Bac Chien Noi Chien Gia Toc Hoan
Cố lên! Sắp full rồi, sắp full rồi, sắp full rồi. (Điều quan trọng nói ba lần)Comment của các bạn là động lực cho tui lấp hố.---------------------------------------Chuyện Vương lão gia tỉnh lại ngoại trừ ba vị thiếu gia nhà họ Vương thì không một ai trong Vương gia biết cả. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông vẫn còn đang mê man bất tỉnh trong bệnh viện.Vụ tai nạn của Vương lão gia đã kinh động đến giới báo chí, ngày nào trước cửa Vương gia cũng có kí giả đến tìm. Hiển nhiên là ai cũng úp úp mở mở chuyện này chuyện kia, cho đám kí giả được một phen suy đoán lung tung. Có được tin sốt dẻo, bọn kí giả không ngừng thêm thắt vào câu chuyện, nhưng vô tình lại trúng ý của ba vị thiếu gia nhà họ Vương. Bọn họ muốn để cho chủ mưu thực sự tin rằng mọi chuyện đã được như ý.Tin đồn về Vương gia lan truyền khắp Thượng Hải, Vương lão phu nhân đọc xong bài báo cảm thấy chuyện này không đơn giản và cần kết thúc trước khi sang năm mới. Bao năm nay bà đã nhắm mắt nhắm mũi cho qua, vô tình để sói lang hoành hành. Tất cả đều do sự nuông chiều cháu ngoại mà ra.Tâm trạng đang không vui, cộng thêm sức khỏe của Vương lão phu nhân vào mùa dông không tốt. Nên mới ngồi có một lúc bà cảm thấy khó thở, rồi ngã ra sau ghế bất tỉnh nhân sự. Tam phu nhân mang canh lên cho Vương lão phu nhân, thấy bà ngất xỉu tam phu nhân hoảng hốt đến làm rơi cả bát canh:- Mẹ ơi...mẹ ơi...mẹ sao vậy mẹ? Tiểu Hỷ ở ngoài vườn nghe tiếng tam phu nhân hô hoán, liền nhanh chân đi vào nhà cầm điện thoại gọi cho Vương Húc:- Tam thiếu gia! Lão thái quân...lão thái quân...Nghe giọng nói của hoảng hốt của Tiểu Hỷ qua điện thoại, Vương Húc biết ngay là trong nhà đã xảy ra chuyện, vội lấy túi xách sang nhà chính khám bệnh cho Vương lão phu nhân. Trong lòng anh bây giờ rất sợ, nếu bà xảy ra chuyện gì thì Vương gia sẽ không còn ai chống đỡ nữa.Sau khi kiểm tra sức khỏe của Vương lão phu nhân, cảm thấy bà không sao Vương Húc mới thỏ phào nhẹ nhõm:- May quá. Bà nội chỉ là lên cơn suyễn thôi, tam nương không cần phải lo lắng. Con sẽ viết toa thuốc cho Tiểu Hỷ đến hiệu thuốc lấy về nấu cho bà nội uống. Còn nữa, tam nương nhớ đóng kín cửa, giữ ấm cho nội. Con về lấy thuốc cho bà nội.Nghe Vương Húc nói Vương lão phu nhân không sao, cả nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ có Tống Tề Huy là không vui, nên đã bực tức đi về phòng trước. Gã ta đã trông chờ ngày này lâu lắm rồi, vậy mà lão phu nhân chỉ là lên cơn hen suyễn, khiến chuyện tốt của gã bị phá hỏng.Thấy Tống Tề Huy trở về phòng với sắc mặt bực tức, Kim Xảo cũng nhanh chóng đi theo phía sau, nhưng không hề nói câu gì. Một kẻ như gã khi đang không vui tốt nhất không nên chọc vào. Bằng không thì bản thân sẽ trở thành cái bia để gã ta trút giận.Tống Tề Huy ngồi trong bàn làm việc suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Kim Xảo:- Vừa rồi em đứng gần tam phu nhân, có nhìn thấy bà già đó cất chìa hóa két sắt ở đâu không?Kim Xảo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:- Em không thấy. Tam phu nhân không cho em đến gần giường, thiếu phu nhân đó cũng không đơn giản. Cô ta cũng chắn mất tầm nhìn của em, nên em không nhìn thấy được gì cả.Tống Tề Huy bực tức đập tay lên bàn và mắng Kim Xảo:- Đồ ngu. Có như vậy cũng làm không xong, Kim Xảo thường ngày cô thông minh lắm mà. Tại sao hôm nay có mỗi một việc xem chìa khóa két sắt được giấu ở đâu, mà cô cũng không biết làm là thế nào?Kim Xảo cũng không chịu thua:- Thiếu phu nhân đó rất tinh mắt, em có làm gì cũng không thoát được cô ta. Cậu có cách gì thì nói đi, em sẽ làm. Em không nghĩ ra được gì cả.Tống Tề Huy im lặng suy nghĩ một lúc, rồi lấy trong tủ một gói thuốc bột:- Đây là hạc đỉnh hồng. Chỉ cần bà già đó uống rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Bà già đó sống đến tuổi này rồi, sống thêm cũng chẳng ích lợi gì.Cầm gói thuốc trên tay, Kim Xảo sợ hãi đến run cả người. Lúc này, ả mới phát hiện ra kẻ trước mặt mình vốn không phải là con người. Thật ra là một kẻ lòng lang dạ sóiVương lão phu nhân là bà ngoại của Tống Tề Huy, nhưng mà gã ta lại tán tận lương tâm muốn hạ độc bà để chiếm tất cả gia sản. Gã quả thật là một tên gian ác không bằng cầm thú.Tuy rằng Kim Xảo yêu tiền, sẽ có thể vì tiền mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà cũng không mất nhân tính đến mức giết người. Có điều nếu không làm thì, ả ta cũng bị Tống Tề Huy giết chết để bịt đầu mối. Nếu làm theo lời gã ta để bảo đảm mạng sống, ả ta không tài nào làm được.Mặc dù Kim Xảo không phải là người tốt, nhưng ả ta không thể vì tiền mà đánh mất lương tri và cũng sợ rằng mình sẽ là mục tiêu tiếp theo để Tống Tề Huy thủ tiêu. Trong lúc căng thẳng không biết phải làm sao, Kim Xảo trông thấy Tiêu Chiến từ hướng bếp đi lên nhà chính.Kim Xảo đợi Tiêu Chiến đi đến gần liền nhanh tay kéo cậu đến khuất sau hòn giả sơn. Sau khi kiểm tra xung quanh xem có ai không, ả ta liền lấy trong túi một lọ thủy tinh nhỏ đưa cho cậu:- Thiếu phu nhân! Tôi có thứ này cho cô xem.Cầm lọ thủy tinh lên tay xem xét, Tiêu Chiến vừa nhìn thứ bột màu đỏ bên trong, liền biết là thứ gì, cũng biết người trước mặt này muốn nói gì với mình. Có điều việc khiến cậu không hiểu, chính là hai người vốn không quen biết nhau, hà cớ gì ả phải lén lút đưa thứ này cho cậu.Không biết người trước mặt là bạn hay thù, Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi lại:- Cô có ý gì?Kim Xảo nhìn Tiêu Chiến rồi lén nhìn xung quanh:- Tôi nghĩ cô biết nó là thứ gì. Tống Tề Huy muốn tôi cho lão phu nhân uống. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi. Xin phép đi trước.Đợi Kim Xảo rời đi rồi, Tiêu Chiến mới đem thuốc lên cho Vương lão phu nhân, sau đó mang lọ hạc đỉnh hồng đưa cho Vương Húc và Vương Nhất Bác, rồi nói mọi chuyện cho cho anh em nhà họ Vương biết:- Tam ca, Vương ca! Hai người nói xem tại sao hắn ta lại muốn dùng thứ này để hạ độc bà nội?Vương Nhất Bác cầm lọ hạc đỉnh hồng lên xem xét, rổi để trở lại bàn:- Tá đao sát nhân. Thời tam quốc, Tào Tháo muốn giết Nễ Hành, nhưng lại không muốn ra tay, bèn tiến cữ Nễ Hành cho Lưu Biểu. Mục đích của Tào Mạnh Đức là muốn mượn tay Lưu Biểu giết chết Nễ Hành thay mình, nhưng lại không mang tiếng giết hiền tài. Lưu Biểu cũng giống Tào Tháo, cũng không thích gì Nễ Hành, nên đã tiến cữ cho Hoàng Tổ. Chứng nào tật nấy, Nễ Hành không ngừng chê bai chủ tướng. Kết quả gặp họa diệt thân.Vương Húc im lặng xem xét lọ hạc đỉnh hồng một lúc rồi từ tốn lên tiếng:- Kim Xảo là tình nhân của Tống Tề Huy. Cô ta cũng là người làm của Vương gia, những chuyện của Tống Tề Huy đã làm có lẽ cô ta đã biết không ít. Rất có thể cô ta muốn nói điều gì đó cũng nên.Tiêu Chiến vừa rót trà cho Vương Húc vừa nói: - Muốn lật đổ Tống Tề Huy cũng không khó lắm, chúng ta chỉ cần biết thứ gì quan trọng với Kim Xảo nhất, dùng nó bảo đảm với cô ta. Nhất định những thứ chúng ta cần sẽ có được không sót một điều gì.Nghe Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác xoay xoay cây bút máy trên tay một lúc rồi nói:- Tiểu Tán! Em từng nói thần sa có bột màu đỏ. Tuy là độc, nhưng nó có thể an thần phải không?Tiêu Chiến gật đầu:- Dạ phải. Vương ca! Chẳng lẽ anh muốn...Nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Vương Nhất Bác, cả Tiêu Chiến và Vương Húc đều hiểu hắn muốn nói gì. Cách của hắn tuy khá nguy hiểm, nhưng cũng đáng để thử. Tính mạng của Vương lão phu nhân và Vương lão gia đều đang là ngàn cân treo sợi tóc.Sau khi bàn bạc kế hoạch tỉ mỉ, Vương Húc vừa trở về nhà liền ở lì trong phòng sách. Anh mang hết sách y trong tủ nói về thần sa ra đọc. Thứ anh muốn, là làm thế nào khi uống thứ này vào bên ngoài thì trông người đó như rất yếu, nhưng thực tế là đang khỏe mạnh dần. Thức trắng cả một đêm để tìm hiểu, Vương Húc cũng tìm được phương thuốc mà mình muốn. Ngay lập tức anh liền gọi Húy Đường đến giúp mình chuẩn bị. Một khi Vương lão phu nhân uống thứ này, thì sẽ đánh lừa được Tống tề Huy.Kế hoạch 'dùng độc trị độc' tuy rằng đã có Vương Húc chuẩn bị cẩn thận, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đem nói cho tam phu nhân và Vương lão gia đang nằm trong bệnh viện biết. Dù sao lão phu nhân cũng cao tuổi, nên ông phải có quyền biết. Nghe xong mọi chuyện, Vương lão gia mới từ tốn lên tiếng:- Dục tốc bất đạt.Có được sự đồng ý của Vương lão gia, Vương Nhất Bác liền mang tin tức nói cho Vương Húc, sau đó lấy thuốc về bảo Tiêu Chiến đưa cho Kim Xảo đồng thời nói ả ta cứ làm theo kế hoạch của Tống Tề Huy cho Vương lão phu nhân uống thuốc.Nếu con sói họ Tống kia muốn hạ độc lão phu nhân, thì hắn sẽ giúp một tay. Để xem ai là người thắng cuộc.Thuốc được nấu xong, Tiêu Chiến mang lên cho Vương lão phu nhân uống:- Bà nội! Thuốc vẫn còn nóng, bà đợi nguội rồi hãy uống. Con có chưng một quả tim lợn, nội ăn ngay cho nóng. Kẻo nguội lại tanh.Hiểu rõ Tiêu Chiến hiếu thảo, đang mang thai mà cũng xuống bếp nấu thuốc cho mình. Vương lão phu nhân dù chán ăn đến đâu cũng phải ngồi dậy ăn tim lợn chưng thuốc bắc. Món này nấu rất lâu, bà không ăn thì lại phí tấm lòng hiếu thảo của cậu.Thấy Vương lão phu nhân cầm bát thuốc lên uống, trong lòng của tam phu nhân và Tiêu Chiến thầm hy vọng kế hoạch này thành công. Càng hy vọng sẽ giúp được Vương gia vượt qua kiếp nạn.Sau khi uống xong bát thuốc, Vương lão thái quân đột nhiên nôn ói dữ dội, sắc mặt tái xanh, khiến cho Tiêu Chiến và tam phu nhân sợ đến xanh mặt:- Người đâu? Mau gọi tam thiếu gia...Mặc dù biết trước kết quả sẽ như thế nào khi Vương lão phu nhân uống thuốc, nhưng mọi người đều rất lo lắng cho bà. Có điều, Vương Húc đã chuẩn bị sẵn một phương thuốc để giải độc cho bà.Nghe người làm trong nhà nói Vương lão phu nhân bị trúng độc, Tống Tề Huy lấy làm đắc ý lắm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lo lắng cho lão phu nhân. Trúng thạch tín, thì khả năng không qua khỏi rất cao. Chỉ cần gã ta diễn kịch tốt một chút là có thể qua mặt tất cả mọi người.Lén quan sát Tống Tề Huy đóng kịch, Tiêu Chiến âm thầm lên kết hoạch cho bước tiếp theo. Đó là để cho đám kí giả biết chuyện này và phải để cho bọn kí giả thổi phồng câu chuyện lên càng nhiều càng tốt. Chỉ có như vậy, những kẻ không trung thành với Vương thị mới lộ mặt được.Bàn bạc lại với Vương Húc và Vương Nhất Bác một lần nữa, để xem ý kiến của hai vị thiếu gia nhà họ Vương này như thế nào. Tuy nói rằng là một lưới tóm gọn, nhưng từ lâu Vương thị đã có người của Tống Tề Huy, nên Tiêu Chiến không dám tự ý quyết định.Vương Nhất Bác nghe xong kế hoạch của Tiêu Chiến, liền gật đầu không cần suy nghĩ:- Tiểu Tán! Vậy làm phiền em chuyện này. Chúng ta phải làm cho Tống Tề Huy chó cùng rứt giậu, lộ rõ mục đích của mình là gì mới thôi. Tôi không tin mục miêu của hắn ta không chỉ có mỗi Vương thị.Vương Nhất Bác vừa nói xong, Vương Húc liền nói tiếp:- Lão ngũ! Tuy rằng anh không trực tiếp điều hành Vương thị, nhưng anh có linh cảm đây là thời cơ tốt cho Tống Tề Huy. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần tỉnh táo, đấu với hắn ta một trận sống chết.Không khí trong phòng sách của Vương Nhất Bác bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ. Cả ba vị thiếu gia đều biết Tống Tề Huy đang có ý đồ thâu tóm Vương thị từ lâu, nhưng mấy năm nay không một ai có chứng cứ. Thứ có được chính là cuộc nói chuyện của gã ta với tên bán rắn. Ngoài ra thì không còn gì nữa.Được sự cho phép của anh em nhà họ Vương, Tiêu Chiến liền tìm Kim Xảo bảo ả ta liên lạc với một tên kí giả đăng tin về Vương gia lên các mặt báo. Một khi cái tin này lộ ra, sóng gió của Vương gia sẽ bắt đầu bùng nổ. Rất có thể chuyện xấu của Vương gia khắp Thượng Hải này sẽ biết, nhưng nếu không mạo hiểm, sẽ không thắng được một trận lớn.'Vương gia gặp biến cố', là cái tiêu đề nóng hổi nằm ngay trang nhất của các bài báo, đã khiến cho cả Thượng Hải chú ý nghe ngóng mỗi ngày. Và cũng xôn xao đến những nơi khác.Vốn dĩ năm vị thiếu gia nhà họ Vương rất yêu thương nhau, khi đại thiếu gia và nhị thiếu gia qua đời thì ba vị thiếu gia còn lại vẫn rất hòa thuận. Vậy mà Vương lão gia vừa đổ bệnh, ngay lập tức cả ba người liền trở mặt. Thật khiến cho người khác tò mò tình anh em bấy lâu nay có phải là giả hay không?Mặc kệ người ở Thượng Hải bàn tán thêu dệt sự việc thế nào, ba vị thiếu gia vẫn thản nhiên không để vào tai. Một là vì bọn họ cố tình để bọn ký giả viết như vậy, hai là để kéo dài thời gian đến Giang Nam điều tra thêm những việc ác mà Tống Tề Huy đã làm trong những năm gã ta ở đó.Muốn lật đổ Tống Tề Huy không thể chỉ dựa vào một mình lời nói Húy Đường, hay là cuộc nói chuyện giữa gã ta và tên bán rắn. Con sói họ Tống kia ở Vương gia làm biết bao nhiêu chuyện ác, mà vẫn có thể một tay che trời. Như vậy cũng đủ biết con người của gã đáng sợ thế nào.Trong lúc ở Thượng Hải đang xôn xao việc ba vị thiếu gia nhà họ Vương đấu dá tranh giành, thì Vương Khánh ở Giang Nam đang âm thầm điều tra sự việc của nhà hàng Húy đường năm đó. Có điều trước khi làm rõ mọi chuyện, anh đã tìm đến sở cảnh sát để gặp Húy Cảnh Thanh- cha của Húy Đường.Ngồi trong phòng thăm hỏi, Vương Khánh nhìn thấy cha của Húy Cảnh Thanh mặc bộ đồ tù nhân bị nhào nát, đầu tóc bù xù, tướng đi có chút kì lạ, nhìn vào giống như bị gãy một chân, đến ngồi trước mặt mình. Lúc này, Vương Khánh mới nghĩ đến lời Húy Đường nói là sự thật. Vương Khánh đợi Húy Cảnh Thanh ngồi vào ghế đang hoàng, mới đuổi hai tên quản ngục ra khỏi phòng thăm hỏi, rồi quay sang nói cới cha của Húy Đường:- Tôi là Vương Khánh, là cảnh sát Thượng Hải. Tôi đến tìm chú là muốn biết nội tình của vụ việc xảy ra vào ba năm trước. Húy Cảnh Thanh nghe rõ họ tên của Vương Khánh, liền biết là tứ thiếu gia của nhà họ Vương và trong lòng không tránh khỏi lo sợ anh và Tống Tề Huy là một phe:- Tứ thiếu gia! Vụ việc năm đó là do tôi bảo người bỏ thuốc chuộc cho vị khách đó. Không có ai xúi tôi hết.Biết rõ người trước mặt đang sợ mình và Tống Tề Huy là một phe, Vương Khánh không nhanh không chậm ung dung lên tiếng:- Chú không cần phải sợ. Tôi và Tống tề Huy có mối thù giết anh trai, nên tôi sẽ không theo phe hắn đâu. Hơn nữa con trai chú hiện nay rất an toàn và đã đem toàn bộ kể cho chúng tôi nghe. Vì vậy chú hãy yên tâm, sẽ không có ai hại chú đâu. Húy Cảnh Thanh nghi hoặc hỏi lại:- Tứ thiếu gia! Cậu nói thật không?Thấy Vương Khánh gật đầu chắc nịch, Húy Cảnh Thanh mới thở phào đem toàn bộ sự việc ra kể lại cho anh biết. Nội tình của sự việc ba năm trước không đơn giản là chiếm lấy mảnh đất của nhà họ Húy, mà Tống Tề Huy còn muốn giết người bịt miệng, nên gã ta đã mua chuộc các cảnh sát ở đây để che đậy tội ác.Ngồi đối diện nghe từng câu từng chữ của Húy Cảnh Thanh nói ra, trong lòng Vương Khánh không khỏi tức giận. Không chỉ hại nhà họ Húy tan nhà nát cửa, Tống Tề Huy còn hãm hại rất nhiều gia đình khác. Thậm chí, gã ta còn bắt ép con gái nhà người ta làm tình nhân của mình. Những tội ác của Tống Tề Huy đã làm cho Vương Khánh rùng mình. Một, hia việc thì là độc ác, nhưng tội lỗi của gã có lấy giấy bút viết ra cũng kể không hết. Chỉ ở Giang Nam có ba năm, mà gã đã có thể làm ra bao nhiêu chuyện. Vậy thì những năm gã ta ở trong Vương gia còn làm ra những gì?Theo lời kể của Húy Cảnh Thanh đã nói, Vương Khánh đi đến gõ cửa từng nhà tìm cha mẹ của những cô gái đã từng bị Tống Tề Huy hãm hại để tìm thêm chứng cứ. Thế nhưng, khá khen cho gã ta. Tất cả mọi chuyện gã ta đã làm đều có người gánh thay và đều bị giết để bịt miệng. Còn nạn nhân vì quá đau khổ mà đã tự tử để giữ trọn thanh danh của bản thân.Ngồi trong phòng khách sạn, Vương Khánh kiểm tra từng thứ bằng chứng mà mình đã có được từ các nạn nhân, trong lòng càng căm hận Tống Tề Huy. Có điều, tội ác nào cũng nhất định sẽ trả giá, chỉ là đã đến lúc hay chưa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com