68
Vương Nhất Bác quả nhiên đoán không sai, theo chiều hướng phát triển hôm nay, một người gặp họa cả nhà kém may, Vương Nhất Sách không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên chọc thủng màn sân khấu, sóng gió kinh hoàng cuồn cuộn giữa đất trời đang đợi tiêu diệt hết toàn bộ, một trận long ngâm hổ gầm đang ấp ủ nơi đầu sông khe suối tích lực chờ bộc phát.Hoàng thành dường như bị một màn sương dày đặc bao phủ, kéo theo cả kinh sư đều phủ đầy một tấm vải màu xám tro, đè nén cho con người ta không ngẩng được đầu cũng không tài nào thở nổi.Bên này hắn vừa đưa Tiêu Chiến đến Hầu phủ xong, về Cảnh Vương phủ thương lượng với các môn sĩ chưa tới nửa canh giờ ngắn ngủi đã nhận được lệnh gấp của Hoàng đế, triệu hắn cấp tốc tiến cung gặp gỡ bí mật.Ám vệ bên cạnh Hoàng đế đích thân tới đưa thư, lại nói thêm với hắn kêu hắn trên đường vào cung phải nâng cao phòng bị, Vương Nhất Bác nhận lấy thư nắm chặt trong tay, càng cảm thấy sự việc không đơn giản.Động tác của Vương Nhất Sách rất nhanh, không động thì thôi, hễ động là sẽ ảnh hưởng tới toàn cục diện, Vương Nhất Bác ngồi trên xe ngựa đi vào trong cung, vén rèm lên thu sắc hoàng hôn tờ mờ nơi chân trời vào đáy mắt, tay hắn vân vê ngọc châu rủ xuống trên rèm cửa sổ, âm thầm định thần đem toàn bộ ngọn nguồn sự việc chạy như ngựa bay trong đầu một vòng, giây phút hiểu ra, trong chốc lát trên trán đã rịn đầy mồ hôi.Đêm nay, đợi tới khi ráng đỏ phủ kín trời nam này rút đi, lúc màn đêm buông xuống, hoàng thành trang nghiêm trong ký ức, rồi sẽ lại phải có một trận tinh phong huyết vũ.Hoặc có thể, còn sớm hơn nữa.Mưu đồ tính toán của Vương Nhất Sách, thật ra vào buổi sáng lúc hắn đi đến Vực Vương phủ, hoặc vào lúc Tô Tá vô tình phát hiện ra địa cung trong Tây Lĩnh, sớm đã bắt đầu rồi. Vực Vương vừa không phải mồi dẫn lửa, cũng không phải kẽ hở sơ suất, mà là vở kịch hắn dùng để giương đông kích tây, tung hỏa mù để thực hiện kế sách khác, như vậy mới có thể che mắt bịt tai người khác tiến hành song song.Chuyện xảy ra đột ngột, Vương Nhất Bác vậy mà cũng mắc lừa một cách không hề phòng bị, dễ dàng sơ suất những động tác sau lưng khác của Vương Nhất Sách.Trên đường không có ai đi lại, Vương Nhất Bác hồi tỉnh tinh thần ho khẽ hai tiếng: "Tô Tá, bây giờ bên phía Quý Vương còn có thể thăm dò ra động tĩnh gì không?"Tô Tá ngồi ngoài cửa xe ngựa cùng với phu xe đang đánh xe: "Điện hạ, người của chúng ta vẫn luôn canh chừng bên đó, nhưng quả thực đã không còn nhận được bất cứ tin tức nào nữa."Trong dự liệu, giữa hai chân mày Vương Nhất Bác nhuốm đầy ý lạnh: "Vậy thì đành bỏ đi, hắn cũng có ngu đâu, sẽ không để người của chúng ta đi loanh quanh khắp nơi dưới tầm mắt hắn, nhưng Cảnh Vương phủ với Hầu phủ, ngươi phải đảm bảo với bổn vương, bắt buộc phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là Hầu phủ, Tiêu Chiến vẫn đang ở đó, tuyệt đối không thể có sơ suất."Một con dao găm xoay tròn với tốc độ nhanh trên những ngón tay của Tô Tá, trên cán dao có khắc chữ, rõ ràng là vũ khí khát máu giết người, nhưng lại nhất quyết khắc lên hai chữ Trám Mặc [zhàn mò], văn không văn võ không võ, nhưng hắn lại rất thích. "Điện hạ yên tâm, Cảnh Vương phủ thành lũy bền vững, sẽ không để một con ruồi lọt vào, Hầu phủ còn kiên cố hơn, có Lão Hầu gia trấn giữ, dù cho đêm nay hoàng cung có bị lật lên tận trời, cũng tuyệt đối không thể vạ lây sang hai con phố đó."Xe ngựa sắp sửa chạy tới cửa cung, để tránh việc ngoài ý muốn, lần này bọn họ không hề dùng chiếc xe ngựa Cảnh Vương phủ tượng trưng cho thân phận của Vương Nhất Bác để ra ngoài, bên ngoài xe ngựa không treo chữ Cảnh bắt mắt như chiếc xe kia, vì vậy lúc đi vào cổng cung, Tô Tá còn phải móc lệnh bài của Vương Nhất Bác ra, mới có thể tiếp tục đi vào.Sau khi vào cổng cung, là đường viện bạch ngọc thạch rộng rãi mênh mông, đi ba dặm về phía trước mới có thể đặt chân lên thềm đá trăm bậc của Đại điện Kim Loan, đi vào từ bên trái sẽ tới hậu cung, đi vào từ bên phải sẽ tới Điện Cần Chính, đi sâu tiếp vào trong mới là Ngự Thư Phòng nơi Hoàng đế hẹn gặp hắn.Tiếng bánh xe không vang vọng lắm lăn trên mặt đường trải đầy đá trắng, Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn đoan trang trên tấm đệm mềm trong xe ngựa, sau một lúc lâu yên tĩnh, hắn đột nhiên lại lên tiếng gọi một câu: "Tô Tá."Tô Tá lập tức đáp lời: "Vâng.""Ngươi theo bổn vương bao nhiêu năm rồi?"Tô Tá không cần suy nghĩ đã buột miệng trả lời luôn: "Bảy năm rồi, điện hạ, thuộc hạ từ nhỏ đã theo người, cả đời này chỉ có một mình người là chủ tử."Không khí dường như không có lý do gì lập tức ngưng đọng lại, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.Vương Nhất Bác đột nhiên nhắc tới việc này, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần muốn hỏi hắn chút chuyện con con đó, nhưng hắn không nói tiếp, Tô Tá cũng không đoán ra hắn muốn nói gì.Đợi cả nửa ngày mới nghe thấy Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Tô Tá, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta trong lòng đều nên biết rõ, lần này cần ngươi xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng cùng bổn vương, công lao này bổn vương ghi nhớ, chỉ là ngươi nhớ kỹ, thời khắc thiết yếu phải bảo toàn tính mạng."Tô Tá mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra khỏi miệng được, từ nhỏ hắn đã đi theo Vương Nhất Bác, điều duy nhất hắn biết mình phải làm chính là tận trung cống hiến cho Vương Nhất Bác, hôm nay Vương Nhất Bác nói những lời chân thành như thế này, lại khiến hắn không biết nên đáp lại ra sao.Vương Nhất Bác không vì sự im lặng của hắn mà không nói tiếp: "Sự trung thành của ngươi, bổn vương không thể rõ ràng hơn, nhưng hai ta chủ tớ nhiều năm, tình nghĩa này cũng phải nhận, mọi việc ngươi phải cân nhắc nhiều hơn, không được lỗ mãng."Tô Tá "Vâng" một tiếng xem như đáp lời, nhưng tiếng hắn vừa dứt, Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói: "Tô Tá, chữ trên con dao găm của ngươi, là do ngươi tự tay khắc từng nét từng nét lên trên nhỉ?"Bánh xe ngựa lăn qua một hòn đá gập ghềnh, trong nháy mắt cả chiếc xe đều kẽo kẹt một tiếng."Trám Mặc?" Giọng Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, là chất vấn cũng là than thở: "Là bút chấm xuống mực? Hay là Tiêu Chiến Tử Mặc?"Con ngươi của Tô Tá mở lớn."Ta biết ngươi yêu võ, nhưng trước nay không biết ngươi đã yêu giấy mực từ lúc nào, Tô Tá, thứ ngươi không nên yêu, nghe đều rất hoang đường, ngươi hiểu không?"Rốt cuộc cũng có cơ hội để nói ra rồi, Vương Nhất Bác nhịn tới mức nhọc lòng, Tô Tá e rằng cũng giấu tới mức cực khổ. Hai người họ quen biết đã lâu, Tô Tá trước nay chưa từng làm chuyện gì vượt quá phép tắc, thậm chí có lúc đến ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến một cái cũng không dám.Tiêu Chiến là báu vật nhân gian, là kho tàng tuyệt thế, Tô Tá yêu Tiêu Chiến hắn không hề thấy lạ, bất cứ ai tiếp xúc với Tiêu Chiến xong sẽ yêu Tiêu Chiến đều không coi là kỳ lạ, Vương Nhất Bác cắn chặt răng hàm mới thuyết phục được bản thân, tuy Tô Tá không thể khống chế mà có lòng trắc ẩn với Tiêu Chiến, nhưng điều này không thể trách hắn, Tô Tá trước giờ cũng chưa từng làm gì.Vì vậy hôm nay Vương Nhất Bác mới có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi đây hỏi hắn, nếu là kẻ khác, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thể tha thứ, nhất định phải ngắt đầu hắn xuống mới xem như thoải mái."Thuộc hạ đáng chết!" Tô Tá dám làm dám chịu, không hề chối bỏ: "Hôm nay sau khi trận loạn lạc này lắng xuống, thuộc hạ tự mình lấy chết tạ tội."Hắn tự tưởng mình đã giấu được thật sâu, sẽ không bị bất cứ ai phát hiện, chữ trên dao găm quả thực do lúc hắn tình cảm nồng nàn cực điểm mới khắc từng nét từng nét lên trên, đây là sự an ủi của hắn với bản thân, là an lòng, cũng là cứu vớt.Trong lòng hắn biết, Tiêu Chiến là thần linh, tuyệt đối không phải người hắn có thể tùy tiện chạm vào, hắn vô cùng khắc chế, nhưng lại không chịu nổi tương tư dày xéo mỗi ngày, nụ cười của Tiêu Chiến giống như con sâu độc trồng vào trong tim hắn, nhảy nhót trong sự luân hồi của hổ thẹn và tội ác trong lòng, cuối cùng không thể không sa chân."Ta nói với ngươi những điều này, không phải muốn để ngươi lấy chết tạ tội. Tô Tá, lần này nếu như bình an vượt qua, sau này ngươi, đừng gặp lại Tiêu Chiến nữa, nếu như không qua được, bổn vương e rằng khó có thể gặp lại em ấy, ngươi..."Một tiếng quạ đen kêu khóc."Ngươi giữ lấy tính mạng, sau này em ấy chính là chủ tử duy nhất của ngươi.""Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn trọng tuân theo thánh mệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com