15
Đêm ba mươi ngủ muộn, qua giờ tý còn phải đi thắp hương cho liệt tổ liệt tông, trong phủ Vương Nhất Bác không được đặt bài vị thờ cúng tổ tiên hoàng thất, những vị được thờ phụng trên bàn thờ đều là chư thần chư phật, Quan Âm Bồ Tát trên Cửu Trùng Thiên.Hắn dắt tay Tiêu Chiến đặc biệt bái trước bàn Quan Âm Tống Tử một lúc, cầu Bồ Tát hiển linh sớm ngày cho hắn một thế tử trắng mập vào bụng Vương phi nhà hắn."Chỉ bái ở đây một lần cứ cảm thấy không đủ thành tâm, để về sau ta kêu Ba Đôn thỉnh một vị Quan Âm Tống Tử thờ phụng trong Đông Uyển, thờ ngay trước đầu giường của ta với em."Bây giờ những lời vô liêm sỉ của Vương Nhất Bác hạ bút thành văn, Tiêu Chiến mở to mắt liếc hắn một cái: "Trước mặt Bồ Tát, Vương gia đang nói năng xằng bậy gì thế?"Nói xong liền dâng nén hương trong tay lên trên án.Hôm trước nửa đêm mới ngủ, nhưng mùng một đầu năm vẫn phải dậy sớm. Tiêu Chiến buồn ngủ tới mức hai mắt đều không mở nổi, ngáp ngắn ngáp dài tới trào cả nước mắt, dính lem nhem đầy mặt, mơ mơ màng màng được Vương Nhất Bác dỗ dành thức dậy mặc quần áo.Y ít khi mặc những màu sắc sáng sủa rực rỡ chói mắt, trong chiếc tủ chạm trổ long phụng trình tường đều thuần một màu xanh nhạt, hôm qua ngày cuối năm Vương Nhất Bác tìm cho y bộ cẩm bào màu đỏ thắm đã được tính là bộ xiêm y diễm lệ ít ỏi của y rồi.Hôm nay vào cung thỉnh an, bữa trưa còn phải ở lại ăn cơm cùng Đế Hậu, mùng một tết mỗi năm Hoàng đế đều bày gia yến mừng tuổi mới trong Trúc Mai Viện, hai người Đế Hậu cùng chủ vị tứ cung hiền lương thục đức, cộng thêm mấy người Vương gia Hoàng tử bọn họ, vừa hay góp thành một yến hội không to không nhỏ, như vậy, buộc phải ăn mặc tươi tắn vui mừng một chút mới được.Tiêu Chiến kệ Vương Nhất Bác mặc cho mình một bộ áo gấm màu xanh da trời nhạt, viền áo thêu hoa văn lá trúc tao nhã màu trắng tuyết cùng chiếc trâm cài đầu bằng ngọc dương chi trên tóc y cùng nhau tỏa sáng.Hàng mi dài hơi cong của y chớp chớp loại bỏ vẻ non nớt, đôi mày rậm làm nền cho đôi mắt to sâu hút, bên trong con ngươi chiếu ngược hình ảnh Vương Nhất Bác đang đội quan cho y.Vương Nhất Bác sửa sang chỉnh tề cho y xong thì hôn một cái lên mắt y: "Mau đi rửa mặt, rửa một cái là không buồn ngủ nữa, chúng ta thỉnh an phải tới sớm một chút, tới trễ rồi mẫu hậu lại trách tội."Tuyết rơi mới tạnh trời mờ sáng, lúc trời rét đậm khó nhất là có được ngày mặt trời rực rỡ, thời gian vẫn còn sớm, tia nắng ban mai hiện lên ánh vàng xuyên ra từ tầng mây phía trời đông, rọi thẳng lên nền tuyết gần như sắp sửa tan hết, trụ băng trên mái nhà vẫn đang nhỏ nước xuống phía dưới, tách một tiếng rơi trên nền đất tan vào một khối băng khác.Hai người dùng bữa sáng xong thì vội vội vàng vàng chạy vào trong cung, xe ngựa sang trọng hoa lệ của Cảnh Vương phủ lao nhanh trên đường Trung Càn rộng lớn, hai người ngồi vững vàng ở bên trong, hoàn toàn không hề cảm thấy rung lắc.Vương Nhất Bác vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc Tiêu Chiến tưởng hắn đã ngủ say, hắn lại đột nhiên nói một đoạn dài: "Đứa nhỏ kia của Vực Vương phi sớm muộn cũng xảy ra chuyện, hôm nay em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh bổn vương, hoặc tới chỗ mẫu hậu cũng được, tóm lại là cẩn thận một chút đừng tới gần cô ta, tránh việc sau này có kẻ không sợ chết lôi chuyện này ra dính líu tới em."Tiêu Chiến ngoan ngoãn đáp "Vâng".Từ tối qua lúc biết tin Vực Vương phi có thai, Tiêu Chiến cứ luôn mất hồn mất vía, Vương Nhất Bác không muốn y nghĩ nhiều trong chuyện này, lại sợ hôm nay sau khi vào cung Đế Hậu hai người lại chỉ điểm Tiêu Chiến giống như trước kia đã ám thị với y, thân mẫu của Vực Vương lại càng là một người có sắc đẹp nhưng không có đầu óc, không chừng lại còn khoe khoang như khổng tước xòe đuôi, khiến Tiêu Chiến càng không được thoải mái.Hắn bưng chén trà trên chiếc bàn nhỏ lên nhấp một ngụm, phát hiện độ ấm vừa phải không lạnh không nóng, thế là đưa sang cho Tiêu Chiến: "Hôm nay sau khi vào cung bất kể người ngoài nói gì, em chỉ việc cười nghênh đón, đừng có để trong lòng, phụ hoàng mẫu hậu không đến mức lúc này rồi vẫn còn tới nói với em những lời vô ích. Còn về những người khác, em chỉ cần nhớ rằng, nếu bọn họ khiến em không vui, bổn vương tuyệt đối cũng không cho bọn họ được vui vẻ sảng khoái."Bất cứ ai cũng có một chiếc vảy ngược, Vực Vương thế nào Hoàng đế thế nào hắn đều không muốn để tâm, nhưng dây dưa tới Tiêu Chiến thì không được. Hoàng trưởng tôn xuất thân từ Vương phủ nào hắn cũng đều thấy không có vấn đề gì, nhưng Hoàng đế để tâm tới việc đứa nhỏ đó có phải con của hắn không, vậy hắn phải để tâm tới việc đứa nhỏ liệu có phải do Tiêu Chiến sinh thành.Tiêu Chiến hiểu ý Vương Nhất Bác, quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào với hắn: "Em biết rồi."Lúc bọn họ tới hoàng cung Quý Vương và Quý Vương phi đã ngồi chờ ở đó rồi, trùng hợp là, Quý Vương phi cũng mặc một thân y phục màu xanh nước biển, rất giống với màu xanh nước biển của bộ xiêm y Tiêu Chiến đang mặc trên người.Con người Quý Vương, gần xa nổi tiếng râu quặp sợ vợ.Quý Vương phi vốn dĩ là con trai trưởng của A Cổ Mẫu Khả Hãn trên vùng thảo nguyên đông bộ, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp tỏa sáng, tính tình phóng khoáng tự nhiên, hai năm trước theo A Cổ Mẫu tới cống nạp, tâm đầu ý hợp với Vương Nhất Sách bấy giờ vẫn còn là Nhị Hoàng tử. Quý Vương không ôm chí lớn, một lòng chỉ muốn làm hiền Vương nhàn tản ung dung, vào mắt Quý Vương phi lại biến thành người công danh đạm bạc, thanh bạch liêm khiết, người ngoài đều nói hai người họ quả là xứng đôi, thế nên Hoàng đế không lần lữa mà ban hôn luôn cho hai người.Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến tiến lên phía trước kính lễ: "Nhị hoàng huynh đến sớm quá.""Không sớm, chỉ sớm hơn bọn đệ một khắc mà thôi." Quý Vương đỡ Vương Nhất Bác dậy, lại đưa theo đôi mắt chứa ý cười sang trêu ghẹo Tiêu Chiến: "Ngươi với Chúc Nhĩ Thần mặc xiêm y na ná nhau, đẹp hơn y không biết bao nhiêu lần, lần sau ngươi may xiêm y mới gì nhớ gửi hình vẽ tới Quý Vương phủ nhé, chúng ta còn chọn làm cái nào không giống với cái của ngươi.""Vương! Nhất! Sách!" Quý Vương phi nghe thấy câu này thì nghiến răng nghiến lợi muốn lao lên véo tai Quý Vương, bị Quý Vương nhanh nhẹn hai ba cái đã tránh được: "Đang ở trước cửa cung của mẫu hậu, chớ có thất lễ, để Nhất Bác với em rể cười chê."Quý Vương phi quay sang ôm quyền với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, sau khi nói một câu thất kính thì lập tức một chân đạp lên người Quý Vương: "Nhịn được ngươi thì ta không phải Chúc Nhĩ Thần!"Trước đây Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từng nhiều lần trông thấy dáng vẻ đánh cãi ầm ĩ của hai người này, không hề cảm thấy kinh ngạc gì mấy, cười cười đi lên kéo hai người ra: "Nhị hoàng tẩu về nhà rồi xử lý hoàng huynh cũng không muộn, trước mặt bao nhiêu hạ nhân trong cung như thế này, để cho hoàng huynh chút mặt mũi.""Ấy ấy ấy Vương Nhất Bác, rốt cuộc đệ nên nghiêng về phía ai?" Quý Vương không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất Bác.Quý Vương phi quả nhiên gật đầu: "Có lý."Sau đó buông bàn tay đang túm tay áo Quý Vương gia ra: "Về nhà trị ngươi sau."Tiêu Chiến không nhịn được phì một cái bật cười, tiếng cười này cực dễ nghe, còn hay hơn cả tiếng chuông kinh điểu treo trước cửa Tiêu Phòng Điện, nghe mà khiến tâm trạng Vương Nhất Bác cực kỳ tốt, cũng nổi hứng trêu chọc Tiêu Chiến: "Nhị hoàng tẩu lần sau đừng dạy dỗ Nhị hoàng huynh trước mặt Chiến Chiến nữa, nhóc con này có thói quen thấy sao học vậy, sau này để em ấy học theo, cũng giáo huấn bổn vương như thế, cuộc sống của bổn vương e rằng lại khó khăn hơn.""Ha ha ha ha ha", mấy người cười sang sảng mấy tiếng, chỉ có Tiêu Chiến đỏ ửng hai má.Bọn họ lại nói cười đợi thêm một lúc, Hoàng hậu bấy giờ mới tiễn đám phi tần tới thỉnh an sớm rồi mời bọn họ vào, không bao lâu, Tứ Hoàng tử ở trong cung cũng đã tới."Đại hoàng huynh sao giờ này vẫn chưa tới?" Tứ Hoàng tử Vương Nhất Dật còn nhỏ hơn Tiêu Chiến hai tuổi, ham ngủ tới trễ lại phát hiện Vực Vương vẫn chưa tới, y trước nay đều chướng mắt dáng vẻ tự cho mình thanh cao của vợ chồng Vực Vương: "Đây mới chỉ vừa có bầu, đã cố ý ra vẻ rồi chắc? Mẫu hậu cũng không coi ra gì luôn à?"Y không cố kỵ gì châm chọc xong, lại ngoảnh đầu sang nhìn Chúc Nhĩ Thần và Tiêu Chiến: "Nhị hoàng tẩu Tam hoàng tẩu hai người cũng mau bầu đi, đệ không thích cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của ả đàn bà kia.""Thằng nhóc nhà con, nói năng kiểu gì thế, lớn như vậy rồi vẫn chưa hiểu chuyện." Hoàng hậu giả bộ căng mặt lên kêu Tứ Hoàng tử đừng nói nữa, sau đó lại mượn tình thế khuyên răn hai người: "Nhất Dật khuyên đúng đó, hai người các con cũng tranh thủ đi, tới lúc đó bổn cung có cháu chắt xung quanh, mùng một đầu năm chỉ gọi tôn nhi tới, còn lâu mới gặp mấy người các con."Vương Nhất Dật nhào lên phía trước: "Mẫu hậu, thế còn con thế còn con?""Con cũng không cần tới, thêm một hai năm nữa, kêu phụ hoàng con chỉ định cho con một mối hôn sự tốt, giao cho nhà người ta."Vợ chồng Vực Vương tới muộn gần nửa canh giờ, ngồi cùng bọn họ trong cung của hoàng hậu một lúc liền phải đi dự tiệc, Hoàng đế và phi tần tứ cung, và cả mấy vị Công chúa đều đã đang nghe khúc trong Trúc Mai Viện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com