Bac Quan Nhat Tieu Sung Ai
Bắc kinh - 9h00 PM ...." Hahaha cuối cùng Hoàng Tổng của chúng ta cũng sắp chiếm được mỹ nhân trong lòng rồi "" Chúc mừng Hoàng Tổng , chúc mừng ngài " " Hahha cạn ly " ...Những tiếng reo hò bên ngoài làm Tiêu Chiến bừng tỉnh . Cậu cố gắng ngồi dậy mặc dù đầu đang đau như búa bổ . Một lúc sau , trạng thái đã ổn định cậu nghe được những lời nói đùa cợt bên ngoài kia , liền nghiến răng , khuôn mặt lộ rõ vẻ câm phẫn hướng ra cánh cửa đang đóng nơi mà bọn bỉ ổi kia đang cười nói vui vẻ ở bên ngoài . " Chết tiệt ! mấy tên khốn nạn " Tiêu Chiến chính là bị bọn chúng bắt cóc đem về đây . Cậu hiện tại là một sinh viên đại học ngành kiến trúc . Là con trai nhưng trời sinh cậu đã là một người có nét đẹp yêu nghiệt , lay động lòng người . Làn da trắng trẻo mịn màng , đôi mắt to tròn long lanh , đôi môi đỏ mọng đặc biệt còn có một nốt ruồi nhỏ xinh bên dưới miệng càng làm cậu thêm phần xinh đẹp . Thân hình mảnh khảnh , đôi chân thon dài , vòng eo lại thon thả cùng bờ mông vô cùng đẩy đà . Ngoại hình của Tiêu Chiến khiến cho hoa khôi của trường cũng phải lép vé đến tám phần . Cậu khiến cho biết bao nhiêu người phải thèm thuồng và sẵn sàng quỳ xuống dưới chân cậu để van xin tình yêu . Tên Hoàng Thiên kia cũng không ngoại lệ . Hắn đã nhìn trúng Tiêu Chiến từ lúc cậu vào thực tập ở tập đoàn Hoàng Thị của hắn . Hoàng Thiên vô cùng say mê cậu , hắn dùng đủ mọi cách , theo đuổi cậu suốt một năm trời nhưng cậu vẫn lạnh nhạt, không chịu đồng ý về bên hắn làm Hoàng Thiên rất tức giận . Hôm nay nhân lúc cậu ngồi một mình ở trạm xe buýt đã cho người bắt cóc cậu đem về biệt thự riêng của hắn hòng muốn chiếm đoạt cậu . Hắn nghĩ chỉ cần có được thân thể của cậu thì trái tim lạnh giá của Tiêu Chiến cũng sẽ thuộc về hắn .Tiêu Chiến cử động một cái liền thấy phía dưới bị một vật gì đó rất cứng giữ lại . Cậu nhìn xuống , liền nhanh chóng đen mặt . Tên khốn đó còn dùng cả dây xích cột chân cậu lại . Quả thật cậu muốn chạy trốn cũng không được . Tiêu Chiến vẫn không bỏ cuộc , cậu loay hoay tìm kiếm vật nào đó thật sắc nhọn để gỡ mớ dây xích kia ra . Cùng lúc đó , cánh cửa mở ra , một bóng người cao to bước vào . Cậu lập tức đưa cặp mắt phẫn nộ nhìn hắn . " Oh , Chiến Chiến , em đã tỉnh " Hoàng Thiên tiến lại ngồi cạnh cậu , đưa tay vuốt ve làn da mềm mại trên mặt Tiêu Chiến . Tên này có thể nói là một người tuấn tú , dung mạo rạng ngời nhưng nhân cách hắn lại vô cùng bỉ ổi , nham hiểm . Khiến cho Tiêu Chiến luôn căm ghét hắn . Cậu nhanh chóng gạt tay hắn ra , giọng nói như phát ra lửa hướng đến Hoàng Thiên . " Tên khốn , mau thả tao ra ! " Hắn nhếch miệng cười , nhích lại gần cậu . Giở giọng lưu manh nói với cậu . " Tiêu Chiến , ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi . Tôi sẽ cho em mọi thứ " " Tao không cần ! " Tiêu Chiến cảm thấy hắn càng ngày càng tới gần , liền dùng tay đẩy mạnh hắn ra . Hoàng Thiên lại càng lấn tới . Nhanh chóng ép cậu vào người." Em thật cứng đầu " Hắn cúi đầu tính hôn lên môi cậu liền bị Tiêu Chiến đưa miệng cắn lên mũi làm máu chảy ra rất nhiều . Hoàng Thiên lúc này giận dữ hướng mắt đến cậu . Hắn mạnh bạo đè cậu xuống dưới thân . Đưa tay bóp cổ cậu . " Có vẻ như em thích uống rượu phạt? " Hoàng Thiên đưa tay cởi áo Tiêu Chiến ra rồi dùng răng cắn mạnh lên vai cậu làm hiện lên một vết cắn rướm máu . Tiêu Chiến đau đớn , cậu cố sức vùng vẫy nhưng tên này quá mạnh , cậu không thể quật lại được . Hắn thích thú đưa tay vuốt ve cả người Tiêu Chiến , nơi nhạy cảm bên dưới của cậu hắn cũng động vào . Cậu lúc này khóe mắt đỏ ửng , cả đời Tiêu Chiến chưa bao giờ phải chịu nhục . Bây giờ lại sắp bị một tên không ra gì này cưỡng bức . Tiêu Chiến uất ức , cảm thấy bản thân mình thật vô dụng , không thể cứu nổi chính mình . Cậu quay sang , thấy một con dao nhỏ bên góc tủ ở đầu giường ...Hoàng Thiên như sắp được ăn mồi ngon , hắn cười thích thú . Đến khi hắn luồn người xuống phía dưới của cậu liền ngửi thấy mùi máu tươi , hắn nhanh chóng hướng mắt lên nhìn . Lập tức hốt hoảng khi thấy Tiêu Chiến dùng con dao nhỏ kia đâm thẳng vào ngực mình . Tiêu Chiến nhìn hắn , cậu đau đớn nói ." Hoàng Thiên , đời này của tao bị mày làm nhục đến thế là đủ ..." Nói xong mắt cậu dần khép lại , hắn run người tiến tới lay người cậu nhưng vẫn không có động tĩnh gì . Tiêu Chiến biết mình không thể giải cứu bản thân trước tên cầm thú này , cậu càng không biết cầu cứu ai . Tiêu Chiến không muốn bị hắn làm cho bản thân bị váy bẩn nên đã tự kết liễu cuộc đời . Hoàng Thiên mang khuôn mặt sợ hãi nhanh chóng chạy ra ngoài kêu đàn em của mình đi gọi cấp cứu . Hắn không nghĩ rằng Tiêu Chiến lại vì bị hắn cưỡng bức mà tự tử thế này . Đến khi hắn quay lại thì cảnh tượng trước mắt làm hắn xém chết đứng . Rõ ràng cậu đang nằm đó , tại sao , tại sao khi hắn quay trở lại không thấy Tiêu Chiến đâu cả . Con dao nhuốm máu vẫn còn đó , nhưng người lại không thấy đâu . Trong phòng vốn không có cửa sổ , hắn lại đang đứng bên ngoài . Cơ hội để cậu chạy thoát vô cùng thấp ...Khuôn mặt Hoàng Thiên lập tức biến sắc . Hắn quỳ rụp xuống sàn, ôm đầu nói . " Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy ... "..." Sao xung quanh toàn là một màu trắng xóa thế này ? Mình đã chết rồi sao ? Đây là thiên đường hay địa ngục vậy ? " Tiêu Chiến mở mắt ra liền thấy không gian xung quanh mình chỉ là một mảng trắng xóa , cậu ngơ ngác nhìn xung quanh . Từ xa xa bỗng xuất hiện một lối đi , Tiêu Chiến đưa mắt nhìn nhưng vẫn không nhìn được phía cuối con đường đó là gì , chỉ thấy một mảng đen . Cậu nhún vai một cái , liền tiến tới . Thầm nghĩ , cũng đã chết rồi , còn sợ cái gì nữa chứ . Tiêu Chiến càng đi vào càng cảm thấy lực hút của nó càng ngày càng mạnh . Cậu cảm thấy đầu óc mình bắt đầu quay cuồng . Cuối cùng nó nhanh chóng quấn cậu vào , Tiêu Chiến lúc nãy cũng đã ngất đi...Một số mệnh bắt đầu thay đổi từ đây ...." Bẩm Vương gia , bên này chúng thần không tìm thấy được một con thú nào nữa ạ "" Được rồi , vậy mau hồi cung " Vương Nhất Bác uy nghiêm ngồi trên lưng một con hắc mã , giọng nói thâm trầm hướng đến . Lúc hắn chuẩn bị quay đầu lại , liền có một thị vệ chạy hốt hả tới . " Bẩm Vương gia , phía trước có một người ăn mặc rất kỳ lạ đã bất tỉnh , hắn ta lại có một vết thương ngay ngực ạ " Vương Nhất Bác nghe xong liền quay đầu lại nhìn tên thị vệ . Đây là khu rừng của hoàng cung . Làm gì có kẻ lạ mặt nào dám bén mảng vào đây , hắn thầm nghĩ chỉ có thể là thích khách . Liền nhanh chóng phi ngựa đến phía trước xem sao . Đến nơi , hắn liền thấy một thân ảnh gầy gò đang nằm trên bải cỏ , người này quả nhiên ăn mặc rất kỳ lạ . Loại y phục này rốt cuộc là từ đâu có vậy chứ . Hắn mang khuôn mặt nghi hoặc bước xuống lưng ngựa rồi tiến tới . Nhìn thấy được khuôn mặt nam nhân đó , hắn liền kinh ngạc . Đây có phải là nam nhân hay không ? Tại sao lại có thể khuynh quốc khuynh thành đến thế này ? Vương Nhất Bác ngẩn cả người , chăm chú ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt . Hắn liền có ý nghĩ muốn đem người này về tẩm cung mà hảo hảo sủng ái . Mắt Tiêu Chiến dần dần hé . Đến khi mở mắt hẳn , cậu thấy xung quanh mình toàn là những người ăn mặc rất kỳ lạ , rất giống với mấy người đóng mấy bộ cổ trang mà cậu hay xem trên TV . Rồi cậu đưa mắt qua liền thấy Vương Nhất Bác đang nhìn cậu chầm chầm . Tiêu Chiến thoáng giật mình ,cậu ngơ ngác nhìn hắn rồi nhanh chóng cảm thán , người này là tượng tạc hay sao vậy . Chân mày đen nhánh , đôi mắt sắc nét , sóng mũi cao vút , phải nói là một đại mỹ nam tử ! " Ngươi là ai ? " Giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác cất lên làm cậu nhanh chóng đi ra từ cơn mơ hồ đến trạng thái tỉnh táo . Cậu nhanh chóng ngồi dậy , cơn đau từ vết thương do dao đâm ngay ngực nhanh chóng truyền tới làm cậu khẽ cau mày . " Chết tiệt , đã chết rồi mà sao vẫn còn đau thế này ? " Cậu ngước mắt kinh ngạc lên nhìn những người đang đứng trước mặt . Trong suy nghĩ của Tiêu Chiến , cậu vẫn nghĩ rằng mình đang ở thiên đường hay địa ngục nào đó liền cất tiếng lên hỏi Vương Nhất Bác . " Nè anh là người ở thiên đường phái xuống đưa tui đi à ? " Tiêu Chiến chắc chắn khẳng định đây là thiên đường vì cậu nghĩ mình không ở ác đến mức bị đày xuống địa ngục . Liền cười cười nói với hắn . Vương Nhất Bác vẫn im lặng , ánh mắt của hắn vô cùng khó hiểu nhìn cậu . Người này rốt cuộc đang nói cái ngôn ngữ gì vậy ? Thật là kỳ lạ . Nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu trước mắt hắn rồi vết thương đang rỉ máu kia , hắn liền nhanh chóng bỏ qua những điều kỳ lạ đó mà đem cậu về hoàng cungVương Nhất Bác liền không nói không rằng , một tay nhấc bổng bế Tiêu Chiến lên rồi phóng lên lưng ngựa . Tiêu Chiến bất ngờ đến mức không nói được lời nào . Nhưng vốn dĩ cậu cũng không để tâm hắn sẽ đưa cậu đi đâu . Miễn đây là thiên đường thì chỗ nào cũng tốt hết , Tiêu Chiến nghĩ vậy .Cậu nhỏ bé ngồi trong lòng hắn , đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng buồn ngủ mà thiếp hồi nào không hay . Vương Nhất Bác nhìn xuống , thấy cậu đang nằm trong lòng mình mà mỉm cười . Người này , nhất định hắn phải có được .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com