TruyenHHH.com

Bach Hop Editing Co Dai Ach Cong Chua Dien Ha Hoac Hua Huu Nhat Thien

- Thường Lâm, dọc đường cẩn thận, lên đường bình an.

Hiếm khi được một lần cảm thụ cái gọi là nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly, trên gương mặt Giang Cửu phủ lên một chút không nỡ.

Nói thật ra, Lý Hạo người này không tệ, đại khái là người đọc sách, chưa từng lăn lộn bên ngoài, cũng không bị xã hội bên ngoài làm ô nhiễm. Người khá đơn thuần, cũng tương đối thật thà, đối xử với Giang Cửu cũng rất tốt. Vì vậy lần này hắn đi, Giang Cửu thật sự có chút không nỡ.

- Ha ha, Tuần Chi quay về đi. Đây đã đến Thập Lí đình rồi, ngươi tiễn đã đủ xa.

Lý Hạo cười, phất phất tay với Giang Cửu. Cũng đã đưa đến Thập Lí đình ở ngoại thành rồi, Giang Cửu nhỏ bé, hắn thật lo lắng trên đường về nàng đụng phải kẻ xấu gì đó, vậy chẳng phải phiền toái.

- Ừ, được, ta không tiễn ngươi, nhìn ngươi đi vậy. Hãy nhớ ba năm sau nhất định phải tới đấy.

Giang Cửu đứng bên cạnh Thập Lí đình, dường như muốn dặn dò chút gì đó, nhưng bởi vì ít giao thiệp với người khác, cho nên miệng lưỡi kém cỏi, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng cũng chỉ nói một câu như thế.

- Được, có lời căn dặn này của Tuần Chi, ba năm sau ta nhất định sẽ đến. Có điều lần sau tới, ta hy vọng có thể theo Tuần Chi ngươi lăn lộn, ít nhất cũng đừng để ta tiếp tục trọ ở khách điếm đúng không. - Lý Hạo vẫn cười, chớp chớp mắt nhìn Giang Cửu, không nói cũng hiểu được ý hàm xúc cổ vũ trong đó.

Giang Cửu cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu, cũng là một phần hứa hẹn.

Thời điểm không còn sớm, Lý Hạo cũng không nói thêm nhiều, xoay người đi. Lần này không chở hành lý của Giang Cửu, vì vậy hắn cưỡi con lừa do chính mình mang tới. Đợi con lừa đi được hơi xa, hắn mới duỗi tay quơ quơ đằng xa, sau đó bỏ lại câu:

- Ba năm sau ta sẽ trở lại.

Giang Cửu vẫn luôn đợi đến khi không nhìn thấy dáng người của hắn, lúc này mới xoay người trở về thành. Lúc đi trên đường nàng bỗng nhiên mỉm cười, thật ra Lý Hạo này đại khái có thể xem là người bạn thứ hai của nàng trên thế giới này, ngoài tiểu Hoàng công tử cho nàng mượn sách kia.

********************

- Haiz... haiz... haiz... haiz...

Thở dài bốn lần liên tục, giọng điệu ngữ khí mỗi lần đều không giống nhau, cũng chỉ có Giang Cửu mới có thể làm cho hơi thở dài được muôn màu muôn vẻ như vậy. Có điều tiếng thở dài cũng là tiếng này trầm hơn tiếng kia, tiếng kia mất mát hơn tiếng nọ, tiếng nọ nặng nề hơn tiếng khác.

- Giang đại nhân có chuyện gì phiền lòng à?

Trần Cát - lão biên tu (biên soạn) của Hàn lâm viện - đang đi ngang cạnh bàn Giang Cửu, ai dè chặng đường có mấy bước, đã nghe Giang Cửu thở dài từng tiếng từng tiếng khoa trương như vậy.

Ngẫm nghĩ, cảm thấy mặc dù người này hiện tại thất bại, nhưng rốt cuộc là tuổi còn trẻ, cũng xem như là một tiềm lực đây. Bằng bản thân tuổi lục tuần (sáu mươi), đời này cũng không có ngày nổi danh. Nhưng mà nếu quan hệ với người này một chút, biết đâu mai sau sẽ có chút hy vọng thì sao. Vì vậy thái độ tùy ý vừa rồi lập tức trở nên ân cần hơn.

Thấy Trần Cát bỗng nhiên sáng mắt nhìn mình, Giang Cửu rụt cổ theo bản năng, cảm giác lông tơ sau lưng đều dựng đứng. Có điều đây cũng chỉ là động tác rất nhỏ của nàng, trước mặt Trần Cát, nàng cũng không biểu hiện gì, chỉ cười chào hỏi vài câu liền đuổi người đi.

Lần này Giang Cửu đã có kinh nghiệm, nàng không thở dài lộ liễu nữa, chỉ nhìn chồng sách trước mặt nhíu mày âm thầm rầu rĩ trong lòng. Hoàn toàn quên mất nàng thân làm công tác biên tu, chỉ lo đắm chìm trong tâm tình cá nhân không thể tự thoát khỏi.

Ngươi hỏi vì sao nàng phải thở dài? Vậy thì ngươi thật sự hỏi hay lắm, hỏi thẳng điểm quan trọng rồi.

Nói nghe, vì sao nàng tham gia khoa thi? Vì sao nàng chạy tới kinh thành xa xăm đi thi? Vì sao nàng không ngại khổ cực đọc sách viết chữ thậm chí không làm sinh nhai, những thứ đó rốt cục đều vì cái gì hả?! Chẳng phải là vì có miếng cơm ăn, có phần canh thịt uống sao, thế nhưng bây giờ tình trạng này là sao đây?!!!

Tình hình hiện tại hả? Ừ, khoa cử cao trung rồi, được cái Thám hoa, tạm ổn. Ừ, phong chức quan nhỏ, biên tu Thất phẩm, có chức không quyền, cuộc sống chỉ gắn liền với đống sách, tuy không thể ra ngoài như mong muốn, nhưng cũng không ở nơi đầu sóng ngọn gió, cũng không tệ lắm. Sau khi phong quan, vì không có chỗ ở nên trực tiếp chuyển đến viện gia chúc cạnh Hàn lâm viện, thật ra đãi ngộ cũng khá tốt. Nhưng mà... nhưng mà vấn đề là vì sao nàng vẫn không có thịt ăn nha.

Thật ra triều đình Sở quốc này ưu đãi rất tốt với quan viên, thí dụ như Giang Cửu mới vừa trúng Thám hoa phong chức tiểu biên tu thì đã nhận được một khoản tiền trợ cấp trước. Song tiếc là 'nhiều sư ít nến', tiền đến được tay Giang Cửu cũng không nhiều.

Sau đó bởi vì chính thức tiến vào sĩ đồ*, nàng cũng không tiện mặc áo đơn rách nát trước kia nữa, phải dùng tiền đặt mua một chút. Tất nhiên, sau cùng không chỉ mua sắm quần áo, đợi tiêu toàn bộ mua đủ thứ đồ lung tung, đột nhiên nàng phát hiện mình còn nghèo hơn trước đây. Trước đây dù sao tiền vẫn có thể cho nàng chén canh rau xanh uống, nhưng bây giờ nàng đếm tiền, phát hiện trước khi bổng lộc tháng sau được phát xuống, tiền của nàng cũng chỉ đủ ăn bánh màn thầu kết hợp nước lã thôi.

(*) sĩ đồ: con đường làm quan

Mắt ngấn lệ...

Có ai xuyên qua mà bi kịch như nàng không đây, vì một bữa cơm, vì một chén thịt, nàng phấn đấu ròng rã gần ba năm, vậy mà kết quả ăn thịt đối với nàng vẫn là một loại hy vọng xa vời.

Sau khi than vãn, Giang Cửu nắm ngón tay tính toán đời mình... À, có lẽ có thể cộng thêm chuyện hối hận nhất đời trước, càng đếm càng rầu rĩ mà.

Thứ nhất, nàng hối hận khi đó không học cho giỏi, học nhiều kiến thức hơn, giống như những người xuyên không khác lăn lộn ở thời cổ đại như cá gặp nước.

Thứ hai, nàng hối hận khi đó lúc phân khoa Văn Lý, nàng đã chọn khoa Văn chết tiệt này. Nếu không đã học giỏi Toán Lý Hóa, chạy tới cổ đại làm xà phòng, nung thủy tinh, bất cứ thứ gì cũng được nha, dù sao cũng chắc chắn không đói nàng. Nếu không được, nàng sớm chạy đến nhà nào đó làm nhân viên thu chi tính sổ gì đó, cuộc sống nhất định tốt hơn hiện tại.

Thứ ba, cũng là chuyện hối hận nhất trong đời nàng. Nếu như lúc đó nàng không đồng ý đi du lịch Hoàng Sơn*, thì sẽ không rơi xuống vực, càng sẽ không xuyên tới cổ đại 'chim không thèm ị' này.

(*) Hoàng Sơn: ngọn núi phía đông nam tỉnh Anh Huy, Trung Quốc (hình cuối chương)

Do đó, nhiều không cần đếm nữa, ba cái này cũng đã đủ để Giang Cửu hối hận cả đời.

Vô thức nằm trên bàn sách u sầu thật lâu, ngẩng đầu nhìn, thời gian đã không còn sớm.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào mấy lão đại nhân Hàn lâm viện đều đã quay đầu nhìn nàng chằm chằm. Nghĩ đến bộ dạng chính mình lúc này đang gục xuống bàn không có chút hình tượng nào, Giang Cửu vội vàng ngồi dậy, ưỡn thẳng sống lưng.

Một lát sau, lén nhìn bên cạnh, phát hiện hình như những người khác không chú ý mình nữa, mỗi người đều đang làm công chuyện của riêng mình, lúc này Giang Cửu mới thả lỏng một chút.

Ngồi trong "phòng làm việc công cộng" của Hàn lâm viện trong chốc lát, thật sự phiền muộn. Nghĩ nếu không tìm ít việc làm, chắc chắn nàng sẽ càng thêm tích tụ. Vì vậy rũ vai nhìn chồng sách thật cao trước mắt, Giang Cửu thở dài, vẫn là ôm mấy cuốn sách đi ra Tàng thư các.

Bất mãn thế nào đi nữa, lớp vẫn phải lên, việc vẫn phải làm, coi như là vì tiền bánh màn thầu tháng này của nàng đi.

Tháng sau, tháng sau bất kể thế nào nàng đều phải ăn thịt. Tiểu biên tu bi thảm mới tới của Hàn lâm viện lệ rơi đầy mặt gào thét trong lòng.

***** Hoàng Sơn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com