TruyenHHH.com

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng Ta

37

Aurora1823

Giang Nam mưa nhiều, cứ vài ba hôm lại mưa, màu của lớp đá xanh trên nền đất hết đậm lại nhạt, cuối cùng hoàn toàn bị ngâm thành màu đen. Nước mưa rơi xuống khắp nơi kêu lách ta lách tách, âm thanh này thi thoảng nghe sẽ khiến tinh thần thoải mái, có thể khiến con người ta bình tâm lắng đọng, kẻ đọc sách bầu bạn với thơ trà, nhưng nếu nghe nhiều sẽ thấy phiền muộn.

Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng, chăm chú nhìn lên màn mưa đang buông xuống dưới mái hiên, nhớ lại hình như chỉ có mấy ngày đầu tiên khi bọn họ mới tới đây là có thể trông thấy mặt trời sáng đẹp, về sau thì không thấy thời tiết tốt như vậy nữa.

Mưa càng lúc càng lớn, lúc này đang mưa như trút nước, dưới bầu trời cao u ám có mấy con chuồn chuồn đang bay, vừa mới qua giờ mùi đã giống như màn đêm sắp sửa buông xuống.

Vương Nhất Bác ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về.

Nước mưa chìm ngập những căn nhà ở chỗ trũng, vô số người không có nơi cư ngụ, người chết đói đầy đường. Vương Nhất Bác thấy tình cảnh khó khăn của những bách tính khốn khổ, ở trong phòng có ngồi cũng không yên, hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, vừa phải bận rộn kiếm người trông chừng việc đào mương dẫn nước, vừa phải sắp xếp cho các quan viên địa phương dựng lán trại lớn cho những bách tính không có chỗ quay về ở tạm, phân phát thức ăn cho họ.

Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.*

Vương Nhất Bác đích thân đi tới khu vực dân bị nạn, ngày nào cũng đi sớm về khuya, lúc Tiêu Chiến vẫn đang ngủ mê man, có thể lờ mờ cảm nhận được Vương Nhất Bác cẩn thận hôn lên má y, nói với y chuyện ra ngoài, kêu y tự mình ăn uống tử tế chớ có nghịch ngợm gây chuyện. Y buồn ngủ tới mức thần trí không tỉnh táo, bất kể nghe thấy cái gì cũng đều gật đầu bảo vâng, ban ngày rảnh rỗi nghĩ lại, mới phát hiện những gì Vương Nhất Bác nói y chẳng nghe vào tai được chữ nào.

"Hôm nay ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi Sơn Cổ đang đứng tựa một bên ngủ gà ngủ gật, giọng y cực kỳ nhỏ, nhưng đã khiến Sơn Cổ lắc lắc đầu mở to mắt không còn buồn ngủ nữa, vẻ mặt nghiêm túc nghĩ xem lán trại chứa dân bị nạn nên xây dựng ở đâu.

"Chắc là ở đầu phố đông đấy ạ, lần trước thuộc hạ từng ra ngoài dò xét qua, phố đông cách chỗ này không xa, ngay nửa dặm sau phủ chúng ta, mấy bước chân là Vương gia có thể về tới."

Tiêu Chiến gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Sơn Cổ, sáp lên phía trước muốn nói chuyện với y. Sơn Cổ vốn dĩ đang ôm kiếm ngồi xổm, Tiêu Chiến vừa tiến tới ngồi bên cạnh y y liền quỳ sụp xuống.

Tự y cũng không giải thích được tại sao mình lại có phản ứng như vậy, Vương Nhất Bác có thể ăn chung bánh bao trong cùng một túi với y, y không cảm thấy sợ hãi khác thường gì, nhưng Tiêu Chiến thì không được.

Vương phi thanh phong tế nguyệt nhà y trong lòng y, giống như một tiểu thần tiên vậy.

Vì vậy tiểu thần tiên ngồi xổm xuống cạnh y, y liền không tự chủ mà quỳ rạp xuống, y không thể nào mặt đối mặt cùng ngồi xổm với Vương phi được, không phải không dám, là không thể.

"Tự nhiên ngươi quỳ xuống làm gì? Sợ ta thế à? Ta cũng có ăn thịt ngươi đâu." Tiêu Chiến kéo tay áo y kêu y ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy Sơn Cổ to đùng như thế này, vô duyên vô cớ có chút đáng yêu: "Này, cầu ngươi làm cho ta việc này."

"Thuộc hạ không dám, có chuyện gì người phân phó ạ." Chữ cầu này khiến Sơn Cổ nghe thế nào cũng thấy kỳ quặc, để Vương phi cầu hắn làm chuyện gì, tổn thọ mất. "Người đừng ngồi xổm nữa, ta đi bê cái ghế cho người trước nhé?"

Y không đợi Tiêu Chiến đồng ý đã vắt chân lên chạy vào trong phòng, vậy mà lại bê ghế trong gian khách tới đây luôn.

Tiêu Chiến trố mắt nghẹn họng, chiếc ghế này nặng như tảng đá vậy, may mà Sơn Cổ đủ sức để bê được nó, quả nhiên người luyện võ đều lỗ mãng, không biết vận động suy nghĩ vào trong phòng tìm cái nào nhẹ hơn.

Bê cũng bê ra đây rồi, đợi lát nữa lại kêu y bê về là được, Tiêu Chiến không phụ ý tốt ngồi xuống, Sơn Cổ vẫn ngồi xổm như cũ ở chỗ không xa.

Hai tay Tiêu Chiến chống đầu gối, cơ thể nghiêng về phía trước: "Sơn Cổ, lát nữa mưa nhỏ đi một chút, ngươi có thể đưa ta tới phố đông xem chút được không? Mấy ngày nay bọn họ bận bịu quá, ta đi xem xem có thể giúp được gì không."

Sơn Cổ nhăn mày, chốc lát, lắc lắc đầu.

"Vương phi, hôm nay không thích hợp ra ngoài, người xem ngoài đường bên ngoài toàn là nước mưa, làm ướt giày ướt tất của người, không đáng." Mỗi ngày trước lúc Vương Nhất Bác ra ngoài vào sáng sớm, nhiệm vụ duy nhất hắn giao cho y chính là chăm sóc Tiêu Chiến cẩn thận, hôm nay y dám đưa Tiêu Chiến ra ngoài vào ngày trời mưa, không chống đỡ được tới ngày mai đã phải đầu lìa khỏi xác rồi. "Hơn nữa, làm gì có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của người, có lũ bất tài kia rồi. Vương phi, người lương thiện tốt bụng, giữ cho ta một cái mạng, đừng ra ngoài nữa."

"Nhưng ta muốn đi." Tiêu Chiến lại ngồi xổm xuống trước mặt y: "Thế này được không, ngươi đưa ta đi, ta đảm bảo ngươi không chết, Vương gia mà truy cứu, ngươi cứ việc đặt điều, đổ hết lên người ta là được, ta nhận hết."

Sơn Cổ nhíu mày không nói, hai bên đều là chủ tử của y, bên nào cũng không thể đắc tội được. Lời của Tiêu Chiến y không thể không nghe, mệnh lệnh của Vương Nhất Bác y cũng không thể trái lời, trong lúc y vẫn đang chăm chú suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể giảm nhẹ tội trạng của mình ở mức độ thấp nhất, Tiêu Chiến đã phất tay áo ngồi trở lại ghế rồi.

Tiêu Chiến thấy không thuyết phục được y, biết cầu xin y vô dụng, người Vương Nhất Bác để lại trông chừng y, tất nhiên là nghe Vương Nhất Bác rồi. "Thôi, không cầu ngươi nữa, cầu ngươi cũng phí công, ngươi không đồng ý đưa ta đi thì ta tự mình đi, nửa dặm đường chứ mấy, không lạc được."

Nói xong y liền đi tìm dù, dưới mái hiên có mấy cái liền.

Y không định đi tìm Vương Nhất Bác trước, Vương Nhất Bác biết y đến, lúc làm việc sẽ phân tâm, vừa phải bận rộn vừa phải lo cho y, nói không chừng còn phải gác lại công chuyện trong tay để đưa y về nhà trước. Y không phải đi để thêm rắc rối cho Vương Nhất Bác, y là thật sự muốn đi xem xem có chỗ nào y có thể giúp đỡ được không.

Dù cho không có, y cũng phải đi xem xem. Từ nhỏ y đã sinh ra trong lụa là gấm vóc, chưa từng gặp phải gian khổ thật sự nào, y đọc thơ đọc sách, đọc được rằng kẻ làm quan cao trong triều đình trong lòng phải có muôn dân, đọc được rằng trong cánh cổng son có mùi thơm rượu thịt, ngoài đường có xương cốt chết rét ngày đông, đọc được rằng khi nào người nghèo trong thiên hạ đều có nhà để ở, ta đây chết cóng trong mái tranh rách nát cũng vui lòng, y chỉ từng trông thấy cuốn thư lạnh giá, chưa từng thấy hiện thực bỏng sôi.

Tiêu Chiến mở tán ô ra, xách áo đi ra khỏi chủ viện.

Sơn Cổ nào dám đưa tay ra cản y, chạm cũng không dám chạm, Tiêu Chiến che ô đi phía trước, y liền chạy theo phía sau khuyên, sau khi khuyên hai câu thấy không có tác dụng, vẫn cảm thấy bảo vệ Tiêu Chiến thật tốt mới là thượng sách, thế là y đành nói: "Vương phi, ta đưa người đi, nhưng người phải đảm bảo theo sát ta, nửa bước cũng không được rời."

"Được, ngươi nên đồng ý từ sớm."


Vì không muốn để người khác chú ý, bọn họ không đưa theo người hầu, đoạn đường cỏn con này Tiêu Chiến không muốn ngồi xe ngựa, cũng không kêu người khác đi theo, chỉ đưa theo Sơn Cổ, đi bộ về hướng phố đông.

Cách từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng người ồn ào huyên náo.

Hạt mưa biến thành sợi nhỏ, bị gió thổi bay ô không che được, vạt áo Tiêu Chiến ướt nước, giày tất cũng sắp ướt cả rồi, may mà bên này địa thế cao, trên đất không có chỗ nào đọng nước ngập quá mắt cá chân.

Càng đến gần, tiếng ồn ào náo động càng lớn, Tiêu Chiến lờ mờ nghe rõ được mấy câu, hình như là màn thầu không màn thầu gì đó, y đi về phía trước, rẽ vào phố đông, liền trông thấy một chiếc lán trại to lớn thô kệch, một lớp giấy dầu chống nước phủ lên mấy cây gỗ bắc dựng đơn giản trên mái, trong lán có rất nhiều người đang chen chúc.

Áo quần rách rưới, đầu bù tóc rối.

Y đưa mắt nhìn sang, trên con phố đông này, còn có rất nhiều lán trại lớn như vậy, cái nào cũng chật kín người.

"Vương phi, người trông thấy rồi, đừng đi về phía trước nữa, đằng trước không phải nơi người nên đến, đừng dính bụi bặm."

"Kia là ai?" Tiêu Chiến lờ mờ trông thấy, trong chiếc lán trại cách y không xa, chỗ sâu nhất chật chội nhất trong đoàn người, dường như có người đang phát màn thầu, có người ăn mặc quần áo tả tơi rách rưới chen vào lại chen ra, trong tay bưng một chiếc màn thầu bốc hơi nóng hổi như đang ôm bảo bối.

Chẳng trách y nghe thấy có người hét hai chữ này, hóa ra đang phát lương thực.

Sơn Cổ thò dài đầu ra nhòm: "Người nào cơ? Người phát màn thầu kia á? Đó là công tử nhà Tuần phủ, mấy ngày nay đều tới phát đồ ăn."

"Đều tới?" Tiêu Chiến thấy ngoài dự liệu.

Công tử nhà Tuần phủ Giang Nam, y có ấn tượng, hình như là một khôn trạch, hôm đó từng gặp trên bàn tiệc, dịu dàng xinh xắn, vậy mà lại mỗi ngày đều tới nơi như thế này.

Y lại hỏi: "Mấy tên quan viên bất tài trong lời ngươi nói đâu? Sao lại để một khôn trạch như y tự mình đi phát màn thầu? Binh lại đâu?"

Sơn Cổ che chiếc ô của mình về phía Tiêu Chiến, chỉ sợ có một giọt mưa rơi lên người y: "Vùng bị nước ngập quá nhiều, những quan viên kia đưa theo quan binh đi đào kênh rồi, dân bị nạn nhiều, vị Thịnh công tử này là tự nguyện đến đây, Vương gia khuyên y quay về y không chịu, cũng chẳng để tâm tới y nữa."

Tiêu Chiến đi vào trong chiếc lán đó, vị Thịnh công tử này rõ ràng tới làm việc thiện, nhưng trong lòng y lại tự nhiên cảm thấy không đúng, không có được nửa chút hảo cảm nào. "Y ngày ngày ở cùng một chỗ với Vương gia sao?"

Đầu óc Sơn Cổ nhanh nhạy, ngay lúc đó liền hiểu Tiêu Chiến có ý gì: "Vương gia ngày ngày ở đây, y cũng ngày ngày đều tới, nhưng Vương gia bận quá, chạy qua chạy lại mấy đầu liền, cũng không có cơ hội nói chuyện nào."

Lần đầu tiên Sơn Cổ thấy có chuyện có thể khiến Tiêu Chiến ghen, y nổi hứng, Tiêu Chiến đi vào trong lán, y cũng chẳng ngăn lại nữa.

Trực giác của khôn trạch cực kỳ chuẩn xác, đến y cũng cảm thấy tên Thịnh công tử kia, không phải người thiện lương đơn thuần gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com