TruyenHHH.com

Bac Quan Nhat Tieu Cot Hoa Manh Quy Tham Banh Son

🌸🦁🐰🌸

Khánh Ương vừa đi, trận pháp thiết lập ở nhà Vương Nhất Bác liền tự động giải trừ, cuối cùng Hồ Lan cũng có cơ hội đi vào. Nhưng Hồ Lan biết hiện giờ đã chậm, Khánh Ương đã đắc thủ.

Vương Nhất Bác còn chưa trở về, Hồ Lan mang theo tiểu đồ đệ của hắn ta đi vào trong nhà, trong viện phơi chăn gấm và sách vở, sách trải trên mặt đất bị gió thổi đến mà lật qua vài tờ, toàn bộ sân thoạt nhìn thật ấm áp bình yên. Nhưng chỉ khi đi vào buồng trong mới có thể biết nơi này rốt cuộc có cảnh tượng thê thảm như thế nào.

Màu máu đỏ vàng nhiễm đầy phòng như một dải ngân hà mỹ lệ. Tiêu Chiến nằm ngửa mặt trong vũng máu, xinh đẹp cực kỳ, khuôn mặt không hề kém sắc hơn ánh chiều tà. Y không nhắm mắt, chỉ hơi hé, ngây ngốc nhìn về nơi xa, lông mi cong vút phân cách ánh mặt trời thành từng sợi. Y như vậy rất mê người, như một mỹ nhân được nuông chiều đang mệt mỏi phơi nắng, sắp lâm vào một buổi ngủ trưa ôn hòa.

Nhưng Hồ Lan biết, y đã chết rồi. Hồ Lan dò xét hồn phách và xương cốt của Tiêu Chiến một chút, nhăn mi thật sâu, tiểu đồ đệ ở bên cạnh hỏi hắn ta: "Sư phụ, thế nào rồi?"

Hồ Lan nặng nề thở dài một hơi: "Aiz, Khánh Ương thật đúng là đủ ngoan độc, toàn bộ xương cốt đều nát, hồn phách không khóa trụ, đều bay đi rồi."

"Hả? Không phải Hấp Tủy Châu chỉ có thể hút tủy sao? Hình như không có uy lực lớn như vậy đi?"

"Hẳn là sau khi hút tủy thì Khánh Ương lại hạ thêm một đạo Càn Khôn Chung lên Tiêu Chiến khiến tất cả xương cốt của y đều vỡ nát."

"Còn tàn nhẫn đến mức như vậy sao?"

"Không phải tàn nhẫn, cái này gọi là cẩn thận, Khánh Ương phải dùng máu tủy của Tiêu Chiến để thành Phật, thật ra cũng tương đương với việc chôn hỏa dược vào trong cơ thể mình, vậy nên nếu tương lai có cách khác có thể khiến Tiêu Chiến sống lại, máu tủy sẽ nhận chủ, Tiêu Chiến sẽ không cần tốn nhiều sức vẫn có thể khống chế được máu tủy của mình, giống như ngòi nổ của bật lửa, ngòi nổ này là 'hỏa dược' khiến Khánh Ương chết không toàn thây, nhưng nếu làm vỡ nát xương cốt của Tiêu Chiến, hồn phách sẽ tan mất, Tiêu Chiến sẽ không còn cách nào sống lại, đối với Khánh Ương mà nói liền tương đương với việc tuy rằng trong cơ thể chôn hỏa dược nhưng lại tắt lửa, vậy đương nhiên có thể không cần lo toan nữa rồi."

"Vậy bây giờ chúng phải làm sao đây? Không có cách nào ngăn cản Khánh Ương sư bá sao?"

"Cách duy nhất có thể ngăn cản hắn ta hút tủy thành Phật cũng chỉ có Tiêu Chiến đã bị hắn ta hút tủy mà thôi, nhưng bây giờ Tiêu Chiến đã...... như vậy, chúng ta thu dọn nơi này một chút, sau đó trở về chùa xin sư phụ giúp đỡ, nhìn xem có cách khác hay không?"

"Vâng."

Thân thể của Tiêu Chiến cứ đặt trên mặt đất như vậy cũng không ổn lắm, máu đã chảy đầy nhà này rồi, chăn đệm trên giường đều đang được phơi trong sân, thật sự là không có chỗ để đặt Tiêu Chiến.

"Sư phụ, người xem, trong viện có một chiếc xích đu, chúng ta đặt y ở đó đi."

Viện tử được Vương Nhất Bác mua này, lúc trước hẳn là có một vị tiểu thư kiều quý ở, bởi vì xích đu gỗ trong viện còn khắc hoa chỗ tựa lưng, lót gối cẩm uyên ương, thiên kim tiểu thư sẽ thích vừa dựa vào bên trên chơi đánh đu vừa ngắm hoa.

Tiểu đồ đệ bế thân thể của Tiêu Chiến từ trên mặt đất lên, đi tới đặt lên xích đu, xích đu hơi lắc một chút, cẳng chân Tiêu Chiến rũ xuống cũng nhẹ nhàng lắc theo, tóc lay động theo chiều gió, ngẫu nhiên có vài cánh hoa cọ qua lông mi và chóp mũi của y, cuối cùng rơi xuống trên đùi y, thoạt nhìn cực kỳ sinh động, như một tiếu lang quân được nhà giàu phú quý giấu trong nhà cao cửa rộng mà nuôi dưỡng nuông chiều, có một màu sắc đặc biệt mà người ngoài không thể nhìn thấy.

Hồ Lan nói với tiểu đồ đệ: "Bây giờ ta liền về chùa tìm sư phụ, con ở lại nơi này chờ thư sinh kia về để hắn bảo tồn thân thể của Tiêu Chiến cho tốt đi, có lẽ có thể sử dụng khi chúng ta muốn đánh bại Khánh Ương, nếu hắn không nghe thì nói chân tướng cho hắn biết."

"Vâng sư phụ."

......

Vương Nhất Bác kết thúc khảo thí, còn đang ở ngoài cửa lớn của tòa nhà đã gấp không chờ nổi mà gọi Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, Chiến Chiến, ta đã về rồi!"

Không có ai trả lời hắn. Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ quái, mọi khi hắn đến kinh thành thì Tiêu Chiến thích đứng ở cửa chờ hắn nhất, xa xa thấy thân ảnh của hắn liền sẽ nhón chân phất tay, cực kỳ vui mừng, hơn nữa hôm nay còn là ngày khoa cử rất lớn như vậy nữa.

Vương Nhất Bác chạy vào trong phòng tìm một vòng trước nhưng vẫn chưa thấy Tiêu Chiến, vừa đi vào trong viện vừa lẩm bẩm: "Không phải lại lén chạy ra ngoài rồi chứ?"

Nhưng mà vừa đi đến trong viện hắn liền thấy Tiêu Chiến. Một người lẳng lặng ngồi trên xích đu dưới gốc cây hoa, xích đu nhẹ nhàng đong đưa theo gió, Tiêu Chiến ngồi phía trên dựa vào chỗ tựa lưng, vẫn không nhúc nhích như là lúc chơi xích đu liền chơi chơi rồi ngủ mất.

Vương Nhất Bác đi về phía y, "Sao lại ngủ trên xích đu rồi hửm? Trong viện gió lớn như vậy, cũng không sợ bị thổi đến đau đầu sao."

Vương Nhất Bác vừa nói chuyện vừa đi tới trước mặt Tiêu Chiến, dường như Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh, vẫn ngồi không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác cười khẽ, "Ngủ còn rất sâu nữa chứ, hai ngày này ủy khuất hỏng rồi đi." Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đặt cằm lên trên đầu gối của Tiêu Chiến, cầm tay Tiêu Chiến đang đặt trên đùi, dường như làm nũng mà lắc lắc, "Chiến Chiến, tỉnh dậy nào, chúng ta đừng ngủ ở đây, ta mang em về phòng được không."

Tiêu Chiến vẫn không đáp lại. lúc này Vương Nhất Bác mới cảm thấy không đúng, tay Tiêu Chiến sờ lên quá mềm, hình như là...... không có xương cốt. Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn mặt Tiêu Chiến mới phát hiện Tiêu Chiến cũng không có ngủ, đôi mắt y rũ xuống, cũng không đóng lại mà phờ phạc ỉu xìu nửa mở, bộ dáng như là mệt mỏi lại gắng gượng chống đỡ.

Vương Nhất Bác không khỏi hoảng loạn, duỗi tay vỗ vỗ mặt Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, đây là làm sao vậy, em nhìn ta một cái đi, em nhìn ta một cái được không, đừng làm ta sợ a!"

Tay hắn vừa vỗ, đầu Tiêu Chiến liền theo lực mà nghiêng về một bên, phảng phất như rối gỗ đứt dây, mất đi sinh mệnh tươi sống. Tay Vương Nhất Bác cũng bắt đầu run lên, chân cũng mềm nhũn vô lực, hắn ôm eo Tiêu Chiến một phát, ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, muốn bế người lên nhưng lại phát hiện sau lưng Tiêu Chiến dính đầy máu nhớt, người cũng mềm oặt, bế lên cũng rất khó khăn, luôn cảm thấy sẽ làm hỏng y.

Vương Nhất Bác quả thật bị dọa khóc, hắn thật cẩn thận thả Tiêu Chiến vào lại xích đu, đôi tay ôm mặt Tiêu Chiến, nước mắt đều đập lên chóp mũi và môi Tiêu Chiến, rất bi thương rất bi thương nhưng Tiêu Chiến vẫn không có biểu cảm gì, từ đây sẽ không bao giờ động dung vì cảm xúc của Vương Nhất Bác nữa.

"Hu hu Chiến Chiến, em rốt cuộc làm sao vậy, sao ta trở về thì em lại biến thành như vậy? Em nhìn ta một cái đi, em nói với ta một câu đi, có phải mấy ngày trước ta dữ với em tức giận với em cho nên mới trêu cợt ta như vậy không? Ta xin em đừng như vậy mà hu hu hu...... Em biết ta để ý em nhất, ta rất sợ em xảy ra chuyện, em đừng trêu cợt ta như vậy, ta sẽ không chịu nổi...... Làm sao bây giờ, em tỉnh lại đi......"

Tiểu đồ đệ của Hồ Lan ngồi xổm trong viện đợi vài canh giờ mới đợi được Vương Nhất Bác trở về, vừa định đi tới thì thấy Vương Nhất Bác đã bắt đầu ngồi xổm ở đó nói chuyện với Tiêu Chiến, phát hiện Tiêu Chiến không có phản ứng liền hoảng đến khóc thành như vậy, thoạt nhìn trái tim đều nát rồi.

Hốc mắt tiểu hòa thượng đỏ lên, không đành lòng nói cho hắn biết chân tướng, nếu Vương Nhất Bác biết nhất định sẽ tuyệt vọng đến chết. Nhưng cũng không thể cứ mặc cho Vương Nhất Bác không biết điều gì mà ngồi ở đây khó chịu như vậy được, như vậy cũng quá tàn nhẫn. Vì thế tiểu hòa thượng đi đến phía sau Vương Nhất Bác, quyết tâm mở miệng: "Vương công tử, Vương công tử?"

Vương Nhất Bác nghe tiếng quay đầu lại nhìn tiểu hòa thượng, "Ngươi là ai?"

Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, khom lưng với Vương Nhất Bác một cái, "Bần tăng sư thừa của Hồ Lan, chờ ở đây là vì muốn nói cho ngươi biết chân tướng của yêu...... ách Tiêu công tử bị bể nát xương cốt."

"Xương...... bể?"

"Đúng vậy, Vương công tử nén bi thương, Tiêu công tử đã không còn hơi thở, xương nát hồn bay, cái trước mặt ngươi này chỉ là một khối thể xác tàn phá."

Vương Nhất Bác không thể tin nổi mà trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ thống khổ, "Ngươi đang nói cái gì? Chiến Chiến đang tốt đẹp, vì sao ngươi muốn nói như vậy? Vì sao y lại biến thành như vậy?"

Nói đến đây hắn cũng nghĩ tới, tiểu hòa thượng này và Hồ Lan chính là người vẫn luôn đuổi theo Tiêu Chiến không buông, muốn tróc nã Tiêu Chiến. Cho nên hai người kia đuổi tới đây rồi đánh Tiêu Chiến thành cái dạng này sao?

"Lại là ngươi và sư phụ kia của ngươi đuổi giết y đến tận đây có phải không? Cút!!! Các ngươi đều cút cho ta! Đám người các ngươi luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, có phải là các ngươi đã hại y không, ta nói ta sẽ quản y thật kỹ, vì sao các ngươi vẫn đuổi theo không buông như vậy, thiên hạ này nhiều yêu quỷ như vậy, vì sao các ngươi cứ bắt y ức hiếp một mình y như vậy?!"

Tiểu hòa thượng không hiểu sao lại bị mắng một trận, ngay cả một câu cũng không chen vào được, "Công tử, ngươi bình tĩnh đã, không phải như ngươi nghĩ đâu......"

Một khắc trước còn đang rống giận, bỗng nhiên Vương Nhất Bác suy sụp, hắn bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt đập trên mặt đất, "Ta cầu các ngươi, có thể trả lại Tiêu Chiến cho ta không? Rốt cuộc vì sao y lại biến thành như vậy, các ngươi trả y lại cho ta đi, muốn ta làm gì cũng được."

Vì phòng ngừa lại bị đánh gãy, tiểu hòa thượng thừa dịp lúc Vương Nhất Bác ngừng nói chuyện liền vội vàng mở miệng nói: "Công tử mau đứng dậy đi, ngươi đừng như vậy, chúng ta không làm gì Tiêu công tử hết, hạ độc thủ là do người khác."

Vương Nhất Bác ngơ ngác hỏi: "Ai?"

Tiểu hòa thượng dừng một chút, "Nói đúng ra là Khánh Ương sư bá và ngươi."

"Khánh Ương sư phụ? Ta? Sao có thể? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

Hiện giờ Vương Nhất Bác quá kích động, nói thì hắn cũng không hiểu rõ được, tiểu hòa thượng liền trực tiếp làm một cái thuật, có thể dùng huyễn thuật nhìn lại chuyện đã xảy ra ở đây trong vòng một ngày.

Vì thế Vương Nhất Bác liền thấy mặt trời đang trên đỉnh đầu lại nghiêng về phía đông, gió mây chảy ngược, cánh hoa trên mặt đất cũng bay về trên cây, ngoại trừ trong viện có tiểu hòa thượng và Vương Nhất Bác đang đứng, còn có Tiêu Chiến ngồi trên xích đu, còn lại tất cả đều biến trở về dáng vẻ của sáng hôm nay.

Vương Nhất Bác rất kinh ngạc nhìn một "Tiêu Chiến" khác tiễn một "Vương Nhất Bác" khác đi ngang qua bọn họ, đi ra sân. "Tiêu Chiến" ở cửa viện hôn hôn mặt "Vương Nhất Bác" sau đó nhìn theo hắn rời đi. "Tiêu Chiến" nhảy nhót chạy về trong phòng, ôm chăn cùng sách vở đi vào trong viện, rất kiên nhẫn phơi chăn thật tốt, cũng mở từng cuốn sách ra trải trên mặt đất phơi nắng, nhìn mà lòng Vương Nhất Bác mềm nhũn.

Ngay sau đó "Khánh Ương" chậm rãi từ bên ngoài đi vào trong nhà, đi theo phía sau "Tiêu Chiến", đi vào trong phòng.

Đến đây Vương Nhất Bác vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, dù sao Khánh Ương đã từng nói sẽ đến thi pháp củng cố sau khi Vương Nhất Bác bỏ Linh Đài vào trong thân thể Tiêu Chiến rồi. Nhưng mà cảnh tượng giây tiếp theo liền khiến Vương Nhất Bác trợn tròn mắt.

"Khánh Ương" nói "Tiêu Chiến" là yêu nghiệt, "Tiêu Chiến" có địch ý rất mạnh với hắn ta, lập tức muốn đánh với "Khánh Ương" nhưng mới vừa kết ấn thì bỗng nhiên phun ra một búng máu. 

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hộc máu, trong nháy mắt đó trước mắt đều tối sầm, hắn lập tức đứng lên muốn xông tới liền bị tiểu hòa thượng ngăn cản, "Công tử, đây là ảo giác, là chuyện đã xảy ra vào sáng nay, bây giờ ngươi đi qua cũng vô dụng."

"Tiêu Chiến" hỏi "Khánh Ương" đây là vì sao, "Khánh Ương" nói cho "Tiêu Chiến" biết trong cơ thể y có Hấp Tủy Châu, đã bị hút tủy hai ngày rồi.

Vương Nhất Bác như bị sét đánh, hắn lập tức nhớ tới hạt châu mà Khánh Ương cho hắn kia, "Chẳng lẽ......"

Tiểu hòa thượng: "Đúng vậy Vương công tử, thật ra Khánh Ương sư bá cho ngươi là viên Hấp Tủy Châu, dùng để mưu hại Tiêu Chiến nhưng ngươi không biết, còn tự tay nhét nó vào trong cơ thể Tiêu Chiến, đây cũng là lý do vì sao ta nói người hạ độc thủ chính là Khánh Ương và ngươi."

Kế tiếp Vương Nhất Bác liền nhìn thấy "Tiêu Chiến" từ phẫn nộ biến thành không thể tin nổi, đến cuối cùng thống khổ tuyệt vọng như thế nào. "Tiêu Chiến" quỳ rạp trên mặt đất, đầy đất đều là máu, khóc đến mức thở hổn hển, nức nở nói: "Không có ai yêu ta...... Hắn cũng không yêu ta, hắn muốn ta chết......"

Vương Nhất Bác đã sắp đau muốn chết, gân xanh tuôn ra, hắn khóc còn chật vật hơn cả Tiêu Chiến. Hắn rất muốn xông tới bế Tiêu Chiến lên, hôn hôn y, xin lỗi y, nói "Không phải như thế, ta yêu em, ta yêu nhất chính là em, xin lỗi, đều là ta sai, là ta hại em thành cái dạng này, em đánh ta đi, em mắng ta đi, hoặc là em giết ta đi, nếu em có thể trở về......"

"Khánh Ương" một chưởng vỗ nát xương cốt của "Tiêu Chiến", hắn ta lấy Hấp Tủy Châu ra, nghênh ngang rời khỏi. Mà Tiêu Chiến ngã trên mặt đất, tuyệt vọng cắn nuốt y, y khô héo từng chút, mất đi sức sống từng chút......

Ảo giác biến mất, mặt trời lại về tới chính giữa, hoa lại tiếp tục rơi.

Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất khóc thất thanh, Tiêu Chiến ngồi trên xích đu phía sau hắn, lắc qua lắc lại theo gió, thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng. Y không cảm nhận được sự thống khổ và tuyệt vọng của Vương Nhất Bác, từ nay về sau sẽ không bao giờ động dung vì vui buồn của Vương Nhất Bác nữa.

🌸🦁🐰🌸

Vừa edit vừa khóc sml ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com