Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh - Vinh Tiểu Hiên
82
Chương 82: Sưởi ấm Cốt Cốt Mèo con cho dù nhỏ thì vẫn lớn hơn Thư Thủy Thủy, vì không muốn mèo con cọ vào đất, Thư Thủy Thủy phải cố ngửa cao đầu, tư thế ngước mắt góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, chỉ có thể dùng khóe mắt đề nhìn đường ở trước mặt. May mắn địa thế đồng cỏ này cũng khá bằng phẳng, không quá gồ ghề khó đi, Thư Thủy Thủy di chuyển cũng khá thuận lợi, ít nhất cũng không té ngã, có điều cơ thể bất ổn là khẳng định, cơ thể nhỏ bé loạng choạng như say rượu, lúc nhanh lúc chậm, có đôi khi bước không vững mà nghiêng hẳn sang một bên. Có điều Thư Thủy Thủy vẫn luôn nhớ kỹ mình đang ngậm Cốt Cốt, tuy di chuyển khá cố sức nhưng chưa bao giờ để mèo con quết xuống đất, mèo con đen tuyền rất ngoan ngoãn, tựa hồ cũng hiểu được chuột nhỏ không dễ dàng, cho dù tư thế này không quá thoải mái nhưng nó cũng không giãy giụa, thỉnh thoảng còn yếu ớt meo hai tiếng, tựa hồ đang an ủi Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy cố gắng ngẩng cái đầu nhỏ, di chuyển tới địa điểm dự tính, nó nhớ ở phía nam hồ nước có một tảng đá, vừa vặn có thể cản gió lại có ánh sáng sung túc, đang nghĩ ngợi thì cẳng chân sau bị vướn, có cỏ xanh quấn lấy.Thư Thủy Thủy duy trì động tác đi tới trước, chân sau cố giơ cao kéo mạnh để thoát khỏi lá cỏ, thế nhưng thử hai lần vẫn thất bại. Bất đắc dĩ, Thư Thủy Thủy chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng để mèo con nằm xuống đất, sau đó quay lại nhìn chân mình.Cỏ xanh thắt nút lại nên mới trói chặt Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt cởi bỏ lá cỏ, lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chiêm chiếp yếu ớt, giống như tiếng chim hót.Thư Thủy Thủy gạt cỏ đi tới trước hai bước, sau đó nhặt được một con chim nhỏ mũm mĩm màu xám tro, cũng không biết là giống chim gì nhưng trông rất lông xù, chim con cũng ở trạng thái mới phá vỏ không lâu, trên cánh là lông lơ mềm nhũn."Tốt quá rồi! Có thể sưởi ấm cho Cốt Cốt!" Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng ngời, lạch bạch vọt tới trước mặt bé chim béo. Nhìn bé chim không quá lớn, Thư Thủy Thủy bỏ qua ý tưởng vặt lông chim, quyết định tha con chim béo này tới ở chung một chỗ với Cổ Lan Cốt. Bởi vì cơ thể nhỏ gầy, Thư Thủy Thủy chỉ có thể đi tới đi lui hai lần, không thể cùng lúc mang theo hai cục lông xù, Thư Thủy Thủy tiến tới vỗ đầu chim nhỏ đang kêu chiêm chiếp: "Cục cưng ấm áp, chờ một chốc tao sẽ lại đón mày nha."Tiếng chim kêu chợt khựng lại, cũng không biết có nghe hiểu hay không. Dù sao Thư Thủy Thủy cũng không lãng phí thời gian xoay người rời đi, ngậm lấy mèo con tiếp tục chạy đi.Không bao lâu Thư Thủy Thủy đã tới được địa điểm mục tiêu, là một tảng đá xanh hơi lõm xuống, phần lõm hướng về phía nam, vừa vặn chặn được gió từ phía bắc thổi tới, nơi này không tính là quá lớn, Cổ Lan Cốt ở hình dạng con người tuyệt đối không nằm vừa, nhưng hiện giờ...Thư Thủy Thủy lôi cái ổ nhỏ của mình ở trong linh phủ ra, sau đó lại tìm vài chiếc khăn tay vải bông trải ở bên dưới, đáng tiếc lúc làm lều vải đã sử dụng hết lông chim, Thư Thủy Thủy lót mớ bông vải tẩy trang dùng khi lau mặt ở bên trong, sau đó lại trải thêm một tầng vải bông. Thư Thủy Thủy tự mình bò vào trước, cẩn thận xử lý những nơi không bằng phẳng, xác định ổ nhỏ rất mềm mại thoải mái mới bò ra ngoài, sau đó ngậm lấy Cổ Lan Cốt, cố gắng đẩy Cổ Lan Cốt vào trong ổ nhỏ.Lúc này Thư Thủy Thủy cảm thấy thực may mắn, trước đây vì theo đuổi giấc ngủ nên nó đã làm ổ nhỏ rất rộng rãi. Sau khi mèo con nằm vào bên trong thì vẫn còn đủ chỗ cho Thư Thủy Thủy và cục cưng ấm áp kia. Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ đầu mèo con: "Cốt Cốt chờ chút nhé, Thủy Thủy đi nhặt cục cưng ấp áp.""Meo ~"Trong tiếng meo meo luyến tiếc của mèo con, Thư Thủy Thủy cẩn thận rời đi, mãi tới khi ổ nhỏ bị cỏ xanh che khuất, Thư Thủy Thủy mới bắt đầu chạy thật nhanh, đôi chân ngắn cũn tìm lại sự linh hoạt vốn có. Chuẩn xác tìm được địa điểm, gạt cỏ xanh, quả nhiên nhìn thấy bé chim béo màu xám tro. Thư Thủy Thủy bước vài bước tiến tới, không nói gì, trực tiếp há miệng ngậm lấy bé chim xám có hơi kinh hoảng, sau đó chạy đi như bay. Trọng lượng của bé chim béo này nhẹ hơn mèo con, thế nhưng tốc độ thật sự cũng không nhanh hơn bao nhiêu, bởi vì lông của bé chim béo này quá xù, lông tơ mềm mại che chắn tầm mắt.Lúc di chuyển lông tơ mềm mịn không ngừng quẹt qua mũi Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy đang chạy đi đột nhiên dừng lại, cái đầu nhỏ vốn hơi ngẩng lên tiếp tục ngẩng cao hơn, sau đó hắt xì một tiếng thật vang dội, bé chim béo ngã văng ra ngoài.Bé chim béo lăn hai vòng trên cỏ, tựa hồ bị ngã tới ngơ ngác, mãi tới khi ngừng lăn cũng không kêu tiếng nào.Thư Thủy Thủy bước nhanh tới, ôm lấy bé chim béo gấp gáp trấn an: "Xin lỗi, xin lỗi nhé, cục bông không bị ngã hỏng chứ?"Bé chim béo mở to cặp mắt tròn vo nhìn Thư Thủy Thủy, sau đó bắt đầu chiêm chiếp không ngừng, dáng vẻ vừa giận lại vừa ủy khuất.Thư Thủy Thủy không ngờ bé chim béo lại có cảm xúc phong phú như vậy, nhất thời có hơi ngơ ngác, chẳng qua nghĩ tới Cốt Cốt đáng thương đang ở trong ổ, Thư Thủy Thủy bất chấp nghĩ nhiều, tiến tới há miệng ngậm lấy bé chim béo vẫn còn đang tức giận bất bình.Cứ vậy Thư Thủy Thủy loạng choạng ngậm bé chim béo một đường không ngừng chiêm chiếp quay trở lại ổ nhỏ. Ngậm bé chim béo cố gắng bò lên ổ, đặt bé chim béo ở bên cạnh mèo con: "Cốt Cốt, có phải ấm áp hơn không?""Meo ~"Sau một chớp mắt, ánh mắt bé chim béo tựa hồ lóe lên chút kỳ dị, sau đó dùng cái cánh nhỏ thịt thịt xù lông của mình chỉ vào mặt Cổ Lan Cốt, sau đó làm ra động tác ôm bụng cười lăn lộn, chiêm chiếp không ngừng.Thư Thủy Thủy: "..."Tiến tới trước mặt bé chim béo đang vui vẻ cười chiêm chiếp, Thư Thủy Thủy nhíu lấy cổ bé chim béo, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó dò xét hỏi: "Bụng nhỏ?"Âm thanh chiêm chiếp của bé chim béo lập tức ngừng lại, sau một lát tiếng kêu chiêm chiếp vui sướng lại vang lên, có điều lần này bé chim béo rõ ràng rất vui sướng.Lúc này Thư Thủy Thủy đã xác định, bé chim béo trước mặt chính là Lưu Độ: "Bụng nhỏ vẫn luôn ở đây hả?" Bé chim béo lắc đầu, chiêm chiếp kêu không ngừng, hai cái cánh lông xù bé xíu liều mạng quơ quào, đáng tiếc Thư Thủy Thủy xem không hiểu.Thư Thủy Thủy có thể nhận ra Lưu Độ là vì lúc Thư Thủy Thủy gọi mèo con là Cốt Cốt, bé chim béo đã khiếp sợ một phen rồi ôm bụng cười to, chứng tỏ bọn họ chính là một đội, nếu là người của căn cứ Cổ Lan Cốt, cho dù là Dư Tẫn cũng không dám làm càn cười nhạo Cổ Lan Cốt như vậy, vì thế chắc hẳn là người khu B, Lưu Pha và Trình Khuyết hiển nhiên cũng không có khả năng, vì thế chỉ còn lại Lưu Độ mà thôi. Sao Lưu Độ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa vì sao lại biến thành một con chim? Thư Thủy Thủy suy đoán, có thể là vì không gian chuyển đổi nên Lưu Độ vừa vặn truyền tới nơi này: "Sao bụng nhỏ lại biến thành chim vậy?"Lưu Độ chỉ có thể kêu chiêm chiếp, không có cách nào biểu đạt rõ ràng, một chuột chim bắt đầu trò chơi khoa tay múa chân đoán ý. Thế nhưng năng lực diễn tả của Lưu Độ quá kém, cuối cùng Thư Thủy Thủy chỉ có thể vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu chim của Lưu Độ: "Bụng nhỏ à, cậu đúng là gà mờ mà."Gà mờ Lưu Độ: "..." Thư Thủy Thủy đẩy Lưu Độ lông xù tới gần mèo con. Lưu Độ cực kỳ ghét bỏ, chiêm chiếp kháng nghị, sau đó bị chuột nhỏ túm lấy cái mỏ vàng nhạt. Thư Thủy Thủy dựng thẳng một móng vuốt nhỏ đặt bên miệng làm động tác im lặng, sau đó dùng giọng nói thực nhỏ nhẹ nói: "Suỵt, đừng ồn, Cốt Cốt đang ngủ."Bé chim béo quay đầu nhìn lại, quả nhiên con mèo con kia vì ở trong hoàn cảnh thoải mái mà đã chìm vào mộng đẹp. Bé chim béo hiển nhiên không thể thích ứng, đây thế mà lại là Cổ Lan Cốt! Nếu không phải Thư Thủy Thủy chính miệng nói, cho dù thế nào thì Lưu Độ cũng không thể nhận ra được.Xuất phát từ tâm trạng đồng tình, cộng thêm yêu cầu của Thủy Thủy, bé chim béo cuối cùng vẫn chịu nhích tới gần.Nhìn bé cưng ấm áp nằm trong lòng mèo con, Thư Thủy Thủy hài lòng gật đầu: "Cục cưng ấm áp, cậu ở đây với Cốt Cốt nha, Thủy Thủy đi tìm chút đồ ăn."Bé chim béo chiêm chiếp hai tiếng."Đừng lo lắng, thời gian của thời không này đang trôi về phía bắt đầu, không có mãnh thú to lớn nào đâu." Thư Thủy Thủy an ủi.Bé chim béo nghe vậy thì kiềm chế không dựng đôi cánh nhỏ của mình lên, sau đó ngoan ngoãn nằm trong cái ổ nhỏ mà Thư Thủy Thủy trải. Biết bé chim béo chính là Lưu Độ, Thư Thủy Thủy cũng yên tâm hơn. Tuy nơi này là thế giới phó bản nhưng sinh tồn thì nhất định cần có thức ăn.Nếu thế giới phó bản là nơi hẻo lánh nào đó thật sự tồn tại trong vũ trụ, như vậy thức ăn ở nơi này cũng thật sự tồn tại, chỉ có điều bọn họ chỉ là thể tinh thần nên không thể trực tiếp ăn cơm, máy mô phỏng sẽ chuyển đổi thức ăn thành năng lượng tiến hành bổ sung cho thể tinh thần, đồng thời sẽ quấy nhiễu thần kinh sinh ra vị giác và cảm giác no bụng. Đây cũng là nguyên do vì sao thế giới trong máy mô phỏng tràn đầy nguy hiểm nhưng vẫn có vô số người muốn tiến vào, ngoại trừ trao đổi vật tư, lúc ở trong máy mô phỏng, lượng lương thực tiêu hao sẽ giảm bớt, cũng không cảm nhận được nhiệt độ thấp giày vò người ta ở bên ngoài. Chỉ cần có khả năng tìm được thức ăn trong máy mô phỏng thì có thể duy trì suy mạng, tất nhiên, máy mô phỏng không thể chuyển đổi trăm phần trăm, hơn nữa thức ăn khác nhau cũng có tỷ lệ chuyển đổi khác nhau. Những thứ này liên quan tới lý thuyết phân tử nguyên tử này Thư Thủy Thủy nghe không hiểu, cũng không có ý tưởng muốn nghiên cứu.Trong linh phủ của Thư Thủy Thủy không có thức ăn thích hợp cho thú con, Thư Thủy Thủy hy vọng mình có thể tìm được một hai sinh vật có vú đang nuôi con, nó có thể xin chút sữa của đối phương.Thế nhưng đi thật lâu Thư Thủy Thủy cũng không tìm được động vật nào đang trong thời kỳ cho con bú, thậm chí ngay cả động vật trưởng thành cũng không có. Đi lên một sườn núi thoai thoải, dãy núi trải dài xa xa, lia tầm mắt nhìn tới là một mảnh màu xanh mướt, ngay cả cây cối cao lớn cũng không có, phạm vi tầm nhìn rất thoáng đãng. Thư Thủy Thủy có chút phát sầu, xem ra thời không này đã không tồn tại sinh vật trưởng thành. Vậy Cốt Cốt phải ăn cái gì đây? Kiểm tra lại linh phủ của mình, linh thạch có thể bày trận pháp nhưng không thể ăn trực tiếp, hơn nữa Cốt Cốt hiện giờ cũng không thể tự chủ hấp thu linh thạch.Khoai lang? Gạo? Lúa mì?Cuối cùng, Thư Thủy Thủy quyết định nấu chút cháo cho Cổ Lan Cốt. Trên đường quay trở về, Thư Thủy Thủy bắt vài con châu chấu con, dự định khao cục cưng ấm áp một chút, dù sao trước đó nó lỡ hắt xì làm chim con bị ngã lăn.Cứ vậy, sau khi thời không chuyển đổi, một con chuột như Thư Thủy Thủy gánh vác nhiệm vụ nuôi hai con thú con. Lưu Độ đỡ một chút, châu chấu tuy nhỏ nhưng cũng không phải không có thịt, nếu thật sự không được thì Thư Thủy Thủy có thể đi bắt nòng nọc cho Lưu Độ, tất nhiên, Lưu Độ có dám ăn hay không là một chuyện khác. Nghĩ tới Thư Thủy Thủy làm món châu chấu nướng rất ngon, mỗi lần được cho ăn Lưu Độ đều cảm thấy rất mỹ mãn, vì thế cũng cố chịu đựng vất vả gánh vác trách nhiệm làm ấm.Về phần thức ăn của Cổ Lan Cốt, đây mới là vấn đề làm Thư Thủy Thủy lo lắng, mấy ngày kế tiếp, Thư Thủy Thủy đã đảo khắp mọi nơi gần đây, căn bản không có thứ gì thành thục, tất cả sinh mệnh thể, bao gồm cả thực vật cũng đang ở trạng thái đảo ngược thời gian, từ già thành non. Nòng nọc trong hồ nước đã sắp quay về trạng thái trứng nước, ngay cả cá nhỏ cũng sắp biến thành cá con.Thư Thủy Thủy câu cá vài ngày, cá câu được ngày càng nhỏ, căn bản đã không thể nào xem là nguồn cung cấp thức ăn nữa, nhưng thức ăn trong linh phủ có hạn, Thư Thủy Thủy cũng đã thử trồng trọt, kết quả căn bản không có thực vật nào nảy mầm, hiển nhiên trong thời điểm này, trồng trọt là không có ý nghĩa. Mỗi ngày chuột nhỏ đều xoay quanh bên hồ, Thư Thủy Thủy không dám tưởng tượng tới khoảnh khắc Cổ Lan Cốt chết đi trong thời không kia, giống như đang cố gắng phủ bụi lên những ký ức đó, Thư Thủy Thủy cảm thấy thực may mắn vì khoảnh khắc đó rất ngắn, làm nó thậm chí còn chưa kịp chuyển đổi tâm trạng từ hoảng loạn sang bi thương.Nhưng giờ đây, Thư Thủy Thủy lại một lần nữa đối mặt với thử thách, hơn nữa tình huống hiện giờ không tốt hơn thời không kia bao nhiêu, khởi đầu và giới hạn của sinh mạng kỳ thực không khác biệt quá lớn, đều là tịch mịch hoặc hư vô vĩnh cửu.Vùng núi non này yên tĩnh như vậy là vì sinh vật quay trở về trạng thái thú con nếu không có mẹ cho ăn thì cũng không thể sống được quá lâu, cho dù sống sót thì sinh mạng vẫn tiếp tục trở về điểm khởi đầu, mãi tới khi biến thành trạng thái vô tri. Thư Thủy Thủy nhón chân nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh ổ nhỏ, nhìn mèo con màu đen cuộn mình thành nửa vòng tròn, cái mũi nhỏ hồng hào phập phồng theo quy luật. Thư Thủy Thủy nhịn không được tiến tới dùng đầu mình cọ nhẹ vào đầu mèo con.Ký ức của Cổ Lan Cốt có vẻ ngày càng mờ nhạt hơn, mấy ngày nay đáp lại Thư Thủy Thủy ngày càng ít hơn, chỉ là vẫn theo bản năng thân thiết Thư Thủy Thủy, điều này làm quá trình nuôi dưỡng thú con của Thư Thủy Thủy cũng thuận lợi không ít.Mấy ngày nay bé chim béo cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, thời gian kêu chiêm chiếp cũng ít đi, cố gắng không gây thêm phiền phức cho Thủy Thủy, thậm chí còn chủ động chăm sóc mèo con, dùng miệng kéo khăn tay đắp chăn cho mèo con, sau đó làm ra bộ dáng cầu được khen ngợi.Thư Thủy Thủy thường vươn móng vuốt vỗ vỗ bé chim béo, sau đó Thư Thủy Thủy phát hiện móng vuốt sắc bén của mình cũng yếu đi, rõ ràng là biểu hiện thoái hóa.Không sai, Thư Thủy Thủy cũng bị thời gian thụt lùi của thời không này ảnh hưởng, đang thu về trạng thái còn nhỏ. May mắn Thư Thủy Thủy là một con chuột ngay cả mình mấy trăm tuổi cũng không biết, thời gian đảo nghịch trên người Thư Thủy Thủy không quá rõ ràng.Thư Thủy Thủy tính toán một chút, thời gian đảo ngược có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên nó tiến vào vùng núi này, trong thời không tiếp theo, thời gian đảo ngược chưa từng ngừng lại, chỉ là tuổi thọ của Thư Thủy Thủy quá lớn nên bản thân nó mới không cảm nhận rõ ràng. Có điều lúc ở trong nhà Lê Mộng, bậc thang sinh mệnh của Thư Thủy Thủy đã giảm xuống một nấc, biểu hiện chính là lông tơ bị biến thành màu nâu nhạt, cọng lông chuột mà Thư Thủy Thủy phát hiện trong túi công văn của Úy Lan kỳ thực chính là của bản thân nó, chẳng qua là sau khi bị thoái hóa. Thư Thủy Thủy nằm trong ổ nhỏ suy nghĩ về chuột sinh, không thể dừng lại quá lâu ở thời không này, nó phải mau chóng tìm được điểm khác thường trong thời không. Thời không này không có nguồn lương thực, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, tất cả mọi thứ sẽ trở về hư vô.Bé chim béo mở to đôi mắt tròn vo, cố gắng khống chế suy nghĩ muốn đùa nghịch với Thủy Thủy. Thật ra Lưu Độ cảm thấy cảm giác kích cỡ của mình tương đương với Thủy Thủy thực mới mẻ, giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới, nếu không phải còn nhiệm vụ sưởi ấm cho Cổ Lan Cốt, chỉ sợ Lưu Độ sớm đã lao ra ngoài vui chơi, tất nhiên, là một con chim non, Lưu Độ không thể nào vui chơi thỏa thích được. Thư Thủy Thủy đặt cái đầu nhỏ của mình nằm bên cạnh Cổ Lan Cốt, hai cục nắm nằm trong ổ nhỏ, bên cạnh còn có một bé chim béo lẳng lặng gia nhập. Sắp xếp lại những sự kiện mình đã trải qua ở ba thời không, điểm khởi đầu chính là thung lũng, điểm cuối là chỗ thành phố của Úy Lan, cuộc sống ở căn hộ của Lê Mộng. Nếu đây là một tuyến thời gian thì tựa hồ vẫn còn thiếu một đoạn, đó chính là sau khi Úy Lan chết đi, Lê Mộng như thế nào?Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt vỗ đầu mình một cái, lôi ra một chiếc nhẫn từ linh phủ. Đây là nhẫn lấy được từ trên người Úy Lan, hẳn là Úy Lan đã mua trong lúc đi công tác, hiển nhiên Úy Lan đã hoàn thành một vụ mua bán lớn, có lẽ dự định độc lập thoát ra khỏi gia tộc để loại bỏ nỗi khủng hoảng của Lê Mộng. Úy Lan thành công, vì thế gấp gáp mua nhẫn, dự định sau khi trở về sẽ cầu hôn nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tất cả sinh mệnh thể nháy mắt mất đi sức sống, sinh mạng đạt tới điểm cuối. Không đúng! Úy Lan đã chết già! Thư Thủy Thủy nhớ rõ, lúc nó ở trong căn hộ từng phát hiện lông tơ màu trắng trên người mèo mun, bây giờ nghĩ lại có chút giống tóc bạc trắng của con người, là dấu hiệu của già yếu! Tức là trong thời không đó, Cốt Cốt cũng chết già! Người ta nói mèo có thể biết trước thời khắc tử vong của mình, vì thế trước khi chết chúng nó sẽ rời khỏi nhà, không để người nhà biết. Sáng sớm hôm đó, sở dĩ Cốt Cốt gấp gáp muốn nó ra ngoài tản bộ như vậy, thậm chí nó còn chưa kịp bò vào khăn đã ngập nó đi ra ngoài là vì khi đó Cốt Cốt đã dự cảm được sinh mệnh của mình gần đi tới điểm cuối. Thư Thủy Thủy tựa hồ nháy mắt hiểu ra gì đó, lúc nó và Cổ Lan Cốt tiến vào phó bản thì đã đi ngược thời gian, Cổ Lan Cốt đi theo hướng điểm cuối của sinh mệnh, chính là chết già. Mà Thư Thủy Thủy thì đi theo hướng khởi đầu của sinh mệnh, tức là còn nhỏ. Đồng thời Cổ Lan Cốt và Úy Lan có tồn tại chút liên hệ nào đó, Úy Lan chết đi, Cổ Lan Cốt cũng chết. Vậy còn mình? Thư Thủy Thủy nhớ tới Lê Mộng có hành vi cử chỉ và hứng thú sở thích rất giống mình, mình và Lê Mộng tựa hồ cũng tồn tại liên hệ! Nếu sinh mệnh của mình đang đi theo hướng trẻ lại, như vậy Lê Mộng cũng vậy! Vì thế điểm thiếu sót trong thời không kia chính là sinh mệnh của Lê Mộng đang tiến về phía thời điểm trẻ lại! Khó trách trong thời không đó, Lê Mộng ngày càng nhạy cảm hơn, cũng thường xuyên u sầu, thì ra đây chính là bí mật của Lê Mộng! Lê Mộng biết mình đặc biệt! Nói tới thì trong thời không đó, Thư Thủy Thủy chưa từng gặp cha mẹ của Lê Mộng, ngoại trừ Úy Lan thì không thấy Lê Mộng có bất cứ bạn bè thân thiết nào khác. Ít nhất thì trong khoảng thời gian đó không hề có ai tới căn hộ tìm Lê Mộng. Sinh mạng của Lê Mộng đang từ già hướng về trẻ, mà sinh mạng của Úy Lan lại từ trẻ hướng tới già. Đây mới là nguyên nhân thực sự làm Lê Mộng lo âu, có lẽ gia đình chỉ là một mồi dẫn lửa, khoảng cách thật sự giữa hai người chính là quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác biệt, giống như hai đường thẳng giao nhau, sau một phút tương giao ngắn ngủi chính là càng ngày càng xa. "Mình biết rồi! Then chốt vượt qua phó bản nằm trên người Lê Mộng!" Nắm chuột bật dậy khỏi ổ nhỏ.Bé chim béo cũng ngơ ngác ngồi dậy, chiêm chiếp kêu, vẻ mặt mờ mịt. Ánh mắt Thư Thủy Thủy đột nhiên nhìn chằm chằm trên chiếc cánh mềm của bé chim , Lưu Độ bị ánh mắt nhiệt tình của Thư Thủy Thủy làm cho mất tự nhiên, lặng lẽ rụt chiếc cánh nhỏ của mình lại. Thư Thủy Thủy tiến tới trước: "Bụng nhỏ, cho Thủy Thủy xem cánh của cậu một chút đi, yên tâm, tôi không muốn ăn cánh gà nướng, Cốt Cốt cũng không ăn."Lưu Độ thật sự bị lời an ủi này dọa hoảng, thế nhưng vẫn thực tin tưởng Thư Thủy Thủy, ngoan ngoãn giơ chiếc cánh nhỏ của mình lên.Cánh vẫn chỉ là cánh thịt, nhưng không giống mấy ngày trước, lông xù trên cánh đã mọc ra lông vũ độ cứng nhất định, mặc dù chỉ là một cọng nhỏ nhưng nó rất khác với lông nhung. Thư Thủy Thủy hưng phấn cầm lấy chiếc cánh nhỏ, dùng móng vuốt chỉ cọng lông kia: "Cái này vừa mới mọc hả?"Bé chim béo gật đầu.Thư Thủy Thủy ôm cổ bé chim béo nói: "Người anh em, thương lượng một chuyện nha."Bé chim béo tỏ vẻ cảnh giác, cố gắng rụt chiếc cánh nhỏ của mình lại, sau đó ôm trong lòng."Thủy Thủy không muốn cánh của bụng nhỏ, có điều nếu bụng nhỏ có thay đổi gì thì phải lập tức báo cho Thủy Thủy biết." Thư Thủy Thủy hiểu được, Lưu Độ xuất hiện ở thời điểm này không phải ngẫu nhiên, tất cả sinh mệnh thể đều đang thoái hóa, chỉ có Lưu Độ là đang trưởng thành, điểm khác thường ở thời không này chính là Lưu Độ, hoặc ít nhất là có liên quan với Lưu Độ.Mấy ngày tiếp Thư Thủy Thủy gần như là một tấc cũng không rời quan sát bé chim béo, đồng thời cũng mang theo Cốt Cốt ở bên người, ôm hy vọng lần này lúc rời đi có thể mang theo Cốt Cốt.Mấy ngày nay Lưu Độ quả thực rất sung sướng, bởi vì mấy hôm nay lực chú ý của Thủy Thủy dành cho cậu rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, cậu có yêu cầu gì cũng được đáp ứng, cảm giác này làm Lưu Độ cảm thấy cho dù không làm người, làm chim cũng rất tốt. Nếu để Lưu Pha biết suy nghĩ của em trai mình, chỉ sợ anh sẽ đánh chết đứa em không có chí tiến thủ này. Một ngày nọ em trai không chí tiến thủ của Lưu Pha đi bộ tới chỗ một cây con, sau đó thấy được một ổ trứng chim, tựa hồ nhớ ra gì đó, Lưu Độ kêu chiêm chiếp vọt tới bên cạnh tổ chim. Nháy mắt Lưu Độ vọt tới bên cạnh tổ chim, Thư Thủy Thủy biết đây cũng là điểm mấu chốt của thời không kia, cũng tức là thời không của Lê Mộng sau khi Úy Lan chết.Khi thời không một lần nữa ổn định lại, Thư Thủy Thủy xuất hiện trên lối đi bộ của con đường, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu rọi lên lằn đường, Thư Thủy Thủy đứng trên vạch trắng song song, trong lòng nặng trĩu, lông xù! Thư Thủy Thủy cao hứng nhảy nhót một cái, sau đó cúi đầu hôn chụt một cái vào gáy cổ mèo con: "Cốt Cốt vẫn ở đây, thật tốt quá!"Lúc nói chuyện thì có tiếng ô tô từ phía xa truyền tới, Thư Thủy Thủy nhanh chóng phán đoán phương hướng, sau đó chạy tới chỗ bụi cây bên đường trước khi ô tô chạy tới, trốn ở trong bóng râm. Thư Thủy Thủy mang theo Cốt Cốt, không có chuyện gì làm Thư Thủy Thủy vui sướng hơn, điều duy nhất làm Thư Thủy Thủy bận tâm là Lưu Độ đã không đi cùng, có lẽ Lưu Độ vẫn còn ở thời không đó, cũng có thể Lưu Độ đã được dịch chuyển tới thời không khác. Thời gian được đưa tới là buổi tối, so với núi rừng yên tĩnh trước đó thì nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng kêu rỉ rả của đám ve sầu: "Cốt Cốt muốn ăn ve sầu hả? Chờ Cốt Cốt lớn rồi, Thủy Thủy bắt cho Cốt Cốt ăn."Tiếng kêu của ve sầu hơi khựng lại một chốc, sau đó tiếp tục rỉ rả kêu mà không sợ làm phiền nhiễu người khác. Ăn ve sầu là chuyện rất xa xôi, hiện giờ quan trọng nhất là làm thế nào nuôi sống Cốt Cốt, Thư Thủy Thủy suy nghĩ một hồi lâu rồi ngậm Cốt Cốt rời đi. Ngày hôm sau, trong công viên nhỏ gần căn hộ của Lê Mộng xuất hiện một cái thùng giấy nhỏ, bên trong thùng là một con chuột nâu nhỏ cực kỳ đáng yêu, bên cạnh còn có một con mèo con màu đen còn chưa mở mắt, một mèo một chuột ôm chặt lấy nhau cực kỳ thân thiết. Mà làm người ta chú ý nhất chính là bên ngoài chiếc hộp có viết ba chữ xiêu vẹo: cầu bao nuôi. [hết 82]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com