TruyenHHH.com

Bach Hop Edit Giang Dau Phat Tieu Nga Yeu Nghiet

- Không phải, tôi cắn chị là muốn nói cho chị biết, sau này nếu như chị còn dám như vậy, tôi sẽ cắn chết chị. - Nói không tức giận là xạo, nói không ghen cũng là xạo, nàng cũng không ngại Trầm Linh trước kia trải qua cuộc sống thế nào, nhưng nàng chú ý Trầm Linh đã bị chà đạp thế nào: "Tha hồ vui chơi có vui không?"

Trầm Linh lại cười khúc khích: "Tôi nói gì em cũng tin à, không sai, làm vu sư, những chuyện tình trăng sao kiểu này nhất định phải trải qua, nhưng dù bọn tôi muốn tiến tiếp vào cũng phải trở ra. Tuy nhiên với tôi mà nói, như vậy cũng là một dịp để rong chơi, tôi sẽ giữ mình trong sạch, em biết tôi ghét tiếp xúc thân thể với người khác."

- Chị có phải muốn nói, chị khác với đám người ngoài kia? - Trầm Liên nhìn chằm chằm Trầm Linh, rất sợ Trầm Linh trả lời phủ định.

Trầm Linh kéo Trầm Liên lại gần, kéo kéo cổ áo vốn rộng của mình, lộ ra làn da trắng noãn, cười điên dại: "Nếu không tin, em có thể tự kiểm chứng."

Thanh âm ngây ngấy dán vào tai Trầm Liên, hơi nóng thở phì phò vào màng nhĩ, khiến cho Trầm Liên ngứa một chút.

- Chị... - Mặt Trầm Liên bị nghẹn hồng hồng, dù cho Trầm Linh thật sự giữ mình trong sạch như vậy, nhưng vẫn là người có "kinh nghiệm phong phú", nói về ve vãn người khác, cô tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

- Ha ha... Ha ha ha... - Trầm Linh nhìn vẻ mặt vô tội uất ức của Trầm Liên, thì nở nụ cười: "Đừng nóng giận, chỉ đùa một chút thôi."

- Linh, tôi mặc kệ quá khứ của chị thế nào, thật cũng được, giả cũng được, tôi cũng không muốn kiểm chứng, tôi chỉ muốn tương lai chúng ta bên nhau, đừng như vậy nữa. - Trầm Liên chôn vùi đầu, thanh âm có chút buồn bực.

- Tiểu công chúa, đừng có luôn luôn nghiêm túc như vậy, đùa không vui. - Trầm Linh thở dài, cô chỉ muốn làm dịu bầu không khí thôi.

- Cái gì chị cũng có thể chơi đùa sao? - Ánh mắt Trầm Liên nghiêm túc, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu, sinh mệnh thậm chí cả linh hồn, chỗ nào Trầm Linh cũng có thể đùa sao? Nhưng cô cố chấp phóng túng bản thân, ngoài mặt nhìn vui vẻ, nhưng trên thực tế thì sao?

- Tôi không chơi được, cũng phải chơi tiếp, tiểu công chúa, không có người nào từ nhỏ đã sẵn lòng sống như tôi. Tôi cho rằng chỉ cần một mình tôi, bất kể sống chết cũng chỉ là một trận gió thổi qua, không để lại gì. Nhưng sự xuất hiện của em khiến tôi không thể thẳng thừng đi khỏi. - Nét mặt Trầm Linh cũng nghiêm túc.

- Đừng chơi đùa nữa, tôi ở cùng chị, cho dù là một cây đuốc, đốt chơi cũng phải để lại xác. - Trầm Liên nắm tay của Trầm Linh: "Trầm Linh, người khác nhìn chị thế nào, tôi mặc kệ, nhưng con người mà tôi nhìn thấy mới thật sự là chị. Gánh nặng đeo lưng chị, thống khổ của chị, cô độc của chị, tiếc nuối của chị, tất cả của chị."

Trầm Linh né đường nhìn của Trầm Liên, nhìn đầu giường, thở dài, Trầm Liên rất thông minh, ngoài mặt nàng cái gì cũng không biết, kỳ thực nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, khám phá, rồi lại chấp nhất, chấp nhất lại mang đến cho chính nàng phiền phức.

- Được rồi, vì sao ba tôi bị nhập, tôi bị tập kích, chị phải nhờ Kỷ Thư về Phược thăm dò? - Trầm Liên nhìn hình dạng đang trốn tránh của Trầm Linh, hiện tại cũng không muốn bức bách cô, không thể làm gì khác hơn là dời chủ đề.

- Bởi vì con quỷ nhập vào người Trầm Nghĩa không phải là con quỷ bình thường mà là Quỷ Vương, cách nuôi Quỷ Vương chỉ có Phược mới có, hơn nữa bọn tôi cũng cũng không dùng cách phiền toái này để nuôi quỷ đâu. Cho nên tôi nghĩ khả năng có người trong Phược dùng là rất thấp, thế nhưng khả năng thất truyền bên ngoài đã một thời gian dài, đã nuôi được một nhóm sát thủ, thì tương đối cao. - Trầm Linh ghé mắt nhìn Trầm Liên: "Tôi điều tra ra được, có người muốn lấy mạng em, nhưng không biết là ai, kẻ đó phái sát thủ tới, là tên lợi hại nhất, dùng phương pháp tàn nhẫn và hết sức đẫm máu, cho nên tôi nghĩ chuyện này không đơn giản."

- Bà đồng Linh, tôi muốn biết, vì sao nhiều người muốn giết tôi, muốn sức mạnh của tôi như vậy, mà chỉ có chị bảo vệ tôi?

- Nếu như tôi nói, chúng ta mệnh song sinh, em chết tôi cũng không sống được, em tin hay không? - Trầm Linh quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm đầu giường: "Rất lâu trước đây, rất nhiều rất nhiều thế hệ trước đây, chúng ta cũng dây dưa không ngừng như thế, cuối cùng tôi giết em. Tôi là tín đồ của em, cũng xem như là đệ tử của em, tôi đến học em vu thuật, dùng linh hồn của chính mình trao đổi tặng cho em, đánh lừa sức mạnh của em, mục đích là dùng để giết em. Cho nên bởi vì giao dịch đó, chúng ta lại một đời rồi một đời dây dưa, trong chốn âm u này, chúng ta nhất định gặp nhau. Em sợ tôi lần thứ hai phản bội em, em chuyển thế vẫn chết trong tay tôi, cho nên em nguyền rửa huyết nhục và linh hồn chúng ta đời đời gắn kết, em chết tôi không sống được, tôi sống em không chết được."

Trầm Liên không biết nên nói gì, điều này thật khó tin: "Nếu như dựa theo Kỷ Thư nói, chị là người chuyển thế của tổ tiên Phược, vậy tôi là ai?"

- Một vu sư lợi hại hơn tôi mà thôi. - Trầm Linh xoay người, kéo Trầm Liên vào lòng: "Coi như em là sư phụ tôi. Có phải thấy khó tin?"

- Ừ. - Trầm Liên ngây ngốc gật đầu: "Thế nhưng, Linh, vì sao nhiều năm như vậy chị không chuyển thế, giờ lại đột nhiên chuyển thế, hơn nữa tôi, vì sao cũng bị mất pháp lực?"

- Bị tôi lừa, cho nên để tôi bảo vệ em. Về phần vì sao tôi lại chuyển thế lúc này, có lẽ tôi đang đợi em đấy. - Trầm Linh bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như đời này cô không được chết già, thế thì bi kịch nhất của cô cũng chỉ là tự tay giết Trầm Liên, năng lực của nàng trải qua nhiều đời tu luyện luân hồi như vậy, đã sớm khôi phục, hiện tại cũng là do bị phong ấn lại mà thôi. Nếu như phong ấn bị mở ra, thì cô cũng không ra tay được. Giết chết người mình thương yêu nhất, nghĩ đến điều này, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút dễ dàng, Trầm Liên chết rồi, Trầm Linh cũng sống không được, ân oán giữa các nàng dây dưa nhiều như vậy cuối cùng cũng có thể tháo cởi, thật tốt. Nhưng con người luôn như vậy, khi đã ở bên nhau lại không cam lòng, tại sao không thể yên ấm bên nhau mà phải giết nhau?

- Trước đây hẳn tôi nhất định đã làm rất nhiều chuyện xấu đúng không? Nếu không thì chị không cần giết tôi, thậm chí không tiếc buộc linh hồn của mình và của tôi lại, bán đứng thứ quý báu nhất của bản thân.

- Đừng suy nghĩ, đó là tranh đấu giữa vu sư, huống hồ đã là chuyện xa lắc xa lơ, ai biết rõ được chân tướng, âm mưu dương mưu(*), tôi cũng không thể nói là, trước kia tôi hận em ghét em, vì tôi không cam lòng, mắc gì vận mệnh của tôi phải nắm giữ ở trong tay của em, mắc gì tôi phải chặn nhiều kiếp nạn cho em như vậy, mắc gì tôi phải chịu khổ vì em nhiều như vậy? Nhưng bây giờ nghĩ đến, cũng đã chuyển thế rồi, còn nghĩ ngợi quá khứ làm gì? Chúng ta đều là người ích kỉ, thì ích kỉ triệt để một chút được rồi. Thật mỉa mai rằng tôi lại thích em, tự tôi cũng thấy buồn cười. Thừa dịp bây giờ còn yêu thương đối phương, thì hãy yêu thương cho thật tốt, ai biết tương lai làm sao. - Trầm Linh hôn nhẹ một cái lên trán Trầm Liên: "Khuya lắm rồi, mau ngủ đi."

(*) chơi chữ.

- Linh, tôi biết chị còn nhiều chuyện gạt tôi, nhưng cảm ơn chị vì hôm nay cho tôi biết nhiều như vậy, nếu thế tôi cảm ơn vì chị đã giết chết tôi của kiếp trước, bởi vì dây dưa này tôi mới có may mắn gặp được chị.

- Ừ... - Trầm Linh rên nhẹ một tiếng, không nói nữa.

Trầm Liên cũng an tĩnh nhắm mắt lại.

Ba ngày sau, Kỷ Thư hẹn Trầm Linh, buổi chiều Trầm Liên có tiết cho nên không ở ký túc xá, mà chuyện lần này họ nói với nhau cũng phải giấu giếm cả Phược, cho nên hai người đến thẳng ký túc xá của Trầm Linh.

- Tra thế nào rồi? - Trầm Linh đóng cửa lại, ngồi bên giường, Kỷ Thư tự lôi cái ghế đến.

Kỷ Thư tránh không đáp, mà ngẩng đầu quét mắt một vòng: "Hai người tiến triển không tệ nha, nhìn giường tiểu công chúa có vẻ mấy ngày không có người ngủ."

- Mắc mớ gì đến em. - Trầm Linh tức giận trả lời: "Bọn tôi đến với nhau một thời gian rồi, cơ mà em bận trốn ai kia, không biết."

"Khụ khụ..." Kỷ Thư bị Trầm Linh đánh bật lại, lúng túng ho khan hai tiếng: "Chị biết mà, trước đây em ăn chơi lắm, giờ về đây nó lại trỗi dậy, nhưng em cũng biết em phải khống chế bản thân, không thể tiếp tục như vậy nữa."

- Em còn biết tự hiểu. - Trầm Linh gấp xếp chăn, ung dung nhìn Kỷ Thư: "Thật ra em chỉ cần không hồ đồ, đến với chị ta thì có gì không tốt? Hơn nữa em cũng đã bớt phóng túng nhiều rồi."

- Em không muốn hại chị ấy, chị ấy có gia đình, có người chồng của mình, em không thể cho chị ấy cái gì. - Kỷ Thư thở dài, hiển nhiên không muốn lại thảo luận vấn đề này.

Khóe miệng Trầm Linh nhẹ nhàng nghiêng phía trước, tên chồng kia thì thế nào? Nhưng cũng không có nói ra, lấy cá tính của cô, nhất định Kỷ Thư sẽ chê cười.

- Em nói xem tra được gì? - Trầm Linh quay lại trọng tâm.

- Trong Phược có người truyền ra ngoài một ít vu thuật đi qua vài con đường đặc thù, cơ mà người nọ hẳn là rất cẩn thận, những thứ truyền ra ngoài đều là những pháp thuật chúng ta không cần. Hơn nữa những người đó đa số hoạt động ở Thái Lan hoặc là Malaysia. Em đoán là muốn tạo thế lực cho mình ở đâu đó, nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây thì em chịu. Chị cũng biết hiện tại tổng bộ Phược ở Trung Quốc, phần lớn cao thủ tập trung ở đây, Đông Nam Á mặc dù vẫn dẫn dắt chúng ta không buông tha nhưng cũng không quản nhiều nữa. Xem ra mục đích của người kia là ở đây. - Kỷ Thư lấy ra một quyển tập, phía trên là ghi lại tư liệu xuất nhập vài vu thuật trong Phược.

- Bản lĩnh của em không nhỏ, món đồ chơi này cũng lấy được? - Trầm Linh hết ý liếc mắt nhìn Kỷ Thư.

- Đừng xem thường em, phe chị tuy phát triển lớn mạnh, nhưng bọn em cũng có sở trường chứ, đúng không? - Kỷ Thư bĩu môi, luôn xem thường cô.

- Còn phát hiện gì sao? - Trầm Linh lật quyển tập trong tay.

- Không có, phần nhiều vu thuật ra vào trong Phược đều ở đây, thế nhưng chỗ chị muốn tra thì trước đó đã có người xóa rồi. - Kỷ Thư lật tới một trang ở giữa: "Chị xem, chỗ này có vết xé, em coi thời gian, hình như là sau khi chị ra đời không bao lâu."

Trầm Linh nhíu mày không nói.

Kỷ Thư lại nhịn không được: "Trầm Linh, cái này rõ ràng cho thấy một âm mưu được vạch ra rất lâu rồi, hơn nữa rất có thể đối tượng là chị và tiểu công chúa, âm mưu này bắt đầu từ khi chị sinh ra."

- Tôi đã sớm đoán được, chỉ là không có chứng cứ, cũng không có bất kỳ đầu mối nào có thể tra, bởi vì Lôi An, tôi mới biết được là có người muốn giết tiểu công chúa, lần trước là Ti La Bình, nhưng bị chúng ta sớm phát hiện, lúc này đây chúng dùng Quỷ Vương. - Trầm Linh trả quyển vở lại cho Kỷ Thư: "Trả về đi, kẻo bị nghi."

- Vậy chị định thế nào? - Kỷ Thư cất quyển vở, hỏi Trầm Linh.

- Một ngày tiểu công chúa chưa chết, bọn chúng một khắc cũng sẽ không để yên, tôi không thể nhẫn nhịn để tiểu công chúa lúc nào cũng nằm trong nguy hiểm, cho nên tôi phải đi trước một bước, tìm ra bọn chúng và giết chết. - Lúc nói lời này ánh mắt Trầm Linh tràn ngập sát khí, khiến Kỷ Thư cũng không nhịn được rùng mình một cái.

- Chị đừng như vậy, sẽ hù tiểu công chúa đấy, điều tra kiểu gì?

- Trong Phược, bất cứ người nào cũng đáng nghi, cho nên chuyện này hai người chúng ta biết là được rồi, nếu cần, tôi sẽ đích thân đi Thái Lan hoặc là Malaysia. Những thứ khác, em giúp tôi trông coi đi, nhớ kỹ không được để chúng phát hiện. - Thần sắc Trầm Linh dịu đi, Kỷ Thư nói rất đúng, cô quá lộ liễu, sẽ không che giấu sát khí của mình, lúc trước chỉ có một mình thì không sao cả, bây giờ còn có Trầm Liên, phải bảo vệ nàng, nhất định phải học được cách che giấu ý định của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com