TruyenHHH.com

Bac Chien The Eyes

Vương Nhất Bác ngồi bên giường chăm chú nhìn nét mặt tiều tụy của Tiêu Chiến, hắn càng nhìn lại càng cảm thấy xót xa.

Người nam nhân này là người mà hắn đã dùng hết thảy sự ôn nhu, trân trọng của bản thân để yêu thương từng chút một... Vậy mà lại có người nhẫn tâm dám làm tổn hại.

Nghĩ tới đây máu huyết trong người Vương Nhất Bác như đang bắt đầu chảy ngược.

Hắn dứt khoát bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho A Châu trợ lý của hắn...

"Alô Nhị thiếu!"

"Điều tra cho tôi Cố Ngụy hôm nay đã đi đâu, gặp ai, xảy ra chuyện gì... Tôi muốn biết toàn bộ sự việc trước sáng ngày mai. Một chi tiết cũng không được bỏ sót!"

" Dạ... Vâng! Thưa Nhị thiếu!"

Nói điện thoại xong Vương Nhất Bác ra lệnh cho A Minh chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ mang đến. Còn hắn nhanh chóng quay lại phòng bắt đầu vệ sinh thân thể cho anh.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người Tiêu Chiến, chẳng mấy chốc trên người anh không còn sót lại mảnh vải che thân.

Cảnh xuân vừa hiện ra trước mắt Vương Nhất Bác nhìn thấy lại không khỏi miệng đắng lưỡi khô, cả người bức bách. Hắn nuốt khan thầm mắng một tiếng "Chết tiệt!".

Vương Nhất Bác hắn thề có bóng đèn là hắn không hề có ý nghĩ đen tối nào. Nhưng cái cơ thể mỹ miều kia dù đã yêu thương qua không ít lần, nhưng lần nào nhìn thấy hắn cũng đều chỉ hận không thể lập tức lao vào ăn sạch sẽ cả nước lẫn cái, không muốn chừa lại thứ gì.

Có điều bây giờ thực sự là không thể được, Tiêu Chiến đang bị thương lại còn đang bất tỉnh nếu hắn làm vậy với anh có khác nào cầm thú chứ.

Vương Nhất Bác vừa cầm khăn ấm tỉ mỉ lau cơ thể cho Tiêu Chiến, vừa cố gắng dạy bảo tiểu Bác nhà mình phải ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng nó vẫn cứ ngoan cố ngóc đầu dậy một chút cũng không chịu thỏa hiệp.

Hắn nhịn đến trướng đau tay cũng khẽ run lên. Sau một hồi giống như vừa phải trải qua cực hình tàn khốc nhất thế gian, Vương Nhất Bác cũng hoàn thành xong mọi việc. Hắn cẩn thận mặc quần áo vào cho anh sau đó là lao như tên bay vào nhà tắm điên cuồng xối nước lạnh từ đầu đến chân.

Gần một giờ đồng hồ sau, hắn coi như đã dập được hết lửa dục trong cơ thể mình, mới chịu từ trong phòng tắm bước ra.

Tiêu Chiến vẫn nằm ngủ say trên giường, tư thế ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng. Vương Nhất Bác nhìn thấy anh khóe môi tự động nhếch lên nở một nụ cười dịu dàng. Hắn tắt đèn rồi đi đến bên cạnh anh nằm xuống, đưa tay ôm chặt anh vào lòng, cũng không quên tránh đụng chạm vào vết thương trên mặt và trên cánh tay anh.

Vương Nhất Bác hôm nay cũng đã mệt mỏi nhiều rồi. Rất nhanh sau đó cả hai đã an ổn chìm vào giấc ngủ...

Trải qua khoảng thời gian yên ổn không được bao lâu, giấc mơ đã hai tháng nay không còn mơ thấy, tưởng chừng như khi Tiêu Chiến gặp được Vương Nhất Bác nó chẳng bao giờ xuất hiện lại nữa. Thì lúc này, nó bỗng nhiên tìm đến còn mỗi lúc một rõ ràng hơn...

******************

" Chiến ca... Chiến ca! Anh tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi! Chiến ca!..."

Tiêu Chiến mơ hồ nghe thấy tiếng Tần Phong gọi tên mình anh nặng nhọc mở mắt ra, đầu đau như búa bổ...

Tiêu Chiến nhớ hình như lúc anh và Tần Phong đang trên đường đi học về nhà thì có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía bọn họ. Sau đó mấy gã đàn ông trong xe đột nhiên nhảy xổ ra khống chế anh và Tần Phong nhét vào trong xe. Sau đó nữa thì... anh không còn nhớ được gì nữa...

" Chiến ca! Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Bọn chúng có làm gì anh không?" Tần Phong vừa nóng lòng dò xét khắp người Tiêu Chiến vừa hấp tấp hỏi.

" Anh không sao! Chỉ đau đầu chút thôi!"

Sau khi định thần lại biết mình đã rơi vào tay của bọn bắt cóc, bọn họ giống như đang bị nhốt trong một kho hàng cũ nát bị bỏ hoang. Không gian tối tăm, ẩm mốc chỉ có một chút ánh sáng le lói chiếu vào, mới có thể mơ hồ thấy được hình dạng của sự vật bên trong.

Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn sang Tần Phong thấy trên người cậu đã bị thương cũng sốt sắng không kém...

" Cún con, em không sao chứ? Em bị thương rồi? Là lúc nãy vì bảo vệ anh có phải không? Sao em lại ngốc như vậy?"

Hai người lúc này đã vô cùng thương yêu nhau, cậu xót anh thì đương nhiên anh cũng xót cậu. Mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, anh ôm chặt lấy Tần Phong khóc nức nở.

Tần Phong vốn không xem chút thương tích này ra gì. Có lẽ từ nhỏ cậu sinh ra đã sống với thương tổn nên dần dần hình thành thói quen. Nếu đem mấy vết bầm này ra so với nước mắt của Tiêu Chiến thì có lẽ nó chẳng đáng kể gì để được nhắc đến.

Tần Phong cũng ôm lấy Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng gầy trấn an anh...

" Chiến ca! Em không sao... Em không đau chút nào... Thật đó! Anh đừng khóc được không? Anh khóc mới làm em đau !"

Ngay lúc đó, trong căn phòng vốn ngột ngạt tối tăm lại đột nhiên có một luồng ánh sáng rọi vào. Hai người Tần Phong và Tiêu Chiến giật mình cùng quay đầu nhìn ra phía cửa, thì thấy năm sáu tên đàn ông mặt mày bặm trợn, thân hình cao lớn đang đứng nhìn chằm chằm bọn họ. Một tên trong đó bước tới nói:

"Không ngờ hai đứa con trai như tụi mày cũng yêu thương nhau quá nhỉ?... Để tao xem nào..."

Tên đàn ông kia bước tới gần hơn muốn nhìn rõ Tiêu Chiến thì bị Tần Phong chắn ở trước mặt. Hắn tức giận quát lớn ra lệnh cho mấy tên thủ hạ đến lôi Tần Phong sang một góc.

Tần Phong làm sao có thể ngồi yên mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, hơn nữa nhìn ánh mắt dâm tục của gã đàn ông kia khi dán vào người Tiêu Chiến không nghĩ cũng biết hắn có ý đồ gì.

Cậu xông vào giữa bọn chúng liều mạng đánh trả. Trong lúc Tần Phong đang giằng co cùng mấy tên kia thì gã đàn ông cầm đầu đã đi đến gần túm lấy Tiêu Chiến. Gã xô anh ngã ra trên nền đất, ánh mắt thèm thuồng nhìn anh đến chảy cả nước dãi...

"Thằng nhóc này thật sự quá xinh đẹp! Nhóc con ngoan nào... Tôi sẽ yêu thương em...!"

"Buông tôi ra... Đồ khốn kiếp!"

Tần Phong bị vây giữa những tên kia, cậu gần như đã phát điên, vừa đánh vừa liên tục hét lớn:

"KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO ANH ẤY!!! NẾU KHÔNG TAO THỀ SẼ NGHIỀN NÁT THỊT XƯƠNG BỌN MÀY RA CHO CHÓ ĂN!?"

Tiêu Chiến liều mạng vùng vẫy, nhưng vô ích. Gã đàn ông kia nhìn Tiêu Chiến mỉm cười nham nhở. Gã dùng một tay ôm trọn lấy cơ thể anh, một tay kia vòng ra sau nắm tóc anh giật mạnh. Tiêu Chiến đau đớn buộc phải ngửa cổ ra sau, gã thừa cơ hội nhắm vào hai bên cần cổ trắng ngần của anh mà liếm láp...

Cánh tay dơ bẩn của gã lần mò vào áo anh, sau đó dùng sức xé toạc mảnh áo mà gã cho là quá vướng bận kia đi.

Cơ thể của anh như có như không hiện ra trước mặt gã. Bờ vai thon gầy cùng xương quai xanh quyến rũ càng thêm khiêu khích dục vọng điên cuồng trong con người hung bạo, dâm ô của gã...

Gã ta lúc này y hệt như một con dã thú giữa cơn thèm khát, gã lập tức cúi xuống cắn mạnh vào bả vai Tiêu Chiến. Đến khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng xộc vào cánh mũi, gã mới hít hà một hơi thỏa mãn rời ra. Môi lưỡi gã tiếp tục từ trên vai anh cắn mút một đường đi xuống . Bàn tày thô kệch dơ bẩn bắt đầu di chuyển xuống phía dưới hạ thân anh vuốt ve, sờ soạng....

Đang lúc cao trào, một tên thuộc hạ của gã bỗng nhiên ngã đùng xuống bên cạnh, mặt mày tên đó bê bết máu kêu lớn:

"Phương ca, thằng nhóc con đó quá hung dữ, bọn em sắp không cầm cự được rồi!"

Gã được gọi là Phương ca kia quay sang nhìn bọn đàn em của mình. Cả bọn lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đánh đến mình mẩy máu me, răng môi lẫn lộn. Dù tên nhóc kia cũng đã bị thương không nhẹ nhưng nhìn cục diện này cũng quá mất mặt rồi đi. Gã tức giận quát lên:

" Vô dụng! Có một thằng nhóc cũng xử lý không xong!"

Tiêu Chiến nhân lúc gã đàn ông kia đang chửi bới lơ là cảnh giác, anh nhanh tay bắt lấy một cục gạch ở gần đó dùng hết sức lực của bản thân đập vào đầu gã.

Bị đánh bất ngờ gã sững người một giây, sau đó đưa tay chạm ra sau đầu mình, thì thấy... thấm ướt bàn tay của gã đều là máu. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, gã gầm lên một tiếng :

" Khốn kiếp! Mày dám...."

Gã đàn ông mắt hằn tơ máu, rút con dao găm luôn thủ sẵn bên người ra, nhắm ngay ngực Tiêu Chiến mạnh bạo đâm xuống.

Tiêu Chiến sợ hãi nhắm mắt chờ đợi con dao kia hạ xuống thân thể mình, nhưng chỉ kịp nghe một tiếng hét thất thanh của Tần Phong đầy hốt hoảng vang lên:

" Chiến ca!!!"

Anh liền cảm nhận được có một cỗ thân thể lao tới đè lên người anh. Tiêu Chiến bàng hoàng mở mắt, đối diện là gương mặt dịu dàng của Tần Phong đang kề sát mặt mình. Cậu đang nhìn anh, ánh mắt ẩn nhẫn một tia đau đớn nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn, không có việc gì.

" Được lắm! Còn che chở cho nhau! Để tao xem tụi mày yêu thương nhau tới mức nào!?"

Gã cầm đầu rút con dao trên người Tần Phong ra liên tục đâm thêm nhiều nhát xuống người cậu.

Từng nhát dao đâm xuống cứ như không phải đâm trên người Tần Phong mà như cứa vào từng lớp da thịt trên người Tiêu Chiến. Anh đau đớn quằn quại, la hét khàn cả cổ. Nước mắt liên tục trào ra, ướt át đầm đìa khắp cả khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ. Từng giọt từng giọt chảy xuống thành dòng, vẫn không ngừng gào thét :

" CÚN CON! BUÔNG ANH RA! BUÔNG ANH RA ĐI... !!!"

"A... AA... AA.. AAA.... "

Tấm lưng Tần Phong đã ướt đẫm máu, nhuộm đỏ hết thảy chiếc áo sơ mi đồng phục của trường, vốn trước đó nó chính là một màu trắng tinh khôi. Thịt da trên người cậu cũng trở nên hỗn độn.

Tần Phong đau đến run rẩy, cả người ướt đẫm không còn phân biệt được đâu là mồ hôi, đâu là máu huyết. Nhưng dù đau đớn cách mấy cậu vẫn khư khư ôm chặt lấy Tiêu Chiến, bảo bọc anh dưới thân mình không một kẽ hở.

Trong lúc Tiêu Chiến đau đớn đến cực hạn. Nỗi sợ hãi của anh, sự tuyệt vọng của anh cùng với tình yêu sâu đậm mà anh dành cho Tần Phong bỗng chốc hóa thành lòng thù hận. Anh cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh có thể giữ chặt lấy con dao trên tay gã đàn ông kia, một phát ghim sâu vào tim gã.

Tiêu Chiến tức giận thực rồi, đôi mắt anh không còn đâu vẻ trong trẻo ngây thơ như mọi khi mà giờ đây chỉ toàn là màu máu.

Anh vùng ra khỏi người Tần Phong, tay anh vẫn cầm chặt lấy con dao vừa mới rút ra từ trên ngực gã đàn ông kia, nhanh chóng bước đến đâm xối xả vào người gã.

Bởi vì bọn bắt cóc đã được lão đại của chúng căn dặn không được để hai đứa nhóc này chết, nếu không sẽ hỏi tội bọn hắn. Nên tên cầm đầu lúc nãy dù rất tức giận, vẫn không dám hạ thủ quá nặng tay, lấy đi tính mạng hai người.

Nhưng Tiêu Chiến thì khác , anh hiện tại giống như một con thú bị thương đang khát máu. Anh gần như đã điên dại...

Những tên đàn em của gã cầm đầu bị Tần Phong đánh đến bầm dập còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất, Tiêu Chiến cũng vẫn không bỏ qua. Anh cầm dao bước đến gần từng tên một...

Chẳng mấy chốc, cả căn phòng xộc lên mùi máu tanh nồng nặc. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Tần Phong, lý trí của Tiêu Chiến mới chợt trở về.

Anh bừng tỉnh, hốt hoảng buông con dao dính đầy máu me trong tay ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Phong ôm lấy cậu.

Thân thể Tần Phong lúc này đã lạnh toát, sắc mặt trắng bệch không còn một chút hơi ấm. Tiêu Chiến hai tay run rẩy, cố sức nâng Tần Phong lên vai, cõng cậu nặng nhọc bước đi từng bước một....

********************

Quay về thực tại...

Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác không ngừng rơi nước mắt, thân thể anh ướt đẫm mồ hôi khẽ run lên từng đợt.

Vương Nhất Bác đang ngủ say nhưng cảm nhận được người trong lòng có gì đó không đúng lắm, nên cũng giật mình thức giấc. Hắn vừa mở mắt đã thấy Tiêu Chiến bên cạnh vừa khóc vừa la hét:

"CÚN CON! XIN ĐỪNG ... BUÔNG ANH RA!! "

Vương Nhất Bác nghĩ anh gặp phải ác mộng cũng không để ý nhiều, vội vàng lay gọi Tiêu Chiến dậy...

Tiêu Chiến bừng tỉnh mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Vương Nhất Bác gần trong gang tấc. Anh mừng rỡ giống như mới vừa từ cõi chết trở về.

Tiêu Chiến vội vã dùng hết sức lực ôm chặt lấy hắn, quên luôn cả việc hiện tại trên người mình vẫn còn đang có vết thương. Anh sợ chỉ cần lơ là một giây thôi, người trước mặt sẽ đột nhiên biến mất. Giống như mười ba năm trước, cậu rời bỏ anh đi không thèm để lại một chút dấu vết.

Tiêu Chiến khẽ gọi như muốn xác định lại lần nữa rằng Vương Nhất Bác vẫn ở đây, vẫn ở trọn trong vòng tay anh. Tất cả đều là thật, không phải anh đang mơ, không một chút giả dối...

" NHẤT BÁC! NHẤT BÁC! VƯƠNG NHẤT BÁC!"

Vương Nhất Bác cũng bị thái độ và hành động của Tiêu Chiến làm cho giật mình, sợ sẽ động đến vết thương nên hắn chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy anh.

Thanh âm trầm ấm vang lên dịu dàng như nước, đủ để trấn an tinh thần hoảng loạn của Tiêu Chiến lúc này...

"Tôi ở đây! Đừng sợ!"

Tay hắn ở trên lưng anh vỗ về nhè nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ đi vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến vẫn khóc thút thít không ngừng , nước mắt anh làm ướt cả vai áo Vương Nhất Bác. Anh vừa khóc vừa liên tục gọi tên hắn khiến hắn cũng hoảng loạn theo. Lần đầu tiên một Vương Nhị thiếu băng lãnh như hắn có cảm giác tay chân luống cuống, không biết phải làm sao mới được. Tình huống này thực sự làm khó hắn rồi...

"Nhất Bác! Nhất Bác!"

" Tôi đây!!! Tôi ở đây... "

"Nhất Bác!"

"Tôi đây!"

" Cún con!!!"

" Ừm...... HẢ???

" CÚN CON!!!"

" Ừ.... Tôi đây... "

Cứ như vậy anh cứ gọi còn hắn cứ đáp. Không biết qua bao nhiêu lâu, Vương Nhất Bác tận lực dỗ dành trấn an các kiểu nào là ôm ấp hôn hít, nào là xoa mặt xoa đầu, ngay cả đến hát ru hắn cũng không ngại làm nốt. Tiêu Chiến mới từ từ bình tĩnh, sau đó dần dà chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Tiêu Chiến ngủ rồi còn Vương Nhất Bác thì không, hắn vừa nghĩ đến tình trạng của anh khi nãy thì không tài nào chợp mắt được.

Còn có hai cái tên mà Trình Thiên đã nhắc tới càng làm hắn thêm điên đầu.

Lúc tối khi hắn đến nơi cũng chính là vào lúc gã Trình Thiên kia đang la hét gọi tên Tiêu Chiến. Lúc đó Vương Nhất Bác cảm thấy cái tên này cực kỳ quen thuộc, không những vậy cái tên đó còn khiến hắn bị đau đầu dữ dội. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chẳng thể nhớ ra mình đã nghe được cái tên đó ở đâu và vào lúc nào.

Đã 3 giờ sáng, Vương Nhất Bác vẫn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của bản thân. Hắn sẽ còn tiếp tục nghĩ, nếu không có tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên inh ỏi ở đầu giường. Hắn giật mình nhanh tay vớ lấy điện thoại, vội vã tắt chuông sợ làm ồn đến Tiêu Chiến sẽ khiến anh thức giấc.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhất có thể, gỡ cánh tay Tiêu Chiến đang ôm chặt thân thể hắn ra. Sau khi đắp chăn ngay ngắn cho anh, hắn mới rời khỏi giường, rón rén bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại...

Cuộc gọi kia đến từ A Châu - trợ lý của Vương Nhất Bác. A Châu gọi đến là để báo cáo kết quả mà cậu ta đã điều tra ra, sau khi được Vương Nhất Bác giao phó trước đó...

" Alô... Nhị thiếu! Chuyện anh giao cho tôi điều tra đã có kết quả rồi!"

" Nói!!!"

"Cố tiên sinh hôm qua từ sáng sớm đến trưa vẫn làm việc ở công ty không có gì đặc biệt, đến giờ nghỉ trưa thì gặp phải tai nạn. Anh ấy suýt chút nữa đã bị một kiện vật liệu rơi từ tầng ba mươi xuống đụng trúng. May mắn là có Tổng giám đốc của công ty BC Hạ Trạch Dương ở đó. Anh ta đã kịp thời ra tay giải cứu nên Cố tiên sinh chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay, nhưng bản thân Hạ Trạch Dương thì lại bị thương rất nặng. Còn về vết thương trên mặt Cố tiên sinh thì không thể biết được do đâu mà có. Bởi vì không hề có bất kỳ chứng cứ nào ghi lại vụ việc này nên tạm thời không thể tra ra. Toàn bộ quá trình liên quan đến vụ tai nạn tôi đã gửi tin nhắn cho anh, anh có thể xem qua một chút... "

" Ừm... " Vương Nhất Bác chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó A Châu đầu dây bên kia lại nói tiếp...

"Tôi cũng đã cho người điều tra về vụ tai nạn đó, xác định được là có người đã động tay động chân vào. Người đáng nghi ngờ nhất là một nhân viên của phòng thiết kế tên là Liễu Thương Hạ. Tôi vốn định cho người tìm hiểu kỹ càng để xử trí cô ta. Nhưng không ngờ cô ta đã chết cách đó không lâu, ngay sau khi tan làm từ công ty trở về nhà... "

" Là do có người hạ thủ???"

"Đúng vậy, bọn họ ngụy tạo giống như một vụ tự sát nhưng vẫn không qua được mắt người của chúng ta. Cái chết của Liễu Thương Hạ được xác định là do người của KP195 đã làm. Thủ đoạn thực sự không thiếu tàn nhẫn..."

" Tôi biết rồi!"

Thật may là Tiêu Chiến trước khi rời khỏi công ty, đã nghĩ tới việc Vương Nhất Bác sẽ cho người điều tra về thương tích trên người anh, nên luôn miệng căn dặn Uông Trác Thành phải xóa hết những sự việc có liên quan đến hắn. Bằng không với tích cách của Vương Nhất Bác, nói không chừng kết cục của Uông Trác Thành cũng chẳng khá hơn Liễu Thương Hạ là bao...

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác người nam nhân này, dù là quá khứ hay hiện tại, hắn cũng sẽ vì anh bỏ ra tất cả ,vì anh hắn có thể sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ.

Uông Trác Thành cũng từng khuyên Tiêu Chiến nên thẳng thắng nói rõ mọi chuyện cho Vương Nhất Bác biết. Với thế lực của tổ chức S ở thành phố A, hắn chắc chắn có thể giúp anh lật đổ KP195, giết chết Hạ Lập Nguyên.

Nhưng một khi xảy ra cục diện hai bên giết chóc lẫn nhau, súng đạn là vô tình không có mắt. Nhỡ đâu Vương Nhất Bác gặp phải chuyện gì thì sao!? Tiêu Chiến không thể mang tính mạng người mình yêu ra để đánh cược. Chưa kể đến, chuyện này sẽ còn liên lụy rất nhiều người. Anh không thể nào vì thù hận của bản thân mà hi sinh những người khác. Cho nên tốt nhất tất cả hãy để anh tự mình gánh chịu, tự mình giải quyết đoạn bi kịch này....

Vương Nhất Bác sau khi nghe điện thoại xong trầm mặc hồi lâu. Hắn mở đoạn video A Châu đã gửi kia lên.

Mắt thấy lúc kiện vật liệu sắp sửa rơi xuống người Tiêu Chiến, dù biết sự việc cũng đã qua rồi nhưng tim hắn vẫn cứ đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vương Nhất Bác hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu như lúc ấy không có Hạ Trạch Dương ở đó thì hậu quả sẽ như thế nào. Nghĩ đến viễn cảnh Tiêu Chiến không còn ở bên cạnh mình, cơ thể hắn bất giác lạnh toát mồ hôi, tự động run lên bần bật.

Chỉ nghĩ thôi hắn đã đau đến không thở nổi, nếu thật sự xảy ra thì...

Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm rất dài, Vương Nhất Bác lại có thêm nhiều vấn đề cần phải suy nghĩ sau cuộc nói chuỵên vừa rồi, chẳng hạn như:

"Cố Ngụy, anh có liên quan gì đến KP195? Anh lại có quan hệ như thế nào với Hạ Trạch Dương, khiến hắn vì anh bất chấp tính mạng, sau đó còn sai người giết chết Liễu Thương Hạ? Rốt cuộc thân phận của anh là gì? Tôi chỉ mong tất cả không giống như những gì tôi nghĩ nhưng tôi sẽ sai sao??? Có lẽ chưa bao giờ nhưng tôi đã dành cho anh bao nhiêu lần ngoại lệ ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết. Lần này xin anh hãy để tôi nghĩ sai lầm một lần có được không!?"

Vương Nhất Bác quay về phòng, nhìn Tiêu Chiến vẫn đang an tĩnh ngủ say trên giường. Hắn bước đến xoa nhẹ lên gương mặt anh rồi cúi xuống thả từng nụ hôn hết mực dịu dàng lên đó...

"Tôi yêu anh!!! Cố Ngụy... Tôi thật sự rất yêu anh! Tốt nhất anh đừng làm tôi thất vọng nếu không đường xuống hoàng tuyền chúng ta sẽ cùng đi.... "

********
Góc nhảm...

Viết xong chap này đau lòng muốn chết, tay cũng run luôn rồi...
Mọi người ghé qua đây vui lòng cho mình xin ít ý kiến để mình viết hoàn thiện hơn ạ!

Cám ơn mọi người nhìu nhìu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com