TruyenHHH.com

Bac Quan Nhat Tieu Ngan Nam

Hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đại chiến ném tuyết trước sân đến khi mệt lả mới chịu vào nhà, tuyết dính trên tóc tan chảy khiến tóc trở nên ẩm ướt, quần áo mặc trên người cũng không thoát nạn. Hai người vừa vào nhà thì bị mẹ Tiêu giáo huấn cho một trận rồi đuổi lên phòng tắm rửa, thay quần áo kẻo cảm lạnh. Vương Nhất Bác thật sự rất sủng Tiêu Chiến, hắn nhường cậu tắm trước còn bản thân chỉ thay quần áo bị ướt rồi xuống bếp pha trà gừng cho cậu. Hắn sợ cậu bị nhiễm lạnh.

Tiêu Chiến sau khi tắm xong, hớp một ngụm trà gừng do Vương Nhất Bác tự tay làm cả người thoải mái chui vào chăn làm tổ lười biếng chẳng muốn động đậy. Vương Nhất Bác cưng chiều hôn lên trán cậu rồi mới chịu vào nhà tắm, tắm thay đồ lại lần nữa.

" Nhất Bác ca ca, trưa nay ăn cơm trên phòng được không ? " Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác làm nũng, thân nhiệt của Vương Nhất Bác ấm áp cực kỳ khiến cậu không muốn dứt ra.

" Được. "

" Em ngủ một lát. "

" Em ngủ đi. " Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến.

...

" Mẹ ơi, con và Tiểu Tán dùng bữa trên phòng được không mẹ ? " Vương Nhất Bác phụ mẹ Tiêu rửa nguyên liệu nấu ăn.

" Được chứ. " Mẹ Tiêu đồng ý ngay. Tiểu Tán của bà không thích thời tiết quá nóng, mà trời lạnh cũng không thích luôn, hằng năm vào mùa đông cậu như một con mèo nhỏ lười biếng nằm trong chăn khi nào đói bụng mới chịu ngồi dậy ăn.

" À, Nhất Bác, khi nào bọn con đi đăng ký kết hôn, đăng ký trong nước hay ra nước ngoài ? "

" Dạ, con muốn ra nước ngoài đăng ký kết hôn rồi tổ chức hôn lễ ở đó luôn nhưng Tiểu Tán muốn tổ chức hôn lễ ở trong nước, em ấy muốn càng đơn giản càng tốt. "

Mặc dù Vương Nhất Bác muốn đăng ký kết hôn ở nước ngoài bởi vì luật pháp ở đó bảo vệ hôn nhân đồng tính rất tốt, trong nước không tốt bằng nhưng Tiêu Chiến không muốn ba mẹ đi đường xa mệt mỏi nên thôi.

" Ừm, đơn giản một chút, kết hôn chỉ là hình thức thôi, quan trọng là hai đứa sống với nhau có hạnh phúc hay không kìa. " Mẹ Tiêu ngừng lại một chút rồi ngập ngừng hỏi : " Vậy hai đứa định sống riêng hay sao ..."

" Bọn con ở đây với ba mẹ. " Vương Nhất Bác khẳng định bởi vì hắn nhìn thấy nét lo lắng trong ánh mắt của mẹ Tiêu.

" Vậy thì tốt rồi. " Mẹ Tiêu mỉm cười hạnh phúc, bà chỉ sợ Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đi nhưng bây giờ thì tốt rồi, bà không phải xa Tiểu Tán.

Tiêu Chiến chắc chắn không muốn xa ba mẹ, Vương Nhất Bác cũng không nỡ xa mấy món ăn thơm ngon của mẹ Tiêu nên hai người chắc chắn sẽ không chuyển đi mà ở chung với ba mẹ. Có điều phòng của Tiêu Chiến nên sửa lại chút, hiệu quả cách âm không tốt cho lắm.

" Không phần của Tiểu Tán hả mẹ ? " Vương Nhất Bác nhìn thức ăn được bày trên bàn ăn khó hiểu nhìn mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu đưa cho Vương Nhất Bác tô canh nóng hổi để hắn đặt lên bàn : " Không, con lên thư phòng gọi ba xuống rồi mình cùng ăn luôn, thằng bé không ăn đâu, không tin một lát nữa con lên phòng gọi nó. "

...

" Tiểu Tán, ngoan, dậy ăn cơm. " Vương Nhất Bác nhỏ giọng gọi mèo nhỏ đang làm ổ trong chăn.

" Một lát nữa. " Tiêu Chiến lấy chăn trùm kín mặt lại.

Vương Nhất Bác bật cười, mẹ Tiêu nói đúng thật, Tiêu Chiến đúng là bé mèo nhỏ lười biếng. Sau đó hắn cũng biến thành mèo lười chui vào chăn ôm cậu.

...

Bởi vì cả ngày hôm nay hầu hết thời gian Tiêu Chiến đều ngủ nên bây giờ cậu không buồn ngủ chút nào, mà cậu ngủ không được thì Vương Nhất Bác đừng hòng mà ngủ ngon giấc. Tiêu Chiến xuống bếp lấy nồi điện nhỏ cùng mấy gói mì và trứng đem lên phòng. Hai bạn nhỏ nửa đêm ở trong phòng nấu mì, mùi mì gói tràn ngập khắp căn phòng, Vương Nhất Bác phải mở cửa sổ để thoáng khí, hắn không muốn trên mền gối có mùi mì gói đâu.

Tiêu Chiến chỉ ăn mấy đũa mì sau đó đi ngủ mất, phần còn lại Vương Nhất Bác phải ăn hết mà ăn no quá thì ngủ không được nên hắn đành lấy điện thoại lướt Weibo cho đỡ chán. Ai ngờ trên Weibo chẳng có gì thú vị, hắn cảm thấy chán định tắt điện thoại ngủ thì tình cờ thấy bài viết với chủ đề : " Tiêu Chiến hiện tại đang làm gì ? ". Cư dân mạng bình luận rất rôm rả, có người còn ngẫu hứng viết một đoạn ngắn fanfic dưới phần bình luận.

Vương Nhất Bác bình thường lướt Weibo bằng tài khoản phụ nhưng sau khi thấy bài viết đó hắn liền vội vàng đăng nhập tài khoản chính tìm kiếm bài viết rồi vào bình luận : " Tiêu Chiến hiện tại đang nằm ngủ, kế bên tôi. ". Sau đó đăng xuất tài khoản rồi ôm lấy Tiêu Chiến cố gắng ngủ mặc kệ cư dân mạng bởi vì bình luận của hắn mà gáy sáng đêm. Vương Nhất Bác không ngủ được các người cũng đừng hòng ngủ ngon.

Vị thợ săn ảnh may mắn lúc sáng chụp được hình của hai bạn nhỏ đùa nghịch trên nền tuyết trắng cũng góp vui đăng lên, thế là đêm đó mọi người thật sự ngủ không được.

...

Cho đến mấy ngày cuối cùng của năm Tiêu Chiến mới không còn lười biếng nằm trong chăn nữa mà hào hứng dọn dẹp nhà cửa đón để đón Tết cùng ba mẹ. Cậu phụ mẹ Tiêu trong bếp còn Vương Nhất Bác theo sau lưng ba Tiêu làm sai vặt.

" Khiêng cái bàn này qua đây một chút. "

" Dời cái tủ này qua phải một chút để sát tường luôn. "

" Cái bình hoa này con đem lên thư phòng. "

Ba Tiêu chính là muốn đem cất và dời đi mấy món đồ cổ ông yêu thích bởi vì nhà có hai đứa trẻ hở một chút là đánh nhau, hở một chút là rượt nhau chạy khắp nhà.

...

Đêm giao thừa, Vương Nhất Bác cẩn thận đỡ Tiêu Chiến, cả hai cùng trèo lên mái nhà để chờ ngắm pháo hoa. Vì sợ cậu lạnh, hắn mang theo cái chăn mỏng để cậu ngồi vào lòng mình rồi dùng cái chăn quấn quanh hai người.

" Nhất Bác ca ca, ngôi sao kia thật đẹp. " Tiêu Chiến chỉ lên bầu trời.

Vương Nhất Bác không có nhìn theo hướng Tiêu Chiến chỉ mà nhìn cậu, trong đôi mắt trong veo của cậu phản chiếu lại cả bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh so với mấy vì sao trên trời còn đẹp hơn gấp mấy lần.

" Không đẹp bằng em. " Vương Nhất Bác hôn lên trán cậu : " Tiểu Tán, nhắm mắt lại đi. "

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cậu cảm nhận cổ tay mình bị Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lấy sau đó xuất hiện cảm giác mát lạnh.

" Được rồi, em mở mắt đi. "

" Oa, đẹp quá. " Thì ra cảm giác mát lạnh trên cổ tay chính là chiếc lắc trên đó còn treo một cái chuông nhỏ, Tiêu Chiến ngắm cái chuông một hồi rồi nói : " Nhất Bác ca ca, cái chuông này hình như của em mà. "

" Ừm của em, bây giờ trả lại em. "

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, lúc môi hai người chạm nhau pháo hoa cũng được bắn lên trời như được sắp đặt sẵn. Hai bàn tay nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Tiêu Chiến vui vẻ ngắm pháo hoa còn Vương Nhất Bác ngắm cậu.

" Tiểu Tán, năm mới vui vẻ. "

" Nhất Bác ca ca, năm mới vui vẻ. "

Hai bạn nhỏ sau khi xem pháo hoa chuẩn bị vào nhà thì phát hiện cửa sổ ở gác mái hình như lại bị kẹt nữa rồi, Vương Nhất Bác trấn an Tiêu Chiến rồi suy nghĩ tìm cách vào nhà. Hắn nhìn thấy cửa sổ hành lang ở lầu hai vẫn còn chưa đóng liền cẩn thận đỡ cậu leo vào, vừa lúc đó ba Tiêu từ thư phòng bước ra, dọa ông hết hồn đánh rơi luôn ly nước xuống sàn nhà.

" Ba, là bọn con. " Tiêu Chiến lên tiếng.

Cũng may là Tiêu Chiến lên tiếng kịp thời nếu không ba Tiêu thật sự sẽ chạy đi lấy điện thoại gọi cảnh sát báo án rồi.

" Hai cái thằng nhóc này muốn hù chết ta hả ? " Ba Tiêu lớn giọng nói.

Mẹ Tiêu vẫn chưa ngủ sau khi nghe tiếng thủy tinh vỡ cũng lên lầu xem thử, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cúi đầu ngoan ngoãn nghe ba Tiêu dạy dỗ bà nén cười.

" Được rồi, đừng la bọn nó nữa, có ai như ông không, đầu năm đầu tháng lại la rầy hai đứa nhỏ. "

" Mẹ.. " Tiêu Chiến ủy khuất nhìn mẹ Tiêu, cậu định bước lại chỗ bà để cầu an ủi thì Vương Nhất Bác ngăn lại.

" Tiểu Tán dưới sàn toàn mảnh vỡ thủy tinh em không được đi lung tung, đứng yên ở đó. " Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy chổi cùng đồ hốt rác để dọn mấy mảnh vỡ.

...

Dưới phòng khách.

" Được rồi, hai đứa nói cho mẹ nghe hai đứa tại sao lại trèo cửa sổ vào nhà. " Mẹ Tiêu lên tiếng.

" Bọn con từ gác mái leo lên mái nhà để xem pháo hoa, ai ngờ đâu cánh cửa gác lại bị kẹt nhốt luôn bọn con ở ngoài, cũng may là Nhất Bác ca ca nhanh trí thấy cửa sổ lầu hai còn chưa đóng nên quyết định trèo vào. " Tiêu Chiến giải thích.

Ba Tiêu thở dài nhìn hai người Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến : " Hai đứa đúng là cái gì cũng làm được. "

" Ba mẹ mọi năm đều không thức đón giao thừa mà.. "

" Ba bị mất ngủ. " Thật ra ba Tiêu ở thư phòng xem sổ sách để chuẩn bị cho hôn lễ của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến.

" Còn mẹ là bị ba cha con con đánh thức. "

Cuối cùng cả gia đình nhìn nhau cười. Ba mẹ Tiêu không đi ngủ mà ngồi lại phòng khách cùng hai người Vương Nhất Bác xem chương trình năm mới cho đến khi mẹ Tiêu thức không nổi nữa muốn đi ngủ thì mọi người mới ai về phòng nấy, kết thúc đêm giao thừa.

...

Vương Nhất Bác lấy điện thoại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Thẩm Hạc Hiên và Vu Bân sau đó ôm lấy Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.

Về phía Vu Bân, cậu ta nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Vương Nhất Bác thì cho số điện thoại của hắn vào danh sách đen luôn.

" Nhất định là cậu ta bị mất điện thoại rồi. " Vu Bân trấn an bản thân sau đó lấy chăn trùm kín người lại.

Còn Thẩm Hạc Hiên sau khi nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới thì cười khẽ : " Thằng nhóc này có tình yêu vào thì khác hẳn. " 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com