TruyenHHH.com

Bach Anh Nghien Anh Jeti Bach Hop Chap 45

Chap 15 :

Mỹ Anh mỉm cười ngay khi vừa mở mắt, đêm hôm qua với nàng giống như một giấc mộng vậy, nàng có thể là chính bản thân mình, nắm tay Nghiên đi dạo xung quanh và cùng Nghiên thả lồng đèn xuống hồ, cảm giác ấy hình như vẫn đang tồn tại trong tim của Mỹ Anh, nếu cuộc sống có thể vô lo như thế thì thật tốt quá. Nhưng điều đó cũng khiến Mỹ Anh suy nghĩ khá nhiều, nàng không thể thành hôn với Trịnh Tú Nghiên, cứ cho là hắn tốt thì nàng cũng hoàn toàn không muốn điều đó diễn ra, người mà nàng cần là Nghiên, nàng muốn bảo vệ và chăm sóc cho Nghiên chứ không phải làm một phu nhân suốt ngày chỉ biết ở trong nhà đi qua đi lại. Mặc dù Mỹ Anh hiểu rõ nữ nhân thì nên trọng đạo nhưng nàng không thể sống khác với lòng mình, một khi yêu thương là đã không thể dừng lại được nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng Mỹ Anh không ưu tư trầm mạc về phụ thân và mẫu thân. Họ sẽ ra sao khi biết nữ nhi của mình lại đang có tình cảm với một nữ nhân nào đó, mà tồi tệ hơn là Nghiên hình như lại không có danh phận gì cao quí. Chấp nhận chuyện nữ tử và nữ tử đã khó, nay lại còn... Mỹ Anh thở dài buồn bã, nàng muốn theo đuổi cuộc sống theo cách mà nàng chọn, nhưng lại chưa đủ dũng khí làm phiền lòng đấng sinh thành dưỡng dục ra mình. Bao năm nay thứ mà mẫu thân nàng chờ đợi nhất há chẳng phải là hôn sự này hay sao. Mấy năm gần đây dù bất kì ai tới hỏi muốn kết thông gia với Hoàng gia trang, phụ thân nàng đều thẳng thừng từ chối không chút suy nghĩ. Nếu Mỹ Anh vì tình mà khiến mẫu thân đau lòng, phụ thân thất vọng...thì đúng là một nhi tử quá bất hiếu rồi. 

“ Tiểu thư, đại cung chủ của Bạch Ảnh gia trang Kim Thái Nghiên mời người quá bộ đến gia trang một chuyến. “ A Châu báo cho Mỹ Anh khi thấy nàng đã chuẩn bị xong xiêm y.

“ Kim Thái Nghiên… “ Mỹ Anh ngạc nhiên. - “ Đại cung chủ tìm ta có việc gì ?!? “ 

“ Hình như muốn nói với tiểu thư vài lời về hôn ước của tiểu thư và Trịnh công tử. “ 

“ Ta biết rồi. Em cho người chuẩn bị xe ngựa nhé. “

Mỹ Anh thở dài, trở về với cuộc sống thực tế thì nàng vẫn là Hoàng Mỹ Anh, nhi nữ của Hoàng trang chủ, nàng vẫn là người đã có hôn ước và vị hôn phu. Tệ hại hơn là nàng hoàn toàn không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra, nhưng nàng vẫn phải giả như mình hoàn toàn quy thuận cho tới khi thánh chỉ của hoàng thượng ban xuống. Lúc này nàng chỉ hy vọng rằng Thiện Khuê tỉ tỉ có thể giúp nàng hủy bỏ nó, chứ nàng chẳng còn cách nào khác nữa rồi. Cũng chính vì nó mà Mỹ Anh hoàn toàn không đủ tự tin để nói với Nghiên những gì trong lòng mình, nàng không thể khiến Nghiên thất vọng được. Mọi thứ có thể sẽ êm xuôi nếu nàng chịu khó nhường nhịn một chút.

“ Hoàng tiểu thư. “ Thái Nghiên kính cẩn đón Mỹ Anh ngay trước cửa gia trang.

“ Đại cung chủ. “ Mỹ Anh cúi chào.

“ Hoàng tiểu thư đi đường không có gì vất vả chứ. “

“ Cảm ơn đại cung chủ đã hỏi thăm. Chẳng hay người tìm tiểu nữ có việc gì ?!? “ Mỹ Anh mỉm cười lịch sự và hỏi khi họ đang cùng bước vào sảnh của gia trang.

Thái Nghiên thở dài, chuyện gì đến cũng sẽ đến, nàng biết nàng lỗ mãng và đường đột nhưng cũng không còn cách nào khác, hơn nữa điều này cũng tốt cho cả hai bên. Hoàng tiểu thư cũng không chịu thiệt thòi mà nhị muội cũng được tự do làm những điều mà muội ấy thích. Chỉ hy vọng Hoàng tiểu thư có thể hiểu được lý lẽ mà đồng thuận cách làm này, nếu không thì hậu quả cũng không nhỏ, nhưng lúc đó mọi trách nhiệm sẽ do Thái Nghiên gánh vác, cũng không liên lụy gì nhị muội cả, hãy cứ xem như là chủ ý của nàng đi. Nếu chuyện này thuận lợi có lẽ ta sẽ khuyên nhị muội nên cùng tên tiểu thích khách đó qui ẩn vào năm cho tới khi mọi chuyện lắng xuống rồi trở về Bạch Ảnh cũng không muộn.

“ Mời Hoàng tiểu thư dùng trà. “ Thái Nghiên điềm đạm mở đầu. - “ Có lẽ Hoàng tiểu thư cũng biết hôn ước giữa tiểu thư và Trịnh đệ là hôn ước được lập lúc cả tiểu thư và Trịnh đệ chưa ra đời. “

“ Vâng. “ Mỹ Anh ngẩng đầu lên, vị cung chủ này đang có ý gì vậy nhỉ.

“Phụ thân của hai bên vì quý nhau và muốn có giao hảo nên đã làm thế. Thật lòng… không phải là ý của riêng gì Hoàng tiểu thư hay Trịnh đệ. “ Thái Nghiên thở dài.

“ Ý người là… “ Mỹ Anh chau mày.

“ Không phải Bạch Ảnh gia trang chê bai gì Hoàng gia trang, cũng không phải Trịnh đệ có gì đó không hài lòng về Hoàng tiểu thư, mà chỉ là… ta thấy… cuộc hôn nhân này quá… “ Thái Nghiên lúng túng.

“ Gượng ép. “ Mỹ Anh đỡ lời.

Thái Nghiên nhẹ gật đầu, Hoàng tiểu thư vốn là người thông minh, nàng chỉ nói một có lẽ nàng ấy cũng hiểu mười, như thế cũng tốt, dù sao thì chính miệng mình nói ra điều này phần nào cũng khiến Thái Nghiên bối rối. Nếu Hoàng tiểu thư hiểu cho nhị muội thì mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Thái Nghiên định sẽ thuyết phục Hoàng tiểu thư trước, nếu như nàng ấy đồng ý thì sẽ cùng nhị muội đến Hoàng gia trang nói chuyện cho rõ, hẳn là Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân cũng không muốn thúc ép cuộc hôn nhân này nếu cả hai bên đều không thoải mái đâu. Dù sao họ cũng phải đặt hạnh phúc của Hoàng tiểu thư lên hàng đầu chứ.

“ Đại cung chủ đây muốn hủy hôn ước. “

Thái Nghiên khẽ gật đầu. Mỹ Anh im lặng một lúc, thật không ngờ Bạch Ảnh gia trang lại muốn từ hôn, trước giờ nàng cứ nghĩ họ tán thành hoàn toàn cuộc hôn nhân này, hóa ra không hẳn thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ họ cẩn trọng cũng vì đây là lời hứa của phụ thân, hẳn là họ không muốn giang hồ đồn đại Bạch Ảnh gia trang bội tín, nên đành để Trịnh Tú Nghiên đến ra mắt Hoàng gia trang. Như thế cũng tốt, Mỹ Anh chỉ sợ một mình nàng thì không thể thuyết phục được phụ thân và mẫu thân, nay lại được hậu thuẫn từ phía Bạch Ảnh gia trang thì còn gì bằng nữa. Đúng là trời không phụ người hiền, hủy bỏ hôn ước này xong nàng nhất định sẽ tìm Nghiên để xin đại cung chủ cho nàng ấy ở bên nàng. Nhưng để chắc chắn nàng cần biết Trịnh Tú Nghiên thế nào đã.

“ Mạn phép cho tiểu nữ hỏi, còn Trịnh công tử thì sao ?!? “ Mỹ Anh hỏi dò.

“ Ta sẽ cho gọi đệ ấy bây giờ. Người đâu gọi nhị trang chủ đến đây. “

Tú Nghiên từ ngoài bước vào, nàng khá bất ngờ khi sáng ra Hoàng tiểu thư đã đến đây, và dường như đại tỉ còn biết trước nên kêu nàng chuẩn bị mọi thứ từ nãy. Tú Nghiên nhớ rõ hôm ở Hoàng gia trang, Hoàng tiểu thư đã thể hiện rất rõ ràng rằng nàng ấy ghét nàng thế nào, vậy mà hôm nay lại ghé thăm thế này, thật kì lạ. Tú Nghiên cúi chào Hoàng tiểu thư rồi cũng ngồi xuống ghế đối diện nàng ấy, hy vọng hôm nay lại không phải là đến báo một tin nào đó, nàng đã chán phải tỷ thí hay làm điều gì đó để chứng minh bản thân rồi. Càng dính vào thì chỉ càng rắc rối thêm nữa mà thôi, tốt nhất cứ ngoan ngoãn ở yên trong gia trang còn hay hơn nhiều.

“ Nhị đệ, ta đã bàn với Hoàng tiểu thư về việc hủy hôn ước. “ Thái Nghiên nói.

“ Đại tỉ… “ Tú Nghiên bất ngờ.

“ Hoàng tiểu thư muốn hỏi ý kiến của đệ thế nào. “

Mỹ Anh nhìn Tú Nghiên chằm chằm dò xét thái độ, nàng nhận thấy chút sự đồng thuận từ phía Trịnh Tú Nghiên nhưng lại không dám chắc cho lắm. Tú Nghiên thầm suy nghĩ, mọi chuyện có thực sự thuận lợi như thế không, nếu từ bỏ hôn ước này nàng sẽ lại là Trịnh Tú Nghiên nhị cung chủ của Bạch Ảnh gia trang, nàng hoàn toàn có quyền cùng tiểu thích khách xây dựng một cuộc sống vui thú và vô lo, tự do tự tại, hai nàng hoàn toàn có thể sống lánh xa tách biệt với thế giới này. Nhưng còn Hoàng tiểu thư, nếu nàng ấy không đồng ý thì sự đồng thuận của nàng có khiến nàng ấy bị tổn thương không, nhưng suy cho cùng thì nàng ấy cũng chẳng ưa gì nàng, có lẽ là không khó khăn lắm đâu.

“ Hôn nhân này cũng không phải là chủ ý của tại hạ. “ Tú Nghiên nói né tránh ánh mắt của Mỹ Anh.

“ Ra thế. “ Mỹ Anh cười nhẹ.

Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy tội lỗi vô cùng, trong vai một nam nhân nàng không nên thể hiện điều đó với Hoàng tiểu thư, có thể nàng ấy cũng phản đối cuộc hôn nhân này nhưng chẳng nữ nhân nào thích nghe một nam nhân từ chối mình cả. Tuy nhiên Tú Nghiên cũng đâu còn cách nào khác, còn mối lương duyên với Hoàng tiểu thư đồng nghĩa với việc nàng đang gián tiếp lừa dối tiểu thích khách, dù không phải là chủ ý của nàng nhưng thâm tâm nàng vẫn không yên. Cứ giải quyết từng thứ một, khi nào ổn định rồi nàng sẽ thú thật với tiểu thích khách và chân tâm xin nàng ấy tha thứ.

“ Tiểu nữ thật sự cũng không mong có cuộc hôn nhân này. “ Mỹ Anh khẽ nói.

Thái Nghiên và Tú Nghiên trao cho nhau cái nhìn đầy ngụ ý, chuyện này thật sự Tú Nghiên có thể đoán được, cách mà Hoàng tiểu thư nói chuyện với nàng hôm diễn ra Hoàng Long Thượng Võ thật sự rất *** gắt, nàng ấy dĩ nhiên không thể nào muốn thành hôn với nàng. Nhưng thuyết phục được Hoàng tiểu thư thì sao chứ, Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân liệu có thông cảm cho nàng và Hoàng tiểu thư hay không đây. Tú Nghiên nhìn Hoàng tiểu thư tỏ vẻ lo lắng khiến nàng ấy cũng mau chóng nắm bắt được.

“ Về phần phụ mẫu của tiểu nữ, phiền Trịnh công tử cùng tiểu nữ đến nói để mong phụ thân và mẫu thân của tiểu nữ thông cảm. “ Mỹ Anh nhỏ nhẹ, dù sao thì nàng cũng không cần kết hôn với Trịnh Tú Nghiên nữa, không việc gì phải khó chịu với hắn.

“ Nhị đệ, đệ đi một chuyến đi. “ Thái Nghiên khuyên Tú Nghiên.

“ Đệ… “ Tú Nghiên hơi chần chừ.

“ Ta biết đệ sợ phụ lòng Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân, nhưng nhân lúc tình thương họ dành cho đệ còn chưa nhiều, hãy dứt khoát đi. “ Thái Nghiên thở dài, nhị muội vốn là người sống tình cảm.

“ Vâng. Đệ biết rồi. “ Tú Nghiên đứng lên cúi chào đại tỉ của mình. - “ Hoàng tiểu thư, xin mời. “

Mỹ Anh gật nhẹ đầu rồi đi theo Trịnh Tú Nghiên ra phía xe ngựa của nhà nàng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Quả thật chuyến đi này mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng, nàng có thể từ hôn một cách danh chính ngôn thuận mà không ai nói gì. Nhưng quả thật Trịnh Tú Nghiên cũng không phải là kẻ tồi tệ cho lắm, hắn ta trong phút chốc đã lo lắng đến cảm xúc của phụ mẫu nàng, sợ hai người họ sẽ thất vọng vì cuộc hôn nhân không thành, có lẽ nàng cũng nên đối xử công bằng với Trịnh Tú Nghiên. Dù ở ngoài hắn có làm gì, có sống mất nhân cách đến đâu thì cũng không liên quan đến nàng cho lắm, tính kĩ ra nàng còn nợ hắn một món nợ ân tình.

“ Trịnh công tử. “

“ ?!? “

“ Những chuyện đã xảy ra, những chuyện ta đã nói, có thể cho qua được không. Dù sao chúng ta cũng từng có chút duyên phận. “ Mỹ Anh đề nghị.

“ Là nàng không ưa ta, chứ trước giờ ta chưa từng muốn làm khó nàng. “ Tú Nghiên mỉm cười.

“ Trịnh công tử không thể trách ta, nữ nhân nào cũng muốn lựa chọn một phu quân ưng ý, có thể ta hơi *** gắt với người. “ Mỹ Anh thở dài.

“ Ta hiểu. “

Không biết có phải do Tú Nghiên nhạy cảm không mà nàng cảm nhận được hình như Hoàng tiểu thư đã có ý trung nhân của nàng ấy, nếu thật sự là như thế thì tội của nàng thật đáng trách, Tú Nghiên chẳng bao giờ thích chen vào giữa ai cả, vì nàng hiểu được tình cảm là thứ nên xuất phát từ hai người. Cũng thật may mắn khi đại tỉ đã vì nàng mà mở lời với Hoàng tiểu thư, nếu không thì cuộc hôn nhân này cứ thế thuận buồm xuôi gió diễn ra, lúc ấy nàng làm sao còn đủ mặt mũi mà gặp tiểu thích khách. Sau đó cả Mỹ Anh và Tú Nghiên đều không nói gì thêm nữa, mỗi người tự theo đuổi dòng suy nghĩ của mình cho đến khi xe ngựa đến nơi. Mỹ Anh mau chóng đưa Tú Nghiên vào sảnh của Hoàng gia trang để ngồi chờ phụ thân và mẫu thân của mình.

“ Tiểu nữ hy vọng dù chúng ta không kết thành phu phụ, tiểu nữ và Trịnh công tử vẫn có thể kết giao bằng hữu. “ 

“ Dĩ nhiên rồi. Tại hạ thích nhất là kết giao thêm bằng hữu, chỉ sợ Hoàng tiểu thư chê cười. “

“ Không. Sau này tiểu nữ ắt còn có việc cần phiền đến Trịnh công tử. “ Mỹ Anh hữu lễ.

Nghiên là người của Bạch Ảnh gia trang, muốn có Nghiên dĩ nhiên phải hỏi qua chủ nhân của Bạch Ảnh, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với nhị trang chủ của họ thì dĩ nhiên chuyện ở bên cạnh Nghiên sẽ thuận lợi hơn một bước. Mỹ Anh trước giờ không phải căm thù gì Trịnh Tú Nghiên, chẳng qua nàng ghét cuộc hôn nhân này, lại nghe tam cung chủ của Bạch Ảnh nói về nhị ca của mình một cách không mấy tốt nên nàng đâm ra có cái nhìn xấu lên Trịnh Tú Nghiên mà thôi. Nay đã không còn duyên phận gì thì Mỹ Anh sẽ không khó chịu với hắn nữa.

“ Nếu tại hạ có thể giúp gì được Hoàng tiểu thư, thì nhất định sẽ giúp. “ Tú Nghiên cười nhẹ.

“ À… chẳng là tiểu nữ muốn… “ Mỹ Anh dự định nói.

“ Trịnh công tử, tại sao đến mà không báo ta và phu nhân một tiếng, nhất định cho người đón tiếp từ xa. “ Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân từ bên ngoài bước vào rất niềm nở với Tú Nghiên.

Mỹ Anh không muốn chuyện với Nghiên bị lộ trước mặt phụ thân và mẫu thân lúc này nên nàng không hỏi thêm, lát nữa khi tiễn biệt Trịnh Tú Nghiên nàng vẫn còn rất nhiều thời gian hỏi thăm và xin phép, lúc này điều nàng cần tập trung là phối hợp nhịp nhàng với hắn để hủy bỏ hôn ước này. Nàng tin chắc là Nghiên hoàn toàn có thể chờ nàng đến lúc nàng chính thức đến đón nàng ấy đi, chỉ vài khắc nữa thôi nàng sẽ là một nữ nhân hoàn toàn tự do.

“ Đa tạ Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân đã yêu mến, tại hạ hôm nay đến đây là có việc thỉnh cầu. “ Tú Nghiên đứng lên hành lễ.

“ Đừng khách sáo, đã sắp là người trong nhà rồi mà. “ Hoàng phu nhân ôn nhu.

Cả Tú Nghiên và Mỹ Anh đều trao cho nhau cái nhìn bối rối, thở dài trước những gì sắp diễn ra, họ chẳng còn cách nào khác là phải nói cho rõ ràng trước khi bị hiểu lầm sâu thêm. Mỹ Anh và Tú Nghiên cùng đi lại chỗ đối diện với Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân, đột ngột cùng quỳ xuống xin tạ tội.

“ Kìa… “ Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân cùng thốt lên vừa tính đỡ cả hai đứa đứng dậy.

“ Phụ thân, mẫu thân xin hai người cứ ngồi đó. Nữ nhi và Trịnh công tử có điều muốn nói. “ Mỹ Anh cúi đầu thấp.

Hoàng trang chủ và Hoàng phu nhân nhìn nhau, thật hiếm khi thấy nữ nhi bướng bỉnh của họ lại quỳ xin một thứ gì đó, mà lại cùng quỳ xin với Trịnh công tử, không lẽ nó có liên quan đến cuộc hôn nhân của hai đứa nó hay sao. Chẳng lẽ chúng nó lại muốn định ngày sớm hơn, lớp trẻ mà lại sốt ruột hơn lớp già. Dĩ nhiên ông bà đã định sẵn Trịnh Tú Nghiên là tiểu tế của họ thì sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“ Thật ra, nữ nhi và Trịnh công tử đã có trao đổi với nhau về lễ thành hôn này. “ Mỹ Anh mở đầu chậm rãi.

“ Hai con bàn với nhau rồi sao. “ Hoàng phu nhân ngạc nhiên, người không nghĩ nhi nữ của mình lại mong hôn sự này đến thế.

“ Nữ nhi và Trịnh công tử muốn… “

* Thánh chỉ tới. *

Tiếng một vị công công vang lên lanh lảnh ở ngoài cổng khiến mọi người ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài, tại sao lại có thánh chỉ của hoàng thượng vào lúc này. Dù Hoàng gia trang có chút giao tình với triều đình nhưng Hoàng trang chủ chưa từng nghe nói đến thánh lệnh nào chuẩn bị ban đến gia trang cả. Mọi người trong gia trang đều phải ra ngoài để nghênh tiếp thánh chỉ. Mỹ Anh mừng như mở cờ trong bụng, thánh chỉ đến thật đúng lúc, sự việc sẽ được giải quyết mà không cần nàng phải năn nỉ và van xin phụ mẫu, thật quá tốt rồi.

“ Chúng ta được cứu rồi. “ Mỹ Anh nói nhỏ với Tú Nghiên khiến nàng nhìn Mỹ Anh khó hiểu, tại sao thánh chỉ tới lại cứu được họ.

Cuối cùng mối lương duyên này cũng kết thúc rồi.

oooOOOooo

Duẫn Nhi vừa luyện công xong, cảm thấy có chút nhức nhối trong người nên nàng đi dạo một vòng trong hoa viên. Từ lúc tên thích khách đột nhập tới nay, không biết bao nhiêu lần Duẫn Nhi quay lại nơi mà nàng đã đánh nhau với hắn. Đôi mắt của hắn ám ảnh nàng nhiều đến mức đã rất nhiều đêm nàng không ngon giấc. Duẫn Nhi thở dài ngồi xuống ghế đá kế bên hồ nước, cho đến tận lúc này hắn vẫn không xuất hiện dù đã trúng ám khí của tam tỉ, rốt cuộc hắn là ai mà lại có đủ khả năng giải chất độc của Bạch Ảnh gia trang chứ. Ngoại trừ chủ nhân của Bạch Ảnh thì trong giang hồ người có thể giải được nó chỉ có Mạc Nhược Tâm và Hoa Vân, nhưng họ đã ẩn cư nhiều năm, lại không có thù oán gì với Bạch Ảnh sao phải sai người đến đây vào lúc đêm tối như vậy.

Rốt cuộc nàng là ai.

Duẫn Nhi không biết bản thân đã đặt ra bao nhiêu giả thiết về nữ thích khách đó, nàng cũng đã thử hỏi gia nhân trong gia trang nhưng chẳng ai biết điều gì cả. Mọi thứ cứ bế tắc cho tới khi nàng gặp Hoàng tiểu thư, ánh mắt đó giống… thật sự quá giống, trong phút chốc nàng cứ ngỡ bản thân quay lại vào tối hôm đó, khi nàng và nữ thích khách ấy đối diện nhau. Nhưng rồi Duẫn Nhi cũng chỉ có thể huyễn hoặc bản thân mình và gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi, Hoàng tiểu thư sao có thể là nữ thích khách đã đột nhập vào gia trang được, nàng ấy có hôn ước với nhị tỉ cơ mà. Cứ xem như là Hoàng tiểu thư chính là nữ thích khách đó thì tại sao nàng ấy lại có thể giải được chất độc của tam tỉ.

“ Bế tắc, thật sự quá bế tắc. “ Duẫn Nhi chưởng mạnh sang bên phải về phía một hòn non bộ trong hoa viên.

* Rầm. *

Nhưng ngay lập tức có một cường lực khác mạnh hơn khắc chế chưởng của Duẫn Nhi tạo nên một tiếng nổ, Duẫn Nhi xoay theo chiều của chưởng lực vừa rồi thì thấy Du Lợi đang ở trên mái nhà, có lẽ chính tỉ ấy đã làm thế. Du Lợi phi thân xuống kế bên Duẫn Nhi, nàng vừa dạo chơi một lúc đi ngang qua thấy Duẫn Nhi ngồi thất thần ở đây, nghĩ là có chuyện gì nên chưa đi vội, thật không ngờ tứ muội lại đột nhiên xuất chưởng. Cũng khá kì lạ, vì trước giờ trong bốn tỉ muội thì tứ muội được xem là người nho nhã và bình tĩnh nhất, không hiểu muội ấy đang suy nghĩ gì mà lại nổi cơn bực dọc như thế.

“ Muội không sao chứ. “ Du Lợi chạm nhẹ lên vai Duẫn Nhi.

“ Muội ổn. “ Duẫn Nhi né tránh.

“ Lần cuối tỉ thấy muội xuất chiêu vô lý thế này, là… “ Du Lợi ngẫm nghĩ. - “ À… mà hình như là chưa bao giờ. “

“ Muội chán thôi. “

“ Cũng không cần chán ra phía đó chứ, muội có biết đó là do chính đại tỉ sắp xếp không, muội mà làm đổ thì người hứng chịu sẽ là tỉ đây nè. Đại tỉ hễ cứ thấy gì hư hỏng trong gia trang là lại đổ lên người tỉ mà không thèm nghe tỉ giải thích. “ Du Lợi làu bàu.

“ Thì tỉ cũng làm đổ nó tới lần thứ tám rồi, đại tỉ dĩ nhiên mặc định là do tỉ càn quấy. “ Duẫn Nhi chậm rãi lắc đầu, tam tỉ cứ thích làm như oan lắm.

Cái đó thì Du Lợi lại không cãi được, đúng là nàng có ra tay mỗi khi bực mình. Nhưng lâu lâu cũng phải có tí ngoại lệ chứ, chẳng hạn như cái chuyện ở Hoàng Long Thượng Võ, rõ ràng nàng nghe lời đại tỉ bỏ cuộc trong vòng chung kết rồi, còn chuyện Hoàng tiểu thư lao lên võ đài thì ai mà biết được, nàng thử khích cũng đâu có nghĩa chắc chắn Hoàng tiểu thư sẽ trúng kế chứ. Vừa về tới gia trang đã bị cả đại tỉ và nhị tỉ la mắng, trong lòng mang nhiều ấm ức mà biết tỏ cùng ai chứ, đành ra ngoài này chưởng chơi vài cái, xui thì trúng thôi.

“ Tam tỉ, tỉ còn nhớ nữ thích khách bị tỉ phóng ám khí không ?!? “ Duẫn Nhi đột nhiên hỏi.

“ À… hắn chắc chết ở đâu rồi. Độc của gia trang ta không thể quá một tuần mà chưa giải đâu. “ Du Lợi khẳng định.

“ Muội… cứ cảm giác là hắn chưa chết. “ Duẫn Nhi đăm chiêu. - “ Thật kì lạ. “

“ Nói về lạ, hôm đó tên thích khách rõ ràng đã chạy vào khu của nhị tỉ, không hiểu sao lại có thể dễ dàng thoát được. Muội nghĩ có khi nào nhị tỉ lỡ tay giết hắn ta mà không muốn người trong gia trang biết nên chôn luôn rồi không. “ Du Lợi gãi cằm suy đoán.

“ Nhị tỉ đâu có giống tỉ. “ Duẫn Nhi phẩy tay. - “ Tỉ ấy không giết người bừa bãi đâu. “ 

“ Không thèm nói với muội. “ Du Lợi bỏ đi một nước.

Chỉ còn lại một mình Duẫn Nhi nàng mới bắt đầu suy nghĩ về những gì mà tam tỉ nói, rõ ràng nếu hắn chạy về phía cửa thì có thể thoát, chứ lọt vào lãnh địa của nhị tỉ thì làm sao có thể thoát ra khi đã trúng ám khí của tam tỉ. Hơn nữa Duẫn Nhi đã từng giao tranh với nữ thích khách đó nên biết rõ hắn không thể đủ sức thoát ra được, vậy tại sao chưa từng nghe nhị tỉ nói về tên thích khách nào cả, thậm chí khi tam tỉ báo cáo với đại tỉ thì sắc mặt của nhị tỉ cũng chẳng có gì kì lạ. 

Chẳng lẽ nhị tỉ…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com