TruyenHHH.com

Bach Hop Lam Omega Cung Rat Tuyet

Đệt đệt đệt, chuyện này cũng quá cẩu huyết rồi đó!

Em gái tổng tài tự thân tới văn phòng của Lưu tổng bắt tiểu tam à?!

Mấy thư ký núp sau bức tường, nhìn chằm chằm cảnh này không chớp mắt, ngay cả khi hít xong cũng không dám thở ra.

Lưu Khánh Hoa đứng ở cửa, cũng không nghĩ tới mình sẽ đụng phải cảnh xấu hổ như vậy. Vốn dĩ y chỉ là muốn tới để nhìn tên tiểu tam này trông như thế nào thôi, ai biết bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy chứ, vậy mà lại trực tiếp làm trên bàn làm việc? A a a a a, chị gái của y điên rồi à?

Quá xấu hổ, Lưu Khánh Hoa cũng không khỏi ủy khuất thay cho Hồ Thùy Uyên, suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì ngay cả khí thế cũng muốn mạnh hơn vài phần.

🌸Chị, chị sao chị có thể làm loại việc này chứ? Chị muốn làm Hồ Thùy Uyên thất vọng à?

Lưu Gia Thư cắn răng:

🌸Đóng cửa lại, cút tới đây.

Giọng nói này lạnh đến mức gần như muốn kết băng, mấy thư ký vây quanh ngay cửa lập tức giải tán, Lưu Khánh Hoa cũng khiếp sợ, lại vẫn ưỡn ngực lên như cũ, làm ra vẻ mặt hung dữ hỏi tội đúng trước mặt Lưu Gia Thư.

Không ngờ người sau hầu như không thèm liếc mắt nhìn y một cái, chỉ thấy Lưu Gia Thư ôm người nọ từ trên bàn xuống dưới, toàn bộ quá trình cũng không làm lộ ra một miếng da thịt nào của cô.

Người nọ hơi giãy giụa, giống như muốn nói gì đó.

Lưu Khánh Hoa không nhìn thấy người bên trong, chỉ nghe chị gái y nói một câu:

🌸Em đi vào trước đi, ở đây cứ giao cho chị.

Lưu Khánh Hoa biết trong văn phòng của chị gái y có một phòng nghỉ nhỏ, nhưng y chưa từng đi vào, nhưng chị vậy mà lại cho ả trợ lý nhỏ không biết từ đâu ra này dùng! Việc này cũng quá bất công rồi đó?

Tầm mắt Lưu Khánh Hoa di chuyển theo Lưu Gia Thư, rất nhanh đã dừng trên cửa của phòng nghỉ.

Lưu Gia Thư ra ngoài cũng rất nhanh, nhưng chỉ tự mình ngồi lên trên ghế, vẫn không thèm phản ứng lại hắn.

Lưu Khánh Hoa sợ nhất là khi Lưu Gia Thư trầm mặc như vậy, chị gái y từ nhỏ đã như vậy, càng tức giận càng bình tĩnh. Y muốn nói gì đó, nhưng mà khi đôi mắt thâm trầm của Lưu Gia Thư đối diện với y thì lại lập tức cúi đầu.

Dù y lớn lên có cao hay lớn bao nhiêu, thì y vẫn sợ Lưu Gia Thư theo bản năng.

Lưu Khánh Hoa đứng tại đó, nhìn Lưu Gia Thư thong thả ung dung cài nút áo sơ mi lại, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc lá, giống như định bật lửa, nhưng lại không biết đang nhớ tới cái gì mà động tác cứng lại, cuối cùng lại đặt điếu thuốc lên tay, nhẹ ngửi mùi hương.

Chờ sau khi chị làm xong một loạt động tác này, lúc này mới ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:

🌸Ai bảo em tới đây?

Trong quá trình chờ đợi, dũng khí của Lưu Khánh Hoa cũng đã bị tiêu hao bớt, đối mặt với ánh mắt này, lại giống như bị ngàn cân đè nặng lên. Trong lúc nhất thời nói có chút lắp:

🌸Không, không ai cả, em tự tới!

Lưu Gia Thư liếc nhìn y một cái, cười nhạo một tiếng:

🌸Em còn rất tự hào à? Có phải cảm thấy mình rất trượng nghĩa không?

Lưu Khánh Hoa chịu không nổi ánh mắt đó của chị, lại làm y nhớ tới lúc mình bị giáo huấn khi y làm sai chuyện gì đó hồi nhỏ.

Y nhịn không được ngẩng cổ, kiên cường nói:

🌸Em, em chỉ muốn đòi lại công đạo cho Hồ Thùy Uyên thôi!

🌸Em vậy mà còn rất có bản lĩnh? Còn biết nghi ngờ đời sống của chị?

Lưu Khánh Hoa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

🌸Chị đã làm sai, em không thể làm như không thấy được.

🌸Sao chị lại không biết em có tinh thần trọng nghĩa như vậy nhỉ?

Sự thờ ơ trên mặt Lưu Gia Thư biến mất, lạnh giọng hỏi:

🌸Ai cho em tự tiện bước vào văn phòng của chị? Trước khi vào em không biết gõ cửa à? Công sức Lưu gia dạy dỗ em cho chó ăn rồi à?

Lời nói của Lưu Gia Thư nói ra càng ngày càng nặng, khí thế mạnh mẽ gần như làm Lưu Khánh Hoa không thể đứng thẳng người nổi.

Lưu Khánh Hoa:

🌸Chị còn biết có giáo dục à? Vậy sao chị bên ngoài...?

Lưu Gia Thư nhíu mày:

🌸Em nghe ở đâu ra?

🌸Người trong công ty đều đang truyền miệng nhau kìa, nói chị coi trọng một tên trợ lý nhỏ, đá chị Hồ Thùy Uyên rồi.

Lưu Khánh Hoa bật bức ảnh nắm tay Hồ Thùy Uyên đăng lên vòng bạn bè ra:

🌸Lúc đầu em cũng đâu có tin, nhưng chị nhìn xem, chị dung túng ả ta tới mức đăng cái loại ảnh này lên vòng bạn bè, vậy chị có nghĩ tới chị Hồ Thùy Uyên không?

"..."

Trong nháy mắt, tuy vẻ mặt của Lưu Gia Thư không hề vui vẻ gì, cũng nhịn không được mà cứng đờ lại.

Vừa thấy Lưu Gia Thư trầm mặc, Lưu Khánh Hoa càng có dũng khí, sau khi liệt kê sự thật, còn phải tiến hành tăng bốc tư tưởng lĩnh vực, tận tình khuyên bảo nói:

🌸Chị, lúc trước chị rõ ràng không phải là loại người này! Sao bây giờ lại biến thành như vậy chứ?

Nói xong một câu dài, Lưu Khánh Hoa vừa kích động vừa căng thẳng, đã lâu rồi y không mở mày mở mặt trước mặt chị gái y như thế này, từ nhỏ y đã bị chị gái nghiền ép ở mọi phương diện, giờ đây cuối cùng cũng tìm được ưu điểm mình có thể vượt qua đối phương.

Lưu Gia Thư ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

🌸Nói xong chưa?

Lưu Khánh Hoa vẫn có chút sợ Lưu Gia Thư, theo bản năng lùi về sau một bước:

🌸Nói, nói xong rồi.

Cũng không không nghĩ tới Hồ Thùy Uyên lại ngụy trang thành công như vậy, vậy mà còn nháo ra loại trà xanh này.

Lưu Gia Thư thở dài, một lúc lâu mới nói:

🌸Chuyện này là chị suy xét không đầy đủ, không biết sẽ tạo thành loại hiểu lầm này.

🌸Chuyện này mà hiểu lầm?

Trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Khánh Hoa nhìn về phía Lưu Gia Thư tràn ngập khiếp sợ, thiếu điều trực tiếp lên mặt một dòng chữ to "Chị cái đồ tra nữ này".

Đúng lúc này, cửa phòng nhỏ "Cạch" một tiếng mở ra, một thân ảnh thẳng tắp đi ra, mơ hồ còn lộ ra vài phần quen thuộc.

Trong nháy mắt Lưu Khánh Hoa còn tưởng là Hồ Thùy Uyên tới, nhưng mà khi y nhìn kỹ lại, thì phát hiện người này là tên trợ lý mới tới kia. Nháy mắt nổi trận lôi đình, người này làm tiểu tam thì thôi đi, vậy mà còn dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt y?

Người lớn lên đã nhân mô cẩu dạng(*), không nghĩ tới trái tim lại đen như vậy, ngay cả mặt cũng không cần.

(*) Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Đã xảy ra loại chuyện này rồi, Hồ Thùy Uyên cũng rất xấu hổ, nhưng càng làm cậu xấu hổ hơn là thấy Lưu Khánh Hoa vẫn cứ hiểu lầm. Điều này làm cho Hồ Thùy Uyên nghĩ đến kỳ động dục lần đó khi cô nghĩ nhầm thành mình làm Lưu Gia Thư. Nếu khi đó không có người giải thích cho cô biết, thì cô cũng không đến mức mất mặt như vậy.

Nghĩ vậy, Hồ Thùy Uyên liền đi tới chỗ Lưu Khánh Hoa, mở miệng nhắc nhở:

🌸Khánh Hoa, là tôi.

Lưu Khánh Hoa bùng nổ:

🌸Tôi với cô có quen nhau à? Mẹ nó còn lại làm quen!

🌸Lưu Khánh Hoa!

Lưu Gia Thư đen mặt:

🌸Sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy?

🌸Chuyện này phải trách em, không nghĩ tới sẽ tạo thành loại hiểu lầm này, chị đừng mắng em ấy.

Hồ Thùy Uyên nhìn không được, lập tức nói:

🌸Là tôi, Hồ...

🌸Tôi đương nhiên biết cô là Đoạn Khán Khánh!

Lưu Khánh Hoa lời lẽ chính đáng cắt ngang lời nói của cô, càng tức giận hơn, ả Đoạn Khán Khánh này làm tiểu tam thì thôi, mà còn giả làm bạch liên, vậy mà còn giả bộ ra vẻ rộng lượng ý đồ muốn phá hỏng quan hệ của y với chị gái.

🌸Cô vậy mà còn đăng ảnh tú ân tú ái lên vòng bạn bè, hận không thể để toàn công ty biết cô à?

🌸Câm miệng!

Hồ Thùy Uyên cũng không có kiên nhẫn, hô một câu

🌸Có thể cho tôi nói hết lời không?

Lưu Gia Thư cười lạnh một tiếng:

🌸Em cứ để cho nó nói, thì ra trong lòng nó chị lại là người như vậy, chị muốn xem xem nó có thể nói đạo lý nào hay hơn.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Chị cũng câm miệng cho em! Chị khi dễ em gái chị như vậy rất vui à?

"..."

Lưu Gia Thư quả nhiên không nói chuyện nữa.

Đệt, Lưu Khánh Hoa cảm thấy tam quan của mình muốn nát rồi, không nghĩ tới người này thoạt nhìn qua yếu đuối như vậy, khi nóng giận vậy mà ngay cả chị gái y cũng dám la.

Lưu Khánh Hoa bị khiếp sợ, có chút ủy khuất:

🌸Cô... Cô nói thì nói đi, la tôi làm cái gì?

🌸Em không muốn nghe tôi nói thì tôi đã không la như vậy.

Hồ Thùy Uyên thở dài, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc:

🌸Đã nói tôi là Hồ Thùy Uyên.

🌸Ai không biết cô là Đoạn... Ha?

Lưu Khánh Hoa hoàn toàn ngây người, cả người đều sững sờ tại đó:

🌸Cô là ai chứ???

🌸Không nhận ra à?

Hồ Thùy Uyên đi tới:

🌸Em nhìn kỹ lại xem? Tôi chỉ hóa trang một chút, người xa lạ nhìn không ra thì không có gì để nói, nhưng em quen tôi lâu như vậy mà cũng không nhận ra tôi? Không phải chứ?

Lưu Khánh Hoa nhìn kỹ lại, ngũ quan hai người hợp lại, lại xóa lớp trang điểm, cuối cùng lại bất ngờ phát hiện, con mẹ nó người này vậy mà là Hồ Thùy Uyên thật!

"..."

Đệt.

Lúc này, trên đầu Lưu Khánh Hoa xuất hiện ba dấu chấm hỏi rõ ràng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?

🌸Tại sao chứ?

Lưu Khánh Hoa cả người đều ngốc:

🌸Chị bình thường không được à, tại sao lại muốn giả thành Đoạn Khán Khánh?

Chẳng lẽ là muốn giở trò đồi trụy play đặc biệt với Lưu Gia Thư trong công ty? Lần này chơi cũng quá lớn rồi đó?

Hồ Thùy Uyên rất nhanh đã giải thích đầu đuôi, cuối cùng bổ sung một câu:

🌸Tôi chỉ là cảm thấy thân phận trợ lý tiện hơn, không nghĩ tới sẽ tạo thành loại hiểu lầm này.

Thì ra là vậy...

Mặt Lưu Khánh Hoa đỏ lên, khô khan nghẹn ra một câu:

🌸Em sai rồi...

Hồ Thùy Uyên thở dài:

🌸Lần sau gặp phải chuyện không biết thì không nên nhất thời xúc động như vậy.

Lưu Khánh Hoa:

🌸Biết rồi, em không bao giờ làm vậy nữa. QAQ

🌸Vừa rồi chạy vào trong đây có phải rất tự hào không?

Lưu Gia Thư lạnh như băng mở miệng:

🌸Cảm thấy việc mình làm rất chính đáng? Cực kỳ chính nghĩa?

"..."

Lưu Khánh Hoa liên tục lắc đầu, hận không thể biến mình thành con lắc.

🌸Thì ra trong lòng em chị lại là tên tra nữ khốn nạn như vậy?

"..."

Lưu Khánh Hoa:

🌸Ô ô ô chị ơi em sai rồi, em chỉ quá lo lắng cho Hồ Thùy Uyên!

Lúc này đứng trước mặt Lưu Gia Thư chỉ có bị đánh sưng mặt, nên toàn bộ quá trình Lưu Khánh Hoa đều ôm đùi Hồ Thùy Uyên, một bên khóc lóc kể lể một bên xoát hảo cảm.

🌸Chị coi em không có công lao nhưng cũng có khổ lao, em vì tình cảm của hai người mà trả giá nhiều như vậy, em cũng có lòng tốt thôi!

🌸Coi như em muốn bảo vệ thanh danh cho Hồ Thùy Uyên đi, lần này tạm thời buông tha cho em.

Lưu Gia Thư khẽ nheo mắt:

🌸Nhưng nếu có lần sau...

🌸Không có lần sau!

Lưu Khánh Hoa vội vàng tranh lời:

🌸Em dùng nhân cách của mình đảm bảo, tuyệt đối sẽ không!

Lưu Gia Thư phất tay:

🌸Tự mình cút đi.

🌸Đi đi đi, em đây liền đi.

Lưu Khánh Hoa lùi tới cửa, mở cửa đã "ĐM" một tiếng.

Lưu Gia Thư nhíu mày:

🌸La cái gì?

Trước cửa có một người đàn ông lớn tuổi đang đứng đó, mặt mày tươi cười, mặc một bộ vest sang trọng, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ quen thuộc.

Lưu Khánh Hoa nói lắp:

🌸Cha? Sao cha lại tới đây?

🌸Cha cũng định hỏi con.

Quyền Tiến Ngọc nhìn y một cái, bình tĩnh nói:

🌸Khi nào mà con lại quan tâm tới chị gái con như vậy? Vừa về đã chạy tới đây?

🌸Ặc... Còn không phải lâu lắm rồi không gặp nên nhớ chị ấy sao.

Lưu Khánh Hoa khẽ cười, đứng trước cửa cũng không buông tay. Lúc trước y phạm phải sai lầm lớn như vậy, muốn tranh thủ thời gian cho hai người trong phòng chuẩn bị.

Quyền Tiến Ngọc:

🌸Vậy sao con còn chưa tránh ra?

Lưu Khánh Hoa:

🌸Chị, bây giờ có tiện vào không?

Một giọng nói trầm thấp truyền tới:

🌸Vào đi.

Lưu Khánh Hoa mới vừa đóng cửa lại, đã thấy Quyền Tiến Ngọc đang một bên đánh giá Hồ Thùy Uyên, Lưu Khánh Hoa còn tưởng đối phương cũng hiểu lầm giống y, khiếp sợ, vội vàng chen vào giữa bọn họ, giải thích:

🌸Đây là Hồ...

Quyền Tiến Ngọc cười tủm tỉm vòng qua y, thân thiết nói với Hồ Thùy Uyên:

🌸Tiểu Hồ cũng ở đây à?

🌸Chào chú.

Hồ Thùy Uyên mỉm cười gật đầu:

🌸Con chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, đi theo Lưu Gia Thư tới công ty thể nghiệm đời sống một chút.

Quyền Tiến Ngọc khẽ gật đầu, rất vừa lòng:

🌸Khá tốt, diễn viên nên học tập giống như con vậy.

Lưu Khánh Hoa kinh ngạc:

🌸Cha nhìn ra à? Mặt khác như vậy mà?

🌸Chuyện này có gì khó?

Quyền Tiến Ngọc cười cười:

🌸Khung xương với ngũ quan của tiểu Hồ chưa thay đổi, bề ngoài cũng chỉ tân trang một chút thôi, cha đoán cô ấy thay đổi như vậy chắc là không muốn để người khác chú ý đi.

Lưu Khánh Hoa:

🌸... Vẫn là cha lợi hại.

Quyền Tiến Ngọc khẽ gật đầu, vẻ mặt trước sau như một không chê vào đâu được, không ai biết ông đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Còn hên Lưu Khánh Hoa xung phong ném mặt giùm, nếu ông vào khiêu khích "Tiểu tam" mà phát hiện đối phương là chính chủ, thì đó chắc chắn là vết nhơ lớn nhất cuộc đời ông, có thể trở thành chuyện cười cho toàn bộ giới xã giao uống rượu trà bàn tán.

Nghĩ vậy, ánh mắt ông nhìn về phía đứa con thứ hai nhiều thêm vài phần từ ái, đứa nhỏ này tuy có chút ngốc, nhưng vẫn rất hữu dụng.

Lưu Khánh Hoa: "..."

Tại sao lại dùng ánh mắt yêu thương người thiểu năng để nhìn y chứ!

Lưu Gia Thư:

🌸Cha, cha tới đây có chuyện gì sao?

🌸Đúng là có chuyện, nếu Tiểu Hồ cũng ở đây, vậy cha cũng nói cho các con luôn.

Quyền Tiến Ngọc chuyển hướng sang Hồ Thùy Uyên:

🌸Tiểu Hồ à, gần đây con cũng không quá bận, con có muốn để cha mẹ hai bên gặp mặt không?"

Hồ Thùy Uyên ngây ra một lúc, nhanh như vậy đã gặp mặt cha mẹ rồi?

Quyền Tiến Ngọc nói nhỏ nhẹ:

🌸Con với Gia Thư cũng ở bên nhau lâu rồi, cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt mà?

🌸Cha, gần đây con có chút bận, chắc sẽ không có thời gian.

Lưu Gia Thư chủ động nhận đề tài:

🌸Chờ bọn con xác định xong sẽ báo lại cho cha được không?

Quyền Tiến Ngọc sao lại không nhìn ra Lưu Gia Thư đang giúp Hồ Thùy Uyên, khẽ gật đầu:

🌸Cũng được, công việc của người trẻ tuổi các con bận rộn, nhưng vẫn nên nhanh sắp xếp đi, không làm rõ ra sẽ rất kỳ cục.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Con biết rồi, con sẽ hẹn giờ với người nhà, sau khi xong sẽ nói cho chú sau.

🌸Được, việc các con làm cha rất yên tâm.

Lưu Gia Thư đứng lên:

🌸Cha, con đưa cha ra ngoài.

Liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hồ Thùy Uyên cũng không thể ngây người nữa, cũng đứng lên theo:

🌸Để em đưa chú về đi, không quấy rầy chị làm việc.

Quyền Tiến Ngọc khẽ gật đầu:

🌸Vẫn là Hồ Thùy Uyên săn sóc, vừa lúc con có thể bồi chú trò chuyện.

🌸Được rồi.

Lưu Gia Thư không yên tâm dặn dò một câu:

🌸Cha không được nhân lúc con không ở đó mà khi dễ em ấy đó.

🌸Con coi cha là ai chứ?

Đôi mắt phượng của Quyền Tiến Ngọc hơi trừng lên, bất mãn nói:

🌸Là cha chồng ác độc chia cắt đôi uyên ương à?

Tuy đây đúng là mục đích thật sự khi ông đến đây.

Hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy thư ký đúng là trầm mê ăn dưa không thể để tâm vào công việc được, tất cả đều kéo dài cổ chú ý tới tình trạng trong văn phòng. Các cậu cứ chờ mãi, cưới cùng cũng chờ thấy có người ra.

Kết quả lại khác một trời một vực so với trong dự đoán, tên "Đoạn Khán Khánh" kia không chỉ không bị xử lý vì là tiểu tam, vậy mà còn ra khỏi văn phòng với Quyền Tiến Ngọc và Lưu Khánh Hoa, cảnh tượng vô cùng hòa hợp vui vẻ.

Mấy thư ký:???

Xong rồi xong rồi, hồ ly tinh thu phục cả Thái Thượng Hoàng với tiểu công chúa luôn rồi.

Từ đó về sau, "Đoạn Khán Khánh" biến mất.

Sau đó một lúc lâu, mấy thư ký cũng không rõ, tại sao Đoạn Khán Khánh lại đột nhiên nhảy vào công ty, kết quả nửa tháng sau lại như bốc hơi khỏi nhân gian?

Càng làm cho các cậu kinh ngạc là, sau đó Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu tới Bân Ngôn tìm Lưu Gia Thư. Đã xảy ra loại chuyện này, mấy anh trai thư ký đều xấu hổ không chịu được, đúng là không còn mặt mũi để đối mặt với Hồ Thùy Uyên nữa.

Nhưng mà càng làm người mở rộng tầm mắt là, quan hệ của tổng tài với Hồ Thùy Uyên càng thân mật hơn, giống như Hồ Thùy Uyên một chút cũng không biết sự kiện Lưu tổng ngoại tình.

Trời ạ, cho nên Lưu tổng vĩ đại của bọn họ là đang bắt cá hai tay à?

Trong nháy mắt, ánh mắt mấy thư ký nhìn Lưu Gia Thư đều nhiều thêm vài phần sùng bái, nếu Lưu tổng của các cậu quản lý thời gian chuẩn như vậy? Thì các cậu sẽ chỉ là mấy thư ký nhỏ thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com