớm đó sao""Sớm gì" tú bà bắt đầu thấy khó chịu với khi nghe sự kéo dài thời gian của Yến Vân"Mẫu đơn tuy không biết ca hát cầm nghệ nhưng múa thì có chút tài, tối nay ma ma để mẫu đơn đeo mặt nạ múa một bài, đến cuối bài mẫu đơn tháo mặt nạ để mọi người nhìn thấy rồi giả bộ bay đi, ma ma nhân lúc đó giới thiệu làm giá, mẫu đơn đảm bảo mười ngày sao đấu giá vẫn còn sớm""Ây da...mẫu đơn bảo bối của ma ma, con đúng là con gà...à con gái ngoan của ma ma, ma ma đúng là nóng lòng không nghĩ ra cơ hội đánh bóng Hoa Xuân viện, tối nay con nhớ múa đẹp cho ma ma nha"Tú bà càng nghe Yến Vân giải thích càng thích thú mở to mắt, bà trách bản thân tại sao làm qua loa đối với đóa mẫu đơn ngàn năm mới nở này, với cách lấy Yến Vân ra làm mồi nhử bà tin rằng mấy ngày sắp tới Hoa Xuân viện sẽ đông nghẹt khách đẩy giá Yến Vân lên cao.Nhìn tú bà mắt sáng rỡ Yến Vân biết bà trúng kế, đối với hạng người mê tiền chỉ có tiền mới trị được sẵn tiện nàng nói luôn chuyện của Tú Nương"Ma ma mẫu đơn khi nảy đưa cơm cho Tú Nương có khuyên cô ta vài câu giờ thì Tú Nương đồng ý tiếp khách, đang ăn uống bên trong chờ ma ma đến mở khóa chân""Cái gì, nó chịu tiếp khách, mẫu đơn con đúng là có tài""Ma ma quá khen mẫu đơn chỉ kể cuộc sống khó khăn của mình cho cô ấy nghe nếu không có ma ma mẫu đơn vẫn còn khổ, rồi phân tích ít đều để cô ta hiểu cộng thêm việc ma ma bỏ đói mấy ngày nay con tin cô ta cũng biết sợ chết""Được được, ma ma thấy bản thân mình khi trẻ trong con quá mẫu đơn à, con cứ thế phát huy ma ma hứa sẽ không bỏ rơi con, thậm chí Hoa Xuân viện sau này ma ma sẽ cho con luôn, à tại sao con biết chuyện của Tú Nương, con nha đầu Tiểu Cúc đâu dám bảo mẫu đơn yêu quý của ma ma làm việc nặng nhọc""Mẫu đơn mới đến nên muốn làm quen với các tỷ muội, vô tình bị lạc vào bếp thấy Cúc tỷ bận việc còn đi đưa đồ ăn nên mẫu đơn xin đi thay, ma ma đừng trách Cúc tỷ kẻo làm mẫu đơn mang tội""Không trách sẽ không trách, giờ ma ma đi báo với Thái lão gia về Tú Nương, con về chuẩn bị cho tối nay đi""Ma ma con có ý này, nha hoàn của con ăn ở không thì ngại với mọi người, chuyện này ma ma để Tiểu Cẩn đi thay người""Vậy cũng được, Tiểu Cẩn ngươi ghé tiệm bán quan tài lớn nhất ở đây bảo muốn gặp Thái lão gia nói chuyện của hắn đã ổn thoải mau đến đây"Tú bà đương nhiên không muốn nuôi người vô ít nếu đã vậy bà sẵn tiện sai vật Tiểu Cẩn, chỉ thêm một miệng ăn mà bản thân có quá nhiều lợi lộc, bây giờ xem Tiểu Cẩn như nha hoàn sai bảo, sau này đây sẽ là đóa hoa mới trong tay bà, còn chuyện Tiểu Cúc nhờ Yến Vân đưa cơm tú bà chỉ nói lấy lòng chứ thâm tâm thầm khen Tiểu Cúc khi nhờ đúng Yến Vân nên chuyện của Tú Nương mới giải quyết ổn thỏa.Tiểu Cẩn chưa biết ý đồ của Yến Vân nhưng nếu để nàng đi chắc hẳn có dụng ý, không ngoài dự đoán Tiểu Cẩn không chỉ đi tiệm quan tài mà còn ghé nhà Tú Nương báo bình an cũng như tìm cách chuyển lá thư của Yến Vân đến Uyển Đình, nhìn Yến Vân viết thư Tiểu Cẩn ngày càng khâm phục chủ nhân của mình, trước mắt tú bà mưu mô xảo nguyệt bị Yến Vân một vài câu đã dẫn đi lòng vòng liền rất vui vẻ, trong đầu ngưỡng mộ Yến Vân có khiếu làm tú bà hơn cả ma ma Hoa Xuân viện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com