TruyenHHH.com

bạc tình • gi/hsr x reader

Ausgelöscht

--dorothy-shiro

•1553•

• Scaramouche x Eroded God!Reader • Genshin Impact •

•Note: một fic trích trong plot dài kì (giống Albedo X Gold!Reader) mình viết, tóm tắt thì dông dài lắm.
Chung quy mình rất rất thích plot này của mình, chắc có lẽ mình sẽ viết nhiều trong tương lai.

Đại khái fic này về God!reader, chịu bào mòn, theo hcs mình archon bị bào mòn sẽ dần quên hết tất cả mọi thứ, chịu đựng những cơn đau vần vã chết đi sống lại. Đây gần như đoạn gần cuối ở fic mình, Scara cố gắng giúp reader thuyên giảm cơn đau để mỗi khi anh không có ở đó reader có thể chống chịu được (sau đoạn này là ảnh đi qua Sumeru chơi robot trái cây •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀)

Vậy thui, còn nguyên hcs/plot mình xồn làm trên Facebook là chính.

***

"Hãy làm theo những gì tôi bảo, được chứ?"

Bạn đáp lại bằng cái gật đầu yếu ớt. Scaramouche có thể thấy lông mày nhíu sâu lại, móng tay đâm sâu vào đầu gối và lưng bạn còng rạp xuống như một con cuốn chiếu. Anh thở dài, nỗi đau chồng chéo dày xéo bên trong bạn đang ngày càng lớn dần sắp vượt ngoài sức chịu đựng. Scaramouche lo sợ bạn sẽ sớm mất đi ý thức, tệ nhất là bạn sẽ không còn nghe thấy anh nói gì nữa.

Anh búng tay ra hiệu vài lần:

"Tôi biết chị đang rất đau, đừng tập trung vào nỗi đau, chỉ nghe tôi nói."

Scaramouche chỉnh cho lưng bạn ưỡn thẳng. Bạn có thể nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai lặp đi lặp lại hai chữ thả lỏng. Những ngón tay trên vai ghim vào tường giờ đang chạy dọc xuống bụng dưới, mu bàn tay anh đặt trên phần rốn từ từ ấn nhẹ.

"Đừng thở bằng miệng. Tuyệt đối không. Thở ra hết đi."

Anh hài lòng khi đốt ngón tay mình sờ nắn được phần xương sườn và xương chậu của bạn.

"Tốt lắm. Hít vào, căng bụng ra, chắc chắn rằng mỗi lần hít vào đầy đến mức chị không thể hít thêm. Sau đó, thở ra hết hơi, xẹp bụng lại. Lặp lại như vậy mười lần."

Bạn có vẻ chật vật, nỗi vần vã quá lớn khiến bạn không thể thả lỏng được hết cơ bắp. Tuy nhiên, bạn làm theo điều Scara nói, cố gắng tập trung vào hơi thở, trong đầu tâm niệm duy trì những lời ấy như một cái máy ghi âm bị hỏng.

"Này! Chị đang chuyển nỗi đau vào--"

Chưa kịp dứt lời, Scara vội vã bóp miệng bạn đủ đau để những tiếng rên la bật ra khỏi cổ họng. Bạn cảm giác hai đốt ngón tay anh chèn giữa hai hàm và theo sau là tiếng rắc chói tay lúc bạn cắn xuống và những mảnh tựa như sứ hay nhựa vỡ tan tành trong khoang miệng. Chúng nhanh chóng hoá thành đốm sáng vàng nhàn nhạt, trôi theo dòng máu đỏ chảy xuống cằm và sàn. Bạn ho sặc sụa, cả thân hình đổ sập, cơn đau thống khổ tựa như một mũi giáo tẩy trần đang xẻ đôi thân xác. Bấy giờ trong tai bạn chỉ còn tiếng hét ai oán, không phải của Scaramouche, tâm trí chỉ còn một màu trắng đặc sệt chói loà và bức mắt làm con ngươi, da thịt tê tái. Bạn thấy bản thân mình như phơi giữa cái tinh túy trần trụi, chúng đốt cháy sợi dây thần kinh, đau đớn khôn xiết nhưng bạn không thể cử động dù chỉ là một cái gập khớp ngón tay. Tất cả chỉ có trắng rã, trắng rã phân cực đến độ tựa như ba bốn thiên niên kỉ trôi qua, đời mời trao trả lại miền đêm tăm tối.

"Này! Tỉnh dậy đi, chị có nghe thấy gì không?"

Bạn nhận ra mình đang gào thét, bản thân ở tư thế quỳ rạp ôm đầu. Scaramouche dùng hết sức bình sinh để gỡ bạn trở lại tư thế thiền định nhưng vô ích, bạn giống một cái xác chết khô.

Khi cơn đau nhạt dần, bạn hít một hơi thật sâu, lặp lại theo những gì anh chỉ năm lần rồi mới chống tay ngồi thẳng dậy ở thế quỳ.

"Kunikuzushi..."

"Chị luôn như vậy, chị luôn nín thở mỗi khi chị đau."

Anh nhăn mày, đặt hai ngón tay không bị thương dưới mũi bạn để kiểm tra độ bình ổn của hơi thở.

"Tôi lại làm đau em rồi."

Bạn cau mày nắm lấy cổ tay của anh kéo lại gần. Một nửa bàn tay nham nhở vẫn còn đang chảy máu, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, Scara chỉ ngụ ý đừng bận lòng. Thở dài, bạn hôn lên cổ tay trắng ngần ấy, những làn sáng xanh bao trùm lấy cả hai và trong chốc lát bàn tay đẹp đẽ của anh đã nguyên vẹn như cũ.

"Tôi có thể tự chữa lành, nếu còn sức tốt nhất chị nên tìm cách xách được cái thân dậy."

Scaramouche để bạn gục đầu lên vai, nghe tiếng thở dốc của bản thân, bạn cũng đã đoán ra nét mặt không hài lòng của anh.

"Chỉ là cho em làm việc dễ dàng hơn."

Scaramouche không phải là người tự chữa các vết thương tốt, đặc biệt anh cũng hiếm khi để mình bị thương nặng trong các cuộc giao tranh. Bạn nói không sai, nếu tự thân chữa trị nửa bàn tay chắc cả tuần đến cung điện anh phải giấu khư khư trong túi áo.

"Vậy nó có hiệu quả không?"

"Có lẽ sẽ hiệu quả nếu tôi tập trung hoàn toàn vào hơi thở. Lúc đầu tôi làm theo lời em nói thì đúng là có ích, nhưng cơn bào mòn vào phút cuối gần như là đỉnh điểm, tôi đã bất tỉnh và ngừng hô hấp ngay sau đó... Thành thật mà nói nó khá khó thực hiện."

Scaramouche cười trừ:

"Nếu mỗi lúc đau chị chịu nhớ lời tôi nói, thực hiện được một nửa là đã tốt lắm rồi."

"Nói thế là sao?"

Bắt gặp khuôn mặt khó hiểu của bạn, anh lưỡng lự một lúc nhưng cuối cùng vẫn trả lời:

"Tôi sẽ đến Sumeru một chuyến, chưa rõ bao lâu sẽ về..."

Scaramouche biết khá là vô ích khi tìm một số phương pháp để thuyên giảm cơn đau của bạn khi hầu hết chúng là vô dụng. Anh đồng thời cũng hiểu dù đau đớn bạn cũng đều có thể vượt qua được, chuyện anh có mặt ở đây hay không đều chẳng mấy giúp ích. Song, Scaramouche không nguôi nỗi lo canh cánh để mặc bạn tự dày vò.

"Tôi sẽ ổn thôi. Dù có thở sai cách hay ngưng thở, tôi vẫn sẽ sống."

"Phải rồi, tôi toàn lo chuyện không đâu."

Anh cười khẩy nhìn xuống đầy trịnh thượng. Nói rồi, anh lau dọn đống lộn xộn trước khi bế bạn nằm xuống.

"Tôi sắp phải đi rồi, hãy tự chăm sóc bản thân...được không?"

"Trông em có vẻ lo lắng, em sẽ không quay trở lại?"

Bạn bối rối đan những ngón tay vào nhau khi bắt gặp ánh nhìn phức cảm thật lâu của Scara nhìn mình. Nỗi sợ hãi ập đến khi bạn bắt đầu nghĩ anh quá mệt mỏi với việc chăm sóc bạn và giờ Scara đang lựa một lí do, tìm một cái cớ thoả đáng để bỏ đi. Nếu anh làm vậy, bạn nghĩ bạn vẫn sẽ ổn thôi, bạn sẽ vượt qua tất cả, kể cả cái chết đơn độc, bạn đã đi xa đến mức này thì mọi âu lo trên đời chỉ là...

"Không, chỉ là không biết có trở về được hay không thôi."

Scara cắt đứt mạch suy nghĩ, bàn tay anh phủ kín đôi mắt héo mòn của bạn.

"Tại sao lần này em lại nhụt chí? Không giống em chút nào..."

"Là dự cảm."

Bạn đan tay mình vào tay anh, thì thầm nói:

"Chẳng phải tôi đã chúc phúc cho em?"

Một lần nữa, bạn rải những nụ hôn lên bàn tay đã vô số lần gãy nát vì bạn.

"Chị nói cái này là chúc phúc sao?" Scara bật cười nhạo báng, "Thành thật mà nói, tôi trông chờ thứ gì nhiều hơn nữa. Nhưng, tôi nghĩ tôi sẽ tìm cách trở về, chỉ sợ là rất lâu, sớm có thể là một năm, lâu hơn có thể là ba mươi năm mươi năm?"

Một ánh nhìn đăm chiêu khó tả, Scara nén tiếng thở dài ngao ngán, bạn có đủ vấn đề đáng bận tâm rồi, anh không muốn làm tình hình trở nên tệ hơn. Nhưng, anh chỉ sợ đà này, nếu không trở về sớm, bạn có khi không nhớ bản thân mình là ai chứ đừng nói là anh.

"Tôi sẽ không quên em đâu," Bạn kéo anh lại gần làm tư thế chắp tay cầu nguyện vô cùng khẩn thiết, "Dù kể cả đánh mất bản thân. Làm ơn hãy hứa sẽ trở về, tôi đợi bao lâu cũng được."

Nghe giọng bạn lạc đi trong nỗi sợ miên man, đôi mắt sáng thống khiết, bờ môi run rẩy, anh cười nhạt:

"Người như chị cũng phải cầu xin sao?"

"Em không phải là thần của tôi sao?"

Scaramouche nghiêng mình để hôn trìu mến lên đáy mắt sâu như giếng của bạn:

"Khi nào tôi cũng là thần của chị đúng không?"

Anh cúi xuống, rúc mình vào hõm cổ, anh không biết bao lâu nữa mới được vồ vập trong cái ôm, cái hôn của bạn.

"Tôi sẽ trở về, tôi không phải người sẽ bội ước archon của mình."

Scara đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán khi bạn chìm dần vào giấc ngủ nông. Anh cho củi vào lò, tắt một số ngọn nến và đèn dầu, chỉnh lại chăn và xoay hướng chiều dép cho bạn. Anh mong những ngày anh rời đi, Snezhnaya sẽ trổ nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com