TruyenHHH.com

Bac Chien Trans Thoi Tiet Quai Quy

Chương 8

Lần này Vương Nhất Bác đóng cửa rất nhẹ, khóa đóng lại vang lên cạch một tiếng, trong nhà chỉ còn lại mình Tiêu Chiến.

Trong không khí thoang thoảng mùi đồ ăn cháy khét chưa tan hết, Tiêu Chiến đi đến đâu nó theo đến đấy, giống như ác ma cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội cười nhạo anh.

Pizza đặt trên đĩa đồ ăn trước mặt, một góc bị Vương Nhất Bác bóp vụn đôi chút, đen sì, nhìn là thấy rất khó ăn.

Không biết qua bao lâu Tiêu Chiến mới hơi tỉnh lại, anh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm một miếng pizza lên cắn một miếng, sau đó lập tức vứt lại chỗ cũ.

Có lẽ do cả đêm không ngủ hoặc vì nguyên nhân nào đó mà từ đầu đến cuối Tiêu Chiến đều có một cảm giác ngơ ngẩn, anh thấy tất cả trước mắt đều vô cùng không chân thực, hệt như cơn ác mộng anh nằm mơ vào một đêm nào đó.

Trong mơ cũng mưa liên miên không chịu dừng như bên ngoài, anh thấy mình không nói được và cũng chẳng nhúc nhích nổi. Nhưng chưa đến năm phút sau, điện thoại ở một đầu khác vang lên, nhắc nhở Tiêu Chiến rằng đây là thực tại không thể chân thực hơn được nữa.

Anh đứng phắt dậy bước nhanh tới bàn trà, cầm điện thoại lên, trông thấy người gửi tin nhắn là sếp Châu của công ty thì biểu cảm mới giãn ra đôi chút.

----- Tuần sau có một cuộc họp đột xuất, phải đi nơi khác. Cậu dời lịch của tuần sau đi, dự án này khá quan trọng.

Tiêu Chiến trả lời "Vâng" rồi đặt điện thoại xuống, cảm xúc lại tụt xuống như lúc Vương Nhất Bác đi. Tiêu Chiến ngồi trên sofa nhìn chiếc tivi với kích cỡ quá khổ trước mặt, màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt mơ hồ của anh.

Anh tháo kính chậm chạp xoa xoa mắt rồi mở ra, vẫn cảm thấy mắt mình quá xót, sau khi đeo kính vào thì lại thấy đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng Tiêu Chiến lê dép lê dịch bước vào phòng ngủ, trực tiếp đổ người xuống giường, chăn mền vẫn luôn không được gấp hẳn hoi vò thành một cục nằm một góc.

Vương Nhất Bác và anh đều không thích gấp chăn, hai người đều rất lười ở một số chuyện nhỏ trong cuộc sống nên đã mời một dì dọn dẹp vệ sinh dài hạn, một tuần đến một lần.

Có lúc buổi tối về nhà giặt quần áo, giặt sạch và sấy khô mất tổng hơn ba tiếng, Vương Nhất Bác sẽ đè Tiêu Chiến ra làm tình, làm đến khi hai người đều mệt không chịu nổi thì sẽ chơi kéo búa bao để xem ai đi lấy quần áo.

Vương Nhất Bác thua nhiều, Tiêu Chiến thua ít, không biết tại sao.

Tiêu Chiến dùng chăn quấn mình lại, bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi ra ngoài sáng hôm qua, những chỗ quá nhỏ nhặt anh đều quên rồi. Chỉ nhớ buổi trưa sau khi trở về nhà, anh ăn cơm cùng bố và Thôi Diệp, bố nói bố cũng có việc phải ra ngoài, thế là tài xế lái xe đưa Tiêu Chiến trở về công ty họp.

Lúc trên xe bố Tiêu Chiến luôn miệng nói con gái nhà họ Lưu tốt đẹp bao nhiêu, còn dùng giọng bất mãn nói Tiêu Chiến vài câu: Công việc hiện tại mệt như thế, còn không bằng về nhà giúp bố.

Phần lớn thời gian là ông nói, Tiêu Chiến nghe.

Xe đưa Tiêu Chiến tới công ty, trước khi xuống xe bố anh lại nhắc một lần rằng buổi tối có bữa cơm, đồng thời dặn Tiêu Chiến chú Lưu là bạn tốt của mẹ, ban đầu là ông ấy cho họ mượn một khoản tiền nên họ mới có thể làm ăn nhỏ được.

Tiêu Chiến không muốn nghe thêm, choàng áo khoác vào rồi xuống xe.

Trong cuộc họp Tiêu Chiến đều không tập trung, cấp dưới nói được vài câu là suy nghĩ của anh lại bay đi mất, cuộc họp diễn ra không hề thoải mái, khó khăn lắm mới kết thúc, lúc ấy đã là sáu rưỡi.

Trong văn phòng, Tiêu Chiến cầm điện thoại lên muốn hỏi Vương Nhất Bác bao giờ hắn về nhà. Gần đây Vương Nhất Bác và anh đều rất bận, thời gian hai người có thể yên ổn ở cạnh nhau đã ít còn ít hơn, anh tìm được một bộ phim điện ảnh khá hay muốn xem cùng Vương Nhất Bác.

Đúng là anh không thích chơi cùng bạn bè của Vương Nhất Bác, nhưng không phải không vừa mắt họ. Chỉ là anh thấy mình lớn hơn Vương Nhất Bác gần năm sáu tuổi, cũng không thích chơi game nên không có đề tài trò chuyện, ngồi đó chỉ thêm khó xử, mà Vương Nhất Bác có khi cũng không thể vui vẻ đi chơi.

----- Anh nhớ đến đúng giờ.

Lại là tin nhắn wechat từ bố, cứ như sợ con trai tới muộn sẽ khiến mình mất mặt.

Ngay lúc Tiêu Chiến đang nghĩ làm thế nào để từ chối, cửa văn phòng đã bị sếp gõ vang.

Sếp Châu bước vào hỏi anh có rảnh không, muốn anh tới nghe hội nghị của nhóm kế bên để cho chút ý kiến. Tiêu Chiến nói được rồi gửi tin nhắn cho bố nói mình phải tăng ca, là cuộc họp rất quan trọng, tối nay không đi được.

Tin nhắn gửi đi chưa tới năm phút điện thoại đã kêu, nhưng Tiêu Chiến không nhận.

Cuộc họp kéo dài rất lâu, lúc kết thúc đã gần tám giờ rưỡi. Sau khi Tiêu Chiến bước ra thì liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn làm việc sạc pin, bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn bố gửi đến.

----- Tiểu Lưu nói đúng lúc con bé làm móng ở gần công ty anh, nó cũng chưa đói, lát nữa tôi lái xe tới đón nó, sau đó tới đón anh tan làm.

----- Người ta là con gái mà còn hào sảng thế, không so đo với anh, anh đừng có dở dở ương ương, đã mất mặt lắm rồi.

----- Chẳng ra thể thống gì.

Tiêu Chiến sững sờ, đang định trả lời thì điện thoại đã kêu.

Giọng bố anh nghe rất trầm, còn có cả chút tức giận: "Vừa mới đón Tiểu Lưu, lát nữa tới dưới lầu công ty anh."

"Chú Lưu của anh cũng xong việc rồi, bảo là bốn người cùng nhau ăn cơm."

Có lẽ vì còn có người ngoài bên cạnh nên bố không nói mấy lời khó nghe khác.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói hoạt bát của nữ giới, cô chào một câu "Hi, Tiêu Chiến!". Bố anh cười cười bảo: "Tới cổng rồi, Tiểu Lưu vào trong dùng nhà vệ sinh một lát, anh mau xuống đây."

Tiêu Chiến gặp được con gái nhà họ Lưu trong lời của bố ở đại sảnh. Cô rất xinh đẹp, ăn mặc trang điểm rất thời trang, thậm chí trông còn nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến.

Cô vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hơi sững ra, không hiểu cô làm thế nào nhận ra mình.

"Cậu không nhớ à, hồi nhỏ mẹ cậu có mang cậu tới nhà chúng tôi ở Quảng Châu đấy." Cô cười nhắc lại: "Lưu Nghiên Ngữ, nhớ chứ? Người mời cậu ăn bánh cuốn ấy."

Tiêu Chiến không nhớ nữa.

"Không sao, về sau sẽ nhớ." Lưu Nghiên Ngữ xua tay, "Chú đang ở trong xe chờ chúng ta, đi thôi."

Tiêu Chiến hầu như không mở miệng nói câu nào, anh theo Lưu Nghiên Ngữ ra ngoài, lúc bước xuống bậc thang ở cổng công ty, Lưu Nghiên Ngữ nghiêng người qua nói chuyện với anh, hỏi mấy năm nay anh sống tốt không.

Tiêu Chiến đáp rất hời hợt. Anh giơ tay lên xem đồng hồ, sắp hơn chín giờ rồi. Anh nghe người bên cạnh liên tục nói về những chuyện cũ giờ chỉ còn mơ hồ trong anh, cảm giác tâm tình phiền muộn.

Xe của bố đậu trước cổng, tài xế đã đứng bên ngoài đợi họ. Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng Lưu Nghiên Ngữ đi phía trước, bèn lấy ra điện thoại trả lời tin nhắn Vương Nhất Bác gửi tới lúc tầm tám giờ.

----- Ừm, vẫn ở công ty.

Gửi xong Tiêu Chiến bỏ điện thoại vào trong túi, Lưu Nghiên Ngữ đứng ngoài cửa khoang xe sau, cười nói: "Ga lăng mở giúp tôi cửa xe đi."

Tiêu Chiến ngừng một giây rồi kéo cửa xe để cô lên trước.

Bố anh ngồi ghế trước chào hỏi với hai người họ, trông có vẻ tâm trạng không tệ. Ông nói lão Lưu đã tới đó rồi, chắc là sắp tới nơi, rồi hỏi Lưu Nghiên Ngữ có đói không.

Trên chiếc xe tràn ngập bức bách của bố, Tiêu Chiến rất ít mở miệng, khi đến nơi thì ăn một bữa cơm trong mơ hồ. Chú Lưu cũng ở đó, bốn người cộng thêm tài xế cùng nhau ăn, cuối cùng trong bữa cơm Lưu Nghiên Ngữ còn thêm wechat của anh.

Ngay giây sau cảnh tượng trong đầu đã biến thành tình cảnh tối qua, Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc sofa này, hơi dựa lưng ra sau. Tay hắn đè lên vị trí ngay gần bả vai trên lưng Tiêu Chiến, không để anh quay người lại.

Người anh không nhìn thấy mặt dùng giọng nói trầm thấp hỏi anh tại sao phải nói dối.

Qua mười mấy tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến nằm trong chăn vẫn không trả lời được câu hỏi ấy. Anh chỉ cho rằng bản thân mình không hề muốn đi xem mắt, không hẹn hò riêng với cô gái kia, cũng sẽ không có lần thứ hai.

Nếu đã như vậy, Vương Nhất Bác không biết sẽ tốt hơn là biết, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.

Tiêu Chiến trùm chăn qua đầu, cảm thấy rất mệt rất choáng váng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu anh liên tục quanh quẩn những lời Vương Nhất Bác vừa nói, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào anh, nói ra những lời trước đây hắn chưa từng nói, thay đổi đến nỗi Tiêu Chiến cảm thấy xa lạ.

Chẳng mấy chốc đầu óc hỗn loạn của Tiêu Chiến lại nghĩ tới rất nhiều nội dung vụn vặt không ăn khớp với nhau, lúc thì là nụ hôn ngày mưa hôm anh và Vương Nhất Bác xác nhận quan hệ, lúc lại là dáng vẻ Vương Nhất Bác đè trên người anh, cuối cùng anh rơi vào giấc ngủ không cách nào chống cự được.

Không hề bất ngờ, Tiêu Chiến lại mơ thấy cơn ác mộng đã theo anh rất nhiều năm như là một phần nào đó trong cuộc đời, nhưng lần này anh hơi không quen, bởi đây là một trong số ít những lần anh nằm mơ cơn ác mộng mưa rơi trong căn phòng ngủ này.

Chỉ cần ngủ cạnh Vương Nhất Bác, anh gần như không bao giờ mơ thấy giấc mơ ấy.

Đến khi tỉnh lại Tiêu Chiến cũng mới chỉ ngủ được hơn bốn mươi phút, anh hoảng hốt bật dậy khỏi giường, sờ điện thoại trên tủ đầu giường lên xem.

Khung trò chuyện wechat với Vương Nhất Bác dừng ở tối hôm qua, Tiêu Chiến đứng dậy bước vào phòng quần áo bên trong.

Trong chiếc tủ sát bên trong đã trống mất hai chiếc vali, chỉ còn lại hai chiếc của anh. Trong đó một cái màu đen cỡ lớn là cùng mẫu với Vương Nhất Bác, một phần quần áo của Vương Nhất Bác đã bị mang đi, có vài bộ quần áo bị đụng qua nhưng chưa đặt lại chỗ cũ.

Gần bánh xe của vali đen có miếng dán hình thỏ rất nhỏ, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, sờ lên miếng dán rồi thò tay xé nó xuống.

Tần Ngọ tăng ca xong ở công ty thì nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, hắn nói mình đang ở dưới lầu công ty Tần Ngọ, hỏi gã có muốn đi ăn tối rồi về không. Vốn dĩ Tần Ngọ cũng không nhiều việc, bèn bảo Vương Nhất Bác chờ hơn hai mươi phút rồi đi xuống.

Vừa lên xe gã đã thấy ghế sau có một chiếc vali nhỏ và một cái túi giấy, bên trong đựng một số đồ linh tinh. Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi gã đi ăn gì.

Tần Ngọ thắt dây an toàn vào, quét mắt nhìn ghế sau rồi lại liếc nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: "Đều ở đây hết rồi à?"

Trong lòng gã lại nghĩ, xem ra không mang nhiều đồ đi, chắc là Vương Nhất Bác chỉ giận dỗi thôi, chờ qua vài hôm là về được rồi.

Mặc dù đứng ở góc độ của người anh em chí cốt, gã luôn cho rằng Vương Nhất Bác là người cho đi quá nhiều trong câu chuyện tình cảm giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhưng đến khi bọn họ thật sự nói lời chia tay, Tần Ngọ vẫn cảm thấy không đến mức phải thế.

Chuyện trong tình yêu không ai nói rõ được, gã cũng chỉ vì thân thiết với Vương Nhất Bác nên mới bất bình thôi.

Quan trọng nhất là Tần Ngọ cho rằng, Vương Nhất Bác chia tay với Tiêu Chiến thì hắn cũng sẽ không vui, nếu không thì đã chẳng xị mặt ra trên xe, không giống mấy người bạn khác của Tần Ngọ, chia tay là hỏi gã có ra ngoài chơi không.

"Còn có một vali to ở cốp xe." Vương Nhất Bác trầm giọng ho một tiếng: "Những thứ khác cũng không còn gì nhiều, tìm được nhà rồi hẵng tính."

Tần Ngọ à một tiếng, xe đi được khoảng hai km lại không ngăn được cái miệng của mình: "Chia tay thật à?"

Xe dừng lại trước cột đèn giao thông, Vương Nhất Bác thô lỗ nói: "Rốt cuộc mày muốn hỏi cùng một câu đến mấy lần?"

"Rồi rồi rồi." Tần Ngọ thấy bầu không khí không tốt, vội vàng xua tay, "Không hỏi nữa, anh này, mày đừng buồn nhé, tao không có ý gì khác, chỉ là thấy mày thích anh ta lắm mà, ở bên nhau ba năm rồi..."

Bỗng dưng một chiếc xe chen vào bên cạnh, Vương Nhất Bác đang lái thẳng yên lành, suýt chút thì đâm phải đuôi chiếc xe có ý đồ chen hàng để rẽ ngang kia. Hắn giẫm mạnh phanh xe, đập lên còi xe hai phát nhưng không nói câu nào.

Lúc này Tần Ngọ thật sự không dám nói gì nữa, gã không mấy khi thấy Vương Nhất Bác thế này.

Bình thường cho dù cảm giác không tốt nên chơi game thua người khác hay gặp phải chuyện gì không theo ý mình, Vương Nhất Bác vẫn rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, nhiều nhất là tự mắng vài câu, hôm sau là qua hết.

"Hay là đi ăn mì đi." Tần Ngọ đổi chủ đề, mở app đồ ăn trên điện thoại ra tìm kiếm ở khu vực xung quanh, "Tao thấy trong vòng ba km quanh đây có quán mì ngon lắm."

"Được."

Lúc ăn mì trong quán, Vương Nhất Bác yên lặng ăn rất nhanh. Ăn xong hắn lại nhận một cuộc điện thoại, là đối tác của hắn Thiên Hữu, hẹn hắn gặp mặt vào chủ nhật, Vương Nhất Bác đồng ý.

Ra khỏi quán mì, Vương Nhất Bác đang đi tới trước xe thì trông thấy trên cần gạt mưa có kẹp một đơn phạt, đây là đoạn đường cấm đậu xe, ai đỗ xe ở đây đều phải cược vận may.

Vương Nhất Bác hôm nay không may mắn cho lắm, bị phạt rồi.

Trở về nhà, Tần Ngọ ở một bên lắp tủ giày, Vương Nhất Bác đẩy vali vào phòng cho khách ở tạm.

Ngồi trên giường một lúc, Vương Nhất Bác nhìn đống quần áo trong chiếc vali đang mở, hắn không kịp gấp đàng hoàng, đều vứt bừa chất đống vào nhau.

Bên ngoài truyền tới tiếng Tần Ngọ lắp tủ giày đinh đinh đang đang. Vương Nhất Bác đóng cửa lại, đang chuẩn bị thu dọn đồ vào trong tủ quần áo thì điện thoại vang.

Là Tiêu Chiến gọi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hai chữ "Bé cưng" trên màn hình thật lâu, trước khi hết rung cũng không nhấn xuống nút nhận cuộc gọi.

Qua chưa tới một phút điện thoại lại bắt đầu rung. Hai chữ "Bé cưng" đóng đinh trên màn hình, cỡ chữ rất lớn, nhìn cực kỳ chói mắt.

Tiêu Chiến gọi tới ít nhất năm cuộc, Vương Nhất Bác cũng cầm điện thoại chờ năm cuộc gọi kết thúc như thế, cuộc gọi kết thúc xong, chẳng mấy chốc tin nhắn wechat đã được gửi tới.

----- Em lấy nhầm vali rồi, cái em lấy là của anh.

Vương Nhất Bác trông thấy nội dung tin nhắn thì ngẩn ra giây lát, hắn vô thức đi xem chiếc vali kéo to màu đen đang mở ra cạnh cửa tủ quần áo, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, xác nhận gần bánh xe của một bên nào đó không có miếng dán nào cả.

----- Thứ Ba anh phải đi công tác, phải dùng vali.

----- Bao giờ em về?

Qua một phút sau hắn lại liên tiếp nhận được hai tin.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau ba năm, hắn đã quá rõ cách làm việc của Tiêu Chiến. Anh luôn rất kiêu ngạo và chỉ làm những điều mình cho là đúng. Sự lịch thiệp và thân thiết mà anh thường đối xử với mọi người chỉ là lớp màng bảo vệ bao bọc lấy sự kiêu ngạo ấy mà thôi.

Trông thì nho nhã lễ độ, thực tế chỉ là muốn ngăn cách những người anh không quan tâm ở bên ngoài.

Điện thoại lại vang lên, lần này Vương Nhất Bác chờ vài giây, cuối cùng vẫn ấn nhận cuộc gọi, bởi hắn biết nếu Tiêu Chiến đã muốn làm gì đó thì nhất định phải đạt được mục đích.

"Alo?" Vương Nhất Bác mở miệng trước.

Có lẽ người ở đầu bên kia không ngờ Vương Nhất Bác sẽ nghe máy nên sững ra vài giây, xong mới mở miệng hỏi: "Thấy wechat chưa?"

"Rồi." Vương Nhất Bác lấy mũi dép lê đá đá vali, nói: "Không lấy nhầm, cái này là của em, không có miếng dán thỏ."

"Lấy nhầm rồi." Giọng Tiêu Chiến vô cùng hùng hồn, "Miếng dán đó ngày trước anh xé ra rồi."

Đáp án của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác ngạc nhiên. Bởi chiều nay lúc lấy vali ra khỏi tủ quần áo hắn còn cố ý xác nhận lại một lần, khi ấy chiếc vali còn lại vẫn còn miếng dán.

Vương Nhất Bác thở dài trong lòng, bất kỳ cuộc đối thoại nào của hắn và Tiêu Chiến bây giờ đều giống như lái xe vòng quanh trên con đường đầy sương mù lượn lờ, người lái xe và người ngồi xe đều rất mệt mỏi, nhưng mãi vẫn không đến được đích.

"Thứ Ba anh đi công tác phải dùng." Tiêu Chiến lại nói, có thể nghe ra anh cố ý nói giọng thật nhẹ nhàng, cổ họng cũng có chút khàn.

Không chờ Vương Nhất Bác cất lời, Tiêu Chiến lại tự mình mở miệng: "Cô gái hôm đó không phải anh cố ý hẹn đâu."

Anh nói năng hơi lộn xộn, câu trước không khớp câu sau, sự khéo ăn khéo nói bình thường cũng biến mất tăm.

"Không cần nói nữa." Vương Nhất Bác ngắt lời anh.

Hắn thật sự không muốn nghe mấy lời này, thế là đứng dậy khỏi cạnh giường đi tới trước ô cửa sổ nhỏ. Lúc này thời tiết đã quang đãng hơn, hắn nhìn bên ngoài, nói: "Không lấy nhầm vali, còn chuyện gì khác không?"

Đầu kia điện thoại im lặng ít nhất phải ba phút, Vương Nhất Bác nhìn vành đai xanh hóa ở tầng một khu chung cư của nhà Tần Ngọ, vẫn có thể nhìn thấy một vài vũng nước chưa khô hẳn.

"Sao đột nhiên lại như vậy?" Tiêu Chiến không hiểu hỏi hắn.

"Đột nhiên?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi ngược lại, "Chỉ có anh thấy đột nhiên thôi, anh có từng nghiêm túc nghe lời em nói không?"

Hắn nghĩ Tiêu Chiến chưa từng, điều Tiêu Chiến quan tâm nhất chính là cảm nhận của chính mình, cho rằng được yêu, được người ta nhượng bộ là chuyện không thể đương nhiên hơn nữa.

Hắn nhớ Tiêu Chiến từng nhắc tới mẹ mình một lần, nói rằng hồi nhỏ mẹ rất chiều anh, chỉ cần Tiêu Chiến đưa ra yêu cầu thì cơ bản đều sẽ được đáp ứng.

Nếu như đã hình thành một thói quen dài lâu với một chuyện gì đó, thì thật ra người ấy sẽ không có quá nhiều cảm giác với nó.

Điểm này Vương Nhất Bác cũng hiểu.

Hồi nhỏ có một lần hắn xem tivi cùng bố, đúng lúc phát tin tức về một vùng núi nghèo khó, trong đó có quay một đoạn về quá trình một nhà tài trợ dẫn bọn trẻ nghèo khó đi ăn cơm.

Khi đó Vương Nhất Bác vẫn nhỏ, ôm chiếc mô hình xe ô tô nhập khẩu mà hồi chiều bố mua cho mình, quay đầu qua hỏi: "Bố ơi, tại sao cậu ấy được ăn thịt lại vui thế ạ?"

Bố xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, cười rồi nhìn mẹ kế của Vương Nhất Bác bên cạnh, bảo: "Nhất Bác đúng là bị chúng ta chiều hư rồi, cho rằng ai cũng ăn được sơn hào hải vị."

Điện thoại truyền ra tiếng hắng giọng của Tiêu Chiến, ngắt đi dòng suy tư của Vương Nhất Bác.

Lúc này ở vành đai xanh hóa dưới lầu có người mang chó ra ngoài đi dạo, là một con becgie Đức, nhìn từ xa trông như một con sói.

Tiêu Chiến ở đầu kia nhỏ giọng hỏi: "Là không thích nữa sao?"

Vương Nhất Bác dời tầm mắt khỏi con chó becgie kia, nhìn lên mu bàn tay mình, hỏi Tiêu Chiến: "Sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này?"

Sau đó liền ngắt điện thoại.

Vương Nhất Bác mở danh bạ ra, tìm thấy tên của Tiêu Chiến, hắn nhìn chằm chằm hai chữ cái đã nhìn suốt ba năm trên thanh chỉnh sửa họ tên thật lâu.

Sau đó hắn nghe tiếng Tần Ngọ gọi tên mình từ phòng khách, Vương Nhất Bác đáp lại, cuối cùng vẫn khóa màn hình đi ra ngoài.

Tiêu Chiến cúp điện thoại xong, cảm giác mình không thở nổi.

Lúc này bên ngoài đã dần trời quang mây tạnh, anh ở trong phòng lại đứng ngồi không yên, quyết định phớt lờ đống lộn xộn không khác nào đống đổ nát sau chiến tranh để lái xe ra ngoài hóng gió.

Nhưng thật ra Tiêu Chiến không biết phải đi đâu.

Anh chậm rãi dạo bộ không mục đích bên đường, khuôn mặt hơi vô hồn được phản chiếu qua tủ kính. Anh nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng vẫn thấy hơi ngơ ngẩn, cảm giác như đầu óc bị chập mất mạch nào đó, không thể suy nghĩ quá nhiều.

Đi lên trước vài bước, Tiêu Chiến bỗng dừng lại trước một cửa hàng thú cưng. Bên trong có không ít chó con, ma xui quỷ khiến thế nào, anh đẩy cửa bước vào trong.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, cười đi lên tiếp đón anh. Trong cửa hàng thú cưng có mùi của động vật, Tiêu Chiến hơi cau mày, không thích lắm.

"Chàng trai, xem chó sao? Cậu có thích giống nào không?"

Tiêu Chiến nhìn con chó nhỏ màu trắng đang cào cào trong lồng nãy giờ.

"Con Bichon này đáng yêu lắm, tính cách cũng hiền hòa." Ông chủ tính đi mở lồng chó như dâng bảo vật để Tiêu Chiến xem.

Tiêu Chiến nói không cần rồi lại nhìn một vòng, nhưng thực chất tâm hồn đang treo ngược cành cây.

Cuối cùng tầm mắt anh dừng lại trên một chiếc lồng lớn gần bên trong, trong đó có một con chó nhỏ màu đen lẫn trắng đang nằm, thân hình nó to hơn các con chó khác một chút, nó không sủa cũng không động đậy, nằm bò ra nhìn Tiêu Chiến.

"Đây là Alaska, dễ nuôi cực kỳ, rất ngoan, rất trung thành với chủ." Ông chủ đi theo lên phía trước, ngồi xuống mở lồng chó ra. Chó con bên trong vốn đang rất yên tĩnh sau khi thấy Tiêu Chiến lại gần thì lập tức chạy ra, xoay vòng quanh chân anh.

"Nó thích cậu này, có duyên ghê đó, Alaska có IQ cao lắm, trưởng thành rồi cũng rất ngầu, hợp với anh chàng đẹp trai như cậu."

Tiêu Chiến ngẩn ngơ nhìn chú chó nhiệt tình bên chân. Trên người nó có mùi của chuồng chó, cứ liên tục há miệng thở, Tiêu Chiến lùi về sau một bước nhỏ, nhìn nó chằm chằm.

Anh chưa từng sống một mình mà nuôi bất cứ con vật nào, trong nhà đồng nghiệp công ty nếu không có mèo thì là có chó, lần nào lúc mọi người nói chuyện Tiêu Chiến cũng nói anh tuyệt đối sẽ không nuôi thú cưng.

Đồng nghiệp hỏi anh tại sao.

Tiêu Chiến nói, bởi vì thú cưng cho dù có tuổi thọ cao thì cũng rất khó sống lâu hơn mình, anh không chịu được cảm giác có tình cảm rồi lại bị ép phải sinh ly tử biệt, thà rằng ngay từ đầu không nuôi nó.

Nhưng Vương Nhất Bác thì vẫn luôn muốn nuôi một chú chó, chỉ là vì Tiêu Chiến không muốn nhà bị thú cưng làm bẩn nên nguyện vọng của hắn chưa từng thành hiện thực.

Đã mấy lần Tiêu Chiến nằm cạnh Vương Nhất Bác đều chú ý thấy hắn đang xem video ngắn về chó trên mạng.

Bây giờ nhìn con chó nhỏ trước mặt, Tiêu Chiến thử thăm dò nửa ngồi xuống, giơ tay ra vuốt ve nó, chó con lại càng kích động hơn.

Sờ một lát, Tiêu Chiến đứng dậy hỏi ông chủ bao nhiêu tiền.

Ông chủ nói ra một con số, cao hơn rất nhiều so với giá cả về thú cưng trong hiểu biết của Tiêu Chiến. Anh quay đầu nhìn chú chó nhỏ đang nằm bò ra, nhìn vào đôi mắt nó.

"Được." Tiêu Chiến chăm chú nhìn vào mắt chó con, đáp.

Sau khi thanh toán, ông chủ thêm wechat của Tiêu Chiến, dặn dò anh rất nhiều điều cần chú ý, ngoài ra còn tặng thêm cho anh một vài đồ dùng của thú cưng.

Xe anh đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời cạnh đó, Tiêu Chiến xách lồng chó trở về xe, đặt con chó nhỏ đó lên ghế phó lái.

Giờ cơm tối vào thứ Sáu nên lại bắt đầu tắc đường, Tiêu Chiến từ trung tâm thành phố trở về nhà, lúc thì đạp ga lúc thì phanh xe, lái tới nỗi đầu cũng choáng váng.

Bởi vì có thêm một con vật trên xe nên mùi không dễ ngửi, anh không cách nào tập trung được, thỉnh thoảng lại muốn nghiêng đầu qua nhìn lồng chó bên cạnh.

Bỗng nhiên anh nghe thấy trong lồng chó truyền ra âm thanh nhỏ kỳ quái, tiếp theo đó là một mùi hương kỳ dị. Tiêu Chiến đã trông thấy lối vào hầm xe phía trước, anh ấn mở tất cả cửa sổ xe, tăng tốc tiến vào hầm.

Đậu xe xong, anh mở đèn đọc sách trong xe lên, phát hiện trên ghế phó lái đã dính một chút chất lỏng không rõ ràng, con chó trong lồng liên tục chảy nước miếng, nôn trong đó.

Tiêu Chiến sợ hết hồn, lập tức liên lạc với ông chủ cửa hàng thú cưng kia. Ông chủ nói chắc là do lần đầu chó con ngồi xe hơi, bị say xe nên mới vậy, không phải bị ốm, không phải lo.

Khoang xe có mùi hôi thối không bay đi được, Tiêu Chiến tìm một quán rửa xe gần đó, anh đưa chó con về nhà trước, theo chỉ thị của ông chủ cửa hàng thú cưng nhốt nó trong cái lồng to, còn mình thì mang xe đi rửa.

Chờ đến khi anh trở về nhà thì đã hơi sức cùng lực kiệt.

Phòng khách có mùi chó rất nồng, nhưng Tiêu Chiến không cách nào tắm cho chó, anh nhịn cảm giác không thoải mái xuống, mở một cánh cửa sổ ra, không khí bên ngoài tràn vào trong.

Sau khi bị giày vò mấy tiếng đồng hồ, ăn uống xong, chó con nằm bò trong lồng ngủ mất, trông nó vừa đáng yêu vừa vô hại.

Tiêu Chiến bước tới cạnh lồng, bịt mũi lại tiến lại gần hơn, nhưng rồi không thể kiên trì tới một phút, lùi về mấy bước mới chậm chạp ngồi xổm xuống.

Alaska nhỏ ngủ rất đáng yêu.

Tiêu Chiến ngồi xổm ở đó ngửi mùi của chó, lông mày cau chặt rồi lại thả lỏng, sau đó anh nói với nó: "Tao không cần mày, là mày cứ quấn quanh chân tao nhìn tao mãi, cái lồng nhốt mày cũng rất nhỏ, chỗ đó cũng rất hôi, trông mày đáng thương lắm."

Nói rồi anh liếc mắt nhìn dép lê ở lối vào rồi nhìn trở lại, chú alaska nhỏ vẫn đang ngủ.

"Tao cũng chẳng tốt lành gì." Tiêu Chiến hơi ngừng lại, "Bạn trai tao không cần tao nữa, nhưng tao không biết tại sao."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com