Bach Chu Cover Dua Moc Va Chiec Mam Son
" Hai, ra khiêng cái này phụ em với ". Tiếng Lô Thiên Huệ phía ngoài vọng vào, thấy vậy bà Bách giục. " Ra khiêng phụ em kìa con, rồi hai chị em coi ra phòng khách, sắp đồ ra hết đi, đồ ăn cũng xong hết rồi, đi lẹ coi cô chú sắp qua rồi " " Dạ... con biết rồi " Nhìn nàng lần nữa rồi cô quay đi ra phía ngoài. Chu Di Hân không biết mình đang bị cái gì nữa, thả lòng bàn tay cầm con dao đang siêt chặt, nếu cô còn đứng đây thì nàng sẽ băm nát đống rau này thay vì thái nhỏ chúng cho món rau trộn. Có lẽ vì có mẹ của cô ở đây nên nàng cũng không muốn thể hiện quá nhiều tình cảm với cô hay nàng đang giận cô sau cuộc họp báo hôm qua, cô không gọi cho nàng một cuộc gọi nào, thậm chí đến một tin nhắn cũng không có nhưng đến bản thân nàng cũng đâu có cầm lấy cái điện thoại mà gọi cho cô đâu. Chẳng biết sao lại thế, cô không gọi điện, nàng cũng vậy, nàng cũng không chờ máy cô và chắc cô cũng thế. Nàng cũng chẳng biết lý giải chuyện này thế nào nữa, nó giống như là mỗi một lúc mà cô hay nàng nói hay thể hiện ra cái gì có hàm chứa quá nhiều cảm xúc thì ngay sau đó lại có những khoảng trống im lặng thế này, chắc là vậy. Ngày hôm qua là ngày rất quan trọng với cả hai, những khoảng trống riêng tư như thế này chắc là để cho cả hai suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, về quá khứ và những chuyện phải đối mặt trong tương lai. " Hai nói với chị hôm nay là đám giỗ ba hả ? " Hai chị em thong thả đi bộ lên con dố về phía nghĩa trang thị trấn, Chu Di Hân cũng đang khoác tay bà Bách đi bộ trước cả hai khoảng mười bước chân. Miệng Bách Hân Dư tự nhiên ngoác rộng ra khi nghe em gái mình nói thế, từ lúc thấy nàng ở nhà cô là cô đã ngạc nhiên lắm rồi vậy mà mẹ cô với nàng cứ 'bác bác con con' rất thân thiết làm cô càng ngạc nhiên hơn. Không ai nói cho cô biết chuyện này cả, cứ dự định đợt này về dẫn nàng về chơi với mẹ để hai người thân hơn mà ai ngờ có ai đó đã tính trước cô một bước, không biết là mẹ cô hay nàng. " Đâu có " " Ý em là chị Di Hân chứ không phải chị hai em đâu, hai đừng cười nữa gớm quá " Thấy chị mình vui vẻ vậy cô bé chọc, mà hai người này cũng mắc cười, từ nãy giờ ở chung trong một nhà, đi chung một xe mà chưa ai nói với ai câu nào. Chu Di Hân thì ngại không dám thổ lộ tình cảm trước mặt mẹ em, cứ hết làm việc này đến việc khác, còn bà chị hai thì lâu lâu lại quay qua nhìn rồi cười tươi không tả nỗi, muốn nói chuyện nhưng sợ Chu Di Hân giận nên không dám, nhiều lúc hai người chạm mắt nhau thì Chu Di Hân cũng quay đi trước, rồi lại chạy về phía mẹ Bách mà kiếm cái gì làm. " ... " " Hì hì, hai không nói, sao chị Di Hân biết ! Em với mẹ tưởng vậy không chứ, chị qua nhà mình từ chiều, mẹ nói đem trái cây qua cúng ba, rồi ở lại đến tối, hồi sáng còn dậy sớm đi chợ với mẹ nữa mà " " Thiệt hả ? Chị nhớ đâu có nói cho cô ấy biết " Nói vậy chứ trong lòng cô vui hết sức, vậy là chính nàng đã đi trước cô một bước, vì cô mà đến nhà cô làm một nàng dâu ngoan, chăm chút làm hết việc này đến việc khác, có bắt cô không nói chuyện không nắm tay một chút cô cũng chịu. " Mà hai thấy nặng không vậy ? " Lô Thiên Huệ hỏi khi thấy đống đồ Bách Hân Dư xách trên tay, bản thân nghĩa trang thị trấn đã nằm trên một con dốc mà mộ ba cô còn nằm trên hàng thứ sáu từ trên đếm xuống, nên đi bộ không cũng đã thấy mỏi chân huống chi là một đống đồ như vậy. Mọi chuyện xảy ra từ lúc mới xuống xe, giỏ thức ăn và túi nhang đèn là Bách Hân Dư mang, Chu Di Hân giành mang giỏ trái cây để túi còn lại cho Lô Thiên Huệ, mọi chuyện phân chia đã xong. Đột nhiên Bách Hân Dư tiến về phía cô cầm giỏ trái cây cùng luôn với mấy thứ của mình đi thẳng một bước vào trong nghĩa trang, để nàng tay không đi cùng với bà Bách. " Có nhằm nhò gì đâu " Cô nói còn giơ lên giơ xuống như tập tạ, nãy giờ Chu Di Hân đi trước cũng quay xuống nhìn muốn mang phụ nhưng lần nào cô cũng lắc đầu từ chối. " Em ngưỡng mộ hai người thiệt, ai cũng lo cho nhau, rốt cuộc không ai nói với ai câu nào ". Lô Thiên Huệ bé bỏng lắc đầu khó hiểu. " Em còn con nít hiểu gì, chuyện người lớn khó hiểu lắm " Mọi chuyện ở đây không đơn giản là nói chuyện với nhau, sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra với khoảng thời gian lâu như thế thì chỉ với và ba câu nói thì làm sao mà đủ được. Bách Hân Dư muốn ôm nàng vào lòng biết bao, muốn hôn nàng, gần gũi với nàng biết bao, nàng biết vậy nên mới cư xử như thế đó chứ. " Mà trông cô ấy ốm nhom như vậy rinh nặng sao nỗi, trông sụt ký rõ " " Vậy là đỡ rồi đó, hồi chị Di Hân mới về trông thê thảm cực kì, em với mẹ cứ tưởng hai người cãi nhau hay gì, chứ vụ tấm hình không phải nói là em rồi sao, ai ngờ đâu mọi chuyện tệ đến thế " " ... " ***
Chu Di Hân đi vệ sinh quay lại thì không thấy hai người phụ nữ còn lại đâu nữa rồi, chưa kịp nói gì thì đã bị cô kéo đi về hướng bãi đậu xe, không nói gì cứ thế để cô nắm tay mà dắt đi. Lúc nãy còn có bác gái và Lô Thiên Huệ nên nàng cũng không muốn thể hiện tình cảm gì nhiều với Bách Hân Dư nhưng thật ra nàng nhớ cô chết đi được, nắm tay cô tim nàng lại bắt đầu loạn nhịp. " Tiểu Bạch nhớ em " Cô thở gấp khi dắt nàng đến một góc khuất vắng bóng người, chính cô cũng không đợi được để cả hai về tới xe mà đã tìm đại một chỗ khuất nào đó mà quẹo vào. Cô hôn nàng ngay lúc đó, vồn vã và cuồng nhiệt, đẩy sát nàng vào bức tường gần đó cô hiên ngang áp sát cả thân thể mình vào người nàng rồi hôn say đắm. Không một chút suy nghĩ, nàng đáp trả cô ngay lập tức nhưng nước mắt nàng không biết từ đâu mà cứ tuông ra, đáp trả cô lại những mong nhớ nhưng vẫn không quên được những uất hận, tủi hờn mà mình phải chịu. Giống như những gì là của cô thì phải trả lại bằng hết cho cô vậy. Mong nhớ dành cho cô, nàng trả trong từng nụ hôn say đắm, nỗi khao khát cô, nàng trả cho cô bằng cách ôm chặt cô trong vòng tay bé nhỏ của nàng, không ngại để cơ thể của cô chạm vào cơ thể mình và những uất hận, tủi khổ vì cô phải chịu nàng trả cô bằng những giọt nước mắt mặn đắng này, đã nói là sẽ âm thầm vì cô mà chịu đựng tất cả nhưng đến khi thấy cô thì lại tự nhiên khóc, tự nhiên mách cô những ai đã ăn hiếp nàng trong thời gian qua. Cô buông nàng ra khi nghe tiếng nấc của nàng, cảm nhận được vị mặn trong nụ hôn, cứ tưởng đó là giọt nước mắt vui mừng khi gặp lại nhau nhưng nàng có dấu hiệu không thể cầm lại được, vùi mặt vào lòng ngực của cô, nàng khóc, khóc, khóc,... cứ vậy khóc mãi đến khi chỉ còn lại là những tiếng nấc, đến khi hai mắt sưng lên, đến khi cái áo sơ mi trắng của cô chèm nhẹp với nước mắt nước mũi của nàng thì nàng mới dừng lại. Cô dù vậy vẫn ôm chặt nàng trong lòng, vuốt lưng, vuốt tóc cho nàng bình tĩnh lại, nhẹ dịu, đến khi chắc chắn nước mắt nàng không còn chảy thì cô mới hỏi. " Thoải mái chưa ? " Không trả lời, nàng chỉ gật gật đầu, cả người vẫn dựa vào người cô. " Mắt, mũi em sưng lên hết rồi kìa " Nàng lại gật đầu. " Muốn đứng đây tiếp hay đi về xe " Nhắc tới đó nàng mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơ thể cô, nhìn thẳng cô, dùng cái giọng khàn khàn vừa mới khóc xong nàng hỏi. " Chết, bác gái với Phì Phì đâu, sao Tiểu Bạch không dừng em lại, để bác gái chờ là không được đâu " Dùng hai ngón tay cái, lau đi cả bầu má ướt đẫm của nàng, chị nhẹ nhàng nói. " Cô chú tới sớm nên mẹ với Phì Phì về trước rồi, mẹ bảo chị đưa em đi mua ít đồ uống về đãi khách " " Vậy mình đi lẹ đi rồi về " Hết lau mặt cô lại lấy tay mình chỉnh lại tóc rối của nàng, rồi nắm tay nàng dắt về phía bãi đậu xe. " Áo chị ướt hết rồi phải làm sao bây giờ ? ". Giọng của nàng lúc khóc xong nghe khàn cứ làm cô cười miết. " Lo cho cái mặt mèo múp của em kìa " Đỡ cánh cửa xe, cô để nàng ngồi vào trong một cách thoải mái rồi mới đi qua phía ghế lái của mình. " Tệ thật ". Soi mình trong gương nàng thấy mình giống con mèo múp y như lời cô nói : " Mà sao Tiểu Bạch có xe của em vậy ? " Lúc vừa mới từ nhà cô chuẩn bị ra mộ, Chu Di Hân, bác gái, Lô Thiên Huệ đứng đợi cô đi lấy xe cách chỗ đó không xa, cũng tự hỏi trong lòng xe cô có hai chỗ sao đi được tới bốn người thì thấy cô chạy chiếc xe màu trắng hiệu khác tới, nhìn kĩ lại thì đó là xe của nàng mà nhớ lúc trước khi về Giang Tô nàng cũng chẳng thèm mang nó ra garage mà sửa, sao bây giờ lại trông như mới mà lại còn ở chỗ cô thế này. " Chị qua nhà em lấy đi sửa, người ta dặn hôm nay đến lấy nên chị chạy về đây luôn ". Cô tập trung lái xe nói. " Ừm... chết rồi, làm sao hết sưng để về nhà chị đây " " Không sao đâu mà " Đẩy nhẹ nàng ra ngồi thẳng dậy, cô không cho nàng chú mặt vào chiếc gương nữa, một tay lái xe, một tay cô nắm chặt tay nàng. " Tiểu Bạch không để em phải chịu đựng mấy chuyện đó nữa đâu, chị hứa đấy ". Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng vững chắc, đáng tin . " Sao chị lại biết ? " " Sao không nói với chị mà lại chịu đựng một mình ? " " Sao không trả lời câu hỏi của em ? " " Tại sao chị biết không quan trọng Chu Chu à, không thể nói trên TV nhưng chị đã gần như phát điên lên với cái bọn đã làm như thế với em, lúc đó chị cũng đã rất giận em, xém chút nữa thì chị đã gọi điện thoại về mà quát lên hỏi em tại sao lại làm như thế đó " " Chị đã... phải lo rất nhiều việc... nên em không muốn... " " Không muốn gì ? Không muốn chị phải bận tâm sao ? Tả Tả gọi điện hỏi chị làm gì mà em xuống sắc mà chị không biết Tả Tả đang nói gì cả ! Em bị cái gì một chút thôi thì chị đã xót lắm rồi vậy mà em tự hành hạ bản thân mình tới vậy mà bảo chị không bận tâm sao ? " Cô không lớn tiếng nhưng giọng nói có vẻ kiềm lại rất nhiều, bàn tay lúc nãy còn nắm tay nàng giờ thì nắm chặt bánh lái, cô nói nãy giờ mà chẳng quay qua nhìn nàng lần nào. Với người, nàng bấu chặt móng tay vào bắp tay đang gồng lên căng cứng của cô rồi từ đó đi nhẹ xuống nắm lấy bàn tay lúc nãy. Cô giận thật rồi, cô luôn nuông chiều nàng nên nàng nghĩ sẽ khó có lúc nào mà cô có thể giận mình nhưng lần này nàng làm cô giận thật rồi ! " Em biết lỗi rồi, không như vậy nữa " Nắm chặt lấy bàn tay cô, nàng không cho phép cô buông tay nàng ra nữa đâu. ***
Cũng lâu lắm rồi Chu Di Hân mới lặp lại thói quen cũ này của mình, bật nhạc trong phòng rồi ra ban công một mình yên lặng ngắm nhìn mọi thứ. Ở Thượng Hải không có cái không khí này, cũng không có sự yên tĩnh làm lắng dịu lòng người này, dù cả ngày nay ở nhà Bách Hân Dư công việc không mấy nặng nhọc nhưng cũng khiến thân thể nàng có chút rã rời. Về tới nhà tắm rửa, được massage nhẹ từ bồn tắm thủy lực, khí trời mát mẻ khiến nàng bây giờ sảng khoái vô cùng, tự nhiên những ngày đầu tiên mới tập tành thói quen này lại ùa về trong trí óc nàng khiến nàng mỉm cười khe khẽ, thực sự đã rất lâu rồi, giờ nghĩ lại thấy nàng và cái bóng núp sau cột đèn dưới kia cũng có những kỉ niệm không giống ai cả. Nàng chú ý đến cô cũng vì những lần như thế, lần đầu tiên là khi nào nhỉ ... nàng nhớ hôm đó có tiếng chai lọ leng keng của ai đó khuấy động đến sự yên tĩnh của mình, hình như cũng vì cái tiếng leng keng sầu đời mà cảm xúc của nàng cũng bắt đầu bị khuấy động mất rồi. Lúc đó cũng thật ngây thơ không biết rằng mình cũng từ từ chú ý đến người ta, hai con mắt còn mở thao láo, vẫn còn bài tập để làm mà vì ai đó co ro bên dưới mà cố ý tắt đèn đi ngủ sớm, đợi một lúc đến khi không còn thấy bóng người ta nữa thì lại mở đèn lên tiếp tục công việc của mình. Cứ thế, cứ thế, đến mùa đông nàng chẳng còn ra ngoài nữa, vừa thấy ai đó xuất hiện thì tắt đèn đi ngủ cho đến ngày có kết quả đậu đại học bên Texas, nàng phấn khích chạy nhảy lung tung báo cho người này người kia biết, cho đến khi chỉ còn lại một mình, tiếc nuối những đêm sau này rời đi phải từ bỏ cái thói quen này. Muốn dành cho mình một đêm ngắm trăng ngắm sao hít thở khí biển thật nhiều thì cái bóng không còn ở đó nữa. Những đêm vì phải vô bệnh viện, không còn ai kia ngồi ở dưới chờ nàng nữa, thật sự trong lòng cảm thấy có gì đó khiến mình hụt hẫng rất nhiều, tiếng mở khóa khô khốc vang dội trong màn trời xám nhạt, nàng nhớ vài phút trước đây mình còn rất vui vẻ vì sắp được về Texas nhưng vì cái liếc mắt xuống phía dưới đó, tự dưng làm cả thân người trở nên bất động, mình về Mỹ còn ai đó thì sao ? Cái câu hỏi to tướng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng đêm đó, mình rất quan trọng trong lòng ai đó, nàng biết nhưng ai đó kể từ lúc nào cũng trở nên là một phần trong lòng của mình thì bây giờ sau hàng năm trời nàng mới nhận ra được. " Không ngờ mày đổ sớm vậy Chu Chu à, Bách Hân Dư biết được chắc tự hào lắm đây ". Nàng tự nói với chính mình, vẫn đang chìm ngập trong mớ tình tiết mới phát hiện đó, thì chiếc điện thoại của nàng báo hiệu có cuộc gọi đến. " Tiểu Bạch ? " Nàng thắc mắc vì chẳng phải Bách Hân Dư đang ngồi dưới cây cột đèn đó sao, đêm nay đâu chỉ mình nàng hoài niệm quá khứ. " Em nghe " Nàng bắt máy giả vờ như không biết gì, thật sự nàng thấy cô từ lúc đầu, sau bao nhiêu đó năm thì Bách Hân Dư vẫn không hề chú ý xuống cái bóng in hẳn xuống lề đường của mình như thế. Thay vì phải cảm động hay bồi hồi vì cô, không hiểu sao nàng cảm thấy rất mắc cười. Lúc trước khác nhưng bây giờ yêu nhau rồi thấy cô núp lại sau cây cột đèn đó thì nàng thấy rất buồn cười và thú vị sao đó, mấy lần không nhịn nỗi nàng phải cười xòa ra, hy vọng là cô không thấy. " Sao tự nhiên đứng đơ ra vậy ? Có chuyện gì hả em ? " Nàng nghe giọng cô nói qua điện thoại. " Cứng đơ ? Em hả ? Sao chị biết ? " " Biết sao không, chuyện gì về em mà chị không biết chứ ? " " Tiểu Bạch đang ở đâu đó ? Sao không về nhà đi ? " " Chị đang ở một chỗ rất đẹp, đẹp lắm, em không biết đâu ! Chừng nào em ngủ rồi chị về ! " Nàng cười. " Chỗ nào đẹp dữ vậy mà em không biết chứ ? " " Thiệt mà, nhắm mắt lại đi, nghe chị nhắm mắt lại nha " " Rồi giờ thì mở mắt ra " Từ từ mở mắt ra, hình ảnh Bách Hân Dư đứng phía dưới hai tay tạo thành hình trái tim trên đầu làm nàng cười giòn. Những bí mật của riêng mình nàng sẽ tự giữ lấy, không cần nói với cô tất cả. Có thể là không phải lúc này, tình yêu đâu chỉ cần lời nói mới bộc lộ, những bí mật tình cảm sẽ làm cho chúng thêm thú vị mà đúng không . Thật sự thì cả hai vừa mới rời nhau ra lúc nãy trước cổng nhà nàng, xong hết việc, khách khứa cũng về hết, cô xin phép mẹ lấy xe chở nàng ra ngoài một tí, cô đưa nàng ra một bãi đất trống gần cảng, nhìn xung quanh cũng chẳng có gì đặc biệt, trời tối cũng không còn ai làm việc nữa, không gian mờ mịt chỉ còn lại những chiếc đèn dạ quang trong xe, câu chuyện dở dang đang nói của cả hai lúc nãy cũng dừng lại, đang định hỏi cô đến đây làm gì thì hai cánh tay mạnh mẽ vừa mới tắt máy xe đã kéo sát nàng lại và chiếm hữu cả đôi môi đang để mở của nàng. Trên đôi môi cô, nàng cười, cô chạy xe lòng vòng chẳng qua cũng chỉ để tìm một chỗ để... hôn nàng. Cô hôn nàng một cách gấp gáp, không như thường lệ từ tốn, dịu nhẹ ban đầu rồi cuốn hút đam mê tiếp sau đó, hình như trận khóc vô tận của nàng lúc sáng đã làm nguồn cảm xúc của cô đột nhiên bị ngắt và bây giờ là lúc phát tán lại thì phải. Nàng thường chưa bao giờ từ chối cô cả, trừ phi đó là những lúc không thích hợp, cô bắt đầu thì nàng cũng đáp trả ngay sau đó. Những lúc như thế cả hai rất hay bị cảm xúc dẫn dắt đi, đi một chút nữa rồi đi luôn, rất khó kiểm soát và dừng lại mọi hành động của mình. Thế nên nàng mới gọi gần gũi là như thế, giống như lúc này vậy, cả hai người ngồi hai ghế khác nhau khiến nàng cảm thấy mỏi và cựa quậy liên tục, hạ cho chiếc ghế của mình thấp xuống cô dang hai tay nhấc nàng qua đặt trên đùi mình và tiếp tục cuộc hành trình mê đắm đó. Trong khi nàng thích ôm cổ cô lúc hôn thì cô lại cực thích luồn tay vào tóc hay ôm chặt vòng eo của nàng. Mọi thứ cũng từ đó trở nên khó kiểm soát hơn, cả hai vẫn chưa đi quá xa nhưng những lần mất trớn đi hơi xa thì lại nhiều vô số kể. Trong những lúc nàng thở dốc vì không bì lại được buồng phổi ca sĩ của cô thì cô lại tiếp tục với những đợt vuốt ve và hôn hít mới, không phải môi thì khắp mặt, cổ hay xương đòn của nàng, xa hơn thì cả hai vẫn chưa dám. .***
Hai ngày sau đó cả hai quyết định trở về Thượng cô có lịch làm việc mới, còn nàng cũng chuẩn bị trở lại bệnh viện. Lúc nãy cô có ghé lại nhà hàng Joie De Vivre trên đường đi mà cô từng dẫn nàng đến lúc trước để dùng bữa, và còn hơn một tiếng nữa mới đến Thượng Hải. " Sao em không nói chị biết " " Chuyện gì ? ". Nàng hỏi lại, chiếc xe chạy êm ru, cô ngồi phía trong rất thoải mái. " Chuyện của mẹ " " Vậy sao chị không nói với em ? ". Nàng nheo mắt hỏi lại, Bách Han Dư nhắc thì nàng mới nhớ tới chuyện này. " Nói với em chuyện gì ? ". Cô quay qua nhìn nàng, ngạc nhiên. " Thì cũng chuyện của mẹ chị, bác gái biết chuyện tụi mình mà chị không nói cho em biết " " À, chị để tấm hình bự chảng ở trong phòng, mẹ không biết mới lạ, với mẹ là mẹ chị, chị thích gì yêu ai dĩ nhiên là bà có thể nhận ra rồi" " Em có biết đâu, thấy bác cứ lóng nga lóng ngóng bắt chuyện, giờ nghĩ lại thấy xấu hổ hết sức " " Mẹ khen em dữ lắm đó, bà nói em dễ thương, mà em trả lời câu hỏi của chijSeo đi chứ ! " " Chị muốn em nói gì hả ? 'Tiểu Bạch ơi hôm nay em qua chào mẹ đó', biết rồi còn hỏi " " Em thực sự làm rất tốt đó, cảm ơn em nhiều Chu Chu à, chị đã định dắt em về nói chuyện với mẹ mà em đã làm trước rồi " " Cũng không phải chuyện của riêng chị, em cố gắng vì chúng ta nên không cần phải cảm ơn em đâu " Cô buông thỏng một cánh tay khỏi bánh lái mà nắm lấy bàn tay nàng siết chặt, nàng biết cô đang cảm động. " Chị sẽ tìm nhà mới cho em, kể từ bây giờ em không được ở đó nữa " " Nghiêm trọng vậy sao ? " " Ừm, chị sẽ tìm một chỗ tốt cho em " " Vậy giờ em ở đâu ? " " Nhà chị " Không khí trong xe đột nhiên trở nên im lặng sau câu nói này của cô, nàng im lặng không nói gì. " Em đừng lo hay sợ gì hết... chị sẽ ngoan và không làm gì cả, chị đã dọn phòng Phì Phì sạch sẽ và chuyển một vài thứ cần thiết từ căn hộ của em qua đó, đó là phòng riêng của em... nếu em vẫn cảm thấy không thoải mái thì chị sẽ dọn ra ngoài... " " Không cần đâu, ý em là chị không cần phải dọn đi, dù gì chị cũng sẽ tìm nhà cho em, đến khi tìm được thì em cũng dọn đi liền mà " Đây chẳng phải là sống thử hay sao, cũng không hẳn là thế, theo nàng định nghĩa thì sống thử giống như là hai người yêu nhau, ừ yêu nhau... dọn về ở chung trong một không gian xác định và chưa đăng kí kết hôn với nhiều mục đích khác nhau như là tiết kiệm chi phí hay đơn giản là xem có hợp nhau hay không, thường được các bạn trẻ áp dụng. Trong trường hợp này, cô và nàng quả thật yêu nhau, bây giờ dọn về ở chung trong một không gian xác định là căn hộ của cô và chưa đăng kí kết hôn. Có dấu hiệu của việc sống thử nhưng vấn đề ở đây nằm ở chỗ cái không gian xác định này quá rộng lớn, nàng không nhất thiết phải ở chung một phòng với cô và hai mục đích kể trên đều không có, lý do nàng dọn về nhà cô là vì hiện tại nàng không có chỗ ở chứ không phải góp gạo thổi cơm chung gì, gạo của nhà nàng và nhà cô không những đủ mà còn dư để ăn nữa kìa, cả hai đều có việc làm ổn định, tự chủ tài chính nên đâu cần phải thế. Còn việc sống thử để xem có hợp nhau hay không thì nàng không biết nữa, có lẽ sau khoảng thời gian này thì sẽ biết được thôi mà, nhưng thực sự thì nàng không thích cái lý do như thế, nếu hai người dọn về sống chung vì vấn đề chi tiêu chi phí thì còn được chứ dọn về ở chung xem có hợp nhau không thì thật là lố bịch. Nếu đã yêu nhau thì phải cố gắng chu toàn nhau chứ, nếu thật sự không hợp mà chia tay thì nàng nghĩ cả hai thật sự chưa hết lòng vì đối phương rồi.
Chu Di Hân đi vệ sinh quay lại thì không thấy hai người phụ nữ còn lại đâu nữa rồi, chưa kịp nói gì thì đã bị cô kéo đi về hướng bãi đậu xe, không nói gì cứ thế để cô nắm tay mà dắt đi. Lúc nãy còn có bác gái và Lô Thiên Huệ nên nàng cũng không muốn thể hiện tình cảm gì nhiều với Bách Hân Dư nhưng thật ra nàng nhớ cô chết đi được, nắm tay cô tim nàng lại bắt đầu loạn nhịp. " Tiểu Bạch nhớ em " Cô thở gấp khi dắt nàng đến một góc khuất vắng bóng người, chính cô cũng không đợi được để cả hai về tới xe mà đã tìm đại một chỗ khuất nào đó mà quẹo vào. Cô hôn nàng ngay lúc đó, vồn vã và cuồng nhiệt, đẩy sát nàng vào bức tường gần đó cô hiên ngang áp sát cả thân thể mình vào người nàng rồi hôn say đắm. Không một chút suy nghĩ, nàng đáp trả cô ngay lập tức nhưng nước mắt nàng không biết từ đâu mà cứ tuông ra, đáp trả cô lại những mong nhớ nhưng vẫn không quên được những uất hận, tủi hờn mà mình phải chịu. Giống như những gì là của cô thì phải trả lại bằng hết cho cô vậy. Mong nhớ dành cho cô, nàng trả trong từng nụ hôn say đắm, nỗi khao khát cô, nàng trả cho cô bằng cách ôm chặt cô trong vòng tay bé nhỏ của nàng, không ngại để cơ thể của cô chạm vào cơ thể mình và những uất hận, tủi khổ vì cô phải chịu nàng trả cô bằng những giọt nước mắt mặn đắng này, đã nói là sẽ âm thầm vì cô mà chịu đựng tất cả nhưng đến khi thấy cô thì lại tự nhiên khóc, tự nhiên mách cô những ai đã ăn hiếp nàng trong thời gian qua. Cô buông nàng ra khi nghe tiếng nấc của nàng, cảm nhận được vị mặn trong nụ hôn, cứ tưởng đó là giọt nước mắt vui mừng khi gặp lại nhau nhưng nàng có dấu hiệu không thể cầm lại được, vùi mặt vào lòng ngực của cô, nàng khóc, khóc, khóc,... cứ vậy khóc mãi đến khi chỉ còn lại là những tiếng nấc, đến khi hai mắt sưng lên, đến khi cái áo sơ mi trắng của cô chèm nhẹp với nước mắt nước mũi của nàng thì nàng mới dừng lại. Cô dù vậy vẫn ôm chặt nàng trong lòng, vuốt lưng, vuốt tóc cho nàng bình tĩnh lại, nhẹ dịu, đến khi chắc chắn nước mắt nàng không còn chảy thì cô mới hỏi. " Thoải mái chưa ? " Không trả lời, nàng chỉ gật gật đầu, cả người vẫn dựa vào người cô. " Mắt, mũi em sưng lên hết rồi kìa " Nàng lại gật đầu. " Muốn đứng đây tiếp hay đi về xe " Nhắc tới đó nàng mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơ thể cô, nhìn thẳng cô, dùng cái giọng khàn khàn vừa mới khóc xong nàng hỏi. " Chết, bác gái với Phì Phì đâu, sao Tiểu Bạch không dừng em lại, để bác gái chờ là không được đâu " Dùng hai ngón tay cái, lau đi cả bầu má ướt đẫm của nàng, chị nhẹ nhàng nói. " Cô chú tới sớm nên mẹ với Phì Phì về trước rồi, mẹ bảo chị đưa em đi mua ít đồ uống về đãi khách " " Vậy mình đi lẹ đi rồi về " Hết lau mặt cô lại lấy tay mình chỉnh lại tóc rối của nàng, rồi nắm tay nàng dắt về phía bãi đậu xe. " Áo chị ướt hết rồi phải làm sao bây giờ ? ". Giọng của nàng lúc khóc xong nghe khàn cứ làm cô cười miết. " Lo cho cái mặt mèo múp của em kìa " Đỡ cánh cửa xe, cô để nàng ngồi vào trong một cách thoải mái rồi mới đi qua phía ghế lái của mình. " Tệ thật ". Soi mình trong gương nàng thấy mình giống con mèo múp y như lời cô nói : " Mà sao Tiểu Bạch có xe của em vậy ? " Lúc vừa mới từ nhà cô chuẩn bị ra mộ, Chu Di Hân, bác gái, Lô Thiên Huệ đứng đợi cô đi lấy xe cách chỗ đó không xa, cũng tự hỏi trong lòng xe cô có hai chỗ sao đi được tới bốn người thì thấy cô chạy chiếc xe màu trắng hiệu khác tới, nhìn kĩ lại thì đó là xe của nàng mà nhớ lúc trước khi về Giang Tô nàng cũng chẳng thèm mang nó ra garage mà sửa, sao bây giờ lại trông như mới mà lại còn ở chỗ cô thế này. " Chị qua nhà em lấy đi sửa, người ta dặn hôm nay đến lấy nên chị chạy về đây luôn ". Cô tập trung lái xe nói. " Ừm... chết rồi, làm sao hết sưng để về nhà chị đây " " Không sao đâu mà " Đẩy nhẹ nàng ra ngồi thẳng dậy, cô không cho nàng chú mặt vào chiếc gương nữa, một tay lái xe, một tay cô nắm chặt tay nàng. " Tiểu Bạch không để em phải chịu đựng mấy chuyện đó nữa đâu, chị hứa đấy ". Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng vững chắc, đáng tin . " Sao chị lại biết ? " " Sao không nói với chị mà lại chịu đựng một mình ? " " Sao không trả lời câu hỏi của em ? " " Tại sao chị biết không quan trọng Chu Chu à, không thể nói trên TV nhưng chị đã gần như phát điên lên với cái bọn đã làm như thế với em, lúc đó chị cũng đã rất giận em, xém chút nữa thì chị đã gọi điện thoại về mà quát lên hỏi em tại sao lại làm như thế đó " " Chị đã... phải lo rất nhiều việc... nên em không muốn... " " Không muốn gì ? Không muốn chị phải bận tâm sao ? Tả Tả gọi điện hỏi chị làm gì mà em xuống sắc mà chị không biết Tả Tả đang nói gì cả ! Em bị cái gì một chút thôi thì chị đã xót lắm rồi vậy mà em tự hành hạ bản thân mình tới vậy mà bảo chị không bận tâm sao ? " Cô không lớn tiếng nhưng giọng nói có vẻ kiềm lại rất nhiều, bàn tay lúc nãy còn nắm tay nàng giờ thì nắm chặt bánh lái, cô nói nãy giờ mà chẳng quay qua nhìn nàng lần nào. Với người, nàng bấu chặt móng tay vào bắp tay đang gồng lên căng cứng của cô rồi từ đó đi nhẹ xuống nắm lấy bàn tay lúc nãy. Cô giận thật rồi, cô luôn nuông chiều nàng nên nàng nghĩ sẽ khó có lúc nào mà cô có thể giận mình nhưng lần này nàng làm cô giận thật rồi ! " Em biết lỗi rồi, không như vậy nữa " Nắm chặt lấy bàn tay cô, nàng không cho phép cô buông tay nàng ra nữa đâu. ***
Cũng lâu lắm rồi Chu Di Hân mới lặp lại thói quen cũ này của mình, bật nhạc trong phòng rồi ra ban công một mình yên lặng ngắm nhìn mọi thứ. Ở Thượng Hải không có cái không khí này, cũng không có sự yên tĩnh làm lắng dịu lòng người này, dù cả ngày nay ở nhà Bách Hân Dư công việc không mấy nặng nhọc nhưng cũng khiến thân thể nàng có chút rã rời. Về tới nhà tắm rửa, được massage nhẹ từ bồn tắm thủy lực, khí trời mát mẻ khiến nàng bây giờ sảng khoái vô cùng, tự nhiên những ngày đầu tiên mới tập tành thói quen này lại ùa về trong trí óc nàng khiến nàng mỉm cười khe khẽ, thực sự đã rất lâu rồi, giờ nghĩ lại thấy nàng và cái bóng núp sau cột đèn dưới kia cũng có những kỉ niệm không giống ai cả. Nàng chú ý đến cô cũng vì những lần như thế, lần đầu tiên là khi nào nhỉ ... nàng nhớ hôm đó có tiếng chai lọ leng keng của ai đó khuấy động đến sự yên tĩnh của mình, hình như cũng vì cái tiếng leng keng sầu đời mà cảm xúc của nàng cũng bắt đầu bị khuấy động mất rồi. Lúc đó cũng thật ngây thơ không biết rằng mình cũng từ từ chú ý đến người ta, hai con mắt còn mở thao láo, vẫn còn bài tập để làm mà vì ai đó co ro bên dưới mà cố ý tắt đèn đi ngủ sớm, đợi một lúc đến khi không còn thấy bóng người ta nữa thì lại mở đèn lên tiếp tục công việc của mình. Cứ thế, cứ thế, đến mùa đông nàng chẳng còn ra ngoài nữa, vừa thấy ai đó xuất hiện thì tắt đèn đi ngủ cho đến ngày có kết quả đậu đại học bên Texas, nàng phấn khích chạy nhảy lung tung báo cho người này người kia biết, cho đến khi chỉ còn lại một mình, tiếc nuối những đêm sau này rời đi phải từ bỏ cái thói quen này. Muốn dành cho mình một đêm ngắm trăng ngắm sao hít thở khí biển thật nhiều thì cái bóng không còn ở đó nữa. Những đêm vì phải vô bệnh viện, không còn ai kia ngồi ở dưới chờ nàng nữa, thật sự trong lòng cảm thấy có gì đó khiến mình hụt hẫng rất nhiều, tiếng mở khóa khô khốc vang dội trong màn trời xám nhạt, nàng nhớ vài phút trước đây mình còn rất vui vẻ vì sắp được về Texas nhưng vì cái liếc mắt xuống phía dưới đó, tự dưng làm cả thân người trở nên bất động, mình về Mỹ còn ai đó thì sao ? Cái câu hỏi to tướng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng đêm đó, mình rất quan trọng trong lòng ai đó, nàng biết nhưng ai đó kể từ lúc nào cũng trở nên là một phần trong lòng của mình thì bây giờ sau hàng năm trời nàng mới nhận ra được. " Không ngờ mày đổ sớm vậy Chu Chu à, Bách Hân Dư biết được chắc tự hào lắm đây ". Nàng tự nói với chính mình, vẫn đang chìm ngập trong mớ tình tiết mới phát hiện đó, thì chiếc điện thoại của nàng báo hiệu có cuộc gọi đến. " Tiểu Bạch ? " Nàng thắc mắc vì chẳng phải Bách Hân Dư đang ngồi dưới cây cột đèn đó sao, đêm nay đâu chỉ mình nàng hoài niệm quá khứ. " Em nghe " Nàng bắt máy giả vờ như không biết gì, thật sự nàng thấy cô từ lúc đầu, sau bao nhiêu đó năm thì Bách Hân Dư vẫn không hề chú ý xuống cái bóng in hẳn xuống lề đường của mình như thế. Thay vì phải cảm động hay bồi hồi vì cô, không hiểu sao nàng cảm thấy rất mắc cười. Lúc trước khác nhưng bây giờ yêu nhau rồi thấy cô núp lại sau cây cột đèn đó thì nàng thấy rất buồn cười và thú vị sao đó, mấy lần không nhịn nỗi nàng phải cười xòa ra, hy vọng là cô không thấy. " Sao tự nhiên đứng đơ ra vậy ? Có chuyện gì hả em ? " Nàng nghe giọng cô nói qua điện thoại. " Cứng đơ ? Em hả ? Sao chị biết ? " " Biết sao không, chuyện gì về em mà chị không biết chứ ? " " Tiểu Bạch đang ở đâu đó ? Sao không về nhà đi ? " " Chị đang ở một chỗ rất đẹp, đẹp lắm, em không biết đâu ! Chừng nào em ngủ rồi chị về ! " Nàng cười. " Chỗ nào đẹp dữ vậy mà em không biết chứ ? " " Thiệt mà, nhắm mắt lại đi, nghe chị nhắm mắt lại nha " " Rồi giờ thì mở mắt ra " Từ từ mở mắt ra, hình ảnh Bách Hân Dư đứng phía dưới hai tay tạo thành hình trái tim trên đầu làm nàng cười giòn. Những bí mật của riêng mình nàng sẽ tự giữ lấy, không cần nói với cô tất cả. Có thể là không phải lúc này, tình yêu đâu chỉ cần lời nói mới bộc lộ, những bí mật tình cảm sẽ làm cho chúng thêm thú vị mà đúng không . Thật sự thì cả hai vừa mới rời nhau ra lúc nãy trước cổng nhà nàng, xong hết việc, khách khứa cũng về hết, cô xin phép mẹ lấy xe chở nàng ra ngoài một tí, cô đưa nàng ra một bãi đất trống gần cảng, nhìn xung quanh cũng chẳng có gì đặc biệt, trời tối cũng không còn ai làm việc nữa, không gian mờ mịt chỉ còn lại những chiếc đèn dạ quang trong xe, câu chuyện dở dang đang nói của cả hai lúc nãy cũng dừng lại, đang định hỏi cô đến đây làm gì thì hai cánh tay mạnh mẽ vừa mới tắt máy xe đã kéo sát nàng lại và chiếm hữu cả đôi môi đang để mở của nàng. Trên đôi môi cô, nàng cười, cô chạy xe lòng vòng chẳng qua cũng chỉ để tìm một chỗ để... hôn nàng. Cô hôn nàng một cách gấp gáp, không như thường lệ từ tốn, dịu nhẹ ban đầu rồi cuốn hút đam mê tiếp sau đó, hình như trận khóc vô tận của nàng lúc sáng đã làm nguồn cảm xúc của cô đột nhiên bị ngắt và bây giờ là lúc phát tán lại thì phải. Nàng thường chưa bao giờ từ chối cô cả, trừ phi đó là những lúc không thích hợp, cô bắt đầu thì nàng cũng đáp trả ngay sau đó. Những lúc như thế cả hai rất hay bị cảm xúc dẫn dắt đi, đi một chút nữa rồi đi luôn, rất khó kiểm soát và dừng lại mọi hành động của mình. Thế nên nàng mới gọi gần gũi là như thế, giống như lúc này vậy, cả hai người ngồi hai ghế khác nhau khiến nàng cảm thấy mỏi và cựa quậy liên tục, hạ cho chiếc ghế của mình thấp xuống cô dang hai tay nhấc nàng qua đặt trên đùi mình và tiếp tục cuộc hành trình mê đắm đó. Trong khi nàng thích ôm cổ cô lúc hôn thì cô lại cực thích luồn tay vào tóc hay ôm chặt vòng eo của nàng. Mọi thứ cũng từ đó trở nên khó kiểm soát hơn, cả hai vẫn chưa đi quá xa nhưng những lần mất trớn đi hơi xa thì lại nhiều vô số kể. Trong những lúc nàng thở dốc vì không bì lại được buồng phổi ca sĩ của cô thì cô lại tiếp tục với những đợt vuốt ve và hôn hít mới, không phải môi thì khắp mặt, cổ hay xương đòn của nàng, xa hơn thì cả hai vẫn chưa dám. .***
Hai ngày sau đó cả hai quyết định trở về Thượng cô có lịch làm việc mới, còn nàng cũng chuẩn bị trở lại bệnh viện. Lúc nãy cô có ghé lại nhà hàng Joie De Vivre trên đường đi mà cô từng dẫn nàng đến lúc trước để dùng bữa, và còn hơn một tiếng nữa mới đến Thượng Hải. " Sao em không nói chị biết " " Chuyện gì ? ". Nàng hỏi lại, chiếc xe chạy êm ru, cô ngồi phía trong rất thoải mái. " Chuyện của mẹ " " Vậy sao chị không nói với em ? ". Nàng nheo mắt hỏi lại, Bách Han Dư nhắc thì nàng mới nhớ tới chuyện này. " Nói với em chuyện gì ? ". Cô quay qua nhìn nàng, ngạc nhiên. " Thì cũng chuyện của mẹ chị, bác gái biết chuyện tụi mình mà chị không nói cho em biết " " À, chị để tấm hình bự chảng ở trong phòng, mẹ không biết mới lạ, với mẹ là mẹ chị, chị thích gì yêu ai dĩ nhiên là bà có thể nhận ra rồi" " Em có biết đâu, thấy bác cứ lóng nga lóng ngóng bắt chuyện, giờ nghĩ lại thấy xấu hổ hết sức " " Mẹ khen em dữ lắm đó, bà nói em dễ thương, mà em trả lời câu hỏi của chijSeo đi chứ ! " " Chị muốn em nói gì hả ? 'Tiểu Bạch ơi hôm nay em qua chào mẹ đó', biết rồi còn hỏi " " Em thực sự làm rất tốt đó, cảm ơn em nhiều Chu Chu à, chị đã định dắt em về nói chuyện với mẹ mà em đã làm trước rồi " " Cũng không phải chuyện của riêng chị, em cố gắng vì chúng ta nên không cần phải cảm ơn em đâu " Cô buông thỏng một cánh tay khỏi bánh lái mà nắm lấy bàn tay nàng siết chặt, nàng biết cô đang cảm động. " Chị sẽ tìm nhà mới cho em, kể từ bây giờ em không được ở đó nữa " " Nghiêm trọng vậy sao ? " " Ừm, chị sẽ tìm một chỗ tốt cho em " " Vậy giờ em ở đâu ? " " Nhà chị " Không khí trong xe đột nhiên trở nên im lặng sau câu nói này của cô, nàng im lặng không nói gì. " Em đừng lo hay sợ gì hết... chị sẽ ngoan và không làm gì cả, chị đã dọn phòng Phì Phì sạch sẽ và chuyển một vài thứ cần thiết từ căn hộ của em qua đó, đó là phòng riêng của em... nếu em vẫn cảm thấy không thoải mái thì chị sẽ dọn ra ngoài... " " Không cần đâu, ý em là chị không cần phải dọn đi, dù gì chị cũng sẽ tìm nhà cho em, đến khi tìm được thì em cũng dọn đi liền mà " Đây chẳng phải là sống thử hay sao, cũng không hẳn là thế, theo nàng định nghĩa thì sống thử giống như là hai người yêu nhau, ừ yêu nhau... dọn về ở chung trong một không gian xác định và chưa đăng kí kết hôn với nhiều mục đích khác nhau như là tiết kiệm chi phí hay đơn giản là xem có hợp nhau hay không, thường được các bạn trẻ áp dụng. Trong trường hợp này, cô và nàng quả thật yêu nhau, bây giờ dọn về ở chung trong một không gian xác định là căn hộ của cô và chưa đăng kí kết hôn. Có dấu hiệu của việc sống thử nhưng vấn đề ở đây nằm ở chỗ cái không gian xác định này quá rộng lớn, nàng không nhất thiết phải ở chung một phòng với cô và hai mục đích kể trên đều không có, lý do nàng dọn về nhà cô là vì hiện tại nàng không có chỗ ở chứ không phải góp gạo thổi cơm chung gì, gạo của nhà nàng và nhà cô không những đủ mà còn dư để ăn nữa kìa, cả hai đều có việc làm ổn định, tự chủ tài chính nên đâu cần phải thế. Còn việc sống thử để xem có hợp nhau hay không thì nàng không biết nữa, có lẽ sau khoảng thời gian này thì sẽ biết được thôi mà, nhưng thực sự thì nàng không thích cái lý do như thế, nếu hai người dọn về sống chung vì vấn đề chi tiêu chi phí thì còn được chứ dọn về ở chung xem có hợp nhau không thì thật là lố bịch. Nếu đã yêu nhau thì phải cố gắng chu toàn nhau chứ, nếu thật sự không hợp mà chia tay thì nàng nghĩ cả hai thật sự chưa hết lòng vì đối phương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com