TruyenHHH.com

Bac Chien Trans Thoi Tiet Quai Quy

Chương 14

Tiêu Chiến uống say là cả người nặng không chịu được, rất bám người, còn nói ra những lời người khác không ngờ đến.

Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới đỡ được anh vào tầng 1, bảo vệ trực ca đêm quen mặt hai người họ, từ trong phòng kính đi ra hỏi sao mà uống nhiều thế?

"Vâng, xã giao ạ." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến, một tay còn lại đỡ sau lưng anh, cố gắng hết sức không để anh ngã xuống.

"Cần chú giúp không?" Chú bảo vệ tốt bụng hỏi hắn. Vương Nhất Bác lắc đầu bảo thôi, rồi dìu Tiêu Chiến đi về hướng thang máy.

Trong thang máy không có người nào khác, Tiêu Chiến bỗng lật ngược tay lại ôm eo Vương Nhất Bác, hai người kề sát nhau, anh gần như sắp dán sát mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chỉ vào tấm gương ở hông thang máy, thì thầm vào tai Vương Nhất Bác, "Em có nhớ không?"

"Cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi, muốn gỡ bàn tay đang ôm mình của Tiêu Chiến ra, nhưng lại bỏ cuộc ngay sau đó vì trông người bên cạnh có vẻ như rất dễ ngã.

"Ngày đầu tiên dọn vào đây, em nói bốn mặt thang máy này đều là gương, rất thích hợp làm tình." Tiêu Chiến đè thấp giọng, kề sát tai Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác sững ra chẳng thể thốt nên lời, hắn chọn im lặng, lại gỡ bàn tay ôm quá chặt của Tiêu Chiến ra.

"Sao em biến thái thế? Còn muốn làm tình với anh trong thang máy." Tiêu Chiến hỏi bằng giọng rất nhẹ, ngữ khí mang chút ý cười.

Anh đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để tâm Vương Nhất Bác có phản ứng như thế nào, khăng khăng nói bất kỳ lời nào anh muốn nói.

Thang máy tinh một tiếng, Vương Nhất Bác kéo anh vào nhà.

Tiêu Chiến bước đi không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào cửa nhà. Vương Nhất Bác còn chưa bước một chân vào đã nghe một tràng chó sủa truyền ra từ phòng khách.

"Không được kêu." Tiêu Chiến cởi phăng giày ra, quăng bừa xuống tấm thảm ngay trước cửa, một tay anh túm cánh tay Vương Nhất Bác dẫn hắn vào trong, vừa chỉ vào con Alaska mang đầy phòng bị đang đứng giữa phòng khách.

Alaska rất nghe lời Tiêu Chiến, ư ử vài tiếng xong thì chạy tới dụi dụi chân anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn phải cách Vương Nhất Bác một khoảng.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống dùng tay vuốt ve đầu chó con, phối hợp phát ra vài tiếng trêu chọc ngu ngốc với nó.

"Gọi bố đi." Anh bất chợt giơ tay chỉ Vương Nhất Bác đằng sau, nhìn chú chó nói.

Sắc mặt Vương Nhất Bác không được tốt lắm, mà hắn cũng thấy hơi mệt, thật sự không có hứng thú tán thưởng khung cảnh người và tự nhiên trước mặt, xoay người muốn rời đi cho xong.

Nhưng chưa chờ hắn nói ra câu "Tôi đi đây" đã thấy Tiêu Chiến thoắt cái đứng dậy, dép lê cũng không đi vọt vào nhà vệ sinh. Con chó nhỏ cũng vội vàng chạy theo sau anh.

Vương Nhất Bác nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn thay giày ra, sau đó bước vào phòng vệ sinh dành cho khách. Tiêu Chiến đang nằm bò ở đầu kia muốn nôn mà không nôn được, liên tục phát ra tiếng nôn khan.

Vương Nhất Bác trở lại phòng khách, vô cùng quen thuộc tìm thấy ít thuốc giải rượu trước kia trong một ngăn kéo tủ, rồi rót thêm một cốc nước mang ra.

Lúc này Tiêu Chiến đã loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh, con chó nhỏ kia theo sát chân anh như hình với bóng.

Nhìn người ngã ngồi trên sofa với sắc mặt cực kỳ khó coi, Vương Nhất Bác chỉ nước và viên nhộng đã lấy ra khỏi vỉ trên bàn trà.

"Anh uống thuốc đi, tôi đi đây."

Tiêu Chiến khó chịu tới nỗi không thể suy nghĩ được gì, mắt nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà cũng có thể nhìn ra vô số bóng chồng. Anh dùng cánh tay chắn trước trán, nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác đi đâu.

Vương Nhất Bác không muốn bắt đầu cuộc đối thoại vô nghĩa với ma men, vậy nên hắn lặp lại lần nữa câu "Tôi đi đây" xong thì quay người đi.

Giọng Tiêu Chiến từ phía sau truyền tới, kèm theo chút oán trách không tình nguyện nói ra, "Sao lại muốn đi nữa vậy."

Vương Nhất Bác đang đi ra tới cửa, trên tủ giày ở lối vào đặt vài khung ảnh, có ảnh chụp chung của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, còn có một tấm chụp lúc Tiêu Chiến đi team building vào tháng Một năm nay.

Sau khi công ty rửa ảnh ra thì trực tiếp đóng khung tặng cho nhân viên, Tiêu Chiến mang về nhà, thuận tay đặt luôn ở đây.

Tiêu Chiến đứng ở sát bên phải, mặc một chiếc áo khoác chất lượng rất tốt, khi ấy anh vừa mới sửa tóc cùng Vương Nhất Bác nên trông rất hoạt bát. Anh đứng trong một nhóm bảy tám người, mỉm cười với ống kính.

Thật ra Vương Nhất Bác hiểu rõ phần lớn thời gian Tiêu Chiến là một người trưởng thành tiêu chuẩn và lịch thiệp. Anh đối xử ôn hòa với mọi người, không thể hiện ra bất kỳ sự công kích nào, Vương Nhất Bác từng hợp tác với anh nên cảm nhận được rất rõ điều này.

Nhớ lại khi Vương Nhất Bác còn ở công ty của bố làm việc, chị gái dẫn dắt hắn đã theo bố hắn rất nhiều năm, trong một lần mua cà phê đúng lúc nhìn thấy nhóm Tiêu Chiến họp xong rời đi, cô cười nói: "Bạn gái của Tiêu Chiến chắc chắn hạnh phúc lắm, cậu ấy vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cảm giác chẳng bao giờ nổi nóng ấy."

Nói xong lại nhìn Vương Nhất Bác, đùa bảo: "Không giống em, nhìn đã biết tính thiếu gia rồi."

Nhưng giờ đây một Tiêu Chiến được đánh giá là người yêu hoàn mỹ lại nằm trên chiếc sofa da bị chó cắn nát một góc bằng tư thế khiếm nhã, tỏa ra mùi rượu khiến người ta không muốn tới gần, thốt ra những lời tự phụ quá đáng với người bạn trai cũ đã chia tay.

Chó con nằm bò ra cạnh bàn tay buông thõng của Tiêu Chiến, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác.

Không biết làm sao chó con bỗng nhiên đứng dậy, xông thẳng đến Vương Nhất Bác ở cửa bắt đầu sủa lên với hắn, Vương Nhất Bác giật bắn cả mình.

"Không được kêu nữa!" Người trên sofa lật nửa mình, bất mãn hô lên một tiếng. Tiêu Chiến hạ cánh tay xuống, lại nhẹ giọng nói: "Mau về đây."

Quả nhiên chó con dừng lại không kêu nữa, nó nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi thoắt cái chạy trở lại bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, Vương Nhất Bác kéo cửa, ra khỏi chung cư.

.

Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà thì Tần Ngọ vẫn chưa về. Hắn tắm rửa xong, lão Dương gửi vài tấm ảnh chụp màn hình vào nhóm chat ba người.

----- Vé máy bay thư ký anh xem đây, cậu xem thời gian thế này được không? Tới Bắc Kinh một chuyến trước.

Vương Nhất Bác ấn vào xem, nói rằng ngoại trừ ngày kia hắn phải họp ra thì thời gian khác đều được, Thiên Hữu nói gã có lịch công tác từ sớm rồi nên không đi được.

----- Được, vậy anh bảo thư ký đặt, thứ Tư đi, chiều thứ Bảy về. Nhất Bác gửi anh số chứng minh thư nhé.

Vừa mới gửi số chứng minh thư xong cửa nhà đã bị đẩy ra, Tần Ngọ nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc áo ngắn tay, tóc vẫn chưa khô hết thì ngớ người.

"Sao mày lại về?" Gã hỏi.

"Không được về à?" Vương Nhất Bác hỏi vặn lại, đặt điện thoại xuống, cầm khăn lông bắt đầu lau tóc.

"Không phải, tao tưởng là..." Tần Ngọ nhìn nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy có lẽ gã đã nghĩ Vương Nhất Bác quá mức tùy tiện, trong lòng thấy áy náy, "Tưởng mày dẫn người ra ngoài ngủ rồi cơ."

"Không có hứng thú." Vương Nhất Bác vừa lau tóc vừa trầm giọng trả lời.

"Ừ, nhưng chẳng phải người thất tình đều sẽ làm ra vài việc khác với bình thường sao? Tao thấy mấy cô gái trong công ty mỗi khi thất tình đều rất thích đi cắt tóc, sau đó đăng vài bài hát tình yêu đau khổ lên mạng, ai biết mày thế nào." Tần Ngọ uống say nên không quản được cái miệng.

Vương Nhất Bác vo tấm khăn lông trong tay thành cục ném về phía gã, bỏ lại một câu rằng thứ Tư hắn phải đi công tác rồi bước vào phòng ngủ.

.

Tiêu Chiến tỉnh lại một lần vào sáng sớm, đèn phòng khách đã được ai đó chỉnh thành màu vàng ấm. Anh động đậy chân, nghe thấy một tiếng kêu ư hử, rồi lập tức thấy con Alaska kia đứng dậy ---- Vừa rồi nó ngủ sát bên chân Tiêu Chiến.

Do uống quá nhiều rượu nên cổ họng Tiêu Chiến đắng chát, cảm giác choáng váng tới nỗi khiến người ta sợ hãi. Nằm trên sofa một lúc, anh bỗng nhiên nhớ ra hình như hôm nay anh từng gặp Vương Nhất Bác.

Hình như họ gặp nhau trong nhà vệ sinh của KTV, còn cùng ngồi ghế sau của một chiếc xe nào đó. Vương Nhất Bác đưa anh về nhà, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt hẹp dài đó nhìn anh, nhìn đến nỗi khiến anh vừa lo lắng vừa bấn loạn.

Tiêu Chiến xoa xoa ấn đường, ngồi dậy khỏi sofa rồi chậm chạp đi tới nhà vệ sinh, trong gương phản chiếu một gương mặt với đôi mắt thẫn thờ và hơi sưng.

Anh cố gắng tắm rửa xong mới cảm giác đỡ hơn một chút, nhưng ý thức thì vẫn chưa tỉnh táo. Anh quấn mình trong bộ đồ ngủ còn thơm mùi hương thanh mát của nước giặt, ngã xuống giường.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường sạc pin, Tiêu Chiến cầm lấy, gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

----- Cảm ơn.

Gửi xong là ngả đầu ngủ mất.

Bởi vì uống quá nhiều rượu nên đêm nay Tiêu Chiến không rơi vào giấc mơ ướt dầm ướt dề kia, anh ngủ rất sâu, trong mơ không có gì cả.

Trước khi gặp được Vương Nhất Bác, từng có một khoảng thời gian anh có thói quen không tốt là lạm dụng rượu.

Bởi vì anh phát hiện, mỗi lần uống xong đều có thể ngủ rất ngon, chỉ có điều ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ khó chịu.

Tiêu Chiến có năng lực tự khống chế rất mạnh, bởi thế chỉ vào mỗi thứ Sáu hoặc thứ Bảy anh mới cho phép mình uống say, để trong một tuần bản thân có thể có ít nhất một giấc ngủ ngon.

Những chai rượu chưa uống hết kia được chuyển từ căn hộ cũ tới đây, ngày khui thùng carton ở nhà, Tiêu Chiến đã nhét chúng vào tủ bát ở sát bên trên trong phòng bếp.

Anh không vứt đi, bởi anh không chắc liệu bản thân có cần đến những thứ đó nữa không, giống như anh không chắc liệu Vương Nhất Bác có mãi mãi yêu anh không vậy.

.

Sáng thứ Hai, Tiêu Chiến theo thường lệ đi họp cùng mấy sếp lớn, sau khi kết thúc, sếp Châu lại gọi anh tới văn phòng nói chuyện riêng vài câu.

Chị Lý trợ lý gõ cửa đi vào, nói rằng nhận được thư mời từ công ty của sếp Vương gửi đến, có một bữa tiệc đấu giá muốn mời vài bên hợp tác đã lâu đến tham gia.

"Ồ? Bà Vương mở à? Bà ấy lâu lắm không làm mấy thứ này rồi đấy." Sếp Châu hơi ngạc nhiên, cầm thư mời mở ra xem rồi bảo Tiêu Chiến: "Có phải cậu cũng từng phụ trách dự án của công ty nhà họ, về sau chuyển cho nhóm của B Tử không nhỉ?"

"Vâng." Tiêu Chiến đáp.

Chính bởi lần hợp tác đó anh mới quen biết một Vương Nhất Bác vẫn chưa khởi nghiệp, đang làm việc ở công ty bố mình.

"Sếp Vương có nghĩa khí lắm, ngày xưa công ty chúng ta nhỏ, cũng may mà có họ tin tưởng." Sếp Châu nói, "Bây giờ nghe nói con trai ông ấy là Vương Nhất Bác cũng tự mình khởi nghiệp rồi, xây dựng thương hiệu đồ nội thất, lần trước vợ tôi còn nói lướt thấy trên mạng đấy."

"Thứ Bảy thì hơi phiền rồi đây, mừng thọ 70 của mẹ vợ tôi." Sếp Châu nhìn thời gian trên thiệp mời, lẩm bẩm nói một mình.

Điện thoại nhảy ra thông báo họp, Tiêu Chiến nói mình ra ngoài trước.

.

Vương Nhất Bác và lão Dương đến Bắc Kinh vào chiều tối thứ Tư, bạn lão Dương là sếp Trần lái xe qua đón hai người họ, ba người cùng ăn một bữa cơm.

Trên đường trở lại khách sạn, lão Dương thăm dò ý tứ của Vương Nhất Bác, rồi ẩn ý sâu xa bảo hắn muốn kiếm nhiều tiền thì không thể sợ.

Vương Nhất Bác nói không phải hắn sợ, chỉ là Thiên Hữu muốn ổn định chút, dù sao thì bọn họ đã dốc hết tâm huyết vào thương hiệu này mà.

Lão Dương cười bảo có thể hiểu được, đây là suy nghĩ tốt.

Thứ Năm sau khi họp xong, sếp Trần hỏi buổi tối có muốn đi uống một ly không, anh ta mở một quán bar rượu Whisky. Lão Dương bảo được, anh ta và Vương Nhất Bác đi gặp một người bạn khác một lát, ăn cơm xong sẽ tới.

Ăn tối xong, khi đám lão Dương đến quán bar thì không chỉ có một mình sếp Trần ở đó, mà còn có thêm một chàng trai khác.

Sếp Trần giới thiệu rằng đây là trợ lý đắc lực của anh ta, Alison, bảo bọn họ làm quen, thêm wechat.

Sếp Trần khách sáo mở một chai Yamazaki 18 năm ra, Alison nâng cốc kính rượu Vương Nhất Bác. Khí chất của cậu ta không giống lão Dương và bạn của lão Dương, cậu ta ăn mặc khá là thời thượng, đeo một chiếc khuyên tai rất mảnh.

"Sếp Dương, không biết là đối tác của anh lại đẹp trai thế nha." Sau khi uống được một ít, Alison lộ ra chút ngà ngà say, cười nhìn Vương Nhất Bác.

"Đúng vậy, Nhất Bác của chúng tôi phải anh tuấn chứ." Lão Dương vui vẻ hút xì gà, đang nói chuyện mua bất động sản ở nước ngoài với bạn, gật đầu nói: "Đối tác còn lại là Thiên Hữu cũng đẹp trai."

Vương Nhất Bác cười không nói thêm gì, sau khi uống vài ngụm rượu thì đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã trông thấy Alison đứng ngay cửa.

"Hút thuốc không?" Alison lấy một bao thuốc màu bạc tinh tế ra, lắc lắc với Vương Nhất Bác, "Trong này ngột ngạt quá."

"Cảm ơn, tôi không hút thuốc." Vương Nhất Bác nói, sau đó định đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh nằm ở mặt sườn sát ngay cửa quán bar, ngăn cách với bên ngoài bằng nửa bức tường cho lịch sự.

Alison bĩu môi một cái, không quá để tâm mình bị từ chối, hỏi tiếp: "Anh là kiểu đó đúng không?"

"Kiểu gì?" Vương Nhất Bác không hiểu.

"Anh thích con trai đúng không?" Alison rất thẳng thắn, cậu ta đứng dựa vào cạnh tường, nói xong lại cười, "Chắc chắn là vậy."

Trên má Alison có hai nốt ruồi, có lẽ muốn để lộ nét đặc biệt của riêng mình nên không che đi.

Điện thoại rung lên trong túi, Vương Nhất Bác lấy ra, nhìn thấy tin nhắn wechat Tiêu Chiến gửi tới.

----- Hình như tivi hỏng rồi, không mở lên được.

Kèm theo đó là một tấm hình, chiếc tivi quá khổ kia đen ngòm, bên trong phản chiếu hình dáng mờ ảo đang mặc đồ ngủ, giơ điện thoại chụp hình của Tiêu Chiến, cạnh kệ tivi là một chú chó đang nằm bò ra.

Vương Nhất Bác mở điện thoại, mở một mục phân loại trong phần lưu trữ của wechat ra, tìm được tấm ảnh thẻ bảo dưỡng tivi, sau đó gửi cho Tiêu Chiến.

Làm xong tất thảy Alison vẫn chưa đi, có người đi tới dùng nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác bèn nhường đường.

"Tôi đi hút thuốc đây anh đẹp trai." Alison vẫy vẫy bao thuốc, đi ra cửa.

.

Uống rượu xong sếp Trần sắp xếp tài xế đưa bọn họ về khách sạn, mấy người đứng trước cửa cho thoáng, chờ tài xế lái xe qua đây.

Alison mặc một chiếc áo gió, khoanh tay đứng cạnh Vương Nhất Bác, lão Dương trông có vẻ uống say rồi đang trò chuyện với ông chủ của mình.

"Mấy ông già phiền thật." Alison che miệng ngáp một cái, rất thẳng thắn châm chọc, "Sao mà uống rượu vào là lắm lời thế."

Vương Nhất Bác không hùa theo cậu, điện thoại lại có tin nhắn wechat Tiêu Chiến gửi tới, nói rằng số điện thoại bắt đầu bằng 400 không gọi được, rồi lại hỏi Vương Nhất Bác có đang bận không.

"Đó giờ anh toàn nói ít vậy hả? Người khởi nghiệp mà cũng có thể trầm vậy à?" Alison nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, cười hỏi hắn, "Hay là không muốn nói chuyện với tôi?"

Cậu quá đỗi thẳng thắn, để lộ dáng vệ cực kỳ ngạo nghễ. Vương Nhất Bác nói không phải, chỉ là do hắn quá mệt thôi. Alison cười nhạt ồ một tiếng.

.

Hôm thứ Bảy trở về máy bay bị chậm một tiếng rưỡi, lão Dương ngủ một giấc trong phòng nghỉ cho khách VIP, tỉnh lại thì hỏi Vương Nhất Bác bây giờ thế nào rồi.

"Người ta nói sắp rồi, tối qua bên kia có mưa lớn." Vương Nhất Bác liếc nhìn phần mềm trên điện thoại.

"Bạn gái anh cũng nói tối qua mưa to lắm."

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, đi sang bên cạnh gọi một cuộc cho mẹ hai, bảo bà rằng máy bay của hắn bị trễ, có lẽ không kịp đến buổi đấu giá, chắc sẽ tới vào giữa buổi tiệc rượu.

Mẹ hai nói không sao, bảo hắn nếu bận quá thì không tới cũng được.

Cúp điện thoại xong, tiếp viên đi qua nhắc nhở họ có thể lên máy bay sớm.

Trước khi tắt máy hắn nhận được hai tin nhắn, một là của Tiêu Chiến gửi, hỏi hắn đang ở đâu.

Tin còn lại là Alison gửi tới, hỏi hắn có thích Iron Man không.

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời Tiêu Chiến, nhưng hắn trả lời Alison.

----- Không thích.

.

Xuống máy bay, Vương Nhất Bác trực tiếp gọi xe đến nơi tổ chức tiệc rượu và đấu giá của mẹ hai, giữa chừng lại bảo tài xế dừng xe, mua một bó hoa mang tới.

Hắn đi lên phòng tiệc ở tầng hai, thấy bên trong có không ít người đều ăn mặc rất trang trọng, còn hắn thì bởi vì vừa kết thúc chuyến công tác nên mặc đồ quá mức thoải mái.

Bố và mẹ hai đang trò chuyện với người ta ở bên kia, mẹ hai là người nhìn thấy hắn trước, cười gọi hắn đi qua. Vương Nhất Bác đưa hoa cho mẹ, nói một câu xin lỗi con đến muộn.

"Không sao không sao, còn mua bó hoa đẹp thế này cho mẹ nữa, tốt quá." Đinh Linh cười nói.

Bố kéo Vương Nhất Bác ra chào hỏi với bạn tốt và đối tác làm ăn của ông, một vài người thì Vương Nhất Bác còn nhớ, nhưng vài người khác thì thực sự không quen.

Sau khi trò chuyện xã giao xong, Đinh Linh đi tới, chỉ về chiếc bàn ăn hình vuông ở đầu bên kia hỏi hắn ăn cơm tối chưa, có thể lấy chút đồ lót dạ.

Đúng là Vương Nhất Bác thấy hơi đói thật, bèn đi về phía chiếc bàn bày biện đồ ăn kia. Thiên Hữu đã tới từ sớm đang trò chuyện với người ta, thấy Vương Nhất Bác thì nhanh chân đi tới vỗ vỗ hắn.

Vương Nhất Bác ngước đầu lên, đang định cất lời thì trông thấy Tiêu Chiến đứng sau lưng Thiên Hữu. Tiêu Chiến mặc một bộ lễ phục rất đẹp, trông vô cùng phóng khoáng, bên cạnh là một người phụ nữ.

"Chào cậu sếp Vương nhỏ." Cô gái kia bước lên, chủ động chào hỏi Vương Nhất Bác, nói rằng mình là trợ lý tổng giám đốc của một công ty nào đó, họ Lý, ngày trước từng hợp tác với hắn.

Chị Lý rất biết tùy cơ hành sự, bắt được cơ hội là phải giúp ông chủ tăng độ nhận diện, rồi lập tức đẩy Tiêu Chiến bên cạnh.

"Vị này là giám đốc Tiêu của chúng tôi, lần đó hai người từng hợp tác đúng không?"

"Đúng." Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, gật đầu, nói một câu xin chào với chị Lý.

"Sếp Châu của chúng tôi có chút việc nhà không đến được, nên Giám đốc Tiêu thay ông ấy tới." Chị Lý cười nói, "Hy vọng sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác với cậu."

Tiêu Chiến đứng thẳng tắp bên cạnh chị Lý, tay cầm một ly rượu trông như chưa uống được bao nhiêu, anh cũng không nói gì mà chỉ liên tục nhìn Thiên Hữu.

Thiên Hữu bị anh nhìn không thoải mái, bèn bảo Vương Nhất Bác mình sang bên khác nói chuyện rồi chuồn mất.

Chị Lý là người giỏi xã giao, cũng rất giỏi kết bạn mới. Nói xong vài câu đã lại bắt đầu trò chuyện với một quý cô đi qua đây lấy rượu, đi sang bên khác.

Trên bàn bày không ít đồ ăn, Vương Nhất Bác thấy có bánh pizza cạnh mỏng được đặc biệt cắt thành miếng nhỏ, bèn lấy ăn một miếng.

"Vừa rồi nghe bọn họ trò chuyện với bố em, ông ấy nói các em muốn ra nước ngoài phát triển." Tiêu Chiến đứng bên cạnh nãy giờ không mở miệng đột nhiên cất tiếng.

Sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh nhạt đến nỗi khiến chuyện đêm đó đưa Tiêu Chiến về nhà như trở thành ảo giác của Tiêu Chiến.

Anh lại bước lên trước một bước nhỏ, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi nước hoa rất nhạt nhưng rất quen thuộc, mà từ trước đến nay chỉ khi nào tham gia sự kiện quan trọng Tiêu Chiến mới dùng.

"Khi nào thì em đi?" Tiêu Chiến lại hỏi lần nữa.

Trong phòng tiệc có rất đông người đi qua đi lại tiến hành xã giao thương mại, thỉnh thoảng sẽ có người đi tới gần bọn họ.

Đèn chùm pha lê với tạo hình hoành tráng treo trên cao, chiếu lên mỗi một người ở đây đều rạng rỡ xinh đẹp.

Vương Nhất Bác mặc áo hoodie quần bò trông giống như vị khách không mời mà đến, còn Tiêu Chiến bên cạnh lại trông rất lịch lãm, tựa như bẩm sinh đã thích hợp với khung cảnh này.

"Em không định nói chuyện với anh nữa, đúng không?" Giọng Tiêu Chiến hơi nghẹn lại nhưng âm lượng rất nhỏ, chỉ Vương Nhất Bác mới có thể nghe thấy.

Cuối cùng dưới ánh nhìn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ăn xong miếng pizza kia, lau lau tay, rồi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Đầu mày Tiêu Chiến hơi cau chặt, trông hơi lộ vẻ lúng túng mà cũng giống như đang tức giận, ngón tay siết ly rượu chân cao cũng co chặt hơn nhiều.

Vương Nhất Bác thấy vết bỏng trên ngón út anh vẫn còn chút dấu vết nhạt màu.

Trong lúc giằng co có người bước đến gọi một tiếng Nhất Bác, là bạn cũ của bố Vương Nhất Bác. Ông cười hỏi hắn có còn nhớ chú Lưu không, sau đó lại gọi thêm mấy người bạn tốt tới, nói rằng con trai của lão Vương lớn nhanh quá.

Tiêu Chiến đứng trong nhóm người tụm năm tụm ba, bị che khuất lùi về sau một bước.

Vương Nhất Bác cười trò chuyện với trưởng bối, không để tâm gì đến anh nữa.

Đèn chùm trên đầu sáng tới mức chói mắt, vừa hay chỗ anh đứng có một phần tường bán phản quang, Tiêu Chiến nghiêng qua nhìn, trên bức tường phản quang bóp méo ấy cũng khúc xạ ra hình ảnh Vương Nhất Bác được người vây quanh.

Tiêu Chiến đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài.

Anh nghĩ, người rạng rỡ xinh đẹp hoàn toàn không phải người được bọc trong lớp tây trang cao cấp là anh, mà là một Vương Nhất Bác có làm thế nào cũng không gọi trở lại được nữa.

Kết thúc màn trò chuyện xã giao xong, Thiên Hữu thấy không ai vây quanh Vương Nhất Bác nữa bèn gọi hắn sang một góc.

"À thì... Vừa nãy có phải người lần trước không vậy..." Gã chưa sắp xếp được ngôn từ cho hẳn hoi, lại không tìm được Tiêu Chiến để chỉ nên mãi mà không nói cho hay được.

Vương Nhất Bác đương nhiên biết ý của gã, ừ một tiếng, nói là anh ta.

"Ồ, ai thế? Cảm giác cứ quái quái, là đối thủ cạnh tranh ngày trước à?"

Ba chữ "bạn trai cũ" đến bên miệng rồi mà Vương Nhất Bác không thốt lên nổi, hắn nhìn vào đôi mắt mong chờ đáp án của Thiên Hữu, cầm ly rượu uống hết nửa ly.

Buổi tối sau khi về nhà, Tần Ngọ hỏi hắn đi công tác sao rồi. Vương Nhất Bác kể gã nghe hắn gặp Tiêu Chiến vào tiệc rượu tối nay, anh đến thay ông chủ của mình.

Hiện giờ Tần Ngọ đã nảy sinh phản ứng theo bản năng đối với hai chữ "Tiêu Chiến", vừa nghe thấy đã lập tức mở to mắt, hỏi hai người họ đã nói chuyện chưa.

"Tối thứ Bảy tao gặp anh ấy ở KTV, anh ấy uống rất say và vẫn y như trước, uống say cái là cực kỳ tùy hứng." Vương Nhất Bác vặn chai coca ra nhưng không uống, "Tao đưa anh ấy về nhà, lúc trên taxi anh ấy bảo tao chờ."

"Tao đã chờ ba năm rồi." Vương Nhất Bác tiếp tục nói.

"Hôm nay trong bữa tiệc anh ấy hỏi tao có phải định rời nước không? Giọng điệu chất vấn ấy hệt như hai đứa tao là người yêu của nhau. Lần trước anh ấy làm pizza cho tao bị bỏng, tao chăm chú nhìn ngón tay anh ấy một lúc, nghĩ sao thế rồi vẫn chưa khỏi hẳn."

"Từ ngày nói chia tay đến giờ tao chưa từng bình tĩnh được." Vương Nhất Bác cảm thấy rất bất lực, cảm nhận được sự cam chịu vô cùng phức tạp: "Mỗi lần gặp phải chuyện của Tiêu Chiến tao đều chẳng khác nào phản ứng có điều kiện."

Tần Ngọ thấy cảm xúc của Vương Nhất Bác hơi kích động, bèn đứng thẳng dậy bảo hắn đừng tức giận.

"Anh ấy hiểu rõ tao không thể nào không thích anh ấy." Vương Nhất Bác cúi đầu, "Mẹ nó Tiêu Chiến đúng là giỏi thật..."

"Hay là... nói chuyện lại đi?" Tần Ngọ hỏi thăm dò hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, rất nhanh đã đè cảm xúc của mình xuống.

"Cái gì có thể nói đều nói hết rồi, không có tác dụng." Vương Nhất Bác đặt coca sang một bên, vòng đến ghế ngồi một lúc, bỗng ngước mắt nhìn Tần Ngọ.

"Sao lại có người yêu đương thôi mà như tao chứ?" Hắn cười khổ, hỏi: "Thật sự sẽ có người chịu đựng được Tiêu Chiến sao? Có thể yêu anh ấy nhiều hơn tao sao?"

Tần Ngọ có thể nhớ được lần cuối bản thân mình đỏ mắt đã là vài năm trước, khi ấy người bạn gái đã bàn chuyện dựng vợ gả chồng của gã ngoại tình bị gã phát hiện.

Còn bây giờ, gã đối mặt với người bạn tốt lâu năm của mình, không thể nào nhịn được lại lần nữa đỏ hồng đôi mắt.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com