TruyenHHH.com

(Bác Chiến) Thật sự chỉ là fanservice thôi sao?

Ca ca nhớ nhà rồi

ssyoo286

Hôm nay là ngày quay cuối cùng của đoàn phim Trần Tình Lệnh. Cảnh quay cuối cùng chính là cảnh thảm sát đẫm máu ở Bất Dạ Thiên. Khung cảnh này thật sự rất rất hỗn loạn, hơn 3000 người đều chỉa kiếm về phía một kẻ ngạo mạn trên cao.
Ngồi trên mái nhà thật cao, Tiêu Chiến bắt đầu nhập tâm vào nhân vật.  Tự xem mình là Ngụy Vô Tiện, đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, bất giác rơi lệ.
Giác mạc Tiêu Chiến vốn không được tốt cho lắm, anh bị cận nặng, mắt còn bị khô. Vì tính chất công việc nên lúc nào anh cũng phải đeo kính áp tròng. Mỗi lần dùng đều không ít hơn 5 loại thuốc tra mắt. Thế nên những cảnh khóc thế này quả thật khiến anh phải chịu khó rất nhiều.
Diễn viên là như vậy. Phải mất gần cả tháng trời mới có thể nhập vai, thoát vai ra càng khó khăn hơn.
Nhưng mọi chuyện đâu phải như thế. Tiêu Chiến chỉ là đưa mình vào nhân vật này, không kiềm lòng nổi. Nước mắt cứ tự dưng ứa ra, căn bản muốn ngừng cũng không thể.
Vương Nhất Bác luôn rất ngưỡng mộ anh. Cậu ấy lúc nào cũng muốn học được một phần nhỏ xíu diễn xuất từ Tiêu Chiến. Chính là dáng vẻ này đây, diễn nhưng không phải diễn. Mà là sống trong nhân vật đó. Ngay cả nước mắt cũng chân thực như vậy, Nhất Bác rõ ràng nhìn ra được, thể nào Chiến ca cũng sẽ không ngừng khóc được, khóc đến độ ướt áo, đầu óc trống rỗng không còn chút sức lực nào. Nói như vậy thật sự không ngoa. Vì bản thân cậu đã từng chứng kiến cảnh này rất nhiều lần.

Lần nào anh đóng xong cảnh khóc cũng thế, Nhất Bác cũng bên cạnh Tiêu Chiến, nhờ trợ lý mua thật nhiều nước ép đều đưa hết cho anh. Nếu anh vẫn không ngừng khóc, Nhất Bác buộc phải tự mình dỗ dành, nói với anh những chuyện trên trời dưới đất, kể cho anh nghe bản thân cậu đã từ ngốc thế nào khi còn nhỏ. Bị người ta theo đuổi, lúc nào cũng mua thức ăn cho cậu nhưng cậu lại nghĩ mọi người trên đời đều tốt bụng như vậy. Tiêu Chiến nghe xong cũng bật cười. Cười là vì Vương Nhất Bác thật sự đáng yêu đơn thuần như vậy.

Bây giờ cậu vẫn là như thế. Không bao giờ suy diễn mọi thứ theo hướng khác, một là một, hai là hai. Chỉ trách vị học tỷ kia không đủ sức hấp dẫn, không đủ tự tin hoặc có thể là không đủ dũng cảm để bày tỏ tình cảm cho cậu biết. Lúc ấy còn quá nhỏ để hiểu tình yêu là gì. Nhưng Nhất Bác đã nghĩ rất kỹ, cho dù bây giờ có nhìn ra người đó thích mình nhiều như vậy, dù có quay ngược thời gian cậu vẫn sẽ từ chối. Đơn giản thôi. Vì người đó không phải Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vốn không phải là chưa từng có bạn gái. Sau khi bước qua tuổi 16, cậu cũng có một cô bạn gái cùng là thực tập sinh. Không quá xinh xắn như bao thực tập sinh khác nhưng lại mang cho cậu cảm giác rất đặc biệt. Cậu phát hiện ra, cô gái này cũng thích Lego, cũng rất thích nhảy, không nói quá nhiều và tính cách cũng rất đơn giản. Nhất Bác chỉ cảm thấy thích ai đó hơn những người khác chính là thích, là yêu. Vậy nên cậu không ngại ngần mà theo đuổi người ta, cuối cùng thì trở thành người yêu. Không bao lâu thì người ấy không còn cảm giác với cậu nữa, bỗng nhiên rời xa thôi. Tình yêu của tuổi trẻ, không quá sâu đậm nhưng cũng để lại trong lòng cậu vài cảm xúc vấn vương, lưu luyến. Sau này Vương Nhất Bác mới phát hiện, yêu đương không phải là như vậy.

Nhưng sự thật không thể bàn cãi chính là Vương Nhất Bác chưa bao giờ có bạn trai. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Tại sao một tên đàn ông lại cần bên cạnh một người đàn ông nữa? Có phải quá không hợp lý rồi không? Vậy là gạt phăng ý nghĩ ấy qua một bên.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm. Một loại cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong đời cậu, có vị ngọt ngào như kẹo đường, pha chút hồi hộp và nhịp tim mỗi lúc một tăng. Nhất Bác không rõ nữa, chỉ là cảm thấy cảm giác này rất giống với lúc cậu bước chân vào nhà sau vài năm không về, nhớ nhà đến chết đi được. Nhưng vẫn có chút không giống, đặc biệt hơn thế nữa cảm xúc này kéo dài từ mùa này sang mùa khác, không ngắn như sáng nắng chiều mưa. Thậm chí ngay cả lúc ngủ cậu cũng cảm nhận được, mở mắt ra còn mãnh liệt hơn.

Nói nôm na ra thì, chính là ở bên cạnh Tiêu Chiến như được về nhà vậy. Cậu cũng cho rằng trên đời này chắc Tiêu Chiến là người cậu xem trọng nhất.

Thế nên Nhất Bác vốn từ lâu đã không còn xem Tiêu Chiến như người quen nữa. Mà là người thân, cả đời này có thể xây dựng tổ ấm cùng nhau. Cậu đã từng vẽ ra viễn cảnh trong đầu, nhận nuôi hai đứa nhóc tì. Xây một ngôi nhà tối giản hết sức có thể do Tiêu Chiến thiết kế. Mỗi sáng thức dậy bằng tiếng gọi của Chiến ca, được ăn bữa sáng bằng những món Tứ Xuyên do anh nấu. Cùng anh chở hai đứa nhỏ đi học rồi cùng lái xe đến bờ biển đi dạo, ôm anh chật cứng đến chiều tà thì lại đón con về. Mỗi ngày đều an yên trải qua cùng anh.

Tất nhiên không phải làm việc gì nặng nhọc đâu. Bây giờ cả hai đều cố gắng kiếm tiền như vậy, e là sau này đến đời con cháu mới dùng hết. Nhất Bác đã nghĩ được tất nhiên sẽ cố gắng biến nó thành sự thật được. Điều quan trọng nhất là đối phương cũng phải nguyện ý. Chỉ sợ người ấy không chịu...

Đầu óc trên mây cuối cùng cũng quay về thực tại. Sau khi đóng máy thì mọi người vẫn tất bật thu dọn tàn cuộc.
Tiêu Chiến ngồi trên mái nhà một mình, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời khuya. Bắt đầu đếm sao, không để ý xung quanh, cũng không biết rằng mình đang bị ai đó theo dõi, còn thầm chửi anh "Thần kinh bệnh."
Vương Nhất Bác sau khi chạy một lượt để chào hỏi thì quay sang nói với đạo diễn cậu cũng muốn lên đó với Tiêu lão sư. Đạo diễn cũng không có lý do gì để từ chối nên gật đầu một cái. Vậy là bước tiếp cận Tiêu Chiến đã thành công.

Vương Nhất Bác cố tình không phát ra tiếng động nhưng cuối cùng vẫn bị ca ca phát hiện.

"Em lên đây làm gì?" Tư thế ngồi của anh vốn đổi thành nằm bắt chéo chân chữ thập rất thoải mái, mặt ngửa lên trời.

"Lên xem anh còn khóc nhè không." Nhất Bác ghẹo anh một chút, dù sao cũng khiến bầu không khí đỡ ngột ngạt hơn.

"Khóc không nổi nữa rồi." Tiêu Chiến lắc đầu cười khổ, miêu tả lại cho đúng thì chính xác là nụ cười của Ngụy Vô Tiện lúc cố gắng chống đỡ lại miệng đời, một thân một mình đứng trên Bất Dạ Thiên đó.

Nghe anh nói vậy, Nhất Bác không kiềm lòng được mà nhìn anh mang theo chút xót xa.

Trường quay Hoành Điếm nằm ở Chiết Giang. Quê nhà của Tiêu Chiến lại là ở Trùng Khánh. Cả hai nơi đều nằm phía Nam của Trung Quốc. Cảm giác nhớ nhà lại dâng lên một chút. Anh đếm từng ngôi sao nhỏ lấp lánh trên trời, đặt tên cho các ngôi sao ấy thành các tỉnh thành, các đất nước mình từng đi qua. Chỉ tay lên trời về phía Nam, bên Đông Nam này là nơi anh đang ở, Chiết Giang. Bên Tây Nam đối diện là Trùng Khánh, là quê nhà của mình. Nhìn có vẻ không cách xa nhau lắm, nhưng lại không thể tới được.

Nói là khóc không nổi nữa, thật ra là không muốn để Nhất Bác thấy ca ca lại yếu đuối như vậy. Sợ bị đệ đệ khi dễ nhưng cũng chưa bao giờ hỏi xem cậu ấy cảm thấy thế nào. Là vì không dám, không muốn nhận được câu trả lời mình không mong chờ. Vậy nên anh im lặng. Người kia cũng chưa từng hỏi. Vì biết anh không muốn nói.

"Anh như vậy là làm sao rồi?" Vương Nhất Bác phá tan sự im lặng đến đáng sợ này.

"Nơi này là Chiết Giang." Tiêu Chiến đáp.

"Đúng." Cậu gật đầu nhẹ, lại ngồi dịch một chút về phía anh.

"Ca ca... có chút nhớ nhà rồi. Muốn về thăm bố mẹ." Tiêu Chiến vẫn nằm đó, nhưng kê đầu mình lên đùi của Nhất Bác, mắt vẫn hướng về phía xa xăm trên đỉnh đầu ai kia.

"Còn em, muốn lúc nào cũng bên cạnh anh. Cảm giác như được về nhà vậy."

Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Có những lời không nói ra, chỉ cần dùng tới ánh mắt đối phương cũng có thể hiểu. Tiêu Chiến lúc này thật sự cười rất tươi, nước mắt lại bắt đầu lăn nhè nhẹ xuống bên khoé mi.

"Lần sau anh sẽ dẫn em về thăm bố mẹ. Nhất định mẹ sẽ thích em lắm."

"Được."

Dành cho người đặc biệt một tâm tư đặc biệt. Nhất Bác cảm thấy đây chính là sự trưởng thành của bản thân.

———END.

___________________________
Lời của author:

Tự dưng deep sad vậy mọi người có quen không? Tự dưng nổi hứng chạy đi xem hậu trường rồi mọi thứ nó đến vậy thôi. Hy vọng mọi người không bị quá sốc =))
Thanks for reading.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com