Bach Chu Cover Dua Moc Va Chiec Mam Son
" Tên dê xòm trên xe bus hôm bữa chứ ai ! Hắn muốn em nhưng không được rồi tìm cách trả thù, cái thứ đó... aishhhh bực mình quá ! ". Tả Tịnh Viện trả lời rồi đi thẳng vô nhà trong, cậu cần cái gì đó khiến cậu có thể tỉnh táo lại. Chu Di Hân chăm chăm nhìn nó, đôi mắt to tròn dễ thương hằng ngày mở to như không chấp nhận được những gì đang diễn ra. Nàng thực sự không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, có gì đâu mà lại xảy ra xô xát đến nỗi chị ta bị thương đến như vậy, chỉ là cái ghế thôi mà. Không lẻ chỉ vì bảo vệ nàng mà chị ta... nhìn lại vết thương đang sủi bọt trên cái bắp tay yếu ớt từ nãy đến giờ nàng vẫn chưa sát trùng xong. " Chị là loại người gì vậy hả? ". Không chịu được nàng quay lên nhìn vào đôi mắt khỗ sở đó, hỏi câu hỏi luôn chất chứa trong lòng nàng bấy lâu nay. " Chị nói đi, chị là loại người gì vậy? ". Nàng hỏi lại khi nhìn thấy khuôn mặt không có vẻ gì là sẽ trả lời nàng. Chu Di Hân không biết mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào nhưng nàng thật sự rất muốn hỏi, hỏi để giải đáp mọi thắc mắc trong lòng. " Một đánh ba, chị có bị điên không vậy hả? Hay chị nghĩ mình tài giỏi quá thì nhiêu đó nhầm nhò gì? Không được thì bỏ chạy đi cứ đứng đó để người ta đánh, người ta chém như vậy hả ? ". Nàng bực dọc nói, nhìn vào vết thương và một vài vết bầm khác trên người cô làm nàng không thể thông cảm cộng thêm cái sự thật phũ phàng rằng mọi thứ cô làm, tất cả các vết thương này đều vì bảo vệ nàng thì càng khiến nàng khó chịu hơn. Đúng là đồ ngốc mà ! " Tôi... xin lỗi... ". Cô nói nhỏ, không biết làm sao cho nàng hết giận lúc này. Cánh cửa nối giữa tiệm thuốc và căn biệt thự lại mở ra dẫn theo Tả Tịnh Viện và bà Chu đem đến sự yên lặng đáng ngại cho hai người trong đó. " Đâu đưa bác coi, làm gì mà ra nông nỗi này dữ vậy ". Bà Chu tiến đến nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến rồi cẩn thận xem vết thương trên tay cô. " Cũng không nghiêm trọng lắm đâu ! Chu Chu cứ tiếp tục đi, bác sẽ lấy cho con mấy viên thuốc về uống liền sau khi ăn nha !! ". Bà nói rồi tiên vô trong quầy thuốc. " Dạ, con cảm ơn " " Ừ, ngồi đây đi, bác phải vào trong đang nấu ăn dở, hai đứa coi lo cho Hân Dư nha ". Bà Chu cười nói . Có Tr Tịnh Viện ở đó nên nàng cũng không nhắc gì về câu chuyện lúc nãy. Lẳng lặng băng bó vết thương cho cô, nàng làm mọi thứ rất chuyện nghiệp và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng tay nàng chạm vào da thịt cô làm cô khẽ rùng mình, tay nàng mịn lắm lại trắng nữa, nổi bật hẳn trên làn da rám nắng của cô. " Xong rồi, mai giờ này đến đây tôi rửa vết thương rồi thay băng cho, nhớ uống thuốc và không cử động mạnh ".Nàng nói, đứng dậy dọn dẹp mọi thứ xung quanh. " Tôi biết rồi, cô cho tôi gửi ti... " " Chị ra đây em nói cái này, nhanh ". Tả Tịnh Viện nắm lấy tay bên kia của cô lôi ra phía cửa rồi đưa cho cô một cái áo, một cách từ chối nhận tiền khéo léo. " Chị thay áo đi, của em đó, cái kia dính máu với cũng rách rồi không về bác gái lo đó " Cô không hề lo đến phản ứng của mẹ mình và Phì Phì khi biết chuyện, chắc chắn cả hai sẽ nhảy dựng lên khi thấy cái băng trắng toát trên tay cô như bây giờ. Đúng là tâm lý của những đứa con, cô chắc chắn sẽ không kể hết sự thật cho mẹ hay, giống như Tả Tịnh Viện làm với bà Chu lúc nãy . " Ừ, cảm ơn cậu " " Còn đây ipod, xong hết rồi, em nghĩ chị nghe cả tháng trời cũng không hết nhạc trong đây đâu ! Nhiều lắm, cẩn thận coi chừng sót đó ". Cậu ta nói rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh cho Bách Hân Dư thay áo. Nhìn cái áo mới trên người, Tả Tịnh Viện đã rất tinh ý khi lựa cho cô một cái khá giống cái cô mặc ban nãy. " Nhớ nghe lời em em đó, không là chị không xong đâu ! " ***
Tắt hết đèn trong phòng, Bách Hân Dư cố mò mẫm trong bóng tối đi về phía cái 'giường' đã được trải sẵn dưới đất. Về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi uống thuốc, cô mất một khoảng thời gian khá nhiều cho việc giải thích và cam đoan là không có gì nghiêm trọng với hai người phụ nữ trong nhà cô, thậm chí cả ba cô cũng oà lên khóc khi thấy cô bị thương như vậy. Người ta hay giỡn rằng những người bị bệnh như vậy trong người chỉ còn tồn tại 1 hoặc 2 loại dây thần kinh : khóc hoặc cười thì trong trường hợp của ba cô là sợi dây cười mất tiêu rồi, ông chỉ biết khóc thôi. Ông khóc khi nhắc tới cái thời trai trẻ oanh liệt, có người cháu chắt hay anh em gì tới thăm, còn hôm nay khóc khi nghe cô nói bị thương ở tay. " Con có sao đâu, thôi nín đi mà... biết vậy con chẳng kể cho ba nghe đâu! Nín đi, mai con không đi làm ở nhà nguyên ngày chơi với ba ha " Bà Bách một hai nhất quyết không cho cô đi làm nữa cho đến khi lành hẳn, mặc cho cô có nói gì đi nữa. Mẹ cô thực sự đáng sợ khi bà nổi giận mà cũng đã lâu rồi cô mới thấy mẹ mình như thế này. Cô thực sự là một đứa con ngoan mà nếu mẹ cô không bắt ở nhà thì Bách Hân Dư cũng không biết ngày mai sẽ đi làm thế nào với cánh tay như vậy nữa. Chúng thật sự rất nhức và dường như không có một chút sức lực nào nữa rồi. Cô không thể cầm cái hơi nặng thôi nói chi là khuân những thùng hàng từ xe này qua xe khác. Chỉ mới có lúc nãy mà giờ tấm băng trắng tinh đã có vệt máu mờ do vết cắt. Trở mình để tìm tư thế thoải mái, cô nhìn ngắm căn phòng mình trong bóng tối, đã bao lâu rồi cô mới có thời gian để làm những việc như vậy. Ngày nào cũng vậy, cứ đặt lưng xuống là cô lại ngủ khò đến sáng hôm sau còn dậy sớm đi làm, thời gian đầu mà nhìn ngắm, suy nghĩ như bây giờ. Kể ra từ lúc nghỉ học đi làm tới giờ trừ các ngày lễ Tết thì chắc ngày mai là ngày nghỉ đầu tiên của cô. Dù có mệt thế nào cô vẫn cố gắng đi, đến khi chịu không nỗi thì nghỉ một lúc rồi làm tiếp chứ không bỏ ngày nào hết. Phòng cô chỉ là cái gác xếp nhỏ xây lên hồi đó cho cô, chỉ có mẹ nó hay Phì Phì hằng ngày lau quét, chứ coi cũng không thay đổi thứ gì đặc biệt cả. Cái bàn cũ từng làm bàn học nay được dùng để đủ thứ linh tinh trên đó, tấm hình cả nhà chụp vào giáng sinh năm 15 tuổi, mấy quyến sách cũ của cô để dành cho Phì Phì sau này, cái máy nghe nhạc bên cạnh chiếc đèn bàn đứt bóng. Đúng rồi ipod nhóc Tả Tịnh Viện vừa mới đưa. Ánh sáng từ chiếc máy làm cho mắt cô cảm thấy khó chịu, nhiều lúc ánh sáng cũng thật đáng sợ, nhất là khi người ta bước ra từ bóng tối. Chờ một lúc để làm quen với thứ ánh sáng trắng đó, Bách Hân Dư bắt đầu vọc chiếc máy của mình một cách hí hửng. Cô cảm thấy rất vui kể từ khi nhận được cái máy này, so với người khác thì có lẽ ipod của cô là đồ lỗi thời nhưng đối với cô thì cái máy nặng như cục gạch đó thực sự là một công nghệ tiên tiến. Lúc mới cầm trên tay, Bách Hân Dư không biết làm sao điều khiển với mấy cái nút lên xuống trái phải, gần một lúc sau cô mới biết có cái vòng tròn cảm ứng để di chuyển từ mục này sang mục khác. Cô cảm thấy thích lắm !!
Tắt hết đèn trong phòng, Bách Hân Dư cố mò mẫm trong bóng tối đi về phía cái 'giường' đã được trải sẵn dưới đất. Về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi uống thuốc, cô mất một khoảng thời gian khá nhiều cho việc giải thích và cam đoan là không có gì nghiêm trọng với hai người phụ nữ trong nhà cô, thậm chí cả ba cô cũng oà lên khóc khi thấy cô bị thương như vậy. Người ta hay giỡn rằng những người bị bệnh như vậy trong người chỉ còn tồn tại 1 hoặc 2 loại dây thần kinh : khóc hoặc cười thì trong trường hợp của ba cô là sợi dây cười mất tiêu rồi, ông chỉ biết khóc thôi. Ông khóc khi nhắc tới cái thời trai trẻ oanh liệt, có người cháu chắt hay anh em gì tới thăm, còn hôm nay khóc khi nghe cô nói bị thương ở tay. " Con có sao đâu, thôi nín đi mà... biết vậy con chẳng kể cho ba nghe đâu! Nín đi, mai con không đi làm ở nhà nguyên ngày chơi với ba ha " Bà Bách một hai nhất quyết không cho cô đi làm nữa cho đến khi lành hẳn, mặc cho cô có nói gì đi nữa. Mẹ cô thực sự đáng sợ khi bà nổi giận mà cũng đã lâu rồi cô mới thấy mẹ mình như thế này. Cô thực sự là một đứa con ngoan mà nếu mẹ cô không bắt ở nhà thì Bách Hân Dư cũng không biết ngày mai sẽ đi làm thế nào với cánh tay như vậy nữa. Chúng thật sự rất nhức và dường như không có một chút sức lực nào nữa rồi. Cô không thể cầm cái hơi nặng thôi nói chi là khuân những thùng hàng từ xe này qua xe khác. Chỉ mới có lúc nãy mà giờ tấm băng trắng tinh đã có vệt máu mờ do vết cắt. Trở mình để tìm tư thế thoải mái, cô nhìn ngắm căn phòng mình trong bóng tối, đã bao lâu rồi cô mới có thời gian để làm những việc như vậy. Ngày nào cũng vậy, cứ đặt lưng xuống là cô lại ngủ khò đến sáng hôm sau còn dậy sớm đi làm, thời gian đầu mà nhìn ngắm, suy nghĩ như bây giờ. Kể ra từ lúc nghỉ học đi làm tới giờ trừ các ngày lễ Tết thì chắc ngày mai là ngày nghỉ đầu tiên của cô. Dù có mệt thế nào cô vẫn cố gắng đi, đến khi chịu không nỗi thì nghỉ một lúc rồi làm tiếp chứ không bỏ ngày nào hết. Phòng cô chỉ là cái gác xếp nhỏ xây lên hồi đó cho cô, chỉ có mẹ nó hay Phì Phì hằng ngày lau quét, chứ coi cũng không thay đổi thứ gì đặc biệt cả. Cái bàn cũ từng làm bàn học nay được dùng để đủ thứ linh tinh trên đó, tấm hình cả nhà chụp vào giáng sinh năm 15 tuổi, mấy quyến sách cũ của cô để dành cho Phì Phì sau này, cái máy nghe nhạc bên cạnh chiếc đèn bàn đứt bóng. Đúng rồi ipod nhóc Tả Tịnh Viện vừa mới đưa. Ánh sáng từ chiếc máy làm cho mắt cô cảm thấy khó chịu, nhiều lúc ánh sáng cũng thật đáng sợ, nhất là khi người ta bước ra từ bóng tối. Chờ một lúc để làm quen với thứ ánh sáng trắng đó, Bách Hân Dư bắt đầu vọc chiếc máy của mình một cách hí hửng. Cô cảm thấy rất vui kể từ khi nhận được cái máy này, so với người khác thì có lẽ ipod của cô là đồ lỗi thời nhưng đối với cô thì cái máy nặng như cục gạch đó thực sự là một công nghệ tiên tiến. Lúc mới cầm trên tay, Bách Hân Dư không biết làm sao điều khiển với mấy cái nút lên xuống trái phải, gần một lúc sau cô mới biết có cái vòng tròn cảm ứng để di chuyển từ mục này sang mục khác. Cô cảm thấy thích lắm !!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com