TruyenHHH.com

Bac Quan Nhat Tieu Duoi Day Vuc Tham

Có những lúc cuộc sống tưởng chừng bế tắc cùng đường, khi con người ta bắt đầu có hy vọng nhỏ nhoi để nương tựa bấu víu vào thì lại thành cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Khi Vương Nhất Bác đã bắt đầu quen với sự chăm sóc chân thành, tận tâm của Tiêu Chiến, quen với sự hiện diện của anh và rung động với anh, muốn đi xa hơn với anh thì có chuyện chẳng lành xảy đến.

Đó cũng là khoảnh khắc Tiêu Chiến khi nghĩ bản thân đã có thể được sống một cuộc sống bình yên tốt đẹp thực thụ, rằng mình tồn tại tiếp cũng có ý nghĩa thì lại phát hiện tất cả chỉ là ảo tưởng kỳ vọng của bản thân.

Trên mạng đột nhiên bùng nổ thông tin Tiêu Chiến - một trai bao nổi tiếng, qua lại không dưới trăm người, một kỹ nam thị phi nhất nhì, lừa gạt một nam nhân trẻ tuổi cưới về bằng thủ đoạn hạ tiện. Bài viết đó nói anh đã bỏ thuốc vào cốc rượu của Vương Nhất Bác, lừa Vương Nhất Bác ngủ với mình rồi lừa rằng có thai, ép cậu phải cưới mình về. Chỉ tội nghiệp cậu non trẻ, bị nắm thóp không dám nói với ai, chịu đựng một mình rồi phải thuận theo anh.

Tiêu Chiến chết lặng, sững sờ đứng đần mặt ra đó như phỗng, hai mắt đăm đăm nhìn những bình luận mắng chửi không ngừng nảy sinh.

Anh biết cái này chắc chắn do lão chủ cũ cùng đám người ở đó từng bắt tay với anh có tham gia.

Vì Tiêu Chiến quá hiểu thủ đoạn bẩn thỉu của đám người này. Họ bán anh được cho Vương Nhất Bác, họ sẽ đảm bảo Vương Nhất Bác là chủ nhân duy nhất của món hàng, nếu có ai dám giật con hàng này một cách lén lút khỏi tay cậu thì cũng sẽ vì mặt mũi uy tín mua bán sòng phẳng của thế giới chợ đen mà tìm người đòi anh về cho cậu.

Ở thế giới ngầm có quy tắc mua bán, điển hình nhất là con hàng đã bán cho ai thì hội bán ấy phải có 'bảo hành' như đảm bảo sự sở hữu của món hàng là của người mua. Nếu con hàng bị phá hủy bởi người mua thì người mua tự chịu, nếu bỏ trốn thì người mua tự lo và nếu cần thì có thể hỏi vay hỗ trợ nhưng nếu có kẻ khác dám ngang nhiên cướp hàng thì sẽ có 'bảo hành' là hỗ trợ đòi người bằng các cách thức cực đoan, mềm dẻo đến cứng rắn có đủ.

Con hàng ấy chỉ được tự do khi người mua từ bỏ quyền sở hữu hoặc con hàng ấy bằng cách nào đó sở hữu số tiền lớn, tự biến mình thành một thế lực giàu có và can dự vào được thế giới ngầm như một thành viên bình thường.

Và có một cách rất hay để con mồi bị lấy đi của kẻ bán phải quay về là phá hủy tương lai của nó, ép nó tự quay về một cách nhục nhã ê chề.

Vì Vương Nhất Bác chuộc được anh, sở hữu anh, cậu vẫn đang là một công dân bình thường sống ngay thẳng với pháp luật công lý chói lọi nên cậu sẽ có nhiều cái phải kiêng dè, cụ thể là danh tiếng. Gia đình cậu là gia đình bình thường điển hình, càng không nên xuất hiện một vết nhơ bẩn nào.

Khi Vương Nhất Bác chán Tiêu Chiến, không có hứng với anh, truyền thông vạch trần anh, xã hội chối bỏ anh, anh sẽ chỉ có cái danh kỹ nam rẻ tiền, bị hắt hủi dè bỉu và có thể sẽ chết đói chết mòn bởi không có một công việc đàng hoàng. Lúc ấy bọn chúng sẽ lại kéo anh về chỗ cũ, bắt anh mặc đống quần áo bó người, bắt anh lả lơi quyến rũ những kẻ ham muốn nhan sắc và thân thể anh, bắt anh ngủ với những kẻ thú tính bệnh hoạn.

Chỉ cần nhớ đến những điều đó, Tiêu Chiến đã thấy đau tức ngực đến không thở được. Cả mặt anh tái xanh tái xám, bờ vai tinh tế run run, sự sợ hãi xâm lấn mắc kẹt trong bùn lầy không thể vùng vẫy ấy, thật sự quá khủng khiếp cùng ghê tởm.

Nhưng ai đã là người khơi mào để tay chủ cũ làm thế khi đang yên đang lành?

Vì dù lão muốn bắt anh thật nhưng lão vẫn để ý các khoản điều kiện của thế giới ngầm mua bán, Vương Nhất Bác vẫn đang 'sở hữu' anh, lão đã nhận đủ tiền, không lý gì lão lại làm thế.

Khi các bình luận chửi bới còn không ngớt, đan xen cả những lời thương hại Vương Nhất Bác là nạn nhân bị lừa hôn là những lời trêu chọc gạ tình.

Chủ yếu vẫn là gọi anh trai bao rẻ tiền, bệnh hoạn đáng khinh, thứ đồ chơi ai cũng chơi được, không xứng làm người, không xứng được đối xử như con người.

Thậm chí có kẻ còn nói nếu Tiêu Chiến có con, con của anh cũng phải hổ thẹn vì có một người cha như anh.

«Thử tưởng tượng mà xem, con của gã này sẽ thế nào khi một bạn học của nó nói rằng tao đã thấy gương mặt ba mày ở web đen và rất nhiều người nói họ ước được 'chơi' ba mày một lần?»

«Loại người rẻ mạt ai cũng cho 'đâm' được thì làm sao xứng được yêu? Này là có bệnh cần chữa. Ai yêu loại này cũng điên chả kém!!!»

«Nghe nói là lừa hôn. Nếu là thật thì tội nghiệp vị bạn đời kia, chỉ vì sợ xã hội gièm pha mà không dám tố cáo. Thật tội nghiệp! Phải là tôi, cái ngữ ấy đã bị chôn dưới mười tám mét đất!»

Những lời lẽ cay độc đáng sợ như con dao sắc bén băm chặt anh thành trăm mảnh, đau thấu trời thấu đất lại vô sức hét gào. Tựa hồ có ngàn mũi tên xuyên tim, tựa hồi bị hàng ngàn cánh tay kéo xuống dưới đáy sâu vực thẳm lạnh lẽo ngộp thở.

Đáng sợ nhất, Tiêu Chiến hiểu nó là sự thật, không thể phủ nhận được gì, không thể làm gì.

Có những số phận có cố gắng phản kháng thế nào, có cố chạy trốn hay giãy giụa, vĩnh viễn không thể thắng mệnh!

Tiêu Chiến thê lương cười, tiếng cười chua chát tan vỡ, là vừa cười vừa khóc.

Là sự uất nghẹn căm phẫn, là sự bất lực đau đớn không thể giãi bày cũng không thể chống đối.

Bạn tưởng bản thân chiến thắng vận mệnh áp đặt, kỳ thực bạn vẫn chỉ là đang nằm trong sự tính toán của số phận.

Anh của hiện tại, đã không còn có thể ở bên cạnh Vương Nhất Bác nữa.

Pháp trị gì chứ?

Văn minh gì chứ?

Ở cái thế kỷ tự xưng hiện đại tiến hóa, văn minh dân trí cao, xã hội phát triển nhưng nạn buôn người hay mại dâm còn tăng cao hơn cả thời kỳ nô lệ gấp chục lần! Và tất cả những nạn nhân của cái sự thối mát mục ruỗng cai trị ấy đa số không còn mạng để về nhà, có khi về được cũng không còn lý tính con người hoặc bị nhiều kẻ thượng đẳng coi thường phỉ báng tới chết.

Có những khi biết bản thân không hề sai trái, không hề phạm lỗi, không phải cố ý muốn gây chuyện, thế nhưng cuối cùng đứng trước những lời lẽ phỉ báng, hạ nhục và khinh khi, bản thân vẫn không nhịn được đau đớn đến khó thở vì uất ức.

Càng nghe bình tĩnh càng dễ mất bình tĩnh.

Càng là kẻ khuyên người khác không sao hay nhẫn nhịn, càng là kẻ nói khinh miệt người khác càng dễ là kẻ ép buộc đọa đức còn bản thân thì còn đáng ghê tởm và tự cao hơn nhiều.

Đây chính là thế giới con người mà tất cả đều tự hào.

Thế nhưng Tiêu Chiến có thể làm gì đây?

Thời đại và xã hội thuần hóa người, không dễ có chuyện đảo nghịch thiên hạ được, huống hồ anh chỉ có một mình.

Và sự thật sẽ luôn là anh hại Vương Nhất Bác để có được những tháng ngày tốt đẹp hiện tại.

Tiêu Chiến siết tay thành nắm đấm, gương mặt như người chết với những giọt nước mắt lã chã, quỳ gập trên sàn nhà lạnh lẽo, đập thùm thụp lên sàn, đập đến những giọt máu đã hình thành nhuộm những khớp ngón tay mảnh mai xinh đẹp.

Thường nói trời sẽ không đoạt ai tất cả, không dồn ép ai đường cùng, vậy mà anh chẳng thấy cho mình chút hy vọng nào để quay đầu dù cho anh chưa từng muốn đi con đường nghiệt ngã này.

...

Vương Nhất Bác mải mê chuyện công ty đang giai đoạn ký kết quan trọng không để ý tin tức bùng nổ, đến khi biết chuyện đã quá muộn.

Khi mở điện thoại đã nhỡ hàng chục cuộc gọi từ cha mẹ, xung quanh đồng nghiệp bàn tán xôn xao, ông chủ tịch còn phải triệu gấp hỏi chuyện. Có thể trong lúc cậu không hề hay biết, chủ tịch đã chịu không ít áp lực tứ phía, ngay cả trong ngữ khí ngày thường nói chuyện với cậu luôn bao dung đã pha lẫn tức giận bất mãn:

"Cậu có biết cái vị kia nhà cậu sẽ ảnh hưởng cậu thế nào không? Ảnh hưởng cả công ty chúng ta thế nào? Giờ thì chúng ta đã mang tiếng còn phải nhờ một... để có cả hợp đồng! Chúng ta làm người mà phải hạ mình hèn hạ đến thế luôn à?!!"

Vương Nhất Bác hãy còn rối bời trước sự việc xảy ra, cậu vẫn bình tĩnh giải thích:

"Đúng là bị ép nhưng hiện tại anh ấy chỉ là người bình thường. Bản thân anh ấy có quá khứ không tốt nhưng chưa từng hại người, cháu hiểu anh ấy. Anh ấy bị chỉ trích chỉ vì những người kia quá rảnh rỗi không có gì làm, tìm cách mạt sát hạ nhục một kẻ không quen biết, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý để nâng cao bản thân thôi!"

Chủ tịch tức đến đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào cậu:

"Cái chúng ta đều biết là nhờ cái danh của anh ta mà giờ có thể phải đối mặt điều tra pháp lý có chơi mua bán dâm không kìa! Thậm chí còn tra xét thuế má rắc rối lằng nhằng cùng uy tín của toàn bộ con người ở đây. Cậu có hiểu không? Cậu cũng là người bị hại đấy?!! Nếu cậu hiểu cái vị kia gì đó nhà cậu thì tôi cũng chính là người tin tưởng và cất nhắc cậu, dẫn dắt cậu đi đến bước đường vị trí hôm nay cơ mà! Trời ơi, tôi còn chưa thấy ai đếm tiền hộ kẻ hại mình như cậu đâu!!?"

Vương Nhất Bác cúi mặt, thấp giọng hạ mình:

"Xin lỗi ngài! Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Chủ tịch tức đến thở mạnh, lúc này thấy Vương Nhất Bác cúi người hạ mình nhận sai, dường như đã được thỏa cái ý mình muốn nên hạ giọng đôi phần, khuyên nhủ tử tế:

"Vương Nhất Bác, ta nhìn cậu có tài hoa, có sức, có đức làm người nên ta tin tưởng cậu có thể dẫn dắt công ty đi lên. Cậu đừng để ta thất vọng, vì cá thể không đáng mà hủy đi chính mình. Bây giờ cậu chỉ cần lên tiếng phủ nhận là xong, sau đó bỏ cái loại người không rõ gốc gác gì đó đi là được. Hoặc giả anh ta là người bình thường, lai lịch sạch sẽ, đích thân tôi sẽ xin lỗi anh ta, công ty cũng sẽ đứng ra bảo đảm?"

Thế nhưng ông không ngờ Vương Nhất Bác lại đứng thẳng người lại, ánh mắt kiên định, gương mặt lạnh lùng quả quyết:

"Tôi xin chịu trách nhiệm xin lỗi tới ngài và công ty. Để đền bù tổn thất, tôi sẵn sàng đền bù tiền vi phạm hợp đồng và từ chức, đảm bảo công ty sẽ không phải nhận lấy hậu quả pháp lý hay tổn thất sâu nặng nào!"

Chủ tịch ngây người, không tin có người điên đến mức này, đần tới độ này.

Bản thân đang ở vị trí tốt đẹp bao người muốn, tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn, giờ chỉ cần phủ nhận quan hệ là xong thôi, từ bỏ cái người lai lịch bất minh như anh là kết thúc êm đẹp.

Bây giờ lại điên rồ đến mức vì một người mà đòi rời đi trắng tay luôn ư?

Nó thật sự không hề xứng đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com