TruyenHHH.com

Bach Chu Cover Dua Moc Va Chiec Mam Son

Nghỉ ở nhà 1 2 bữa là bà chủ vựa trái cây cũng gọi kêu cô ra ' con ra chợ giúp bác đi, không có con cái thằng kia nó làm tùm lum hết, con chỉ cần đi theo nó chỉ nó là cái gì rồi nhận tiền thôi đừng khiêng gì hết cứ để mấy đứa kia làm'.

Hằng ngày cứ tối là cô đến tiệm thuốc khám, rửa vết thương và thay băng. Khùng điên là cô chưa bao giờ thấy cái vết thương nào đẹp như cái của cô chỉ đơn giản vì vết thương ấy được nàng chăm sóc hằng ngày. Cô trân trọng khoảng thời gian này, được bên cạnh nàng, ở gần nhau khá lâu nhưng mối quan hệ của cả hai không tiến triển gì là mấy, chỉ từ sự im lặng ngại ngùng chuyển sang sự im lặng thoải mái hơn một chút .

Bách Hân Dư vẫn giữ đúng quan điểm của mình là không hề lên tiếng về cảm xúc của mình mặc dù cả 2 đều thấy được cái tình cảm đó lớn tới mức nào. Chu Di Hân thì càng ngày càng tò mò về Bách Hân Dư, chị ấy quả thật là người kì lạ nhất thế giới mà nàng từng gặp.

Đối với cô dường như chỉ cần được nhìn nàng là quá đủ, so với những người khác dùng hành động hay lời nói để có được nàng thì ánh mắt Bách Hân Dư thực sự chứa đựng quá nhiều điều, còn về hành động nàng có thể thấy và cảm nhận được phần lớn việc chị ấy làm nhưng Bách Hân Dư thực sự là quá tiết kiệm lời với nàng. Chỉ cần nhìn vào cặp mắt ấy thì nàng có thể biết là chủ nhân chúng thích nàng nhiều đến nhường nào.

Nàng biết ánh mắt đó chứa đựng tất cả những gì nàng muốn nhưng vẫn chưa đủ đối với mọt cô gái đặc biệt thích được nghe những lời khen ngợi như nàng. Bách Hân Dư dường như chưa từng mở miệng ra bắt chuyện với nàng nói chi là khen lấy một lời. Nếu nàng không hỏi thì cô vẫn cứ im lặng ngồi đó, xong hết việc chỉ nói hai chữ ' cảm ơn ' rồi ra về. Hình như nguyên buổi chỉ hai chữ ' xin chào' và ' cảm ơn ' là tự do cô mở miệng ra nói thôi thì phải.

Nếu so sánh với các loài hoa thì Chu Di Hân hoàn toàn không phải là cánh hoa dại khiêm nhường ngoài đồng nội mà là đoá hoa đài các chốn cung đình. Ngoài chuyện thích được ngắm nhìn chiêm ngưỡng, nàng còn thích được nghe những lời ca tụng nữa. Điều đó không có nghĩa là nàng không biết phân biệt những lời ca tụng sáo rỗng, Chu Di Hân có thể là một đứa con ngoan ngoãn học giỏi ở nhà nhưng trong xã hội thì nàng không phải là người hiền lành để bị người khác dắt mũi. Nàng biết ai thật lòng và ai đùa giỡn nhưng lần này nàng thực sự muốn nghe những lời Bách Hân Dư nói về nàng.

Có hôm nàng đã cố ý trưng diện hơn hay mặc đồ thoải mái hơn thì cô cũng chỉ đờ đẫn mà hả miệng ra thở chứ chẳng nói lời nào. Nàng cũng không biết mình sẽ làm gì, nói gì hay phản ứng như thế nào khi cô thực sự thổ lộ, không thể chấp nhận còn từ chối thì... nhưng nàng thực sự vẫn muốn nghe cô nói ra mọi thứ.

Một người thì thầm lặng, nói năng chậm rãi luôn cân nhắc đúng sai, xem xét bản thân mình rồi mới hành động, hằng ngày cứ vậy mà bình lặng, thờ ơ với cảm xúc của mình mà sống, vẫn là một bản chất riêng của mình. Một người năng động, sành sỏi, là tâm điểm của sự hoàn hảo, thích được ca tụng, là một bản chất thực tế. Quá nhiều điểm khác biệt cho một mối tình, cả hai cứ như hai đường thẳng tìm kiếm nhau mà không có một điểm chung nào vậy.

" Em, chị nhờ... chị Hân Dư... ngày mai thay chị đi với em rồi đó ! ". Tả Tịnh Viện nói.

" Sao chứ? ". Chu Di Hân quay lại nhìn chị gái vừa mới bước vào phòng nàng.

"Chị nhờ chị Hân Dư... ngày mai ra bưu điện với em... chị mắc đi học nên không đi được ". Tả Tịnh Viện lặp lại.

" Tả Tả, em không nhớ là có nhờ chị làm những việc như vậy mà, đúng không? ". Chu Di Hân quay lại, dùng ánh mắt ' không thể tin được' nhìn chị mình đang ngồi co ro trên chiếc giường của nàng, trông nàng có vẻ khá giận dữ.

" Mai chị không đi được với em thì chị nhờ chị ấy thôi có sao đâu! Sao để em đi một mình được ". Tả Tịnh Viện thẳng người nói, nhất quyết phải thắng vụ này mới được.

" Sao em đi một mình không được? Nhắc cho chị nhớ là em đã lớn rồi, không cần chị phải lo, đi học thì cứ đi đi, ai mượn vậy ". Nàng bình tĩnh nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

" Từ đây ra đó đâu có gần mà em còn là con gái đi một mình lỡ có gì thì sao? Đó là chuyện thứ nhất, thứ hai là có người đi chung thì không phải vui hơn sao, thứ ba là có gì thì chị ấy dẫn đường cho ! Em là chúa lạc đường, thấy chưa bao nhiêu lợi ích ". Tả Tịnh Viện nói y chang như kịch bản trong đầu, cậu biết thế nào em của mình cũng sẽ phản ứng như thế mà.

" Thứ nhất em lớn rồi tự lo cho mình được, thứ hai em không nghĩ đi chung với chị ta là có gì vui cả, thứ ba em về đây cũng hơn nửa năm rồi, có tệ đến đâu thì em cũng biết đường về nhà và thứ tư... từ bao giờ chị tự đứng ra quyết định mọi chuyện cho em vậy hả? Chị hay lắm rồi! ". Nàng tự tin nói, trong đầu nàng cũng vạch ra sẵn kế hoạch cho chuyến đi ngày mai rồi, một mình cô thôi không cần ai cả.

" Chị không có tự quyết định gì cho em cả ! Chị chỉ là không thích để em đi một mình nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra,nguy hiểm lắm nên mới nhờ chị ấy thôi ". Tả Tịnh Viện cố gắng nói, em cậu, cậu biết... đâu có dễ.

" Chứ gì nữa... mà chị ta đồng ý sao? Khá ngạc nhiên đó nhưng em không thích, đi giải quyết chuyện của chị đi, ngày mai em... sẽ đi một mình ". Nàng nói, nhìn thẳng vào mắt chị gái mình. Mọi chuyện đã được giải quyết, không nói nữa.

"Chu Chu... đi đi mà...chị lỡ nói với chị ấy rồi"

" Không, chuyện của chị tự đi mà giải quyết, em không quan tâm, ra ngoài đi cho em học bài ". Nàng nhất quyết nói rồi quay lại với bài vở của mình.

" Thật ra thì... ". Tả Tịnh Viện đắng đo nói sau một hồi suy nghĩ

" Thật ra thì gì?? ". Chu Di Hân nói ,vẫn tập trung vào bài vở của mình không thèm chú ý đến thái độ của chị mình. Dù Tả Tịnh Viện có nói gì đi nữa thì nàng cũng không đồng ý đâu.

" Thật ra đó không phải là ý kiến của chị đâu ". Tả Tịnh Viện nói thật, cậu sẽ nói ra hết, đánh cược tất cả cho ván bài này.

" Nói gì vậy, đừng có mà giỡn mặt với em đó ". Nàng nói, thật sự không ngờ được điều này

" Chị nói chuyện kêu chị Hân Dư đi với em không phải là ý kiến của chị "

" Chứ của ai?? ". Nàng hỏi, tim đập thình thịch lắng nghe câu trả lời.

" Em nhớ hồi chị Hân Dư bị chém ở tay cuối năm ngoái không? "

Nàng gật gật, cũng lâu rồi mà

"Chị thực sự không biết tụi nó đã nói gì nhưng chị ấy đã rất tức giận ,liên tục đập phá mọi thứ xung quanh, ngay sau khi em băng vết thương xong chị ấy còn khóc nữa ". Tả Tịnh Viện nghiêm túc kể, nhớ lại buổi nói chuyện đó, Bách Hân Dư đã kéo cậu ra ngoài ngay để thu dọn mọi thứ.

" Chị ấy nói là đừng bao giờ để em đi đâu một mình, chị lúc nào cũng phải đi chung với em hết nếu không thì... nói với chị ấy, chị ấy sẽ đi theo bảo vệ em ". Tả Tịnh Viện nói, nhìn vào mắt em mình. Lần đầu tiên hai chị em chính thức nói về chuyện này.

" ... "

" Chị ấy nói ngày mai sẽ theo sau, không cho em biết nhưng chị không muốn nên mới đề xuất ý kiến 2 người đi cùng, chị ấy cũng không đồng ý nhưng chị không chịu với lại..."

" Tụi kia đã nói gì vậy? Cái tụi mà gây ra vết thương đó, chị không biết sao? ". Nàng nói ngắt ngang.

" Không, chị ấy nhất quyết không nói nhưng chị Hân Dư thật sự giận dữ đêm đó, nếu chị không ngăn thì chị ấy đã chạy đi kiếm tụi nó rồi ". Tả Tịnh Viện nói, cậu thực sự cũng muốn biết về những điều đó .

" Chị ấy cứ lẩm bẩm là 'tại sao thằng khốn đó có thể nói về cô ấy như thế chứ ? BỌN KHỐN !!!' Chị ấy lúc nào cũng bảo chị là đừng để em đi đâu một mình, những lúc chị bận thì toàn là chị ấy theo ở đằng sau em, chị không muốn như vậy nữa nên kêu hai người đi chung, em đồng ý thì được rồi "

" Chị nói với chị ta ngày mai 3 giờ ". Nàng nói rồi quay trở lại bàn học, trong đầu ngổn ngang biết bao suy nghĩ.

" Mà chị à... chị ta... là loại người gì vậy ?? "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com