Bac Quan Nhat Tieu Hoan Trong Nha Nuoi Mot Mang Cut Nho
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, cũng chính là ngày đầu tiên Vương Lam Anh sẽ tới trường mầm non. Tối hôm qua nhóc con giả vờ ngủ ở phòng của nó, chờ papa và papi về phòng rồi liền trèo xuống giường, cạch cửa chạy một mạch tới phòng của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Đứa nhỏ chui vào chăn của hai người liền không chịu rời đi nữa! Vậy là, tiểu Sơn Trúc ngủ cùng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lo lắng từ hôm qua, chuẩn bị cặp cho con bé gồm quần áo, kem chống nắng, giấy khô, giấy ướt cùng mấy thứ linh tinh khác. Sáng nay anh lại bồn chồn không yên liền dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Xong xuôi, Tiêu Chiến mới trở lại phòng ngủ gọi hai đứa một lớn một nhỏ dậy. Tiêu Chiến lôi tiểu Sơn Trúc còn đang làm ổ trong ngực Vương Nhất Bác ra lay lay:
"Sơn Trúc, Sơn Trúc heo lười con mau dậy thôi."Bị papi gọi dậy, hai tiểu bàn tay đưa lên dụi dụi mắt, môi bé hơi chu chu nỉ non ngân giọng sữa:
"Ưm papii...." - nói đoạn lại rúc vào hõm cổ Tiêu Chiến định ngủ tiếp trong lòng anh. Tiêu Chiến mỉm cười, vỗ vỗ cái mông nhỏ nhất quyết làm đứa bé tỉnh:
"Mau dậy, chúng ta tới nơi có thể làm quen bạn mới."Cô nhóc còn đang ngái ngủ nghe có thể gặp gỡ bạn mới liền lập tức tỉnh ngủ, hai mắt sáng rỡ:
"Thật ạ?"Papi bé hơi nhếch nhếch lông mày ý là đương nhiên rồi, Vương măng cụt nghe vậy phấn chấn hẳn, tuột từ trên người Tiêu Chiến xuống hướng wc đi đánh răng. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn cục tròn nhỏ chạy lạch bạch lạch bạch đi, quay lại với đứa lớn còn đang lười biếng trên giường thở dài.Anh trườn tới bên Vương Nhất Bác, tay đưa lên vỗ vỗ mặt cậu:
"Vương lão sư, Vương lão sư, mau dậy thôi..."
Vương Nhất Bác bị động tỉnh, mặt hơi nhăn nhăn từ chối:
"Em chưa muốn dậy a."
Tiêu Chiến nhe răng thỏ, đưa tay vỗ mông cậu:
"Em có phải đứa trẻ ba tuổi giống Vương Lam Anh đâu sao lại như heo lười vậy?"Vương Nhất Bác mắt vẫn nhắm, tay đưa lên ghì lấy gáy Tiêu Chiến kéo anh xuống. "Á..." - Tiêu Chiến bị lực bất ngờ kéo xuống ngã thẳng vào ngực Vương Nhất Bác:
"Hôn chào buổi sáng nào Tiêu lão sư, hôn xong... ừm, em sẽ suy nghĩ xem mình có nên dậy hay không."Tiêu Chiến đưa tay lên che miệng:
"Không hôn, chưa đánh răng nhất định không hôn. Papa thối thối." - Anh bắt chước giọng của tiểu Sơn Trúc. Vương Nhất Bác vẫn ghì lấy cổ anh, cười:
"Papa không thối, papi mau hôn chào buổi sáng papa nhất định sẽ dậy."Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác:
"Em quên rồi hay sao? Hôm nay chính là ngày bảo bảo đi học."Vương Nhất Bác như bừng tỉnh, mắt mở to:
"Chết, em quên mất."Tiêu Chiến lần nữa răng thỏ cảnh cáo:
"Còn không mau dậy?"Vương Nhất Bác ngồi dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim lần nữa đòi hỏi Tiêu Chiến:
"Ưm ưm nhưng mà Tiêu mỹ nhân mau hôn em, Tiêu mỹ nhân phải hôn em." - nói rồi vẫn ngồi trên giường, lười biếng vòng tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, kéo anh đang đứng cạnh giường vào lòng ôm tới chặt cứng.Tiêu Chiến phì cười, bất đắc dĩ cúi xuống, ôm lấy hai má Vương Nhất Bác hạ một nụ hôn thật kêu giữa trán:
"Mua mua tà, hôn chào buổi sáng Vương lão sư."Vương Nhất Bác dường như vẫn chưa thoả mãn, quay bên má phải sang. Tiêu Chiến lại cúi xuống lần nữa hôn cái chóc lên đó. Vương Nhất Bác còn chưa dừng lại, quay nốt bên trái đòi hôn, Tiêu Chiến cũng là hết cách lại hôn một ngụm nữa lên gò má trắng mềm của cậu. Vương Nhất Bác chưa chịu buông tha anh, chu môi lên đòi hỏi:
"Chuuuu..."
Tiêu Chiến ra vẻ ghét bỏ:
"Thối thối."
Vương Nhất Bác xịu mặt:
"Hông thối hông thối, papi mau thơm thơm."Tiêu Chiến cuối cùng chịu thua đứa lớn, tiến tới hôn nhẹ lên môi cậu. Hôn xong, Vương Nhất Bác mỉm cười:
"Tiêu lão sư, chào buổi sáng."Một nhà ba người khởi động buổi sáng xong xuôi, ăn sáng cùng thay quần áo để chuẩn bị tới trường mầm non gần nhà. Hôm nay, Tiêu Chiến cho Vương Lam Anh mặc váy carô màu đỏ xinh xắn, tóc dài buộc hai bên gắn hai cái nơ nhỏ màu đỏ, dưới chân cũng đi giày đỏ luôn. Tiêu Chiến lên đồ cho bảo bảo xong cũng thấy cục tròn nhỏ trắng trẻo xinh xắn, vội ôm lấy đứa nhỏ nhe răng cắn cắn lên má nó:
"Đứa trẻ này là ai sinh mà thực khéo, thực đáng yêu!!!"Cô bé mặc xong cũng vô cùng thích thú, nhảy nhảy lên mấy lượt rồi cười khanh khách xoay vòng, ngắm mình trước gương liền ngại ngùng che miệng:
"Anh nhi xinh."Vương Nhất Bác đi từ dưới nhà lên chứng kiến một màn của hai cha con, mỉm cười từ sau tiến tới. Bảo bảo thấy papa liền ríu rít:
"Papa, papa, Sơn Trúc xinh."Vương Nhất Bác dơ ngón tay cái, khuôn mặt rạng rỡ tự hào:
"Không hổ là con tôi."==================================Trên đường đến trường, một tay Vương Lam Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, một tay nắm chặt tay Tiêu Chiến nhảy chân sáo bước đi. Tiêu Chiến vừa chậm rãi đi vừa có chút suy tư. "Ca, anh suy nghĩ gì vậy?"Tiêu Chiến bị câu hỏi của Vương Nhất Bác kéo trở về thực tại, có chút giật mình ngẩng lên, cười nhạt:
"À, ừm không có gì."Vương Nhất Bác trấn an anh:
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."Đi bộ mất một lúc, chẳng mấy chốc đã tới trường mầm non trong khu biệt thự liền kề, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống đặt hai tay lên vai Vương Lam Anh, ánh mắt nghiêm nghị nói:
"Vương Lam Anh."Cô bé đang hồn nhiên, hào hứng đột nhiên thấy papa sắc thái nghiêm trọng như vậy có chút ngập ngừng:
"Dạ...""Sắp tới, người từ trong đó đi ra, con phải gọi là lão sư. Chuyện gì không biết thì chạy đi hỏi lão sư, phải ngoan ngoãn nghe lời lão sư, không được gây chuyện với bạn bè. Có biết hay chưa?"Đầu nhỏ khẽ khẽ gật, Vương Nhất Bác mỉm cười, ôm lấy thân thể nhỏ vào lòng:
"Con gái của ba, mạnh mẽ, cố gắng lên." - nói đoạn tay đưa lên xoa xoa đầu bé. Đúng lúc này, một cô giáo mầm non thoạt nhìn còn rất trẻ đi từ trong ra, mỉm cười chào Tiêu Chiến:
"Chắc hẳn hai vị là Tiêu lão sư và Vương lão sư?"Thấy lão sư tiến tới, Vương Nhất Bác đứng dậy, đứa nhỏ thấy người lạ liền trốn ra đằng sau Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến mỉm cười:
"Vâng chào lão sư, tôi là Tiêu Chiến, papi của bé Vương Lam Anh."Vương Nhất Bác gọi tiểu Sơn Trúc:
"Lam Anh, đây chính là lão sư mà papa có nói với con ban nãy, mau chào lão sư."Vương Lam Anh nghe vậy có chút rụt rè, ngó đầu nhỏ ra lễ phép chào lão sư:
"Anh nhi chào lão sư."Thẩm Nghi là một giáo viên mầm non hiểu tâm lí trẻ nhỏ, thấy con bé có chút ngại ngần liền mỉm cười thật rạng rỡ, hơi cúi người xuống chào đứa nhỏ:
"Con là Sơn Trúc sao? Cô là Thẩm Nghi, con có muốn cùng cô vào bên trong chơi đồ chơi với thật nhiều bạn không?" - nói rồi đưa tay ra chờ cô bé. Tiêu Chiến mỉm cười nói:
"Anh nhi, papa mới nói con phải nghe lời Thẩm lão sư mà."Thấy vậy, tiểu Sơn Trúc mới ngập ngừng đưa tay nhỏ vào bàn tay của Thẩm lão sư. Thẩm Nghi mỉm cười đón lấy con bé, cũng nhận cặp sách của bé từ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng:
"Thẩm lão sư, mong cô để ý tới con bé, lúc nào ra sân lão sư hãy nhắc nó bôi kem trống nắng, còn nữa..."Vương Nhất Bác xoa xoa vai Tiêu Chiến:
"Được rồi Chiến ca."Thẩm Nghi mỉm cười:
"Hai vị yên tâm, cứ để Sơn Trúc lại chỗ chúng tôi." - nói rồi nắm tay muốn đưa Sơn Trúc vào bên trong:
"Lam Anh, mau đi với cô nào!"Vương Lam Anh giật mình:
"Papa, papi hai người không đi cùng con sao?"Tiêu Chiến đáy mắt rung động, có chút không nỡ. Vương Nhất Bác nắm chặt tay ngăn anh lại, trong lòng cũng không nỡ như anh nhưng rồi vẫn đưa tay lên vẫy vẫy đứa nhỏ. Vương Lam Anh chợt oà khóc nức nở, tay chới với đòi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến:
"Papa, papi..."Cô Thẩm vội cúi xuống bế đứa nhỏ nhanh chân đi vào trong trường. Bóng Thẩm Nghi bế theo Vương Lam Anh cùng tiếng khóc cứ xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Chiến, anh ngập ngừng bàn chân định bước tới rồi lại thôi, tròng mắt lay động, ngay lập tức rưng rưng. Vương Nhất Bác nhìn, chê cười anh:
"Xem anh kìa Tiêu Chiến, mới đó đã không nỡ rồi."Tiêu Chiến đưa tay lên lau nước đang tràn ra từ khoé mắt, ghét bỏ bôi bôi lên áo Vương Nhất Bác:
"Em còn cười anh."Vương Nhất Bác kéo tay anh trở về:
"Thôi mà, con bé cũng chẳng thể ở trong vòng tay của chúng ta mãi được, anh nói có phải không?"Tiêu Chiến im lặng, cùng Vương Nhất Bác đi về:
"Hơn nữa, không phải Anh nhi của chúng ta rất thông minh lại nhanh thích ứng hay sao? Thẩm lão sư cô ấy lại tâm lý như vậy, khẳng định con bé sẽ mau làm quen thôi."Anh ngẫm nghĩ một chút rồi chợt bật cười:
"Hừm, đúng thật, đúng là bản thân anh quá lo lắng cho con gái chúng ta rồi."==================================Những ngày sau đó, mỗi buổi sáng đối với một nhà ba người Vương Tiêu đều là đánh vật! Vương Lam Anh đã biết mình phải tới trường mẫu giáo, giờ ăn giờ học đều theo quy củ, không thể cả ngày đều lăn lộn chạy nhảy được nữa nên mỗi lần chuẩn bị tới trường là lại khóc nháo. Hơn nữa, mỗi buổi sáng đứa nhỏ đều bị gọi dậy sớm, không thể ngủ nướng như bình thường liền làm biếng, gọi mãi không chịu dậy. Sáng nay cũng là buổi sáng như bao ngày, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới gọi con bé dậy được. Lăn lộn mấy vòng trong chăn, lôi lôi kéo kéo mãi mới vệ sinh cá nhân cùng thay được quần áo. Tiêu Chiến đã nướng sẵn bánh mỳ cùng trứng ốp la đặt trên bàn cho hai cha con Vương Nhất Bác. Anh dạo này còn tập tành ở nhà làm sữa, khi thì là sữa đậu nành, lúc là sữa ngô, còn cầu kì cho thêm cả hạt óc chó cùng hạt điều và mấy loại hạt nữa để vừa ngon miệng lại bổ dưỡng. Trong căn bếp, Tiêu Chiến đeo tạp dề đảm đang, thuần thục đang ngoáy sữa sôi lăn tăn trong nồi, mùi thơm toả ra khắp nhà. Một lúc sau, Vương Nhất Bác dắt tiểu Sơn Trúc còn đang ngái ngủ xuống nhà ăn sáng. Đứa lớn đứa nhỏ ngồi vào bàn, chờ đợi papi của bé mang nốt sữa ra thôi. Tiêu Chiến trán còn lấm tấm mồ hôi, khéo léo đổ sữa từ nồi ra cốc, hai cốc lớn cho anh và Vương Nhất Bác, cốc nhỏ còn lại là dành riêng cho Vương Lam Anh. Tiêu Chiến mỉm cười mang sữa ra bàn, đặt trước mặt hai cha con:
"Của em đây." - Tiêu Chiến đưa cốc sữa tới chỗ của Vương Nhất Bác.
"Tiêu lão sư cẩn thận bỏng." - Vương Nhất Bác đón lấy cốc sữa còn phả hơi nóng của Tiêu Chiến nhắc nhở anh. Anh gật gật đầu rồi cầm lấy cốc nhỏ của tiểu Sơn Trúc, đặt bên cạnh đĩa bánh mỳ của bảo bảo:
"Còn đây là của Anh nhi."Không biết đứa nhỏ là do sáng sớm chưa thật sự tỉnh ngủ hay khó chịu điều gì, mặt nhăn nhó đẩy mạnh cốc sữa Tiêu Chiến vừa đặt xuống bàn khiến sóng cả sữa ra ngoài:
"Không uống."- Tiêu Chiến ban nãy còn vui vẻ, phút chốc sững sờ nhìn đứa nhỏ. Vương Nhất Bác ở bên cạnh thấy vậy ngay lập tức quay sang trừng mắt, ba chữ vang lên vừa đủ to, vừa uy lực lại vừa mang theo giận dữ:
"Vương Lam Anh!"Vương Lam Anh cũng không ngờ vì hành động của mình mà papa lại có thái độ tức giận tới như thế, dường như đứa nhỏ cũng biết sai, hơi cúi đầu túm chặt lấy vạt váy khiến nó nhàu nhĩ. "Thái độ con như vậy là sao? Có biết papi vất vả thế nào không? Đã biết sai chưa?" - Papa thật sự tức giận rồi, mắt hơi bạo hồng, giọng nói vừa đanh thép lại vô cùng nghiêm nghị, dồn dập khiến đứa nhỏ có chút sợ hãi, ngay lập tức khoé mắt đỏ hoe nhìn papi. Tiêu Chiến lúc này biết bảo bảo đang nhìn mình cầu cứu, nhưng quả thật Vương Lam Anh sáng nay như vậy là sai rồi, không uốn nắn từ sớm khẳng định sau này lớn lên không dạy dỗ được. Cho nên, anh là coi như không để ý ánh mắt đó, điềm nhiên ngồi ăn để Vương Nhất Bác dạy dỗ đứa nhỏ. Tính ra từ lúc mới sinh Vương Lam Anh chỉ có Tiêu Chiến là hay dạy dỗ con bé. Đứa trẻ này lúc ngoan thì thật sự rất ngoan nhưng lắm lúc cũng vô cùng ương bướng, lì lợm! Trẻ con mà, ai nha đứa nào mà không vậy... Tiêu lão sư là vô cùng đau đầu vì vấn đề dạy dỗ đứa trẻ này, mềm nắn rắn buông không được mới đánh nó. Thế nhưng, Vương Nhất Bác là hoàn toàn ngược lại! Papa thì chưa bao giờ đánh đứa nhỏ hay thường xuyên dạy dỗ như papi bởi Vương Nhất Bác chỉ cần lớn tiếng, nghiêm nghị với đứa trẻ là ngay lập tức con bé đã biết sợ. Hoặc ví dụ Vương Lam Anh đòi một món đồ gì đó, đứa trẻ thông minh này sẽ hay chạy tới xin papi trước. Papi thường dễ mềm lòng sẽ cho ngay. Nhưng cũng có một số thứ Tiêu Chiến không đồng ý, con bé sẽ bắt đầu bán manh, kì kèo, làm nũng tới khi anh mua cho thì thôi. Còn Vương Nhất Bác thì không thế... Sơn Trúc chỉ xin một lần, papa cũng chỉ cần kiên định nói:"Không thể" chắc nịch một lần thôi, cô bé đã tự biết ý không quậy papa nữa. Vương Nhất Bác lần nữa lớn tiếng:
"Còn khóc nữa, con oan ức lắm hả? Mau lấy khăn lau sạch chỗ sữa con mới làm đổ rồi xin lỗi papi."Vương Lam Anh đáp "Dạ" nhỏ nhỏ trong cổ họng, rời ghế đi tìm khăn lau sạch chỗ sữa mới bị sóng ra. Sau đó liền chạy lại sà vào lòng Tiêu Chiến, ôm lấy cổ anh giọng sữa nỉ non:
"Papi, papi, papi cực khổ, Anh nhi sai rồi, xin lỗi papi!"Tiêu Chiến gật gật đầu xoa lưng đứa bé:
"Được rồi được rồi mau về chỗ của con ăn đi."Vương Lam Anh thấy vậy mới bỏ tay đang gắt gao bấu lấy cổ Tiêu Chiến, trước khi rời đi còn không quên hôn một ngụm thật kêu lên má anh. Bảo bảo quay lại ghế của mình ngồi nhưng vẫn chưa dám ăn, hơi ngập ngừng ngó ngó khuôn mặt lạnh băng của papa, lí nhí nói:
"Papa, Lam Anh xin lỗi."Vương Nhất Bác lúc này cơ mặt mới giãn ra một chút:
"Được rồi, mau ăn còn đi học."Đưa đứa nhỏ tới trường xong xuôi, trước khi được Thẩm lão sư đón vào lớp học luôn không quên thủ tục hôn tạm biệt papa và papi. Đứa nhỏ mới được papa giáo huấn ban nãy nhưng cũng không hề giận dỗi, ngoan ngoãn ôm cổ papa hôn một cái rồi không khóc không nháo như thường lệ theo lão sư vào trong. Trên đường về Tiêu Chiến mới bày ra bộ mặt nể phục Vương Nhất Bác. Anh đưa ngón tay cái lên, miệng cười rạng rỡ, nốt ruồi dưới khoé môi lại như bao lần hút chặt lấy ánh mắt cậu:
"Vương lão sư quả nhiên lợi hại!" Từ sau sự việc hôm đó được papa dạy dỗ, Vương Lam Anh liền có ý thức hơn hẳn. Cộng thêm ở lớp cũng đã làm quen được nhiều bạn mới giờ còn hào hứng mong chờ được đi học nữa. Ai nha, xem ra Vương Lam Anh cô gái nhỏ lại lớn thêm một chút nữa rồi. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thật ra vị thế trong nhà của bố và mẹ Huynie cũng chính là như vậy 😂 mẹ thường hay ra mặt dạy dỗ, bố ít khi nói nhưng một khi đã tức lên rồi thì đáng sợ lắm đó huhu... Gia đình các cô có vậy không?
"Sơn Trúc, Sơn Trúc heo lười con mau dậy thôi."Bị papi gọi dậy, hai tiểu bàn tay đưa lên dụi dụi mắt, môi bé hơi chu chu nỉ non ngân giọng sữa:
"Ưm papii...." - nói đoạn lại rúc vào hõm cổ Tiêu Chiến định ngủ tiếp trong lòng anh. Tiêu Chiến mỉm cười, vỗ vỗ cái mông nhỏ nhất quyết làm đứa bé tỉnh:
"Mau dậy, chúng ta tới nơi có thể làm quen bạn mới."Cô nhóc còn đang ngái ngủ nghe có thể gặp gỡ bạn mới liền lập tức tỉnh ngủ, hai mắt sáng rỡ:
"Thật ạ?"Papi bé hơi nhếch nhếch lông mày ý là đương nhiên rồi, Vương măng cụt nghe vậy phấn chấn hẳn, tuột từ trên người Tiêu Chiến xuống hướng wc đi đánh răng. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn cục tròn nhỏ chạy lạch bạch lạch bạch đi, quay lại với đứa lớn còn đang lười biếng trên giường thở dài.Anh trườn tới bên Vương Nhất Bác, tay đưa lên vỗ vỗ mặt cậu:
"Vương lão sư, Vương lão sư, mau dậy thôi..."
Vương Nhất Bác bị động tỉnh, mặt hơi nhăn nhăn từ chối:
"Em chưa muốn dậy a."
Tiêu Chiến nhe răng thỏ, đưa tay vỗ mông cậu:
"Em có phải đứa trẻ ba tuổi giống Vương Lam Anh đâu sao lại như heo lười vậy?"Vương Nhất Bác mắt vẫn nhắm, tay đưa lên ghì lấy gáy Tiêu Chiến kéo anh xuống. "Á..." - Tiêu Chiến bị lực bất ngờ kéo xuống ngã thẳng vào ngực Vương Nhất Bác:
"Hôn chào buổi sáng nào Tiêu lão sư, hôn xong... ừm, em sẽ suy nghĩ xem mình có nên dậy hay không."Tiêu Chiến đưa tay lên che miệng:
"Không hôn, chưa đánh răng nhất định không hôn. Papa thối thối." - Anh bắt chước giọng của tiểu Sơn Trúc. Vương Nhất Bác vẫn ghì lấy cổ anh, cười:
"Papa không thối, papi mau hôn chào buổi sáng papa nhất định sẽ dậy."Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác:
"Em quên rồi hay sao? Hôm nay chính là ngày bảo bảo đi học."Vương Nhất Bác như bừng tỉnh, mắt mở to:
"Chết, em quên mất."Tiêu Chiến lần nữa răng thỏ cảnh cáo:
"Còn không mau dậy?"Vương Nhất Bác ngồi dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim lần nữa đòi hỏi Tiêu Chiến:
"Ưm ưm nhưng mà Tiêu mỹ nhân mau hôn em, Tiêu mỹ nhân phải hôn em." - nói rồi vẫn ngồi trên giường, lười biếng vòng tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, kéo anh đang đứng cạnh giường vào lòng ôm tới chặt cứng.Tiêu Chiến phì cười, bất đắc dĩ cúi xuống, ôm lấy hai má Vương Nhất Bác hạ một nụ hôn thật kêu giữa trán:
"Mua mua tà, hôn chào buổi sáng Vương lão sư."Vương Nhất Bác dường như vẫn chưa thoả mãn, quay bên má phải sang. Tiêu Chiến lại cúi xuống lần nữa hôn cái chóc lên đó. Vương Nhất Bác còn chưa dừng lại, quay nốt bên trái đòi hôn, Tiêu Chiến cũng là hết cách lại hôn một ngụm nữa lên gò má trắng mềm của cậu. Vương Nhất Bác chưa chịu buông tha anh, chu môi lên đòi hỏi:
"Chuuuu..."
Tiêu Chiến ra vẻ ghét bỏ:
"Thối thối."
Vương Nhất Bác xịu mặt:
"Hông thối hông thối, papi mau thơm thơm."Tiêu Chiến cuối cùng chịu thua đứa lớn, tiến tới hôn nhẹ lên môi cậu. Hôn xong, Vương Nhất Bác mỉm cười:
"Tiêu lão sư, chào buổi sáng."Một nhà ba người khởi động buổi sáng xong xuôi, ăn sáng cùng thay quần áo để chuẩn bị tới trường mầm non gần nhà. Hôm nay, Tiêu Chiến cho Vương Lam Anh mặc váy carô màu đỏ xinh xắn, tóc dài buộc hai bên gắn hai cái nơ nhỏ màu đỏ, dưới chân cũng đi giày đỏ luôn. Tiêu Chiến lên đồ cho bảo bảo xong cũng thấy cục tròn nhỏ trắng trẻo xinh xắn, vội ôm lấy đứa nhỏ nhe răng cắn cắn lên má nó:
"Đứa trẻ này là ai sinh mà thực khéo, thực đáng yêu!!!"Cô bé mặc xong cũng vô cùng thích thú, nhảy nhảy lên mấy lượt rồi cười khanh khách xoay vòng, ngắm mình trước gương liền ngại ngùng che miệng:
"Anh nhi xinh."Vương Nhất Bác đi từ dưới nhà lên chứng kiến một màn của hai cha con, mỉm cười từ sau tiến tới. Bảo bảo thấy papa liền ríu rít:
"Papa, papa, Sơn Trúc xinh."Vương Nhất Bác dơ ngón tay cái, khuôn mặt rạng rỡ tự hào:
"Không hổ là con tôi."==================================Trên đường đến trường, một tay Vương Lam Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, một tay nắm chặt tay Tiêu Chiến nhảy chân sáo bước đi. Tiêu Chiến vừa chậm rãi đi vừa có chút suy tư. "Ca, anh suy nghĩ gì vậy?"Tiêu Chiến bị câu hỏi của Vương Nhất Bác kéo trở về thực tại, có chút giật mình ngẩng lên, cười nhạt:
"À, ừm không có gì."Vương Nhất Bác trấn an anh:
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."Đi bộ mất một lúc, chẳng mấy chốc đã tới trường mầm non trong khu biệt thự liền kề, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống đặt hai tay lên vai Vương Lam Anh, ánh mắt nghiêm nghị nói:
"Vương Lam Anh."Cô bé đang hồn nhiên, hào hứng đột nhiên thấy papa sắc thái nghiêm trọng như vậy có chút ngập ngừng:
"Dạ...""Sắp tới, người từ trong đó đi ra, con phải gọi là lão sư. Chuyện gì không biết thì chạy đi hỏi lão sư, phải ngoan ngoãn nghe lời lão sư, không được gây chuyện với bạn bè. Có biết hay chưa?"Đầu nhỏ khẽ khẽ gật, Vương Nhất Bác mỉm cười, ôm lấy thân thể nhỏ vào lòng:
"Con gái của ba, mạnh mẽ, cố gắng lên." - nói đoạn tay đưa lên xoa xoa đầu bé. Đúng lúc này, một cô giáo mầm non thoạt nhìn còn rất trẻ đi từ trong ra, mỉm cười chào Tiêu Chiến:
"Chắc hẳn hai vị là Tiêu lão sư và Vương lão sư?"Thấy lão sư tiến tới, Vương Nhất Bác đứng dậy, đứa nhỏ thấy người lạ liền trốn ra đằng sau Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến mỉm cười:
"Vâng chào lão sư, tôi là Tiêu Chiến, papi của bé Vương Lam Anh."Vương Nhất Bác gọi tiểu Sơn Trúc:
"Lam Anh, đây chính là lão sư mà papa có nói với con ban nãy, mau chào lão sư."Vương Lam Anh nghe vậy có chút rụt rè, ngó đầu nhỏ ra lễ phép chào lão sư:
"Anh nhi chào lão sư."Thẩm Nghi là một giáo viên mầm non hiểu tâm lí trẻ nhỏ, thấy con bé có chút ngại ngần liền mỉm cười thật rạng rỡ, hơi cúi người xuống chào đứa nhỏ:
"Con là Sơn Trúc sao? Cô là Thẩm Nghi, con có muốn cùng cô vào bên trong chơi đồ chơi với thật nhiều bạn không?" - nói rồi đưa tay ra chờ cô bé. Tiêu Chiến mỉm cười nói:
"Anh nhi, papa mới nói con phải nghe lời Thẩm lão sư mà."Thấy vậy, tiểu Sơn Trúc mới ngập ngừng đưa tay nhỏ vào bàn tay của Thẩm lão sư. Thẩm Nghi mỉm cười đón lấy con bé, cũng nhận cặp sách của bé từ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng:
"Thẩm lão sư, mong cô để ý tới con bé, lúc nào ra sân lão sư hãy nhắc nó bôi kem trống nắng, còn nữa..."Vương Nhất Bác xoa xoa vai Tiêu Chiến:
"Được rồi Chiến ca."Thẩm Nghi mỉm cười:
"Hai vị yên tâm, cứ để Sơn Trúc lại chỗ chúng tôi." - nói rồi nắm tay muốn đưa Sơn Trúc vào bên trong:
"Lam Anh, mau đi với cô nào!"Vương Lam Anh giật mình:
"Papa, papi hai người không đi cùng con sao?"Tiêu Chiến đáy mắt rung động, có chút không nỡ. Vương Nhất Bác nắm chặt tay ngăn anh lại, trong lòng cũng không nỡ như anh nhưng rồi vẫn đưa tay lên vẫy vẫy đứa nhỏ. Vương Lam Anh chợt oà khóc nức nở, tay chới với đòi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến:
"Papa, papi..."Cô Thẩm vội cúi xuống bế đứa nhỏ nhanh chân đi vào trong trường. Bóng Thẩm Nghi bế theo Vương Lam Anh cùng tiếng khóc cứ xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Chiến, anh ngập ngừng bàn chân định bước tới rồi lại thôi, tròng mắt lay động, ngay lập tức rưng rưng. Vương Nhất Bác nhìn, chê cười anh:
"Xem anh kìa Tiêu Chiến, mới đó đã không nỡ rồi."Tiêu Chiến đưa tay lên lau nước đang tràn ra từ khoé mắt, ghét bỏ bôi bôi lên áo Vương Nhất Bác:
"Em còn cười anh."Vương Nhất Bác kéo tay anh trở về:
"Thôi mà, con bé cũng chẳng thể ở trong vòng tay của chúng ta mãi được, anh nói có phải không?"Tiêu Chiến im lặng, cùng Vương Nhất Bác đi về:
"Hơn nữa, không phải Anh nhi của chúng ta rất thông minh lại nhanh thích ứng hay sao? Thẩm lão sư cô ấy lại tâm lý như vậy, khẳng định con bé sẽ mau làm quen thôi."Anh ngẫm nghĩ một chút rồi chợt bật cười:
"Hừm, đúng thật, đúng là bản thân anh quá lo lắng cho con gái chúng ta rồi."==================================Những ngày sau đó, mỗi buổi sáng đối với một nhà ba người Vương Tiêu đều là đánh vật! Vương Lam Anh đã biết mình phải tới trường mẫu giáo, giờ ăn giờ học đều theo quy củ, không thể cả ngày đều lăn lộn chạy nhảy được nữa nên mỗi lần chuẩn bị tới trường là lại khóc nháo. Hơn nữa, mỗi buổi sáng đứa nhỏ đều bị gọi dậy sớm, không thể ngủ nướng như bình thường liền làm biếng, gọi mãi không chịu dậy. Sáng nay cũng là buổi sáng như bao ngày, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới gọi con bé dậy được. Lăn lộn mấy vòng trong chăn, lôi lôi kéo kéo mãi mới vệ sinh cá nhân cùng thay được quần áo. Tiêu Chiến đã nướng sẵn bánh mỳ cùng trứng ốp la đặt trên bàn cho hai cha con Vương Nhất Bác. Anh dạo này còn tập tành ở nhà làm sữa, khi thì là sữa đậu nành, lúc là sữa ngô, còn cầu kì cho thêm cả hạt óc chó cùng hạt điều và mấy loại hạt nữa để vừa ngon miệng lại bổ dưỡng. Trong căn bếp, Tiêu Chiến đeo tạp dề đảm đang, thuần thục đang ngoáy sữa sôi lăn tăn trong nồi, mùi thơm toả ra khắp nhà. Một lúc sau, Vương Nhất Bác dắt tiểu Sơn Trúc còn đang ngái ngủ xuống nhà ăn sáng. Đứa lớn đứa nhỏ ngồi vào bàn, chờ đợi papi của bé mang nốt sữa ra thôi. Tiêu Chiến trán còn lấm tấm mồ hôi, khéo léo đổ sữa từ nồi ra cốc, hai cốc lớn cho anh và Vương Nhất Bác, cốc nhỏ còn lại là dành riêng cho Vương Lam Anh. Tiêu Chiến mỉm cười mang sữa ra bàn, đặt trước mặt hai cha con:
"Của em đây." - Tiêu Chiến đưa cốc sữa tới chỗ của Vương Nhất Bác.
"Tiêu lão sư cẩn thận bỏng." - Vương Nhất Bác đón lấy cốc sữa còn phả hơi nóng của Tiêu Chiến nhắc nhở anh. Anh gật gật đầu rồi cầm lấy cốc nhỏ của tiểu Sơn Trúc, đặt bên cạnh đĩa bánh mỳ của bảo bảo:
"Còn đây là của Anh nhi."Không biết đứa nhỏ là do sáng sớm chưa thật sự tỉnh ngủ hay khó chịu điều gì, mặt nhăn nhó đẩy mạnh cốc sữa Tiêu Chiến vừa đặt xuống bàn khiến sóng cả sữa ra ngoài:
"Không uống."- Tiêu Chiến ban nãy còn vui vẻ, phút chốc sững sờ nhìn đứa nhỏ. Vương Nhất Bác ở bên cạnh thấy vậy ngay lập tức quay sang trừng mắt, ba chữ vang lên vừa đủ to, vừa uy lực lại vừa mang theo giận dữ:
"Vương Lam Anh!"Vương Lam Anh cũng không ngờ vì hành động của mình mà papa lại có thái độ tức giận tới như thế, dường như đứa nhỏ cũng biết sai, hơi cúi đầu túm chặt lấy vạt váy khiến nó nhàu nhĩ. "Thái độ con như vậy là sao? Có biết papi vất vả thế nào không? Đã biết sai chưa?" - Papa thật sự tức giận rồi, mắt hơi bạo hồng, giọng nói vừa đanh thép lại vô cùng nghiêm nghị, dồn dập khiến đứa nhỏ có chút sợ hãi, ngay lập tức khoé mắt đỏ hoe nhìn papi. Tiêu Chiến lúc này biết bảo bảo đang nhìn mình cầu cứu, nhưng quả thật Vương Lam Anh sáng nay như vậy là sai rồi, không uốn nắn từ sớm khẳng định sau này lớn lên không dạy dỗ được. Cho nên, anh là coi như không để ý ánh mắt đó, điềm nhiên ngồi ăn để Vương Nhất Bác dạy dỗ đứa nhỏ. Tính ra từ lúc mới sinh Vương Lam Anh chỉ có Tiêu Chiến là hay dạy dỗ con bé. Đứa trẻ này lúc ngoan thì thật sự rất ngoan nhưng lắm lúc cũng vô cùng ương bướng, lì lợm! Trẻ con mà, ai nha đứa nào mà không vậy... Tiêu lão sư là vô cùng đau đầu vì vấn đề dạy dỗ đứa trẻ này, mềm nắn rắn buông không được mới đánh nó. Thế nhưng, Vương Nhất Bác là hoàn toàn ngược lại! Papa thì chưa bao giờ đánh đứa nhỏ hay thường xuyên dạy dỗ như papi bởi Vương Nhất Bác chỉ cần lớn tiếng, nghiêm nghị với đứa trẻ là ngay lập tức con bé đã biết sợ. Hoặc ví dụ Vương Lam Anh đòi một món đồ gì đó, đứa trẻ thông minh này sẽ hay chạy tới xin papi trước. Papi thường dễ mềm lòng sẽ cho ngay. Nhưng cũng có một số thứ Tiêu Chiến không đồng ý, con bé sẽ bắt đầu bán manh, kì kèo, làm nũng tới khi anh mua cho thì thôi. Còn Vương Nhất Bác thì không thế... Sơn Trúc chỉ xin một lần, papa cũng chỉ cần kiên định nói:"Không thể" chắc nịch một lần thôi, cô bé đã tự biết ý không quậy papa nữa. Vương Nhất Bác lần nữa lớn tiếng:
"Còn khóc nữa, con oan ức lắm hả? Mau lấy khăn lau sạch chỗ sữa con mới làm đổ rồi xin lỗi papi."Vương Lam Anh đáp "Dạ" nhỏ nhỏ trong cổ họng, rời ghế đi tìm khăn lau sạch chỗ sữa mới bị sóng ra. Sau đó liền chạy lại sà vào lòng Tiêu Chiến, ôm lấy cổ anh giọng sữa nỉ non:
"Papi, papi, papi cực khổ, Anh nhi sai rồi, xin lỗi papi!"Tiêu Chiến gật gật đầu xoa lưng đứa bé:
"Được rồi được rồi mau về chỗ của con ăn đi."Vương Lam Anh thấy vậy mới bỏ tay đang gắt gao bấu lấy cổ Tiêu Chiến, trước khi rời đi còn không quên hôn một ngụm thật kêu lên má anh. Bảo bảo quay lại ghế của mình ngồi nhưng vẫn chưa dám ăn, hơi ngập ngừng ngó ngó khuôn mặt lạnh băng của papa, lí nhí nói:
"Papa, Lam Anh xin lỗi."Vương Nhất Bác lúc này cơ mặt mới giãn ra một chút:
"Được rồi, mau ăn còn đi học."Đưa đứa nhỏ tới trường xong xuôi, trước khi được Thẩm lão sư đón vào lớp học luôn không quên thủ tục hôn tạm biệt papa và papi. Đứa nhỏ mới được papa giáo huấn ban nãy nhưng cũng không hề giận dỗi, ngoan ngoãn ôm cổ papa hôn một cái rồi không khóc không nháo như thường lệ theo lão sư vào trong. Trên đường về Tiêu Chiến mới bày ra bộ mặt nể phục Vương Nhất Bác. Anh đưa ngón tay cái lên, miệng cười rạng rỡ, nốt ruồi dưới khoé môi lại như bao lần hút chặt lấy ánh mắt cậu:
"Vương lão sư quả nhiên lợi hại!" Từ sau sự việc hôm đó được papa dạy dỗ, Vương Lam Anh liền có ý thức hơn hẳn. Cộng thêm ở lớp cũng đã làm quen được nhiều bạn mới giờ còn hào hứng mong chờ được đi học nữa. Ai nha, xem ra Vương Lam Anh cô gái nhỏ lại lớn thêm một chút nữa rồi. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thật ra vị thế trong nhà của bố và mẹ Huynie cũng chính là như vậy 😂 mẹ thường hay ra mặt dạy dỗ, bố ít khi nói nhưng một khi đã tức lên rồi thì đáng sợ lắm đó huhu... Gia đình các cô có vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com