Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh - Vinh Tiểu Hiên
71
Chương 71: Là tôi không có bản lĩnhLưu Pha cảm thấy thực mất mặt, đứa em ngốc nhà mình dụ thú cưng nhà người ta cũng thôi đi, vấn đề là không thành công lại còn bị chê. Lưu Độ bị nghẹn không khỏi nghĩ tới nỗi sợ hãi bị muỗi báo thù khi lần đầu tiên mình gặp Thư Thủy Thủy: "Sao lại đáng sợ chứ? Không phải Thư Thủy Thủy mập lên sẽ càng đáng yêu hơn à?"Thư Thủy Thủy nghiêm túc lắc đầu: "Mập lên thường sẽ làm nội tiết mất cân đối, đồng thời nhất định sẽ bị rụng lông, tôi không muốn trần truồng như mấy người đâu, ra ngoài còn phải mặc quần áo để giữ ấm, hơn nữa eo của tôi thế này là vừa rồi." Nói xong, Thư Thủy Thủy còn vươn móng vuốt vỗ vỗ eo mình. Thật ra còn một chuyện quan trọng mà Thư Thủy Thủy không nói, chuột cuồng tay nếu thật sự một năm tăng nửa ký như vậy, chẳng phải sau này không thể nào ngủ trong lòng bàn tay Cổ Lan Cốt nữa à?Lưu Độ không thể phản bác. Lưu Pha cảm thấy Thư Thủy Thủy nói rất có lý: "..." Tựa hồ anh đã hiểu được vì sao Lưu Độ lại bị tẩy não, đây không phải là một con chuột biết nói chuyện, còn là một con chuột biết giảng logic. Bắt cóc Thủy Thủy là chuyện không thể nào, chỉ cần Cổ Lan Cốt còn sống, chuyện này là không có khả năng. Lưu Độ vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ cảm thấy mình có thể cố gắng đấu tranh một chút. Nhưng nhìn thung lũng cỏ xanh mươn mướt, lại nhìn bốn con châu chấu được Thư Thủy Thủy nuôi thả, đột nhiên phát hiện căn cứ khu B mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo có vẻ đặc biệt nghèo khó, không có thứ gì có thể mang ra. Điều kiện cuộc sống đơn giản là ăn, mặc, ở, đi lại; trước mắt thì thức ăn là không được rồi, mùa đông mặc kệ ở nơi nào cũng đều là ổ trú, đi lại cũng không có tác dụng. Lưu Độ cảm thấy mình chỉ có thể nhắm vào mặc và ở. Lưu Độ nhìn lớp lông xù của Thư Thủy Thủy, suy nghĩ đáng vẻ Thư Thủy Thủy mặc quần áo, sau đó cảm thấy cực kỳ đáng yêu: "Thủy Thủy có thích quần áo mới không? Khu B có nhiều lắm, còn có nhà ở xinh đẹp, tôi có thể làm cho Thủy Thủy một biệt thự riêng thật lớn." Nếu khi nãy hành vi dụ dỗ của Lưu Độ còn có chút che giấu, hiện giờ chính là trắng trợn, Cổ Lan Cốt, Nam Ca và Dư Tẫn đồng thời ném ánh mắt sắc bén sang. Lưu Độ làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước nóng, tùy tiện mấy người nhìn. Có điều nhóm Cổ Lan Cốt cũng không cảm thấy quá lo lắng, bởi vì Thủy Thủy không giống mấy con chuột hèn mọn dễ bị mê hoặc ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không chú ý tới mấy thứ này. Nhưng không ngờ Thư Thủy Thủy lại nghiêng cái đầu nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ. Ánh mắt Lưu Độ sáng rực, Dư Tẫn có chút mất kiên nhẫn, chỉ hận không thể đưa tay túm lấy gáy cổ chuột nhỏ lắc lư một phen, để chuột nhỏ tỉnh táo một chút. Ngay lúc Dư Tẫn nhịn không được muốn lên tiếng, Thư Thủy Thủy rốt cuộc ngẩn cái đầu nhỏ, có điều không phải đáp lại Lưu Độ, mà là nhìn sang Cổ Lan Cốt: "Cốt Cốt có muốn mặc quần áo mới không? Cốt Cốt có muốn ở biệt thự lớn không? Thủy Thủy không có bản lĩnh, không thể xây biệt thự cho Cốt Cốt, chỉ có thể làm lều vải, chỉ có thể làm mũ và găng tay cho Cốt Cốt, cũng không làm quần áo."Chuột nhỏ càng nói lại càng đau lòng, tựa hồ cảm thấy mình thực vô dụng, lỗ tai nhỏ mềm nhũn rũ xuống, cuối cùng bẹp trên phần đầu lông xù, ngay cả chòm râu hình như cũng rũ xuống, mỗi sợi lông tơ trên người đều tỏa ra hơi thở tự trách, rưng rưng nước mắt nhìn Cổ Lan Cốt. Lưu Pha gần như cười ngất, thì ra lều vải kia là chuột nhỏ này làm! Còn làm găng tay và mũ, đây là chuột gì vậy? Hơn nữa vì sao một con chuột lại có giác ngộ nuôi gia đình như vậy? Kế hoạch dụ dỗ của Lưu Độ một lần nữa cì phương thức suy nghĩ không tầm thường của Thư Thủy Thủy mà tuyên bố thất bại, hơn nữa nhìn chuột nhỏ vì tự trách mà ỉu xìu, Lưu Độ cảm thấy mình bị ghim một tên, chỉ hận không thể bật người ôm lấy chuột nhỏ điên cuồng vuốt lông để trấn an. Hiển nhiên Lưu Độ không thể nào thực hiện được nguyện vọng này, có điều có thể nhìn Cổ Lan Cốt vuốt chuột. Cổ Lan Cốt nâng cục nắm mềm nhũn, vươn hai ngón tay vuốt từ đầu tới chóp đuôi Thư Thủy Thủy, sau hai lần, Thư Thủy Thủy nằm bẹp ra làm bánh chuột trên tay Cổ Lan Cốt, cả người tỏa ra thái độ vui thích, mỗi lần vuốt một cái, lỗ tai chuột nhỏ run một chút, bánh chuột mỏng dính như sắp hòa tan tới nơi: "Thủy Thủy rất tuyệt, tôi không thích ở biệt thự, chỉ thích ở lều vải, nhất là lều vải Thư Thủy Thủy may, tôi không thích mặc quần áo, chỉ thích đội mũ đeo găng tay."Nhóm người: "..." Cứ cảm thấy quái lạ chỗ nào đó. Cổ Lan Cốt vẫn còn tiếp tục vuốt chuột, tiếp tục nói: "Tất nhiên, nếu là quần áo Thủy Thủy làm thì tôi sẽ rất thích." Bánh chuột được đấm bóp toàn thân híp mắt: "Thủy Thủy sẽ làm quần áo cho Cốt Cốt, màu nâu, màu Cốt Cốt thích nhất." Nhóm người: "..." Cái đồ gian xảo không biết xấu hổ, có găng tay có mũ còn chưa đủ, còn muốn kiếm thêm một bộ quần áo, lại còn là chính tay Thư Thủy Thủy tự may nữa chứ! Ánh mắt Lưu Pha đảo tới đảo lui trên người Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, cứ cảm thấy có chỗ gì đó lạ lạ quái quái, hình thức ở chung của cặp chủ nhân và thú cưng này có phải hơi lạ không? Có thể cưng chiều thú cưng như vậy sao? Hơn nữa rốt cuộc là ai cưng chiều ai đây? Sao có cảm giác hơi bị ngược vậy? Nhìn em trai nhà mình chỉ hận không thể chảy nước miếng, Lưu Pha thực bất đắc dĩ, tình huống này không phải quá rõ ràng rồi à? Bọn họ không thể nào mang con chuột biến dị này đi được: "Được rồi, dẫn cậu tới đây không phải để cậu quấy rối." Lưu Độ vốn vắt hết óc muốn mở miệng lần nữa chỉ có thể im lặng nuốt xuống những lời chưa kịp nói. Đối với chuột nhỏ kỳ lạ chỉ nghe tên chưa từng gặp này, Lưu Pha cảm thấy, ấn tượng của lần gặp mặt đầu tiên này cũng không xấu, thì ra không phải kẻ địch quá giả dối, quá biết cách thu mua lòng người, mà thật ra là em trai nhà mình quá ngu, nhìn thấy chuột nhỏ thì chỉ số thông minh liền rớt xuống mấy bậc. Không còn dây dưa chuyện dụ dỗ chuột nhỏ, bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều. Lưu Pha cũng không trực tiếp hỏi chuyện nhiệt độ khe núi mà đặt vấn đề vào máy mô phỏng để tiếp tục câu chuyện. Có điều rất hiển nhiên, vấn đề trao đổi máy mô phỏng cũng cần có Thư Thủy Thủy ở đây, bởi vì máy mô phỏng này là Thư Thủy Thủy tự mình phát hiện. Lần này Thư Thủy Thủy không tự ý bán máy mô phỏng với cái giá hai con châu chấu 'đắt đỏ' nữa, mà ngoan ngoãn ngồi trên vai Cổ Lan Cốt, nghe thấy đề tài cảm thấy hứng thú còn vô thức run run lỗ tai. Lưu Pha quan sát tỉ mỉ nhận ra dấu hiệu này, phát hiện Thư Thủy Thủy cảm thấy hứng thú với thế giới mô phỏng, mỗi khi trọng tâm câu chuyện liên quan tới vấn đề không gian mô phỏng cụ thể thì lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy sẽ run lên một cái: "Thủy Thủy từng vào không gian mô phỏng bao giờ chưa?"Lưu Pha chỉ hỏi thử mà thôi, nhưng lại thấy chuột nhỏ trên vai Cổ Lan Cốt điên cuồng gật đầu, dáng vẻ thực gấp gáp. Thư Thủy Thủy sao có thể không gấp, mắt thấy mùa đông đã sắp được hai tháng, chính mình vẫn chưa ngủ đông, tình huống này ở trên địa cầu là chưa từng có, một con chuột sóc không thể ngủ đông là không có linh hồn, Thư Thủy Thủy sớm đã hi vọng được cùng Cổ Lan Cốt ngủ đông trong máy mô phỏng. Đối với Thư Thủy Thủy mà nói, mỗi việc trong cuộc sống này đều đáng giá phải hành xử thực nghiêm túc, nhất là lần đầu tiên cùng thú cưng hình người ngủ đông, còn là kiểu ngủ đông từ trước tới giờ chưa từng thử qua. Bởi vì Thư Thủy Thủy dựa vào rất gần, Cổ Lan Cốt gần như có thể cảm nhận được cảm xúc lông xù cọ vào gương mặt khi chuột nhỏ điên cuồng gật đầu, hô hấp của anh hơi khựng lại, nghĩ tới không gian đăng nhập vẫn không có vật gì thì không khỏi buồn bã, thì ra chuột nhỏ chờ mong đến vậy mà chưa từng biểu lộ cho anh biết. Trình Khuyết vẫn không mở miệng nói chuyện yên lặng thu hết mọi thứ vào đáy mắt, bao gồm cả biểu cảm suy sụp thoáng qua của Cổ Lan Cốt, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn thế mà lại nhìn thấy cảm xúc tiêu cực trên người Cổ Lan Cốt. Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, Trình Khuyết liền đoán được đại khái, hẳn là không gian đăng nhập trong máy mô phỏng của Cổ Lan Cốt không có bất cứ thứ gì, ngay cả chiến thần bất bại cũng có lúc bó tay không có cách nào. Phát hiện tình huống của Cổ Lan Cốt tựa hồ có thay đổi, Trình Khuyết quyết định tạm thời án binh bất động, dù sao thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cổ Lan Cốt chính là sự đảm bảo để hắn có thể sống yên ổn ở tinh cầu Thương Chiến này, cho dù đồ dùng thiếu thốn, Trình Khuyết cũng hiểu rõ, ở tinh cầu này, cho dù là trí lực hay vũ lực đều không có người nào hơn được Cổ Lan Cốt. Dưới sự đả kích của nền văn minh thứ bảy, tinh cầu Thương Chiến này mặc dù có sức mạnh mới xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ trong tận thế, khả năng lớn nhất là biến số này tới từ Cổ Lan Cốt. Tất nhiên, tất cả những thứ này đều là suy đoán của Trình Khuyết, dù sao Cổ Lan Cốt cũng chỉ là nửa người nửa máy, mà trên thiên hà Tiên Ca lại có một số lượng lớn Robot trí năng, số người máy này đều là thể hoàn toàn, đã thức tỉnh được ý thức và trí tuệ của mình. Trình Khuyết không biết thời gian nền văn minh thứ bảy giáng xuống và thiên hà Tiên Ca xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, thiên hà Tiên Ca cũng không may mắn thoát được sự hủy diệt. Trong thời tận thế mà thời gian và không gian hỗn loạn đó, rõ ràng là khoảng cách mà mắt thường không thể nào nhận ra, nhưng bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy thiên hà xa xôi. Đây cũng là vì sao có nhiều người có thể nhìn thấy tinh cầu Thương Chiến hoàn chỉnh, không gian nơi đó tựa hồ rất xa lại tựa hồ gần trong gang tấc, vô số người tuyệt vọng lơ lửng trong thời không hỗn loạn, thậm chí bởi vì thời không hỗn loạn mà bọn họ chỉ có thể cô độc giãy giụa, không thể nào truyền đi được, có người còn hoàn chỉnh, có người biến thành trang giấy 2D, có người hóa thành hư vô, nhưng đều không ngoại lệ, đều đang lẳng lặng chờ đợi tử vong. Có người chết đi ngay lập tức khi nền văn minh thứ bảy giáng xuống, bởi vì thời gian của bọn họ trở nên rất ngắn ngủi, có người lại có thể 'sống' tới thời điểm cuối cùng, bởi vì thời gian của bọn họ được tăng trưởng vô hạn. Hồi tưởng lại thế giới như địa ngục đó, Trình Khuyết vẫn còn sợ hãi, đó là lần đầu tiên hắn đối mặt với nền văn minh đa chiều, cũng là lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được quy tắc của vũ trụ. Không có đạo lý, cũng không cần giải thích, tất cả mọi thứ đều thực nhỏ yếu: "Thủy Thủy có biết về không gian áp súc không?"Vấn đề của Trình Khuyết thành công hấp dẫn sự chú ý của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy vẫn còn nhớ rõ người trước mắt này từng bắt chuyện với Cổ Lan Cốt: "Cậu và Cốt Cốt là bạn hả? Xin chào." Mặc dù đã nghe qua nhiều lần, thế nhưng Trình Khuyết hiển nhiên bị cách gọi Cốt Cốt này làm nghẹn họng một chút, ánh mắt liếc về phía Cổ Lan Cốt, không tính là ngoài ý muốn khi thấy đối phương không có chút biểu cảm gì: "Xin chào, tôi là Trình Khuyết, Thủy Thủy có thể hiểu tôi là người hiểu rất rõ về tướng quân Cổ Lan." "Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Khuyết một chút, sau đó nghẹo đầu tiến tới bên tai Cổ Lan Cốt: "Cốt Cốt, người này nói mình hiểu anh rất rõ, cậu ta có biết Cốt Cốt sợ mèo không, có biết Cốt Cốt thích màu nâu không, có biết Cốt Cốt thích ăn châu chấu không?" Cổ Lan Cốt cau mày, sau đó hơi nghiêng đầu, vừa định nói chuyện thì phát hiện chuột nhỏ đã ngoan ngoãn nghiêng cái đầu nhỏ, đưa lỗ tai tới gần mình, chờ Cổ Lan Cốt thì thầm: "Những chuyện này chỉ có Thủy Thủy biết thôi." Cổ Lan Cốt quay sang thì thầm vào chiếc tai nhỏ của Thư Thủy Thủy. Nhóm người có thính lực nhạy bén: "..." Trình Khuyết: "..." Nếu không phải có màn thủ thỉ giữa ban ngày ban mặt này, hắn thật sự không biết Cổ Lan Cốt thế mà lại thích ăn châu chấu?! Thư Thủy Thủy quay sang trừng hai mắt với Cổ Lan Cốt, sau đó vỗ vỗ phần ngực nhỏ của mình: "Cốt Cốt yên tâm, Thủy Thủy sẽ giữ bí mật, tôi sẽ trở thành chuột hiểu rõ Cốt Cốt nhất!" Cổ Lan Cốt: "Ừm." Nhóm người: "..." Cứ có cảm giác sắp mù mắt tới nơi.[hết 71]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com