Bach Hop Edit Giang Dau Phat Tieu Nga Yeu Nghiet
- Dùng tôi luyện Giáng? - Trầm Liên nhìn Trầm Linh, nối đuôi nói.
- Sao? Em nghi tôi cũng bắt em để luyện Giáng? - Trầm Linh cười lạnh một tiếng, con người quả nhiên đều thực tế, ngay cả tiểu công chúa cũng không ngoại lệ, vừa rồi còn rất ỷ lại vào cô, bây giờ thì thế này.
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghi ngờ chị, nếu chị muốn làm thì không cần chờ đến hôm nay. - Trầm Liên kéo tay của Trầm Linh, có chút đau lòng nhìn cô: "Chị thay tôi... chịu nhiều khổ nhỉ."
- Hừ, chuyện này nhằm nhò gì, chỉ là chút phiền. - Trầm Linh nhẹ nhàng dễ dàng nói, nhưng Trầm Liên biết không hề nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Trầm Linh ghét nàng như vậy, thích ức hiếp và đối nghịch với nàng, bởi vì nàng thiếu Trầm Linh rất nhiều.
- Linh...
- Quên đi, qua hết rồi, tôi tương đối quen em gọi tôi là bà đồng Linh rồi, huống hồ cha em cho tôi một số tiền lớn như vậy, em không nợ tôi cái gì. - Trầm Linh rụt rụt vai, thấy có chút lạnh.
- Ha ha, cũng tốt. - Trầm Liên bỗng nhiên nở nụ cười: "Bà đồng Linh, mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tôi vẫn phải cám ơn chị, hơn nữa tôi cũng thật sự thiếu chị rất nhiều."
Trầm Linh thầm liếc một cái, có lẽ là cô thiếu Trầm Liên cũng không ít, quên đi, hai người họ mà so do thì Pentium Dual Core(*) cũng chạy không nổi.
(*) Core 2 nhân.
Kỷ Thư cười mập mờ, nhìn có chút hả hê: "Lẽ nào tiểu công chúa muốn lấy thân báo đáp?"
Lập tức, Trầm Liên phóng một cái gối đầu đến, mà Trầm Linh thì càng không khách khí phóng một quyển từ điển Hán ngữ đến. Kỷ Thư thè lưỡi, công chúa và bà đồng thật khác nhau, một quyển từ điển lớn như vậy thật sự sẽ đập chết người.
- Được rồi, sợ hai người, ngày hôm nay em mệt chết đi được, phải về dưỡng thương cho tốt, việc còn lại bà đồng Tây Dương như em không thể xía vào. - Kỷ Thư đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Thái độ Trầm Linh lại khác thường: "Tôi đưa em đi."
- Ừ. - Kỷ Thư lên tiếng, nhưng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Hai người đi xuống dưới lầu ký túc xá, Trầm Linh mới mở miệng: "Em không muốn hỏi sao?"
Lời nói của cô ban nãy lấp lửng như vậy, Trầm Liên không hiểu cái gì thì bị gạt, nhưng Kỷ Thư nhất định không phải là đồ ngốc, bằng không cô cũng sẽ không trở thành người thừa kế duy nhất của Hắc ma pháp trong Phược gia.
- À... chị tự giải quyết cho ổn thỏa đi. - Kỷ Thư vô vị nhún vai: "Dù sao đây cũng là chuyện giữa chị và tiểu công chúa không phải sao?"
- Hừ... - Trầm Linh quay đầu không để ý tới Kỷ Thư.
Kỷ Thư nhếch miệng cười vài tiếng, lắc đầu rời khỏi: "Không cần đưa tiễn."
Trầm Linh biết, cô và Lôi An dù sao vẫn nên có một kết thúc, cô đả thương em gái hắn nghiêm trọng như vậy, nhưng đối với cô mà nói tội nghiệt của mình đã đủ nhiều, cũng không sợ nhiều thêm một cái nữa, chọc tới người của cô nhất định phải trả giá thật lớn. Cô đã buông tha cho Liễu Duyên hai lần, nhưng nàng không biết hối cải, cũng trách không được cô, chuyện độc ác cô luôn luôn làm rất thanh thản. Thế là, Trầm Linh quyết định chủ động xuất kích, dẫn Lôi An hiện thân.
Liên tiếp vài ngày Trầm Linh không xuất hiện ở Hội Sinh viên nay đã trở về, điều này làm cho đám người đang bận rộn trong Hội Sinh viên rớt mắt kính.
- Hội... Hội trưởng sao lại về? Trầm Liên khỏi rồi? - Vẻ mặt Bạch Luyện kinh ngạc khiến Trầm Linh nhìn không ra hắn đang hoảng sợ, một tay hắn vỗ vỗ vào khuôn mặt mình.
Nói với Châu Khiết Nặc đang đứng xem náo nhiệt bên kia: "Giúp tôi tìm một người nhé."
- Hả? Cậu muốn mình tìm người? - Châu Khiết Nặc có chút kinh ngạc, tuy rằng không rõ ràng lắm năng lực của Trầm Linh, thế nhưng nàng có thể khẳng định Trầm Linh rất lợi hại, không phải là trình độ nàng có thể đạt tới.
Châu Khiết Nặc mặc dù có thể dễ dàng ở lại Hội Sinh viên cũng là bởi vì gia tộc của nàng là Linh Khứu(1) sư lợi hại nhất, là cao thủ am hiểu cách truy tung tìm kiếm người và linh thể(2). Điểm ấy là Trầm Linh sau khi vào Hội Sinh viên vô ý phát hiện, sớm biết rằng trường này không đơn giản, nhất là đám người vào Hội Sinh viên, ít nhiều thì cũng phải có điều hơn người, ngưu tầm ngưu mã tầm mã(3), câu này không sai một chút nào.
(1) Linh Khứu: Khứu giác linh hoạt.(2) Linh thể: là những dạng sống phi vật chất. Linh thể có rất nhiều loại và tồn tại ở khắp nơi nhưng chỉ có thể bị cảm nhận bởi những người sở hữu linh lực. Chúng hầu như vô hại với con người.(3) Những người như nhau thì đi với nhau.
Trầm Linh tìm Châu Khiết Nặc hỗ trợ, là muốn tự mình tìm được Lôi An, cô tin tưởng Phược nhất định có thể tìm ra, thế nhưng cô không muốn, cô muốn đích thân giải quyết Lôi An.
- Lôi An. - Trầm Linh ngừng một chút, nhìn thoáng qua Bạch Luyện ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm: "Cho cậu một ngày."
- À... - Bạch Luyện nở nụ cười: "Khiết Nặc của chúng ta tìm một người còn cần một ngày?"
- Cậu im. - Châu Khiết Nặc phủi phủi tay, mãi đến khi thanh âm đáng ghét kia tan biến, rồi mới nhìn Trầm Linh: "Tuy rằng không biết mọi người đang làm cái gì, thế nhưng sấm sét mấy ngày hôm trước là kiệt tác của cậu? Cậu biết ở đây rất nhiều người biết, tuy rằng số lượng không đáng kể, nhưng cậu không thể khiêm tốn một chút sao?"
- Không có cách nào, đối phương đã uy hiếp sự an toàn của tiểu công chúa, tôi có thể không ra tay sao? Hơn nữa, Linh Khứu sư không phải là chịu trách nhiệm tìm người sao? Cậu lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?
Linh Khứu sư, là linh môi(*) trời sinh cảm ứng nhạy cảm với các phân tử linh thể, mỗi người mỗi linh thể đều được cấu thành bởi các phần tử tâm linh khác nhau, tựa như vân tay sẽ không trùng lặp, cho nên dựa vào cảm ứng bén nhạy bọn họ có thể tuỳ tiện tìm được bất kì người hoặc linh thể nào ẩn núp.
(*) Gần giống như bà đồng.
- Thì mình quan tâm cậu thôi, Hội trưởng cậu có vấn đề gì, bọn mình làm trâu làm ngựa giúp cậu hoàn thành công việc, nhiều không kể xiết. - Châu Khiết Nặc lắc đầu, Trầm Linh là người chừng mực, kỳ thực cũng không mắc mớ gì đến nàng.
- Rảnh rỗi sinh nông nỗi. - Trầm Linh cười lạnh vỗ vỗ cánh tay Châu Khiết Nặc, Châu Khiết Nặc lập tức thấy vai như bị thứ gì lạnh toát đâm vào.
- A... - Châu Khiết Nặc kêu to: "Cậu lại ám toán mình nữa."
Mắt phải Trầm Linh lơ đãng giật giật, như chiếc lá phong đỏ được gió thổi qua, đôi môi mỏng hồng hồng hơi khép mở, như đang suy nghĩ điều gì, lại không nghe thấy âm thanh, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn gương mặt Châu Khiết Nặc, cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng Châu Khiết Nặc, nhất thời nói không ra lời.
Mãi cho đến khi Trầm Linh nghênh ngang rời khỏi, Châu Khiết Nặc mới tỉnh hồn lại, cô gái này đắc tội không được, thật là đáng sợ, dễ dàng mê hoặc tâm trí của con người như vậy.
Bạch Luyện dùng cánh tay đẩy đẩy Châu Khiết Nặc: "Này, hội trưởng chúng ta thật là một báu vật xứng đáng được gọi là báu vật."
Châu Khiết Nặc quay đầu khinh bỉ nhìn Bạch Luyện: "Dù sao thì cậu chắc chắn không có phúc tiêu thụ đâu."
Bạch Luyện lại nghĩ điều gì đó: "Lẽ nào cậu có thể? Cậu xem vai cậu đi, chọc giận cậu ta thì không kể chút tình cảm nào đâu, bình thường đủ máu lạnh rồi, không thuận ý của cậu ta sẽ không có kết quả tốt. Mình thấy cậu ta đã hạ thủ với Liễu Duyên, gây thù chuốc oán rồi, nhưng cậu ta cũng không sợ báo ứng, hủy tu hành của người ta, phế công lực người ta, còn đánh trọng thương, giờ Liễu Duyên còn hôn mê, cũng không biết có thể tỉnh hay không."
- Cậu cho là cậu có thể cướp Trầm Liên trong tay cậu ta? - Châu Khiết Nặc cố sức bịt đầu vai của mình, xuất hiện sương trắng, xem ra phải đau một đêm rồi.
- Trầm Liên và cậu ta... căn bản không phải một loại người. - Bạch Luyện chắc chắn nói, cho nên hắn có tự tin đoạt được Trầm Liên, hắn muốn cứu Trầm Liên khỏi Trầm Linh.
...
Đêm ngày hôm sau, Trầm Linh nhận được điện thoại của Châu Khiết Nặc, biết được chỗ Lôi An mang theo em hắn đến, tìm lý do dỗ dành Trầm Liên ngủ sớm một chút, cô thừa dịp ban đêm trời tối ra ngoài.
Lôi An núp rất tốt, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, Lôi An nấp ở tầng hầm căn nhà trước kia ở cùng Liễu Duyên. Hóa ra là có ám cách, thảo nào không điều tra ra, đã giấu khí tức còn bị mặt đất ngăn cách, thật sự rất khó tìm đến, cũng không phải tất cả mọi người đều có năng lực tra xét bén nhạy như Linh Khứu sư.
Trầm Linh kéo cánh cửa, lấy rương gỗ che ở trước mắt ra, quả nhiên phía dưới có một địa đạo, nối thẳng xuống phía dưới, ở đây chắc là phòng chứa đồ. Trầm Linh nghĩ nghĩ, mở cánh cửa kia, đi xuống con đường u ám bằng cầu thang gỗ.
Thoạt nhìn ở đây hoàn toàn bị cải biến rồi, bên trong rộng hơn rất nhiều, đặt chiếc bàn cúng tế Giáng Đầu sư thường dùng, còn có một chút công cụ vụn vặt, như mỡ xác chết, nến trắng, kim châm, các loại búp bê Giáng Đầu gốm màu đen. Trầm Linh chú ý tới vò rượu rất cũ kỹ ở phía dưới thần đài, bên trong chắc là nuôi độc trùng, hơn nữa còn là ngũ độc, cái này là dùng để luyện chế Cổ Giáng.
- Không ngờ cô tới nhanh như vậy, vừa đúng lúc, đỡ quá khỏi đi tìm. - Thanh âm của Lôi An đột nhiên xuất hiện ở phía sau Trầm Linh.
Trầm Linh không xoay người, chỉ vào cái vò rượu kia: "Độc Giáng trên người tiểu công chúa là cậu hạ?"
- Cô thật thông minh. - Lôi An xoay người, đi tới chỗ Trầm Linh.
- Vì sao? - Trầm Linh ôm hai tay hứng thú nhìn Lôi An.
- Bởi vì có người mong muốn Trầm Liên chết.
- Là ai?
- Ha ha, Trầm Linh, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của cô, thế nhưng dù cho ngày hôm nay tôi chết, tôi cũng không nói cho chị biết là ai. Không phải chị rất lo cho Trầm Liên kia sao? Chị yên tâm, sau này sẽ có nhiều phiền phức đi tìm cô ta hơn. - Lôi An cười vài tiếng, đột nhiên quỳ trên mặt đất ho khan.
- Bởi vì Ti La Bình bị tiêu diệt, cho nên cắn trả? - Trầm Linh lạnh lùng cười hai tiếng: "Xem ra cũng không cần tôi trừng phạt cậu."
- A, cái này không giống một chút nào phong cách Trầm đại tiểu thư cô, không phải là luôn luôn thích dằn vặt kẻ thù đến sống không bằng chết sao? Vì sao lúc này đây lại tốt bụng vậy? - Khóe môi Lôi An nhếch lộ sềnh sệch máu, ngay cả hàm răng cũng bị nhuộm dần thành màu đỏ thẫm, còn mang theo vẻ mặt vui vẻ kỳ dị âm u không nói ra được.
Kỳ thực Trầm Linh thủ đoạn độc ác nổi danh ở giới vu thuật, sử dụng Giáng Đầu phần đông sẽ có quả báo, cho nên đại bộ phận Giáng Đầu sư sẽ rất dè dặt, sợ không cách nào hóa giải, thế nhưng Trầm Linh ngoan tuyệt nổi danh. Cô không sợ bất kể báo ứng, cô sẽ dùng cái gì thật lợi hại và nguy hiểm, vả lại dù sao phía sau cô có một tổ chức lớn mạnh thần bí âm thầm bảo vệ cô. Chỉ tính thế thôi thì liều cái mạng của ba con sói cũng không ai dám đắc tội như thế với cô.
Hủy tu hành người ta là tội lớn, cho dù sau khi chết nghiệp chướng cũng không thể hóa giải, cô vẫn xem như chuyện cơm bữa, cấm thuật tà ác nguy hiểm trong Giáng Đầu thuật cũng dám dùng. Giới vu thuật mấy năm gần đây có lời đồn, nhìn thấy Huyết thủ(*) ấn thì tuyệt đối không còn cơ hội sống, đó chính là bùa đòi mạng. Mà Huyết thủ ấn kỳ thực chính là cái bớt màu đỏ hình lá phong chỉ một mình Trầm Linh sở hữu. Bởi vì số lượng vu sư chết khi đấu nhau vô số kể, cũng thưa thớt đi, những kẻ xem chuyện này như cơm bữa cũng chỉ có Trầm Linh.
(*) Bàn tay máu.
Cho nên ngày hôm nay Trầm Linh không có tiếp tục xuất thủ, thật sự khiến Lôi An bị nghẹn tại chỗ.
- Cậu không uy hiếp gì được tôi, giết cậu cũng không có ý nghĩa, dù sao cậu cũng luyện chế Ti La Bình, báo ứng sớm muộn sẽ đến, không liên quan gì tới tôi. Về em gái cậu... - Trầm Linh nhìn thoáng qua Liễu Duyên nằm trên giường trong góc phòng: "Mang em ấy đi bệnh viện đi, pháp lực không khôi phục được, nhưng ít ra nhưng ít ra cũng khiến em ấy có thể sống như người bình thường, sẽ không ai làm khó dễ hai người."
Trầm Linh nói xong cũng đi, lại bị Lôi An gọi lại: "Trầm Linh, cô nói tôi sẽ gặp báo ứng, lẽ nào cô không có sao?"
- Tôi? - Ánh mắt của Trầm Linh hoang mang một chút, nhưng trên mặt lại đột nhiên hiện lên vui vẻ: "Tự chăm tốt cho mình đi."
Bởi vì đã định trước không được chết già, cho nên cô không có lo lắng gì, nhiều báo ứng hơn cũng không sao, chỉ cần cô chết hết thảy đều sẽ kết thúc. Kỳ thực cô ghét vu thuật, ghét bà đồng trên cái thế giới này, mỗi cái mỗi người, món đồ chơi hại người này ai cũng không thích chơi. Nếu như nhất định phải có người gánh chịu, thì cứ để cô, kẻ từ khi sinh ra đã bắt đầu mang thân tội nghiệt, gánh chịu hết đi.
Chỉ là lúc này đây, vì sao cô lại nhẹ dạ? Có liên quan đến tiểu công chúa? Trầm Linh lắc lắc đầu, là cô suy nghĩ nhiều. Cô chỉ muốn nhìn kẻ thù bị dằn vặt nhiều một chút thôi, cô sẽ không thừa nhận cô không giết Lôi An là để Lôi An chăm sóc Liễu Duyên, và cũng không thừa nhận đối xử khoan dung với kẻ thù như vậy lại là chuyện Trầm Linh cô làm.
Thế nhưng...
Cuối cùng là ai muốn giết tiểu công chúa? Trầm Linh nghĩ, một âm mưu to lớn đang đến gần họ.
- Sao? Em nghi tôi cũng bắt em để luyện Giáng? - Trầm Linh cười lạnh một tiếng, con người quả nhiên đều thực tế, ngay cả tiểu công chúa cũng không ngoại lệ, vừa rồi còn rất ỷ lại vào cô, bây giờ thì thế này.
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghi ngờ chị, nếu chị muốn làm thì không cần chờ đến hôm nay. - Trầm Liên kéo tay của Trầm Linh, có chút đau lòng nhìn cô: "Chị thay tôi... chịu nhiều khổ nhỉ."
- Hừ, chuyện này nhằm nhò gì, chỉ là chút phiền. - Trầm Linh nhẹ nhàng dễ dàng nói, nhưng Trầm Liên biết không hề nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Trầm Linh ghét nàng như vậy, thích ức hiếp và đối nghịch với nàng, bởi vì nàng thiếu Trầm Linh rất nhiều.
- Linh...
- Quên đi, qua hết rồi, tôi tương đối quen em gọi tôi là bà đồng Linh rồi, huống hồ cha em cho tôi một số tiền lớn như vậy, em không nợ tôi cái gì. - Trầm Linh rụt rụt vai, thấy có chút lạnh.
- Ha ha, cũng tốt. - Trầm Liên bỗng nhiên nở nụ cười: "Bà đồng Linh, mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tôi vẫn phải cám ơn chị, hơn nữa tôi cũng thật sự thiếu chị rất nhiều."
Trầm Linh thầm liếc một cái, có lẽ là cô thiếu Trầm Liên cũng không ít, quên đi, hai người họ mà so do thì Pentium Dual Core(*) cũng chạy không nổi.
(*) Core 2 nhân.
Kỷ Thư cười mập mờ, nhìn có chút hả hê: "Lẽ nào tiểu công chúa muốn lấy thân báo đáp?"
Lập tức, Trầm Liên phóng một cái gối đầu đến, mà Trầm Linh thì càng không khách khí phóng một quyển từ điển Hán ngữ đến. Kỷ Thư thè lưỡi, công chúa và bà đồng thật khác nhau, một quyển từ điển lớn như vậy thật sự sẽ đập chết người.
- Được rồi, sợ hai người, ngày hôm nay em mệt chết đi được, phải về dưỡng thương cho tốt, việc còn lại bà đồng Tây Dương như em không thể xía vào. - Kỷ Thư đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Thái độ Trầm Linh lại khác thường: "Tôi đưa em đi."
- Ừ. - Kỷ Thư lên tiếng, nhưng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Hai người đi xuống dưới lầu ký túc xá, Trầm Linh mới mở miệng: "Em không muốn hỏi sao?"
Lời nói của cô ban nãy lấp lửng như vậy, Trầm Liên không hiểu cái gì thì bị gạt, nhưng Kỷ Thư nhất định không phải là đồ ngốc, bằng không cô cũng sẽ không trở thành người thừa kế duy nhất của Hắc ma pháp trong Phược gia.
- À... chị tự giải quyết cho ổn thỏa đi. - Kỷ Thư vô vị nhún vai: "Dù sao đây cũng là chuyện giữa chị và tiểu công chúa không phải sao?"
- Hừ... - Trầm Linh quay đầu không để ý tới Kỷ Thư.
Kỷ Thư nhếch miệng cười vài tiếng, lắc đầu rời khỏi: "Không cần đưa tiễn."
Trầm Linh biết, cô và Lôi An dù sao vẫn nên có một kết thúc, cô đả thương em gái hắn nghiêm trọng như vậy, nhưng đối với cô mà nói tội nghiệt của mình đã đủ nhiều, cũng không sợ nhiều thêm một cái nữa, chọc tới người của cô nhất định phải trả giá thật lớn. Cô đã buông tha cho Liễu Duyên hai lần, nhưng nàng không biết hối cải, cũng trách không được cô, chuyện độc ác cô luôn luôn làm rất thanh thản. Thế là, Trầm Linh quyết định chủ động xuất kích, dẫn Lôi An hiện thân.
Liên tiếp vài ngày Trầm Linh không xuất hiện ở Hội Sinh viên nay đã trở về, điều này làm cho đám người đang bận rộn trong Hội Sinh viên rớt mắt kính.
- Hội... Hội trưởng sao lại về? Trầm Liên khỏi rồi? - Vẻ mặt Bạch Luyện kinh ngạc khiến Trầm Linh nhìn không ra hắn đang hoảng sợ, một tay hắn vỗ vỗ vào khuôn mặt mình.
Nói với Châu Khiết Nặc đang đứng xem náo nhiệt bên kia: "Giúp tôi tìm một người nhé."
- Hả? Cậu muốn mình tìm người? - Châu Khiết Nặc có chút kinh ngạc, tuy rằng không rõ ràng lắm năng lực của Trầm Linh, thế nhưng nàng có thể khẳng định Trầm Linh rất lợi hại, không phải là trình độ nàng có thể đạt tới.
Châu Khiết Nặc mặc dù có thể dễ dàng ở lại Hội Sinh viên cũng là bởi vì gia tộc của nàng là Linh Khứu(1) sư lợi hại nhất, là cao thủ am hiểu cách truy tung tìm kiếm người và linh thể(2). Điểm ấy là Trầm Linh sau khi vào Hội Sinh viên vô ý phát hiện, sớm biết rằng trường này không đơn giản, nhất là đám người vào Hội Sinh viên, ít nhiều thì cũng phải có điều hơn người, ngưu tầm ngưu mã tầm mã(3), câu này không sai một chút nào.
(1) Linh Khứu: Khứu giác linh hoạt.(2) Linh thể: là những dạng sống phi vật chất. Linh thể có rất nhiều loại và tồn tại ở khắp nơi nhưng chỉ có thể bị cảm nhận bởi những người sở hữu linh lực. Chúng hầu như vô hại với con người.(3) Những người như nhau thì đi với nhau.
Trầm Linh tìm Châu Khiết Nặc hỗ trợ, là muốn tự mình tìm được Lôi An, cô tin tưởng Phược nhất định có thể tìm ra, thế nhưng cô không muốn, cô muốn đích thân giải quyết Lôi An.
- Lôi An. - Trầm Linh ngừng một chút, nhìn thoáng qua Bạch Luyện ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm: "Cho cậu một ngày."
- À... - Bạch Luyện nở nụ cười: "Khiết Nặc của chúng ta tìm một người còn cần một ngày?"
- Cậu im. - Châu Khiết Nặc phủi phủi tay, mãi đến khi thanh âm đáng ghét kia tan biến, rồi mới nhìn Trầm Linh: "Tuy rằng không biết mọi người đang làm cái gì, thế nhưng sấm sét mấy ngày hôm trước là kiệt tác của cậu? Cậu biết ở đây rất nhiều người biết, tuy rằng số lượng không đáng kể, nhưng cậu không thể khiêm tốn một chút sao?"
- Không có cách nào, đối phương đã uy hiếp sự an toàn của tiểu công chúa, tôi có thể không ra tay sao? Hơn nữa, Linh Khứu sư không phải là chịu trách nhiệm tìm người sao? Cậu lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?
Linh Khứu sư, là linh môi(*) trời sinh cảm ứng nhạy cảm với các phân tử linh thể, mỗi người mỗi linh thể đều được cấu thành bởi các phần tử tâm linh khác nhau, tựa như vân tay sẽ không trùng lặp, cho nên dựa vào cảm ứng bén nhạy bọn họ có thể tuỳ tiện tìm được bất kì người hoặc linh thể nào ẩn núp.
(*) Gần giống như bà đồng.
- Thì mình quan tâm cậu thôi, Hội trưởng cậu có vấn đề gì, bọn mình làm trâu làm ngựa giúp cậu hoàn thành công việc, nhiều không kể xiết. - Châu Khiết Nặc lắc đầu, Trầm Linh là người chừng mực, kỳ thực cũng không mắc mớ gì đến nàng.
- Rảnh rỗi sinh nông nỗi. - Trầm Linh cười lạnh vỗ vỗ cánh tay Châu Khiết Nặc, Châu Khiết Nặc lập tức thấy vai như bị thứ gì lạnh toát đâm vào.
- A... - Châu Khiết Nặc kêu to: "Cậu lại ám toán mình nữa."
Mắt phải Trầm Linh lơ đãng giật giật, như chiếc lá phong đỏ được gió thổi qua, đôi môi mỏng hồng hồng hơi khép mở, như đang suy nghĩ điều gì, lại không nghe thấy âm thanh, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn gương mặt Châu Khiết Nặc, cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng Châu Khiết Nặc, nhất thời nói không ra lời.
Mãi cho đến khi Trầm Linh nghênh ngang rời khỏi, Châu Khiết Nặc mới tỉnh hồn lại, cô gái này đắc tội không được, thật là đáng sợ, dễ dàng mê hoặc tâm trí của con người như vậy.
Bạch Luyện dùng cánh tay đẩy đẩy Châu Khiết Nặc: "Này, hội trưởng chúng ta thật là một báu vật xứng đáng được gọi là báu vật."
Châu Khiết Nặc quay đầu khinh bỉ nhìn Bạch Luyện: "Dù sao thì cậu chắc chắn không có phúc tiêu thụ đâu."
Bạch Luyện lại nghĩ điều gì đó: "Lẽ nào cậu có thể? Cậu xem vai cậu đi, chọc giận cậu ta thì không kể chút tình cảm nào đâu, bình thường đủ máu lạnh rồi, không thuận ý của cậu ta sẽ không có kết quả tốt. Mình thấy cậu ta đã hạ thủ với Liễu Duyên, gây thù chuốc oán rồi, nhưng cậu ta cũng không sợ báo ứng, hủy tu hành của người ta, phế công lực người ta, còn đánh trọng thương, giờ Liễu Duyên còn hôn mê, cũng không biết có thể tỉnh hay không."
- Cậu cho là cậu có thể cướp Trầm Liên trong tay cậu ta? - Châu Khiết Nặc cố sức bịt đầu vai của mình, xuất hiện sương trắng, xem ra phải đau một đêm rồi.
- Trầm Liên và cậu ta... căn bản không phải một loại người. - Bạch Luyện chắc chắn nói, cho nên hắn có tự tin đoạt được Trầm Liên, hắn muốn cứu Trầm Liên khỏi Trầm Linh.
...
Đêm ngày hôm sau, Trầm Linh nhận được điện thoại của Châu Khiết Nặc, biết được chỗ Lôi An mang theo em hắn đến, tìm lý do dỗ dành Trầm Liên ngủ sớm một chút, cô thừa dịp ban đêm trời tối ra ngoài.
Lôi An núp rất tốt, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, Lôi An nấp ở tầng hầm căn nhà trước kia ở cùng Liễu Duyên. Hóa ra là có ám cách, thảo nào không điều tra ra, đã giấu khí tức còn bị mặt đất ngăn cách, thật sự rất khó tìm đến, cũng không phải tất cả mọi người đều có năng lực tra xét bén nhạy như Linh Khứu sư.
Trầm Linh kéo cánh cửa, lấy rương gỗ che ở trước mắt ra, quả nhiên phía dưới có một địa đạo, nối thẳng xuống phía dưới, ở đây chắc là phòng chứa đồ. Trầm Linh nghĩ nghĩ, mở cánh cửa kia, đi xuống con đường u ám bằng cầu thang gỗ.
Thoạt nhìn ở đây hoàn toàn bị cải biến rồi, bên trong rộng hơn rất nhiều, đặt chiếc bàn cúng tế Giáng Đầu sư thường dùng, còn có một chút công cụ vụn vặt, như mỡ xác chết, nến trắng, kim châm, các loại búp bê Giáng Đầu gốm màu đen. Trầm Linh chú ý tới vò rượu rất cũ kỹ ở phía dưới thần đài, bên trong chắc là nuôi độc trùng, hơn nữa còn là ngũ độc, cái này là dùng để luyện chế Cổ Giáng.
- Không ngờ cô tới nhanh như vậy, vừa đúng lúc, đỡ quá khỏi đi tìm. - Thanh âm của Lôi An đột nhiên xuất hiện ở phía sau Trầm Linh.
Trầm Linh không xoay người, chỉ vào cái vò rượu kia: "Độc Giáng trên người tiểu công chúa là cậu hạ?"
- Cô thật thông minh. - Lôi An xoay người, đi tới chỗ Trầm Linh.
- Vì sao? - Trầm Linh ôm hai tay hứng thú nhìn Lôi An.
- Bởi vì có người mong muốn Trầm Liên chết.
- Là ai?
- Ha ha, Trầm Linh, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của cô, thế nhưng dù cho ngày hôm nay tôi chết, tôi cũng không nói cho chị biết là ai. Không phải chị rất lo cho Trầm Liên kia sao? Chị yên tâm, sau này sẽ có nhiều phiền phức đi tìm cô ta hơn. - Lôi An cười vài tiếng, đột nhiên quỳ trên mặt đất ho khan.
- Bởi vì Ti La Bình bị tiêu diệt, cho nên cắn trả? - Trầm Linh lạnh lùng cười hai tiếng: "Xem ra cũng không cần tôi trừng phạt cậu."
- A, cái này không giống một chút nào phong cách Trầm đại tiểu thư cô, không phải là luôn luôn thích dằn vặt kẻ thù đến sống không bằng chết sao? Vì sao lúc này đây lại tốt bụng vậy? - Khóe môi Lôi An nhếch lộ sềnh sệch máu, ngay cả hàm răng cũng bị nhuộm dần thành màu đỏ thẫm, còn mang theo vẻ mặt vui vẻ kỳ dị âm u không nói ra được.
Kỳ thực Trầm Linh thủ đoạn độc ác nổi danh ở giới vu thuật, sử dụng Giáng Đầu phần đông sẽ có quả báo, cho nên đại bộ phận Giáng Đầu sư sẽ rất dè dặt, sợ không cách nào hóa giải, thế nhưng Trầm Linh ngoan tuyệt nổi danh. Cô không sợ bất kể báo ứng, cô sẽ dùng cái gì thật lợi hại và nguy hiểm, vả lại dù sao phía sau cô có một tổ chức lớn mạnh thần bí âm thầm bảo vệ cô. Chỉ tính thế thôi thì liều cái mạng của ba con sói cũng không ai dám đắc tội như thế với cô.
Hủy tu hành người ta là tội lớn, cho dù sau khi chết nghiệp chướng cũng không thể hóa giải, cô vẫn xem như chuyện cơm bữa, cấm thuật tà ác nguy hiểm trong Giáng Đầu thuật cũng dám dùng. Giới vu thuật mấy năm gần đây có lời đồn, nhìn thấy Huyết thủ(*) ấn thì tuyệt đối không còn cơ hội sống, đó chính là bùa đòi mạng. Mà Huyết thủ ấn kỳ thực chính là cái bớt màu đỏ hình lá phong chỉ một mình Trầm Linh sở hữu. Bởi vì số lượng vu sư chết khi đấu nhau vô số kể, cũng thưa thớt đi, những kẻ xem chuyện này như cơm bữa cũng chỉ có Trầm Linh.
(*) Bàn tay máu.
Cho nên ngày hôm nay Trầm Linh không có tiếp tục xuất thủ, thật sự khiến Lôi An bị nghẹn tại chỗ.
- Cậu không uy hiếp gì được tôi, giết cậu cũng không có ý nghĩa, dù sao cậu cũng luyện chế Ti La Bình, báo ứng sớm muộn sẽ đến, không liên quan gì tới tôi. Về em gái cậu... - Trầm Linh nhìn thoáng qua Liễu Duyên nằm trên giường trong góc phòng: "Mang em ấy đi bệnh viện đi, pháp lực không khôi phục được, nhưng ít ra nhưng ít ra cũng khiến em ấy có thể sống như người bình thường, sẽ không ai làm khó dễ hai người."
Trầm Linh nói xong cũng đi, lại bị Lôi An gọi lại: "Trầm Linh, cô nói tôi sẽ gặp báo ứng, lẽ nào cô không có sao?"
- Tôi? - Ánh mắt của Trầm Linh hoang mang một chút, nhưng trên mặt lại đột nhiên hiện lên vui vẻ: "Tự chăm tốt cho mình đi."
Bởi vì đã định trước không được chết già, cho nên cô không có lo lắng gì, nhiều báo ứng hơn cũng không sao, chỉ cần cô chết hết thảy đều sẽ kết thúc. Kỳ thực cô ghét vu thuật, ghét bà đồng trên cái thế giới này, mỗi cái mỗi người, món đồ chơi hại người này ai cũng không thích chơi. Nếu như nhất định phải có người gánh chịu, thì cứ để cô, kẻ từ khi sinh ra đã bắt đầu mang thân tội nghiệt, gánh chịu hết đi.
Chỉ là lúc này đây, vì sao cô lại nhẹ dạ? Có liên quan đến tiểu công chúa? Trầm Linh lắc lắc đầu, là cô suy nghĩ nhiều. Cô chỉ muốn nhìn kẻ thù bị dằn vặt nhiều một chút thôi, cô sẽ không thừa nhận cô không giết Lôi An là để Lôi An chăm sóc Liễu Duyên, và cũng không thừa nhận đối xử khoan dung với kẻ thù như vậy lại là chuyện Trầm Linh cô làm.
Thế nhưng...
Cuối cùng là ai muốn giết tiểu công chúa? Trầm Linh nghĩ, một âm mưu to lớn đang đến gần họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com