Bac Quan Nhat Tieu Fanfiction Ve Si Trieu Do
CHƯƠNG 14: Dạ Điếm
——————————
Vương Nhất Bác một khi đã nghiêm túc làm việc gì, nếu không phải là làm đến hoàn hảo thì hắn nhất định không bỏ cuộc, nhưng một khi hắn đã dồn hết tâm sức vào công việc, thì chỉ có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để hình dung mà thôi. Những cảnh quay vào ban sáng đều được Vương Nhất Bác xử lý nhanh gọn trong vòng một buổi trưa, thậm chí còn dư ra chút thời gian, đạo diễn chỉ muốn ôm chân hắn bảo hắn ở lại quay luôn cảnh tối, nhưng hắn đã xin từ trước, chỉ đành ngậm ngùi tiễn hắn đi mà thôi.Lúc hai người chạy đến sân bay cũng là lịch trình bí mật nên không bị ai theo dõi, Anson đã đợi từ lâu, vừa gặp nhau cũng là lúc chuẩn bị lên máy bay.Máy bay khoang thương nhân vô cùng cao cấp, Anson đúng là không có gì ngoài tiền, chỉ bay có hai tiếng mà chọn một khoang sang chảnh thế này. Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác quá sức, ép hắn đi ngủ, tịch thu điện thoại không cho hắn chơi game, mình ngồi bên cạnh giám sát hắn nghỉ ngơi.Anson thấy Tiêu Chiến tận tâm tận lực lo cho Vương Nhất Bác như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn bảo anh cũng nghỉ ngơi đi, theo Vương Nhất Bác chạy xuôi chạy ngược như vậy cũng không dễ dàng, đừng để mình kiệt sức. Tiêu Chiến ban đầu còn cười bảo không sao, nhưng được một lúc cũng thấy mí mắt giật giật, ngủ quên từ lúc nào. Đầu còn dựa vào vai Vương Nhất Bác, cùng hắn nghỉ ngơi.Thành G là thành phố cảng, nơi này vẫn đang trên đà phát triển thành khu kinh tế giao thương quốc tế đường biển, tuy nhiều năm qua vẫn rất ổn định nhưng vẫn chưa được công nhận là thành phố phát triển. Lúc vừa đáp máy bay, Anson liên lạc với một người bạn ở nơi này tìm địa điểm của Dạ Điếm, đặt hẹn ở đó giúp gã, sau đem Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến về khách sạn tắm rửa thay đồ.Ban đêm ở thành G có chút tĩnh mịch, vì ngoài bầu trời đầy sao ra thì xung quanh cũng chỉ là sông nước biển cả, bên trong thành phố vẫn có thể ngửi được mùi gió biển thổi vào. Ba người bọn họ trang bị đầy đủ, theo một người bạn của Anson đến quán bar Dạ Điếm, người bạn này rất trầm tĩnh, đội nón kết sụp xuống che gần nửa khuôn mặt, lúc gặp mặt chỉ kịp giới thiệu một chút rồi leo lên xe luôn.Anson vỗ vai người bạn này, cười chữa ngượng trước tính tình quá lãnh đạm của hắn. "Tên Từ Ngôn này trước giờ đều vậy, mấy người trong cảnh cục đều bị cái mặt sắt của hắn doạ sợ."Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có chút muốn cười. Lúc nãy Từ Ngôn đứng bên ngoài, một thân đen thui, còn che mặt, đứng bên cạnh Vương Nhất Bác cũng một thân đen thui, hắn cũng đội nón, thật nhìn không ra khác biệt. Hai người này nếu mà đứng cùng một chỗ, sợ là hai bức tượng đá không có tiếng động, trông rất thú vị.Cảnh sát ở thành phố khác không liên quan đến án của thành B, Từ Ngôn không có quyền can thiệp, anh ta chỉ lấy danh nghĩa bạn của Anson để giúp đỡ. Theo như lời của Từ Ngôn thì Dạ Điếm chỉ là một quán bar bình thường, không có gì mờ ám hay có dấu hiệu buôn bán hàng cấm, Lục Ý Như kinh doanh nơi này hoàn toàn trong sạch. Chỉ như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại lấy cái tên Dạ Điếm? Nếu như năm đó cái tên này để lại cho Lục Ý Như không ít rắc rối, thì cô phải ghét bỏ nó rồi đi? Hay là cô lại muốn ám chỉ điều gì?Dạ Điếm không lớn, mặt tiền khá nhỏ, nhưng bên trong lại rộng, có hai tầng thông nhau, đều là không gian mở, nên ở tầng dưới cũng có thể nhìn đến tầng trên, còn bên trong có gian bí mật hay gì không thì không ai biết. Lúc bọn Anson vào tới thì cũng bắt đầu thời điểm náo nhiệt rồi, trên sân khấu cũng chuẩn bị biểu diễn, là những ca sĩ lên hát thôi, cũng có dàn âm thanh rất tốt. Có thể xem như mini show vậy, những DJ hay những ca sĩ đến hát đều có chút danh tiếng, ở thành G rất được hoan nghênh.Bọn họ chọn một khóc khuất có thể nhìn được sân khấu, bởi vì thân phận có chút nổi bật nên tận lực tránh ánh nhìn của người khác. Tiêu Chiến tuy đã theo nghệ sĩ đến những buổi diễn còn náo nhiệt hơn thế này nhưng vẫn không thích không khí chỗ này cho lắm, chật chội và chen chúc, như một mớ hỗn loạn không trật tự. Anh ngồi xuống đã cảm thấy đầu óc ong lên, đưa tay xoa huyệt thái dương liên tục, chưa ăn uống gì mà thấy dạ dày cồn cào muốn nôn, dường như không thích ứng nổi.Vương Nhất Bác ở bên cạnh vô cùng lo lắng, bảo anh ra ngoài đợi hắn, hắn gặp được Lục Ý Như rồi sẽ trở lại ngay, nhưng Tiêu Chiến không cho hắn ở lại, bảo mình không sao, ngồi một chút cho quen là được. Nói thì nói vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không rời mắt khỏi anh, cứ nhìn anh chằm chằm, sợ Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì.Anson không có ở đây, hắn đã sớm đứng dậy đi giao lưu rồi, chạy đến quầy bartender khéo léo làm quen, nhân tiện hỏi thêm một ít thông tin về Dạ Điếm, nhưng có vẻ nhân viên ở đây rất cẩn thận, không hỏi ra được gì đáng giá. Lúc Anson quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt thản nhiên nhưng trầm giọng nói."Cẩn thận một chút, có vẻ chúng ta bị chú ý rồi."Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía quầy bartender có người đang nhìn về phía này, tuy nhân viên ở đây đều mặc sơmi trắng quần âu nhưng nhìn ra chức vụ cùng công việc của họ. Mà người nhìn về phía bọn họ lúc này, chính là bảo an của quán, dường như đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của họ.Vương Nhất Bác trái lại rất bình tĩnh, ngoài việc luôn đặt tầm mắt lên Tiêu Chiến ra thì chẳng thứ gì ảnh hưởng được đến hắn cả.Từ Ngôn tuy ngồi thẳng lưng không khác nào chuẩn bị đánh trận, nhưng anh ta cũng rất bình tĩnh, nhìn không ra được điểm nào khẩn trương.Anson thì khỏi nói đi, bộ dáng cợt nhả không sợ trời không sợ đất, chẳng ai làm gã sợ nổi.Tiêu Chiến nhìn một cảnh này không nhịn được mà cười thầm, mấy tên này đều là một đám thần kinh thô, ngay cả thân phận lớn như vậy xuất hiện ở đây mà bọn hắn còn dám, còn điều gì khiến bọn hắn sợ hãi nữa sao?Trên sân khấu đã tắt đèn cho buổi diễn chuẩn bị, mọi người đều hướng về sân khấu, dường như rất mong chờ. Trên sân khấu đặt một chiếc micro dạng đứng, một chiếc ghế chân cao và một người ngồi trên đó, nhạc đã bật lên, sau một lúc, người này cũng cất giọng hát.Phút chốc không gian dường như im lặng không có tạp âm, chỉ còn lại tiếng hát của nữ ca sĩ. Đèn vẫn tắt, dường như không thấy được mặt của nữ ca sĩ, mà mọi người đều cảm thấy đây là điều rất bình thường, dường như chỉ cần thưởng thức giọng hát của cô, còn mặt mũi thế nào không quan trọng. Giọng nữ ca sĩ hơi trầm, nghe ra được nội lực, bài hát mà cô hát là một bản ballad rất buồn, dường như nội dung bài hát nói về một cô gái rất cô đơn và bi quan. Âm điệu nhẹ nhàng, người hát lại có hồn, dù không quá thích hợp với một nơi náo nhiệt như thế này, nhưng vô tình trở thành một điểm nhấn mạnh mẽ.Anson ban đầu là cau mày, dường như nghe ra được giọng hát này, hắn gọi đến một bồi bàn nói với cậu ta. "Cô gái này, sau buổi diễn tôi muốn gặp."Bồi bàn có chút bối rối. "Xin lỗi, đây là ca sĩ giấu mặt độc quyền của điếm..."Còn chưa nói xong đã thấy trong tay Anson là một ít nhân dân tệ, bồi bàn càng xấu hổ nói. "Xin hỏi ngài có hẹn trước không? Tôi có thể báo lại với cấp trên.""Bởi vậy tôi mới hỏi cậu." Anson nhét tiền vào trong túi của bồi bàn, không quên nháy mắt một cái. "Tôi không có nhiều kiên nhẫn, thế nhé."Cậu bồi bàn vẻ mặt bất đắc dĩ cúi đầu chạy đi, cậu ta chạy đến chỗ bartender, nói vài câu với người ở đó, người kia nhìn về phía bên này, Anson cũng không ngại mà vẫy tay lại. Người nọ gật đầu với hắn một cái, bảo bồi bàn cứ lui xuống, còn hắn thì đi vào trong.Tiêu Chiến nhìn được một cảnh này, hỏi Anson. "Như vậy có được không? Không sợ người ta nhận ra cậu à?""Nhận ra thì làm sao chứ? Tôi ở nước ngoài còn mở một quán như thế này." Anson cười khoe hàm răng trắng.Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra, Anson này vẻ ngoài vô lại thiếu đòn, nhưng quả thực không dễ chọc. Tinh ranh ma quái không nói, còn rất biết cách hành xử, nhìn thì có vẻ hơi hấp tấp nhưng lại rất tự tin và tính toán thông minh, cũng không bao giờ nhận thiệt thòi về phía mình. Đây cũng coi như là một ưu điểm.Trên sân khấu vẫn là nữ ca sĩ biểu diễn, bên dưới này còn đang quan sát thì bartender lúc nãy còn đang cảnh giác nhìn họ đột nhiên đến gần, nói với Anson. "Xin lỗi vì để quý khách đợi, sau tiết mục này, người các vị muốn gặp sẽ ở phía sau. Mời các vị theo tôi."Anson liếc mắt nhìn đám người Tiêu Chiến, thấy anh cứ nhìn bartender chằm chằm, dường như là không mấy tin tưởng lắm, sau lại quay sang Vương Nhất Bác nói. "Tôi không thích ra phía sau, tôi muốn ở đây."Anh vừa nói câu này, không chỉ Vương Nhất Bác sửng sốt, mà bọn Anson cũng giật mình, bartender cũng đứng hình. Tuy Tiêu Chiến dùng giọng rất nhẹ, nhưng nếu ai nghe được đều sẽ nghe ra được một chút giọng mũi, nói trắng ra chính là làm nũng đó. Vương Nhất Bác còn cảm nhận được anh lén bóp tay mình, một bên mày nhướn nhẹ ra hiệu, hắn lập tức nhếch môi."Được, không đi thì không đi. Chúng ta ở đây."Cái giọng cưng chiều này cũng là Anson lần đầu nghe thấy, có chút thích ứng không kịp, cũng không hiểu hai người này tính làm cái gì. Tiêu Chiến dường như hài lòng với câu trả lời này của Vương Nhất Bác, cười nói. "Chúng ta có thể trả tiền cho nữ ca sĩ đó hát thêm một bài không? Cô ấy hát rất hay.""Được chứ, anh muốn gì cũng được." Vương Nhất Bác vỗ tay Tiêu Chiến mấy cái, nói với bartender. "Thật ngại quá, bạn trai tôi không muốn đi. Anh ấy không đi thì tôi cũng ở lại, hai cậu có thể đi cùng bartender."Hắn vừa nói xong, Tiêu Chiến đang diễn kịch cũng hết hồn, tay đưa lên định khều Vương Nhất Bác một cái nhưng lại bị hắn nắm tay kìm lại, còn quay sang anh cười một cách vô hại và... trìu mến. Anson ngồi bên ngoài suýt nữa té ngửa, không nghĩ đến hai người lại đột nhiên diễn kịch thế này, vả lại cũng không nói với hắn một tiếng, làm hắn không theo được kịch bản!Còn Từ Ngôn quyết định làm cá chết, cái gì cũng không nghe thấy!Bartender đứng hình, có chút phản ứng không kịp tiết tấu, nhưng vẫn giữ bộ dáng chuyên nghiệp. "Thật ngại quá, có thể quý khách không biết, ca sĩ khách mời giấu mặt của điếm chúng tôi có quy định không được lộ diện trước sân khấu. Ngoài ra bên trong không còn quy định nào khác, quý khách có thể xem xét."Tuy nói vậy nhưng nhìn thái độ của đám người này, bartender cũng không có ý định thuyết phục thêm, cáo lui rồi lủi đến sau hậu đài. Anson liếc mắt. "Hai người định âm mưu cái gì đấy? Lại còn người tung kẻ hứng!"Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh đang bị Tiêu Chiến nhéo tay vì tội hồ nháo, hắn chỉ cười không nói. Tiêu Chiến liếc hắn một cái rồi mới nói. "Cậu không nhìn thấy sao, khắp nơi đều là camera, chúng ta không thể tuỳ ý đi theo được. Nhìn lại thân phận của mình đi."Tuy nói bọn Anson là bọn thần kinh thô, nhưng vẫn phải nhớ đến công việc và chức vụ của mình, nhiều lúc phô trương quá không tốt, nếu như Tiêu Chiến không nhắc nhở, sợ là họ lại chơi quá tay rồi. Đồng thời anh cũng thử đánh cược, xem xem nếu như Lục Ý Như làm như sự xuất hiện của bọn họ không quan trọng, nhất định sẽ không ra gặp. Còn nếu ngược lại, thì coi như cô còn cho bọn họ chút mặt mũi vậy, cũng như một lời giải đáp vì sự xuất hiện của quán bar này liệu có liên quan đến vụ án của bọn họ hay không.Thời gian trôi qua khá lâu, cũng không thấy bartender quay lại cho một lời thông báo nào, nhưng đám người Tiêu Chiến vẫn không nôn nóng, bọn họ vẫn còn thời gian, nếu đã đánh cược rồi thì phải kiên nhẫn chờ. Quả nhiên, một cô gái bưng theo một khay nước gồm một chai rượu và vài chiếc ly, không nói không rằng đặt xuống bàn của họ.Bởi vì chọn chỗ ngồi khá khuất, nên khi cô gái này đến ngồi cũng không gây chú ý đến ai. Bản thân cô gái này cũng không phải giống như những bồi bàn hay những cô gái khác, ăn mặc sang trọng quyến rũ, mà chỉ đơn giản cách điệu, nhìn ra được một chút cá tính độc lạ, mái tóc còn được thắt bím nhỏ hết sức cầu kỳ.Cô vừa ngồi xuống cái gì cũng không nói, nhưng Anson đã nhanh chóng nhận ra, cười nhạt một chút. "Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi gì cả, vẫn khiến người ta không thể rời mắt mà."———————Hè lô, hưởng ứng Tuần Lễ Bác Tiêu không các vị? Một ngày một chương, chỉ cần hai ông nhà up Weibo là tôi ngoi lên? Chơi lớn luôn! 😂😂😂😂😂😂😂13062020Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com